Chương 147
Yori.Trinh
10/02/2016
-Anh chạy chậm thế trễ giờ mất, mau lên thôi!_Tiểu Nhu cau mày nhìn đồng hồ thúc giục.
-Cô im lặng đi_Dùng giọng nói thật khẽ nhưng rít ra đủ làm đối phương bị đông cứng.
Hắn không quan tâm cái dạ hội, không cần biết là trễ giờ hay không, cái hắn chú tâm là suy nghĩ và bảo vệ tốt cô gái phía sau.
Làm sau đúng quy cách cần có, nói đúng hơn hắn đã rất quen thuộc kiểu ga lăng này, khi dìu Tiểu Nhu xong, Nguyệt Hàm cũng tự mình đi ra không cần sự giúp đỡ.---Xoẹt—
Tiếng vả rách làm người cô đông cứng một chỗ, mắt trợn tròn do sự cố bất ngờ. “Mẹ kiếp lại thứ máu chó gì đây hả”
Nhìn xuống chân váy dài bị kẹt trong cánh cửa lúc đóng không hay bước đi mạnh làm một mãnh bị xé đi. Ngay khi cô đang chửi rủa thì Dương Vĩ hắn đã bước tới kéo cửa ra, cầm váy cô lên danh mặt:-Lần sau mau vải tốt một chút đi, vào xe!
Đơ mắt nhìn hắn hành động nhanh hơn mình, miệng lấp bấp:-Không tiền dồn vào đồ mặc của anh hết rồi sao, không cần anh giúp mà sĩ vả thế!
Thấy Dương Vĩ có ý đưa Nguyệt Hàm vào xe, bị bỏ mặt Tiêu Nhu hơi sượng lại đến gần lại lo lắng:-Con quỷ, ăn ở không có đức phải không, quần áo thế này làm sao vô hả?
Hắn không uyên thuyên mà muốn lên xe đưa Nguyệt Hàm quay về ngay, Nhạt giọng mở cửa xe định vào vô lăng:-Tôi đưa về.
-Ê..không được!
-Phải không được!
Cả hai hốt hoảng đồng thanh. Nguyệt hàm giựt nói trước:-Soái ca ơi! đến đây rồi, anh về thì ai đóng vai nam chính hả, mặc tôi ở trong xe này đợi vậy, mau vào trong đi. Phải chăm sóc Tiểu Nhu đấy nhé.
Hắn ra vẻ không đồng ý, nhìn cô với ánh mắt đe dọa kiểu “Không nghe là có chết”
-Được rồi, cóp xe tớ còn bộ đồ, cậu ở đây thay đi, tớ và Dương vĩ vào trước đợi, được không?_Tiểu Nhu suy tính liền nhanh miệng cười nêu ý kiến.
Năn nỉ cầu xin một chút của Nguyệt Hàm, hắn mặt sa sầm cùng Tiểu Nhu bước vào trước.
Đi vào đại sảnh. Trước sự chào đón của nhân viên rất chuyên nghiệp. –Cạch--Ánh đèn pha lê khi cánh của vừa mở ra vội chiếu hết lên cả hai người 1 nam 1 nữ. Cô gái xinh đẹp sắc xảo mang bộ váy công chúa toát lên sự quyến rũ khắc lạ, đặc biệt hơn bên cạnh là người đàn ông to lớn, thần thái có uy phong chỉ là bộ đồ trắng tinh tế làm che bớt đi khí thái kiêu ngạo quyền lực.
Cặp đôi vừa bước vào đều thu hết mọi ánh nhìn từ mọi người, ai cũng ngạc nhiên xì xào. Một lát sau có một đám công tử tiểu thư đến gần mời rượu.
-Tiểu Nhu, lâu qua không gặp rồi!_Một chang trai độ 25 tuổ vẻ mắt ưu nhìn, Cười tươi.
-Vâng!Chào anh Tố Khang_Tiểu Nhu vốn không ưu đám ăn chưi này liền mĩm cười có lệ, một tay muốn kéo Dương Vĩ đi chỗ khác.
