Tình Mê Ý Loạn: Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh!
Chương 1: Chọn cậu ta!
Châu Mạn
08/06/2023
“ Vì cái gì mà em lại chọn anh ta! Tôi có cái gì không bằng anh ta chứ?”
“ Loại!”
“ Nếu em yêu anh ta thì anh sẽ giết anh ta!”
“Loại!”
“ Em có yêu anh không?”
“ Loại!”
20 phút sau.
“ Em yêu...”
“ Loại!”
Khương Nhiễm dựa vào ghế hai chân vắt chéo nói, giọng lạnh như băng.
Ánh mắt cô từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu nhìn người trước mặt mà chỉ nhìn vào tập giấy trên tay, mày cô từ đầu chí cuối luôn cau lại chưa lúc nào dãn ra.
“ Khương... Khương đạo diễn! Tôi vẫn chưa...”
“...”
“ Đạo diễn Khương nói rồi, cậu không đạt yêu cầu, mời về cho!”
Một vị giám khảo lên tiếng giải vây. Bộ cậu ta không thấy sắc mặt của Khương Nhiễm không tốt sao? Nếu còn ở lại, với bộ dạng non nớt này của cậu ta chắc chắc sẽ bị cô nói đến khóc cha gọi mẹ mất.
Đến lúc đấy, người chịu khổ lại là bọn họ.
Người đã từng làm việc với cô, ai mà không biết lúc Khương Nhiễm tức giận sẽ là bộ dạng đáng sợ thế nào!?
Cơ mà họ nghĩ không sai. Quả thật tâm trạng Khương Nhiễm cực kì không tốt.
Biểu cảm cô so với lúc bắt đầu thì giờ đây đã lạnh đi vài phần. Bản danh sách nam diễn viên ứng cử cũng bị cô ném lên bàn.
Bộp!
“ Đây là danh sách mà các người gửi tôi sao?”
“ Người thì dặt dẹo, người thì ẻo lả, người thì ngay cả một câu thoại đơn giản cũng thuộc. Các người đây là tìm người diễn hay định biến trường quay của tôi thành rạp xiếc? Hử!”
Cả căn phòng như thế rơi vào tầng hầm băng, lạnh đến nỗi khiến các vị giám khảo còn lại phải run người, sởn gai ốc.
Họ biết Khương Nhiễm đây là tức giận rồi.
Từ sáng đến giờ, đã không biết bao nhiêu người thử vai rồi nhưng chưa có một vị nào khiến cô hài lòng mà giao vai diễn cho người đó.
Nhưng mà tiêu chuẩn chọn người diễn của Khương Nhiễm trước giờ cao ngất ngưởng, cô bảo họ biết tìm đâu ra nhiều người giỏi như vậy đây.
Ai trong giới giải trí mà không biết đạo diễn Khương – Khương Nhiễm nổi tiếng lạnh lùng, tính cách khi làm việc đặc biệt lại càng dễ cáu gắt hơn nhưng kịch bản của cô không phải tuyệt phẩm thì cũng là thượng phẩm. Đương nhiên yêu cầu của cô đối với diễn viên cũng vô cùng cao và khắt khe. Người có thể lọt vào mắt Khương Nhiễm khiến cô thốt lên một câu khen ngợi gần như là đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng nhiều người vẫn liều mình thử vai bởi chỉ cần một diễn viên tuyến 18 dù diễn vai nào trong kịch bản của cô, chỉ cần diễn tốt đạt chuẩn yêu cầu của cô thì độ nổi tiếng có thể đưa người đó lên mấy hạng.
Tuy nhiên người làm cô không vui thì Khương Nhiễm chưa bao giờ nể mặt ai mà thẳng tay giáo huấn.
Kịch bản cô viết không phải thứ rác rưởi mà loại diễn viên nào cũng có thể lấy.
Cô dựa ra sau ghế khoanh tay nhắm mắt định thần đồng thời cố nén cảm giác bực bội trong lòng xuống.
Xem ra hôm nay không chọn được người rồi.
Những người còn lại trong phòng âm thầm khẽ lau mồ hôi trên trán.
Rốt cuộc thì bao giờ mới kết thúc cuộc thử vai đây.
