Tình Mê Ý Loạn: Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh!
Chương 23: Đặc biệt thích sôcôla!
Châu Mạn
08/06/2023
Trong lúc cơn hứng tình trong người đang dâng trào mãnh liệt, anh tiến gần đến cô ý định hôn lên bờ môi đỏ mọng ấy thì cô lại nhẫn tâm đẩy anh ra, trở về vị trí của mình. Hành động này chẳng khác nào dội cho anh một gáo nước lạnh.
Cô đương nhiên biết cái thứ ở giữa hay chân anh đã ngóc đầu lên rồi. Hôm nay tâm trạng cô đang rất không tốt, nguyên nhân có thể nói là từ anh. Nên để anh chịu khổ chút đi.
" Chẳng phải muốn đưa tôi về sao? Lái xe đi."
Khương Nhiễm đây là đốt lửa xong rồi chạy sao?
Cô thật đáng hận. Nhưng không sao, anh nhịn...
Nhịn đến lúc chờ đợi thời cơ lấy cả gốc lẫn lãi.
" Không phải chị giận tôi sao? Tôi đưa chị đến một nơi, đảm bảo chị sẽ thích."
Dứt lời, không để cho cô một giây phút nào để phản hồi lại, anh lập tức nhấn ga chạy xe.
Trong suốt quãng đường, không ai nói một câu nào...
Anh dừng xe lại, mắt nhìn ra ngoài.
" Chị chờ tôi một lát."
Khương Nhiễm chống tay nhìn ra ngoài, hướng nhìn ngược lại với hướng của anh. Cô không nói gì.
Ngoài mặt thì có vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại khó hiểu, không biết người đàn ông này định làm cái gì?
Một lúc sau anh quay lại, trên tay còn cầm một hộp bánh.
Anh đưa đến trước mặt cô. Lời nói dịu dàng đầy quan tâm.
" Thấy đợt lâu chị cứ nhìn vào cửa hàng bánh ngọt này nên hôm nay tôi mua cho chị một cái. Là vị mà chị thích ăn, cũng may muộn thế này rồi mà cửa hàng này vẫn chưa đóng cửa."
Cô ngừng quan sát bên ngoài, ánh mắt rơi trên chiếc hộp bánh trước mặt, toàn thân khựng lại không thể di chuyển, cô khẽ run lên một cái, trong mắt phủ một tầng sương mờ nhạt, trái tim thắt lại khiến cô ngừng thở một nhịp.
Giọng cô run lên.
" Chiếc bánh... socola kem này..." đã lâu rồi cô không được nếm lại mùi vị của nó. Cô đã sắp quên mất hương vị của nó rồi. Không biết mùi vị có thay đổi gì không?
Nhớ lại lúc đó, ngày nào cũng có người mua bánh cho cô.
Bây giờ không còn nữa rồi...
Thật hoài niệm...
Nhận ra sự khác thường từ cô, anh lo lắng vội hỏi, đến tay chân luống cuống không biết nên đặt đâu để an ủi cô
" Chị... chị sao vậy?"
" Là... bánh kem này không ngon sao?"
" Vậy tôi..."
Biểu cảm vụng về này của anh, thật sự làm Khương Nhiễm muốn phì cười.
" Tôi đã ăn đâu. Làm sao biết nó ngon hay không ngon được!?"
Khương Nhiễm nhận lấy chiếc bánh từ tay anh. Cô mở hộp rồi nhìn vào bên trong.
Quả nhiên không có gì thay đổi cả...
Kiểu dáng trang trí vẫn giống hệt với năm ấy.
Cô lấy thìa nếm thử một miếng.
Mùi vị vẫn như xưa. Bao năm rồi mà cửa hàng vẫn chưa cải tiến hương vị sao. Có lẽ là không cần...
Thấy cô ăn ngon miệng như vậy, anh cũng vui theo.
Người khác nhìn vào thấy một Khương Nhiễm luôn lạnh lùng, cứng rắn, mạnh mẽ, chắc họ cũng sẽ không nghĩ đến dáng vẻ cô khi ăn bánh kem ngọt sẽ đáng yêu như vậy đâu.
" Nếu chị thấy ngon thì... lần sau tôi sẽ mua cho chị nữa, sau này cũng vẫn sẽ mua cho chị."
Khương Nhiễm vừa ăn vừa nghĩ. Sau này? Liệu còn có sau này nữa sao?