Đám con gái nói đay không cách nào rời mắt khỏi người đàn ông tay phục trắng, khuôn mặt khí chất điển trai hiếm thấy. Cô gái trong đám khéo lại tiếp chuyện:-Tiểu Nhu, không có ý định giới thiệu sau.
Thấy mắt liếc nhìn qua Dương Vĩ, Tiểu Nhu đành cười lịch sự:-Ừm, đây là bạn trai của tớ! Dương Vĩ
-A, nghe nói hôm nay cha mẹ em muốn kén rẻ thì phải, chưa gì cậu đã đem bạn trai đến vậy không công bằng cho con trai tụi này rồi._Tố khang nhìn vẻ suy mê với Tiểu Nhu có chút hờn giận.
-Kén rẻ, bây giờ là thời nào rồi còn trò này sao. Muốn chọn thì cha mẹ em chọn đi, em đã có người rồi_Nói rồi, Tiểu Nhu cố ý kéo sát tay Dương Vĩ lại tỏ ý cho đối phương biết khó mà lui.
Nào ngờ, cô gái tên Lưu Ly ghen tỵ mà dè biểu:-Không biết Ngài Dương đây làm ngành gì, ở đâu nhỉ? Nơi đây toàn những người có địa vị mới vào được, hẳn bạn trai của Tiểu Nhu chắc không tệ nhỉ?
Tiểu Nhu định lên tiếng thay thì cha mẹ cô đến. Mặt họ đâm đâm quan sát suy xét Dương Vĩ từ trên xuống dưới.
-Thưa Cha, mẹ! Con đến rồi!_Cuối đầu lễ phép, cô xoay qua đưa tay mĩm cười tươi chỉ vào Dương Vĩ:-Đây là Dương Vĩ bạn trai con.
Mẹ cô liền nheo mắt liếc nhìn :- Ta cũng biết cậu đây là người ở đâu, làm nghề gì, làm sao quen được con gái nhà ta.
Chưa đợi Tiểu Nhu kịp diễn, đã bị hắn làm hú hồn vía, hắn lạnh giọng điềm đạm cất tiếng, cuối người lịch sự:- Tôi lớn lên ở London, chỉ là làm một chức trong tập đoàn thương mại bình thường.
Dứt câu hắn rút trong áo vest ra một tấm danh thiếp vàng óng cứng rất đẹp mắt. Nhìn qua cứ như tấm kim bài.
Nghe đến một chút ở một nơi bình thường thảo cả đám nhà giàu cùng cha mẹ cô có chút kinh thường. Đám công tử đắc ý mĩm cười không cho Dương Vĩ vào mắt.
Muốn chứng thực xem lời nói, cha Tiểu Nhu cầm lấy sau đó đanh mặt môi run run, rồi ngẩn mặt lên, rồi lại nhìn tiếp tên trong danh thiếp. Chứ như sợ màu vàng làm hoa mắt, chuyền qua mẹ của Tiểu Nhu xem.
-Cậu…Cậu là chủ tịch Dương của tập đoàn thương mại quốc tế CEO.
Lạc giọng cả hia không khỏi một phien điếng hồn. Họ từ đầu đã đánh giá rằng người Tiểu Nhu dẫn đến chắc chắn phải có địa vị thế nào trong xã hội thượng lưu, nhìn khí chất không thể nào che đậy được không ngờ là người có thể hô mưa gọi gió trong lĩnh vực kinh tế của nước.
Mặt tái xanh như ngặp ma, vì không phải vui mừng mà kinh ngạc. Được biết Chủ tịch Tập Đoàn CEO nổi tiếng máu lạnh, lại bí ẩn không hay lộ diện trước truyền thông. Còn là kẻ tài giỏi, vị trí của người họ Dương ảnh hưởng vô cùng lớn đến Xã Hội.
Đám công tử tiểu thu cũng không hề tin, được gặp kẻ trong truyền thuyết chỉ nghe kể như một thần thánh. Con trai thì bắt đầu yếu thế nghi vấn, con gái thi ganh tỵ Tiểu fNhu như muốn xé cô ra mà nhảy vào ôm cục kim cương sáng kia.
