Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 184
Hạ Tường Lam
05/03/2021
Buổi tối, Đoạn Phong Lãng đến một nhà hàng sang trọng ăn tối với những món thượng hạng đặc trưng ở Hà Lan rồi về khách sạn nghỉ ngơi, trong mơ anh lại thấy bản thân và Kiều Uyển Vũ trãi qua những ân ái xác thịt nồng nhiệt nên giật mình tỉnh giấc.
Vẻ mặt của Đoạn Phong Lãng trầm tư đến cực độ, nếu anh nhớ không lầm thì lần trước sau khi xem xong tin tức liên quan đến Lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Hoàng Kim biết được Tề Lăng Hạo công khai thân phận của Kiều Uyển Vũ trước truyền thông anh đã rất sốc. Đoạn Phong Lãng ngày hôm đó đau đớn tột độ đi đến phòng bao riêng của mình ở Phụng Cổ để uống rượu một mình, anh cũng chẳng biết bản thân đã uống hết bao nhiêu anh chỉ mang máng nhớ là mình nhìn thấy Kiều Uyển Vũ xuất hiện đưa anh về phòng ngủ tại khu vực khách sạn của Phụng Cổ luôn. Đêm hôm đó Đoạn Phong Lãng đã quá say rồi nên anh mới bộc lộ bản chất thực của mình đem thương nhớ bao nhiêu mà phát tiết trên người của cô gái vào phòng cùng mình lúc đó. Đến lúc tỉnh dậy Đoạn Phong Lãng không nhớ gì hết cũng chẳng có cô gái nào trong phòng nên anh nghĩ chuyện đã xảy ra chẳng qua chỉ là một giấc mơ, đó chỉ là những mong muốn trong lòng của anh trong nhiều năm qua lúc say thì trong tiềm thức lại xuất hiện một cách khách quan. Nhưng đến bây giờ suy nghĩ kỹ lại Đoạn Phong Lãng mới cảm thấy điêu đứng, anh cố nhớ lại về sự việc đêm hôm đó thì thấy loáng thoáng sự xuất hiện của Hàm Linh.
Phải ngày hôm đó người đến phòng bao riêng của Đoạn Phong Lãng là Hàm Linh cô ấy đỡ lấy anh với vẻ mặt lo lắng: “Lãng à, tại sao anh lại uống nhiều như vậy chứ?”.
Đoạn Phong Lãng lúc đó vẫn còn ý thức được người bên cạnh anh là Hàm Linh còn đẩy cô ấy ra: “Em đến đây là gì chứ, đi về đi mặc kệ anh”.
Nhưng đến lúc cả hai đi vào phòng ngủ ở khách sạn thì Đoạn Phong Lãng đã hoàn toàn mất đi ý thức anh cứ tưởng Hàm Linh là Kiều Uyển Vũ nên mặc sức phát tiết trên người cô ấy một cách cuồng nhiệt.
“Đừng mà Lãng…xin anh dừng lại đi…” câu van xin đó đang văng vẳng trong đầu của Đoạn Phong Lãng.
Tay của Đoạn Phong Lãng để trên đùi nắm chặt lại thành nắm đấm, vẻ mặt anh hiện lên nét hốt hoảng sợ hãi lẩm bẩm: “Thôi chết rồi…tối hôm đó mình đã cướp đi lần đầu tiên của Hàm Linh…nhưng mà tại sao chỉ mới một lần mà cô ấy đã có thể mang thai được chứ?!”.
Cả một đêm Đoạn Phong Lãng trằn trọc không thể chợp mắt được, anh nằm lăn qua lăn lại trên giường rất nhiều lần ánh mắt của anh hiện lên sự bế tắc, anh vốn không muốn cưới Hàm Linh nhưng lại không thể phủi sạch trách nhiệm với cô ấy được.
Sáng hôm sau, Đoạn Phong Lãng bắt chuyến bay sớm nhất để trở về Vịnh Xuyên nhưng chẳng biết đi đâu về đâu nên lang thang ở một trung tâm thương mại ở ngoại thành và vô tình gặp Kiều Uyển Vũ.
Đoạn Phong Lãng cầm một nhành hoa Anh Đào mới nở đưa về phía Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Nếu anh nhớ không lầm chúng ta từng hẹn ước sẽ cùng nhau ngắm hoa Anh Đào rơi nhưng chưa làm được, anh biết em thích hoa Anh Đào nên cố tình tặng cho em một nhánh khi hoa bắt đầu nở”.
Kiều Uyển Vũ nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt chứa đựng nhiều bi thương cô nhớ lại nội dung đoạn clip không mấy trong sáng giữa anh và Hàm Linh do chính cô ta gửi qua zalo của mình vào ba ngày trước thì cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Kiều Uyển Vũ đưa tay cầm lấy nhành hoa Anh Đào rồi ném nhẹ vào người của Đoạn Phong Lãng sau đó thì cất bước rời đi.
