Tình Mê Ý Loạn: Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh!
Chương 6: Tranh chấp!?
Châu Mạn
08/06/2023
Sau khi Lý Vi soạn hợp đồng rồi đưa cho anh. Thẩm Tư Niên đã kí vào bản hợp đồng hợp tác dài hạn giữa anh và Hoa Nghệ.
Một bản hợp đồng nhưng lại có thể làm anh tiếp cận gần Khương Nhiễm một cách quang minh chính đại hơn.
Anh nhìn vào bản hợp đồng trên tay rồi lại nhìn cô, đôi mắt chứa đầy ẩn ý khiến người ta khó nắm bắt.
Tuy với địa vị và tiền tài hiện giờ anh nắm trong tay thừa sức có thể ép buộc cô trở thành người phụ nữ của mình, thậm chí có thể giam cô lại ở một nơi mà chỉ có anh mới cô thể nhìn thấy.
Nhưng thứ anh thực sự muốn không chỉ là thể xác mà còn có cả trái tim. Anh muốn trái tim của cô thuộc về anh, chỉ thuộc về một mình anh. Anh muốn trái tim ấy chỉ chứa mỗi hình bóng của anh mà thôi.
Xẹt qua mắt anh, một tia dục vọng khẽ trỗi dậy. Cô ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ anh vô cùng bình thường, là do cô cảm giác sai rồi sao.
Nhưng rõ ràng vừa nãy có một loại cảm giác bị anh nhìn chằm chằm, không phải nhìn một cách thông thường mà giống như đôi mắt của một thợ săn đang rình rập con mồi, chờ đợi thời cơ.
Cô lắc đầu, loại bỏ ý nghĩ không thiết thực đó ra khỏi đầu. Chắc cô lại sinh ra ảo giác rồi.
Sau khi Khương Nhiễm và Thẩm Tư Niên hoàn thành việc kí hợp đồng, Lý Thuần - thư kí của Khương Nhiễm gõ cửa bước vào.
“ chị Nhiễm, Giang Lâm đã từ Pháp trở về. Cậu ấy đang chờ ở ngoài.”
“ Cho cậu ấy vào.”
Vài phút sau, Giang Lâm đã có mặt ở văn phòng của cô.
Giang Lâm là một trong những nghệ sĩ có thể nói là giỏi của Hoa Nghệ. Là người mà hiện nay có lưu lượng fan tương đối cao trong giới giải trí. Cậu ta có một mái tóc màu nâu, thân hình đạt tiêu chuẩn của một người mẫu, diễn viên, khuôn mặt điển trai nhưng so với Thẩm Tư Niên thì lại thua xa. Cũng chính vì cậy mình có nguồn tài nguyên lớn nên ở trong công ty không mấy ai ưa cậu ta vì tính cách hống hách, ngang ngược, không để ai vào mắt của cậu ta.
Vừa bước vào, cậu ta đã phóng mắt như tia đạn thẳng về phía Thẩm Tư Niên, không kiêng nể gì mà chỉ thẳng ngón tay vào mặt anh nói lời cay nghiệt .
" Cậu có lẽ là Thẩm Tư Niên nhỉ? Cậu là cái thá gì mà vừa mới vào công ty đã cướp đi tài nguyên của tôi. Chỉ dựa vào chút nhan sắc đó không biết đã lên giường của vị kim chủ nào cũng nên. Để có thể ngồi ở đây, có lẽ cậu cũng tốn không ít công sức nhỉ?”
Thẩm Tư Niên cúi đầu nhưng không phải vì sợ hãi. Anh chỉ nghĩ não của tên này có vấn đề à, vừa vào đã chửi người, đúng là không có phép tắc. Không ngờ trong công ty của cô lại có một người thiếu dạy dỗ như vậy.
Không để ý Khương Nhiễm còn đang ngồi kia, Giang Lâm vẫn tiếp tục nói.
“ Để tôi đoán xem cậu đã lên gi... ường...”
Bộp!
