Chương 7: Cô gái kì lạ
Yori.Trinh
29/05/2014
-Ê…cậu không được ăn hết đâu đấy..
-Haha,con gái gì mà ăn nhiều quá vậy không sợ thành heo sao.
-Sợ gì chứ,ăn để sống,mập ốm thì hề gì.
Đúng là tiếng nó,nhưng điều làm hắn khựng lại là con có 1 người con trai nữa,hắn nhìn vào khe cửa thấy nó và tên kia đang đùa giỡn vui vẻ,hắn cảm thấy có chút khó chịu,rồi quay lưng bước đi thẵng.Khuôn mặt hắn lúc này trở nên lạnh nhạt hơn,nhưng vẫn lộ rỏ sự khinh miệt.
Trở lại khu nhà kho.
-Cô ăn ít thôi,con gái con lứa gì mà ăn không ý tứ gì cả._vĩnh trách nhẹ rồi lấy tay mình nhẹ nhàng phủi miếng khoai tây chiên vụng trên mặt nó.
Vì hang động Vĩnh mà khiến nó bất ngờ phản xạ đấm mạnh vào lưng Vĩnh.
-Á..làm gì vậy,cô điên hả,tôi giúp cô phủi đồ ăn trên méch thôi ma 2 có cần hành hung người ta dữ vậy hông._Vĩnh nhăm nhó xoa xoa lòng ngực.
-Hêhê..cho xin lỗi đi,tại tôi bị cậu làm giật mình chứ bộ._nó giả nai vô tội cười hì hì để chuộc lỗi.
-Haiz…con gái gì mà bạo lực quá.!.Mà …không lẽ cô chưa bao giờ……._vĩnh đang nói bỗng nhiên kề sát gần mặt nó ấp úng.
Nó rút mặt lại e dè.-Tôi thì …làm sao chớ.---Khi nói dứt câu thì nó mới hất mặt về phía Vĩnh.
Vĩnh quay mặt đi rồi cười gian tà.—Cô…chẳng lẽ chưa được đàn ông chạm đến sao hả?
-Gì đây…biểu hiện đó là sao,chỉ có chút phản xạ nhỏ mà cũng…Xì..không thèm nói chuyện với cậu nữa_Nó ngại ngùng quay ra chổ khác giả vờ giận lãy.
“Sao lại không chứ bị cái Tên Dâm đãng đó xém chút lợi dụng mấy lần,con bị hắn nhìn thấy nữa chứ…hừ..nhắc tới tên hắn là máu điên dồn tới não rồi.”
-Quây…làm gì mà ngồi suy nghĩ mà mặt cô như muốn ăn tươi nuốt sống ai vậy._Vĩnh lay lay người nó.
-Có gì đâu,mà bộ cậu hay đến đây lắm hả,lần nào đến cũng gặp cậu hết._Nó chuyển đổi chủ đề và cũng tò mò muốn biết thêm gì đó về con người này.
-Ừm,thì sao_Vĩnh lạnh nhạt đáp
-Thì chả sao,nhưng tôi thấy cậu hình như rất cô đơn,nếu là người khác thì họ đều đi củng bạn bè tụ năm tụ bảy ngồi nhìn rồi buôn chuyện về mấy đứa gái.Còn cậu thì khác,lúc nãy tôi vào thấy cậu 1 mình rất cô độc._Nó cứ uyên thuyên về Vĩnh,
-Liên quan gì đến cô_Vĩnh trở nên lạnh hơn trog lời nói.
Nó chú mỏ nhăm mặt tỏ vẻ khó chịu
-Tôi thích rồi sao, nhỏ mọn.
-Vậy còn cô,cô củng cô độc sao?.Nếu không thì cô cũng không ôm 1 đóng đồ ăn đến đây 1 minh,dừng nói sợ bị giành ăn nên muốn vào đây ăn 1 mình nha.
-Tôi muốn được thoải mái yên tĩnh ăn rồi đánh 1 giấc thôi không bị quấy rày thôi.hihi
-Thật vậy sao.?
-Chứ sao con nữa,Mà nêu đã gặp rồi mình làm quen đi,cậu không có bạn thì từ nay mình sẽ làm bạn với nhau, được không hihi.
-Xin giới thiệu tôi tên Trịnh Nguyệt Hàm,rất vui được làm quen với bạn_nó vui vẻ cười rất tươi chìa tay về phía Vĩnh.
Vĩnh lại thấy nó cười,và chính nụ cười rạng rở đó làm anh xao động,anh đỏ mặt quay mặt đi che giấu sợ nó phát hiện ra.
-Thôi đi,bày trò màu mè,chẵng phải bây giờ cũng quen biết nhau rồi sao.
