Tình Mê Ý Loạn: Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh!
Chương 25: Buổi gặp mặt bất ổn!
Châu Mạn
08/06/2023
Bên này, Khương Nhiễm vừa vào, cô đảo mắt quan sát xung quanh một lượt.
Không thể không nói mắt nhìn của Tấn Lam Thành quả thật rất tốt.
Quán café này so với nhiều quán ngoài kia thì diện tích không lớn lắm. Hơn nữa vị trí lại nằm ở một góc phố nhỏ, ít người qua lại. Nếu không tìm kĩ thì rất khó có thể phát hiện ra vị trí của nó.
Từ bên ngoài nhìn vào thì trông nó có vẻ rất bình thường nhưng khi bước vào trong mới cảm thấy so với bên ngoài thì bên trong khác một trời một vực. Bầu không khí yên bình với tiếng nhạc du dương mang đến cho người ta cảm giác ấm áp, thoải mái.
Đặc biệt không gian của quán được thiết kế với tông màu chủ đạo là nâu trầm, đen và xám kết hợp với đèn hộp viền đen và các loài cây cảnh đã làm nổi bật lên phong cách hiện đại nhưng không quá cầu kì, thanh tao gần gũi, vừa yên bình, vừa giản dị.
Nơi này đúng là một nơi lí tưởng để ôn lại chuyện cũ.
Bỗng tầm mắt cô rơi lên một người đàn ông đang ngồi ở góc khuất của quán.
Cô đoán chắc đó là Tấn Lam Thành. Mặc dù anh đã thay trang phục mặc thường ngày thay vì trang phục diễn nhưng vẻ bề ngoài vẫn rất thu hút người khác.
Trong giới showbiz, Tấn Lam Thành là chàng hoàng tử trong mộng của nhiều cô gái, lượng fan của anh đông đảo lên đến hàng ngàn người. Không chỉ ngoài nước mà trong nước, fan hâm mộ anh có thể xếp dài thành một vòng trái đất. Thậm chí còn có những fan cuồng theo anh đến tận nhà. Đám nhà báo phóng viên cũng rình rập nhìn anh như miếng mồi béo bở, hận không thể đưa anh vào lò.
Chính vì vậy, bình thường Tấn Lam Thành phải cẩn thận lắm mới không bị dính vào quá nhiều vụ bê bối.
Buổi gặp mặt của hai người hôm nay chắc anh cũng phải chuẩn bị lâu lắm. Với một người nổi tiếng như anh ấy, người quản lý của anh chắc chắn sẽ không để anh ấy tự ý làm chủ.
Bỗng nhiên, Khương Nhiễm lại thấy áy náy trong lòng.
Cô bước tới gần bàn anh đang ngồi, vui vẻ chào hỏi.
" Đàn anh, xin lỗi em đến muộn, đường hôm nay hơi nghẹt."
Nhìn thấy cô, Tấn Lam Thành mừng như được đi hội.
" Không sao. Anh cũng chỉ vừa mới ngồi xuống không lâu."
Anh đứng lên đưa tay lịch sự mời cô ngồi.
" Em ngồi đi."
Khương Nhiễm đã có thể đến đây ngồi uống nước trò chuyện với anh là anh đã vui lắm rồi. Sao có thể trách cô vì đi muộn cơ chứ.
Chưa tươi cười được bao lâu, nụ cười trên môi anh bỗng trở lên cứng ngắt khi ánh mắt rơi vào hình bóng của người đàn ông quen thuộc mặt mũi bị che kín mít đằng sau cô. Hình như cô cũng không để ý có người đằng sau.
Anh giơ tay chỉ nhẹ về phía người ấy.
" À... cậu ấy là..."
Khương Nhiễm định ngồi xuống nhưng nghe anh nói vậy thì nghiêng đầu khó hiểu.
" Cậu ấy?"
Ở đây, ngoài cô và anh ra thì còn ai khác sao?
