Chương 34: Bí mật kết hôn
Kimkimdao
14/06/2017
Thủ tục đang ký kết hôn của hai người khác phức tạp. Thứ nhất do anh là
người có hai quốc tịch nên cần đến Tổng Lãnh Sự Quán Mỹ để lấy bản tuyên thệ độc thân, chứng mình tình trạng hôn nhân. Còn cô, từng kết hôn nên
cần đến tòa án để lấy bản sao giấy chứng nhận ly hôn. Rồi lại về nơi ở
cũ làm giấy xác nhận độc thân, từ thời điểm ly hôn đến thời điểm chuyển
đi nơi khác. Sau đó lại tiếp tục đến nơi cư trú hiện tại làm xác nhận
độc thân từ thời điểm chuyển đến tới nay.
Chạy tới chạy lui cả ngày, đến chiều cả hai mới có mặt ở sở tư pháp để đăng ký kết hôn. Vẫn tưởng thế là xong, ai ngờ còn nhận giấy hẹn năm (5) ngày sau đến lấy. Dù gì cô cũng có kinh nghiệm nên cảm thấy bình thường, nhưng anh thì cố hỏi lại:
- Sao phải đợi những năm ngày? Có thể có trục trặc gì không?
- Anh trai, an tâm đi, thủ tục hành chính thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Anh còn định hỏi thêm nhưng cô vội kéo anh ra ngoài.
- Cảm ơn chị. Chúng tôi sẽ đến theo hẹn.
Ngồi trên xe, anh vẫn bực bội:
- Thủ tục hành chính gì mà cần những năm ngày. Không phải là chúng ta đã cung cấp hết mọi giấy tờ rồi hay sao? Làm ăn cái kiểu gì vậy chứ?
- Kiểu gì thì chúng ta cũng ký vào giấy kết hôn rồi. Chỉ là mấy ngày nữa mới lấy được giấy tờ thôi mà anh. Mình cũng đâu có gấp gì.
Anh đang lái xe quay sang nhìn cô:
- Sao lại không gấp? Nhìn thấy tờ giấy đấy anh mới cảm thấy vai trò làm chồng của anh được bảo đảm.
- Tập trung lái xe, tập trung lái xe. Em, lấy cả tinh thần và thể xác ra đảm bảo cho vai trò làm chồng hợp pháp của anh, được chưa?
Quốc Thắng với lấy tay cô , cắn cắn:
- Bà xã, chúng ta phải đi ăn mừng chứ nhỉ? Em muốn ăn gì?
- Sushi.
- Thôi, đừng ăn món đó được không? Không may mắn gì hết. Ăn cái khác, ăn cái khác.
Nhưng cuối cùng hai người vẫn đến quán sushi ăn tối. Phục vụ bàn vừa tới, Quốc Thắng đã lên tiếng:
- Chúng tôi vừa mới kết hôn, có thể cho chúng tôi đèn cầy trái tim không?
Cô bé phục vụ tươi cười:
- Chúng mừng anh chị. Em sẽ lấy ngay ạ. Anh có cần phục vụ gì thêm không? Em có thể mua giúp anh bánh kem.
- À, vậy giúp anh nhé, bánh kem trái tim em nhé.
- Vâng, em sẽ cố gắng.
Sau khi nhận order xong, cô bé quay đi, tủm tỉm nghĩ thầm : “Lần trước còn chọc cho người ta khóc hu hu, hôm nay đã rước được người ta về dinh rồi. Đẹp trai thật là có lợi mà”. Bình thường mọi người ít khi nhớ được mặt khách, nhưng hai người này là trường hợp đặc biệt. Đẹp hết phần người khác. Trai thì cao to, phong độ. Gái thì nhỏ xinh như búp bê Nga. Nên khi hai người vừa bước vào quán thì cả đám đã nhao nhao dành nhau ra tiếp rồi. Không ngờ anh trai khoe ngay việc kết hôn, lại còn yêu cầu các loại trái tim nữa chứ. Thật là khiến bao người FA phải ganh tị.