Mắt Tiểu Nhu trợn lớn, tay run bóp mạnh kéo áo Dương Vĩ, rít từng chữ qua khẽ răng thầm thì “ Điên rồi sao, diễn lố như vậy họ nghi ngay đó, không nghĩ anh diễn mạnh tay dữ vậy, chết chắc tôi rồi”.
Sau khi giới thiệu xông, cả khách mời nơi đay cũng nháo nhào lên, khiến Dương Vĩ biến thành trung tâm vũ trũ. Tiếng nhạc du dương bắt đầu vào tiệc.
Cha mẹ Tiểu Nhu sắc mặt liền đổi 180 độ, cười nịnh hót như o bế trứng dù lòng vẫn sinh nghi, nhưng tấm danh thiếp trời đời này dù là bị ăn cắp cũng không ai dám lấy nổi Chủ Tịch Dương. Sau khi trả lại tấm danh thiếp. Cha mẹ cô háo hức nói:-Xin hỏi, Con gái Tiểu Nhu có phước phần nhảy với Ngài Dương hay không
Bị đưa đảy như vậy, Tiểu Nhu đành đưa tay lên đón nhận, cũng không ngờ cái vị trí này khiến ba mẹ cô biến thành con chim nhỏ khép nép, khiến cô vô cùng khó chịu, vậy mà tên Dương Vĩ vẫn như tảng băng, như có lập trình mà nắm tay Tiểu Nhu lên. Cô mím môi kề gần nói:-Anh biết nhảy không vậy hả? Đừng làm tôi mất hơ..
Bước ra giữu sàn nhảy, Dương Vĩ kéo chặc eo Tiểu Nhu áp sát, làm cô giựt cả mình. Bị hơi thở ấm nồng của hắn bao phủ, mặt cũng đỏ ửng lên ngượng ngùng, ngay bây giwof cô cũng không dám nghĩ rằng cái kẻ hàng xóm biến thái kì hoặc đối diện nhà Nguyệt Hàm lại là một nam thần khí chất bá đạo, tim một thoáng theo điệu nhảy mà rộn rang lên. Thần thái hắn vốn không phải một người lớn lên từ nông thôn, hắn đặc biệt khác hắn những tên công tử nhà giàu nào, lời nói rất tự tin mạnh mẽ, hành động gì cũng rõ ràng dứt khoác, còn vấn đề nữa là trong đôi mắt của hắn không bị sắc đẹp của cô mê muội, bon đàn ông kia điều nhìn cô bằng ánh mắt đầy dục niệm.
-Anh có thật là Chủ tịch Dương tập đoàn CEO không?_Trong lúc nhày Tiểu Nhu không ngừng được khúc mắc hỏi nhỏ.
-Đây không phải vấn đề, cái cô cần là diễn cho tốt đi.
-Nhưng….Nguyệt hàm…vẫn không nghĩ anh..là..
-Cái cô nhìn thấy không nhất định là thật, cái cô cho là giả cũng chưa chắc đúng.
-Ý…anh là gì?
Không muốn bàn nữa, hắn nảy giờ có chút không yên, mắt vẫn liếc nhìn ra cửa chờ. Lại vô cùng muốn kết thúc bài nhảy.
-Nguyệt Hàm còn chưa vào, nhảy xong mau ra coi cô ấy.
Còn kẻ đang nhịp nhàng phối hợp ăn ý với cô một ánh nhìn xao động cũng không có, không phải hắn không nhìn vào mắt cô, mà còn nhìn rất lạnh lùng. Cả hai nhảy ăn ý giống như một cập trời sinh dành riêng cho nhau. Làm mọi người phải rời ra bao quanh họ nhìn say sưa uyển chuyển theo điệu jazz.
Đến khi tiếng vỗ tay vang lên Tiểu Nhu mới phát hiện đã kết thúc rồi, lòng lại mang chút tiếc nuối, ngay cả eo lưng vẫn còn chút hơi ấm của bàn tay hắn.