Mặc dù họ ở đây với cương vị là giám khảo nhưng thực chất người toàn quyền quyết định lại chỉ có duy nhất Khương Nhiễm. Nói trắng ra sự hiện diện của họ là bù nhìn, góp mặt lấy lệ thôi.
Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên đánh tan bầu không khí ngột ngạt trong phòng.
“ Xin... xin chào các vị giám khảo!”
Lông mi của cô khẽ rung, Khương Nhiễm chậm rãi mở mắt nhìn cậu diễn viên trước mặt.
Cô không nói gì mà chỉ lặng lẽ quan sát cậu ta.
Bị cô nhìn chằm chằm, anh không khỏi lúng túng. Trên người anh có chỗ nào không đúng sao?
Để chuẩn bị cho buổi thử vai này, anh thậm chí đã chuẩn bị hẳn một bộ quần áo mới. Cô ấy nhìn anh như vậy nghĩa là quần áo anh mặc có vấn đề sao?
5 giây...
15 giây...
30 giây...
1 phút...
“ Đạo... đạo diễn Khương... tôi..."
“ Cậu... tên gì?”
Lý Vi – trợ lý của Khương Nhiễm đứng sau cô không khỏi bất ngờ. Không chỉ cô và người trong phòng cũng vậy.
Mọi người đều biết Khương Nhiễm từ trước đến giờ chọn diễn viên không luận xuất thân không hỏi gia thế. Cái cô cần chỉ là giá trị của người đó.
Hơn nữa từ lúc bắt đầu phỏng vấn đến giờ, cậu thanh niên kia là người đầu tiên mà cô chủ động bắt chuyện.
Nhưng nhìn cậu ta từ đầu đến cuối vẫn là có chút non nớt còn hơi ngốc thế mà có thể lọt vào mắt cô. Thật không đơn giản.
“ Cậu muốn tôi nhắc lại lần nữa sao?”
Khương Nhiễm nhìn vẻ mặt vẫn còn đang ngơ ngác của anh cau nhẹ mày.
Anh hoàn hồn.
“ Tôi... tôi tên Thẩm Tư Niên! Đạo... đạo diễn Khương, tôi chính là người được Châu lão sư nhờ cô chiếu cố.”
Khương Nhiễm: “...”
Mọi người: “...”
Không đánh đã khai. Cậu ta cũng thành thực quá nhỉ? Đến việc đi cửa sau cũng nói toạc được ra như thế!
Người này vì sao lại sống được trong giới giải trí đầy vũng bùn này thế! Chắc không phải có thế lực nào chống lưng đấy chứ.
Nhưng đáng tiếc Khương đạo diễn trước giờ ghét nhất là loại người thế này.
E là cậu ta...
“ Cậu... lần đầu diễn phim!?”
Không phải câu hỏi mà là sự khẳng định chắc chắn của Khương Nhiễm. Bước vào giới này mấy năm rồi sao cô có thể không nhận ra chứ.
Thẩm Tư Niên gật nhẹ đầu: “ Ưm!”
“ Nếu đã đến tận đây thì có lẽ cậu đã đọc qua kịch bản rồi?”
“V... vâng! Tôi đã đọc qua!”
“ Tôi cho cậu cơ hội, diễn phân đoạn thứ 27 trong bộ phim lần này - Nắng hạ đều là em.”
Mọi người: “...” Khương Nhiễm đây là muốn làm khó cậu. Cảnh diễn này trong kịch bản là một phân đoạn không dễ.
Nếu cô không muốn nhận người thì thôi, sao có thể ức hiếp một cậu thanh niên còn non dại như thế được.
Thẩm Tư Niên gật đầu nhận diễn. Vẻ mặt anh bỗng trở lên nghiêm túc hơn khác với dáng vẻ ngốc nghếch lúc nãy. Anh hít một hơi thật sâu bắt đầu diễn.
20 phút sau.
Màn diễn của anh kết thúc. Mọi người bao gồm cả cậu đều nhìn về phía Khương Nhiễm chờ đợi quyết định của cô.
Cô không nói gì mà cứ im lặng, lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt.
Họ đều không biết Khương Nhiễm nghĩ gì trong đầu. Bầu không khí trong phút chốc bị sự im lặng của cô mà trở lên căng thẳng hơn.
