Chương 131
Yori.Trinh
26/09/2015
-Cho hỏi, chuyện gì ạ. Thím Thẩm mọi người kéo lại đây làm gì vui vậy.
Thím Thẩm nhăn nhó, bực dọc:- Cháu không hay biết gần đây có kẻ biến thái ở chung cư chúng ta sao.
-Biết ạ, thế liên quan đến người trong này sao?
Chưa để thím thẩm nói, cô gái tóc xoăn mệnh danh công chúa chung cư YY, đầu còn dính ống cuốn trang phục đồ ngủ nói vào:- Nguyệt Hàm à, cô là con gái chưa gia đình nên cẩn người trong nhà này đó, chúng tôi ai bị hết rồi. Nói xem cả cái quần lót mới mua chưa kíp bận đem giặt cũng bị tên biến thái lấy mất.
Chị Đào trong độ 35 tuổi nhưng nhìn vẫn con rất trẻ trung, hậm hực nói:- Chắc chắn là hắn, tên biến thái này đúng là chuyện biến thái gì cũng làm được, có phải thiếu hơi phụ nữ hay không chứ, không những lấy đồ lót phụ nữ, còn xem trộm người ta tắm. Dù gì chị cũng chưa có chồng mà, có thể để đàn ông ngấm miễn phí chứ.
Bắt đầu biến thành cái chợ ai cũng đua nhau nói, giọng điệu tức giận, gần như cả phụ nữ trừ trẻ con ra thì ai cũng kéo lên đây ầm ĩ đập cửa
-Thế mấy cô, dì điều chắc người trong này à, có chứng cứ gì sao ạ!_Cô gãi càm, suy đoán hỏi
-Trong cái chung cư này chỉ có căn nhà này là kì quái nhất còn gì, có người nhìn thấy tên biến thái trong đây đi qua đi lại khu phơi đồ chung cư, hắn ta trong bộ đồ đen kín mít không nói chuyện với ai, toàn làm những điều bí ẩn. Hôm sáng qua, chú Tân còn thấy được hắn thấp thỏm lén lút cầm báo lỏa thể của phụ nữ. Đặt biệt chưa bao giờ thấy hắn đi thang máy hắn là sợ camera thu hình nên chỉ tòan leo thang bộ, có lần thấy hắn đi theo Thím Lan lao công bí mật làm cái gì đó mờ ám, ngay cả thím lan 60 tuổi rồi mà hắn ta cũng không tha, thật bệnh hoạn mà. Hể còn nữa nha, chú Tân vừa nói tối qua chú còn thấy 1 người đàn ông áo đen đội mũ áo khoác trùm kín ôm 1 cô gái lên nhà rất lâu không thấy cô gái đó xuống, chắc chắn là hắn ta làm gì cô gái vô tội kia rồi. Lần này không thể để hắn ta lộng hành thế nữa.
Nguyệt Hàm càng nghe càng thấy rất hấp dẫn, cái đầu thần thám liền nảy ra ý định muốn làm Conan, ra vẻ suy luận.
-Theo như mọi người nói thì hành vi của tên này đúng rất kì hoặc, làm gì cũng mờ ám không rõ ràng, lại thường không để lộ mặt, cũng không nói chuyện với ai. Kết luận …_CÔ nheo mắt khẳng định làm mọi người cũng hồi họp ngóng tai theo:…..100% tên này có bệnh biến thái.!
--Xì----
Cả đám phủi tay 1 cái, cứ tưởng cô nói cái gì ghê gớm. Lúc này, mấy ông chồng của mấy bà cũng lên theo, nhiệt liệt hưởng ứng.
Cô lúc mới thấy sức mạnh của đám đông là thế nào, cuối cùng chẳng ai thèm nói với cô nữa, xô đẩy 1 lát cô đã cho ra tuốt đằng sau.
--Rầm—Rầm---
-Tên biến thái, ông đây hôm nay sẽ dạy dỗ mày, dám xàm xỡ vợ tao à.
-Phải đó, mở cửa mau, không bọn ta xông vào.
-…
Tiếng đạp cửa la hét dữ dội vô cùng náo nhiệt, nhưng bên trong kia vẫn yên tĩnh lạ thường.