Không đợi cô phản ứng lại thì người đàn ông đằng sau đã bước lên trước, đưa tay kéo khẩu trang xuống, lên tiếng đáp lại sự thắc mắc trong lòng của Tấn Lam Thành. Từng lời lẽ nói ra như muốn tuyên bố chủ quyền.
" Anh không cần ngạc nhiên như thế."
Thẩm Tư Niên bước đến gần anh hơn đưa tay ra.
" Lần thứ hai gặp mặt, xin tự giới thiệu tôi là tiểu tình nhân bé nhỏ của Nhiễm."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Khương Nhiễm giật mình, mở to mắt quay sang nhìn Thẩm Tư Niên.
" Cậu ở đây làm gì? Chẳng phải cậu bảo có việc nên mới đến đây sao?"
Thấy biểu cảm hết sức ngạc nhiên của cô, Thẩm Tư Niên cười, nói một cách rất tự nhiên và... ngây thơ.
" Nhiễm, tôi không có lừa chị. Tôi đến đây có việc thật. Công việc của tôi là đến giám sát chị và Tấn... Tấn... " Tấn gì ấy nhỉ?
" Khụ! Là Đàn anh Tấn." Khương Nhiễm ho nhẹ một tiếng nhắc khéo Thẩm Tư Niên.
" À... là giám sát chị và người đàn ông tên Tấn Lam Thành này."
Khương Nhiễm hộc máu. Thẩm Tư Niên như thế này cũng quá mất lịch sự rồi. Rõ ràng cô đã nhắc nhẹ anh như vậy mà anh còn cố tình nói như vậy.
Chắc chắn là cố ý.
" Thẩm Tư Niên, chú ý lời nói của cậu một chút."
" Nhiễm, chị đã từng nói với tôi, cái tên sinh ra cũng chỉ dùng để gọi, gọi thế nào mà chả được." Thẩm Tư Niên nhìn Khương Nhiễm bằng ánh mắt vô tội như thể chuyện này là điều hiển nhiên là đúng.
Khoé mắt cô giật nhẹ vài cái, đến nụ cười cũng méo xệch. Không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Ý anh không có phép tắc như vậy là do cô dạy hư.
Nghĩ lại thì thấy đúng là lỗi của cô khi không dạy anh đến nơi đến chốn.
" Anh ấy lớn tuổi hơn cậu." Khương Nhiễm thở dài bất lực.
" Chị cũng lớn tuổi hơn tôi mà."
Lập tức Thẩm Tư Niên đón nhận một cái nhìn đầy chết chóc từ phía cô.
" Cậu chê tôi già."
Thẩm Tư Niên không cần suy nghĩ phản bác lại ngay.
" Chị không có già. Tuyệt đối không già."
Rồi anh đánh mắt chỉ tay vào người Tấn Lam Thành vẫn đang đơ người ở đó.
" Anh ta mới già. Chị mãi mãi không già."
Tấn Lam Thành đứng không cũng trúng đạn.
Khương Nhiễm thấy không phải là cô dạy mà Thẩm Tư Niên không hiểu mà là anh cố tình không muốn hiểu.
Năm nay, Tấn Lam Thành vừa mới bước sang ngưỡng 26, vẫn đang là độ tuổi sung sức và trẻ đẹp của người đàn ông. Thế mà Thẩm Tư Niên lại nói anh già.
Từ trước đến giờ, Tấn Lam Thành vẫn luôn là mẫu người đàn ông lí tưởng của biết bao nhiêu phụ nữ. Vừa đẹp trai, vừa ấm áp lại còn nổi tiếng dịu dàng, thân thiện. Nay lại bị một cậu nhóc kém mình 4 tuổi chê bản thân lớn tuổi, Khương Nhiễm nghĩ anh chắc chắn sẽ không vui. Cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đáng lí ra không nên để Thẩm Tư Niên đến đây mới đúng.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của cô, Tấn Lam Thành dường như lại không để ý đến vấn đề này. Anh cũng không trách Thẩm Tư Niên vô lễ. Dáng vẻ vẫn ôn hoà như mọi khi, giọng nói ấm áp.