Cũng có người từng nói sẽ mua bánh cho cô mỗi ngày nhưng đến ngày hôm nay, người ấy thất hứa rồi.
Tâm trạng không tốt quả thật sẽ ảnh hưởng đến vị bánh. Đáng ra vị bánh cô ăn ban đầu rất ngon, rất ngọt ngào nhưng bây giờ lại rất ngán, không còn mùi vị nữa.
" Không cần nói vậy. Chuyện mà chưa chắc tương lai đã làm được thì... không nên nói, càng không nên... hứa hẹn."
" Cậu chưa từng nghe đến câu nói... hi vọng càng nhiều thì... thất vọng càng lớn sao?"
Thẩm Tư Niên nhìn cô, ánh mắt vững vàng, giọng nói chắc nịch như không gì có thể thay đổi được.
" Tôi đã nói... thì nhất định... sẽ làm được."
Nghe anh nói câu này, bỗng dưng Khương Nhiễm lại rất muốn tin tưởng anh.
Mà cũng thật kì lạ, vì sao anh lại biết cô thích vị sôcôla, thật muốn hỏi.
" Vì sao cậu biết tôi thích vị này?"
Khương Nhiễm cực kì thích sôcôla, tất cả những gì liên quan đến sôcôla đều khiến cô mê như mê thuốc phiện. Đặc biệt bánh kem vị sôcôla của cửa hàng này là cô ăn mãi không thấy chán.
Nhưng từ ba năm trước, cô đã không còn sở thích này nữa rồi. Vậy tại sao cậu biết?
Thẩm Tư Niên không dám nhìn thẳng vào mắt cô, giọng ngập ngừng nhưng lại hợp lý.
" Tôi... tôi hỏi trợ lý Vi..."
Nghĩ lại thì cũng đúng, người thân thiết bên cạnh cũng có vài người biết cô có sở thích này. Nhưng cô cảm giác Thẩm Tư Niên có chuyện giấu cô.
Thấy cô nghi ngờ, anh nhanh chóng đánh lạc hướng, nói sang chủ đề khác.
" Chị... chị ăn đi. Tôi đưa chị đến nơi này."
Nói xong, Thẩm Tư Niên lập tức cho xe chạy, dáng vẻ luống cuống, lảng tránh của anh làm cho Khương Nhiễm ngày càng hoài nghi.
Khương Nhiễm không phải là người thích tò mò chuyện của người khác. Thiết nghĩ anh có chuyện giấu cô cũng có nguyên nhân của mình. Cô cũng không tiện hỏi.
Con người, ai mà chẳng có một mặt bị giấu kín chứ, giống như nguyên nhân cũng vậy.
Xe chạy thêm một lát nữa rồi dừng trước một bờ biển.
Khương Nhiễm xuống xe đi theo Thẩm Tư Niên.
" Cậu đưa tôi đến đây làm gì?"
Thẩm Tư Niên nói: " Chị xem có phải biển lúc này rất đẹp không?" ánh mắt anh luôn hướng về phía những cơn sóng nhẹ xô dạt vào bờ.
Mặt nước biển lấp lánh phản chiếu ánh trăng sáng thuần khiết, rõ ràng là màn đêm đã buông xuống rồi nhưng khung cảnh lúc này đây lại sáng rực như muôn vạn vì sao kết hợp lại, tựa như thiên đường vậy, đẹp vô cùng.
" Mỗi lần cảm thấy không vui, tôi đều đến đây."
" Tâm trạng của chị hôm nay không tốt. Tôi đưa chị đến để cho khuây khỏa. Đây là nơi bí mật của tôi đấy, chỉ có chị biết được thôi."
Khương Nhiễm thoáng đơ người rồi quay người lại.
" Đi về thôi. Muộn rồi."
" Hơn nữa, tôi đã nói với cậu rồi, tâm trạng của tôi rất bình thường."
" Tôi không nói đến tiệc mừng thọ mà là tâm trạng khi chị ăn bánh."
Bước chân cô khựng lại nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại bước tiếp.
Khương Nhiễm, chị rốt cuộc đang trốn tránh điều gì?
Là trốn tránh anh hay là trốn tránh sự quan tâm của anh...
Hình như đều là cả hai thì phải...
...
Khi anh đưa cô về đến nhà thì cô đã ngủ vì cả ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi.
Thẩm Tư Niên xuống xe, đi vòng qua cửa xe bên kia, mở cửa rồi bế cô lên căn hộ của cô. Từng động tác, từng hành động của anh đều rất nhẹ nhàng như thể sợ người con gái trong lòng mình thức giấc.
