Tinh Môn

Chương 10: Đội chấp pháp Ngân Thành

Lão Ưng Cật Tiểu Kê

06/08/2021

10 giờ đêm.

Ầm ầm ầm!

Tiếng xe cộ inh ỏi vang lên trên con phố cổ yên tĩnh, nơi đây đã lâu không náo nhiệt như thế.

Lúc bấy giờ, đèn sáng rực rỡ, cả một khu phố cổ như bừng lên sức sống.

. . .

Trước cửa nhà Trương gia.

Lý Hạo lặng lẽ nhìn cảnh này, trước đây hắn chỉ muốn chính mình thật khiêm tốn, thật mờ nhạt. Không hi vọng sẽ khiến bản thân quá nổi bật, nhưng hiện giờ tình hình đã khác. Kể từ khi chính thức tiếp xúc với huyết ảnh thì Lý Hạo đã dần thay đổi ý định.

Làm lớn chuyện cũng là một loại hình thức khác của việc điệu thấp mình.

Hắn phải phô trương đến mức làm cho tất cả mọi người đều biết đến việc hắn đang muốn tìm ra thủ phạm để báo thù cho Trương Viễn, không có mục đích hay phát hiện gì khác lạ, phải nhờ đến ngoại lực, không biết nguy cơ sau lưng, không biết nội tình, cứ thế khổ sở đánh đông đánh tây.

Lý Hạo như vậy rất có thể chính là một Lý Hạo mà những kẻ đó muốn thấy.

Trẻ người non dạ, bốc đồng, liều lĩnh nhưng tràn đầy nghĩa khí.

Có đầu óc nhưng không biết nhìn ra đại cục.

Có chút khôn vặt nhưng không có trí tuệ sâu sắc.

Đây là hình tượng mà Lý Hạo muốn xây dựng!

Hạ thấp cảnh giác của đối thủ, nhưng cũng không tới nỗi làm cho người ta cảm thấy hắn đặc biệt ngu ngốc, vì nếu quá ngu ngốc thì làm sao Lý Hạo có thể lọt vào mắt xanh của Viên Thạc được, như vậy thì giả dối quá rồi.

Đi chưa tới một bước, Lý Hạo đã suy nghĩ xem bước này mình sẽ được gì mất gì.

Rõ ràng là hắn chỉ lấy đi một viên đá nhỏ nhưng hắn lại làm ra rất nhiều chuyện phô trương, dấy lên mưa gió toàn thành.

Động tĩnh lớn như thế cũng chỉ vì che lấp một viên đá nhỏ, chuyện này mà có truyền đi thì người bình thường e rằng chẳng ai tin, đây là kết quả Lý Hạo cần, càng phóng đại càng không ai nghĩ tới phương diện như vậy.

Ầm ầm ầm!

Tiếng giày da giẫm trên mặt đất truyền đến, một đội tuần kiểm vũ trang đầy đủ nhanh chóng bao vây toàn bộ phố cổ, ngay sau đó, cửa nhà Trương gia đều là tuần kiểm của Tuần Kiểm Ti.

Cục trưởng Tuần Kiểm Ti không đến.

Tuy nhiên Lý Hạo đã nhanh chóng nhận ra người đàn ông cường tráng trước mặt đoàn người, đây là đội trưởng đội chấp pháp của Tuần Kiểm Ti, thậm chí có thể nói người này là vị chỉ huy chân chính thứ hai trong cơ quan của hắn.

Nghe nói là ngang hàng với trưởng phòng Cơ Yếu - Vương Kiệt, nhưng trên thực tế quyền hạn lại hoàn toàn khác biệt.

Vóc dáng của đội trưởng đội chấp pháp Lưu Long cũng không nhỏ.

Ông ta không mặc quần áo tuần kiểm màu đen mà là mặc thường phục, bên ngoài còn khoác áo gió, vào cái mùa này trông không mấy thích hợp.

Tuy nhiên Lý Hạo biết bên dưới lớp áo gió ấy có thể là một đống vũ khí dày đặc.

Hắn biết rõ phong cách của vị này.

Một người rất cứng rắn và mạnh mẽ.

Tuần Kiểm Ti vẫn rất có địa vị ở Ngân Thành, vị đại đội trưởng này nắm trong tay vô số sinh mệnh.

"Lý Hạo là ai?"

Lưu Long bước tới, đôi giày da của ông ta còn giẫm vỡ cả hòn đá trên mặt đất, ánh mắt nhìn Lý Hạo từ xa chợt lóe lên một tia sắc bén!

Lợi hại!

Cao thủ!