Cô đóng tập tài liệu trên bàn vào rồi đứng dậy rời khỏi vị trí bước về phía cửa. Trước khi cánh cửa khép lại, giọng cô cất lên.
“ Chọn cậu ta!”
Mọi người bất ngờ: “!!!”
Thẩm Tư Niên mừng thầm. Anh được thông qua rồi.
...
Ở ngoài phòng phỏng vấn vẫn còn rất nhiều người ứng tuyển nhưng thấy Khương Nhiễm bước ra. Họ kinh ngạc. Không phải phỏng vấn chưa kết thúc sao. Sao cô ấy lại ra rồi?
Lý Vi đi sau rồi đứng lại thông báo.
“ Các vị, mời về cho! Vai nam phụ đã được chọn xong rồi!"
Ai nấy nghe thấy đều tiếc nuối, cũng có một số người lộ vẻ mặt bất mãn nhưng họ lại ngậm ngùi không nói gì.
Chỉ có cậu ta – Tự Lâm là dám đứng lên chất vấn.
“ Cái gì mà đã được chọn chứ! Khương đạo diễn, chẳng phải cô nên cho chúng tôi thử vai xong mới chọn người sao? Cô thế này là không công bằng.”
Khương Nhiễm ý định rời đi, nghe cậu ta nói vậy liền ngưng bước, mũi chân đổi hướng quay lại lạnh lùng nhìn cậu ta, giọng lộ rõ vẻ không vui.
“ Không công bằng? Cậu nói xem không công bằng ở chỗ nào?”
“ Nhìn cậu hoa hoét thế kia, nếu có vào thử vai thì cũng chỉ là tên hề thôi. Tôi đây là muốn cho các cô cậu chút mặt mũi. Các cô cậu lại không muốn sao?”
Cô nhìn Tự Lâm đánh giá rồi lướt qua những người còn lại.
“ Hơn nữa, ở đây, tôi là đạo diễn không phải cậu, quy tắc được đặt ra do tôi làm chủ. Cậu có gì không phục?”
“ Cô...”
Tự Lâm tức đến xanh mặt.
“ Tôi chính là người của giám đốc Chu - Chu Bân. Ông ấy nhờ cô giúp đỡ tôi mà cô thế này là muốn đắc tội với giám đốc Chu sao?”
Cô nhếch môi cười khinh bỉ: “ Chu Bân? Khẩu vị của ông ta dạo này mặn thật! Lại còn lên giường với cả một nam nhân. Không biết Chu phu nhân có biết không?”
Lý Vi cười thầm. Khương tỷ của cô quả là miệng lưỡi sắc bén.
Mọi nguồn lực xung quanh xì xào bàn tán khiến Tự Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“ Khương Nhiễm! Cô đừng nói bậy. Tôi là con trai của ông ấy – Chu Tự Lâm.”
“ Ồ! Con trai? Vậy thì gia giáo của Chu gia cũng thật kỷ luật. Đại thiếu gia Chu gia cũng quá vô phép tắc rồi.”
Khương Nhiễm tiến gần cậu, gót giày chạm xuống đất tạo lên những âm thanh lạnh lẽo, luồng khí áp đảo toả ra từ người cô khiến cậu ta vô thức lùi lại mấy bước.
Cô ghé sát vào tai cậu ta thì thầm: “ Cậu cảm thấy Chu gia sẽ vì cậu mà đắc tội với tôi sao? Nếu Chu tổng không sợ lỗ nặng thì cứ việc rút đầu tư. Khương Nhiễm tôi còn cần xem sắc mặt của các người mà hành xử sao?”
Nói xong, cô không đợi chiêm ngưỡng vẻ mặt hết xanh rồi đến đỏ của cậu ta trực tiếp quay người rời đi bỏ mặc lời xì xầm bàn tán của nhiều người.
Thẩm Tư Niên đứng đó chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Anh không quan tâm, chỉ nhẹ nhàng lướt qua Chu Tự Lâm, cũng không nhìn cậu ta lấy một cái.
...
“ Khương tỷ, Khương tỷ! Vừa nãy chị quá là ngầu luôn!”
Lý Vi đi bên cạnh Khương Nhiễm không ngừng khen ngợi.