Bình thường, giấc ngủ của Khương Nhiễm không sâu, người khác chỉ cần phát ra một tiếng động nhỏ thôi cũng làm cho cô tỉnh giấc. Nhưng hôm nay, cô lại ngủ rất ngon.
...
Sáng ngày hôm sau.
Ánh sáng của buổi sớm đi xuyên qua chiếc rèm cửa trắng rồi chiếu lên thân ảnh đang say giấc nồng trên giường.
Vì ánh sáng phủ lên khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn đẹp một cách tuyệt mĩ của Khương Nhiễm khiến cô đang ngủ cũng bất giác cau mày.
Đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ nheo lại rồi chậm rãi mở mắt để từ từ thích nghi với thứ ánh sáng kia. Sau khi tiếp nhận được luồng ánh sáng mới, Khương Nhiễm mới từ từ ngồi dậy. Bây giờ cô mới để ý đến cánh tay to khoẻ đang ôm ngang qua bụng mình. Cô quay sang bên cạnh rồi nhìn xuống, đập vào mắt cô là một khuôn mặt vô cùng đẹp trai của anh.
Hàng lông mi cong dài, sống mũi cao, đôi lông mày dài sắc như kiếm, đẹp đến độ không một chút tì vết.
Cô mở to mắt, không thể tin được. Sao Thẩm Tư Niên lại ở đây, đã thế lại còn ngủ ở trong phòng cô nữa?
Rồi cô vội vàng vén chăn lên, kiểm tra thân thể từ đầu đến chân. Không có vết tích gì hết. Chỉ là... quần áo đã được thay bằng một bộ đồ ngủ thoải mái.
Mắt cô bỗng nhiên nóng lên, hai má ửng hồng. Quần áo của cô chắc không phải là anh thay đâu? Nhưng ở đây ngoài anh với cô thì không còn ai khác. Thiết nghĩ cô không thể tự thay quần áo cho mình mà bản thân mình lại không nhớ được.
Trong khi cô còn đang bối rối thì người đàn ông bên cạnh đã dậy từ lúc nào, cánh tay anh ôm eo cô chặt hơn, giọng trầm trầm.
" Chị yên tâm. Đêm qua... tôi không có làm gì chị đâu. Tôi cũng không ham muốn đến mức... làm tình với một người ngủ say như chị đâu."
Anh càng nói giọng càng trở lên lưu manh, muốn chọc cho cô muốn xì khói trên đầu.
" Là một người đàn ông... tôi cũng phải giữ gìn sức lực đến lần tiếp theo chứ, đúng không Nhiễm?"
Người đàn ông này đang nói bậy bạ cái gì vậy? Rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ cái gì suốt ngày thế?
Cô thận trọng kiểm tra như thế cũng phải, lần nào hai người ngủ với nhau thì sáng hôm sau lúc nào cũng trong tình trạng không một mảnh vai che thân. Cô đề phòng anh như vậy cũng quá hợp tình hợp lí.
" Cậu nghĩ đi đâu vậy? Tôi còn chưa hỏi cậu... ai cho phép cậu ngủ ở nhà tôi?"
" Ấy... chị đừng buộc tội tôi thế... là đêm qua chị giữ tôi mãi không buông mà. Tôi cũng không thể cả đêm không ngủ được."
" Hơn nữa, chẳng phải chị nói tôi là người của chị sao. Là tình nhân nhỏ của chị, bồi chị ngủ cũng là nhiệm vụ của tôi mà."
" Cậu..."
Cô nghẹn lại không thể nói lên lời bởi vì anh nói câu nào câu lấy đều đúng trọng tâm, không lệch lạc đi đâu một chút nào.
Khương Nhiễm cố gắng nhớ lại xem hôm qua mình có làm ra hành động như anh nói không. Nhưng đầu óc lại trống rỗng, không nhớ lại được gì cả.
Không lẽ thật sự như anh nói sao?
Anh lặng lẽ cười gian xảo, làm gì có chuyện đó chứ. Anh bịa ra để lừa cô đấy.
Cô nhúc nhích ra khỏi vòng tay của anh, muốn rời giường nhưng cô càng lui ra, anh lại càng siết chặt lại. Cô cau mày, không vui nhìn anh nói.
" Bỏ ra. Tôi phải đến trường quay."