Cô lại nghĩ “Đã lâu chung cư không nhộn nhịp thế này nhỉ, nếu bọn họ xông vfao mà thấy cái nhà người đàn ông đó có sợ cong đích chạy không chứ, nghĩ tới không khí u ám lạnh lẽo cũng chẳng hứng thú muốn vào” đứng một bên chống càm xem cuộc vui, lại nhớ đến bóng lưng cao lớn, bận nguyên bộ đồ đen như tử thần hành động lại khó hiểu bản thân cũng hồi hộp mà chờ đợi.
---Người đó có ra không nhỉ?
Bọn họ dường như muốn làm nức cả cách cửa, nếu bên trong không mở cô nghĩ chắc họ đjap nát luôn cái cửa ra vào của người ta.
--Cạch---
-868326482368#^$^#%^#$%^#
Tiếng ồn ào bổng nhiên câm nin không 1 âm thanh nào, ai cũng sững sờ bất động ngây người.
Một thân hình vô cùng…vô cùng to cao đang nhìn xuống bọn người ở chung cư. Họ được dịp nhìn rõ ràng thân hình người đàn ông mà họ tưởng, đúng chuẩn dáng người mẫu mét 9. Chỉ là, bộ quần tông đen đội mũ che nữa mặt, bí ẩn làm người khác tò mò không thôi.
Cô Công chúa chung cư, miệng há lớn ngước đầu lên buột miệng thốt:--Cao…thế!
Rõ ràng là con người nhưng cách họ nhìn giống như một Thần thánh to lớn đầy quyền năng. Lúc nãy còn ầm ĩ đòi chém giết, giờ bị khí thế lạnh lẽo của người này cứng đơ ra hết.
-Cậu..là người sống ở nhà này phải không?_Đúng là rừng càng già càng cay chú bảo vệ đầu bạc thật dũng cảm, vẫn làm tròn trách nhiệm.
Chiếc mũ rộng che mất đi nữa khuôn mặt, vẫn trầm lặng không có ý định trả lời. Chú Tân lại nhẫn nại hỏi thêm lần nữa.
-Hắn ta bị điếc hả, có phải không nghe được không_Chị Đào suy nghĩ nói.
-A thế thì viết ra cho hắn xem đi._Nói xong mọi người cũng hưởng ứng nhàu đi viết ra giấy.
Sau đó họ còn âu rĩ hơn là chìa ra trước mắt người đàn ông kì hoặc kia như thật, mẫu giấy ghi “ Cậu sống ở nhà này đúng không?”
Người đàn ông im lặng nhìn xuống mẫu giấy, nhưng vẫn chẳng phản ứng, bực dộc, Cô Na vợ chú Đặng mạnh tay ghi luôn dòng chữ “ Ngươi là tên biến thái đúng không, chúng tôi đến đây muốn đuổi ngươi không thì báo công an bắt người”
-Xem ngươi chịu trả lời không ?_Cô na giơ ra tờ giấy. Tên kia vẫn tiếp tục bất động, không thấy được chút biểu cảm bị che mất. Nguyệt Hàm cứ chăm chú nhìn xem phản ứng của hắn thế nào.
Cô liền ngáp một cái nói:- Lỡ đâu anh ta bị câm luôn thì trả lời thế nào?
Vừa nói xong cả đám động bộ quay 30 độ nhìn cô, mắt họ tỏa sáng:--Đúng nhỉ, bị câm rồi sao trả lời chứ. Vậy phải làm sao?
Một chú không chịu nổi xong lên, nắm lấy áo người đàn ông:- Mày có bệnh hay không tao không cần biết, tên biến thái mau cút khỏi đây, trả lại sự bình yên cho chung cư.
Mọi người lại ào tới xô đẩy hưởng ứng.
--Ra khổi đây.
-Báo công an bắt hắn đi.
-Mau cút khỏi đây
Do dân tình qua kích, một người vô ý cầm cả cái giá canh lên phan thảng lên người đàn ông. Nhìn thấy hắn cứ đứng im như thế chịu trận, Nguyệt Hàm bỗng nổi lên lòng thương người, chen vào.
Đứng chắn trước người đàn ông bất động. Cô cười cười vợi mọi người :--MỌI NGƯỜI ƠI…MỌI NGƯỜI BÌNH TĨNH ĐÃ, CÓ GÌ TỪ TỪ NÓI, CHƯA RÕ RÀNG KHÔNG THỂ VÔ CƠ ĐÁNH NGƯỜI NHƯ THẾ, LỠ ĐƯA RA CẢNH SÁT LÚC ĐÓ LỖI ĐÁNH NGƯỜI LÀ CHÚNG TA CHỊU ĐẤY.