Cô giơ nắm tay chìa ngón cái ra: “ Chị đúng đỉnh của chóp!”
“ Được rồi! Đi thôi!”
“ Vâng!”
“ Loại!”
“ Nếu em yêu anh ta thì anh sẽ giết anh ta!”
“Loại!”
“ Em có yêu anh không?”
“ Loại!”
20 phút sau.
“ Em yêu...”
“ Loại!”
Khương Nhiễm dựa vào ghế hai chân vắt chéo nói, giọng lạnh như băng.
Ánh mắt cô từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu nhìn người trước mặt mà chỉ nhìn vào tập giấy trên tay, mày cô từ đầu chí cuối luôn cau lại chưa lúc nào dãn ra.
“ Khương... Khương đạo diễn! Tôi vẫn chưa...”
“...”
“ Đạo diễn Khương nói rồi, cậu không đạt yêu cầu, mời về cho!”
Một vị giám khảo lên tiếng giải vây. Bộ cậu ta không thấy sắc mặt của Khương Nhiễm không tốt sao? Nếu còn ở lại, với bộ dạng non nớt này của cậu ta chắc chắc sẽ bị cô nói đến khóc cha gọi mẹ mất.
Đến lúc đấy, người chịu khổ lại là bọn họ.
Người đã từng làm việc với cô, ai mà không biết lúc Khương Nhiễm tức giận sẽ là bộ dạng đáng sợ thế nào!?
Cơ mà họ nghĩ không sai. Quả thật tâm trạng Khương Nhiễm cực kì không tốt.
Biểu cảm cô so với lúc bắt đầu thì giờ đây đã lạnh đi vài phần. Bản danh sách nam diễn viên ứng cử cũng bị cô ném lên bàn.
Bộp!
“ Đây là danh sách mà các người gửi tôi sao?”
“ Người thì dặt dẹo, người thì ẻo lả, người thì ngay cả một câu thoại đơn giản cũng thuộc. Các người đây là tìm người diễn hay định biến trường quay của tôi thành rạp xiếc? Hử!”
Cả căn phòng như thế rơi vào tầng hầm băng, lạnh đến nỗi khiến các vị giám khảo còn lại phải run người, sởn gai ốc.
Họ biết Khương Nhiễm đây là tức giận rồi.
Từ sáng đến giờ, đã không biết bao nhiêu người thử vai rồi nhưng chưa có một vị nào khiến cô hài lòng mà giao vai diễn cho người đó.
Nhưng mà tiêu chuẩn chọn người diễn của Khương Nhiễm trước giờ cao ngất ngưởng, cô bảo họ biết tìm đâu ra nhiều người giỏi như vậy đây.
Ai trong giới giải trí mà không biết đạo diễn Khương – Khương Nhiễm nổi tiếng lạnh lùng, tính cách khi làm việc đặc biệt lại càng dễ cáu gắt hơn nhưng kịch bản của cô không phải tuyệt phẩm thì cũng là thượng phẩm. Đương nhiên yêu cầu của cô đối với diễn viên cũng vô cùng cao và khắt khe. Người có thể lọt vào mắt Khương Nhiễm khiến cô thốt lên một câu khen ngợi gần như là đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng nhiều người vẫn liều mình thử vai bởi chỉ cần một diễn viên tuyến 18 dù diễn vai nào trong kịch bản của cô, chỉ cần diễn tốt đạt chuẩn yêu cầu của cô thì độ nổi tiếng có thể đưa người đó lên mấy hạng.
Tuy nhiên người làm cô không vui thì Khương Nhiễm chưa bao giờ nể mặt ai mà thẳng tay giáo huấn.
Kịch bản cô viết không phải thứ rác rưởi mà loại diễn viên nào cũng có thể lấy.
Cô dựa ra sau ghế khoanh tay nhắm mắt định thần đồng thời cố nén cảm giác bực bội trong lòng xuống.
Xem ra hôm nay không chọn được người rồi.
Những người còn lại trong phòng âm thầm khẽ lau mồ hôi trên trán.
Rốt cuộc thì bao giờ mới kết thúc cuộc thử vai đây.
Mặc dù họ ở đây với cương vị là giám khảo nhưng thực chất người toàn quyền quyết định lại chỉ có duy nhất Khương Nhiễm. Nói trắng ra sự hiện diện của họ là bù nhìn, góp mặt lấy lệ thôi.
Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên đánh tan bầu không khí ngột ngạt trong phòng.
“ Xin... xin chào các vị giám khảo!”
Lông mi của cô khẽ rung, Khương Nhiễm chậm rãi mở mắt nhìn cậu diễn viên trước mặt.
Cô không nói gì mà chỉ lặng lẽ quan sát cậu ta.
Bị cô nhìn chằm chằm, anh không khỏi lúng túng. Trên người anh có chỗ nào không đúng sao?
Để chuẩn bị cho buổi thử vai này, anh thậm chí đã chuẩn bị hẳn một bộ quần áo mới. Cô ấy nhìn anh như vậy nghĩa là quần áo anh mặc có vấn đề sao?
5 giây...
15 giây...
30 giây...
1 phút...
“ Đạo... đạo diễn Khương... tôi..."
“ Cậu... tên gì?”
Lý Vi – trợ lý của Khương Nhiễm đứng sau cô không khỏi bất ngờ. Không chỉ cô và người trong phòng cũng vậy.
Mọi người đều biết Khương Nhiễm từ trước đến giờ chọn diễn viên không luận xuất thân không hỏi gia thế. Cái cô cần chỉ là giá trị của người đó.
Hơn nữa từ lúc bắt đầu phỏng vấn đến giờ, cậu thanh niên kia là người đầu tiên mà cô chủ động bắt chuyện.
Nhưng nhìn cậu ta từ đầu đến cuối vẫn là có chút non nớt còn hơi ngốc thế mà có thể lọt vào mắt cô. Thật không đơn giản.
“ Cậu muốn tôi nhắc lại lần nữa sao?”
Khương Nhiễm nhìn vẻ mặt vẫn còn đang ngơ ngác của anh cau nhẹ mày.
Anh hoàn hồn.
“ Tôi... tôi tên Thẩm Tư Niên! Đạo... đạo diễn Khương, tôi chính là người được Châu lão sư nhờ cô chiếu cố.”
Khương Nhiễm: “...”
Mọi người: “...”
Không đánh đã khai. Cậu ta cũng thành thực quá nhỉ? Đến việc đi cửa sau cũng nói toạc được ra như thế!
Người này vì sao lại sống được trong giới giải trí đầy vũng bùn này thế! Chắc không phải có thế lực nào chống lưng đấy chứ.
Nhưng đáng tiếc Khương đạo diễn trước giờ ghét nhất là loại người thế này.
E là cậu ta...
“ Cậu... lần đầu diễn phim!?”
Không phải câu hỏi mà là sự khẳng định chắc chắn của Khương Nhiễm. Bước vào giới này mấy năm rồi sao cô có thể không nhận ra chứ.
Thẩm Tư Niên gật nhẹ đầu: “ Ưm!”
“ Nếu đã đến tận đây thì có lẽ cậu đã đọc qua kịch bản rồi?”
“V... vâng! Tôi đã đọc qua!”
“ Tôi cho cậu cơ hội, diễn phân đoạn thứ 27 trong bộ phim lần này - Nắng hạ đều là em.”
Mọi người: “...” Khương Nhiễm đây là muốn làm khó cậu. Cảnh diễn này trong kịch bản là một phân đoạn không dễ.
Nếu cô không muốn nhận người thì thôi, sao có thể ức hiếp một cậu thanh niên còn non dại như thế được.
Thẩm Tư Niên gật đầu nhận diễn. Vẻ mặt anh bỗng trở lên nghiêm túc hơn khác với dáng vẻ ngốc nghếch lúc nãy. Anh hít một hơi thật sâu bắt đầu diễn.
20 phút sau.
Màn diễn của anh kết thúc. Mọi người bao gồm cả cậu đều nhìn về phía Khương Nhiễm chờ đợi quyết định của cô.
Cô không nói gì mà cứ im lặng, lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt.
Họ đều không biết Khương Nhiễm nghĩ gì trong đầu. Bầu không khí trong phút chốc bị sự im lặng của cô mà trở lên căng thẳng hơn.
Cô đóng tập tài liệu trên bàn vào rồi đứng dậy rời khỏi vị trí bước về phía cửa. Trước khi cánh cửa khép lại, giọng cô cất lên.