Giờ hành lễ tổ chức từ thiện, sau đó là bình chọn người đẹp nhất đêm nay. Dĩ nhiên kẻ được chọn là Trần Tiểu Nhu.
Khi bị đám tiểu thư khác không ưa mắt, có phần ganh tỵ tức tối liền muốn trả đũa cô khi xuống sân khấu.
Không yên tâm, hắn dứt khoác muốn ra ngoài, kiếm Nguyệt Hàm cũng không có hứng thú ở đây, đứng lên thẳng chân bước ngang qua phía dưỡi sân khấu để ra cửa.
Đúng lúc đó, Tiểu Nhu vừa bước xuống thềm, nhìn thấy hắn bỏ đi liền bước nhanh hơn để đi theo. Không ngờ đám con gái đứng trên sân khấu lại cố tình ùa xuống, một người nào lại có ý muốn xô Tiểu Nhu xuống. Ngay cả giày cao gót cũng bị trật sang bê phải mất trọng tâm liền nhào đầu xuống.
-Vụt—
Cứ nghĩ ngã xuống mất không ngờ một cánh tay lớn mạnh quấn lấy thắt lưng cô. Mở mắt ra mới biết cô đang bị ôm lấy còn nhấc bổng ở không trung, mặt đối diện mặt với Dương Vĩ, đôi mắt đen lại lạnh lẽo làm tim cô đập mạnh. Tay đã quấn lấy cổ hắn, tình thế lúc này có hơi ám muội, mọi người đều kinh ngạc đứng dạy hết.
Hắn buông cô xuống:-Đi ra xem Nguyệt Hàm thôi.
Thấy hắn lạnh lùng quay đi như vậy, cô muốn chạy theo nào ngờ chân trật giựt mạnh đau đớn khiến não bộ choáng váng, ngã thụp xuống sàn.—AA—
Trước biết bao nhiêu ánh mắt chiếu vào, Tiêu Nhu liếc qua cha mẹ sợ họ sinh nghi, rồi chằm chằm nhìn Dương Vĩ mong hắn có thể giúp mình. Mắt tỏ ra đau đớn, Chốc lát cơ thể cô được hắn tới ôm lấy bế lên. Có chút bối rối ngượng ngùng, Tiểu Nhu choàng tay lên cổ hắn rất tự nhiên như kiểu tình nhân đang thể hiện tình cảm. Ngước lên xương quai xanh nam tính nghiêm nghi, cảm nhận hơi ấm trong lòng hắn lòng ngực cô lại không ngừng rộn ràng.
Hắn ung dung đi tới ghế ngồi, đặc cơ thể cô xuống, âm thanh lạnh lẽo nói vào tai Tiểu Nhu:-Đừng ngay chuyện nữa, tôi không có nhiều thời gian với cô.
Đứng thẳng người, Hắn quay mạt đi lại vô tình bátư gặp thân hình nhỏ ở góc cửa đang yên lặng nhìn, môi khẽ nhấc:-Nguyệt Hàm!
--Chụp—Tay Tiểu Nhu nhanh chóng cầm lấy tay áo Dương Vĩ , làn sương mù ẩn chứa sự cầu xin”Đừng đi, cha mẹ tôi đang nhìn chúng ta”.
Hắn không chút do dự giựt tay lại. Không ngờ rằng Nguỵêt Hàm đã đi lại họ từ lúc nào. Cô còn làm hắn ngạc nhiên khi nghe giọng cô lớn tiếng vẻ vui mừng.
-Hai vợ chồng nhà hai người tình cảm quá rồi đó, biết nhiêu người ở đây ganh ty muốn chết kìa.
Đang cười tươi thì thấy mắt cá chân Tiểu Nhu bị đỏ, cô liền xụ mát lo lắng hỏi
-Tiểu Nhu, cậu bị làm sao vậy?
