Chương 4: Quyển 1 - Chương 4
Nhu の Thiên Vũ
20/12/2020
Phạm Âm ngẩng đầu nhìn đứa trẻ đứng bên cạnh phụ quân, mái tóc dài màu vàng nhạt nhu thuận buông xõa. Con mắt màu lam tinh thuần như bầu trời Tây Tạng vậy. Tính về tuổi thì lớn hơn Phạm Âm ba tuổi.
Là người của nhà Liadon à… Là gia tộc dũng mãnh thiện chiến nhất trong những gia tộc của Tinh Linh đó à, nhưng mà sao không nhìn ra được gì từ trong mắt đứa trẻ này.
Phạm Âm nhịn không được nên hiếu kỳ nhìn thêm chốc lát, không có gì đặc biệt á, chỉ là trầm ổn hơn đôi chút so với mấy đứa trẻ con bình thường, chắc là do đang ở trước mặt Tinh Linh Vương.
“Phạm Âm, tự giới thiệu một chút.” Tinh Linh Vương nhẹ nhàng vỗ lưng của Phạm Âm.
“Xin chào, ta là Phạm Âm.” Phạm Âm suy nghĩ một chút nói, “Làm bạn nhé.”
Cậu bé kia cười khẽ, kéo lấy tay của Phạm Âm, cúi người xuống, in một nụ hôn lên mu bàn tay hắn: “Ta là Nguyệt Bạch nhà Liadon, ta từng nghe nói đến về ngươi, con của Tinh Linh Vương.”
Ơ, trẻ con tinh linh đều trưởng thành sớm như vậy hả, Phạm Âm vội vàng rút tay về, ngơ ngác nhìn Nguyệt Bạch.
Tinh Linh Vương nhẹ giọng nở nụ cười, nắm cái tay bị hôn của Phạm Âm vào trong tay của mình: “Đừng sợ, Nguyệt Bạch tưởng rằng ngươi là con gái.”
Phải không? Phạm Âm quay đầu nhìn Nguyệt Bạch, nhưng không thấy được vẻ lúng túng trên mặt của nó, vì vậy buồn bực không vui hừ một tiếng.
Tinh Linh Vương phát hiện Phạm Âm không vui, để cho Nguyệt Bạch về trước.
“Phụ quân…” Phạm Âm nhào vào trong lòng Tinh Linh Vương cọ cọ.
“Sao vậy?”
Phạm Âm ngẩng đầu hỏi: “Tại sao nó sáu tuổi mới đến học tiếng Tinh Linh, có phải bởi vì nó rất ngốc hay không?”
Tinh Linh Vương nghe xong thì trên mặt lộ ra nụ cười, “Lúc trước Nguyệt Bạch đều học thứ khác, bây giờ đã học xong rồi, cho nên mới đến học tiếng Tinh Linh.”
“Xì…” Phạm Âm lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Tinh Linh Vương cúi đầu hôn lên mắt của Phạm Âm, “Bé con không thích nó à?”
“Không phải…” Phạm Âm cười cười, “Là sợ so sánh nó với ta, phụ quân sẽ không thích ta.”
Tinh Linh Vương nói: “Phụ quân chỉ thích bé con.”
“Thật không?”
Con mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương hệt như bảo thạch xinh đẹp nhất trên thế giới, Phạm Âm nhìn một lúc liền hít thở không thông, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Tộc Tinh Linh vẫn luôn là chủng tộc cao ngạo nhất, cho nên Phạm Âm có mang huyết thống con người không có bất kỳ người bạn nào, ngoại trừ Nguyệt Bạch.
Nguyệt Bạch là một người rất yên tĩnh, về cảm giác thì hơi giống với Tinh Linh Vương, đều là người dịu dàng. Giờ nhớ lại ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt cứ như chỉ là ảo giác của bản thân.
Tất cả mọi người đều nói Nguyệt Bạch nhà Liadon tương lai nhất định sẽ là một chiến sĩ tinh linh xuất sắc, nhưng mà hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng Nguyệt Bạch đánh nhau với người khác.
