Chương 67
Yori.Trinh
12/08/2014
-Cô ấy không muốn đi.Anh là ai mà có quyền bắt ép Nguyệt Hàm.
Dương vĩ liếc mắt qua Henry,anh tháong ngây người.Lần đầu anh nhìn thấy con người đang sợ đến thế,hơi khí cao ngất,một sự ma mị nào đó khiến người đối diện bị cô thế hoàn taòn.Hắn ta có thể làm người ta phải lạnh cống chỉ bằng 1 ánh mắt.
-Tôi là Chồng cô ta._Như 1 lời khẳng định vật sỡ hữu.Câu nói phát ra khiến người nghe đứng cả tim.
Cô trừng mắt kinh ngạc.
-Náy.! Anh nói gì thế..Anh là chồng tôi từ bao giờ hả.
Henry khó chịu,lòng ngực anh thấy nặng nhọc.anh biết rõ hắn là ai.Chỉ là trước nay chỉ nghe qua danh tính và hình ảnh,chưa gặp ở ngàoi lần nào.Anh không ngờ rằng khí chất của hắn ngoài sức anh tưởng tượng,.
-Tôi không tin,Nguyệt Hàm phủ nhận là không phải,anh đừng ép cô ấy nữa.
Đáp trả đôi mắt ma mị của hắn.Henry cố lấy lại uy thế của mình,anh kiên quyết sẽ bảo vệ Nguyệt Hàm.
Dương Vĩ nhếch môi.
-Tôi không cần cậu tin.Bỡi vì tôi chính là chủ nhân sỡ hữu cô ta.Đừng ảo tưỡng nữa.
Hắn trừng mắt nhìn Henry.Giọng nói đều đều nhưng nghe làm người ta run người.
Nguyệt Hàm thấy lo lắng,sợ sẽ liên lụy đến Henry.Nếu Lão đại nóng giận thật đến cô cũng không bảo toàn tính mạng được huống gì Henry.
-Thôi được,tôi theo anh về.
Henry ngạc nhiên vì cô đồng ý:-Nguyệt Hàm..cô không thích thì đừng ép.
Dương Vĩ cười kinh.Gương mặt đẹp trai hút hồn mang sự lạnh toát bước đến gần Nguyệt Hàm.Hắn đột ngột nắm lấy tay cô.
Bước qua mặt Henry.Dương vĩ cất tiếng nghe tháong nhẹ nhành nhưng lại sắc bén.
-Đừng tỏ ra mình tài giỏi.Về nói với lãnh đạo cậu.Tôi rất quan tâm đến ông ấy đấy.
Cười nữa miệng,ánh mắt thâm hiễm,hắn bước đi khỏi.
Làm Henry sững sờ.Anh như chết đứng tại chỗ.Quay mắt lại anh nhìn bong dáng hắn dẫn Nguyệt Hàm rời khỏi.Anh mím chặt môi”Con người này thật quá nguy hiễm”
----Két--------
-Tôi hỏi cô,mấy ngày nay cô đã làm gì ở nhà hắn ta._Dương Vĩ dừng xe.Vẫn biễu cảm lạnh lùng,nhưng giọng nói mang vài phần tức giận.
-Không làm gì cả.Anh luôn tự lấy cái quyền xen vào chuyện người khác như thế.Thật quá đáng_Nguyệt Hàm cáu ngắt.cô vẫn còn khó chịu khi nhìn thấy hắn,vì cô lại nhớ đến ngày hôm đó.Ánh mắt hắn nhìn cô khiến cô đau lòng.
-Nhưng..từ giờ tôi sẽ ngoang ngãon nghe theo anh,tôi sẽ trả nợ cho cha mình.Tôi xin lỗi vì cha tôi đã cướp mất người mẹ mà anh yêu thương._Cô nói mà lòng quặn thắt.Sao cứ như vết dao khứa vào người cô thế này.
Dương vĩ tháong ngây người.Mắt khẽ giật nhẽ.:-Là ai nói cô hả?LÀ AI ĐÃ NÓI VỚI CÔ._Hắn điên tiết quát lên.
Giật nãy mình!
-Tại sao anh lại muốn giấu tôi.anh định sẽ hành hạ tôi thế nào nữa hả.Tôi không tin cha tôi là người như thế.Nhưng cảm giác cho tôi biết đó là sự thật.Anh nghĩ giấu tôi để làm chứ.tôi sẽ không bị tổn thương nữa đâu,bỡi vì bây giờ chẵng còn sự tổn thương nào mà tôi chưa từng cả.