“ Chọn cậu ta!”
Mọi người bất ngờ: “!!!”
Thẩm Tư Niên mừng thầm. Anh được thông qua rồi.
...
Ở ngoài phòng phỏng vấn vẫn còn rất nhiều người ứng tuyển nhưng thấy Khương Nhiễm bước ra. Họ kinh ngạc. Không phải phỏng vấn chưa kết thúc sao. Sao cô ấy lại ra rồi?
Lý Vi đi sau rồi đứng lại thông báo.
“ Các vị, mời về cho! Vai nam phụ đã được chọn xong rồi!"
Ai nấy nghe thấy đều tiếc nuối, cũng có một số người lộ vẻ mặt bất mãn nhưng họ lại ngậm ngùi không nói gì.
Chỉ có cậu ta – Tự Lâm là dám đứng lên chất vấn.
“ Cái gì mà đã được chọn chứ! Khương đạo diễn, chẳng phải cô nên cho chúng tôi thử vai xong mới chọn người sao? Cô thế này là không công bằng.”
Khương Nhiễm ý định rời đi, nghe cậu ta nói vậy liền ngưng bước, mũi chân đổi hướng quay lại lạnh lùng nhìn cậu ta, giọng lộ rõ vẻ không vui.
“ Không công bằng? Cậu nói xem không công bằng ở chỗ nào?”
“ Nhìn cậu hoa hoét thế kia, nếu có vào thử vai thì cũng chỉ là tên hề thôi. Tôi đây là muốn cho các cô cậu chút mặt mũi. Các cô cậu lại không muốn sao?”
Cô nhìn Tự Lâm đánh giá rồi lướt qua những người còn lại.
“ Hơn nữa, ở đây, tôi là đạo diễn không phải cậu, quy tắc được đặt ra do tôi làm chủ. Cậu có gì không phục?”
“ Cô...”
Tự Lâm tức đến xanh mặt.
“ Tôi chính là người của giám đốc Chu - Chu Bân. Ông ấy nhờ cô giúp đỡ tôi mà cô thế này là muốn đắc tội với giám đốc Chu sao?”
Cô nhếch môi cười khinh bỉ: “ Chu Bân? Khẩu vị của ông ta dạo này mặn thật! Lại còn lên giường với cả một nam nhân. Không biết Chu phu nhân có biết không?”
Lý Vi cười thầm. Khương tỷ của cô quả là miệng lưỡi sắc bén.
Mọi nguồn lực xung quanh xì xào bàn tán khiến Tự Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“ Khương Nhiễm! Cô đừng nói bậy. Tôi là con trai của ông ấy – Chu Tự Lâm.”
“ Ồ! Con trai? Vậy thì gia giáo của Chu gia cũng thật kỷ luật. Đại thiếu gia Chu gia cũng quá vô phép tắc rồi.”
Khương Nhiễm tiến gần cậu, gót giày chạm xuống đất tạo lên những âm thanh lạnh lẽo, luồng khí áp đảo toả ra từ người cô khiến cậu ta vô thức lùi lại mấy bước.
Cô ghé sát vào tai cậu ta thì thầm: “ Cậu cảm thấy Chu gia sẽ vì cậu mà đắc tội với tôi sao? Nếu Chu tổng không sợ lỗ nặng thì cứ việc rút đầu tư. Khương Nhiễm tôi còn cần xem sắc mặt của các người mà hành xử sao?”
Nói xong, cô không đợi chiêm ngưỡng vẻ mặt hết xanh rồi đến đỏ của cậu ta trực tiếp quay người rời đi bỏ mặc lời xì xầm bàn tán của nhiều người.
Thẩm Tư Niên đứng đó chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Anh không quan tâm, chỉ nhẹ nhàng lướt qua Chu Tự Lâm, cũng không nhìn cậu ta lấy một cái.
...
“ Khương tỷ, Khương tỷ! Vừa nãy chị quá là ngầu luôn!”
Lý Vi đi bên cạnh Khương Nhiễm không ngừng khen ngợi.
Cô giơ nắm tay chìa ngón cái ra: “ Chị đúng đỉnh của chóp!”
“ Được rồi! Đi thôi!”
“ Vâng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.