Nguyệt Hàm nói gì vây, chứng cơ rõ ràng ai cũng thấy cả, đánh biến thái là trừ hại cho dân_Chị Đào hô lớn, tay cầm chai giơ cao.
-Không…chưa có..chứng cứ…ế…ế….khoan…_Chưa nói xông câu, bọn họ như mát trí lao vào, người nào cầm giá cầm thao cầm gậy, cầm chảo, cầm chai gì cứ bổ tới, cô hỏang hồn giơ tay ra đỡ.
Tưởng lần này làm anh hùng lãnh đủ rồi, đột nhiên một bàn tay lớn choàng qua eo cô, mạnh mẽ nhấc cô lên đẩy ra phía sau. Cô hỏang hồn ngây người nhìn lên bóng lưng to rộng đàn ông.”Gì thế, bảo vệ mình à”. Chỉ chóp mắt là cô đã bị đẩy ra sau lưng tự nhiên đnag xem náo nhiệt khi không ban vào biến thành tình huống đồng minh thật trớ trêu.
Cô được cho núp phía sau, đám người kia thì đánh tới người đàn ông này lại một mình chống đỡ, cô cảm giác bức tường này thật chắc chắn dù bây giờ có cả một 100 người tới hắn cũng sẽ đứng vững như lôi trụ. Dù gì thấy hắn bị đánh mà không đánh trả hay giải thích tự nhiên cô có cảm giác xót xa vô cùng. Tay cô nắm lấy áo lưng hắn, nói vọng tới “ Ổn chứ, mau cản họ lại đi, đừng đứng trơ ra chứ,muốn bị đáh chết sao?”
Phía trước vẫn im lặng, lớp áo của hắn cũng bị bọn nháo nát. Bất ngờ là có một cô muốn nhìn rõ mặt hắn nên liều mình giơ tay muốn kéo mũ hắn ta. Tốc độ hắn còn nhanh gắp 10 lần chụp lấy tay bà cô kia. Làm bà cô sợ hãi thét ầm lên “Tên biến thái, bỏ tay bà ra”
Miệng thì thét, tay còn lại cầm cái gạt tàn thuốc đạp mạnh vào đầu hắn. –Bốp---Khó hiểu hơn là hắn lại không nắm tay kia lại, chỉ ngăn cản không cho gỡ mũ hắn xuống
Cô há miệng hơn, kinh ngạc:--Trời à!
Cô lần này không nghĩ nhiều nữa, dùng hết sức bản thân nắm kéo người hắn đẩy vào. Sau đó,lẹ tay đóng sập cửa lại --Ầm---Cả người cô dừa vào cửa, mặt chô bên ngoài đập dữ dội.
Cô thở hì hụt, nắm khóa cửa. Tâm trạng còn chưa ổn định, nhìn lên người đàn ông kia cô liền sợ hết hồn.
-Bị đập gần chết mà còn đứng đó, có phải thần kinh không, nếu anh không phải biến thái thì tâm thần._Cô mệt mỏi bóp bóp cánh tay.
Bên ngoài vẫn còn tiếng la ó um sùm. Cô chỉ biết lắc đầu thở dài “ Thất không hiểu bọn họ nổi điên cái gì?” Nghi xông cô lại hả họng, đứng bắt động tại chỗ, rồi ngó nghiên nhìn quanh. “Chết bà rồi, tự chui vào hang hùm”
Cô hít lấy một hơi bình tĩnh, ngàn lần chửi rủa mình ngu đần, tự nhiên làm người tốt vô lợi ích, còn đang lâm vào bất lợi.
Người đàn ông kia vẫn đứng im lặng, nhưng lại chăm chăm nhìn cô, hắn ta lại chiếu ánh nhìn nóng rực nhìn cô không sót 1 chi tiết.
--Này, nhìn..nhìn gì…tôi ra ngoài đây, anh tự lo liệu đi, tốt nhất dọn đi cho xong nếu không anh cũng không sống nổi với họ._Cô cảnh giác bước lùi định quay đi.
-Không được, mình ra thì cũng bị họ chém chết thôi_Cô vò đầu bức tóc, tình thế tiến thoái lưỡng nan là hoàn cảnh máu chó Nguyệt Hàm ghét nhất.
Chưa nghĩ ra bước kế tiếp, giựt mình thì đã bị một cánh tay kia nắm lôi đi.