" Về vấn đề tuổi tác, tôi không để ý lắm. Bản thân tôi nghĩ rồi sau này ai cũng sẽ phải trải qua giai đoạn này thôi. Cậu Thẩm nói như vậy không sợ sau này phải hối hận sao?"
Thẩm Tư Niên trừng anh ta một cái, ánh mắt phóng ra tên lửa như muốn phá nát bộ mặt giả nai của Tấn Lam Thành.
Hừ! Che giấu cũng tốt đấy.
Để tôi coi xem anh giả bộ được đến bao giờ.
Nhưng đến Thẩm Tư Niên cũng không thể ngờ được, lời Tấn Lam Thành nói ngày hôm nay thật sự sẽ ứng nghiệm vào một ngày nào đó trong tương lai của anh.
Tấn Lam Thành bỏ mặc khuôn mặt cau có của Thẩm Tư Niên, dịu dàng nhìn Khương Nhiễm, lịch sự kéo ghế cho cô, từng lời nói hành động đều vô cùng ân cần.
" Đứng cũng lâu rồi, chắc em đã mỏi chân rồi. Ngồi xuống đi."
" Cảm ơn anh."
Ở quán café này, mỗi bàn sẽ có 3 chiếc ghế. Tấn Lam Thành và Khương Nhiễm mỗi người một ghế, chiếc ghế thừa còn lại đương nhiên sẽ do Thẩm Tư Niên chiếm.
Muốn anh để hai người nói chuyện riêng, là điều không thể nào sẽ xảy ra.
" Chúng tôi nói chuyện. Cậu ở đây làm gì?"
" Tôi đã nói rồi. Hôm nay tôi đi cùng là để giám sát chị và anh ta."
Ngộ nhỡ nhân lúc anh không ở cạnh, anh ta giở trò với cô thì sao.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Cẩn trọng trước vẫn hơn.
*Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là một câu thành ngữ Trung Quốc.
Anh vừa nói vừa hất mặt về phía Tấn Lam Thành, ánh mắt cẩn trọng đề phòng hiện rõ. Dáng vẻ khoanh tay, kiêu ngạo cũng làm cho Khương Nhiễm bó tay, không thể nói lại.
" Đàn anh, anh đừng để ý lời cậu ấy nói. Em thay mặt cậu ấy xin lỗi anh."
" Không sao. Anh không để ý. Em cũng không cần xin lỗi gì đâu. Dù gì cậu Thẩm đây vẫn còn là một cậu bé. Anh cũng không ngờ bên cạnh em lại xuất hiện một người nhỏ tuổi như vậy, thật không hợp với em tí nào."
Chữ 'cậu bé' được Tấn Lam Thành cố ý nhấn mạnh, là để cho anh nghe. Thẩm Tư Niên dằn mặt Tấn Lam Thành, nhìn anh ta như kẻ thù, quai hàm cắn chặt. Khương Nhiễm ngồi bên cạnh thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng răng cậu kêu ken két, chỉ biết nhìn đàn anh cười trừ.
Thẩm Tư Niên khẳng định 100% là anh ta không phải vô ý.
Ý anh ta muốn nói chính là anh quá 'bé', không phù hợp với Khương Nhiễm, không thích hợp ở bên cô.
Nhưng Thẩm Tư Niên không phải là một người đứng ngoài mặc cho người khác nói gì thì nói.
Anh ta cắn anh một phát, anh cũng phải cắn lại anh ta 10 phát.
" Nhiễm, nếu sau này chị mà yêu ai thì nhất định không thể yêu người quá lớn tuổi. Đặc biệt là người lớn hơn chị 2 tuổi. Như thế không phù hợp. Nếu như chị thật sự yêu người như vậy ở tương lai, tôi nhìn thấy sẽ tưởng chị đang đứng cạnh một ông chú già ấy."
Nói được nửa chừng, anh lại quay sang nhìn Khương Nhiễm, ánh mắt thâm sâu khó đoán, lời nói đầy ẩn ý, đôi môi ẩn hiện ý cười.