Người của Tuần Kiểm Ti có thể không có năng lực thần bí, tuy nhiên vẫn tồn tại một số cao thủ chiến đấu và cao thủ thực chiến lấy một địch mười.

Đội trưởng đội chấp pháp hiển nhiên không phải kẻ yếu.

"Báo cáo, ta là Lý Hạo!"

Lý Hạo nhanh chóng bước tới, thẳng lưng ưỡn ngực, thanh âm dứt khoát.

"Tuần kiểm cấp ba phòng Cơ Yếu Tuần Kiểm Ti Ngân Thành! Nhận lệnh điều tra, báo cáo Lưu đội trưởng!"

"Hừ!"

Lưu Long hừ lạnh một tiếng, giọng nói đặc biệt lạnh lùng nghiêm nghị.

Giống như một thanh kiếm sắc bén, ông ta liếc mắt nhìn Lý Hạo, trong đó mang theo một chút uy nghiêm cùng tức giận: "Lý Hạo, ngươi đúng là nỗi sỉ nhục của Tuần Kiểm Ti!"

Lý Hạo cau mày.

Giọng nói của Lưu Long rất lớn, mang theo vài phần tức giận, giống như hổ gầm, ông ta thậm chí còn không quan tâm có ai nghe thấy hay không.

"Tuần Kiểm Ti là gì? Đây là cơ quan chấp pháp! Là cơ quan chấp pháp quan trọng và duy nhất ở Ngân Thành! Là thành viên của Tuần Kiểm Ti, bất kể có phát hiện gì, có nguy cơ gì, ngươi hoàn toàn có thể trực tiếp tìm kiếm sự trợ giúp thông qua Tuần Kiểm Ti!"

"Tại sao lại thông qua người ngoài can thiệp vào việc chấp pháp của Tuần Kiểm Ti?"

Lưu Long quát lớn, ông bước đến gần Lý Hạo, bước chân này như thể dài cả trăm mét, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.

Trong lòng Lý Hạo chùng xuống.

Quả là cao thủ!

Hắn đã từng nhìn thấy Lưu Long nhưng chưa từng thấy ông ấy ở trạng thái này, trước đó Lý Hạo còn cho rằng mình cũng có chút thân thủ, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương, hắn tin chắc mình còn chẳng thể rút súng kịp chứ đừng nói là nhắm bắn trúng ông ta.

Lưu Long cũng sở hữu năng lực thần bí?

Hay phải nói là khi một người bình thường rèn luyện đến cực hạn sẽ sinh ra một loại uy năng?

Lý Hạo có phần bị uy hiếp, hắn cúi thấp đầu, nhỏ giọng run rẩy đáp: "Không dám! Vừa rồi ta chỉ muốn cầu cứu lão sư, không ngờ lại khiến Tuần Kiểm Ti vào cuộc, bởi vì ta không có bằng chứng cho nên không có mặt mũi đi nhờ Tuần Kiểm Ti giúp đỡ...”

Lưu Long hừ một tiếng, tỏ vẻ chấp nhận câu trả lời này, nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ lạnh nhạt: “Không có chứng cứ thì đi tìm! Sao lại phải xấu hổ? Nói cho ta biết, rốt cuộc nơi đây đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Hạo kìm nén chấn động trong lòng xuống, nghiêm mặt đáp: “Đây là một trong các vụ án tự thiêu mà ta đã báo cáo lên Tuần Kiểm Ti, không biết Lưu đội trưởng đã biết chưa?"

“Biết rồi!"

“Ta và Trương Viễn là bạn thân, đêm nay ta tới nhà của Trương Viễn là muốn kiểm tra thử xem có manh mối gì không, bởi vì ta chắc chắn Trương Viễn bị ai đó giết chết, không phải do tai nạn..."

Lý Hạo bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Khi ta đến nhà Trương Viễn thì phát hiện hình như thật sự có người đang theo dõi nơi này. Hơn nữa, ta thường xuyên đến nhà cậu ấy nên nắm rất rõ cách bài trí trong nhà, chắc chắn đã có ai đó từng xáo trộn đồ đạc bên trong, không những thế, ta còn tìm thấy một số dấu chân khả nghi trên bức tường bên ngoài sân.”

Lý Hạo nói nhanh: “Căn nhà này đã lâu không có người ở. Hầu hết những gia đình xung quanh cũng đã chuyển đi. Trương gia lại còn ở nơi sâu nhất của con phố. Theo lý mà nói thì không thể có người lui đến nơi đây mới phải..."

“Đưa ta đi xem!"