Hắn đẩy cô vào phòng hắn. Cô chưa kịp la lên gào thét chạy thì cửa đóng lại—Cạch—
Rầm Rầm-Chết tiệt, sao anh nhốt tôi, mau thả tôi ra, anh lấy ân báo oán vô đạo dức, tên biến thái mở cửa._Cô liên tục đạp cánh cửa, chửi rủa.
Nào ngờ chửi đã miệng theo phản xạ của người bị nhốt sẽ nắm khóa cửa giựt giựt, chỉ là trong phim cô coi thì họ làm việc này vô ích, còn cô thì nắm 1 cái đã bật cửa mở ra được. –Tên biến thái…mở..ơ
Hết hồn ló đầu ra “Trời, đâu có khóa cửa” Cô ngây ngô tự đóng cửa lại lần nửa, rồi lại mở cửa ló đầu ra, giống như muốn khẳng định chắc chắn là cửa đúng không khóa.
-Thiệt tình, không khóa thì nói 1 tiếng chứ, có đâu lại đẩy vào kiểu như nhốt người ta vậy, làm la khan cả họng._Cô hừ 1 tiếng, ngồi phụp xuống giường.
Bây giờ mới để ý, căn phòng màu trắng, bên trong cũng như bên ngoài, không có đô dùng trang trí gì ngoài chiếc giường trắng tinh sạch sẽ và cái tủ quần áo, cứ như căn nhà chẳng bao giờ sống ở đây vậy. Theo như nhà tâm lý học chưa nổi như cô Hắn là người ưa sạch sẻ, lại tẻ nhạt đơn điệu, sống 1 mình, còn nữa, nảy giờ tiếp xúc cô chắc rằng hắn bị câm còn điếc. La hét mà chẳng phản ứng, lại không nói chịu nói câu nào.
“À..ra hắn muốn mình ở đây tránh nạn, thôi thfi đợi mọi người la mệt rồi mạnh ái nhà nấy ở thì mình chu ra vậy, đúng là chuyện xui là đảm bảo có phần mình”.
Cô ngã người ra giường, chiếc giường trắng khá êm, còn êm hơn cả giường cô, cô vô tư không suy nghĩ đang ở nơi người lạ mà lăn tới lăn lui, hít hít lấy mùi bạc hà thơm mát trong căn phòng. Nhưng mà nnguwir thêm chút còn có mùi hoa nhài thoang thoảng, dường như bị mùi bạc hà lấn áp nên không ngửi rõ.
Hội tụ đủ niệm ấm chăn êm, mùi hương dễ chịu dễ đưa người at chìm vào giấc ngủ. Nguyệt Hàm vô tư vô lo ngủ thẳng cảng mà không sợ ai kia làm hại.
Tít—tắc---4 giờ sáng---
Vặn vẹo mắt lim dim bước xuống giường, cứ ngỡ căn phòng quen thuộc, nhắm mắt bước đi theo thói quen.
--Á---Úi---
Vì lộn nhà nên cách bài trí dĩ nhiên khác, muốn đi vệ sinh lại rẽ nhầm vấp phài cái ghế salong. (Cũng may căn nhà chẳng có gì, không chắc té chết luôn).
Cô lúi cúi mò dậy, vớ ngây được được thân hình lớn đang nằm trên salong yên tĩnh nhắm mắt. Cô chồm người lên nhìn, mắt chóp chóp, dụi dụi mắt nhìn cho rõ. “Không phải nhà mình sao, tò mò quá, xem thử hắn ta bộ dạng biến thái thế nào còn đi đồn”
Suy nghĩ táo bạo Nguyệt Hàm lén lút muốn giơ tay kéo cái mũ nón hắn lên cao chút, từ phía dưới nhìn lên thấy được phần nào khuôn mặt hắn.
Mắt mở to, tim đập thình thịnh, hồn bay phách lạc chính là tâm trạng Nguyệt Hàm lúc này.
Đường nét cạnh góc cạnh cho thấy người này vốn lạnh lùng là bản tính trời sinh, càm nhọn ưu tú chứng tỏ con người kiên định rõ ràng, đôi môi hỏi mỏng chẻ đôi ửng hồng quyến rủ, chiếc mũi thanh cao nhọn hoắc thể hiện người trí tuệ quyết đoán. Còn con mắt…con mắt không nhìn rõ, vì phần trên bị che bởi cái nón.
