Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 131
Hạ Tường Lam
05/03/2021
Nếu bây giờ cô trợ lý nói ra sự thật là làm theo lệnh của Doãn Ngạn Nhi thì thế nào cũng bị sa thải hơn nữa với địa vị của Doãn Ngạn Nhi trong giới hiện tại thì chắc chắn cô ta sẽ đập bể chén cơm của cô trợ lý, từ đây cô đừng hòng hoạt động trong giới được nữa. Còn nếu không nói ra thì tức là đắc tội với Tề gia, nếu như Tề Lăng Hạo còn sống sót trở về thì nhất định không bỏ qua cho cô, nếu Tề Lăng Hạo mà có mệnh hệ nào thì Tề Kỳ Nam nhất định tế sống cô.
Cô trợ lý nhất thời cảm thấy khó xử không biết nên làm như thế nào mới đúng nữa, cô ta ngẩng đầu lên thì vừa vặn bắt được ánh mắt biết nói của Doãn Ngạn Nhi đang nhìn mình chằm chằm.
Cô trợ lý cũng thừa biết Doãn Ngạn Nhi muốn cô làm gì rồi nên chần chừ vài giây rồi lên tiếng đáp: “Tôi xin lỗi…buổi tối trước đó tôi thấy Tề tổng và cả Kiều tiểu thư có thái độ không tốt với chị Ngạn Nhi cho nên cảm thấy bất bình, tôi cố tình tung tin Ngạn Nhi bỏ đi để mọi người lo lắng đi tìm thôi chứ không cố ý gây ra sự việc nghiêm trọng như vừa rồi”.
Doãn Ngạn Nhi tỏ thái độ tức giận lên tiếng quát cô trợ lý của mình: “Cô càng ngày càng quá đáng rồi đó ai cho cô tự ý làm như vậy hả? Cô có biết vì cô mà mọi người phải chật vật đi tìm tôi cả ngày trời không hả chẳng những vậy bây giờ còn làm hại đến Tề tổng và Tề thiếu phu nhân nữa. Nếu cô muốn chết thì đi chết một mình đi giờ báo hại tôi chọc giận đến cả Tề gia và Bạch gia cô tính hủy hoại hết tương lai của tôi hay sao hả?”.
Cô trợ lý nắm chặt tay thành nắm đấm móng tay đã ghim sâu vào lòng tay đến bật cả máu, cô ráng kìm chế bản thân để không vạch trần âm mưu và tội ác của Doãn Ngạn Nhi trước mặt của Bạch Lục Kỳ.
Toàn bộ âm mưu bỏ đi vào rừng vì uất ức đều là do Doãn Ngạn Nhi sai khiến, lúc cô ta nhìn thấy Bạch Lục Kỳ chạy qua lều của Kiều Uyển Vũ để gây chuyện thì cô ta cảm thấy rất hài lòng hả dạ và khi nhìn thấy mọi người tản ra đi tìm mình thì cô ta cảm thấy rất thành tựu vì được mọi người quan tâm.
Ý muốn của Doãn Ngạn Nhi đều thực hiện thành công nhưng đến lúc bị truy cứu trách nhiệm thì người thấp cổ bé họng như trợ lý là người phải gánh chịu hết nên cô ta cũng cảm thấy vô cùng uất ức.
Khóe mắt của cô trợ lý đỏ hoe lên tiếng nói với Doãn Ngạn Nhi: “Chị Ngạn Nhi xin chị tha cho em lần này đi mà, em cũng vì cảm thấy bất bình cho chị nên mới có những hành động quá khích như vậy…em xin hứa là sau này không bao giờ dám làm như vậy nữa đâu, em còn mẹ già và em trai đang đi học nếu bây giờ em mất việc thì gia đình em sẽ không sống nổi đâu chị ơi…”.
Doãn Ngạn Nhi quay sang nắm lấy cánh tay của Bạch Lục Kỳ giả vờ làm người tốt lên tiếng nói với cô: “Lục Kỳ à, bình thường thì chị sẽ thẳng tay sa thải những người như thế này nhưng mà em cũng nghe cô ấy nói rồi đó hoàn cảnh gia đình cô ấy rất đáng thương hay là chúng ta bỏ qua cho cô ấy lần này được không hả?”.
Bạch Lục Kỳ tỏ vẻ chán ghét hất tay của Doãn Ngạn Nhi ra: “Chuyện quan trọng bây giờ là Lăng Hạo và Uyển Vũ có thể toàn mạng quay trở về hay không thôi, những chuyện khác tôi chẳng còn tâm trạng để quan tâm nữa đâu muốn làm gì thì tùy chị đi”.