Lưu Long đã hiểu rõ vấn đề. Dứt lời, ông bèn ra lệnh cho mọi người: “Phong tỏa toàn bộ khu phố cổ, tra xét từng nhà, hỏi xem có ai từng chứng kiến người lạ mặt nào lui tới quanh đây hay không!"

“Không cho bất luận kẻ nào rời đi! Chống cự thì đánh gục ngay tại chỗ!"

“Rõ!"

Đội ngũ lĩnh mệnh, cấp tốc hành động, di chuyển cực nhanh, chẳng mấy chốc cả con phố đều trở nên huyên náo.

. . .

Lý Hạo dẫn Lưu Long đến một nơi tối tăm ở bức tường bên ngoài nhà họ Trương.

Không cần Lý Hạo nói gì thì thân là một tuần kiểm kỳ cựu, Lưu Long đã lập tức phát hiện trên mặt đất đúng là có vài vết chân nông, ông ta nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ càng, ánh mắt dần dần thay đổi.



“Hừ!"

Vài người tinh nhuệ trong đội chấp pháp vẫn luôn đi theo sau ông, lúc này đều im lặng chờ lệnh của đội trưởng.

“Ngô Siêu, ngươi tới xem một chút!" Lưu Long gọi một người trong số đó tiến lên, người này có vẻ là dân chuyên nghiệp trong mảng điều tra, trên tay y đã đeo sẵn găng trắng, vừa nghe lệnh liền cúi xuống tỉ mỉ quan sát.

Một lúc sau, trong mắt Lý Hạo chỉ là một dấu chân nhưng vị chấp pháp trung niên gầy yếu này lại cho ra rất nhiều thông tin.

“Nghi phạm là nam! Cao khoảng 1m8, cân nặng không rõ, vết chân khá nông, vết tích sâu nhất hẳn là để lại khoảng hai giờ trước. Nông nhất, có lẽ là hơn nửa năm."

“Thực lực không yếu, xét theo dấu chân để lại cũng không thấp hơn cấp hai, còn có thể mạnh hơn!"

Lưu Long biết Lý Hạo là nhân viên phòng Cơ Yếu nên sẽ không hiểu rõ về việc phân chia cấp bậc, vì vậy bèn tốt tính giải thích: “Không dựa theo vũ khí hay những thứ tương tự mà chỉ đơn thuần là phân theo thân thủ, đội chấp pháp sẽ phân loại những phần tử nguy hiểm thành ba cấp!”

“Cấp một là mạnh nhất, cấp ba là yếu nhất!"

“Bất cứ ai có thể trực tiếp giết một thành viên trong phòng Cơ Yếu của ngươi đều là tội phạm cấp ba!"

Lý Hạo hơi lúng túng, khẽ nói nhỏ: “Phòng Cơ Yếu của chúng ta có 28 người, còn có một vài lão tuần kiểm..."

Nói cách khác, phải chăng Lưu Long đang phóng đại?

Lưu Long không chút khách sáo, thẳng thừng chế nhạo: “Vương Kiệt, trưởng phòng Cơ Yếu của ngươi trước kia cũng không yếu, tính ra cũng có chút bản lĩnh, nếu không sẽ không lên được vị trí trưởng phòng! Nhưng kể từ khi ông ta được chuyển đến phòng Cơ Yếu thì đã sớm không còn rèn luyện ngày ngày nữa. Bây giờ chỉ tính riêng đội chấp pháp của ta, ngay cả một thành viên bình thường nhất cũng có thể lấy mạng Vương Kiệt, chớ nói chi những phần tử chúng ta đã chỉ định là nguy hiểm!”

“Ngươi nên hiểu rằng không phải tất cả những tên đạo tặc đều đáng được chúng ta phân loại là nguy hiểm. Cho nên phàm là kẻ có thể được phân loại đều cực kỳ nguy hiểm!"

“Ba năm trước, ở Ngân Thành đã xảy ra một vụ thảm sát. Tên khốn tay không tấc sắt đã giết chết 32 người nhà họ Hồ bằng chỉ trong một đêm mà chúng ta cũng chỉ xếp hắn ở cấp 3!"

“Ở Ngân Thành nhiều năm qua, những tên tội phạm có thể được phân cấp không có mấy ai đâu."

Nghe tới đây, Lý Hạo đã sáng tỏ.

Những tên tội phạm cấp ba thực sự đã rất khủng khiếp.

Tất nhiên, đây là tiêu chuẩn xếp loại của đội chấp pháp chứ không phải tiêu chuẩn chung, trong phòng Cơ Yếu cũng ít người đề cập đến.