Bảo Ngọc tròn mặt nhìn anh:
- Anh cũng phô trương quá rồi đấy. Cái gì cũng trái tim vậy???
- Cái này gọi là lãng mạn. Em thật là chẳng biết gì cả.
Thức ăn được đem ra, hai người thay phiên đút cho nhau. Thật sự là tình trong bể tình. Cô lén lút quết thật nhiều wasabi lên miếng sashimi tôm tích rồi đưa vào miệng anh. Thành công khiến anh đơ trong 30 giây, nước mắt trào ra, miệng há to, mũi thì không dám thở. Bảo Ngọc thì cười sung sướng, vẫn có câu : “dạy con từ thủa còn thơ, dạy chồng từ thủa bơ vơ mới về”. Kinh nghiệm cho thấy, cô cần đánh đòn phủ đầu :D. Bảo Thiên vẫn kinh bỉ cô, bảo rằng cô không có cửa đấu lại gian thương đại boss. Cô phải chứng minh cho nó thấy, cô, tuy hơi ngu ngơ, nhưng đôi lúc vẫn có thể troll đại boss mà. Trong lúc Bảo Ngọc đang sung sướng thì sếp Thắng hồi thần, quyết định trả đũa, cô giả vờ sắp khóc:
- Lớn rồi, không được nghịch đồ ăn. Anh muốn ám sát em đấy à?
Anh đành phải tự mình bỏ miếng sashimi dính đầy wasabi vào miệng mình. Một lần nữa nước mắt trào mi, miệng há to, mũi không dám thở.
Cuối cùng thì buổi tối chúc mừng kết hôn thành công tốt đẹp. Nến trái tim, bánh trái tim, hoa hồng bó thành hình trái tim. Ông chồng mới qua cửa, chưa có giấy chứng nhận kết hôn, khóc lóc thảm thương nhưng tinh thần thì phơi phới.
Bảo Ngọc không đồng ý về nhà anh hôm nay mà hẹn năm ngày sau sẽ dọn sang. Với lý do : “Chúng ta cần tôn trọng nhà nước, sở tư pháp, cô nhân viên tiếp nhận hồ sơ. Họ đã bảo cần năm ngày xác minh giấy tờ, thì chúng ta nên nghe theo”. Quốc Thắng đau lòng nhưng cũng đành chấp nhận. Dù gì cũng phải để bố mẹ vợ có thời gian chuẩn bị tâm lý xa con gái yêu.
- Hay anh ở lại nhé?
- Không được. Giường em bé tí thế kia, hai người chen chúc khó ngủ lắm. Mai em còn đi làm nữa.
- Sếp của em đang ở đây. Em có nghỉ 10 ngày, sếp em cũng chẳng dám ý kiến.
Cô cười hì hì:
- Mau về đi ngủ sớm đi. Sáng mai gặp lại nhé. Em thương. Tạm biệt. Chụt chụt.
Ngồi lên xe, anh mở máy điện thoại đã tắt nguồn cả ngày. Hàng chục cuộc gọi nhỡ từ số máy lạ. Anh chẳng bận tâm. Tin nhắn đến:
- Em, Angel đây. Hôm nay em đến công ty anh mà không gặp. Chúng ta hẹn gặp nhau một chút được không anh?
Quốc Thắng nheo mắt, xóa tin nhắn : “Chắc chắn cái con bé Quỳnh Hoa lại cho số của mình rồi. Đã nói bao nhiêu lần rồi mà cứ thế”. Anh chỉnh chế độ chặn cuộc gọi. Cô ta là ai mà anh cần phải gặp cơ chứ. Nhìn thấy tên cô ta khiến anh mất cả vui.
****
7h50’ sáng, Bảo Ngọc tung tăng nhí nhảnh vào công ty. Giờ này, bàn lễ tân đã có cô bé Hương đứng trực. Chưa kịp chào, cô nàng đã ngoắc tay:
- Chị Ngọc, nhanh nhanh lại đây em kể chuyện này nghe nè.
Cô vừa đến gần thì Hương đã kéo lại gần :
- Sao hôm qua chị nghỉ vậy?