Thẩm Tư Niên nằm sát lại gần cô, mặt dụi dụi hông cô, tham lam cảm nhận hương vị ngọt ngào từ cơ thể của cô. Nhìn anh cứ như một con mèo lười biếng vậy. Trông cũng rất đáng yêu.
" Chị quên rồi sao? Hôm nay là ngày nghỉ mà."
Cô đương nhiên biết cái thứ ở giữa hay chân anh đã ngóc đầu lên rồi. Hôm nay tâm trạng cô đang rất không tốt, nguyên nhân có thể nói là từ anh. Nên để anh chịu khổ chút đi.
" Chẳng phải muốn đưa tôi về sao? Lái xe đi."
Khương Nhiễm đây là đốt lửa xong rồi chạy sao?
Cô thật đáng hận. Nhưng không sao, anh nhịn...
Nhịn đến lúc chờ đợi thời cơ lấy cả gốc lẫn lãi.
" Không phải chị giận tôi sao? Tôi đưa chị đến một nơi, đảm bảo chị sẽ thích."
Dứt lời, không để cho cô một giây phút nào để phản hồi lại, anh lập tức nhấn ga chạy xe.
Trong suốt quãng đường, không ai nói một câu nào...
Anh dừng xe lại, mắt nhìn ra ngoài.
" Chị chờ tôi một lát."
Khương Nhiễm chống tay nhìn ra ngoài, hướng nhìn ngược lại với hướng của anh. Cô không nói gì.
Ngoài mặt thì có vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại khó hiểu, không biết người đàn ông này định làm cái gì?
Một lúc sau anh quay lại, trên tay còn cầm một hộp bánh.
Anh đưa đến trước mặt cô. Lời nói dịu dàng đầy quan tâm.
" Thấy đợt lâu chị cứ nhìn vào cửa hàng bánh ngọt này nên hôm nay tôi mua cho chị một cái. Là vị mà chị thích ăn, cũng may muộn thế này rồi mà cửa hàng này vẫn chưa đóng cửa."
Cô ngừng quan sát bên ngoài, ánh mắt rơi trên chiếc hộp bánh trước mặt, toàn thân khựng lại không thể di chuyển, cô khẽ run lên một cái, trong mắt phủ một tầng sương mờ nhạt, trái tim thắt lại khiến cô ngừng thở một nhịp.
Giọng cô run lên.
" Chiếc bánh... socola kem này..." đã lâu rồi cô không được nếm lại mùi vị của nó. Cô đã sắp quên mất hương vị của nó rồi. Không biết mùi vị có thay đổi gì không?
Nhớ lại lúc đó, ngày nào cũng có người mua bánh cho cô.
Bây giờ không còn nữa rồi...
Thật hoài niệm...
Nhận ra sự khác thường từ cô, anh lo lắng vội hỏi, đến tay chân luống cuống không biết nên đặt đâu để an ủi cô
" Chị... chị sao vậy?"
" Là... bánh kem này không ngon sao?"
" Vậy tôi..."
Biểu cảm vụng về này của anh, thật sự làm Khương Nhiễm muốn phì cười.
" Tôi đã ăn đâu. Làm sao biết nó ngon hay không ngon được!?"
Khương Nhiễm nhận lấy chiếc bánh từ tay anh. Cô mở hộp rồi nhìn vào bên trong.
Quả nhiên không có gì thay đổi cả...
Kiểu dáng trang trí vẫn giống hệt với năm ấy.
Cô lấy thìa nếm thử một miếng.
Mùi vị vẫn như xưa. Bao năm rồi mà cửa hàng vẫn chưa cải tiến hương vị sao. Có lẽ là không cần...
Thấy cô ăn ngon miệng như vậy, anh cũng vui theo.
Người khác nhìn vào thấy một Khương Nhiễm luôn lạnh lùng, cứng rắn, mạnh mẽ, chắc họ cũng sẽ không nghĩ đến dáng vẻ cô khi ăn bánh kem ngọt sẽ đáng yêu như vậy đâu.
" Nếu chị thấy ngon thì... lần sau tôi sẽ mua cho chị nữa, sau này cũng vẫn sẽ mua cho chị."
Khương Nhiễm vừa ăn vừa nghĩ. Sau này? Liệu còn có sau này nữa sao?
Cũng có người từng nói sẽ mua bánh cho cô mỗi ngày nhưng đến ngày hôm nay, người ấy thất hứa rồi.
Tâm trạng không tốt quả thật sẽ ảnh hưởng đến vị bánh. Đáng ra vị bánh cô ăn ban đầu rất ngon, rất ngọt ngào nhưng bây giờ lại rất ngán, không còn mùi vị nữa.