Nghĩ đến lời Ngô Siêu nói ban nãy, dấu chân này có thể thuộc về kẻ cấp hai hay thậm chí cấp một, ánh mắt Lý Hạo không khỏi tối sầm, có điều thật lòng cũng không phải quá kinh ngạc, có lẽ kẻ kia là thần bí giả, trong khi cấp bậc mà đội chấp pháp xác định chỉ là dành cho một số người bình thường.

Lý Hạo chỉ thấy ngạc nhiên bởi vì lời theo lời Lưu Long, chỉ mới tội phạm cấp ba thôi mà thực lực bọn họ đã mạnh như vậy, thế thì nói không chừng những kẻ có năng lực thần bí kia còn kinh khủng ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Hơn nữa, hắn càng ngạc nhiên hơn khi Ngô Siêu có thể phán đoán được nhiều thứ chỉ bằng cách nhìn vào dấu chân.

Lúc này, người đàn ông trung niên gầy gò tên Ngô Siêu kia chợt liếc nhìn Lý Hạo, nở nụ cười có phần khiến người khác phát sợ, y thì thầm: “Có phải đồng chí Lý đang cho rằng ta chỉ nói hưu nói vượn?"

Lý Hạo giật mình, vội vàng lắc đầu, “Không phải, ta chỉ thấy tò mò về bản lĩnh của Ngô đại ca thôi."

“Học viên từ Ngân Thành Cổ Viện mà lại khiêm tốn như vậy sao?"

Ngô Siêu cười khẽ, “Học viên cổ viện đều mắt cao hơn đầu, trông ngươi thật khác bọn họ. Hừm, cũng đúng, dù sao ngươi đã bỏ học cả năm nay, hơn nữa hiện tại còn là người của Tuần Kiểm Ti!"

Như cố ý bộc lộ trước mặt Lý Hạo, Ngô Siêu nhẹ nhàng giẫm chân một cái, nhảy lên cực cao rồi lập tức tiếp đất, để lại một dấu chân khá rõ.

Lúc này, Ngô Siêu liền nói: “Những người có kỹ năng khác nhau sẽ có phản ứng khi tiếp đất khác nhau, độ sâu khi để lại dấu chân cũng khác biệt, thậm chí cả phần trước và sau của toàn bộ dấu chân, phần nào rơi trước, tư thế cụ thể hạ cánh ra sao cũng có thể được khôi phục!”

“Từ tư thế tiếp đất, tiến hành đẩy ngược trở lại thì chúng ta có thể phán đoán thêm thông tin... Dấu chân được tìm thấy trên hiện trường với các sắc thái khác nhau, khi tiếp đất, phải là dấu chân để lại do rơi từ độ cao vài mét. Nhưng nó không đủ sâu, có nghĩa là đối phương có thể dễ dàng điều khiển các cơ toàn thân...”

Y giải thích rất tỉ mỉ, trong những trường hợp bình thường, điều này là hoàn toàn không cần thiết.

Nhưng vì Lý Hạo vốn là người của Tuần Kiểm Ti bọn họ, vả lại hắn còn là người giữ mối quan hệ chặt chẽ với cổ viện, thế nên ông ta kiên nhẫn nói thêm vài lời.

Lưu Long đứng bên cạnh cũng im lặng lắng nghe, không hề ngăn cản cấp dưới.

Chờ tới khi Ngô Siêu nói xong, Lưu Long mới đứng dậy đi tra xét tiếp, ông nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn về phía nhà cũ của Trương gia, lẩm bẩm: “Lá gan không nhỏ, sau khi giết người xong hắn còn dám tới đây theo dõi nhiều ngày!"

Ngô Siêu khẽ cười, “Đội trưởng, đối phương to gan lớn mật không phải là chuyện bình thường sao? Đội chấp pháp Ngân Thành chúng ta... cũng chưa chắc có thể làm gì đối phương."

“Tại sao không?"

Ánh mắt Lưu Long nhất thời trở nên cực kỳ lạnh lẽo, “Có vài người luôn cảm thấy bản thân mình cao siêu nên không để kẻ khác vào mắt, nhưng những năm qua, đội chấp pháp Ngân Thành chúng ta lẽ nào chưa từng giết những tên gia hỏa cao cao tại thượng kia?”

Lời này vừa nói ra, các thành viên khác trong đội chấp pháp đều ưỡn ngực tỏ vẻ nghiêm nghị hơn hẳn.

Không ai chú ý tới sắc mặt Lý Hạo lúc này đang biến đổi.

Đây là có ý gì?

Có phải Lưu đội trưởng đang nói về thần bí giả?