Cô lúng túng chưa biết trả lời thế nào thì đã nghe:
- Trưa qua có cô diễn viên đẹp ơi là đẹp tới tìm sếp Thắng đó. Em thì không biết cô này, nhưng nghe bà Quỳnh kể thì hồi xưa cũng nổi tiếng lắm đó.
Hóa ra người ta không cần cô trả lời hôm qua làm gì, chỉ đơn giản là câu cửa miệng để tám chuyện thôi, làm cô giật cả mình. Diễn viên tìm sếp thì cũng không lạ, chắc cũng giống trường hợp cô nàng Đinh NGọc thôi.
- Mà hôm qua, sếp Thắng cũng không vô công ty. Sáng sớm sếp báo với chị Hồng là bận việc, đừng làm phiền rồi cúp máy luôn, không ai liên lạc được hết trơn. Cô này đẹp lắm chị ơi. Ăn mặc kín đáo thục nữ lắm, nhưng vẫn lộ ra thân hình chữ S như vầy nè.
Cô nàng Hương dùng tay miêu tả rất sinh động.
- Da thì trắng, cười còn có hai lúm đồng tiền nữa. Em là phụ nữ nhìn còn mê.
- Chà chà, coi bộ em có xu hướng les nha. Miêu tả phồn thực vậy, may chị là chuẩn girl, chứ không sẽ bị xịt máu mũi. Ha ha
Bảo Ngọc không thấy có liên quan gì đến mình nên cũng không bận tâm mà thoải mái đùa với cô bé tiếp tân.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc thì đại boss đi ngang qua, đá lông nheo với cô rồi vào phòng. Tim cô đập thình thịch:
- Sáng sớm đã thả thính rồi. Có để người ta sống hay không?
Ngồi chưa nóng chỗ, máy tính vừa khởi động xong, facebook tự động đăng nhập đã nhảy ra tin nhắn của hội tạp nham:
- Thanh Hồng: hôm qua tui gặp gái đẹp.
- Lan Phương: em cũng gặp
- Hoàng Nhi: em cũng nhìn thấy nè.
- Bảo Ngọc: trời trời, gì mà sôi sục vậy? Cô diễn viên phải không?
- Thanh Hồng: ủa? bà biết rồi hả? ha ha, cập nhật thông tin nhanh dữ thần hông.
- Bảo Ngọc: tên gì?
- Thanh Hồng; Đoàn Hoài Ân. Nhưng mà tới thì toàn tự xưng là Angel Đoàn. Má, người Việt mà, bì đặt đổi tên tây chi vậy?
- Lan Phương: chị Hồng ganh tị với nhan sắc người ta phải hông? Ha ha
- Thanh Hồng: chị đây không thèm ganh nha. Da trắng sao? Chị cũng trắng nè cưng. Vú sao? Chị cũng có nè cưng? Chân chị còn dài hơn chân nàng ta nữa nè. Haizzz, mà mình hổng có nổi tiếng.
- Hoàng Nhi: Đồng ý là ai cũng có zú, mà zú người ta to hơn mình. : ) ). Mà thiệt tình thì nàng này cười hút hồn lắm, lúm đồng tiền sâu hoắm.
- Thanh Hồng: ờ, cũng cười đâu có đẹp bằng chị em bà Ngọc.
- Bảo Ngọc: dừng lại. Bà muốn khen thằng em tui thì nói thẳng tên nó, đừng có lôi tui zô mà tui mắc cỡ nghe chưa? Nó mới có lúm đồng tiền, tui hổng có, huhuhu.
- Thanh Hồng: cho bà ăn theo. Biết điều chút đi bà kia. Để tui tập trung kể chuyện hôm qua cho nghe, yên lăng, yên lặng.
Bảo Ngọc, Hoàng Nhi, Lan Phương đều gửi biểu tượng chống cằm chờ tám. Trên đời, phụ nữ đẹp hay xấu cũng đều thích nghe bát quái.
- Thanh Hồng: nàng này vô kiếm sếp Thắng. Hỏi có hẹn không? Không. Sếp không có tới công ty, nếu quen sếp thì gọi điện thoại đi. Không chịu, đòi chờ. Tui đoán chắc mua nhà, kêu phòng kinh doanh vô tiếp. Lắc đầu: “Không em ơi. Chị cần gặp anh Thắng chuyện riêng”.