-Không, tại tớ chạy nhanh nên té._Tiểu Nhu mím môi, liếc xéo Dương Vĩ tỏ ngụ ý “Tại hắn đó”
-Cô im lặng đi_Dùng giọng nói thật khẽ nhưng rít ra đủ làm đối phương bị đông cứng.
Hắn không quan tâm cái dạ hội, không cần biết là trễ giờ hay không, cái hắn chú tâm là suy nghĩ và bảo vệ tốt cô gái phía sau.
Làm sau đúng quy cách cần có, nói đúng hơn hắn đã rất quen thuộc kiểu ga lăng này, khi dìu Tiểu Nhu xong, Nguyệt Hàm cũng tự mình đi ra không cần sự giúp đỡ.---Xoẹt—
Tiếng vả rách làm người cô đông cứng một chỗ, mắt trợn tròn do sự cố bất ngờ. “Mẹ kiếp lại thứ máu chó gì đây hả”
Nhìn xuống chân váy dài bị kẹt trong cánh cửa lúc đóng không hay bước đi mạnh làm một mãnh bị xé đi. Ngay khi cô đang chửi rủa thì Dương Vĩ hắn đã bước tới kéo cửa ra, cầm váy cô lên danh mặt:-Lần sau mau vải tốt một chút đi, vào xe!
Đơ mắt nhìn hắn hành động nhanh hơn mình, miệng lấp bấp:-Không tiền dồn vào đồ mặc của anh hết rồi sao, không cần anh giúp mà sĩ vả thế!
Thấy Dương Vĩ có ý đưa Nguyệt Hàm vào xe, bị bỏ mặt Tiêu Nhu hơi sượng lại đến gần lại lo lắng:-Con quỷ, ăn ở không có đức phải không, quần áo thế này làm sao vô hả?
Hắn không uyên thuyên mà muốn lên xe đưa Nguyệt Hàm quay về ngay, Nhạt giọng mở cửa xe định vào vô lăng:-Tôi đưa về.
-Ê..không được!
-Phải không được!
Cả hai hốt hoảng đồng thanh. Nguyệt hàm giựt nói trước:-Soái ca ơi! đến đây rồi, anh về thì ai đóng vai nam chính hả, mặc tôi ở trong xe này đợi vậy, mau vào trong đi. Phải chăm sóc Tiểu Nhu đấy nhé.
Hắn ra vẻ không đồng ý, nhìn cô với ánh mắt đe dọa kiểu “Không nghe là có chết”
-Được rồi, cóp xe tớ còn bộ đồ, cậu ở đây thay đi, tớ và Dương vĩ vào trước đợi, được không?_Tiểu Nhu suy tính liền nhanh miệng cười nêu ý kiến.
Năn nỉ cầu xin một chút của Nguyệt Hàm, hắn mặt sa sầm cùng Tiểu Nhu bước vào trước.
Đi vào đại sảnh. Trước sự chào đón của nhân viên rất chuyên nghiệp. –Cạch--Ánh đèn pha lê khi cánh của vừa mở ra vội chiếu hết lên cả hai người 1 nam 1 nữ. Cô gái xinh đẹp sắc xảo mang bộ váy công chúa toát lên sự quyến rũ khắc lạ, đặc biệt hơn bên cạnh là người đàn ông to lớn, thần thái có uy phong chỉ là bộ đồ trắng tinh tế làm che bớt đi khí thái kiêu ngạo quyền lực.
Cặp đôi vừa bước vào đều thu hết mọi ánh nhìn từ mọi người, ai cũng ngạc nhiên xì xào. Một lát sau có một đám công tử tiểu thư đến gần mời rượu.
-Tiểu Nhu, lâu qua không gặp rồi!_Một chang trai độ 25 tuổ vẻ mắt ưu nhìn, Cười tươi.
-Vâng!Chào anh Tố Khang_Tiểu Nhu vốn không ưu đám ăn chưi này liền mĩm cười có lệ, một tay muốn kéo Dương Vĩ đi chỗ khác.