-Gì chứ,bây giờ chính thức làm bạn thì phải đúng trình tự không bắt tay thì thôi-----Nó trề môi,tỏ vẻ thấy vọng.
-Nào,giờ tới lượt cậu đó_nó hất mặt nói Vĩnh.
-Không cần đâu,biết tôi tên Vĩnh được rồi.
-Ờ,vậy từ giờ nếu có chuyện không vui thì đến đây để tâm sự là bạn bè thì phải giúp đỡ hết mình,Từ bây giờ nơi này là nơi bí mật của chúng ta._nó mạnh giọng khoái chí.
Vĩnh không nói gì nhưng trong lòng cũng khẳng định và thầm chấp nhận.
“Cô ta kì quặc thật”
-Thôi giờ tôi ở đây đánh 1 giấc mới được.Woaz…mệt quá đi_Nó vương tay ngã lưng xuống tấm ván gỗ.
-Nè..nè..còn gài gì mà có thể nằm ngủ vô tư trước con trai như vậy chứ,không biết sợ là gì hết,hết chịu nỗi cô._vĩnh tỏ vẻ cằn nhằn cái tính vô tư của nó,Nhưng vẫn chăn chú nhìn n1o ngũ.bất giác anh lại mĩm cười hiền hoà.
-----------
-Hộc hộc…tại…tên Vĩnh này hết,quá giờ ra về rồi mà vẫn không biết kêu mình dậy,ra trể tếh nào cũng bị cái tên dở hơi đó càu nhàu._Nó hì hụng chạy ra trường miệng cứ lẫm bẫm.
-Tiểu thư lên xe đi,cậu chủ bảo tôi đến rước cô._Bác tài xế chạy lại mở cửa xe cho nó.
-Hihi…vậy là tên đó không đến,khoẻ khỏi thấy cái bản mặt khó ưa của hắn._Nó hí hửng bước vào xe.
Về đến phòng nó lại lăn ra ngủ tiếp cho tới tối,chẵng hề hay biết hắn đã khuya rồi mà chưa về.
Vì ngủ cả buối chiều tới tối mà vẫn không miếng đồ ăn bỏ bụng.Khi thức dậy bụng cứ kêu ùn ục.Nhưng tối mọi người ngủ hết rồi, đành phải kiêm đồ ăn nhanh trong tủ lạnh.
Trong lúc mò đường trong tối chỉ với cái đèn màn hình điện thoại.
-Ui da…đau quá_Nó vị va vào cái bàn thì thào kêu đau sợ mọi người sẽ thức dậy.
-Hêhê…đây rồi,nhà giàu như vậy sau không mua cho mỗi phòng cái tủ lạnh cho rồi làm mình tìm miếng ăn cũng cực nữa.
-Woa, đúng là nhà giàu có khác,tủ lạnh bự nên chưa nhiều đồ ăn quá trời.
Nó đang chăm chú mừng rỡ vì thấy toàn là đồ ăn đắt tiền,mà nó từng rất muồn ăn thử.Nó cứ thấy đồ lạ là gôm hết vào người.
-Chậc.. để yên xem nào,ta đang bận lắm, đừng kiều nữa mà._Nó bị 1 cánh tay vỗ vào vai mình,nhưng nó chẳng hề hốt hoảng,mắt chăm chú vẫn tích cực với các bé thức ăn,mà vô tư phủi cánh tay đang kiều mình ra.
Nó như nhận ra được điều gì-------1s….2..3…” Hình như có cánh tay đang kềiu mình thì phãi…. không lẽ.”
Nó chầm chậm quay lưng về phía sau. Đơ cái đèn màn hình đt lên, ánh sang chiếu thẳng vào mặt ngừơi sau lưng nó.
----MMMAAAAAAAA…….------Nó hốt hoảng la lớn.
Hắn liền bịt miệng nó lại
-Muốn cả đám người hầu thức giấc hết saO_Hắn ngằn nhỏ giọng nói châu mày lại.
-Ummm..uuuu…hưmmmm…_Nó bị hắn bịt miệng không nói được.
-Không được lớn tiếng,lại phía sau bắt đèn lên đi._hắn nói xong rồi buông tay nó ra.
Nó bước đến lại tìm nút bật đèn.
Trong lúc đang mò đường cứ lay hoay đụn phải cái gì không biết ngã nhào vào người hắn.
Hắn không kịp trở tay nên cả 2 ngã sầm xuống sàn.Lúc này khỗ nỗi không phải môi chạm môi..Mà hắn lỡ tay chạm vào vòng 1 của nó.