" Không cần nói vậy. Chuyện mà chưa chắc tương lai đã làm được thì... không nên nói, càng không nên... hứa hẹn."
" Cậu chưa từng nghe đến câu nói... hi vọng càng nhiều thì... thất vọng càng lớn sao?"
Thẩm Tư Niên nhìn cô, ánh mắt vững vàng, giọng nói chắc nịch như không gì có thể thay đổi được.
" Tôi đã nói... thì nhất định... sẽ làm được."
Nghe anh nói câu này, bỗng dưng Khương Nhiễm lại rất muốn tin tưởng anh.
Mà cũng thật kì lạ, vì sao anh lại biết cô thích vị sôcôla, thật muốn hỏi.
" Vì sao cậu biết tôi thích vị này?"
Khương Nhiễm cực kì thích sôcôla, tất cả những gì liên quan đến sôcôla đều khiến cô mê như mê thuốc phiện. Đặc biệt bánh kem vị sôcôla của cửa hàng này là cô ăn mãi không thấy chán.
Nhưng từ ba năm trước, cô đã không còn sở thích này nữa rồi. Vậy tại sao cậu biết?
Thẩm Tư Niên không dám nhìn thẳng vào mắt cô, giọng ngập ngừng nhưng lại hợp lý.
" Tôi... tôi hỏi trợ lý Vi..."
Nghĩ lại thì cũng đúng, người thân thiết bên cạnh cũng có vài người biết cô có sở thích này. Nhưng cô cảm giác Thẩm Tư Niên có chuyện giấu cô.
Thấy cô nghi ngờ, anh nhanh chóng đánh lạc hướng, nói sang chủ đề khác.
" Chị... chị ăn đi. Tôi đưa chị đến nơi này."
Nói xong, Thẩm Tư Niên lập tức cho xe chạy, dáng vẻ luống cuống, lảng tránh của anh làm cho Khương Nhiễm ngày càng hoài nghi.
Khương Nhiễm không phải là người thích tò mò chuyện của người khác. Thiết nghĩ anh có chuyện giấu cô cũng có nguyên nhân của mình. Cô cũng không tiện hỏi.
Con người, ai mà chẳng có một mặt bị giấu kín chứ, giống như nguyên nhân cũng vậy.
Xe chạy thêm một lát nữa rồi dừng trước một bờ biển.
Khương Nhiễm xuống xe đi theo Thẩm Tư Niên.
" Cậu đưa tôi đến đây làm gì?"
Thẩm Tư Niên nói: " Chị xem có phải biển lúc này rất đẹp không?" ánh mắt anh luôn hướng về phía những cơn sóng nhẹ xô dạt vào bờ.
Mặt nước biển lấp lánh phản chiếu ánh trăng sáng thuần khiết, rõ ràng là màn đêm đã buông xuống rồi nhưng khung cảnh lúc này đây lại sáng rực như muôn vạn vì sao kết hợp lại, tựa như thiên đường vậy, đẹp vô cùng.
" Mỗi lần cảm thấy không vui, tôi đều đến đây."
" Tâm trạng của chị hôm nay không tốt. Tôi đưa chị đến để cho khuây khỏa. Đây là nơi bí mật của tôi đấy, chỉ có chị biết được thôi."
Khương Nhiễm thoáng đơ người rồi quay người lại.
" Đi về thôi. Muộn rồi."
" Hơn nữa, tôi đã nói với cậu rồi, tâm trạng của tôi rất bình thường."
" Tôi không nói đến tiệc mừng thọ mà là tâm trạng khi chị ăn bánh."
Bước chân cô khựng lại nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại bước tiếp.
Khương Nhiễm, chị rốt cuộc đang trốn tránh điều gì?
Là trốn tránh anh hay là trốn tránh sự quan tâm của anh...
Hình như đều là cả hai thì phải...
...
Khi anh đưa cô về đến nhà thì cô đã ngủ vì cả ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi.
Thẩm Tư Niên xuống xe, đi vòng qua cửa xe bên kia, mở cửa rồi bế cô lên căn hộ của cô. Từng động tác, từng hành động của anh đều rất nhẹ nhàng như thể sợ người con gái trong lòng mình thức giấc.
Bình thường, giấc ngủ của Khương Nhiễm không sâu, người khác chỉ cần phát ra một tiếng động nhỏ thôi cũng làm cho cô tỉnh giấc. Nhưng hôm nay, cô lại ngủ rất ngon.