“ Giang! Lâm! Đủ! Rồi!”
Khương Nhiễm tức giận đập mạnh tay lên bàn, cả người toả ra luồng khí u ám bao quanh căn phòng khiến Giang Lâm rụt đầu sợ hãi, đến chân cũng run rẩy gần như không thể đứng vững.
“ Chị... chị... Nhiễm...”
Cô gằn giọng: “ Cậu coi tôi là cái gì hả?”
“ Em... em... chỉ nhất thời xúc động. Nhưng chị cũng phải cho em một lời giải thích.”
“ Giải thích cái gì?”
Lúc này, Thẩm Tư Niên mới đứng dậy tiến đến gần bàn cô, anh vừa đi vừa nói, giọng vô cùng điềm tĩnh.
“ Nhiễm, có lẽ Giang tiền bối muốn chị giải đáp thắc mắc về việc vì sao lại chọn tôi làm người đại diện cho LD thay vì anh ấy đấy!?”
Cô sững người. Anh vừa gọi cô là gì, “ Nhiễm” sao?
Anh nhìn cô rồi lại nhìn sang Giang Lâm mặt đã xanh xẩm vì tức giận.
“ Nhiễm không nói được thì để tôi nói cho anh nghe nhé!”
Rồi anh nhả ra từng chữ một như thể đang chọc ngoáy cậu ta khiến cậu ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên đánh nát khuôn mặt kiêu ngạo ấy.
“ Là! Vì! Anh! Không! Xứng!”
Thẩm Tư Niên đúng là đưa Khương Nhiễm đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Đây có lẽ mới chính là dáng vẻ thật của anh, không hề sợ hãi như vẻ bề ngoài.
Cô khoanh tay dựa lưng vào ghế, vẻ mặt hiện lên sự thích thú nhìn anh.
Giang Lâm nghiến răng: “ Cậu vừa nói cái gì?”
Thẩm Tư Niên vẫn ung dung bình tĩnh mà nhắc lại: “ không được chọn là vì anh không xứng!”
“ Thẩm Tư Niên! Tôi đánh chết cậu!”
Cậu ta phẫn nộ xông lên muốn đấm vào bản mặt mà cậu ta cho là cực kì đáng ghét đó nhưng lại bị Thẩm Tư Niên bắt lấy, tay anh siết chặt lấy tay cậu ta. Giang Lâm cảm giác tay cậu ta như thể sắp bị anh nghiền nát, vô cùng đau đớn.
“ A... đau...”
Anh kéo sát cậu ta lại gần, lực đạo ở tay vẫn siết chặt không hề thuyên giảm.
“ Giang tiền bối, nếu để người khác biết được anh muốn cậy thế ức hiếp tiểu bối là tôi thì e là anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy!” ngưng lại anh lại nói tiếp, ánh mắt trở lên nặng sát khí hơn.
“ Đúng không?”
Giang Lâm giật nảy mình, cả người run lên, ánh mắt của Thẩm Tư Niên đáng sợ quá. Còn có biểu cảm của anh nữa, hệt như thần chết vậy. Vì đang quay lưng lại nên ngoại trừ Giang Lâm – người đang đối diện trực tiếp với anh thì cô không thấy được dáng vẻ đáng sợ này của anh.
Giang Lâm nhìn Khương Nhiễm, ánh mắt cầu cứu.
“ Chị... chị Nhiễm...”
“ Thẩm Tư Niên buông Giang Lâm ra.”
Nghe lời cô, anh buông Giang Lâm ra. Cậu ta vẫn còn sợ hãi liền lùi lại mấy bước. Thẩm Tư Niên nhất định không phải con người. Cậu ta nhất định không phải con người.
Khương Nhiễm ngồi thẳng người dậy, nhìn Giang Lâm một cách nghiêm túc.
“ Giang Lâm, cậu mới ghi hình từ Pháp trở về, về nhà nghỉ ngơi đi. Sắp tới, tôi sẽ khởi quay một bộ phim, cậu sẽ có một vai trong đó. Coi như là việc bồi thường cho cậu đi.”