Nó bất ngờ Mắt chữ A mồm chữ O.Cứng đơ người. o.O
-Haha,con gái gì mà ăn nhiều quá vậy không sợ thành heo sao.
-Sợ gì chứ,ăn để sống,mập ốm thì hề gì.
Đúng là tiếng nó,nhưng điều làm hắn khựng lại là con có 1 người con trai nữa,hắn nhìn vào khe cửa thấy nó và tên kia đang đùa giỡn vui vẻ,hắn cảm thấy có chút khó chịu,rồi quay lưng bước đi thẵng.Khuôn mặt hắn lúc này trở nên lạnh nhạt hơn,nhưng vẫn lộ rỏ sự khinh miệt.
Trở lại khu nhà kho.
-Cô ăn ít thôi,con gái con lứa gì mà ăn không ý tứ gì cả._vĩnh trách nhẹ rồi lấy tay mình nhẹ nhàng phủi miếng khoai tây chiên vụng trên mặt nó.
Vì hang động Vĩnh mà khiến nó bất ngờ phản xạ đấm mạnh vào lưng Vĩnh.
-Á..làm gì vậy,cô điên hả,tôi giúp cô phủi đồ ăn trên méch thôi ma 2 có cần hành hung người ta dữ vậy hông._Vĩnh nhăm nhó xoa xoa lòng ngực.
-Hêhê..cho xin lỗi đi,tại tôi bị cậu làm giật mình chứ bộ._nó giả nai vô tội cười hì hì để chuộc lỗi.
-Haiz…con gái gì mà bạo lực quá.!.Mà …không lẽ cô chưa bao giờ……._vĩnh đang nói bỗng nhiên kề sát gần mặt nó ấp úng.
Nó rút mặt lại e dè.-Tôi thì …làm sao chớ.---Khi nói dứt câu thì nó mới hất mặt về phía Vĩnh.
Vĩnh quay mặt đi rồi cười gian tà.—Cô…chẳng lẽ chưa được đàn ông chạm đến sao hả?
-Gì đây…biểu hiện đó là sao,chỉ có chút phản xạ nhỏ mà cũng…Xì..không thèm nói chuyện với cậu nữa_Nó ngại ngùng quay ra chổ khác giả vờ giận lãy.
“Sao lại không chứ bị cái Tên Dâm đãng đó xém chút lợi dụng mấy lần,con bị hắn nhìn thấy nữa chứ…hừ..nhắc tới tên hắn là máu điên dồn tới não rồi.”
-Quây…làm gì mà ngồi suy nghĩ mà mặt cô như muốn ăn tươi nuốt sống ai vậy._Vĩnh lay lay người nó.
-Có gì đâu,mà bộ cậu hay đến đây lắm hả,lần nào đến cũng gặp cậu hết._Nó chuyển đổi chủ đề và cũng tò mò muốn biết thêm gì đó về con người này.
-Ừm,thì sao_Vĩnh lạnh nhạt đáp
-Thì chả sao,nhưng tôi thấy cậu hình như rất cô đơn,nếu là người khác thì họ đều đi củng bạn bè tụ năm tụ bảy ngồi nhìn rồi buôn chuyện về mấy đứa gái.Còn cậu thì khác,lúc nãy tôi vào thấy cậu 1 mình rất cô độc._Nó cứ uyên thuyên về Vĩnh,
-Liên quan gì đến cô_Vĩnh trở nên lạnh hơn trog lời nói.
Nó chú mỏ nhăm mặt tỏ vẻ khó chịu
-Tôi thích rồi sao, nhỏ mọn.
-Vậy còn cô,cô củng cô độc sao?.Nếu không thì cô cũng không ôm 1 đóng đồ ăn đến đây 1 minh,dừng nói sợ bị giành ăn nên muốn vào đây ăn 1 mình nha.
-Tôi muốn được thoải mái yên tĩnh ăn rồi đánh 1 giấc thôi không bị quấy rày thôi.hihi
-Thật vậy sao.?
-Chứ sao con nữa,Mà nêu đã gặp rồi mình làm quen đi,cậu không có bạn thì từ nay mình sẽ làm bạn với nhau, được không hihi.
-Xin giới thiệu tôi tên Trịnh Nguyệt Hàm,rất vui được làm quen với bạn_nó vui vẻ cười rất tươi chìa tay về phía Vĩnh.
Vĩnh lại thấy nó cười,và chính nụ cười rạng rở đó làm anh xao động,anh đỏ mặt quay mặt đi che giấu sợ nó phát hiện ra.
-Thôi đi,bày trò màu mè,chẵng phải bây giờ cũng quen biết nhau rồi sao.