Tay nhỏ lén lút vừa giơ tới, liền giựt mình nẩy mạnh người ra sau, dường như đôi mắt kia vừa mở ra, bàn tay đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô ngăn cản.
Thím Thẩm nhăn nhó, bực dọc:- Cháu không hay biết gần đây có kẻ biến thái ở chung cư chúng ta sao.
-Biết ạ, thế liên quan đến người trong này sao?
Chưa để thím thẩm nói, cô gái tóc xoăn mệnh danh công chúa chung cư YY, đầu còn dính ống cuốn trang phục đồ ngủ nói vào:- Nguyệt Hàm à, cô là con gái chưa gia đình nên cẩn người trong nhà này đó, chúng tôi ai bị hết rồi. Nói xem cả cái quần lót mới mua chưa kíp bận đem giặt cũng bị tên biến thái lấy mất.
Chị Đào trong độ 35 tuổi nhưng nhìn vẫn con rất trẻ trung, hậm hực nói:- Chắc chắn là hắn, tên biến thái này đúng là chuyện biến thái gì cũng làm được, có phải thiếu hơi phụ nữ hay không chứ, không những lấy đồ lót phụ nữ, còn xem trộm người ta tắm. Dù gì chị cũng chưa có chồng mà, có thể để đàn ông ngấm miễn phí chứ.
Bắt đầu biến thành cái chợ ai cũng đua nhau nói, giọng điệu tức giận, gần như cả phụ nữ trừ trẻ con ra thì ai cũng kéo lên đây ầm ĩ đập cửa
-Thế mấy cô, dì điều chắc người trong này à, có chứng cứ gì sao ạ!_Cô gãi càm, suy đoán hỏi
-Trong cái chung cư này chỉ có căn nhà này là kì quái nhất còn gì, có người nhìn thấy tên biến thái trong đây đi qua đi lại khu phơi đồ chung cư, hắn ta trong bộ đồ đen kín mít không nói chuyện với ai, toàn làm những điều bí ẩn. Hôm sáng qua, chú Tân còn thấy được hắn thấp thỏm lén lút cầm báo lỏa thể của phụ nữ. Đặt biệt chưa bao giờ thấy hắn đi thang máy hắn là sợ camera thu hình nên chỉ tòan leo thang bộ, có lần thấy hắn đi theo Thím Lan lao công bí mật làm cái gì đó mờ ám, ngay cả thím lan 60 tuổi rồi mà hắn ta cũng không tha, thật bệnh hoạn mà. Hể còn nữa nha, chú Tân vừa nói tối qua chú còn thấy 1 người đàn ông áo đen đội mũ áo khoác trùm kín ôm 1 cô gái lên nhà rất lâu không thấy cô gái đó xuống, chắc chắn là hắn ta làm gì cô gái vô tội kia rồi. Lần này không thể để hắn ta lộng hành thế nữa.
Nguyệt Hàm càng nghe càng thấy rất hấp dẫn, cái đầu thần thám liền nảy ra ý định muốn làm Conan, ra vẻ suy luận.
-Theo như mọi người nói thì hành vi của tên này đúng rất kì hoặc, làm gì cũng mờ ám không rõ ràng, lại thường không để lộ mặt, cũng không nói chuyện với ai. Kết luận …_CÔ nheo mắt khẳng định làm mọi người cũng hồi họp ngóng tai theo:…..100% tên này có bệnh biến thái.!
--Xì----
Cả đám phủi tay 1 cái, cứ tưởng cô nói cái gì ghê gớm. Lúc này, mấy ông chồng của mấy bà cũng lên theo, nhiệt liệt hưởng ứng.
Cô lúc mới thấy sức mạnh của đám đông là thế nào, cuối cùng chẳng ai thèm nói với cô nữa, xô đẩy 1 lát cô đã cho ra tuốt đằng sau.
--Rầm—Rầm---
-Tên biến thái, ông đây hôm nay sẽ dạy dỗ mày, dám xàm xỡ vợ tao à.
-Phải đó, mở cửa mau, không bọn ta xông vào.
-…
Tiếng đạp cửa la hét dữ dội vô cùng náo nhiệt, nhưng bên trong kia vẫn yên tĩnh lạ thường.
Cô lại nghĩ “Đã lâu chung cư không nhộn nhịp thế này nhỉ, nếu bọn họ xông vfao mà thấy cái nhà người đàn ông đó có sợ cong đích chạy không chứ, nghĩ tới không khí u ám lạnh lẽo cũng chẳng hứng thú muốn vào” đứng một bên chống càm xem cuộc vui, lại nhớ đến bóng lưng cao lớn, bận nguyên bộ đồ đen như tử thần hành động lại khó hiểu bản thân cũng hồi hộp mà chờ đợi.