Đội chấp pháp Ngân Thành đã từng giết thần bí giả ư?

Vừa lúc Lý Hạo nghĩ tới đây, Lưu Long bất chợt quay đầu nhìn hắn.

Lưu Long bất chợt quay đầu nhìn Lý Hạo.

“Tiểu tử, đôi lúc phải tin tưởng vào thực lực của đội chấp pháp! Ta biết ngươi tìm Viên lão là vì có suy nghĩ của riêng mình, xem ra ngươi cũng không ngu ngốc, ngươi tiêu tốn thời gian và sức lực tìm ra 6 trường hợp tự thiêu từ một biển hồ sơ vụ án đã xử lý. Điều đó có nghĩa rằng ngươi là một người kiên nhẫn và khôn ngoan! Tuần Kiểm Ti chúng ta cần một người cẩn thận như vậy!”

“Ngươi không báo thẳng vụ án lên đội chấp pháp có thể vì còn rất nhiều điều bận tâm, ta hiểu được!"

Giọng nói của Lưu Long cực kỳ lãnh đạm: “Có điều ngươi phải nhớ cho kỹ, phép vua còn thua lệ làng! Dù ngươi biết sáu vụ án này không phải chuyện người thường có thể làm được, thậm chí còn vượt qua cái gọi là tội phạm cấp một theo đánh giá của đội chấp pháp bọn ta! Nhưng, vậy thì sao?”

Tà khí trên người Lưu Long đột nhiên trở nên nồng đậm, mang theo một ít ý lạnh, áo gió bay lên.

“Ở Ngân Thành, cường long bất áp địa đầu xà. Không phải chuyện gì không có Tuần Dạ Nhân thì không thể làm được! Nói thẳng ra, số lượng kẻ yếu kém trong Tuần Dạ Nhân bị ta đây đánh qua cũng chẳng ít đâu."

(Cường long bất áp địa đầu xà: Rồng có mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó)

Một cái khịt mũi thể hiện sự bất mãn của vị đội trưởng này.

Lý Hạo kinh ngạc nhìn ông.

Thật hay giả vậy?

Mấu chốt là Lưu Long vậy mà thật sự nhắc đến Tuần Dạ Nhân, trực tiếp phá tan tâm tư của Lý Hạo.

Ông ta biết Lý Hạo đã đoán được điều gì đồng thời cũng cảm thấy vụ án này có liên quan đến sức mạnh thần bí, hiển nhiên, người đàn ông này cũng nghĩ như vậy nhưng ông ta vẫn không tìm đến Tuần Dạ Nhân, bộ dạng có vẻ như ông sẽ để cho đội chấp pháp tự xử lý.

Sự tự tin ấy ở đâu ra?

Đại não Lý Hạo nhanh chóng xoay chuyển, giây tiếp theo, hắn tỏ vẻ xấu hổ khẽ đáp: “Ý của đội trưởng, ta không hiểu..."

“Dối trá!"

Lưu Long quát: “Có gì mà không hiểu! Một mình ngươi có thể phát hiện 6 vụ tự thiêu có nghi vấn trong vô số vô vàn vụ án 10 năm qua. Đọc qua nhiều hồ sơ như vậy, ngươi không hiểu thì ai hiểu? Đừng nói với ta rằng ngươi không biết sự tồn tại của Tuần Dạ Nhân! Không có gì phải kiêng kỵ, người khác không dám nói không có nghĩa là Tuần Kiểm Ti không dám. Dù Tuần Dạ Nhân có lợi hại đến đâu cũng vẫn có người quản thúc bọn họ.”

“Lý Hạo, nhớ cho kỹ! Tuần Kiểm Ti và Tuần Dạ Nhân tuy một sáng một tối, nhưng chung quy đều do bộ ngành thượng cấp quản lý. Nghiêm túc mà nói thì chúng ta đều là đồng nghiệp. Nói một chút thì sao, bọn họ có thể làm gì chúng ta? Điều đại cấm kỵ đầu tiên của Tuần Dạ Nhân chính là ra tay với người của mình, bọn họ không dám và cũng không bao giờ làm! Cho nên chỉ cần ngươi cư xử đúng mực không việc gì phải sợ Tuần Dạ Nhân, trực tiếp mắng bọn họ cũng chẳng thành vấn đề!”

“..."

Thật hay giả?

Tất cả mọi người đều kiêng dè, ngay cả việc nói ra ba chữ Tuần Dạ Nhân còn không dám, sao Tuần Dạ Nhân qua miệng Lưu Long lại thành ra như thể không đáng nhắc tới vậy?