Đoạn Phong Lãng vội đuổi theo lên tiếng: “Uyển Vũ em làm vậy là sao chứ? Em thích nhất hoa Anh Đào mà”.
Kiều Uyển Vũ lạnh giọng lên tiếng đáp: “Phải tôi thích hoa Anh Đào, Tề Lăng Hạo vì tôi mà trồng cả một vườn hoa Anh Đào thật rộng lớn…mùa xuân đã đến rồi, đợi khi hoa nở tôi và anh ấy sẽ cùng nhau đi ngắm hoa rơi”.
Trái tim của Đoạn Phong Lãng như vỡ ra hàng nghìn mảnh: “Anh cứ nghĩ em vì hoàn cảnh bắt buộc mới phải kết hôn với Tề Lăng Hạo nhưng hóa ra không phải như thế”.
Kiều Uyển Vũ cũng lên tiếng: “Ban đầu tôi cũng nghĩ rằng anh và Hàm Linh bắt đầu không xuất phát từ tình yêu nhưng hóa ra không phải như thế”.
“Em nói vậy là có ý gì?”.
Kiều Uyển Vũ cười nhạt trên môi rồi đáp: “Chúng ta nên hài lòng với những gì mà mình nên có, tôi là thiếu phu nhân của Tề gia anh cũng nên cho bản thân mình và Hàm Linh một cơ hội đi”.
Nói rồi Kiều Uyển Vũ vội bước đi khóe mắt của cô đỏ hoe lên, hóa ra từ lâu Đoạn Phong Lãng đã yêu Hàm Linh rồi chỉ có bản thân cô không thể chấp nhận được sự thật mà thôi.
Đoạn Phong Lãng nhìn bóng dáng của Kiều Uyển Vũ khuất dần ở đằng xa bằng ánh mắt bất lực anh mỉm cười tự giễu: “Hóa ra em đã tìm được một bờ bến hạnh phúc thật sự chỉ có mỗi mình là cố chấp sống mãi với quá khứ mà thôi”.
Qua mấy ngày tuyệt vọng với hiện thực Đoạn Phong Lãng đi thẳng đến Vân Ảnh Các để nói chuyện với Hàm Linh.
Hàm Linh và Đoạn Phong Lãng ngồi đối diện nhau với thái độ ngượng ngùng một lúc thật lâu.
Cuối cùng Đoạn Phong Lãng là người lên tiếng trước: “Tại sao em không nói với anh về chuyện của đêm hôm đó?”.
Vẻ mặt của Đoạn Phong Lãng trầm tư đến cực độ, nếu anh nhớ không lầm thì lần trước sau khi xem xong tin tức liên quan đến Lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Hoàng Kim biết được Tề Lăng Hạo công khai thân phận của Kiều Uyển Vũ trước truyền thông anh đã rất sốc. Đoạn Phong Lãng ngày hôm đó đau đớn tột độ đi đến phòng bao riêng của mình ở Phụng Cổ để uống rượu một mình, anh cũng chẳng biết bản thân đã uống hết bao nhiêu anh chỉ mang máng nhớ là mình nhìn thấy Kiều Uyển Vũ xuất hiện đưa anh về phòng ngủ tại khu vực khách sạn của Phụng Cổ luôn. Đêm hôm đó Đoạn Phong Lãng đã quá say rồi nên anh mới bộc lộ bản chất thực của mình đem thương nhớ bao nhiêu mà phát tiết trên người của cô gái vào phòng cùng mình lúc đó. Đến lúc tỉnh dậy Đoạn Phong Lãng không nhớ gì hết cũng chẳng có cô gái nào trong phòng nên anh nghĩ chuyện đã xảy ra chẳng qua chỉ là một giấc mơ, đó chỉ là những mong muốn trong lòng của anh trong nhiều năm qua lúc say thì trong tiềm thức lại xuất hiện một cách khách quan. Nhưng đến bây giờ suy nghĩ kỹ lại Đoạn Phong Lãng mới cảm thấy điêu đứng, anh cố nhớ lại về sự việc đêm hôm đó thì thấy loáng thoáng sự xuất hiện của Hàm Linh.
Phải ngày hôm đó người đến phòng bao riêng của Đoạn Phong Lãng là Hàm Linh cô ấy đỡ lấy anh với vẻ mặt lo lắng: “Lãng à, tại sao anh lại uống nhiều như vậy chứ?”.
Đoạn Phong Lãng lúc đó vẫn còn ý thức được người bên cạnh anh là Hàm Linh còn đẩy cô ấy ra: “Em đến đây là gì chứ, đi về đi mặc kệ anh”.