Bạch Lục Kỳ quay người bỏ đi về chỗ nghỉ ngơi của mình, lúc này Doãn Ngạn Nhi mới quay sang nói với cô trợ lý: “Cô chắc hẳn là đang chửi thầm trong bụng mình có đúng không? Cô đang rất căm ghét tôi vì đổ hết trách nhiệm lên đầu cô có đúng không hả?”.
Cô trợ lý vội lắc đầu lên tiếng giải thích: “Dạ em đâu dám oán trách gì chị đâu chị Ngạn Nhi, những chuyện này đều là chủ ý của em hết nên em đâu dám trách ai”.
Doãn Ngạn Nhi hừ nhẹ một cái rồi nhếch môi mỉm cười: “Cô biết khôn như thế là tốt nên nhớ cho kỹ những chuyện này đều là chủ ý của cô nếu cô dám hó hé ra ngoài thì cô chuẩn bị cuốn gói về nhà đi là vừa, chỉ cần một câu nói của tôi thôi thì đố công ty giải trí nào ở Vịnh Xuyên này dám thu nhận lại cô đó”.
Cô trợ lý rất bất mãn với thái độ hách dịch trịch thượng của Doãn Ngạn Nhi nhưng phận là trợ lý thấp cổ bé họng nên cô ta không thể cãi lại mà chỉ có thể cam tâm chấp nhận, ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua chuyện.
Bạch Lục Tinh bước vào lều của Tề Kỳ Nam rồi lên tiếng: “Kỳ Nam, đang làm gì vậy hả?”.
Tề Kỳ Nam và Bạch Lục Tinh cũng quen biết nhau từ nhỏ qua mấy buổi tiệc ở Tề gia tổ chức nên cũng coi nhau như anh em.
Tề Kỳ Nam lên tiếng đáp: “Dạ em đang cố gắng thử dò tìm vị trí của anh Hạo và chị Uyển Vũ qua GPS…cơ mà vô vọng quá anh ơi”.
Bạch Lục Tinh vỗ vào vai của Tề Kỳ Nam một cái trấn an rồi nói: “Em dành thời gian nghỉ ngơi đi đợi bão qua rồi thì giúp anh một tay cứu họ, chứ trên núi và vực thẳm thì sóng yếu lắm thường không dò được gì đâu”.
Tề Kỳ Nam thở dài: “Dạ em đương nhiên biết vậy nhưng mà ngồi không lòng cứ nóng như lửa đốt vậy đó nên em không ngồi yên được”.
Cô trợ lý nhất thời cảm thấy khó xử không biết nên làm như thế nào mới đúng nữa, cô ta ngẩng đầu lên thì vừa vặn bắt được ánh mắt biết nói của Doãn Ngạn Nhi đang nhìn mình chằm chằm.
Cô trợ lý cũng thừa biết Doãn Ngạn Nhi muốn cô làm gì rồi nên chần chừ vài giây rồi lên tiếng đáp: “Tôi xin lỗi…buổi tối trước đó tôi thấy Tề tổng và cả Kiều tiểu thư có thái độ không tốt với chị Ngạn Nhi cho nên cảm thấy bất bình, tôi cố tình tung tin Ngạn Nhi bỏ đi để mọi người lo lắng đi tìm thôi chứ không cố ý gây ra sự việc nghiêm trọng như vừa rồi”.
Doãn Ngạn Nhi tỏ thái độ tức giận lên tiếng quát cô trợ lý của mình: “Cô càng ngày càng quá đáng rồi đó ai cho cô tự ý làm như vậy hả? Cô có biết vì cô mà mọi người phải chật vật đi tìm tôi cả ngày trời không hả chẳng những vậy bây giờ còn làm hại đến Tề tổng và Tề thiếu phu nhân nữa. Nếu cô muốn chết thì đi chết một mình đi giờ báo hại tôi chọc giận đến cả Tề gia và Bạch gia cô tính hủy hoại hết tương lai của tôi hay sao hả?”.
Cô trợ lý nắm chặt tay thành nắm đấm móng tay đã ghim sâu vào lòng tay đến bật cả máu, cô ráng kìm chế bản thân để không vạch trần âm mưu và tội ác của Doãn Ngạn Nhi trước mặt của Bạch Lục Kỳ.