Cô nhìn bằng anh mắt tuyệt vọng,tận đáy mắt cô là chất đống những đau khỗ.Cô dù rất căm ghét hắn đã đối xữ với cô tàn nhẫn.Nhưng..cô biết đó là điều cô phải trả thay cha mình.Giờ cô không oan trach hắn nữa.
Hắn cũng là 1 người rất đáng thương,dù có bao bộc nhiêu lớp tường dày,cô vẫn cảm nhận được.Tâm hồn hắn chất đầy những vết thương khó lành lặn.
Môi hắn run run.cánh tay siết chặt vô lăng,quần mắt đã đỏ ngầu những đường gân máu.
-Cô đừng tỏ ra mình đồng cảm như thế,cô nghĩ tôi cần sự thương hại từ cô ư.Tôi chỉ đem cô ra làm trò chơi tiêu khiển thôi.Hành hạ cô sống không bằng chết.Để xem người cha đáng kính của cô trên đó tận mắt nhìn con gái ông ta vì ông ta mà phải trả giá cho mình thế nào
Lời nói của Dương Vĩ khiến cô hít thở không thông.tay cô bóp chặt lòng ngực.Cô quay đi ra cửa.cô rắng căn nói.
-Thế thì tôi xin anh,anh hãy giết tôi như cách cha tôi đã cướp đi mẹ anh.
Cô bật cửa xe.Chạy tới đầu xe hắn.Mắt cô trừng trừng nhìn hắn.Một ánh mắt không sợ sệt.Từ từ khép lại như cam chịu.
-Hãy ra tay đi.Anh và tôi sẽ không phải khổ sỡ nữa._Cô thét lên.
Cái nhìn ghê rợn,căm ghét sự cam chịu của cô.Hắn nghiến răng.Đạp xe.Tông thẳng tới.
Cô nhắm chặt mắt mình.Nhớ lại những ngày tháng bên cạnh hắn,những sự việc liên tiếp chạy qua đầu cô như 1 cuốn video dài.
--ầm--Ầm—Tiếng nỗ máy xe.—
---Két-------------
Tiếng thắng xe thật mạnh.
Sự im lặng đáng sợ.
Đột nhiên 1 vòng tay lớn bao lấy người cô,mùi hương quen thuộc phả vào mặt cô.
Cô từ từ mở mắt ra.Người đàn ông này đang ôm chặt cô vào lòng.
-Tại sao..anh..?_cô ngỡ ngàng.
-Làm sao tôi có thể.Cô đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi sao?.Xem như cô đã trả hết nợ của cha mình.Từ giờ hãy bên cạnh tôi._Giọng nói ấm áp khác lạ,sự dịu dàng này,âm thanh nam tính,như bóp chặt trái tim cô.
Cô đã khóc.
Cô muốn mình cứ ngừng lại thế này.Đừng cho cô giấc mơ này rồi lấy đi.Nhịp tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Hắn buông cô,nhìn sâu vào ánh mắt bi thương hắn thấy chua xót.Bàn tay lớn đặt lên má cô vỗ về.
-Là mơ phải không?_Cô nhìn hắn bật thốt lên 1 câu thật ngây ngô.
-Ừ,là mơ_Hắn cười,lúc này hắn thật đẹp,ánh mắt ấm áp đó nhìn cô.Hắn cuối xuống hôn lấy cô.
Nụ hôn cô cứ cảm tưỡng thật ngọt,Có thể mật ong cũng không ngọt ngào đến thế.Cô cho rằng không phải mơ,vì cảm giác này rất thật.
Môi hắn dịu dàng âu yếm lấy môi cô.Không giống như những lần hắn thô bạo với cô.Mặt cô đã đỏ đến có thể chiên trứng được,
Hắn đang dần chấp nhận.Lúc nhìn cơ thể nhỏ nhắn trước mặt,hắn nhận ra hắn muốn bảo vệ người con gái này hơn là làm cô đau đớn.
---Re—rè---
Một cú điện thọai phá vỡ không khí hạnh phúc hai người.cô ngượng ngùng cuối mặt.Nơi khoe mắt cô vẫn còn động lại vài giọt nước mắt chưa khô.
-Chuyện gì?_Trỡ lại giọng đệu lạnh lùng.Hắn thay đỗi cảm xúc tốc độ.
-Chuyến hàng bị cướp rồi.
Mặt hắn đanh lại tối đen.
-Đợi tôi trở về.
Hắn cúp máy.Nhnah chóp kéo Nguyệt Hàm đi.