" Tốt nhất là nên ở cạnh một người biết nghe lời và có thể 'thoả mãn' chị."
Không thể không nói mắt nhìn của Tấn Lam Thành quả thật rất tốt.
Quán café này so với nhiều quán ngoài kia thì diện tích không lớn lắm. Hơn nữa vị trí lại nằm ở một góc phố nhỏ, ít người qua lại. Nếu không tìm kĩ thì rất khó có thể phát hiện ra vị trí của nó.
Từ bên ngoài nhìn vào thì trông nó có vẻ rất bình thường nhưng khi bước vào trong mới cảm thấy so với bên ngoài thì bên trong khác một trời một vực. Bầu không khí yên bình với tiếng nhạc du dương mang đến cho người ta cảm giác ấm áp, thoải mái.
Đặc biệt không gian của quán được thiết kế với tông màu chủ đạo là nâu trầm, đen và xám kết hợp với đèn hộp viền đen và các loài cây cảnh đã làm nổi bật lên phong cách hiện đại nhưng không quá cầu kì, thanh tao gần gũi, vừa yên bình, vừa giản dị.
Nơi này đúng là một nơi lí tưởng để ôn lại chuyện cũ.
Bỗng tầm mắt cô rơi lên một người đàn ông đang ngồi ở góc khuất của quán.
Cô đoán chắc đó là Tấn Lam Thành. Mặc dù anh đã thay trang phục mặc thường ngày thay vì trang phục diễn nhưng vẻ bề ngoài vẫn rất thu hút người khác.
Trong giới showbiz, Tấn Lam Thành là chàng hoàng tử trong mộng của nhiều cô gái, lượng fan của anh đông đảo lên đến hàng ngàn người. Không chỉ ngoài nước mà trong nước, fan hâm mộ anh có thể xếp dài thành một vòng trái đất. Thậm chí còn có những fan cuồng theo anh đến tận nhà. Đám nhà báo phóng viên cũng rình rập nhìn anh như miếng mồi béo bở, hận không thể đưa anh vào lò.
Chính vì vậy, bình thường Tấn Lam Thành phải cẩn thận lắm mới không bị dính vào quá nhiều vụ bê bối.
Buổi gặp mặt của hai người hôm nay chắc anh cũng phải chuẩn bị lâu lắm. Với một người nổi tiếng như anh ấy, người quản lý của anh chắc chắn sẽ không để anh ấy tự ý làm chủ.
Bỗng nhiên, Khương Nhiễm lại thấy áy náy trong lòng.
Cô bước tới gần bàn anh đang ngồi, vui vẻ chào hỏi.
" Đàn anh, xin lỗi em đến muộn, đường hôm nay hơi nghẹt."
Nhìn thấy cô, Tấn Lam Thành mừng như được đi hội.
" Không sao. Anh cũng chỉ vừa mới ngồi xuống không lâu."
Anh đứng lên đưa tay lịch sự mời cô ngồi.
" Em ngồi đi."
Khương Nhiễm đã có thể đến đây ngồi uống nước trò chuyện với anh là anh đã vui lắm rồi. Sao có thể trách cô vì đi muộn cơ chứ.
Chưa tươi cười được bao lâu, nụ cười trên môi anh bỗng trở lên cứng ngắt khi ánh mắt rơi vào hình bóng của người đàn ông quen thuộc mặt mũi bị che kín mít đằng sau cô. Hình như cô cũng không để ý có người đằng sau.
Anh giơ tay chỉ nhẹ về phía người ấy.
" À... cậu ấy là..."
Khương Nhiễm định ngồi xuống nhưng nghe anh nói vậy thì nghiêng đầu khó hiểu.
" Cậu ấy?"
Ở đây, ngoài cô và anh ra thì còn ai khác sao?
Không đợi cô phản ứng lại thì người đàn ông đằng sau đã bước lên trước, đưa tay kéo khẩu trang xuống, lên tiếng đáp lại sự thắc mắc trong lòng của Tấn Lam Thành. Từng lời lẽ nói ra như muốn tuyên bố chủ quyền.
