Chương 103
Yori.Trinh
02/12/2014
Buông tay Bội Bội ra. Hắn nhìn bội Bội bằng ánh mắt phứt tạp. Buông câu
lạnh lẽo, đầy sát khí:-Cô ấy có chuyện gì, cô cũng không được yên.
Tim Bội Bội chấn động, mặt cô cúi gầm, cô sao vẫn thấy đau lòng quá thể. Nhưng trước mắt vẫn liều một lần, dù gì mạng sống cô cũng không cần thiết nữa, quan trọng nếu có thể đỗi lại cho Nguyệt Hàm cô cũng chấp nhận.
Tay có chút run, lại không thể cầm lấy ống tiêm được. sợ vì tay run bần bật thế này mà lệch.
Vương ánh nhìn lạnh lùng, biết Nguyệt Hàm không thể đợi nữa. Max nhanh tay giựt lấy ống tiêm trên tay Bội Bội. Không chừng chừ, tiêm nhanh vào cổ Nguyệt Hàm.
Nguyệt hàm lại gầm một tiếng chịu đau, căng người ra cứng ngắt:--Ư—
Nhìn con sinh vật kia nỗi lên sau lớp da khi đưa vào trong cổ Nguyệt Hàm đã bắt đầu chui vào trong tiến lên não rồi biến mất.
Lần này tiếng thét kinh hải hơn, Khiến Thiếu Thất khó tập trung lái:---AAAAAAAAAAAAAAAAA…..Gừ ừ ừ…..
Thở mạnh người co giật , lồng ngực liên tục lên xuống, rít lấy 1 tiếng. Cảm gíac con sinh vật như dần dần đi vòng quanh đầu, đau đớn muốn vỡ từng mạch máu não. Không kìm được cơn đau thốn liền ngất đi.
Max hỏang hốt, ôm mặt Nguyệt Hàm lây lây:-----Nguyệt Hàm..Nguyệt Hàm..
-Cô ấy ngất thôi!_Bội Bội để tay lên mũi Nguyệt Hàm thấy còn hơi thỡ.
-Cô biết thuốc này là gì? Tại sao Trịnh Nguyệt Hàm lại đau đớn như vậy?_Max nhíu mày nhìn Bội Bội.
Bội Bội gục mặt lắc đầu.
Hắn nỗi lên 1 hồi cơn nóng.:-Không biết, còn khẳng định cứu được.
-Bội Bội thu người sợ sệch, giọng yếu nhỏ:- Lúc..lúc đó nguy cấp, nhìn.. anh đau khổ như vậy…tôi..tôi đành liều…
---Cô---_Max sắc mặt tối đen, như muốn giết người, bóp tay Bội Bội
Bội bội sợ hải, mặt co lại vì đau, liền nhìn thấy cơ thể Nguyệt Hàm có phần chuyễn biến, da thịt rạn nứt nhanh chóng phục hồi biến mất đi. Màu tím cũng bay nhạt dần.-Cô ..Cô ấy
Lúc này trên máy bay, ba người đã trở nên thư giản hơn. Max vui mừng nên không truy cứu Bội Bội. Thiếu Thật hài lòng nghỉ “Lúc nảy cứu cô ta củng coi như có ích”
Thiếu Thất tập trung nảy giờ liền hít lấy 1 hơi nói:-Max!, lúc này tôi cần phải nói với anh. Trực thăng có vấn đề, chính vì tình hình lúc nảy căng thẳng nên tôi cầm cự tới đâu hay tới đó không nói thêm để mọi người phân tâm. Nhưng hệ thống rađa, bị hư không thể cho chúng ta biết được ở vị trí nào. Nếu cứ bay thế này, sẽ tiêu hao hết lượng xăng. Cũng không biết phải đáp xuống chỗ nào an tòan.
Max hít lấy cỗ khí lạnh, lấy lại sự bình ổn, hắn không thể đỗi vị trí buồng lái lúc này.
-Bay xuống đi, không xác định được hướng gió, kinh độ, vĩ độ, nếu gặp phải mây mù, không phải chỉ có một hệ thống rada bị hư.
-Bay thấp nếu phía dưới dụn phải dãy núi cao phải làm sao. Chúng ta không xác định được đang ở đâu. Chẵng khác gì thằng mù đi đường.
Max lạnh giọng,nhìn xuống dưới:- xuống thêm 200m
Hắn biết láy may bay không phải dựa vào trực giác. Còn rất nhiều yếu tố.