Đám con gái nói đay không cách nào rời mắt khỏi người đàn ông tay phục trắng, khuôn mặt khí chất điển trai hiếm thấy. Cô gái trong đám khéo lại tiếp chuyện:-Tiểu Nhu, không có ý định giới thiệu sau.
Thấy mắt liếc nhìn qua Dương Vĩ, Tiểu Nhu đành cười lịch sự:-Ừm, đây là bạn trai của tớ! Dương Vĩ
-A, nghe nói hôm nay cha mẹ em muốn kén rẻ thì phải, chưa gì cậu đã đem bạn trai đến vậy không công bằng cho con trai tụi này rồi._Tố khang nhìn vẻ suy mê với Tiểu Nhu có chút hờn giận.
-Kén rẻ, bây giờ là thời nào rồi còn trò này sao. Muốn chọn thì cha mẹ em chọn đi, em đã có người rồi_Nói rồi, Tiểu Nhu cố ý kéo sát tay Dương Vĩ lại tỏ ý cho đối phương biết khó mà lui.
Nào ngờ, cô gái tên Lưu Ly ghen tỵ mà dè biểu:-Không biết Ngài Dương đây làm ngành gì, ở đâu nhỉ? Nơi đây toàn những người có địa vị mới vào được, hẳn bạn trai của Tiểu Nhu chắc không tệ nhỉ?
Tiểu Nhu định lên tiếng thay thì cha mẹ cô đến. Mặt họ đâm đâm quan sát suy xét Dương Vĩ từ trên xuống dưới.
-Thưa Cha, mẹ! Con đến rồi!_Cuối đầu lễ phép, cô xoay qua đưa tay mĩm cười tươi chỉ vào Dương Vĩ:-Đây là Dương Vĩ bạn trai con.
Mẹ cô liền nheo mắt liếc nhìn :- Ta cũng biết cậu đây là người ở đâu, làm nghề gì, làm sao quen được con gái nhà ta.
Chưa đợi Tiểu Nhu kịp diễn, đã bị hắn làm hú hồn vía, hắn lạnh giọng điềm đạm cất tiếng, cuối người lịch sự:- Tôi lớn lên ở London, chỉ là làm một chức trong tập đoàn thương mại bình thường.
Dứt câu hắn rút trong áo vest ra một tấm danh thiếp vàng óng cứng rất đẹp mắt. Nhìn qua cứ như tấm kim bài.
Nghe đến một chút ở một nơi bình thường thảo cả đám nhà giàu cùng cha mẹ cô có chút kinh thường. Đám công tử đắc ý mĩm cười không cho Dương Vĩ vào mắt.
Muốn chứng thực xem lời nói, cha Tiểu Nhu cầm lấy sau đó đanh mặt môi run run, rồi ngẩn mặt lên, rồi lại nhìn tiếp tên trong danh thiếp. Chứ như sợ màu vàng làm hoa mắt, chuyền qua mẹ của Tiểu Nhu xem.
-Cậu…Cậu là chủ tịch Dương của tập đoàn thương mại quốc tế CEO.
Lạc giọng cả hia không khỏi một phien điếng hồn. Họ từ đầu đã đánh giá rằng người Tiểu Nhu dẫn đến chắc chắn phải có địa vị thế nào trong xã hội thượng lưu, nhìn khí chất không thể nào che đậy được không ngờ là người có thể hô mưa gọi gió trong lĩnh vực kinh tế của nước.
Mặt tái xanh như ngặp ma, vì không phải vui mừng mà kinh ngạc. Được biết Chủ tịch Tập Đoàn CEO nổi tiếng máu lạnh, lại bí ẩn không hay lộ diện trước truyền thông. Còn là kẻ tài giỏi, vị trí của người họ Dương ảnh hưởng vô cùng lớn đến Xã Hội.
Đám công tử tiểu thu cũng không hề tin, được gặp kẻ trong truyền thuyết chỉ nghe kể như một thần thánh. Con trai thì bắt đầu yếu thế nghi vấn, con gái thi ganh tỵ Tiểu fNhu như muốn xé cô ra mà nhảy vào ôm cục kim cương sáng kia.