" Anh không cần ngạc nhiên như thế."
Thẩm Tư Niên bước đến gần anh hơn đưa tay ra.
" Lần thứ hai gặp mặt, xin tự giới thiệu tôi là tiểu tình nhân bé nhỏ của Nhiễm."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Khương Nhiễm giật mình, mở to mắt quay sang nhìn Thẩm Tư Niên.
" Cậu ở đây làm gì? Chẳng phải cậu bảo có việc nên mới đến đây sao?"
Thấy biểu cảm hết sức ngạc nhiên của cô, Thẩm Tư Niên cười, nói một cách rất tự nhiên và... ngây thơ.
" Nhiễm, tôi không có lừa chị. Tôi đến đây có việc thật. Công việc của tôi là đến giám sát chị và Tấn... Tấn... " Tấn gì ấy nhỉ?
" Khụ! Là Đàn anh Tấn." Khương Nhiễm ho nhẹ một tiếng nhắc khéo Thẩm Tư Niên.
" À... là giám sát chị và người đàn ông tên Tấn Lam Thành này."
Khương Nhiễm hộc máu. Thẩm Tư Niên như thế này cũng quá mất lịch sự rồi. Rõ ràng cô đã nhắc nhẹ anh như vậy mà anh còn cố tình nói như vậy.
Chắc chắn là cố ý.
" Thẩm Tư Niên, chú ý lời nói của cậu một chút."
" Nhiễm, chị đã từng nói với tôi, cái tên sinh ra cũng chỉ dùng để gọi, gọi thế nào mà chả được." Thẩm Tư Niên nhìn Khương Nhiễm bằng ánh mắt vô tội như thể chuyện này là điều hiển nhiên là đúng.
Khoé mắt cô giật nhẹ vài cái, đến nụ cười cũng méo xệch. Không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Ý anh không có phép tắc như vậy là do cô dạy hư.
Nghĩ lại thì thấy đúng là lỗi của cô khi không dạy anh đến nơi đến chốn.
" Anh ấy lớn tuổi hơn cậu." Khương Nhiễm thở dài bất lực.
" Chị cũng lớn tuổi hơn tôi mà."
Lập tức Thẩm Tư Niên đón nhận một cái nhìn đầy chết chóc từ phía cô.
" Cậu chê tôi già."
Thẩm Tư Niên không cần suy nghĩ phản bác lại ngay.
" Chị không có già. Tuyệt đối không già."
Rồi anh đánh mắt chỉ tay vào người Tấn Lam Thành vẫn đang đơ người ở đó.
" Anh ta mới già. Chị mãi mãi không già."
Tấn Lam Thành đứng không cũng trúng đạn.
Khương Nhiễm thấy không phải là cô dạy mà Thẩm Tư Niên không hiểu mà là anh cố tình không muốn hiểu.
Năm nay, Tấn Lam Thành vừa mới bước sang ngưỡng 26, vẫn đang là độ tuổi sung sức và trẻ đẹp của người đàn ông. Thế mà Thẩm Tư Niên lại nói anh già.
Từ trước đến giờ, Tấn Lam Thành vẫn luôn là mẫu người đàn ông lí tưởng của biết bao nhiêu phụ nữ. Vừa đẹp trai, vừa ấm áp lại còn nổi tiếng dịu dàng, thân thiện. Nay lại bị một cậu nhóc kém mình 4 tuổi chê bản thân lớn tuổi, Khương Nhiễm nghĩ anh chắc chắn sẽ không vui. Cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đáng lí ra không nên để Thẩm Tư Niên đến đây mới đúng.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của cô, Tấn Lam Thành dường như lại không để ý đến vấn đề này. Anh cũng không trách Thẩm Tư Niên vô lễ. Dáng vẻ vẫn ôn hoà như mọi khi, giọng nói ấm áp.