---Người đó có ra không nhỉ?
Bọn họ dường như muốn làm nức cả cách cửa, nếu bên trong không mở cô nghĩ chắc họ đjap nát luôn cái cửa ra vào của người ta.
--Cạch---
-868326482368#^$^#%^#$%^#
Tiếng ồn ào bổng nhiên câm nin không 1 âm thanh nào, ai cũng sững sờ bất động ngây người.
Một thân hình vô cùng…vô cùng to cao đang nhìn xuống bọn người ở chung cư. Họ được dịp nhìn rõ ràng thân hình người đàn ông mà họ tưởng, đúng chuẩn dáng người mẫu mét 9. Chỉ là, bộ quần tông đen đội mũ che nữa mặt, bí ẩn làm người khác tò mò không thôi.
Cô Công chúa chung cư, miệng há lớn ngước đầu lên buột miệng thốt:--Cao…thế!
Rõ ràng là con người nhưng cách họ nhìn giống như một Thần thánh to lớn đầy quyền năng. Lúc nãy còn ầm ĩ đòi chém giết, giờ bị khí thế lạnh lẽo của người này cứng đơ ra hết.
-Cậu..là người sống ở nhà này phải không?_Đúng là rừng càng già càng cay chú bảo vệ đầu bạc thật dũng cảm, vẫn làm tròn trách nhiệm.
Chiếc mũ rộng che mất đi nữa khuôn mặt, vẫn trầm lặng không có ý định trả lời. Chú Tân lại nhẫn nại hỏi thêm lần nữa.
-Hắn ta bị điếc hả, có phải không nghe được không_Chị Đào suy nghĩ nói.
-A thế thì viết ra cho hắn xem đi._Nói xong mọi người cũng hưởng ứng nhàu đi viết ra giấy.
Sau đó họ còn âu rĩ hơn là chìa ra trước mắt người đàn ông kì hoặc kia như thật, mẫu giấy ghi “ Cậu sống ở nhà này đúng không?”
Người đàn ông im lặng nhìn xuống mẫu giấy, nhưng vẫn chẳng phản ứng, bực dộc, Cô Na vợ chú Đặng mạnh tay ghi luôn dòng chữ “ Ngươi là tên biến thái đúng không, chúng tôi đến đây muốn đuổi ngươi không thì báo công an bắt người”
-Xem ngươi chịu trả lời không ?_Cô na giơ ra tờ giấy. Tên kia vẫn tiếp tục bất động, không thấy được chút biểu cảm bị che mất. Nguyệt Hàm cứ chăm chú nhìn xem phản ứng của hắn thế nào.
Cô liền ngáp một cái nói:- Lỡ đâu anh ta bị câm luôn thì trả lời thế nào?
Vừa nói xong cả đám động bộ quay 30 độ nhìn cô, mắt họ tỏa sáng:--Đúng nhỉ, bị câm rồi sao trả lời chứ. Vậy phải làm sao?
Một chú không chịu nổi xong lên, nắm lấy áo người đàn ông:- Mày có bệnh hay không tao không cần biết, tên biến thái mau cút khỏi đây, trả lại sự bình yên cho chung cư.
Mọi người lại ào tới xô đẩy hưởng ứng.
--Ra khổi đây.
-Báo công an bắt hắn đi.
-Mau cút khỏi đây
Do dân tình qua kích, một người vô ý cầm cả cái giá canh lên phan thảng lên người đàn ông. Nhìn thấy hắn cứ đứng im như thế chịu trận, Nguyệt Hàm bỗng nổi lên lòng thương người, chen vào.
Đứng chắn trước người đàn ông bất động. Cô cười cười vợi mọi người :--MỌI NGƯỜI ƠI…MỌI NGƯỜI BÌNH TĨNH ĐÃ, CÓ GÌ TỪ TỪ NÓI, CHƯA RÕ RÀNG KHÔNG THỂ VÔ CƠ ĐÁNH NGƯỜI NHƯ THẾ, LỠ ĐƯA RA CẢNH SÁT LÚC ĐÓ LỖI ĐÁNH NGƯỜI LÀ CHÚNG TA CHỊU ĐẤY.