Sau khi quay về.
Max và Lạc Tư Lạc Thần cùng nó chuẫn bị lên đường giải quyết rắc rối.
Ngồi trên máy bay riêng do Sát Bang chế tạo.
-Max,6 chiếc máy bay chiến lực đời mới,8 chiếc trực thăng chiến đầu trên không , lúc chuyển hướng bị bọn Maséc cướp._Lạc Tư giải thích.
-Bám sát chúng đi._Mặt Max đen lại,nhưng vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh.
-Không được,nếu quá gần sẽ bị va chạm.Chúng sẽ bắn vào chúng ta,sẽ rất nguy hiễm.
Một cú điện thọai.
-Max,ngài thấy thế nào,bất ngờ chứ.haha,món quà đặt biệt dành cho ngài đấy.để xem ngài có bao nhiêu khả năng._Một giọng khan đặc,nghe như là được chĩnh giọng.
Max cong khoe môi,mắt tà tá.
-Đúng là rất bất ngờ,nhưng ngài đang xem thường tôi rồi đấy.Ông Tống à.!
Đầu dây bên kia giật bắn người,rõ ràng đã chĩnh giọng nói.Vậy là hắn ta vẫn nhận ra ông.
-Không biết nhân vật nào có can đảm dám cướp hàng của tôi.Ai ngờ là trò đùa không vui của ông Tống.
Sự quỷ dị của hắn đầy ẩn ý và cao ngạo ra vẻ châm biếm.
-Khà..khà..dù giờ ngài có nhận ra tôi là ai thì cũng muộn rồi.chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại đâu.Vài giờ nữa,chiếc máy bay sẽ..Bùm—kakaka,trên bầu trời sẽ tỏa sáng và ngài Max sẽ…kaka_giọng nói như con rắn độc,đầy nham hiễm,lão tự cao,không sợ sệt.Vì âm mưu của lão đang tiến triển rất tốt.
Lập tức Max khẽ giật đôi chân mày.Mặt sa sầm tối đen lại.
Nguyệt hàm bên cạnh nhìn rõ biễu cảm chẵn lãnh của hắn.
-Anh không sao chứ,?
-Mau liên lạc Phúc Hoàng mang 1 chiếc máy bay đến đây trong vòng 10phút._Đứng bật dậy ra lệnh.
Lạc Tư khó hiễu.
Dương vĩ liếc mắt qua Henry,anh tháong ngây người.Lần đầu anh nhìn thấy con người đang sợ đến thế,hơi khí cao ngất,một sự ma mị nào đó khiến người đối diện bị cô thế hoàn taòn.Hắn ta có thể làm người ta phải lạnh cống chỉ bằng 1 ánh mắt.
-Tôi là Chồng cô ta._Như 1 lời khẳng định vật sỡ hữu.Câu nói phát ra khiến người nghe đứng cả tim.
Cô trừng mắt kinh ngạc.
-Náy.! Anh nói gì thế..Anh là chồng tôi từ bao giờ hả.
Henry khó chịu,lòng ngực anh thấy nặng nhọc.anh biết rõ hắn là ai.Chỉ là trước nay chỉ nghe qua danh tính và hình ảnh,chưa gặp ở ngàoi lần nào.Anh không ngờ rằng khí chất của hắn ngoài sức anh tưởng tượng,.
-Tôi không tin,Nguyệt Hàm phủ nhận là không phải,anh đừng ép cô ấy nữa.
Đáp trả đôi mắt ma mị của hắn.Henry cố lấy lại uy thế của mình,anh kiên quyết sẽ bảo vệ Nguyệt Hàm.
Dương Vĩ nhếch môi.
-Tôi không cần cậu tin.Bỡi vì tôi chính là chủ nhân sỡ hữu cô ta.Đừng ảo tưỡng nữa.
Hắn trừng mắt nhìn Henry.Giọng nói đều đều nhưng nghe làm người ta run người.
Nguyệt Hàm thấy lo lắng,sợ sẽ liên lụy đến Henry.Nếu Lão đại nóng giận thật đến cô cũng không bảo toàn tính mạng được huống gì Henry.
-Thôi được,tôi theo anh về.
Henry ngạc nhiên vì cô đồng ý:-Nguyệt Hàm..cô không thích thì đừng ép.
Dương Vĩ cười kinh.Gương mặt đẹp trai hút hồn mang sự lạnh toát bước đến gần Nguyệt Hàm.Hắn đột ngột nắm lấy tay cô.