Mắt Tiểu Nhu trợn lớn, tay run bóp mạnh kéo áo Dương Vĩ, rít từng chữ qua khẽ răng thầm thì “ Điên rồi sao, diễn lố như vậy họ nghi ngay đó, không nghĩ anh diễn mạnh tay dữ vậy, chết chắc tôi rồi”.
Sau khi giới thiệu xông, cả khách mời nơi đay cũng nháo nhào lên, khiến Dương Vĩ biến thành trung tâm vũ trũ. Tiếng nhạc du dương bắt đầu vào tiệc.
Cha mẹ Tiểu Nhu sắc mặt liền đổi 180 độ, cười nịnh hót như o bế trứng dù lòng vẫn sinh nghi, nhưng tấm danh thiếp trời đời này dù là bị ăn cắp cũng không ai dám lấy nổi Chủ Tịch Dương. Sau khi trả lại tấm danh thiếp. Cha mẹ cô háo hức nói:-Xin hỏi, Con gái Tiểu Nhu có phước phần nhảy với Ngài Dương hay không
Bị đưa đảy như vậy, Tiểu Nhu đành đưa tay lên đón nhận, cũng không ngờ cái vị trí này khiến ba mẹ cô biến thành con chim nhỏ khép nép, khiến cô vô cùng khó chịu, vậy mà tên Dương Vĩ vẫn như tảng băng, như có lập trình mà nắm tay Tiểu Nhu lên. Cô mím môi kề gần nói:-Anh biết nhảy không vậy hả? Đừng làm tôi mất hơ..
Bước ra giữu sàn nhảy, Dương Vĩ kéo chặc eo Tiểu Nhu áp sát, làm cô giựt cả mình. Bị hơi thở ấm nồng của hắn bao phủ, mặt cũng đỏ ửng lên ngượng ngùng, ngay bây giwof cô cũng không dám nghĩ rằng cái kẻ hàng xóm biến thái kì hoặc đối diện nhà Nguyệt Hàm lại là một nam thần khí chất bá đạo, tim một thoáng theo điệu nhảy mà rộn rang lên. Thần thái hắn vốn không phải một người lớn lên từ nông thôn, hắn đặc biệt khác hắn những tên công tử nhà giàu nào, lời nói rất tự tin mạnh mẽ, hành động gì cũng rõ ràng dứt khoác, còn vấn đề nữa là trong đôi mắt của hắn không bị sắc đẹp của cô mê muội, bon đàn ông kia điều nhìn cô bằng ánh mắt đầy dục niệm.
-Anh có thật là Chủ tịch Dương tập đoàn CEO không?_Trong lúc nhày Tiểu Nhu không ngừng được khúc mắc hỏi nhỏ.
-Đây không phải vấn đề, cái cô cần là diễn cho tốt đi.
-Nhưng….Nguyệt hàm…vẫn không nghĩ anh..là..
-Cái cô nhìn thấy không nhất định là thật, cái cô cho là giả cũng chưa chắc đúng.
-Ý…anh là gì?
Không muốn bàn nữa, hắn nảy giờ có chút không yên, mắt vẫn liếc nhìn ra cửa chờ. Lại vô cùng muốn kết thúc bài nhảy.
-Nguyệt Hàm còn chưa vào, nhảy xong mau ra coi cô ấy.
Còn kẻ đang nhịp nhàng phối hợp ăn ý với cô một ánh nhìn xao động cũng không có, không phải hắn không nhìn vào mắt cô, mà còn nhìn rất lạnh lùng. Cả hai nhảy ăn ý giống như một cập trời sinh dành riêng cho nhau. Làm mọi người phải rời ra bao quanh họ nhìn say sưa uyển chuyển theo điệu jazz.
Đến khi tiếng vỗ tay vang lên Tiểu Nhu mới phát hiện đã kết thúc rồi, lòng lại mang chút tiếc nuối, ngay cả eo lưng vẫn còn chút hơi ấm của bàn tay hắn.