Nguyệt Hàm nói gì vây, chứng cơ rõ ràng ai cũng thấy cả, đánh biến thái là trừ hại cho dân_Chị Đào hô lớn, tay cầm chai giơ cao.
-Không…chưa có..chứng cứ…ế…ế….khoan…_Chưa nói xông câu, bọn họ như mát trí lao vào, người nào cầm giá cầm thao cầm gậy, cầm chảo, cầm chai gì cứ bổ tới, cô hỏang hồn giơ tay ra đỡ.
Tưởng lần này làm anh hùng lãnh đủ rồi, đột nhiên một bàn tay lớn choàng qua eo cô, mạnh mẽ nhấc cô lên đẩy ra phía sau. Cô hỏang hồn ngây người nhìn lên bóng lưng to rộng đàn ông.”Gì thế, bảo vệ mình à”. Chỉ chóp mắt là cô đã bị đẩy ra sau lưng tự nhiên đnag xem náo nhiệt khi không ban vào biến thành tình huống đồng minh thật trớ trêu.
Cô được cho núp phía sau, đám người kia thì đánh tới người đàn ông này lại một mình chống đỡ, cô cảm giác bức tường này thật chắc chắn dù bây giờ có cả một 100 người tới hắn cũng sẽ đứng vững như lôi trụ. Dù gì thấy hắn bị đánh mà không đánh trả hay giải thích tự nhiên cô có cảm giác xót xa vô cùng. Tay cô nắm lấy áo lưng hắn, nói vọng tới “ Ổn chứ, mau cản họ lại đi, đừng đứng trơ ra chứ,muốn bị đáh chết sao?”
Phía trước vẫn im lặng, lớp áo của hắn cũng bị bọn nháo nát. Bất ngờ là có một cô muốn nhìn rõ mặt hắn nên liều mình giơ tay muốn kéo mũ hắn ta. Tốc độ hắn còn nhanh gắp 10 lần chụp lấy tay bà cô kia. Làm bà cô sợ hãi thét ầm lên “Tên biến thái, bỏ tay bà ra”
Miệng thì thét, tay còn lại cầm cái gạt tàn thuốc đạp mạnh vào đầu hắn. –Bốp---Khó hiểu hơn là hắn lại không nắm tay kia lại, chỉ ngăn cản không cho gỡ mũ hắn xuống
Cô há miệng hơn, kinh ngạc:--Trời à!
Cô lần này không nghĩ nhiều nữa, dùng hết sức bản thân nắm kéo người hắn đẩy vào. Sau đó,lẹ tay đóng sập cửa lại --Ầm---Cả người cô dừa vào cửa, mặt chô bên ngoài đập dữ dội.
Cô thở hì hụt, nắm khóa cửa. Tâm trạng còn chưa ổn định, nhìn lên người đàn ông kia cô liền sợ hết hồn.
-Bị đập gần chết mà còn đứng đó, có phải thần kinh không, nếu anh không phải biến thái thì tâm thần._Cô mệt mỏi bóp bóp cánh tay.
Bên ngoài vẫn còn tiếng la ó um sùm. Cô chỉ biết lắc đầu thở dài “ Thất không hiểu bọn họ nổi điên cái gì?” Nghi xông cô lại hả họng, đứng bắt động tại chỗ, rồi ngó nghiên nhìn quanh. “Chết bà rồi, tự chui vào hang hùm”
Cô hít lấy một hơi bình tĩnh, ngàn lần chửi rủa mình ngu đần, tự nhiên làm người tốt vô lợi ích, còn đang lâm vào bất lợi.
Người đàn ông kia vẫn đứng im lặng, nhưng lại chăm chăm nhìn cô, hắn ta lại chiếu ánh nhìn nóng rực nhìn cô không sót 1 chi tiết.
--Này, nhìn..nhìn gì…tôi ra ngoài đây, anh tự lo liệu đi, tốt nhất dọn đi cho xong nếu không anh cũng không sống nổi với họ._Cô cảnh giác bước lùi định quay đi.
-Không được, mình ra thì cũng bị họ chém chết thôi_Cô vò đầu bức tóc, tình thế tiến thoái lưỡng nan là hoàn cảnh máu chó Nguyệt Hàm ghét nhất.
Chưa nghĩ ra bước kế tiếp, giựt mình thì đã bị một cánh tay kia nắm lôi đi.