Có một số người nói, sát thủ luôn cô đơn, thực tế đúng là như vậy, may là hắn đã quen với những cô đơn này. Lúc sinh hoạt ở trong nhân loại, luôn cảm thấy bản thân bị ngăn cách ở bên ngoài, hoặc là nói bản thân đã tự tạo lên một bức tường cao che chính mình lại, dù cho đi ở trong phố xá sầm uất thì cảm giác cô độc luôn hiện hữu không thể nào xóa đi được.
Cũng có người nói phong cảnh cũng cô đơn nên có thể xoa dịu cho người cô đơn. Cho nên hắn thường xuyên một mình đi du lịch, đi tới những nơi xinh đẹp ít người, những địa phương tĩnh mịch xinh đẹp đó khiến người cảm thấy cô đơn đến tột cùng. Cũng từng đến một vài thắng cảnh đông người du lịch, người bán hàng rong, rác thải, ánh chớp camera, mùi mồ hôi… Chen chúc chật chội không thể chịu đựng được, vẫn là một mình tốt hơn, ở cùng với những phong cảnh xinh đẹp cô đơn đó. Có lẽ cô đơn cũng không khó chịu đựng đến vậy.
Cho đến khi gặp được người đàn ông đó…
“Phạm Âm… Phạm Âm…”
“Ưm…” Phạm Âm dụi dụi mắt, ngẩng đầu thì thấy Nguyệt Bạch đang nhìn mình, “Sao vậy?”
“Sao ngươi lại ngủ? Mặt trời đã lặn, nên trở về rồi.” Nguyệt Bạch đẩy sợi tóc màu đen trước trán Phạm Âm ra, “Tinh Linh Vương sẽ lo lắng.”
Phạm Âm gật đầu, bò dậy khỏi bãi cỏ, mặt trời đúng là đã xuống núi. Đã rất ít khi nhớ tới chuyện trước kia, Phạm Âm cảm thấy thế kỷ 21 chỉ như là một giấc mộng dài của bản thân.
Bỗng nhiên hoang mang nghĩ, rốt cuộc là ai đang ở trong mộng của ai đây? Là mình trở thành tinh linh mơ về nhân loại, hay là mình bây giờ căn bản đang ở trong mơ đây?
“Phạm Âm, ngươi làm sao vậy?” Nguyệt Bạch nhìn Phạm Âm, dưới ánh trời chiều đang biến mất, ở dưới lông mi thật dài của Phạm Âm là một bóng mờ hình quạt yêu mị, “Nhìn ngươi như đang rất hoang mang.”
“Nguyệt Bạch, tinh linh có nằm mơ không?”
“Rất ít.”
“Tinh linh có cô đơn không?”
Nguyệt Bạch bắt đầu trầm mặc, qua một lúc nói: “Phạm Âm, ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.” Phạm Âm lại lộ ra một nụ cười trẻ con ngọt ngào, “Ta chỉ là tò mò, bởi vì… ta chỉ có một nửa huyết thống tinh linh.”
“Ngươi có thể đi hỏi Tinh Linh Vương, ngài là trí giả trong tộc Tinh Linh.” Nguyệt Bạch nói.
Phạm Âm lại hỏi: “Nguyệt Bạch không biết à?”
Nguyệt Bạch nói: “Ta không hiểu cô đơn ngươi nói là có ý gì.”
Sau khi Phạm Âm về đến nhà, trực tiếp lên giường nằm, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Lúc ánh trăng chiếu sáng Thụ Hải Wabenella, Tinh Linh Vương trở về phòng, thấy được nhóc con ba tuổi nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt.
Y cuối đầu nhẹ nhàng hôn lên trán của nó, đứa bé trên giường mở ra đôi mắt màu đen giống với màn đêm, nhìn Tinh Linh Vương.
“Phụ quân…”
Tinh Linh Vương gật đầu, “Sao buổi tối không ăn cơm?”
“Ta không đói.”
“Sao vậy, hình như bé con có tâm sự?”
“Tinh linh từ trước đến nay không cô đơn sao?” Phạm Âm hỏi.
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Tinh Linh Vương bảo người mang cơm tối của Phạm Âm vào phòng.
“Ta chỉ là muốn biết.”
“Bé con có cảm thấy cô đơn không?” Tinh Linh Vương hỏi.
