Chương 4
Cao Phú Soái
11/01/2024
- Thả ta ra, ta cầu xin các người mà..
Sau mệnh lệnh của kẻ mặt sẹo đó, nữ nhân dung nhan tuyệt sắc bị cưỡng chế đưa đi chẳng chút thương tiếc. Dù nàng có khóc lóc van xin đến đâu cũng không tránh khỏi được số mệnh.
Tên cầm đầu chẳng những không mủi lòng mà hắn còn cười nhạt:
- Hừ, bớt tỏ ra sầu thảm đi! Tốt hơn hết ngươi nên nghĩ xem đêm nay làm sao hầu hạ thủ lĩnh của ta cho tốt, ấy thế thì mới còn đường giữ mạng.
Nam Cung Tĩnh Như tưởng rằng lần này bọn chúng chỉ chọn một cô nương nhưng không, kẻ mặt sẹo bước từng bước chậm rãi đến trước mặt, nâng cầm nàng lên:
- Nhìn nàng cũng khá là thuận mắt, hay là.. đêm nay ta thưởng dụng nàng nhé?
Nàng ghê sợ quay mặt sang hướng khác để tránh né những ngón tay thô ráp nhưng không được, sức lực hắn quá mạnh. Nam Cung Tĩnh Như còn đang thắc mắc tại sao hắn lại đột nhiên dời sự chú ý đến nàng thì đã thấy nam nhân cởi bỏ dây trói cho nàng.
Sau khi cả cơ thể được giải phóng thì nàng cũng không thể đứng dậy được vì đôi chân đã tê dại đến mức mất cảm giác, nàng muốn đứng dậy bước đi nhưng không làm được, thế rồi nam nhân không báo trước một tiếng mà bế nàng lên, lúc này sự sợ hãi đã dâng kín lòng nàng.
Nàng sợ, sợ sẽ không bảo toàn được danh tiết mà nàng đã gìn giữ suốt mười tám năm, nhất là khi ánh nhìn đó tràn đầy tính xâm lược.
Doãn Cửu cảm thấy không đành lòng khi nhìn thấy nữ nhân đang trong tình trạng kiệt sức như thế, hắn nói:
- Đưa nàng đi ăn chút gì đã, trông người chẳng có chút sức sống nào cả!
Khi hắn sai người hầu đặt mấy món ăn đến trước mặt thì Nam Cung Tĩnh Như đã đói đến hoa mắt, nàng bưng lấy bát mỳ ăn vội ăn vàng. Ngày thường sức ăn của nàng đã tốt nhưng sau khi bị bỏ đói thì nàng còn phải nạp vào lượng lương thực gấp bội.
Nàng không giống những nữ tử khác luôn muốn giữ gìn phong thái tao nhã. Phụ mẫu sớm đã không còn, từ nhỏ nàng và đệ đệ đã phải sống dựa vào thân bằng quyến thuộc. Sau khi lớn lên thì nàng phải tự mình bươn chải rất nhiều việc để nuôi sống đệ đệ ốm yếu. Tuy cuộc sống không lấy làm nhàn hạ nhưng hai tỷ đệ vẫn luôn cảm thấy trân trọng khoảng thời gian được sống bên nhau, nàng không muốn phải chôn vùi niềm vui nơi sào huyệt của lũ người độc ác này! Nàng đã hứa với lòng sẽ thay song thân chăm lo cho đệ đệ mãi mãi.
Tất nhiên, Doãn Cửu đâu đọc được dòng suy nghĩ trong đầu nàng, hắn chỉ thấy có mấy món ăn bình dị mà sao nhìn nữ nhân này ăn ngon miệng quá!
Rồi chẳng mấy chốc các đĩa sứ trên bàn đã trắng trơn, lúc này Nam Cung Tĩnh Như ngước đôi mắt đẹp như hồ nước mùa thu lên nhìn hắn, nhẹ giọng cầu xin:
- Vị đại ca này, ta cầu xin huynh hãy thả ta về nhà, nhà ta còn có người đau yếu cần phải chăm sóc. Chỉ cần có thể gặp lại đệ đệ ta thì huynh muốn gì ta cũng đáp ứng!
Hắn nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười:
- Ý nàng là chỉ khi ta thả nàng về gặp đệ đệ thì mới có thể sở hữu nàng? Bộ nhìn đạo tặc bọn ta trông giống kẻ ngốc lắm sao, Nam Cung Tĩnh Như?
Không nghĩ rằng đạo tặc còn có thể biết rõ lai lịch của kẻ bị chiếm giữ? Hẳn là chúng đã tra rõ lai lịch của từng người trước khi ra tay.
Doãn Cửu cười nham hiểm:
- Vậy nếu Doãn mỗ chỉ muốn chiếm lấy nàng ngay thì sao?
Nam Cung Tĩnh Như chỉ cười buồn bã:
- Đã thế thì Tĩnh Như sẽ coi đây là bữa ăn cuối cùng. Tĩnh Như sẽ chết trước khi mà huynh xâm phạm ta!
- Nàng gạt ta đúng không?
- Huynh có thể thử?
Nếu không thể gặp lại đệ đệ, thì Nam Cung Tĩnh Như nguyện chết cũng là ma trinh nữ!
Doãn Cửu bị sự bình tĩnh của nàng làm cho ngây ngốc. Mỹ nhân hắn gặp quá nhiều rồi, nhưng mỹ nhân xem chuyện sinh tử đời người nhẹ như lông hồng như thế thì hiếm thấy!
Doãn Cửu vội thu lại sự trêu đùa, ngay tức khắc khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị:
- Này, đừng có làm điều dại dột đó! Để ta kể nàng nghe chuyện này..