Bước qua mặt Henry.Dương vĩ cất tiếng nghe tháong nhẹ nhành nhưng lại sắc bén.
-Đừng tỏ ra mình tài giỏi.Về nói với lãnh đạo cậu.Tôi rất quan tâm đến ông ấy đấy.
Cười nữa miệng,ánh mắt thâm hiễm,hắn bước đi khỏi.
Làm Henry sững sờ.Anh như chết đứng tại chỗ.Quay mắt lại anh nhìn bong dáng hắn dẫn Nguyệt Hàm rời khỏi.Anh mím chặt môi”Con người này thật quá nguy hiễm”
----Két--------
-Tôi hỏi cô,mấy ngày nay cô đã làm gì ở nhà hắn ta._Dương Vĩ dừng xe.Vẫn biễu cảm lạnh lùng,nhưng giọng nói mang vài phần tức giận.
-Không làm gì cả.Anh luôn tự lấy cái quyền xen vào chuyện người khác như thế.Thật quá đáng_Nguyệt Hàm cáu ngắt.cô vẫn còn khó chịu khi nhìn thấy hắn,vì cô lại nhớ đến ngày hôm đó.Ánh mắt hắn nhìn cô khiến cô đau lòng.
-Nhưng..từ giờ tôi sẽ ngoang ngãon nghe theo anh,tôi sẽ trả nợ cho cha mình.Tôi xin lỗi vì cha tôi đã cướp mất người mẹ mà anh yêu thương._Cô nói mà lòng quặn thắt.Sao cứ như vết dao khứa vào người cô thế này.
Dương vĩ tháong ngây người.Mắt khẽ giật nhẽ.:-Là ai nói cô hả?LÀ AI ĐÃ NÓI VỚI CÔ._Hắn điên tiết quát lên.
Giật nãy mình!
-Tại sao anh lại muốn giấu tôi.anh định sẽ hành hạ tôi thế nào nữa hả.Tôi không tin cha tôi là người như thế.Nhưng cảm giác cho tôi biết đó là sự thật.Anh nghĩ giấu tôi để làm chứ.tôi sẽ không bị tổn thương nữa đâu,bỡi vì bây giờ chẵng còn sự tổn thương nào mà tôi chưa từng cả.
Cô nhìn bằng anh mắt tuyệt vọng,tận đáy mắt cô là chất đống những đau khỗ.Cô dù rất căm ghét hắn đã đối xữ với cô tàn nhẫn.Nhưng..cô biết đó là điều cô phải trả thay cha mình.Giờ cô không oan trach hắn nữa.
Hắn cũng là 1 người rất đáng thương,dù có bao bộc nhiêu lớp tường dày,cô vẫn cảm nhận được.Tâm hồn hắn chất đầy những vết thương khó lành lặn.
Môi hắn run run.cánh tay siết chặt vô lăng,quần mắt đã đỏ ngầu những đường gân máu.
-Cô đừng tỏ ra mình đồng cảm như thế,cô nghĩ tôi cần sự thương hại từ cô ư.Tôi chỉ đem cô ra làm trò chơi tiêu khiển thôi.Hành hạ cô sống không bằng chết.Để xem người cha đáng kính của cô trên đó tận mắt nhìn con gái ông ta vì ông ta mà phải trả giá cho mình thế nào
Lời nói của Dương Vĩ khiến cô hít thở không thông.tay cô bóp chặt lòng ngực.Cô quay đi ra cửa.cô rắng căn nói.
-Thế thì tôi xin anh,anh hãy giết tôi như cách cha tôi đã cướp đi mẹ anh.
Cô bật cửa xe.Chạy tới đầu xe hắn.Mắt cô trừng trừng nhìn hắn.Một ánh mắt không sợ sệt.Từ từ khép lại như cam chịu.
-Hãy ra tay đi.Anh và tôi sẽ không phải khổ sỡ nữa._Cô thét lên.
Cái nhìn ghê rợn,căm ghét sự cam chịu của cô.Hắn nghiến răng.Đạp xe.Tông thẳng tới.
Cô nhắm chặt mắt mình.Nhớ lại những ngày tháng bên cạnh hắn,những sự việc liên tiếp chạy qua đầu cô như 1 cuốn video dài.
--ầm--Ầm—Tiếng nỗ máy xe.—
---Két-------------
Tiếng thắng xe thật mạnh.
Sự im lặng đáng sợ.
Đột nhiên 1 vòng tay lớn bao lấy người cô,mùi hương quen thuộc phả vào mặt cô.