“ V... vâng...” Cậu ta lắp bắp, tinh thần vẫn chưa thoát khỏi cơn sợ hãi khi bị Thẩm Tư Niên đe doạ.
“ Chị... chị... Nhiễm, em... về trước...”
Lúc này, chỉ còn một mình cô và anh ở trong phòng. Hai người không nói gì hết. Anh vẫn chưa quay người lại nhìn cô nhưng anh cảm giác được cô đang nhìn chằm chằm vào mình.
“ Thẩm Tư Niên, tôi không cần biết là cậu đang che giấu cái gì. Nhưng chỉ cần không đánh chủ ý lên công ty và người trong công ty, gây tổn hại tới họ là được.” Cô lạnh giọng nói.
Thẩm Tư Niên nhếch mày, miệng cong lên.
“ Không đánh chủ ý lên công ty. Tôi chỉ đánh chủ ý lên người chị.”
“ Cậu vừa nói cái gì?”
Anh quay người nhìn thẳng vào mặt cô, cười tươi.
“ Không có gì. Chị yên tâm, tôi không làm gì gây đến phiền phức cho công ty và mọi người đâu.”
...
Hôm nay chính buổi chụp hình đầu tiên của Thẩm Tư Niên khi làm đại diện cho thương hiệu thời trang LD.
Bóng hình Khương Nhiễm vừa xuất hiện tại trường ghi hình đã thu hút không ít ánh nhìn của người xung quanh.
Bỗng một bóng người từ đâu lướt qua họ như là một cơn gió chạy vù về phía cô.
Người đó không nể nang gì mà ôm chầm lấy cô.
“ Nhiễm Nhiễm, tình yêu của tôi, cuối cùng cũng gặp lại cô rồi, nhớ cô chết mất.”
Thẩm Tư Niên đứng bên cạnh nhìn cô bị một người đàn ông ôm lấy, cả mặt đen như nhọ lồi, tức giận đến run người.
Tên này từ đâu chui ra vậy?
Khương Nhiễm thậm chí còn không đẩy người đó ra ngược lại xoa đầu, giọng nói mang theo ý cười.
“ Albert, hôm nay tôi đưa nghệ sĩ mới đến làm quen công việc. Chúng ta vào trong rồi nói.”
“ Được! Nghe cô hết.”
...
Phòng trang điểm.
“ Giới thiệu với cậu, đây là Albert , là một makeup artist – người có tầm ảnh hưởng nhất định trong giới giải trí. Còn đây là Thẩm Tư Niên – nghệ sĩ mới của công ty tôi cũng là người đại diện cho sự kiện trang sức lần này.”
Vì Albert là con lai nên anh sở hữu một màu mắt xanh thuần khiết và cao quý như ngọc lục bảo, mái tóc màu vàng hơi xoăn nhẹ dài chấm vai được cột lại làm anh trở lên trưởng thành và chuyên nghiệp hơn.
Trong giới giải trí, Albert còn được mệnh danh là ông hoàng hoá trang, bởi chỉ cần là người dù có xấu bao nhiêu Albert nhất định có thể biến người đó thành một viên ngọc có thể toả sáng trước hàng vạn người.
Albert nhìn Thẩm Tư Niên thầm đánh giá, nhan sắc của anh quả thật không thể dùng một chữ đẹp mới có diễn tả hết mà phải nói là tuyệt phẩm. Sống mũi cao, đôi môi mỏng bạc quyến rũ đặc biệt là đôi mắt khiến người ta nhìn vào sẽ bị cuốn hút nhưng nhất định không thể nhìn quá lâu. Tất cả đã tạo lên một vẻ đẹp không góc chết.
Nhưng Albert có cảm giác cái nhìn của Thẩm Tư Niên nhìn anh có vẻ không mang thiện ý cho lắm, ánh mắt như muốn xuyên thủng người anh vậy, tuy bề ngoài vẫn không biểu hiện gì khác thường.