Đúng lúc này, một nữ tuần kiểm tuổi không quá trẻ phía sau Lưu Long, cười tủm tỉm nói: “Tiểu tử, đội trưởng nói có hơi khoa trương, có điều ngài ấy nói không sai, ngươi không cần quá kiêng kỵ bọn họ. Mọi người hiếm khi đề cập đến chỉ vì Tuần Dạ Nhân quá xúi quẩy. Mỗi lần xuất hiện nghĩa là đã xảy ra một vụ trọng án, là điềm báo không lành.”

“Nhảm nhí!"

Lưu Long hơi phẫn nộ vì lời nói của thành viên trong đội.

Nữ đội viên nở nụ cười, cũng không thèm để ý đến ông ta mà chỉ nhìn Lý Hạo, “Đội trưởng giải thích nhiều chuyện với ngươi như vậy, kỳ thực là muốn nói cho ngươi biết phòng Cơ Yếu quá vô vị, Tiểu Hạo, có muốn đến đội chấp pháp không?”



Lần này Lý Hạo thực sự sửng sốt.

Gì nữa đây?

Lưu Long vẫn giữ vẻ mặt khinh khỉnh nhưng giọng điệu đã hòa nhã hơn: “Ta thấy ngươi có chút thông minh, quan trọng là có lòng kiên nhẫn và nghĩa khí, coi như hợp mắt! Đến đội chấp pháp sẽ cho ngươi làm tuần kiểm cấp hai, nhiệm vụ chủ yếu là phân tích vụ án...”

Nữ đội viên lại cắt ngang, nở nụ cười duyên dáng, “Nói đơn giản, đội chấp pháp cần những nhân tài ưu tú, đặc biệt là người có học thức cao, có thể nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt trong hàng nghìn manh mối và kết nối chúng lại. Trong đội chấp pháp hiện nay có nhiều kẻ thô bạo, toàn làm việc bằng kinh nghiệm và thân thủ, khả năng phân tích vụ án không mạnh. Đôi khi rõ ràng đã tìm thấy một số manh mối nhưng lại không thể tiếp tục truy tra nhiều hơn, dẫn tới đành phải từ bỏ rất nhiều vụ án.”

“Bao gồm cả vụ tự thiêu của Trương Viễn bạn ngươi cũng vậy. Thật ra đội chấp pháp đã phát hiện ra một số manh mối từ một năm trước, nhưng họ không suy nghĩ được sâu sắc vào thời điểm đó. Với năm trường hợp còn lại, đội chấp pháp không để tâm tới nên đã thất bại trong việc kết nối chúng với nhau. Bằng không đã sớm ra tay thụ lý chứ không phải đợi tới lúc này.”

Bọn họ thực sự tới đây để đào người?

Lý Hạo vô cùng kinh ngạc, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

Đội chấp pháp thực sự muốn kéo mình vào hàng ngũ của họ?

Nãy giờ Lưu đội trưởng cứ hay gắt gỏng khiến Lý Hạo cho rằng ông ta có nhiều điều bất mãn với mình.

Không nghĩ tới...

Lưu Long tằng hắng một tiếng, giữ nguyên nét mặt cứng ngắc mà thuyết phục hắn: “Ngươi gia nhập vào đội chúng ta thì vụ tự thiêu mới có hy vọng được giải quyết nhanh hơn! Cho dù đội chấp pháp thật sự không giải quyết được thì cùng lắm tìm Tuần Dạ Nhân đến xử lý. Chúng ta tìm bọn họ đó là chuyện đương nhiên, còn ngươi trông cậy vào Viên lão thì không biết ông ấy phải nợ ân tình của bao nhiêu người!”

Những lời này đồng loạt đâm thẳng vào lòng Lý Hạo!

Vị đội trưởng này không hề đơn giản!

Chỉ một câu như vậy thôi đã khiến Lý Hạo chùn bước, không dám nhờ Viên Thạc giúp đỡ nữa.

Lưu đội trưởng nói không sai, hắn tìm lão sư thì lão sư phải nợ ân tình người ta!

Lưu Long lại nói: “Chuyện này ngươi tự mình suy xét đi. Đây chỉ là chuyện nhỏ, đến được thì đến không thì thôi! Đội chấp pháp cũng không thiếu tinh hoa! Ưu tiên hàng đầu là phải bắt được tên kia. Thông báo cho mọi người cẩn thận một chút, đối phương là cao thủ, có thể còn là một thần bí giả!”

Dứt lời, Lưu Long liền quay đầu đi thẳng, không thèm để ý tới Lý Hạo nữa.