Nhưng đến lúc cả hai đi vào phòng ngủ ở khách sạn thì Đoạn Phong Lãng đã hoàn toàn mất đi ý thức anh cứ tưởng Hàm Linh là Kiều Uyển Vũ nên mặc sức phát tiết trên người cô ấy một cách cuồng nhiệt.
“Đừng mà Lãng…xin anh dừng lại đi…” câu van xin đó đang văng vẳng trong đầu của Đoạn Phong Lãng.
Tay của Đoạn Phong Lãng để trên đùi nắm chặt lại thành nắm đấm, vẻ mặt anh hiện lên nét hốt hoảng sợ hãi lẩm bẩm: “Thôi chết rồi…tối hôm đó mình đã cướp đi lần đầu tiên của Hàm Linh…nhưng mà tại sao chỉ mới một lần mà cô ấy đã có thể mang thai được chứ?!”.
Cả một đêm Đoạn Phong Lãng trằn trọc không thể chợp mắt được, anh nằm lăn qua lăn lại trên giường rất nhiều lần ánh mắt của anh hiện lên sự bế tắc, anh vốn không muốn cưới Hàm Linh nhưng lại không thể phủi sạch trách nhiệm với cô ấy được.
Sáng hôm sau, Đoạn Phong Lãng bắt chuyến bay sớm nhất để trở về Vịnh Xuyên nhưng chẳng biết đi đâu về đâu nên lang thang ở một trung tâm thương mại ở ngoại thành và vô tình gặp Kiều Uyển Vũ.
Đoạn Phong Lãng cầm một nhành hoa Anh Đào mới nở đưa về phía Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Nếu anh nhớ không lầm chúng ta từng hẹn ước sẽ cùng nhau ngắm hoa Anh Đào rơi nhưng chưa làm được, anh biết em thích hoa Anh Đào nên cố tình tặng cho em một nhánh khi hoa bắt đầu nở”.
Kiều Uyển Vũ nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt chứa đựng nhiều bi thương cô nhớ lại nội dung đoạn clip không mấy trong sáng giữa anh và Hàm Linh do chính cô ta gửi qua zalo của mình vào ba ngày trước thì cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Kiều Uyển Vũ đưa tay cầm lấy nhành hoa Anh Đào rồi ném nhẹ vào người của Đoạn Phong Lãng sau đó thì cất bước rời đi.
Đoạn Phong Lãng vội đuổi theo lên tiếng: “Uyển Vũ em làm vậy là sao chứ? Em thích nhất hoa Anh Đào mà”.
Kiều Uyển Vũ lạnh giọng lên tiếng đáp: “Phải tôi thích hoa Anh Đào, Tề Lăng Hạo vì tôi mà trồng cả một vườn hoa Anh Đào thật rộng lớn…mùa xuân đã đến rồi, đợi khi hoa nở tôi và anh ấy sẽ cùng nhau đi ngắm hoa rơi”.
Trái tim của Đoạn Phong Lãng như vỡ ra hàng nghìn mảnh: “Anh cứ nghĩ em vì hoàn cảnh bắt buộc mới phải kết hôn với Tề Lăng Hạo nhưng hóa ra không phải như thế”.
Kiều Uyển Vũ cũng lên tiếng: “Ban đầu tôi cũng nghĩ rằng anh và Hàm Linh bắt đầu không xuất phát từ tình yêu nhưng hóa ra không phải như thế”.
“Em nói vậy là có ý gì?”.
Kiều Uyển Vũ cười nhạt trên môi rồi đáp: “Chúng ta nên hài lòng với những gì mà mình nên có, tôi là thiếu phu nhân của Tề gia anh cũng nên cho bản thân mình và Hàm Linh một cơ hội đi”.
Nói rồi Kiều Uyển Vũ vội bước đi khóe mắt của cô đỏ hoe lên, hóa ra từ lâu Đoạn Phong Lãng đã yêu Hàm Linh rồi chỉ có bản thân cô không thể chấp nhận được sự thật mà thôi.
Đoạn Phong Lãng nhìn bóng dáng của Kiều Uyển Vũ khuất dần ở đằng xa bằng ánh mắt bất lực anh mỉm cười tự giễu: “Hóa ra em đã tìm được một bờ bến hạnh phúc thật sự chỉ có mỗi mình là cố chấp sống mãi với quá khứ mà thôi”.
Qua mấy ngày tuyệt vọng với hiện thực Đoạn Phong Lãng đi thẳng đến Vân Ảnh Các để nói chuyện với Hàm Linh.
Hàm Linh và Đoạn Phong Lãng ngồi đối diện nhau với thái độ ngượng ngùng một lúc thật lâu.
Cuối cùng Đoạn Phong Lãng là người lên tiếng trước: “Tại sao em không nói với anh về chuyện của đêm hôm đó?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.