" Về vấn đề tuổi tác, tôi không để ý lắm. Bản thân tôi nghĩ rồi sau này ai cũng sẽ phải trải qua giai đoạn này thôi. Cậu Thẩm nói như vậy không sợ sau này phải hối hận sao?"
Thẩm Tư Niên trừng anh ta một cái, ánh mắt phóng ra tên lửa như muốn phá nát bộ mặt giả nai của Tấn Lam Thành.
Hừ! Che giấu cũng tốt đấy.
Để tôi coi xem anh giả bộ được đến bao giờ.
Nhưng đến Thẩm Tư Niên cũng không thể ngờ được, lời Tấn Lam Thành nói ngày hôm nay thật sự sẽ ứng nghiệm vào một ngày nào đó trong tương lai của anh.
Tấn Lam Thành bỏ mặc khuôn mặt cau có của Thẩm Tư Niên, dịu dàng nhìn Khương Nhiễm, lịch sự kéo ghế cho cô, từng lời nói hành động đều vô cùng ân cần.
" Đứng cũng lâu rồi, chắc em đã mỏi chân rồi. Ngồi xuống đi."
" Cảm ơn anh."
Ở quán café này, mỗi bàn sẽ có 3 chiếc ghế. Tấn Lam Thành và Khương Nhiễm mỗi người một ghế, chiếc ghế thừa còn lại đương nhiên sẽ do Thẩm Tư Niên chiếm.
Muốn anh để hai người nói chuyện riêng, là điều không thể nào sẽ xảy ra.
" Chúng tôi nói chuyện. Cậu ở đây làm gì?"
" Tôi đã nói rồi. Hôm nay tôi đi cùng là để giám sát chị và anh ta."
Ngộ nhỡ nhân lúc anh không ở cạnh, anh ta giở trò với cô thì sao.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Cẩn trọng trước vẫn hơn.
*Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là một câu thành ngữ Trung Quốc.
Anh vừa nói vừa hất mặt về phía Tấn Lam Thành, ánh mắt cẩn trọng đề phòng hiện rõ. Dáng vẻ khoanh tay, kiêu ngạo cũng làm cho Khương Nhiễm bó tay, không thể nói lại.
" Đàn anh, anh đừng để ý lời cậu ấy nói. Em thay mặt cậu ấy xin lỗi anh."
" Không sao. Anh không để ý. Em cũng không cần xin lỗi gì đâu. Dù gì cậu Thẩm đây vẫn còn là một cậu bé. Anh cũng không ngờ bên cạnh em lại xuất hiện một người nhỏ tuổi như vậy, thật không hợp với em tí nào."
Chữ 'cậu bé' được Tấn Lam Thành cố ý nhấn mạnh, là để cho anh nghe. Thẩm Tư Niên dằn mặt Tấn Lam Thành, nhìn anh ta như kẻ thù, quai hàm cắn chặt. Khương Nhiễm ngồi bên cạnh thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng răng cậu kêu ken két, chỉ biết nhìn đàn anh cười trừ.
Thẩm Tư Niên khẳng định 100% là anh ta không phải vô ý.
Ý anh ta muốn nói chính là anh quá 'bé', không phù hợp với Khương Nhiễm, không thích hợp ở bên cô.
Nhưng Thẩm Tư Niên không phải là một người đứng ngoài mặc cho người khác nói gì thì nói.
Anh ta cắn anh một phát, anh cũng phải cắn lại anh ta 10 phát.
" Nhiễm, nếu sau này chị mà yêu ai thì nhất định không thể yêu người quá lớn tuổi. Đặc biệt là người lớn hơn chị 2 tuổi. Như thế không phù hợp. Nếu như chị thật sự yêu người như vậy ở tương lai, tôi nhìn thấy sẽ tưởng chị đang đứng cạnh một ông chú già ấy."
Nói được nửa chừng, anh lại quay sang nhìn Khương Nhiễm, ánh mắt thâm sâu khó đoán, lời nói đầy ẩn ý, đôi môi ẩn hiện ý cười.
" Tốt nhất là nên ở cạnh một người biết nghe lời và có thể 'thoả mãn' chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.