Hắn đẩy cô vào phòng hắn. Cô chưa kịp la lên gào thét chạy thì cửa đóng lại—Cạch—
Rầm Rầm-Chết tiệt, sao anh nhốt tôi, mau thả tôi ra, anh lấy ân báo oán vô đạo dức, tên biến thái mở cửa._Cô liên tục đạp cánh cửa, chửi rủa.
Nào ngờ chửi đã miệng theo phản xạ của người bị nhốt sẽ nắm khóa cửa giựt giựt, chỉ là trong phim cô coi thì họ làm việc này vô ích, còn cô thì nắm 1 cái đã bật cửa mở ra được. –Tên biến thái…mở..ơ
Hết hồn ló đầu ra “Trời, đâu có khóa cửa” Cô ngây ngô tự đóng cửa lại lần nửa, rồi lại mở cửa ló đầu ra, giống như muốn khẳng định chắc chắn là cửa đúng không khóa.
-Thiệt tình, không khóa thì nói 1 tiếng chứ, có đâu lại đẩy vào kiểu như nhốt người ta vậy, làm la khan cả họng._Cô hừ 1 tiếng, ngồi phụp xuống giường.
Bây giờ mới để ý, căn phòng màu trắng, bên trong cũng như bên ngoài, không có đô dùng trang trí gì ngoài chiếc giường trắng tinh sạch sẽ và cái tủ quần áo, cứ như căn nhà chẳng bao giờ sống ở đây vậy. Theo như nhà tâm lý học chưa nổi như cô Hắn là người ưa sạch sẻ, lại tẻ nhạt đơn điệu, sống 1 mình, còn nữa, nảy giờ tiếp xúc cô chắc rằng hắn bị câm còn điếc. La hét mà chẳng phản ứng, lại không nói chịu nói câu nào.
“À..ra hắn muốn mình ở đây tránh nạn, thôi thfi đợi mọi người la mệt rồi mạnh ái nhà nấy ở thì mình chu ra vậy, đúng là chuyện xui là đảm bảo có phần mình”.
Cô ngã người ra giường, chiếc giường trắng khá êm, còn êm hơn cả giường cô, cô vô tư không suy nghĩ đang ở nơi người lạ mà lăn tới lăn lui, hít hít lấy mùi bạc hà thơm mát trong căn phòng. Nhưng mà nnguwir thêm chút còn có mùi hoa nhài thoang thoảng, dường như bị mùi bạc hà lấn áp nên không ngửi rõ.
Hội tụ đủ niệm ấm chăn êm, mùi hương dễ chịu dễ đưa người at chìm vào giấc ngủ. Nguyệt Hàm vô tư vô lo ngủ thẳng cảng mà không sợ ai kia làm hại.
Tít—tắc---4 giờ sáng---
Vặn vẹo mắt lim dim bước xuống giường, cứ ngỡ căn phòng quen thuộc, nhắm mắt bước đi theo thói quen.
--Á---Úi---
Vì lộn nhà nên cách bài trí dĩ nhiên khác, muốn đi vệ sinh lại rẽ nhầm vấp phài cái ghế salong. (Cũng may căn nhà chẳng có gì, không chắc té chết luôn).
Cô lúi cúi mò dậy, vớ ngây được được thân hình lớn đang nằm trên salong yên tĩnh nhắm mắt. Cô chồm người lên nhìn, mắt chóp chóp, dụi dụi mắt nhìn cho rõ. “Không phải nhà mình sao, tò mò quá, xem thử hắn ta bộ dạng biến thái thế nào còn đi đồn”
Suy nghĩ táo bạo Nguyệt Hàm lén lút muốn giơ tay kéo cái mũ nón hắn lên cao chút, từ phía dưới nhìn lên thấy được phần nào khuôn mặt hắn.
Mắt mở to, tim đập thình thịnh, hồn bay phách lạc chính là tâm trạng Nguyệt Hàm lúc này.
Đường nét cạnh góc cạnh cho thấy người này vốn lạnh lùng là bản tính trời sinh, càm nhọn ưu tú chứng tỏ con người kiên định rõ ràng, đôi môi hỏi mỏng chẻ đôi ửng hồng quyến rủ, chiếc mũi thanh cao nhọn hoắc thể hiện người trí tuệ quyết đoán. Còn con mắt…con mắt không nhìn rõ, vì phần trên bị che bởi cái nón.
Tay nhỏ lén lút vừa giơ tới, liền giựt mình nẩy mạnh người ra sau, dường như đôi mắt kia vừa mở ra, bàn tay đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.