...
Tách!
Tách!
Tách!
Giờ đây mọi ánh đèn đều hướng Thẩm Tư Niên. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên người anh.
Người này sao có thể đẹp đến như vậy chứ. Ngoài anh ra thì không ai có thể là người đại diện hoàn hảo hơn cho thương hiệu này.
Bảo sao ngay từ đầu người đại diện vốn đã được định sẵn là Giang Lâm thì lại bị Khương Nhiễm đổi thành Thẩm Tư Niên.
Mọi người đều nói cô thiên vị nhưng thực chất không phải. Lúc không có Thẩm Tư Niên, Giang Lâm đúng là sự lựa chọn tốt nhất nhưng không phải hoàn hảo nhất bởi Thẩm Tư Niên mang một khí chất rất đặc biệt, trong sáng, thuần khiết và cả bí ẩn, khó nắm bắt. Mà những yếu tố này trùng hợp lại vô cùng phù hợp với ‘nước mắt thiên sứ’.
Khương Nhiễm đứng một bên quan sát từ đầu đến cuối âm thầm nở nụ cười hài lòng.
Cô quả nhiên không chọn lầm người. Albert đứng bên cạnh cũng tấm tắc khen ngợi thành quả của chính mình. Nhưng phải nói Thẩm Tư Niên quả đẹp một cách hoàn hảo khiến Albert gần như không phải sửa soạn nhiều.
Anh quay sang nhìn Khương Nhiễm, mắt cô luôn hướng về phía ánh đèn đằng kia chưa từng rời khỏi.
“ Aiya~ người lọt vào mắt xanh của Nhiễm Nhiễm đúng là không hề tầm thường nha. Lại có thể khiến cô nhìn không chớp mắt như vậy.”
Khương Nhiễm có chút giật mình vì lời nói đùa cợt của Albert.
Cô hất mặt nhìn Albert, giọng nâng cao kiêu ngạo nói.
“ Anh nói đùa rồi. Mắt nhìn người của tôi trước giờ vẫn luôn tốt. Người tôi nhìn trúng trước nay không bao giờ là người bình thường.”
Một bản hợp đồng nhưng lại có thể làm anh tiếp cận gần Khương Nhiễm một cách quang minh chính đại hơn.
Anh nhìn vào bản hợp đồng trên tay rồi lại nhìn cô, đôi mắt chứa đầy ẩn ý khiến người ta khó nắm bắt.
Tuy với địa vị và tiền tài hiện giờ anh nắm trong tay thừa sức có thể ép buộc cô trở thành người phụ nữ của mình, thậm chí có thể giam cô lại ở một nơi mà chỉ có anh mới cô thể nhìn thấy.
Nhưng thứ anh thực sự muốn không chỉ là thể xác mà còn có cả trái tim. Anh muốn trái tim của cô thuộc về anh, chỉ thuộc về một mình anh. Anh muốn trái tim ấy chỉ chứa mỗi hình bóng của anh mà thôi.
Xẹt qua mắt anh, một tia dục vọng khẽ trỗi dậy. Cô ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ anh vô cùng bình thường, là do cô cảm giác sai rồi sao.
Nhưng rõ ràng vừa nãy có một loại cảm giác bị anh nhìn chằm chằm, không phải nhìn một cách thông thường mà giống như đôi mắt của một thợ săn đang rình rập con mồi, chờ đợi thời cơ.
Cô lắc đầu, loại bỏ ý nghĩ không thiết thực đó ra khỏi đầu. Chắc cô lại sinh ra ảo giác rồi.
Sau khi Khương Nhiễm và Thẩm Tư Niên hoàn thành việc kí hợp đồng, Lý Thuần - thư kí của Khương Nhiễm gõ cửa bước vào.
“ chị Nhiễm, Giang Lâm đã từ Pháp trở về. Cậu ấy đang chờ ở ngoài.”
“ Cho cậu ấy vào.”
Vài phút sau, Giang Lâm đã có mặt ở văn phòng của cô.
Giang Lâm là một trong những nghệ sĩ có thể nói là giỏi của Hoa Nghệ. Là người mà hiện nay có lưu lượng fan tương đối cao trong giới giải trí. Cậu ta có một mái tóc màu nâu, thân hình đạt tiêu chuẩn của một người mẫu, diễn viên, khuôn mặt điển trai nhưng so với Thẩm Tư Niên thì lại thua xa. Cũng chính vì cậy mình có nguồn tài nguyên lớn nên ở trong công ty không mấy ai ưa cậu ta vì tính cách hống hách, ngang ngược, không để ai vào mắt của cậu ta.
Vừa bước vào, cậu ta đã phóng mắt như tia đạn thẳng về phía Thẩm Tư Niên, không kiêng nể gì mà chỉ thẳng ngón tay vào mặt anh nói lời cay nghiệt .
" Cậu có lẽ là Thẩm Tư Niên nhỉ? Cậu là cái thá gì mà vừa mới vào công ty đã cướp đi tài nguyên của tôi. Chỉ dựa vào chút nhan sắc đó không biết đã lên giường của vị kim chủ nào cũng nên. Để có thể ngồi ở đây, có lẽ cậu cũng tốn không ít công sức nhỉ?”
Thẩm Tư Niên cúi đầu nhưng không phải vì sợ hãi. Anh chỉ nghĩ não của tên này có vấn đề à, vừa vào đã chửi người, đúng là không có phép tắc. Không ngờ trong công ty của cô lại có một người thiếu dạy dỗ như vậy.
Không để ý Khương Nhiễm còn đang ngồi kia, Giang Lâm vẫn tiếp tục nói.
“ Để tôi đoán xem cậu đã lên gi... ường...”
Bộp!
“ Giang! Lâm! Đủ! Rồi!”
Khương Nhiễm tức giận đập mạnh tay lên bàn, cả người toả ra luồng khí u ám bao quanh căn phòng khiến Giang Lâm rụt đầu sợ hãi, đến chân cũng run rẩy gần như không thể đứng vững.
“ Chị... chị... Nhiễm...”
Cô gằn giọng: “ Cậu coi tôi là cái gì hả?”
“ Em... em... chỉ nhất thời xúc động. Nhưng chị cũng phải cho em một lời giải thích.”
“ Giải thích cái gì?”
Lúc này, Thẩm Tư Niên mới đứng dậy tiến đến gần bàn cô, anh vừa đi vừa nói, giọng vô cùng điềm tĩnh.
“ Nhiễm, có lẽ Giang tiền bối muốn chị giải đáp thắc mắc về việc vì sao lại chọn tôi làm người đại diện cho LD thay vì anh ấy đấy!?”
Cô sững người. Anh vừa gọi cô là gì, “ Nhiễm” sao?
Anh nhìn cô rồi lại nhìn sang Giang Lâm mặt đã xanh xẩm vì tức giận.
“ Nhiễm không nói được thì để tôi nói cho anh nghe nhé!”
Rồi anh nhả ra từng chữ một như thể đang chọc ngoáy cậu ta khiến cậu ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên đánh nát khuôn mặt kiêu ngạo ấy.
“ Là! Vì! Anh! Không! Xứng!”
Thẩm Tư Niên đúng là đưa Khương Nhiễm đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Đây có lẽ mới chính là dáng vẻ thật của anh, không hề sợ hãi như vẻ bề ngoài.
Cô khoanh tay dựa lưng vào ghế, vẻ mặt hiện lên sự thích thú nhìn anh.
Giang Lâm nghiến răng: “ Cậu vừa nói cái gì?”
Thẩm Tư Niên vẫn ung dung bình tĩnh mà nhắc lại: “ không được chọn là vì anh không xứng!”
“ Thẩm Tư Niên! Tôi đánh chết cậu!”
Cậu ta phẫn nộ xông lên muốn đấm vào bản mặt mà cậu ta cho là cực kì đáng ghét đó nhưng lại bị Thẩm Tư Niên bắt lấy, tay anh siết chặt lấy tay cậu ta. Giang Lâm cảm giác tay cậu ta như thể sắp bị anh nghiền nát, vô cùng đau đớn.
“ A... đau...”
Anh kéo sát cậu ta lại gần, lực đạo ở tay vẫn siết chặt không hề thuyên giảm.
“ Giang tiền bối, nếu để người khác biết được anh muốn cậy thế ức hiếp tiểu bối là tôi thì e là anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy!” ngưng lại anh lại nói tiếp, ánh mắt trở lên nặng sát khí hơn.
“ Đúng không?”
Giang Lâm giật nảy mình, cả người run lên, ánh mắt của Thẩm Tư Niên đáng sợ quá. Còn có biểu cảm của anh nữa, hệt như thần chết vậy. Vì đang quay lưng lại nên ngoại trừ Giang Lâm – người đang đối diện trực tiếp với anh thì cô không thấy được dáng vẻ đáng sợ này của anh.
Giang Lâm nhìn Khương Nhiễm, ánh mắt cầu cứu.
“ Chị... chị Nhiễm...”
“ Thẩm Tư Niên buông Giang Lâm ra.”
Nghe lời cô, anh buông Giang Lâm ra. Cậu ta vẫn còn sợ hãi liền lùi lại mấy bước. Thẩm Tư Niên nhất định không phải con người. Cậu ta nhất định không phải con người.
Khương Nhiễm ngồi thẳng người dậy, nhìn Giang Lâm một cách nghiêm túc.
“ Giang Lâm, cậu mới ghi hình từ Pháp trở về, về nhà nghỉ ngơi đi. Sắp tới, tôi sẽ khởi quay một bộ phim, cậu sẽ có một vai trong đó. Coi như là việc bồi thường cho cậu đi.”
“ V... vâng...” Cậu ta lắp bắp, tinh thần vẫn chưa thoát khỏi cơn sợ hãi khi bị Thẩm Tư Niên đe doạ.
“ Chị... chị... Nhiễm, em... về trước...”
Lúc này, chỉ còn một mình cô và anh ở trong phòng. Hai người không nói gì hết. Anh vẫn chưa quay người lại nhìn cô nhưng anh cảm giác được cô đang nhìn chằm chằm vào mình.
“ Thẩm Tư Niên, tôi không cần biết là cậu đang che giấu cái gì. Nhưng chỉ cần không đánh chủ ý lên công ty và người trong công ty, gây tổn hại tới họ là được.” Cô lạnh giọng nói.
Thẩm Tư Niên nhếch mày, miệng cong lên.
“ Không đánh chủ ý lên công ty. Tôi chỉ đánh chủ ý lên người chị.”
“ Cậu vừa nói cái gì?”
Anh quay người nhìn thẳng vào mặt cô, cười tươi.
“ Không có gì. Chị yên tâm, tôi không làm gì gây đến phiền phức cho công ty và mọi người đâu.”
...
Hôm nay chính buổi chụp hình đầu tiên của Thẩm Tư Niên khi làm đại diện cho thương hiệu thời trang LD.
Bóng hình Khương Nhiễm vừa xuất hiện tại trường ghi hình đã thu hút không ít ánh nhìn của người xung quanh.
Bỗng một bóng người từ đâu lướt qua họ như là một cơn gió chạy vù về phía cô.
Người đó không nể nang gì mà ôm chầm lấy cô.
“ Nhiễm Nhiễm, tình yêu của tôi, cuối cùng cũng gặp lại cô rồi, nhớ cô chết mất.”
Thẩm Tư Niên đứng bên cạnh nhìn cô bị một người đàn ông ôm lấy, cả mặt đen như nhọ lồi, tức giận đến run người.
Tên này từ đâu chui ra vậy?
Khương Nhiễm thậm chí còn không đẩy người đó ra ngược lại xoa đầu, giọng nói mang theo ý cười.
“ Albert, hôm nay tôi đưa nghệ sĩ mới đến làm quen công việc. Chúng ta vào trong rồi nói.”
“ Được! Nghe cô hết.”
...
Phòng trang điểm.
“ Giới thiệu với cậu, đây là Albert , là một makeup artist – người có tầm ảnh hưởng nhất định trong giới giải trí. Còn đây là Thẩm Tư Niên – nghệ sĩ mới của công ty tôi cũng là người đại diện cho sự kiện trang sức lần này.”
Vì Albert là con lai nên anh sở hữu một màu mắt xanh thuần khiết và cao quý như ngọc lục bảo, mái tóc màu vàng hơi xoăn nhẹ dài chấm vai được cột lại làm anh trở lên trưởng thành và chuyên nghiệp hơn.
Trong giới giải trí, Albert còn được mệnh danh là ông hoàng hoá trang, bởi chỉ cần là người dù có xấu bao nhiêu Albert nhất định có thể biến người đó thành một viên ngọc có thể toả sáng trước hàng vạn người.
Albert nhìn Thẩm Tư Niên thầm đánh giá, nhan sắc của anh quả thật không thể dùng một chữ đẹp mới có diễn tả hết mà phải nói là tuyệt phẩm. Sống mũi cao, đôi môi mỏng bạc quyến rũ đặc biệt là đôi mắt khiến người ta nhìn vào sẽ bị cuốn hút nhưng nhất định không thể nhìn quá lâu. Tất cả đã tạo lên một vẻ đẹp không góc chết.
Nhưng Albert có cảm giác cái nhìn của Thẩm Tư Niên nhìn anh có vẻ không mang thiện ý cho lắm, ánh mắt như muốn xuyên thủng người anh vậy, tuy bề ngoài vẫn không biểu hiện gì khác thường.
...
Tách!
Tách!
Tách!
Giờ đây mọi ánh đèn đều hướng Thẩm Tư Niên. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên người anh.
Người này sao có thể đẹp đến như vậy chứ. Ngoài anh ra thì không ai có thể là người đại diện hoàn hảo hơn cho thương hiệu này.
Bảo sao ngay từ đầu người đại diện vốn đã được định sẵn là Giang Lâm thì lại bị Khương Nhiễm đổi thành Thẩm Tư Niên.
Mọi người đều nói cô thiên vị nhưng thực chất không phải. Lúc không có Thẩm Tư Niên, Giang Lâm đúng là sự lựa chọn tốt nhất nhưng không phải hoàn hảo nhất bởi Thẩm Tư Niên mang một khí chất rất đặc biệt, trong sáng, thuần khiết và cả bí ẩn, khó nắm bắt. Mà những yếu tố này trùng hợp lại vô cùng phù hợp với ‘nước mắt thiên sứ’.
Khương Nhiễm đứng một bên quan sát từ đầu đến cuối âm thầm nở nụ cười hài lòng.
Cô quả nhiên không chọn lầm người. Albert đứng bên cạnh cũng tấm tắc khen ngợi thành quả của chính mình. Nhưng phải nói Thẩm Tư Niên quả đẹp một cách hoàn hảo khiến Albert gần như không phải sửa soạn nhiều.
Anh quay sang nhìn Khương Nhiễm, mắt cô luôn hướng về phía ánh đèn đằng kia chưa từng rời khỏi.
“ Aiya~ người lọt vào mắt xanh của Nhiễm Nhiễm đúng là không hề tầm thường nha. Lại có thể khiến cô nhìn không chớp mắt như vậy.”
Khương Nhiễm có chút giật mình vì lời nói đùa cợt của Albert.
Cô hất mặt nhìn Albert, giọng nâng cao kiêu ngạo nói.
“ Anh nói đùa rồi. Mắt nhìn người của tôi trước giờ vẫn luôn tốt. Người tôi nhìn trúng trước nay không bao giờ là người bình thường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.