-Gì chứ,bây giờ chính thức làm bạn thì phải đúng trình tự không bắt tay thì thôi-----Nó trề môi,tỏ vẻ thấy vọng.
-Nào,giờ tới lượt cậu đó_nó hất mặt nói Vĩnh.
-Không cần đâu,biết tôi tên Vĩnh được rồi.
-Ờ,vậy từ giờ nếu có chuyện không vui thì đến đây để tâm sự là bạn bè thì phải giúp đỡ hết mình,Từ bây giờ nơi này là nơi bí mật của chúng ta._nó mạnh giọng khoái chí.
Vĩnh không nói gì nhưng trong lòng cũng khẳng định và thầm chấp nhận.
“Cô ta kì quặc thật”
-Thôi giờ tôi ở đây đánh 1 giấc mới được.Woaz…mệt quá đi_Nó vương tay ngã lưng xuống tấm ván gỗ.
-Nè..nè..còn gài gì mà có thể nằm ngủ vô tư trước con trai như vậy chứ,không biết sợ là gì hết,hết chịu nỗi cô._vĩnh tỏ vẻ cằn nhằn cái tính vô tư của nó,Nhưng vẫn chăn chú nhìn n1o ngũ.bất giác anh lại mĩm cười hiền hoà.
-----------
-Hộc hộc…tại…tên Vĩnh này hết,quá giờ ra về rồi mà vẫn không biết kêu mình dậy,ra trể tếh nào cũng bị cái tên dở hơi đó càu nhàu._Nó hì hụng chạy ra trường miệng cứ lẫm bẫm.
-Tiểu thư lên xe đi,cậu chủ bảo tôi đến rước cô._Bác tài xế chạy lại mở cửa xe cho nó.
-Hihi…vậy là tên đó không đến,khoẻ khỏi thấy cái bản mặt khó ưa của hắn._Nó hí hửng bước vào xe.
Về đến phòng nó lại lăn ra ngủ tiếp cho tới tối,chẵng hề hay biết hắn đã khuya rồi mà chưa về.
Vì ngủ cả buối chiều tới tối mà vẫn không miếng đồ ăn bỏ bụng.Khi thức dậy bụng cứ kêu ùn ục.Nhưng tối mọi người ngủ hết rồi, đành phải kiêm đồ ăn nhanh trong tủ lạnh.
Trong lúc mò đường trong tối chỉ với cái đèn màn hình điện thoại.
-Ui da…đau quá_Nó vị va vào cái bàn thì thào kêu đau sợ mọi người sẽ thức dậy.
-Hêhê…đây rồi,nhà giàu như vậy sau không mua cho mỗi phòng cái tủ lạnh cho rồi làm mình tìm miếng ăn cũng cực nữa.
-Woa, đúng là nhà giàu có khác,tủ lạnh bự nên chưa nhiều đồ ăn quá trời.
Nó đang chăm chú mừng rỡ vì thấy toàn là đồ ăn đắt tiền,mà nó từng rất muồn ăn thử.Nó cứ thấy đồ lạ là gôm hết vào người.
-Chậc.. để yên xem nào,ta đang bận lắm, đừng kiều nữa mà._Nó bị 1 cánh tay vỗ vào vai mình,nhưng nó chẳng hề hốt hoảng,mắt chăm chú vẫn tích cực với các bé thức ăn,mà vô tư phủi cánh tay đang kiều mình ra.
Nó như nhận ra được điều gì-------1s….2..3…” Hình như có cánh tay đang kềiu mình thì phãi…. không lẽ.”
Nó chầm chậm quay lưng về phía sau. Đơ cái đèn màn hình đt lên, ánh sang chiếu thẳng vào mặt ngừơi sau lưng nó.
----MMMAAAAAAAA…….------Nó hốt hoảng la lớn.
Hắn liền bịt miệng nó lại
-Muốn cả đám người hầu thức giấc hết saO_Hắn ngằn nhỏ giọng nói châu mày lại.
-Ummm..uuuu…hưmmmm…_Nó bị hắn bịt miệng không nói được.
-Không được lớn tiếng,lại phía sau bắt đèn lên đi._hắn nói xong rồi buông tay nó ra.
Nó bước đến lại tìm nút bật đèn.
Trong lúc đang mò đường cứ lay hoay đụn phải cái gì không biết ngã nhào vào người hắn.
Hắn không kịp trở tay nên cả 2 ngã sầm xuống sàn.Lúc này khỗ nỗi không phải môi chạm môi..Mà hắn lỡ tay chạm vào vòng 1 của nó.
Nó bất ngờ Mắt chữ A mồm chữ O.Cứng đơ người. o.O
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.