Cô từ từ mở mắt ra.Người đàn ông này đang ôm chặt cô vào lòng.
-Tại sao..anh..?_cô ngỡ ngàng.
-Làm sao tôi có thể.Cô đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi sao?.Xem như cô đã trả hết nợ của cha mình.Từ giờ hãy bên cạnh tôi._Giọng nói ấm áp khác lạ,sự dịu dàng này,âm thanh nam tính,như bóp chặt trái tim cô.
Cô đã khóc.
Cô muốn mình cứ ngừng lại thế này.Đừng cho cô giấc mơ này rồi lấy đi.Nhịp tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Hắn buông cô,nhìn sâu vào ánh mắt bi thương hắn thấy chua xót.Bàn tay lớn đặt lên má cô vỗ về.
-Là mơ phải không?_Cô nhìn hắn bật thốt lên 1 câu thật ngây ngô.
-Ừ,là mơ_Hắn cười,lúc này hắn thật đẹp,ánh mắt ấm áp đó nhìn cô.Hắn cuối xuống hôn lấy cô.
Nụ hôn cô cứ cảm tưỡng thật ngọt,Có thể mật ong cũng không ngọt ngào đến thế.Cô cho rằng không phải mơ,vì cảm giác này rất thật.
Môi hắn dịu dàng âu yếm lấy môi cô.Không giống như những lần hắn thô bạo với cô.Mặt cô đã đỏ đến có thể chiên trứng được,
Hắn đang dần chấp nhận.Lúc nhìn cơ thể nhỏ nhắn trước mặt,hắn nhận ra hắn muốn bảo vệ người con gái này hơn là làm cô đau đớn.
---Re—rè---
Một cú điện thọai phá vỡ không khí hạnh phúc hai người.cô ngượng ngùng cuối mặt.Nơi khoe mắt cô vẫn còn động lại vài giọt nước mắt chưa khô.
-Chuyện gì?_Trỡ lại giọng đệu lạnh lùng.Hắn thay đỗi cảm xúc tốc độ.
-Chuyến hàng bị cướp rồi.
Mặt hắn đanh lại tối đen.
-Đợi tôi trở về.
Hắn cúp máy.Nhnah chóp kéo Nguyệt Hàm đi.
Sau khi quay về.
Max và Lạc Tư Lạc Thần cùng nó chuẫn bị lên đường giải quyết rắc rối.
Ngồi trên máy bay riêng do Sát Bang chế tạo.
-Max,6 chiếc máy bay chiến lực đời mới,8 chiếc trực thăng chiến đầu trên không , lúc chuyển hướng bị bọn Maséc cướp._Lạc Tư giải thích.
-Bám sát chúng đi._Mặt Max đen lại,nhưng vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh.
-Không được,nếu quá gần sẽ bị va chạm.Chúng sẽ bắn vào chúng ta,sẽ rất nguy hiễm.
Một cú điện thọai.
-Max,ngài thấy thế nào,bất ngờ chứ.haha,món quà đặt biệt dành cho ngài đấy.để xem ngài có bao nhiêu khả năng._Một giọng khan đặc,nghe như là được chĩnh giọng.
Max cong khoe môi,mắt tà tá.
-Đúng là rất bất ngờ,nhưng ngài đang xem thường tôi rồi đấy.Ông Tống à.!
Đầu dây bên kia giật bắn người,rõ ràng đã chĩnh giọng nói.Vậy là hắn ta vẫn nhận ra ông.
-Không biết nhân vật nào có can đảm dám cướp hàng của tôi.Ai ngờ là trò đùa không vui của ông Tống.
Sự quỷ dị của hắn đầy ẩn ý và cao ngạo ra vẻ châm biếm.
-Khà..khà..dù giờ ngài có nhận ra tôi là ai thì cũng muộn rồi.chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại đâu.Vài giờ nữa,chiếc máy bay sẽ..Bùm—kakaka,trên bầu trời sẽ tỏa sáng và ngài Max sẽ…kaka_giọng nói như con rắn độc,đầy nham hiễm,lão tự cao,không sợ sệt.Vì âm mưu của lão đang tiến triển rất tốt.
Lập tức Max khẽ giật đôi chân mày.Mặt sa sầm tối đen lại.
Nguyệt hàm bên cạnh nhìn rõ biễu cảm chẵn lãnh của hắn.
-Anh không sao chứ,?
-Mau liên lạc Phúc Hoàng mang 1 chiếc máy bay đến đây trong vòng 10phút._Đứng bật dậy ra lệnh.
Lạc Tư khó hiễu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.