- Lan Phương: cái này em nghe kể anh Vũ kể nè. Sốt dẻo luôn. Nóng 1000 độ C luôn. Thiêu cháy trái đất luôn nè.
- Bảo Ngọc: trực tiếp vào chủ đề chính đi gái đẹp.
- Lan Phương: nàng ấy nói với anh Vũ là : “Chị là bạn gái của anh Thắng”. OMG.
- Hoàng Nhi: ghê vậy? Bạn gái ổng đẹp vậy mà ổng giấu hen.
- Lan Phương: ê, nàng kia, sao nàng không biết chuyện này?
- Hoàng Nhi: tui với ông Vũ đang chiến tranh lạnh.
- Lan Phương: hèn chi hôm qua mặt ổng một đống. Được đi tiếp người đẹp, diễn viên nổi tiếng một thời mà cũng làm như thế giới sụp đổ vậy đó.
Trong lúc mọi người bất ngờ chuyển nội dung câu chuyện sang việc: vì sao mối tình Vũ- Nhi trục trặc, thì Bảo Ngọc đang bận tiêu hóa tin tức vừa nhận được. Một cô diễn viên cực kỳ xinh đẹp, tự nhận là bạn gái của anh. Nếu nàng ta nói thật, thì cô là ai? Tiểu tam? Một tiểu tam sắp nhận được giấy chứng nhận kết hôn?
Bảo Ngọc máu nóng lên não, không cần biết cô ta nói thật hay giả, anh để cho một người phụ nữ khác nhận là bạn gái mình thì chắc chắn là anh sai. Cô hùng hổ vào phòng anh tìm sự thật. Nhìn thấy cô, anh giơ ngón tay :” suỵt”. Anh đang có cuộc điện thoại quan trọng, cô dành đứng chờ. Một lúc sau, cơn giận từ từ lắng xuống rồi, thì anh mới có thể cúp điện thoại. Cô như bong bóng xì hơi, không hiểu mình phải hỏi gì anh nữa. Anh kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên chân mình, tay nhéo hai má phụng phịu của cô”
- Chuyện gì vậy?
- Angel là ai?
Quốc Thắng cứng người trong một giây, nhưng anh nhanh chóng hồi phục:
- Người hôm qua đến công ty tìm anh đấy à?
- Chứ còn ai nữa?
- Bạn cũ. Cô ta đi Mỹ nhiều năm rồi, chắc mới về Việt Nam.
- Nghe nói cô ta tự nhận là bạn gái anh đấy?
- Phải không? Ha ha, chắc làm tam sao thất bản rồi. Em nghe chuyện bát quái nhiều quá đấy. Cô ta là bạn thân của Quỳnh Hoa. Bà xã à, em đang ghen tuông vô lý đấy nhé.
- Ghen gì chứ? Ai biết có phải anh bắt cá hai tay không?
Quốc Thắng giơ ba ngón tay lên trời:
- Anh thề, từ xưa đến nay chỉ yêu mỗi mình em.
Quả thật, anh nói thật lòng mình. Anh chưa yêu ai ngoài cô cả. Cô ta, dù đúng là bạn gái cũ của anh, nhưng anh biết mình chưa bao giờ yêu. Lúc mắt mù tai điếc nhất, cũng chỉ là thích mà thôi.
Bảo Ngọc vội ngăn cản:
- Thề linh tinh, đừng có hơi tí là thề. Em cũng chẳng ghen với những bạn gái cũ, nếu có, của anh đâu.
- “Những”? Em nghĩ anh đa tình thế đấy à? Anh, tuyệt đối là người đàn ông đứng đắn. vẻ ngoài hào hoa, che dấu bản chất ngân thơ bên trong.
Cô nhéo hai tai anh, trừng mắt:
- Xạo thì cũng nên có giới hạn, biết không? Em là nhân chứng sống có thể chứng minh, anh : đại sắc lang.