Sau mệnh lệnh của kẻ mặt sẹo đó, nữ nhân dung nhan tuyệt sắc bị cưỡng chế đưa đi chẳng chút thương tiếc. Dù nàng có khóc lóc van xin đến đâu cũng không tránh khỏi được số mệnh.
Tên cầm đầu chẳng những không mủi lòng mà hắn còn cười nhạt:
- Hừ, bớt tỏ ra sầu thảm đi! Tốt hơn hết ngươi nên nghĩ xem đêm nay làm sao hầu hạ thủ lĩnh của ta cho tốt, ấy thế thì mới còn đường giữ mạng.
Nam Cung Tĩnh Như tưởng rằng lần này bọn chúng chỉ chọn một cô nương nhưng không, kẻ mặt sẹo bước từng bước chậm rãi đến trước mặt, nâng cầm nàng lên:
- Nhìn nàng cũng khá là thuận mắt, hay là.. đêm nay ta thưởng dụng nàng nhé?
Nàng ghê sợ quay mặt sang hướng khác để tránh né những ngón tay thô ráp nhưng không được, sức lực hắn quá mạnh. Nam Cung Tĩnh Như còn đang thắc mắc tại sao hắn lại đột nhiên dời sự chú ý đến nàng thì đã thấy nam nhân cởi bỏ dây trói cho nàng.
Sau khi cả cơ thể được giải phóng thì nàng cũng không thể đứng dậy được vì đôi chân đã tê dại đến mức mất cảm giác, nàng muốn đứng dậy bước đi nhưng không làm được, thế rồi nam nhân không báo trước một tiếng mà bế nàng lên, lúc này sự sợ hãi đã dâng kín lòng nàng.
Nàng sợ, sợ sẽ không bảo toàn được danh tiết mà nàng đã gìn giữ suốt mười tám năm, nhất là khi ánh nhìn đó tràn đầy tính xâm lược.
Doãn Cửu cảm thấy không đành lòng khi nhìn thấy nữ nhân đang trong tình trạng kiệt sức như thế, hắn nói:
- Đưa nàng đi ăn chút gì đã, trông người chẳng có chút sức sống nào cả!
Khi hắn sai người hầu đặt mấy món ăn đến trước mặt thì Nam Cung Tĩnh Như đã đói đến hoa mắt, nàng bưng lấy bát mỳ ăn vội ăn vàng. Ngày thường sức ăn của nàng đã tốt nhưng sau khi bị bỏ đói thì nàng còn phải nạp vào lượng lương thực gấp bội.
Nàng không giống những nữ tử khác luôn muốn giữ gìn phong thái tao nhã. Phụ mẫu sớm đã không còn, từ nhỏ nàng và đệ đệ đã phải sống dựa vào thân bằng quyến thuộc. Sau khi lớn lên thì nàng phải tự mình bươn chải rất nhiều việc để nuôi sống đệ đệ ốm yếu. Tuy cuộc sống không lấy làm nhàn hạ nhưng hai tỷ đệ vẫn luôn cảm thấy trân trọng khoảng thời gian được sống bên nhau, nàng không muốn phải chôn vùi niềm vui nơi sào huyệt của lũ người độc ác này! Nàng đã hứa với lòng sẽ thay song thân chăm lo cho đệ đệ mãi mãi.
Tất nhiên, Doãn Cửu đâu đọc được dòng suy nghĩ trong đầu nàng, hắn chỉ thấy có mấy món ăn bình dị mà sao nhìn nữ nhân này ăn ngon miệng quá!
Rồi chẳng mấy chốc các đĩa sứ trên bàn đã trắng trơn, lúc này Nam Cung Tĩnh Như ngước đôi mắt đẹp như hồ nước mùa thu lên nhìn hắn, nhẹ giọng cầu xin:
- Vị đại ca này, ta cầu xin huynh hãy thả ta về nhà, nhà ta còn có người đau yếu cần phải chăm sóc. Chỉ cần có thể gặp lại đệ đệ ta thì huynh muốn gì ta cũng đáp ứng!
Hắn nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười:
- Ý nàng là chỉ khi ta thả nàng về gặp đệ đệ thì mới có thể sở hữu nàng? Bộ nhìn đạo tặc bọn ta trông giống kẻ ngốc lắm sao, Nam Cung Tĩnh Như?
Không nghĩ rằng đạo tặc còn có thể biết rõ lai lịch của kẻ bị chiếm giữ? Hẳn là chúng đã tra rõ lai lịch của từng người trước khi ra tay.
Doãn Cửu cười nham hiểm:
- Vậy nếu Doãn mỗ chỉ muốn chiếm lấy nàng ngay thì sao?
Nam Cung Tĩnh Như chỉ cười buồn bã:
- Đã thế thì Tĩnh Như sẽ coi đây là bữa ăn cuối cùng. Tĩnh Như sẽ chết trước khi mà huynh xâm phạm ta!
- Nàng gạt ta đúng không?
- Huynh có thể thử?
Nếu không thể gặp lại đệ đệ, thì Nam Cung Tĩnh Như nguyện chết cũng là ma trinh nữ!
Doãn Cửu bị sự bình tĩnh của nàng làm cho ngây ngốc. Mỹ nhân hắn gặp quá nhiều rồi, nhưng mỹ nhân xem chuyện sinh tử đời người nhẹ như lông hồng như thế thì hiếm thấy!
Doãn Cửu vội thu lại sự trêu đùa, ngay tức khắc khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị:
- Này, đừng có làm điều dại dột đó! Để ta kể nàng nghe chuyện này..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.