Phạm Âm nói: “Thỉnh thoảng…”
“Phạm Âm của ta, ở trong tiếng Tinh Linh không có từ cô đơn này, đây là thứ thuộc về thế giới nhân loại. Lá cây của Thụ Hải Wabenella năm trăm năm điêu tàn, năm trăm năm sinh trưởng với chúng ta cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, nếu như tinh linh biết được cô đơn, đó chính là lúc người đó hiểu được tình yêu.”
Phạm Âm hơi kinh ngạc với lý giải của Tinh Linh Vương, vì vậy chớp chớp mắt nói: “Như vậy phụ quân có cô đơn không?”
“Bây giơ không có, bởi vì có bé con ở bên cạnh.” Tinh Linh Vương cười, ôm Phạm Âm dậy, ngồi vào bên cạnh bàn. “Chờ sau khi bé con cũng có người mình thích, có lẽ sẽ hiểu được cô đơn, bây giờ ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
Phạm Âm cầm thìa bạc lên, chậm rãi ăn cơm tối, còn ăn một đĩa lớn dâu tây, mùi hương của Tinh Linh Vương quanh quẩn ở bên cạnh, chẳng hiểu sao cảm thấy rất an tâm.
Đến lúc đi ngủ, Tinh Linh Vương cũng không lên giường cùng Phạm Âm, mà là đến bên cạnh đánh đàn Hạc, đàn Hạc của tinh linh so với của hiện đại thì thấp hơn mười cm, cao khoảng tám mươi cm, rộng năm mươi cm.
Phạm Âm chưa từng nghe thấy ai đàn hay hơn Tinh Linh Vương cả, trong tiếng đàn êm tai, Tinh Linh Vương khẽ hát lên một bài thơ ca. Tất nhiên thơ ca của tinh linh khác với ca khúc thịnh hành của hiện đại, bài Tinh Linh Vương hát là một bài thơ ca cổ, ca ngợi thần tối cao.
Ai cũng nói âm nhạc của tinh linh có lực hấp dẫn chí mạng với lỗ tai của nhân loại, có lẽ do Phạm Âm có huyết thống nhân loại, cho nên đã mê đắm giọng hát trầm thấp kia.
Giọng hát của Tinh Linh Vương xen lẫn trong tiếng đàn hạc lộ ra đôi chút ưu thương, nhưng mà đằng sau sự ưu thương đó lại tràn đầy sức sống vô tận, có thể khiến người dễ dàng say mê.
Từ buổi tối kia, Phạm Âm đã thích luôn âm nhạc của tinh linh, mỗi đêm đều quấn lấy Tinh Linh Vương đòi học đàn Hạc. Có lẽ vì một phần huyết thống nhân loại làm hại, học đàn Hạc vừa khó khăn vừa trắc trở, may là Tinh Linh Vương kiên nhẫn hơn người cộng thêm phương pháp dạy học cao siêu. Sau mười năm học, rốt cuộc được Nguyệt Bạch nói hơi giống với âm nhạc của tinh linh rồi. Phạm Âm tức hộc máu.
Lúc Phạm Âm tám tuổi, Nguyệt Bạch mười một tuổi, khoảng cách chiều cao của hai người bắt đầu không ngừng nới rộng, cuối cùng vào lúc Nguyệt Bạch mười sáu tuổi, Phạm Âm vứt bỏ ý nghĩ vượt qua chiều cao Nguyệt Bạch. Mà thành tích của hai người trong mười năm nay vẫn luôn không hề thay đổi, Nguyệt Bạch vẫn luôn giữ nguyên hạng nhất, Phạm Âm lại là một tên vĩnh viễn nằm sau cùng.
Có lẽ do bản thân trước kia là người Trung Quốc, Phạm Âm rất hài lòng với với mái tóc dài và mắt đen của mình.
Thân thể bắt đầu lớn của Phạm Âm còn mảnh mai hơn so với tinh linh bình thường, hắn vẫn luôn cho rằng là do lúc nhỏ phụ quân để mình chịu đói.