- Hôn anh một cái xin lỗi đi. Nhanh. Anh chỉ sắc với một mình em thôi, biết chưa?
Cô vội hôn nhanh vào má anh rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Anh xoa xoa má, cảm thấy ngọt tận xương. Nghĩ đến cô ả Angel, dạ dày anh lại nhộn nhạo muốn nôn. Lại còn dám tự nhận là “bạn gái” của anh cơ đấy!
Chạy tới chạy lui cả ngày, đến chiều cả hai mới có mặt ở sở tư pháp để đăng ký kết hôn. Vẫn tưởng thế là xong, ai ngờ còn nhận giấy hẹn năm (5) ngày sau đến lấy. Dù gì cô cũng có kinh nghiệm nên cảm thấy bình thường, nhưng anh thì cố hỏi lại:
- Sao phải đợi những năm ngày? Có thể có trục trặc gì không?
- Anh trai, an tâm đi, thủ tục hành chính thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Anh còn định hỏi thêm nhưng cô vội kéo anh ra ngoài.
- Cảm ơn chị. Chúng tôi sẽ đến theo hẹn.
Ngồi trên xe, anh vẫn bực bội:
- Thủ tục hành chính gì mà cần những năm ngày. Không phải là chúng ta đã cung cấp hết mọi giấy tờ rồi hay sao? Làm ăn cái kiểu gì vậy chứ?
- Kiểu gì thì chúng ta cũng ký vào giấy kết hôn rồi. Chỉ là mấy ngày nữa mới lấy được giấy tờ thôi mà anh. Mình cũng đâu có gấp gì.
Anh đang lái xe quay sang nhìn cô:
- Sao lại không gấp? Nhìn thấy tờ giấy đấy anh mới cảm thấy vai trò làm chồng của anh được bảo đảm.
- Tập trung lái xe, tập trung lái xe. Em, lấy cả tinh thần và thể xác ra đảm bảo cho vai trò làm chồng hợp pháp của anh, được chưa?
Quốc Thắng với lấy tay cô , cắn cắn:
- Bà xã, chúng ta phải đi ăn mừng chứ nhỉ? Em muốn ăn gì?
- Sushi.
- Thôi, đừng ăn món đó được không? Không may mắn gì hết. Ăn cái khác, ăn cái khác.
Nhưng cuối cùng hai người vẫn đến quán sushi ăn tối. Phục vụ bàn vừa tới, Quốc Thắng đã lên tiếng:
- Chúng tôi vừa mới kết hôn, có thể cho chúng tôi đèn cầy trái tim không?
Cô bé phục vụ tươi cười:
- Chúng mừng anh chị. Em sẽ lấy ngay ạ. Anh có cần phục vụ gì thêm không? Em có thể mua giúp anh bánh kem.
- À, vậy giúp anh nhé, bánh kem trái tim em nhé.
- Vâng, em sẽ cố gắng.
Sau khi nhận order xong, cô bé quay đi, tủm tỉm nghĩ thầm : “Lần trước còn chọc cho người ta khóc hu hu, hôm nay đã rước được người ta về dinh rồi. Đẹp trai thật là có lợi mà”. Bình thường mọi người ít khi nhớ được mặt khách, nhưng hai người này là trường hợp đặc biệt. Đẹp hết phần người khác. Trai thì cao to, phong độ. Gái thì nhỏ xinh như búp bê Nga. Nên khi hai người vừa bước vào quán thì cả đám đã nhao nhao dành nhau ra tiếp rồi. Không ngờ anh trai khoe ngay việc kết hôn, lại còn yêu cầu các loại trái tim nữa chứ. Thật là khiến bao người FA phải ganh tị.
Bảo Ngọc tròn mặt nhìn anh:
- Anh cũng phô trương quá rồi đấy. Cái gì cũng trái tim vậy???
- Cái này gọi là lãng mạn. Em thật là chẳng biết gì cả.
Thức ăn được đem ra, hai người thay phiên đút cho nhau. Thật sự là tình trong bể tình. Cô lén lút quết thật nhiều wasabi lên miếng sashimi tôm tích rồi đưa vào miệng anh. Thành công khiến anh đơ trong 30 giây, nước mắt trào ra, miệng há to, mũi thì không dám thở. Bảo Ngọc thì cười sung sướng, vẫn có câu : “dạy con từ thủa còn thơ, dạy chồng từ thủa bơ vơ mới về”. Kinh nghiệm cho thấy, cô cần đánh đòn phủ đầu :D. Bảo Thiên vẫn kinh bỉ cô, bảo rằng cô không có cửa đấu lại gian thương đại boss. Cô phải chứng minh cho nó thấy, cô, tuy hơi ngu ngơ, nhưng đôi lúc vẫn có thể troll đại boss mà. Trong lúc Bảo Ngọc đang sung sướng thì sếp Thắng hồi thần, quyết định trả đũa, cô giả vờ sắp khóc:
- Lớn rồi, không được nghịch đồ ăn. Anh muốn ám sát em đấy à?
Anh đành phải tự mình bỏ miếng sashimi dính đầy wasabi vào miệng mình. Một lần nữa nước mắt trào mi, miệng há to, mũi không dám thở.
Cuối cùng thì buổi tối chúc mừng kết hôn thành công tốt đẹp. Nến trái tim, bánh trái tim, hoa hồng bó thành hình trái tim. Ông chồng mới qua cửa, chưa có giấy chứng nhận kết hôn, khóc lóc thảm thương nhưng tinh thần thì phơi phới.
Bảo Ngọc không đồng ý về nhà anh hôm nay mà hẹn năm ngày sau sẽ dọn sang. Với lý do : “Chúng ta cần tôn trọng nhà nước, sở tư pháp, cô nhân viên tiếp nhận hồ sơ. Họ đã bảo cần năm ngày xác minh giấy tờ, thì chúng ta nên nghe theo”. Quốc Thắng đau lòng nhưng cũng đành chấp nhận. Dù gì cũng phải để bố mẹ vợ có thời gian chuẩn bị tâm lý xa con gái yêu.
- Hay anh ở lại nhé?
- Không được. Giường em bé tí thế kia, hai người chen chúc khó ngủ lắm. Mai em còn đi làm nữa.
- Sếp của em đang ở đây. Em có nghỉ 10 ngày, sếp em cũng chẳng dám ý kiến.
Cô cười hì hì:
- Mau về đi ngủ sớm đi. Sáng mai gặp lại nhé. Em thương. Tạm biệt. Chụt chụt.
Ngồi lên xe, anh mở máy điện thoại đã tắt nguồn cả ngày. Hàng chục cuộc gọi nhỡ từ số máy lạ. Anh chẳng bận tâm. Tin nhắn đến:
- Em, Angel đây. Hôm nay em đến công ty anh mà không gặp. Chúng ta hẹn gặp nhau một chút được không anh?
Quốc Thắng nheo mắt, xóa tin nhắn : “Chắc chắn cái con bé Quỳnh Hoa lại cho số của mình rồi. Đã nói bao nhiêu lần rồi mà cứ thế”. Anh chỉnh chế độ chặn cuộc gọi. Cô ta là ai mà anh cần phải gặp cơ chứ. Nhìn thấy tên cô ta khiến anh mất cả vui.
****
7h50’ sáng, Bảo Ngọc tung tăng nhí nhảnh vào công ty. Giờ này, bàn lễ tân đã có cô bé Hương đứng trực. Chưa kịp chào, cô nàng đã ngoắc tay:
- Chị Ngọc, nhanh nhanh lại đây em kể chuyện này nghe nè.
Cô vừa đến gần thì Hương đã kéo lại gần :
- Sao hôm qua chị nghỉ vậy?
Cô lúng túng chưa biết trả lời thế nào thì đã nghe:
- Trưa qua có cô diễn viên đẹp ơi là đẹp tới tìm sếp Thắng đó. Em thì không biết cô này, nhưng nghe bà Quỳnh kể thì hồi xưa cũng nổi tiếng lắm đó.
Hóa ra người ta không cần cô trả lời hôm qua làm gì, chỉ đơn giản là câu cửa miệng để tám chuyện thôi, làm cô giật cả mình. Diễn viên tìm sếp thì cũng không lạ, chắc cũng giống trường hợp cô nàng Đinh NGọc thôi.
- Mà hôm qua, sếp Thắng cũng không vô công ty. Sáng sớm sếp báo với chị Hồng là bận việc, đừng làm phiền rồi cúp máy luôn, không ai liên lạc được hết trơn. Cô này đẹp lắm chị ơi. Ăn mặc kín đáo thục nữ lắm, nhưng vẫn lộ ra thân hình chữ S như vầy nè.
Cô nàng Hương dùng tay miêu tả rất sinh động.
- Da thì trắng, cười còn có hai lúm đồng tiền nữa. Em là phụ nữ nhìn còn mê.
- Chà chà, coi bộ em có xu hướng les nha. Miêu tả phồn thực vậy, may chị là chuẩn girl, chứ không sẽ bị xịt máu mũi. Ha ha
Bảo Ngọc không thấy có liên quan gì đến mình nên cũng không bận tâm mà thoải mái đùa với cô bé tiếp tân.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc thì đại boss đi ngang qua, đá lông nheo với cô rồi vào phòng. Tim cô đập thình thịch:
- Sáng sớm đã thả thính rồi. Có để người ta sống hay không?
Ngồi chưa nóng chỗ, máy tính vừa khởi động xong, facebook tự động đăng nhập đã nhảy ra tin nhắn của hội tạp nham:
- Thanh Hồng: hôm qua tui gặp gái đẹp.
- Lan Phương: em cũng gặp
- Hoàng Nhi: em cũng nhìn thấy nè.
- Bảo Ngọc: trời trời, gì mà sôi sục vậy? Cô diễn viên phải không?
- Thanh Hồng: ủa? bà biết rồi hả? ha ha, cập nhật thông tin nhanh dữ thần hông.
- Bảo Ngọc: tên gì?
- Thanh Hồng; Đoàn Hoài Ân. Nhưng mà tới thì toàn tự xưng là Angel Đoàn. Má, người Việt mà, bì đặt đổi tên tây chi vậy?
- Lan Phương: chị Hồng ganh tị với nhan sắc người ta phải hông? Ha ha
- Thanh Hồng: chị đây không thèm ganh nha. Da trắng sao? Chị cũng trắng nè cưng. Vú sao? Chị cũng có nè cưng? Chân chị còn dài hơn chân nàng ta nữa nè. Haizzz, mà mình hổng có nổi tiếng.
- Hoàng Nhi: Đồng ý là ai cũng có zú, mà zú người ta to hơn mình. : ) ). Mà thiệt tình thì nàng này cười hút hồn lắm, lúm đồng tiền sâu hoắm.
- Thanh Hồng: ờ, cũng cười đâu có đẹp bằng chị em bà Ngọc.
- Bảo Ngọc: dừng lại. Bà muốn khen thằng em tui thì nói thẳng tên nó, đừng có lôi tui zô mà tui mắc cỡ nghe chưa? Nó mới có lúm đồng tiền, tui hổng có, huhuhu.
- Thanh Hồng: cho bà ăn theo. Biết điều chút đi bà kia. Để tui tập trung kể chuyện hôm qua cho nghe, yên lăng, yên lặng.
Bảo Ngọc, Hoàng Nhi, Lan Phương đều gửi biểu tượng chống cằm chờ tám. Trên đời, phụ nữ đẹp hay xấu cũng đều thích nghe bát quái.
- Thanh Hồng: nàng này vô kiếm sếp Thắng. Hỏi có hẹn không? Không. Sếp không có tới công ty, nếu quen sếp thì gọi điện thoại đi. Không chịu, đòi chờ. Tui đoán chắc mua nhà, kêu phòng kinh doanh vô tiếp. Lắc đầu: “Không em ơi. Chị cần gặp anh Thắng chuyện riêng”.
- Lan Phương: cái này em nghe kể anh Vũ kể nè. Sốt dẻo luôn. Nóng 1000 độ C luôn. Thiêu cháy trái đất luôn nè.
- Bảo Ngọc: trực tiếp vào chủ đề chính đi gái đẹp.
- Lan Phương: nàng ấy nói với anh Vũ là : “Chị là bạn gái của anh Thắng”. OMG.
- Hoàng Nhi: ghê vậy? Bạn gái ổng đẹp vậy mà ổng giấu hen.
- Lan Phương: ê, nàng kia, sao nàng không biết chuyện này?
- Hoàng Nhi: tui với ông Vũ đang chiến tranh lạnh.
- Lan Phương: hèn chi hôm qua mặt ổng một đống. Được đi tiếp người đẹp, diễn viên nổi tiếng một thời mà cũng làm như thế giới sụp đổ vậy đó.
Trong lúc mọi người bất ngờ chuyển nội dung câu chuyện sang việc: vì sao mối tình Vũ- Nhi trục trặc, thì Bảo Ngọc đang bận tiêu hóa tin tức vừa nhận được. Một cô diễn viên cực kỳ xinh đẹp, tự nhận là bạn gái của anh. Nếu nàng ta nói thật, thì cô là ai? Tiểu tam? Một tiểu tam sắp nhận được giấy chứng nhận kết hôn?
Bảo Ngọc máu nóng lên não, không cần biết cô ta nói thật hay giả, anh để cho một người phụ nữ khác nhận là bạn gái mình thì chắc chắn là anh sai. Cô hùng hổ vào phòng anh tìm sự thật. Nhìn thấy cô, anh giơ ngón tay :” suỵt”. Anh đang có cuộc điện thoại quan trọng, cô dành đứng chờ. Một lúc sau, cơn giận từ từ lắng xuống rồi, thì anh mới có thể cúp điện thoại. Cô như bong bóng xì hơi, không hiểu mình phải hỏi gì anh nữa. Anh kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên chân mình, tay nhéo hai má phụng phịu của cô”
- Chuyện gì vậy?
- Angel là ai?
Quốc Thắng cứng người trong một giây, nhưng anh nhanh chóng hồi phục:
- Người hôm qua đến công ty tìm anh đấy à?
- Chứ còn ai nữa?
- Bạn cũ. Cô ta đi Mỹ nhiều năm rồi, chắc mới về Việt Nam.
- Nghe nói cô ta tự nhận là bạn gái anh đấy?
- Phải không? Ha ha, chắc làm tam sao thất bản rồi. Em nghe chuyện bát quái nhiều quá đấy. Cô ta là bạn thân của Quỳnh Hoa. Bà xã à, em đang ghen tuông vô lý đấy nhé.
- Ghen gì chứ? Ai biết có phải anh bắt cá hai tay không?
Quốc Thắng giơ ba ngón tay lên trời:
- Anh thề, từ xưa đến nay chỉ yêu mỗi mình em.
Quả thật, anh nói thật lòng mình. Anh chưa yêu ai ngoài cô cả. Cô ta, dù đúng là bạn gái cũ của anh, nhưng anh biết mình chưa bao giờ yêu. Lúc mắt mù tai điếc nhất, cũng chỉ là thích mà thôi.
Bảo Ngọc vội ngăn cản:
- Thề linh tinh, đừng có hơi tí là thề. Em cũng chẳng ghen với những bạn gái cũ, nếu có, của anh đâu.
- “Những”? Em nghĩ anh đa tình thế đấy à? Anh, tuyệt đối là người đàn ông đứng đắn. vẻ ngoài hào hoa, che dấu bản chất ngân thơ bên trong.
Cô nhéo hai tai anh, trừng mắt:
- Xạo thì cũng nên có giới hạn, biết không? Em là nhân chứng sống có thể chứng minh, anh : đại sắc lang.
- Hôn anh một cái xin lỗi đi. Nhanh. Anh chỉ sắc với một mình em thôi, biết chưa?
Cô vội hôn nhanh vào má anh rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Anh xoa xoa má, cảm thấy ngọt tận xương. Nghĩ đến cô ả Angel, dạ dày anh lại nhộn nhạo muốn nôn. Lại còn dám tự nhận là “bạn gái” của anh cơ đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.