Chương 3: Thảm Kịch Tân Hôn
Trụy Lạc Tâm Nhân
31/07/2024
Dù được Sở Khắc Thiện ra hiệu nhiều lần hắn không có việc gì, nhưng Sở Yêu Nhiêu yếu lòng vẫn không nén được nước mắt là thút thít khóc lên, lên tiếng trách cứ:
“Sau này biểu ca không được đùa quá trớn như vậy, Yêu Nhiêu thật sự lo lắng.”
Nói đến nửa miệng nàng dừng không nói, nhưng Sở Khắc Thiên thông minh bẩm sinh làm sao không rõ nàng trong lời nói nàng ám chỉ lo lắng cái gì, thành thật gật đầu như là gà mổ thóc, lấy tính tình của nàng nếu không thuận theo phỏng chừng nàng sẽ khóc cho nơi này thành lũ lụt mất, Sở Yêu Nhiêu lúc này mới phần nào an tâm ngưng khóc mà nở nụ cười, khiến Sở Khắc Thiên lần nữa bị thu hút ánh nhìn, nàng dù lúc khóc hay cười vẫn là lệ hoa đái vũ, hắn thầm cảm thấy may mắn chính mình đúng là diễm phúc không cạn.
Sở Khắc Thiên khẽ thăm thẩm thở dài, vẻ mặt đăm chiêu lẳng lặng nhìn xa ngoài phía cửa phòng, nói bóng gió:
“Nếu hôm đó ta không quá say chén thì cũng chẳng có cớ sự này xảy ra, chỉ trong một đêm từ thiên tài tự nhiên bây giờ lại thành phế nhân cảm giác thật khó tiếp thụ.”
Nói rồi hắn vắt chéo hai tay gối đầu mình lên cao, nhắm mắt lại khiến người khác nhìn vào tưởng chừng hắn đang nhập định hồi tưởng ký ức đau thương. Sở Yêu Nhiêu nghe gã nhắc lại chuyện cũ càng là thay Sở Khắc Thiên bất bình, nhưng bình sinh nàng tính tình ôn nhu cũng chẳng có lời nào thô tục để mắng chửi người, nàng nghĩ ngợi một hồi lâu mới cất tiếng lựa lời khuyên giải:
“Biểu ca việc xảy ra cũng đừng để trong lòng, ta biết với tư chất xuất chúng của huynh sẽ sớm khôi phục lại chính mình ngày xưa.”
Sở Khắc Thiên mở mắt ra trìu mến nhìn nàng, khẽ lắc đầu đầy tang thương, như thể ẩn ý trong đó là không thể nào vãn hồi.
Sở Yêu Nhiêu vẻ mặt bối rối, không dám đối diện với ánh mắt kia của Sở Khắc Thiên cũng chẳng mở miệng nói thêm lời nào, nàng lúc này chỉ nghĩ trong đầu, không nghĩ tới chính mình khuyên giải không có hữu hiệu lại khiến tâm tình Sở Khắc Thiên chuyển biến xấu hơn, nàng lo sợ khi nàng đi hắn sẽ nghĩ quẩn lúc đó nàng hối hận không kịp mất.
Mắt thấy cục diện đúng như mình mong muốn Sở Khắc Thiên trong lòng đắc ý, xem như cũng được nhìn qua nàng cỡ nào thiện lương, với nàng là dễ nhưng đối với hắn là hai từ không thể, ngoài mặt là ưu phiền không thôi, nhỏ giọng bâng quơ:
“Đổi lại đêm hôm đó tân nương là Yêu Nhiêu đây chắc sẽ không nỡ ra tay với biểu ca.”
Dứt lời cũng không cho nàng phản ứng, hắn nhanh nhạy giật lấy cánh tay thon thả của Sở Yêu Nhiêu thu thập trong tay, hắn cảm thụ được cánh tay nàng run rẩy từng chút theo thời gian trôi qua, khẳng định lúc này nội tâm nàng đang thấp thỏm, hắn đặt trên mu bàn tay của nàng xoa dịu giảm bớt đi phần nào sự lo lắng trong lòng nàng, để tránh nàng nghĩ nhiều.
Hắn muốn thao túng tâm lý để nàng cho rằng lầm lỗi không xuất phát từ nàng, mà phải khơi dậy được sự mạnh dạn đối mặt với hiện thực để nàng phần nào cởi mở hơn, tránh nàng lúc nào cũng ôm phần lỗi về phía mình như vậy rất tiêu cực, sẽ là bất lợi cho tu hành sau này, đồng thời cũng sẽ kéo khoảng cách giữa hai người thân cận lại gần thêm chút.
“Thế nào không nói, là nguyện ý làm tân nương của biểu ca rồi đúng không nha đầu thúi.” Sở Khắc Thiên cười nói không quên trêu ghẹo nàng, nhân thời cơ nàng ngơ ngác không chú ý, hắn đưa ngón tay nhẹ chạy quanh vùng gò má phấn hồng của nàng. Hắn sở dĩ chậm rãi như vậy, là muốn từng bước công phá phòng tuyến của nàng. Nếu quá đường đột đối với tính cách của nàng, hiệu quả không có còn phản ngược tác dụng, để nàng dấy lên hoài nghi sẽ vạch trần ra hết hắn là một người khác hoàn toàn.
Quả nhiên trong sở liệu, Sở Yêu Nhiêu lắc đầu nguầy nguậy, tránh khỏi sự âu yếm thâm tình của hắn, nhưng trong tâm sớm bịch bịch trực trực nhảy như con hươu loạn động.
Đối với nàng đây cũng quá bất ngờ, hôm nay biểu ca quá khác lạ, dường như là một người khác, nhưng nàng lại thấy vô cùng ưa thích thứ cảm giác mơ hồ không rõ ràng này. Nàng rất muốn thốt lên “muội nguyên ý ” ba từ này, nhưng nàng lại sợ khi nàng đáp lại giấc mộng đẹp này sẽ tan biến, mọi thứ sẽ trở lại như thường lệ, đó mới là điều nàng lo sợ lúc này.
Sở dĩ nàng có cơ sở để nghĩ ngợi như vậy, nhiều lần nàng mộng tưởng bên tình lang cử chỉ thân mật, không ít lần tiếp xúc đụng chạm da thịt, nhưng chung quy mỗi lần thức giấc đều là trước mắt mình nàng phòng đơn gối chiếc, nào có hình dáng tình lang trong mộng, chỉ đến hôm cử hành hôn phối hắn cùng Nam Cung thế gia trưởng nữ kết thành đạo lữ, trong đại lễ song tu theo giao ước tác hợp từ trước đó giữa hai tộc Nam Cung và Sở gia lão tổ, nàng mới tỉnh ngộ ra nàng thực sự không còn cơ hội để thổ lộ với tình lang.
Nhưng lão thiên không rõ có mắt đã thương cảm cho nàng, hay trời cao đố kỵ anh tài, hay là do vận mệnh xô đẩy, mà Sở Khắc Thiên trong đêm động phòng hoa chúc liền xảy ra bất trắc khôn lường, dấy động cả Sở gia lên gà bay chó chạy. Đại ca thân sinh bào thai ( anh em ruột thịt chung mẹ đẻ ) của nàng đồng thời biến mất với tân nương, còn phần Sở Khắc Thiên khi phát hiện, đã thê thảm nằm trên một vũng tiên huyết bao phủ, rùng rợn hơn phía sau lưng hắn bị bơi móc lộ ra cả lục phũ ngụ tạng bên trong, phải cho danh y cao tay tới khâu vá mới có ngày hôm nay lành lặng, nhưng vết sẹo vẫn là còn đó.
Nàng đến hôm nay vẫn là không quên được cảnh tượng đêm đó, nó luôn quanh quẩn trong não hải nàng dây dưa không dứt. Nàng cũng có lần muốn uyên thân để tạ lỗi với tình lang, nhưng khi muốn tự vẫn thì lại không có dũng khí để xuống tay, nàng thống hận chính mình nên bây giờ chính diện gặp hắn nàng càng mặc cảm tự ti so với trước đó. Nếu là Sở Khắc Thiên lúc trước dĩ nhiên không biết được trong lòng nàng lại có nhiều khúc mắc rối tinh rối mù như vậy. Nhưng đổi lại bây giờ là Sở Khắc Thiên người sáng tác nắm rõ trong tay cốt truyện, người có thể dễ dàng từng bước gỡ đi nút thắc uẩn khuất trong lòng Sở Yêu Nhiêu đang gánh chịu oan ức.
Sở Khắc Thiên thấy cánh tay nàng ngày dần có xu hướng sợ sệt muốn thoát ra, liền biết chuyện gì nguyên nhân trong này hẳng là Sở Yêu Nhiêu lại nhớ đêm hôm đó, quả thật là đủ nhẫn tâm với cô nương chỉ 16 tuổi, một người mềm yếu từ trong tâm hồn đến ngoài mặt, khi chứng kiến tình lang mình thảm trạng không ai chịu nổi sự đả kích lớn như vậy, hắn rõ ràng trọng trách hiện tại của mình cần làm đủ mọi cách để nàng thật sâu rung động trước hắn mà bị cảm hoá.
“Sau này biểu ca không được đùa quá trớn như vậy, Yêu Nhiêu thật sự lo lắng.”
Nói đến nửa miệng nàng dừng không nói, nhưng Sở Khắc Thiên thông minh bẩm sinh làm sao không rõ nàng trong lời nói nàng ám chỉ lo lắng cái gì, thành thật gật đầu như là gà mổ thóc, lấy tính tình của nàng nếu không thuận theo phỏng chừng nàng sẽ khóc cho nơi này thành lũ lụt mất, Sở Yêu Nhiêu lúc này mới phần nào an tâm ngưng khóc mà nở nụ cười, khiến Sở Khắc Thiên lần nữa bị thu hút ánh nhìn, nàng dù lúc khóc hay cười vẫn là lệ hoa đái vũ, hắn thầm cảm thấy may mắn chính mình đúng là diễm phúc không cạn.
Sở Khắc Thiên khẽ thăm thẩm thở dài, vẻ mặt đăm chiêu lẳng lặng nhìn xa ngoài phía cửa phòng, nói bóng gió:
“Nếu hôm đó ta không quá say chén thì cũng chẳng có cớ sự này xảy ra, chỉ trong một đêm từ thiên tài tự nhiên bây giờ lại thành phế nhân cảm giác thật khó tiếp thụ.”
Nói rồi hắn vắt chéo hai tay gối đầu mình lên cao, nhắm mắt lại khiến người khác nhìn vào tưởng chừng hắn đang nhập định hồi tưởng ký ức đau thương. Sở Yêu Nhiêu nghe gã nhắc lại chuyện cũ càng là thay Sở Khắc Thiên bất bình, nhưng bình sinh nàng tính tình ôn nhu cũng chẳng có lời nào thô tục để mắng chửi người, nàng nghĩ ngợi một hồi lâu mới cất tiếng lựa lời khuyên giải:
“Biểu ca việc xảy ra cũng đừng để trong lòng, ta biết với tư chất xuất chúng của huynh sẽ sớm khôi phục lại chính mình ngày xưa.”
Sở Khắc Thiên mở mắt ra trìu mến nhìn nàng, khẽ lắc đầu đầy tang thương, như thể ẩn ý trong đó là không thể nào vãn hồi.
Sở Yêu Nhiêu vẻ mặt bối rối, không dám đối diện với ánh mắt kia của Sở Khắc Thiên cũng chẳng mở miệng nói thêm lời nào, nàng lúc này chỉ nghĩ trong đầu, không nghĩ tới chính mình khuyên giải không có hữu hiệu lại khiến tâm tình Sở Khắc Thiên chuyển biến xấu hơn, nàng lo sợ khi nàng đi hắn sẽ nghĩ quẩn lúc đó nàng hối hận không kịp mất.
Mắt thấy cục diện đúng như mình mong muốn Sở Khắc Thiên trong lòng đắc ý, xem như cũng được nhìn qua nàng cỡ nào thiện lương, với nàng là dễ nhưng đối với hắn là hai từ không thể, ngoài mặt là ưu phiền không thôi, nhỏ giọng bâng quơ:
“Đổi lại đêm hôm đó tân nương là Yêu Nhiêu đây chắc sẽ không nỡ ra tay với biểu ca.”
Dứt lời cũng không cho nàng phản ứng, hắn nhanh nhạy giật lấy cánh tay thon thả của Sở Yêu Nhiêu thu thập trong tay, hắn cảm thụ được cánh tay nàng run rẩy từng chút theo thời gian trôi qua, khẳng định lúc này nội tâm nàng đang thấp thỏm, hắn đặt trên mu bàn tay của nàng xoa dịu giảm bớt đi phần nào sự lo lắng trong lòng nàng, để tránh nàng nghĩ nhiều.
Hắn muốn thao túng tâm lý để nàng cho rằng lầm lỗi không xuất phát từ nàng, mà phải khơi dậy được sự mạnh dạn đối mặt với hiện thực để nàng phần nào cởi mở hơn, tránh nàng lúc nào cũng ôm phần lỗi về phía mình như vậy rất tiêu cực, sẽ là bất lợi cho tu hành sau này, đồng thời cũng sẽ kéo khoảng cách giữa hai người thân cận lại gần thêm chút.
“Thế nào không nói, là nguyện ý làm tân nương của biểu ca rồi đúng không nha đầu thúi.” Sở Khắc Thiên cười nói không quên trêu ghẹo nàng, nhân thời cơ nàng ngơ ngác không chú ý, hắn đưa ngón tay nhẹ chạy quanh vùng gò má phấn hồng của nàng. Hắn sở dĩ chậm rãi như vậy, là muốn từng bước công phá phòng tuyến của nàng. Nếu quá đường đột đối với tính cách của nàng, hiệu quả không có còn phản ngược tác dụng, để nàng dấy lên hoài nghi sẽ vạch trần ra hết hắn là một người khác hoàn toàn.
Quả nhiên trong sở liệu, Sở Yêu Nhiêu lắc đầu nguầy nguậy, tránh khỏi sự âu yếm thâm tình của hắn, nhưng trong tâm sớm bịch bịch trực trực nhảy như con hươu loạn động.
Đối với nàng đây cũng quá bất ngờ, hôm nay biểu ca quá khác lạ, dường như là một người khác, nhưng nàng lại thấy vô cùng ưa thích thứ cảm giác mơ hồ không rõ ràng này. Nàng rất muốn thốt lên “muội nguyên ý ” ba từ này, nhưng nàng lại sợ khi nàng đáp lại giấc mộng đẹp này sẽ tan biến, mọi thứ sẽ trở lại như thường lệ, đó mới là điều nàng lo sợ lúc này.
Sở dĩ nàng có cơ sở để nghĩ ngợi như vậy, nhiều lần nàng mộng tưởng bên tình lang cử chỉ thân mật, không ít lần tiếp xúc đụng chạm da thịt, nhưng chung quy mỗi lần thức giấc đều là trước mắt mình nàng phòng đơn gối chiếc, nào có hình dáng tình lang trong mộng, chỉ đến hôm cử hành hôn phối hắn cùng Nam Cung thế gia trưởng nữ kết thành đạo lữ, trong đại lễ song tu theo giao ước tác hợp từ trước đó giữa hai tộc Nam Cung và Sở gia lão tổ, nàng mới tỉnh ngộ ra nàng thực sự không còn cơ hội để thổ lộ với tình lang.
Nhưng lão thiên không rõ có mắt đã thương cảm cho nàng, hay trời cao đố kỵ anh tài, hay là do vận mệnh xô đẩy, mà Sở Khắc Thiên trong đêm động phòng hoa chúc liền xảy ra bất trắc khôn lường, dấy động cả Sở gia lên gà bay chó chạy. Đại ca thân sinh bào thai ( anh em ruột thịt chung mẹ đẻ ) của nàng đồng thời biến mất với tân nương, còn phần Sở Khắc Thiên khi phát hiện, đã thê thảm nằm trên một vũng tiên huyết bao phủ, rùng rợn hơn phía sau lưng hắn bị bơi móc lộ ra cả lục phũ ngụ tạng bên trong, phải cho danh y cao tay tới khâu vá mới có ngày hôm nay lành lặng, nhưng vết sẹo vẫn là còn đó.
Nàng đến hôm nay vẫn là không quên được cảnh tượng đêm đó, nó luôn quanh quẩn trong não hải nàng dây dưa không dứt. Nàng cũng có lần muốn uyên thân để tạ lỗi với tình lang, nhưng khi muốn tự vẫn thì lại không có dũng khí để xuống tay, nàng thống hận chính mình nên bây giờ chính diện gặp hắn nàng càng mặc cảm tự ti so với trước đó. Nếu là Sở Khắc Thiên lúc trước dĩ nhiên không biết được trong lòng nàng lại có nhiều khúc mắc rối tinh rối mù như vậy. Nhưng đổi lại bây giờ là Sở Khắc Thiên người sáng tác nắm rõ trong tay cốt truyện, người có thể dễ dàng từng bước gỡ đi nút thắc uẩn khuất trong lòng Sở Yêu Nhiêu đang gánh chịu oan ức.
Sở Khắc Thiên thấy cánh tay nàng ngày dần có xu hướng sợ sệt muốn thoát ra, liền biết chuyện gì nguyên nhân trong này hẳng là Sở Yêu Nhiêu lại nhớ đêm hôm đó, quả thật là đủ nhẫn tâm với cô nương chỉ 16 tuổi, một người mềm yếu từ trong tâm hồn đến ngoài mặt, khi chứng kiến tình lang mình thảm trạng không ai chịu nổi sự đả kích lớn như vậy, hắn rõ ràng trọng trách hiện tại của mình cần làm đủ mọi cách để nàng thật sâu rung động trước hắn mà bị cảm hoá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.