Mắt và mái tóc đen khiến Phạm Âm trở thành ngoại tộc trong tộc Tinh Linh. Không có ai nói về chuyện cha ruột cho Phạm Âm, cũng không có ai nhắc đến mẹ của hắn, nếu như không phải có ký ức lúc nhỏ, Phạm Âm thật sự sẽ cho rằng Tinh Linh Vương mới chính là cha ruột của mình.
Mười mấy năm đối với tinh linh thì không tính là gì, tinh linh phải đến một trăm tuổi mới coi là trưởng thành, chính thức thừa kế dòng họ của gia tộc. Nhưng mà dòng họ của Tinh Linh Vương mình thật sự có thể dùng sao? Phạm Âm nghi ngờ nghĩ như vậy.
Thụ Hải Wabenella xanh biếc giống như biển cả, đứng ở trên ngọn cây cao nhất, gió lớn thổi qua, toàn bộ Wabenella nhấp nhô giống như một đại dương.
“Phụ quân từng nhìn thấy biển chưa?” Phạm Âm đứng bên cạnh Tinh Linh Vương.
Giọng nói của Tinh Linh Vương ưu mỹ mà bình thản: “Từng thấy rồi.”
“Lúc nào?” Phạm Âm quay đầu, mái tóc dài màu đen lên xuống theo gió Wabenella, vẽ nên đường cong mê hoặc.
Tinh Linh Vương nói: “Nhóm tinh linh tỉnh lại sớm nhất ở trong biển cả vùng Viễn Đông, ta chính là một trong số đó.”
“Thế ngoại trừ ngươi những tinh linh còn lại đâu?”
Giọng nói của Tinh Linh Vương mang theo chút ít sầu muộn: “Có một số tinh linh đã chết, hoặc là linh hồn ở lại thần điện vĩnh viễn không muốn tỉnh lại, cũng có trở thành ám tinh linh, rất nhiều người đều mất đi liên lạc.”
“…”
Một số lựa chọn ngủ say ư? Tinh linh không phải nên tràn đầy nhiệt tình với vạn vật tự nhiên à, không phải là chủng tộc được thần sủng ái sao?
Không hiểu…
Thân thể Phạm Âm nhẹ nhàng nhảy lên, thoắt cái đã ở dưới những chạc cây đan xen nhau, không cần nghĩ cũng biết, Tinh Linh Vương đã sớm chờ hắn dưới tàng cây.
——ooo0ooo——*Đàn hạc
Là người của nhà Liadon à… Là gia tộc dũng mãnh thiện chiến nhất trong những gia tộc của Tinh Linh đó à, nhưng mà sao không nhìn ra được gì từ trong mắt đứa trẻ này.
Phạm Âm nhịn không được nên hiếu kỳ nhìn thêm chốc lát, không có gì đặc biệt á, chỉ là trầm ổn hơn đôi chút so với mấy đứa trẻ con bình thường, chắc là do đang ở trước mặt Tinh Linh Vương.
“Phạm Âm, tự giới thiệu một chút.” Tinh Linh Vương nhẹ nhàng vỗ lưng của Phạm Âm.
“Xin chào, ta là Phạm Âm.” Phạm Âm suy nghĩ một chút nói, “Làm bạn nhé.”
Cậu bé kia cười khẽ, kéo lấy tay của Phạm Âm, cúi người xuống, in một nụ hôn lên mu bàn tay hắn: “Ta là Nguyệt Bạch nhà Liadon, ta từng nghe nói đến về ngươi, con của Tinh Linh Vương.”
Ơ, trẻ con tinh linh đều trưởng thành sớm như vậy hả, Phạm Âm vội vàng rút tay về, ngơ ngác nhìn Nguyệt Bạch.
Tinh Linh Vương nhẹ giọng nở nụ cười, nắm cái tay bị hôn của Phạm Âm vào trong tay của mình: “Đừng sợ, Nguyệt Bạch tưởng rằng ngươi là con gái.”
Phải không? Phạm Âm quay đầu nhìn Nguyệt Bạch, nhưng không thấy được vẻ lúng túng trên mặt của nó, vì vậy buồn bực không vui hừ một tiếng.
Tinh Linh Vương phát hiện Phạm Âm không vui, để cho Nguyệt Bạch về trước.
“Phụ quân…” Phạm Âm nhào vào trong lòng Tinh Linh Vương cọ cọ.
“Sao vậy?”
Phạm Âm ngẩng đầu hỏi: “Tại sao nó sáu tuổi mới đến học tiếng Tinh Linh, có phải bởi vì nó rất ngốc hay không?”
Tinh Linh Vương nghe xong thì trên mặt lộ ra nụ cười, “Lúc trước Nguyệt Bạch đều học thứ khác, bây giờ đã học xong rồi, cho nên mới đến học tiếng Tinh Linh.”
“Xì…” Phạm Âm lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Tinh Linh Vương cúi đầu hôn lên mắt của Phạm Âm, “Bé con không thích nó à?”
“Không phải…” Phạm Âm cười cười, “Là sợ so sánh nó với ta, phụ quân sẽ không thích ta.”
Tinh Linh Vương nói: “Phụ quân chỉ thích bé con.”
“Thật không?”
Con mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương hệt như bảo thạch xinh đẹp nhất trên thế giới, Phạm Âm nhìn một lúc liền hít thở không thông, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Tộc Tinh Linh vẫn luôn là chủng tộc cao ngạo nhất, cho nên Phạm Âm có mang huyết thống con người không có bất kỳ người bạn nào, ngoại trừ Nguyệt Bạch.
Nguyệt Bạch là một người rất yên tĩnh, về cảm giác thì hơi giống với Tinh Linh Vương, đều là người dịu dàng. Giờ nhớ lại ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt cứ như chỉ là ảo giác của bản thân.
Tất cả mọi người đều nói Nguyệt Bạch nhà Liadon tương lai nhất định sẽ là một chiến sĩ tinh linh xuất sắc, nhưng mà hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng Nguyệt Bạch đánh nhau với người khác.
Có một số người nói, sát thủ luôn cô đơn, thực tế đúng là như vậy, may là hắn đã quen với những cô đơn này. Lúc sinh hoạt ở trong nhân loại, luôn cảm thấy bản thân bị ngăn cách ở bên ngoài, hoặc là nói bản thân đã tự tạo lên một bức tường cao che chính mình lại, dù cho đi ở trong phố xá sầm uất thì cảm giác cô độc luôn hiện hữu không thể nào xóa đi được.
Cũng có người nói phong cảnh cũng cô đơn nên có thể xoa dịu cho người cô đơn. Cho nên hắn thường xuyên một mình đi du lịch, đi tới những nơi xinh đẹp ít người, những địa phương tĩnh mịch xinh đẹp đó khiến người cảm thấy cô đơn đến tột cùng. Cũng từng đến một vài thắng cảnh đông người du lịch, người bán hàng rong, rác thải, ánh chớp camera, mùi mồ hôi… Chen chúc chật chội không thể chịu đựng được, vẫn là một mình tốt hơn, ở cùng với những phong cảnh xinh đẹp cô đơn đó. Có lẽ cô đơn cũng không khó chịu đựng đến vậy.
Cho đến khi gặp được người đàn ông đó…
“Phạm Âm… Phạm Âm…”
“Ưm…” Phạm Âm dụi dụi mắt, ngẩng đầu thì thấy Nguyệt Bạch đang nhìn mình, “Sao vậy?”
“Sao ngươi lại ngủ? Mặt trời đã lặn, nên trở về rồi.” Nguyệt Bạch đẩy sợi tóc màu đen trước trán Phạm Âm ra, “Tinh Linh Vương sẽ lo lắng.”
Phạm Âm gật đầu, bò dậy khỏi bãi cỏ, mặt trời đúng là đã xuống núi. Đã rất ít khi nhớ tới chuyện trước kia, Phạm Âm cảm thấy thế kỷ 21 chỉ như là một giấc mộng dài của bản thân.
Bỗng nhiên hoang mang nghĩ, rốt cuộc là ai đang ở trong mộng của ai đây? Là mình trở thành tinh linh mơ về nhân loại, hay là mình bây giờ căn bản đang ở trong mơ đây?
“Phạm Âm, ngươi làm sao vậy?” Nguyệt Bạch nhìn Phạm Âm, dưới ánh trời chiều đang biến mất, ở dưới lông mi thật dài của Phạm Âm là một bóng mờ hình quạt yêu mị, “Nhìn ngươi như đang rất hoang mang.”
“Nguyệt Bạch, tinh linh có nằm mơ không?”
“Rất ít.”
“Tinh linh có cô đơn không?”
Nguyệt Bạch bắt đầu trầm mặc, qua một lúc nói: “Phạm Âm, ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.” Phạm Âm lại lộ ra một nụ cười trẻ con ngọt ngào, “Ta chỉ là tò mò, bởi vì… ta chỉ có một nửa huyết thống tinh linh.”
“Ngươi có thể đi hỏi Tinh Linh Vương, ngài là trí giả trong tộc Tinh Linh.” Nguyệt Bạch nói.
Phạm Âm lại hỏi: “Nguyệt Bạch không biết à?”
Nguyệt Bạch nói: “Ta không hiểu cô đơn ngươi nói là có ý gì.”
Sau khi Phạm Âm về đến nhà, trực tiếp lên giường nằm, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Lúc ánh trăng chiếu sáng Thụ Hải Wabenella, Tinh Linh Vương trở về phòng, thấy được nhóc con ba tuổi nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt.
Y cuối đầu nhẹ nhàng hôn lên trán của nó, đứa bé trên giường mở ra đôi mắt màu đen giống với màn đêm, nhìn Tinh Linh Vương.
“Phụ quân…”
Tinh Linh Vương gật đầu, “Sao buổi tối không ăn cơm?”
“Ta không đói.”
“Sao vậy, hình như bé con có tâm sự?”
“Tinh linh từ trước đến nay không cô đơn sao?” Phạm Âm hỏi.
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Tinh Linh Vương bảo người mang cơm tối của Phạm Âm vào phòng.
“Ta chỉ là muốn biết.”
“Bé con có cảm thấy cô đơn không?” Tinh Linh Vương hỏi.
Phạm Âm nói: “Thỉnh thoảng…”
“Phạm Âm của ta, ở trong tiếng Tinh Linh không có từ cô đơn này, đây là thứ thuộc về thế giới nhân loại. Lá cây của Thụ Hải Wabenella năm trăm năm điêu tàn, năm trăm năm sinh trưởng với chúng ta cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, nếu như tinh linh biết được cô đơn, đó chính là lúc người đó hiểu được tình yêu.”
Phạm Âm hơi kinh ngạc với lý giải của Tinh Linh Vương, vì vậy chớp chớp mắt nói: “Như vậy phụ quân có cô đơn không?”
“Bây giơ không có, bởi vì có bé con ở bên cạnh.” Tinh Linh Vương cười, ôm Phạm Âm dậy, ngồi vào bên cạnh bàn. “Chờ sau khi bé con cũng có người mình thích, có lẽ sẽ hiểu được cô đơn, bây giờ ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
Phạm Âm cầm thìa bạc lên, chậm rãi ăn cơm tối, còn ăn một đĩa lớn dâu tây, mùi hương của Tinh Linh Vương quanh quẩn ở bên cạnh, chẳng hiểu sao cảm thấy rất an tâm.
Đến lúc đi ngủ, Tinh Linh Vương cũng không lên giường cùng Phạm Âm, mà là đến bên cạnh đánh đàn Hạc, đàn Hạc của tinh linh so với của hiện đại thì thấp hơn mười cm, cao khoảng tám mươi cm, rộng năm mươi cm.
Phạm Âm chưa từng nghe thấy ai đàn hay hơn Tinh Linh Vương cả, trong tiếng đàn êm tai, Tinh Linh Vương khẽ hát lên một bài thơ ca. Tất nhiên thơ ca của tinh linh khác với ca khúc thịnh hành của hiện đại, bài Tinh Linh Vương hát là một bài thơ ca cổ, ca ngợi thần tối cao.
Ai cũng nói âm nhạc của tinh linh có lực hấp dẫn chí mạng với lỗ tai của nhân loại, có lẽ do Phạm Âm có huyết thống nhân loại, cho nên đã mê đắm giọng hát trầm thấp kia.
Giọng hát của Tinh Linh Vương xen lẫn trong tiếng đàn hạc lộ ra đôi chút ưu thương, nhưng mà đằng sau sự ưu thương đó lại tràn đầy sức sống vô tận, có thể khiến người dễ dàng say mê.
Từ buổi tối kia, Phạm Âm đã thích luôn âm nhạc của tinh linh, mỗi đêm đều quấn lấy Tinh Linh Vương đòi học đàn Hạc. Có lẽ vì một phần huyết thống nhân loại làm hại, học đàn Hạc vừa khó khăn vừa trắc trở, may là Tinh Linh Vương kiên nhẫn hơn người cộng thêm phương pháp dạy học cao siêu. Sau mười năm học, rốt cuộc được Nguyệt Bạch nói hơi giống với âm nhạc của tinh linh rồi. Phạm Âm tức hộc máu.
Lúc Phạm Âm tám tuổi, Nguyệt Bạch mười một tuổi, khoảng cách chiều cao của hai người bắt đầu không ngừng nới rộng, cuối cùng vào lúc Nguyệt Bạch mười sáu tuổi, Phạm Âm vứt bỏ ý nghĩ vượt qua chiều cao Nguyệt Bạch. Mà thành tích của hai người trong mười năm nay vẫn luôn không hề thay đổi, Nguyệt Bạch vẫn luôn giữ nguyên hạng nhất, Phạm Âm lại là một tên vĩnh viễn nằm sau cùng.
Có lẽ do bản thân trước kia là người Trung Quốc, Phạm Âm rất hài lòng với với mái tóc dài và mắt đen của mình.
Thân thể bắt đầu lớn của Phạm Âm còn mảnh mai hơn so với tinh linh bình thường, hắn vẫn luôn cho rằng là do lúc nhỏ phụ quân để mình chịu đói.
Mắt và mái tóc đen khiến Phạm Âm trở thành ngoại tộc trong tộc Tinh Linh. Không có ai nói về chuyện cha ruột cho Phạm Âm, cũng không có ai nhắc đến mẹ của hắn, nếu như không phải có ký ức lúc nhỏ, Phạm Âm thật sự sẽ cho rằng Tinh Linh Vương mới chính là cha ruột của mình.
Mười mấy năm đối với tinh linh thì không tính là gì, tinh linh phải đến một trăm tuổi mới coi là trưởng thành, chính thức thừa kế dòng họ của gia tộc. Nhưng mà dòng họ của Tinh Linh Vương mình thật sự có thể dùng sao? Phạm Âm nghi ngờ nghĩ như vậy.
Thụ Hải Wabenella xanh biếc giống như biển cả, đứng ở trên ngọn cây cao nhất, gió lớn thổi qua, toàn bộ Wabenella nhấp nhô giống như một đại dương.
“Phụ quân từng nhìn thấy biển chưa?” Phạm Âm đứng bên cạnh Tinh Linh Vương.
Giọng nói của Tinh Linh Vương ưu mỹ mà bình thản: “Từng thấy rồi.”
“Lúc nào?” Phạm Âm quay đầu, mái tóc dài màu đen lên xuống theo gió Wabenella, vẽ nên đường cong mê hoặc.
Tinh Linh Vương nói: “Nhóm tinh linh tỉnh lại sớm nhất ở trong biển cả vùng Viễn Đông, ta chính là một trong số đó.”
“Thế ngoại trừ ngươi những tinh linh còn lại đâu?”
Giọng nói của Tinh Linh Vương mang theo chút ít sầu muộn: “Có một số tinh linh đã chết, hoặc là linh hồn ở lại thần điện vĩnh viễn không muốn tỉnh lại, cũng có trở thành ám tinh linh, rất nhiều người đều mất đi liên lạc.”
“…”
Một số lựa chọn ngủ say ư? Tinh linh không phải nên tràn đầy nhiệt tình với vạn vật tự nhiên à, không phải là chủng tộc được thần sủng ái sao?
Không hiểu…
Thân thể Phạm Âm nhẹ nhàng nhảy lên, thoắt cái đã ở dưới những chạc cây đan xen nhau, không cần nghĩ cũng biết, Tinh Linh Vương đã sớm chờ hắn dưới tàng cây.
——ooo0ooo——*Đàn hạc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.