...
Sáng ngày hôm sau.
Ánh sáng của buổi sớm đi xuyên qua chiếc rèm cửa trắng rồi chiếu lên thân ảnh đang say giấc nồng trên giường.
Vì ánh sáng phủ lên khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn đẹp một cách tuyệt mĩ của Khương Nhiễm khiến cô đang ngủ cũng bất giác cau mày.
Đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ nheo lại rồi chậm rãi mở mắt để từ từ thích nghi với thứ ánh sáng kia. Sau khi tiếp nhận được luồng ánh sáng mới, Khương Nhiễm mới từ từ ngồi dậy. Bây giờ cô mới để ý đến cánh tay to khoẻ đang ôm ngang qua bụng mình. Cô quay sang bên cạnh rồi nhìn xuống, đập vào mắt cô là một khuôn mặt vô cùng đẹp trai của anh.
Hàng lông mi cong dài, sống mũi cao, đôi lông mày dài sắc như kiếm, đẹp đến độ không một chút tì vết.
Cô mở to mắt, không thể tin được. Sao Thẩm Tư Niên lại ở đây, đã thế lại còn ngủ ở trong phòng cô nữa?
Rồi cô vội vàng vén chăn lên, kiểm tra thân thể từ đầu đến chân. Không có vết tích gì hết. Chỉ là... quần áo đã được thay bằng một bộ đồ ngủ thoải mái.
Mắt cô bỗng nhiên nóng lên, hai má ửng hồng. Quần áo của cô chắc không phải là anh thay đâu? Nhưng ở đây ngoài anh với cô thì không còn ai khác. Thiết nghĩ cô không thể tự thay quần áo cho mình mà bản thân mình lại không nhớ được.
Trong khi cô còn đang bối rối thì người đàn ông bên cạnh đã dậy từ lúc nào, cánh tay anh ôm eo cô chặt hơn, giọng trầm trầm.
" Chị yên tâm. Đêm qua... tôi không có làm gì chị đâu. Tôi cũng không ham muốn đến mức... làm tình với một người ngủ say như chị đâu."
Anh càng nói giọng càng trở lên lưu manh, muốn chọc cho cô muốn xì khói trên đầu.
" Là một người đàn ông... tôi cũng phải giữ gìn sức lực đến lần tiếp theo chứ, đúng không Nhiễm?"
Người đàn ông này đang nói bậy bạ cái gì vậy? Rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ cái gì suốt ngày thế?
Cô thận trọng kiểm tra như thế cũng phải, lần nào hai người ngủ với nhau thì sáng hôm sau lúc nào cũng trong tình trạng không một mảnh vai che thân. Cô đề phòng anh như vậy cũng quá hợp tình hợp lí.
" Cậu nghĩ đi đâu vậy? Tôi còn chưa hỏi cậu... ai cho phép cậu ngủ ở nhà tôi?"
" Ấy... chị đừng buộc tội tôi thế... là đêm qua chị giữ tôi mãi không buông mà. Tôi cũng không thể cả đêm không ngủ được."
" Hơn nữa, chẳng phải chị nói tôi là người của chị sao. Là tình nhân nhỏ của chị, bồi chị ngủ cũng là nhiệm vụ của tôi mà."
" Cậu..."
Cô nghẹn lại không thể nói lên lời bởi vì anh nói câu nào câu lấy đều đúng trọng tâm, không lệch lạc đi đâu một chút nào.
Khương Nhiễm cố gắng nhớ lại xem hôm qua mình có làm ra hành động như anh nói không. Nhưng đầu óc lại trống rỗng, không nhớ lại được gì cả.
Không lẽ thật sự như anh nói sao?
Anh lặng lẽ cười gian xảo, làm gì có chuyện đó chứ. Anh bịa ra để lừa cô đấy.
Cô nhúc nhích ra khỏi vòng tay của anh, muốn rời giường nhưng cô càng lui ra, anh lại càng siết chặt lại. Cô cau mày, không vui nhìn anh nói.
" Bỏ ra. Tôi phải đến trường quay."
Thẩm Tư Niên nằm sát lại gần cô, mặt dụi dụi hông cô, tham lam cảm nhận hương vị ngọt ngào từ cơ thể của cô. Nhìn anh cứ như một con mèo lười biếng vậy. Trông cũng rất đáng yêu.
" Chị quên rồi sao? Hôm nay là ngày nghỉ mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.