Giờ hành lễ tổ chức từ thiện, sau đó là bình chọn người đẹp nhất đêm nay. Dĩ nhiên kẻ được chọn là Trần Tiểu Nhu.
Khi bị đám tiểu thư khác không ưa mắt, có phần ganh tỵ tức tối liền muốn trả đũa cô khi xuống sân khấu.
Không yên tâm, hắn dứt khoác muốn ra ngoài, kiếm Nguyệt Hàm cũng không có hứng thú ở đây, đứng lên thẳng chân bước ngang qua phía dưỡi sân khấu để ra cửa.
Đúng lúc đó, Tiểu Nhu vừa bước xuống thềm, nhìn thấy hắn bỏ đi liền bước nhanh hơn để đi theo. Không ngờ đám con gái đứng trên sân khấu lại cố tình ùa xuống, một người nào lại có ý muốn xô Tiểu Nhu xuống. Ngay cả giày cao gót cũng bị trật sang bê phải mất trọng tâm liền nhào đầu xuống.
-Vụt—
Cứ nghĩ ngã xuống mất không ngờ một cánh tay lớn mạnh quấn lấy thắt lưng cô. Mở mắt ra mới biết cô đang bị ôm lấy còn nhấc bổng ở không trung, mặt đối diện mặt với Dương Vĩ, đôi mắt đen lại lạnh lẽo làm tim cô đập mạnh. Tay đã quấn lấy cổ hắn, tình thế lúc này có hơi ám muội, mọi người đều kinh ngạc đứng dạy hết.
Hắn buông cô xuống:-Đi ra xem Nguyệt Hàm thôi.
Thấy hắn lạnh lùng quay đi như vậy, cô muốn chạy theo nào ngờ chân trật giựt mạnh đau đớn khiến não bộ choáng váng, ngã thụp xuống sàn.—AA—
Trước biết bao nhiêu ánh mắt chiếu vào, Tiêu Nhu liếc qua cha mẹ sợ họ sinh nghi, rồi chằm chằm nhìn Dương Vĩ mong hắn có thể giúp mình. Mắt tỏ ra đau đớn, Chốc lát cơ thể cô được hắn tới ôm lấy bế lên. Có chút bối rối ngượng ngùng, Tiểu Nhu choàng tay lên cổ hắn rất tự nhiên như kiểu tình nhân đang thể hiện tình cảm. Ngước lên xương quai xanh nam tính nghiêm nghi, cảm nhận hơi ấm trong lòng hắn lòng ngực cô lại không ngừng rộn ràng.
Hắn ung dung đi tới ghế ngồi, đặc cơ thể cô xuống, âm thanh lạnh lẽo nói vào tai Tiểu Nhu:-Đừng ngay chuyện nữa, tôi không có nhiều thời gian với cô.
Đứng thẳng người, Hắn quay mạt đi lại vô tình bátư gặp thân hình nhỏ ở góc cửa đang yên lặng nhìn, môi khẽ nhấc:-Nguyệt Hàm!
--Chụp—Tay Tiểu Nhu nhanh chóng cầm lấy tay áo Dương Vĩ , làn sương mù ẩn chứa sự cầu xin”Đừng đi, cha mẹ tôi đang nhìn chúng ta”.
Hắn không chút do dự giựt tay lại. Không ngờ rằng Nguỵêt Hàm đã đi lại họ từ lúc nào. Cô còn làm hắn ngạc nhiên khi nghe giọng cô lớn tiếng vẻ vui mừng.
-Hai vợ chồng nhà hai người tình cảm quá rồi đó, biết nhiêu người ở đây ganh ty muốn chết kìa.
Đang cười tươi thì thấy mắt cá chân Tiểu Nhu bị đỏ, cô liền xụ mát lo lắng hỏi
-Tiểu Nhu, cậu bị làm sao vậy?
-Không, tại tớ chạy nhanh nên té._Tiểu Nhu mím môi, liếc xéo Dương Vĩ tỏ ngụ ý “Tại hắn đó”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.