Lý Hạo vội vàng đuổi theo, nghĩ cách làm sao để vị này đồng ý san bằng nhà chính Trương gia.

Mặc dù đây là nhà của Tiểu Viễn nhưng người trong gia đình đều đã mất sớm, vì báo thù cho Tiểu Viễn, Lý Hạo tin rằng y sẽ không để ý tới chuyện hắn muốn làm.

Lý Hạo còn chưa kịp lên tiếng thì may sao Lưu Long đã chủ động hét lớn: “Nhanh chóng lục soát Trương gia! Nếu không tìm được manh mối hữu ích thì trực tiếp san bằng, đào ba tấc đất, vẫn không tìm được nữa thì phóng hỏa đốt nhà đi. Ta muốn xem thử tên kia rình mò ở đây lâu như vậy, rốt cuộc là muốn tìm cái quái gì? Ta đốt hết, dù có là thứ mang siêu năng lực thì cũng phải xuất hiện!”

“..."

Lý Hạo thầm hít vào một hơi. Thoạt trông vị này hơi giống mãng phu, hóa ra thực tế… Đúng là mãng phu thật!

Tất nhiên đây cũng là một phương pháp tuyệt vời.

Không cần biết ngươi đang tìm gì, ta đã đốt hết, ngươi thực sự muốn thì sẽ xuất hiện, đúng không?

Không thể không nói phong cách phá án quyết liệt như thế rất hợp khẩu vị của Lý Hạo!

“Đội chấp pháp..." Lý Hạo cũng là một tuần kiểm, hiển nhiên không xa lạ gì với đội chấp pháp.

Nhưng hôm nay hắn thật sự phải nhìn nhận lại đội chấp pháp mà hắn từng cho là không đủ năng lực.

Đội chấp pháp do đội trưởng Lưu Long dẫn đầu thực sự kém cỏi như vậy sao?

Bất quá việc đội chấp pháp giống hệt như một cái sàng cũng là sự thật.

Vụ án mà Lý Hạo vừa báo cáo lên đã bị rò rỉ trong nháy mắt, điều này cũng đồng nghĩa với việc bên trong đội chấp pháp chính là một mớ hỗn độn.

Đúng lúc Lý Hạo đang suy nghĩ thì nữ đội viên ban nãy bỗng tiến lại gần Lý Hạo, mỉm cười nói: “Tiểu Lý, tính cách đội trưởng là vậy đấy, ngươi đừng để ý! Ngươi cũng là tuần kiểm, nên biết một số phong cách hành sự của đội chấp pháp. Đội trưởng vẫn hy vọng ngươi có thể đầu quân vào, chớ nhìn bộ dáng ông ta có vẻ hờ hững, thực tế rất hy vọng rằng ngươi có thể trở thành đồng đội với chúng ta.”

“Chuyện này..."

Lý Hạo có chút bối rối, có cần thiết không?

Ta chỉ báo cáo có một vụ án thôi mà.

Nữ đội viên cười tủm tỉm thuyết phục: “Trước đây đội trưởng từng nói, đội chấp pháp không thiếu thứ gì, không thiếu sức chiến đấu, không thiếu vũ khí, không thiếu uy quyền, nhưng chỉ thiếu một người thông minh và cẩn thận."

Lý Hạo còn chưa kịp nói gì thì nữ đội viên đã thở dài, lời nói nhàn nhạt vang lên bên tai Lý Hạo: “Trong đội chấp pháp có không ít nội quỷ! Lưu đội trưởng nhiều lần muốn thanh lý môn hộ nhưng tiếc là hữu tâm vô lực, cần người năng lực tốt nhưng không tìm được ai, cũng không muốn làm tổn thương lòng người nên không thể điều tra với quy mô lớn... Ông ấy muốn ngươi gia nhập có lẽ là cũng có mục đích này, mong ngươi dùng trí tuệ điều tra cẩn thận từ vụ án tự thiêu, đồng thời từ đó có thể bóc kén tìm ra sâu mọt của đội chấp pháp!”

Lý Hạo sửng sốt!

Thì ra Lưu Long đều biết!

Không chỉ biết rằng đội chấp pháp có nội quỷ mà còn có tâm điều tra, có điều do còn nhiều kiêng kỵ nên vẫn chưa thể động thủ.

Khi Lưu Long mời chào mình, ông ta thực sự muốn để hắn làm một cây đao, đây đúng là điều mà Lý Hạo chưa bao giờ ngờ tới.