-Này, phía dưới là sa mạc._Thiếu Thất suy đóan.
-Đáp đi, năng lượng không còn nhiều_Max ra lệnh. Nhìn qua Nguyệt Hàm đang dần tươi ra, nằm im trong lòng hắn. Lòng hắn nhu nhẹ đi phần nào.
----Phạch---phạch
---Ầm ầm--------Đáp xuống an toàn, cũng vừa tiêu kiệt hết năng lượng.
Thiếu Thất vừa bước xuống tức giận, đá mạnh vào thân trực thăng chửi rủa.—Mẹ kiếp chúng mày! Nhà nước bọn bây ăn bao nhiêu mà đem đóng sắc vụn này về.
Max trầm mặt không quan tâm tiếng nóng giận của Thiếu Thất, chiếu ánh nhìn bao quát xung quanh. Bế Nguyềt Hàm trong người, hơi thở ngày càng nóng dần. Hắn vẫn không yên tâm, cần tìm một nơi an toàn cho cô tĩnh dưỡng. Nhìn cô yếu ớt mềm nhũng trên tay hắn, một nỗi dây dứt khó chịu.
-Đây..đây là đâu?_Bội Bội ngây ngô hỏi, từ nhỏ đã sống trong rừng. Nơi chẳng có cây chẳng có cỏ, chỉ tòan là dải đất vàng rực tới tận chân trời. Ngẫng đầu lên cao, khiến cô đau cả mắt, vì ánh nắng mặt trời nóng bức.
Thiếu Thất nhíu mày.—Không phải chứ, chẵng lẽ tới Ai Cập sao?
Bội Bội to mắt hỏi:--Ai Cập là gì?
Thiếu Thất nhìn xuống vẻ mặt ngây thơ có phần đáng yêu nền muốn trêu ghẹo :-Ai Cập…là nơi cô không có nước uống, không có thức ăn, không có người.hê..hi
Bội Bội Đanh mặt, lo lắng, hả họng lớn:-Thế chẵng phải sẽ chết chắc sao?
Thiếu Thật gật gù:-Xem ra..chúng ta phải chết chắc rồi.
Liếc qua vẻ bàng hòang lại khờ khạo của Bội Bội, Thiếu Thất liền bật cười lớn:---Phụt…hahaha..hahaha
Bội Bội liền chau mày, mắt tóe lửa:---Anh gạt tôi à. Sở khanh.._Vừa nói cô vừa ngắt nhéo Thiếu Thất đau điến mặt méo mó.—ahahha….thôi nào…úi
Max bước đi trên mãnh đất vàng đỏ, bước đi nào để lại dấu chân lớn của hắn. Phía xa trên ngọn đồi cát nhấp nhô bóng dáng của đàn lạc đà như một bức tranh thiên nhiên hoang mạc kì vĩ. Tận mắt nhìn thấy mới tin từng đàn lạc đà nối nhau đi phía trên lưng những cái bóng đen chính là con người.
Cuối cùng 4 người cứ đi mãi trên mãnh đất cát vàng mịn này thưa thớt người. Nóng bức, lại không có nước, Gương mặt cũng nhăn nhúm, khó coi
-Bội Bội, cô đi mau, ngồi đó biết bao giờ mới đến đây!_Thiếu Thất hối thúc quay ra phía sau.
Bội Bội ngồi thờ ra, mặt héo mòn đẫm mệt:-Tôi khát, mệt lắm không đi nữa.
Max đứng lại, giọng nhàn nhạt:- Cô mau đi, còn tìm chỗ nghĩ cho Nguyệt Hàm. Đến giờ cô ấy chưa tĩnh lại. Cô còn chừng chừ, Chúng tôi sẽ bỏ cô lại.
Bội Bội mím môi, từ nảy tới giờ hắn chẵng ngó ngàng nói gì với cô, bây giờ mở miệng ra là quan tâm Nguyệt Hàm, bản thân cũng là con gái, lại chẵng ai quan tâm. Bội bội xụ mặt có chút buồn bực đứng lên.
Bất chợt Thiếu chắn trước mặt đâu lưng lại, hơi khụy người xuống:-Cô lên đi, tôi cõng.
Bội Bội hơi giật mình, gượng ngùng:-Được không, vậy tôi không khách khí
Được một chàng trai mới quen biết cõng trên lưng, Bội bội không quen nhưng cũng thấy cảm động.
Từ xa có đám người nhỏ bé dần dần tới gần. Khi đến càng gần mới nhận ra bọn họ không hề nhỏ chút nào. Thân hình vạm vỡ, nước da ngâm đen rắc chắc. Cách ăn mặc trong lạ mắt. Đó là cách nhìn cũa Bội Bội.
Đám người đó có 3 nam 2 nữ. Vẽ mặt cảnh giác nhìn bọn người Max.
Họ bận những tấm vải kín mít. Cả khuôn mặt cũng che kín ngòai đôi mắt sâu lại sắc xảo là đối phụ. nữ. Còn đàn ông họ mặt chiếc quần rộng dài đến chân. Đa phần là màu trắng.Trên đầu quấn khăn kín.
Cách chào hỏi cũng gập người thất lịch thiệp. Nhìn Max rất bình tĩnh cùng họ giao tiếp. 3 nam 2 nữ những người họ cũng mang nét ngạc nhiên khi Max lưu loát nói tiếng Ả rập, sống như hắn từng sống ở rất lâu vậy.Trong khi Bội bội hoàn toàn không hiểu được tiếng nói của họ.
-Max… đang nói tiếng gì với họ vậy?
-Theo như tôi biết là tiếng của người Ả rập. Các nhóm dân tộc thiểu số ở Ai Cập gồm một lượng nhỏ bộ tộc Ả rập Bedouin sống ở phía đông và phía tây sa mạc và Bán đảo Sinai, người Siwis ở Ốc đảo Siwa nói ngôn ngữ Berber và các cộng đồng Nubian cổ tụ tập dọc theo sông Nile vùng cực nam Ai Cập.Tôi nghe nói một cộng đồng Do Thái từng rất mạnh mẽ đã hoàn toàn biến mất, hiện chỉ còn một số lượng nhỏ ở lại Ai Cập và những người chỉ tới đó vào các dịp lễ hội tôn giáo. Họ hầu như đã rời khỏi Ai Cập di chuyễn đến Isreal sinh sống và thành lập nên nhà nước của riêng họ.
Bội bội ngẩn mặt ra, đầu óc trỗng rỗng, chẵng hiểu được gì lời Thiếu Thất:-Anh nói nhiều như vậy, tôi lại không biết anh nói cái gì?
Thiếu Thất mới sực nhớ, cô gái này chỉ sống trong rừng nói nhiều với cô ta khác nào nước đỗ lá môn. Thiếu Thất lắc lắc đầu cười:-Nghe được rồi, không cần hiểu.
Max nói được tiếng của họ, sao khi giao tiếp bọn họ liền gật đầu mời về nơi bọn họ sống.
Max nhìn Thiếu Thất:-Bọn họ chỉ là người dân nhỏ sinh sống ở gần đây ngoài khu vực trung tâm thành phố Ai Cập. Tìm chỗ nghĩ ngơi rồi tính tiếp.
Thiếu thất cũng không lạ gì, Max quyết định rồi cũng không phản bác được, dù gì cũng tìm một nơi nghĩ ngơi.
Đến một óc đảo nhỏ nằm trên vùng khô hanh, nóng cháy. Khi những người dân dẫn bọn người Max về thôn, cả đám người trong thôn nhỏ, liền chú ý đảo mắt ra nhìn. Ánh mắt họ như rất kì lạ.
Đám trẻ nhỏ chen chút ào ra. Nhìn bọn trẻ con nhết nhác, có phần bụi bẩn. Ngơ ngẫn nhìn những kẽ lạ mặt đến.
Thiếu thất buột miệng nói:-Tại sao đất nước Ai Cập đã phát triển không kém cạnh gì các nước trên Châu âu, lại còn những người sống nghèo nàn lạc hậu như thế này.
Vốn là đất nước hiếu khách, bọn họ mời Max và mọi người vào trong. Ánh mắt dò xét có, thân thiện có, cánh giác có. Kinh ngạc và lạ lẫm cũng có. Max quan sát những căn nhà dựng bằng đất cát vàng rất chông chênh, cũ nát. Bên ngoài có giếng nước được bao bọc rất kĩ. Max cẩn thận bế Nguyệt Hàm nằm lên một chiếc giường. Nói là chiếc giường nhưng thật ra được làm bằng đất đấp thành một khối hình chữ nhật thô cứng nằm chính giữa nhà.
Người phụ nữ đứng tuỗi, có lẽ là mẹ của 3 đứa con trai và 2 người con gái.
Bà cũng như họ, ăn mặc từ đầu đến chân đều phủ kín.
Ai Cập cũng có những người theo đạo Thiên chúa giáo, nhưng đại bộ phận
người Ai Cập đều theo đạo Hồi giáo cũng giống như các nước thuộc giới A-rập khác.
Tim Bội Bội chấn động, mặt cô cúi gầm, cô sao vẫn thấy đau lòng quá thể. Nhưng trước mắt vẫn liều một lần, dù gì mạng sống cô cũng không cần thiết nữa, quan trọng nếu có thể đỗi lại cho Nguyệt Hàm cô cũng chấp nhận.
Tay có chút run, lại không thể cầm lấy ống tiêm được. sợ vì tay run bần bật thế này mà lệch.
Vương ánh nhìn lạnh lùng, biết Nguyệt Hàm không thể đợi nữa. Max nhanh tay giựt lấy ống tiêm trên tay Bội Bội. Không chừng chừ, tiêm nhanh vào cổ Nguyệt Hàm.
Nguyệt hàm lại gầm một tiếng chịu đau, căng người ra cứng ngắt:--Ư—
Nhìn con sinh vật kia nỗi lên sau lớp da khi đưa vào trong cổ Nguyệt Hàm đã bắt đầu chui vào trong tiến lên não rồi biến mất.
Lần này tiếng thét kinh hải hơn, Khiến Thiếu Thất khó tập trung lái:---AAAAAAAAAAAAAAAAA…..Gừ ừ ừ…..
Thở mạnh người co giật , lồng ngực liên tục lên xuống, rít lấy 1 tiếng. Cảm gíac con sinh vật như dần dần đi vòng quanh đầu, đau đớn muốn vỡ từng mạch máu não. Không kìm được cơn đau thốn liền ngất đi.
Max hỏang hốt, ôm mặt Nguyệt Hàm lây lây:-----Nguyệt Hàm..Nguyệt Hàm..
-Cô ấy ngất thôi!_Bội Bội để tay lên mũi Nguyệt Hàm thấy còn hơi thỡ.
-Cô biết thuốc này là gì? Tại sao Trịnh Nguyệt Hàm lại đau đớn như vậy?_Max nhíu mày nhìn Bội Bội.
Bội Bội gục mặt lắc đầu.
Hắn nỗi lên 1 hồi cơn nóng.:-Không biết, còn khẳng định cứu được.
-Bội Bội thu người sợ sệch, giọng yếu nhỏ:- Lúc..lúc đó nguy cấp, nhìn.. anh đau khổ như vậy…tôi..tôi đành liều…
---Cô---_Max sắc mặt tối đen, như muốn giết người, bóp tay Bội Bội
Bội bội sợ hải, mặt co lại vì đau, liền nhìn thấy cơ thể Nguyệt Hàm có phần chuyễn biến, da thịt rạn nứt nhanh chóng phục hồi biến mất đi. Màu tím cũng bay nhạt dần.-Cô ..Cô ấy
Lúc này trên máy bay, ba người đã trở nên thư giản hơn. Max vui mừng nên không truy cứu Bội Bội. Thiếu Thật hài lòng nghỉ “Lúc nảy cứu cô ta củng coi như có ích”
Thiếu Thất tập trung nảy giờ liền hít lấy 1 hơi nói:-Max!, lúc này tôi cần phải nói với anh. Trực thăng có vấn đề, chính vì tình hình lúc nảy căng thẳng nên tôi cầm cự tới đâu hay tới đó không nói thêm để mọi người phân tâm. Nhưng hệ thống rađa, bị hư không thể cho chúng ta biết được ở vị trí nào. Nếu cứ bay thế này, sẽ tiêu hao hết lượng xăng. Cũng không biết phải đáp xuống chỗ nào an tòan.
Max hít lấy cỗ khí lạnh, lấy lại sự bình ổn, hắn không thể đỗi vị trí buồng lái lúc này.
-Bay xuống đi, không xác định được hướng gió, kinh độ, vĩ độ, nếu gặp phải mây mù, không phải chỉ có một hệ thống rada bị hư.
-Bay thấp nếu phía dưới dụn phải dãy núi cao phải làm sao. Chúng ta không xác định được đang ở đâu. Chẵng khác gì thằng mù đi đường.
Max lạnh giọng,nhìn xuống dưới:- xuống thêm 200m
Hắn biết láy may bay không phải dựa vào trực giác. Còn rất nhiều yếu tố.
-Này, phía dưới là sa mạc._Thiếu Thất suy đóan.
-Đáp đi, năng lượng không còn nhiều_Max ra lệnh. Nhìn qua Nguyệt Hàm đang dần tươi ra, nằm im trong lòng hắn. Lòng hắn nhu nhẹ đi phần nào.
----Phạch---phạch
---Ầm ầm--------Đáp xuống an toàn, cũng vừa tiêu kiệt hết năng lượng.
Thiếu Thất vừa bước xuống tức giận, đá mạnh vào thân trực thăng chửi rủa.—Mẹ kiếp chúng mày! Nhà nước bọn bây ăn bao nhiêu mà đem đóng sắc vụn này về.
Max trầm mặt không quan tâm tiếng nóng giận của Thiếu Thất, chiếu ánh nhìn bao quát xung quanh. Bế Nguyềt Hàm trong người, hơi thở ngày càng nóng dần. Hắn vẫn không yên tâm, cần tìm một nơi an toàn cho cô tĩnh dưỡng. Nhìn cô yếu ớt mềm nhũng trên tay hắn, một nỗi dây dứt khó chịu.
-Đây..đây là đâu?_Bội Bội ngây ngô hỏi, từ nhỏ đã sống trong rừng. Nơi chẳng có cây chẳng có cỏ, chỉ tòan là dải đất vàng rực tới tận chân trời. Ngẫng đầu lên cao, khiến cô đau cả mắt, vì ánh nắng mặt trời nóng bức.
Thiếu Thất nhíu mày.—Không phải chứ, chẵng lẽ tới Ai Cập sao?
Bội Bội to mắt hỏi:--Ai Cập là gì?
Thiếu Thất nhìn xuống vẻ mặt ngây thơ có phần đáng yêu nền muốn trêu ghẹo :-Ai Cập…là nơi cô không có nước uống, không có thức ăn, không có người.hê..hi
Bội Bội Đanh mặt, lo lắng, hả họng lớn:-Thế chẵng phải sẽ chết chắc sao?
Thiếu Thật gật gù:-Xem ra..chúng ta phải chết chắc rồi.
Liếc qua vẻ bàng hòang lại khờ khạo của Bội Bội, Thiếu Thất liền bật cười lớn:---Phụt…hahaha..hahaha
Bội Bội liền chau mày, mắt tóe lửa:---Anh gạt tôi à. Sở khanh.._Vừa nói cô vừa ngắt nhéo Thiếu Thất đau điến mặt méo mó.—ahahha….thôi nào…úi
Max bước đi trên mãnh đất vàng đỏ, bước đi nào để lại dấu chân lớn của hắn. Phía xa trên ngọn đồi cát nhấp nhô bóng dáng của đàn lạc đà như một bức tranh thiên nhiên hoang mạc kì vĩ. Tận mắt nhìn thấy mới tin từng đàn lạc đà nối nhau đi phía trên lưng những cái bóng đen chính là con người.
Cuối cùng 4 người cứ đi mãi trên mãnh đất cát vàng mịn này thưa thớt người. Nóng bức, lại không có nước, Gương mặt cũng nhăn nhúm, khó coi
-Bội Bội, cô đi mau, ngồi đó biết bao giờ mới đến đây!_Thiếu Thất hối thúc quay ra phía sau.
Bội Bội ngồi thờ ra, mặt héo mòn đẫm mệt:-Tôi khát, mệt lắm không đi nữa.
Max đứng lại, giọng nhàn nhạt:- Cô mau đi, còn tìm chỗ nghĩ cho Nguyệt Hàm. Đến giờ cô ấy chưa tĩnh lại. Cô còn chừng chừ, Chúng tôi sẽ bỏ cô lại.
Bội Bội mím môi, từ nảy tới giờ hắn chẵng ngó ngàng nói gì với cô, bây giờ mở miệng ra là quan tâm Nguyệt Hàm, bản thân cũng là con gái, lại chẵng ai quan tâm. Bội bội xụ mặt có chút buồn bực đứng lên.
Bất chợt Thiếu chắn trước mặt đâu lưng lại, hơi khụy người xuống:-Cô lên đi, tôi cõng.
Bội Bội hơi giật mình, gượng ngùng:-Được không, vậy tôi không khách khí
Được một chàng trai mới quen biết cõng trên lưng, Bội bội không quen nhưng cũng thấy cảm động.
Từ xa có đám người nhỏ bé dần dần tới gần. Khi đến càng gần mới nhận ra bọn họ không hề nhỏ chút nào. Thân hình vạm vỡ, nước da ngâm đen rắc chắc. Cách ăn mặc trong lạ mắt. Đó là cách nhìn cũa Bội Bội.
Đám người đó có 3 nam 2 nữ. Vẽ mặt cảnh giác nhìn bọn người Max.
Họ bận những tấm vải kín mít. Cả khuôn mặt cũng che kín ngòai đôi mắt sâu lại sắc xảo là đối phụ. nữ. Còn đàn ông họ mặt chiếc quần rộng dài đến chân. Đa phần là màu trắng.Trên đầu quấn khăn kín.
Cách chào hỏi cũng gập người thất lịch thiệp. Nhìn Max rất bình tĩnh cùng họ giao tiếp. 3 nam 2 nữ những người họ cũng mang nét ngạc nhiên khi Max lưu loát nói tiếng Ả rập, sống như hắn từng sống ở rất lâu vậy.Trong khi Bội bội hoàn toàn không hiểu được tiếng nói của họ.
-Max… đang nói tiếng gì với họ vậy?
-Theo như tôi biết là tiếng của người Ả rập. Các nhóm dân tộc thiểu số ở Ai Cập gồm một lượng nhỏ bộ tộc Ả rập Bedouin sống ở phía đông và phía tây sa mạc và Bán đảo Sinai, người Siwis ở Ốc đảo Siwa nói ngôn ngữ Berber và các cộng đồng Nubian cổ tụ tập dọc theo sông Nile vùng cực nam Ai Cập.Tôi nghe nói một cộng đồng Do Thái từng rất mạnh mẽ đã hoàn toàn biến mất, hiện chỉ còn một số lượng nhỏ ở lại Ai Cập và những người chỉ tới đó vào các dịp lễ hội tôn giáo. Họ hầu như đã rời khỏi Ai Cập di chuyễn đến Isreal sinh sống và thành lập nên nhà nước của riêng họ.
Bội bội ngẩn mặt ra, đầu óc trỗng rỗng, chẵng hiểu được gì lời Thiếu Thất:-Anh nói nhiều như vậy, tôi lại không biết anh nói cái gì?
Thiếu Thất mới sực nhớ, cô gái này chỉ sống trong rừng nói nhiều với cô ta khác nào nước đỗ lá môn. Thiếu Thất lắc lắc đầu cười:-Nghe được rồi, không cần hiểu.
Max nói được tiếng của họ, sao khi giao tiếp bọn họ liền gật đầu mời về nơi bọn họ sống.
Max nhìn Thiếu Thất:-Bọn họ chỉ là người dân nhỏ sinh sống ở gần đây ngoài khu vực trung tâm thành phố Ai Cập. Tìm chỗ nghĩ ngơi rồi tính tiếp.
Thiếu thất cũng không lạ gì, Max quyết định rồi cũng không phản bác được, dù gì cũng tìm một nơi nghĩ ngơi.
Đến một óc đảo nhỏ nằm trên vùng khô hanh, nóng cháy. Khi những người dân dẫn bọn người Max về thôn, cả đám người trong thôn nhỏ, liền chú ý đảo mắt ra nhìn. Ánh mắt họ như rất kì lạ.
Đám trẻ nhỏ chen chút ào ra. Nhìn bọn trẻ con nhết nhác, có phần bụi bẩn. Ngơ ngẫn nhìn những kẽ lạ mặt đến.
Thiếu thất buột miệng nói:-Tại sao đất nước Ai Cập đã phát triển không kém cạnh gì các nước trên Châu âu, lại còn những người sống nghèo nàn lạc hậu như thế này.
Vốn là đất nước hiếu khách, bọn họ mời Max và mọi người vào trong. Ánh mắt dò xét có, thân thiện có, cánh giác có. Kinh ngạc và lạ lẫm cũng có. Max quan sát những căn nhà dựng bằng đất cát vàng rất chông chênh, cũ nát. Bên ngoài có giếng nước được bao bọc rất kĩ. Max cẩn thận bế Nguyệt Hàm nằm lên một chiếc giường. Nói là chiếc giường nhưng thật ra được làm bằng đất đấp thành một khối hình chữ nhật thô cứng nằm chính giữa nhà.
Người phụ nữ đứng tuỗi, có lẽ là mẹ của 3 đứa con trai và 2 người con gái.
Bà cũng như họ, ăn mặc từ đầu đến chân đều phủ kín.
Ai Cập cũng có những người theo đạo Thiên chúa giáo, nhưng đại bộ phận
người Ai Cập đều theo đạo Hồi giáo cũng giống như các nước thuộc giới A-rập khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.