Toàn bộ âm mưu bỏ đi vào rừng vì uất ức đều là do Doãn Ngạn Nhi sai khiến, lúc cô ta nhìn thấy Bạch Lục Kỳ chạy qua lều của Kiều Uyển Vũ để gây chuyện thì cô ta cảm thấy rất hài lòng hả dạ và khi nhìn thấy mọi người tản ra đi tìm mình thì cô ta cảm thấy rất thành tựu vì được mọi người quan tâm.
Ý muốn của Doãn Ngạn Nhi đều thực hiện thành công nhưng đến lúc bị truy cứu trách nhiệm thì người thấp cổ bé họng như trợ lý là người phải gánh chịu hết nên cô ta cũng cảm thấy vô cùng uất ức.
Khóe mắt của cô trợ lý đỏ hoe lên tiếng nói với Doãn Ngạn Nhi: “Chị Ngạn Nhi xin chị tha cho em lần này đi mà, em cũng vì cảm thấy bất bình cho chị nên mới có những hành động quá khích như vậy…em xin hứa là sau này không bao giờ dám làm như vậy nữa đâu, em còn mẹ già và em trai đang đi học nếu bây giờ em mất việc thì gia đình em sẽ không sống nổi đâu chị ơi…”.
Doãn Ngạn Nhi quay sang nắm lấy cánh tay của Bạch Lục Kỳ giả vờ làm người tốt lên tiếng nói với cô: “Lục Kỳ à, bình thường thì chị sẽ thẳng tay sa thải những người như thế này nhưng mà em cũng nghe cô ấy nói rồi đó hoàn cảnh gia đình cô ấy rất đáng thương hay là chúng ta bỏ qua cho cô ấy lần này được không hả?”.
Bạch Lục Kỳ tỏ vẻ chán ghét hất tay của Doãn Ngạn Nhi ra: “Chuyện quan trọng bây giờ là Lăng Hạo và Uyển Vũ có thể toàn mạng quay trở về hay không thôi, những chuyện khác tôi chẳng còn tâm trạng để quan tâm nữa đâu muốn làm gì thì tùy chị đi”.
Bạch Lục Kỳ quay người bỏ đi về chỗ nghỉ ngơi của mình, lúc này Doãn Ngạn Nhi mới quay sang nói với cô trợ lý: “Cô chắc hẳn là đang chửi thầm trong bụng mình có đúng không? Cô đang rất căm ghét tôi vì đổ hết trách nhiệm lên đầu cô có đúng không hả?”.
Cô trợ lý vội lắc đầu lên tiếng giải thích: “Dạ em đâu dám oán trách gì chị đâu chị Ngạn Nhi, những chuyện này đều là chủ ý của em hết nên em đâu dám trách ai”.
Doãn Ngạn Nhi hừ nhẹ một cái rồi nhếch môi mỉm cười: “Cô biết khôn như thế là tốt nên nhớ cho kỹ những chuyện này đều là chủ ý của cô nếu cô dám hó hé ra ngoài thì cô chuẩn bị cuốn gói về nhà đi là vừa, chỉ cần một câu nói của tôi thôi thì đố công ty giải trí nào ở Vịnh Xuyên này dám thu nhận lại cô đó”.
Cô trợ lý rất bất mãn với thái độ hách dịch trịch thượng của Doãn Ngạn Nhi nhưng phận là trợ lý thấp cổ bé họng nên cô ta không thể cãi lại mà chỉ có thể cam tâm chấp nhận, ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua chuyện.
Bạch Lục Tinh bước vào lều của Tề Kỳ Nam rồi lên tiếng: “Kỳ Nam, đang làm gì vậy hả?”.
Tề Kỳ Nam và Bạch Lục Tinh cũng quen biết nhau từ nhỏ qua mấy buổi tiệc ở Tề gia tổ chức nên cũng coi nhau như anh em.
Tề Kỳ Nam lên tiếng đáp: “Dạ em đang cố gắng thử dò tìm vị trí của anh Hạo và chị Uyển Vũ qua GPS…cơ mà vô vọng quá anh ơi”.
Bạch Lục Tinh vỗ vào vai của Tề Kỳ Nam một cái trấn an rồi nói: “Em dành thời gian nghỉ ngơi đi đợi bão qua rồi thì giúp anh một tay cứu họ, chứ trên núi và vực thẳm thì sóng yếu lắm thường không dò được gì đâu”.
Tề Kỳ Nam thở dài: “Dạ em đương nhiên biết vậy nhưng mà ngồi không lòng cứ nóng như lửa đốt vậy đó nên em không ngồi yên được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.