Thấy vẻ do dự trên mặt Lý Hạo, nữ đội viên bèn ra đòn sát thủ: “Nghĩ mà xem, vụ án của bạn ngươi thật sự rất phiền phức. Đêm nay làm bộ làm tịch một xíu thôi, có lẽ cuối cùng vẫn cần sự can thiệp của Tuần Dạ Nhân. Nếu ngươi gia nhập đội chấp pháp thì sẽ có hy vọng được đồng hành cùng Tuần Dạ Nhân để tra án, bằng không nhân viên phòng Cơ Yếu không đủ tư cách tham gia!”

“Ngươi vì bạn mình mà nguyện ý bỏ học tiến vào phòng Cơ Yếu điều tra vụ án năm xưa, một năm qua cũng đủ rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục ở trong phòng Cơ Yếu dưỡng lão sao?"

Lý Hạo lại lần nữa thất thần, hắn phát hiện đêm nay mình thất thần rất nhiều lần.

Đội chấp pháp mà Lý Hạo cứ ngỡ kém năng lực lại liên tục đánh đổ quan điểm của hắn hết lần này đến lần khác.

Không ai trong số những người này đơn giản cả.

Cho dù có đào người đi chăng nữa nhưng mỗi câu đều chạm đến tâm khảm của Lý Hạo.

Lúc bấy giờ, Lý Hạo đột nhiên có chút lo lắng, hắn đã sớm lấy thạch đao ra khỏi ống thông khói, sẽ không bị đội chấp pháp phát hiện chứ?

Trước đây hắn chỉ lo việc bị nhóm huyết ảnh phát hiện nhưng lại chưa từng bận tâm đến đội chấp pháp.

Thậm chí vừa rồi khi Lưu Long nói sẽ phá nhà đốt nhà, Lý Hạo còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của bản thân.

Nhưng… hắn sai rồi. Đội chấp pháp có tìm ra vấn đề trên ống khói không?

Chuyện hắn lén thay thế một viên đá có thể che giấu bọn họ sao?

“Quên đi, dù sao mọi chuyện đều có thể đẩy lên người phe huyết ảnh, ta không biết, cái gì cũng không biết."

Lý Hạo thầm nhủ trong lòng, có điều đã nổi lên lòng kiêng kỵ với vị Lưu đội trưởng kia.

Quả nhiên làm người không nên đánh giá quá cao bản thân, hắn còn tưởng rằng mọi việc đang diễn ra tốt đẹp thì không ngờ đội chấp pháp lại đánh hắn một phát trở tay không kịp.

Hắn đã ở trong phòng Cơ Yếu suốt một năm mà vẫn đánh giá thấp Tuần Kiểm Ti, đúng là sai lầm!

“Gia nhập đội chấp pháp ư?"

Đội trưởng lãnh khốc bá đạo, nữ đội viên trông thì hiền hòa nhưng lời nói nào cũng như đâm thẳng vào tim, Ngô Siêu - người trong nháy mắt đã có thể nhìn ra vô số manh mối... Có cảm giác như đội chấp pháp này toàn là ngọa hổ tàng long.

Ngay cả đội chấp pháp mà ta từng đánh giá thấp đã lợi hại như vậy, vậy Tuần Dạ Nhân thì sao?

Lúc trước ta còn vọng tưởng muốn được gia nhập Tuần Dạ Nhân, hệt như kẻ điếc không sợ súng. Lý Hạo thật sự sợ có ngày mình chết mà cũng chẳng biết tại sao, những người này đều là cáo già, ở càng lâu với bọn họ thì Lý Hạo lại càng cảm thấy mình không thể che giấu bất cứ điều gì.

Không hiểu sao, Lý Hạo đột nhiên cảm thấy có chút ớn lạnh.

“Thế giới bên ngoài thật là kinh khủng, phòng Cơ Yếu đơn giản chỉ là sân chơi của trẻ con, vẫn là phòng Cơ Yếu thoải mái nhất!"

Lý Hạo lắc đầu nhìn Lưu Long trước mặt, bỗng nghĩ đến câu nói muốn muốn phóng hỏa đốt nhà ban nãy của ông ta, liệu có phải đang thăm dò mình hay không?

Từ nãy đến giờ ông ta chưa hỏi mình có phát hiện gì hay đã tìm thấy gì trong nhà chính, như thể không cần hỏi vậy.

Đã thế lại càng khiến mình kiêng kỵ hơn.

“Vừa rồi mình không lén lút cười trộm chứ? Hẳn là không!"

Lý Hạo suy nghĩ một chút, cũng may từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ vẻ mặt lo âu sợ sệt, cho dù Lưu Long đã nói ra những điều hắn muốn làm thì sắc mặt hắn cũng không thay đổi, hừm, đáng biểu dương!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook