Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 218
Hạ Tường Lam
05/03/2021
Kiều Uyển Vũ mỉm cười tỏ vẻ cảm kích Tề Dận: “Lần trước cô đồng ý tham gia show thời trang của con đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với con rồi, con vẫn chưa cảm ơn cô về chuyện đó nữa”.
Tề Dận khẽ cười xua tay: “Có gì đâu chứ những thiết kế của con như là có ma thuật dễ dàng chinh phục con, được tham gia một show thời trang chất lượng như vậy cô cảm thấy rất là hạnh phúc bởi vì chất liệu mà con sử dụng trong bộ sưu tập đó đều là lụa sản xuất theo tiêu chuẩn Vệ Đồ trước đây, cô cảm giác được rằng con đang thổi hồn vào loại vải mà ba con nghiên cứu cả đời để lại cho con”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt: “Lúc con còn nhỏ đã nói với ba là sau này sẽ làm những khúc vải mà ba sản xuất ra trở thành tuyệt tác nhưng rốt cuộc ngày con thực hiện được lời hứa đó thì ba đã không còn nữa”.
Tề Dận nhìn thấy nước mắt của Kiều Uyển Vũ rơi xuống thì cảm thấy xót lòng, bà choàng tay qua vai ôm cô vào lòng an ủi: “Con đã làm rất tốt rồi cô tin là dù ba con ở đâu thì cũng sẽ luôn tự hào về con mà”.
“Cảm ơn cô nhiều lắm”.
Ngày Tề Dận ra sân bay để quay lại Canada, Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ cùng nhau đến tiễn bà đi.
Tề Dận lưu luyến nhìn lại mọi thứ rồi nói: “Cô sẽ quay lại trong thời gian tới hai đứa giữ gìn sức khỏe nha, hy vọng lần sau co quay về Vịnh Xuyên thì sẽ được lên chức làm bà cô đó nha”.
Kiều Uyển Vũ nghe vậy liền đỏ mặt ngại ngùng, Tề Lăng Hạo thì tự tin đáp: “Tụi con nhất định sẽ sinh đôi lúc đó cô tha hồ mà bồng cháu nha”.
Tề Dận mỉm cười rồi vẫy tay chào tạm biệt Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đi qua cửa soát vé vào bên trong sân bay.
Trên đường về nhà, Tề Lăng Hạo quay sang hỏi Kiều Uyển Vũ: “Em đã nghe lời cô Tề Dận nói chưa hả tranh thủ có con với anh đi để không ai dám động đến vị trí của em ở Tề gia nữa”.
Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Anh lấy đâu ra tự tin mà nói là sẽ sinh đôi vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo hất mặt lên đáp: “Em không tin anh sao? Vậy tối nay anh sẽ chứng minh cho em thấy”.
Kiều Uyển Vũ liền xua tay: “Thôi em tin rồi không cần chứng minh đâu”.
Dương Ngọc Trâm vừa đến Vân Ảnh Các để tìm Hàm Linh bàn công việc thì thấy nhân viên bên Vệ Đồ đang vận chuyển mấy mẫu áo cưới vào nhà của cô ta nên có chút bất ngờ.
Chờ mấy nhân viên đi rồi Dương Ngọc Trâm mới lên tiếng hỏi: “Hàm tổng à, mấy lễ phục này là sao vậy hả? Vệ Đồ đang là đối thủ của chúng ta mà lẽ nào cô đang muốn tìm hiểu phong cách thiết kế của bên đó nên mới mua y phục bên đó về xem thử hả?”.
Hàm Linh cau mày tỏ thái độ khó chịu: “Cô nghĩ tôi rãnh đến vậy sao? Lễ phục này là Lãng và tôi mua của Vệ Đồ để mặc trong hôm lễ đó”.
Dương Ngọc Trâm bị thu hút bởi bộ hỷ phục màu đỏ theo phong cách cổ trang được treo trên giá ngay ngắn rồi lên tiếng hỏi: “Cô là người ưa thích sự hiện đại nhưng lại chọn hỷ phục cổ trang à?”.
Nhắc đến chuyện này Hàm Linh càng hằn hộc hơn, cô vốn đã lựa ra mẫu thiết kế đẹp nhất trong những mẫu váy cưới của Kiều Uyển Vũ đem đi may để mặc trong ngày cưới rồi ai ngờ Đoạn Phong Lãng lại muốn hôm thực hiện các nghi lễ ở nhà sẽ mặc hỷ phục cổ trang. Chẳng những vậy lúc ở Về Đồ, Hàm Linh còn bị Kiều Uyển Vũ chọc tức rằng không có khả năng tự thiết kế áo cưới cho bản thân mình mà phải đi ăn cắp của người khác nên tự ái dâng lên không muốn mặc chiếc váy kia nữa.
Dương Ngọc Trâm nhìn bộ hỷ phục treo trên giá rồi khẽ lắc đầu lên tiếng hỏi Hàm Linh: “Nè, cô thật sự muốn khoác lên mình bộ đồ này vào lễ cưới của cô hay sao?”.
Hàm Linh tỏ vẻ chán ghét: “Cô nói thử xem tôi mà thèm khoác lên người bộ đồ không nhãn hiệu nổi tiếng này sao đã vậy lại còn do con nhỏ phế vật kia thiết kế nữa chứ, càng nghĩ lại càng thấy tức mà”.
Dương Ngọc Trâm tỏ vẻ ngạc nhiên ra mặt: “Cô đừng nói là do Kiều Uyển Vũ tự tay thiết kế luôn đó nha”.
“Còn phải hỏi nữa sao? Con khốn đó tặng hai bộ hỷ phục cho tôi và Lãng cô ta đúng là âm hồn bất tán mà ngay cả trong hôn lễ của tôi mà vẫn phải có sự hiện diện của cô ta thật là tức chết mà”.
Dương Ngọc Trâm tỏ vẻ đồng cảm với Hàm Linh: “Mà tôi nói thật cái này cô đừng buồn lòng chứ, Đoạn gia cũng có gia thế của Vịnh Xuyên mà không dám thuê thương hiệu thời trang nổi tiếng thiết kế váy cưới cô độc quyền cho cô sao cứ phải chọn cái kiểu cổ trang nhàn chám này làm gì không biết, tháng rồi Hạ Ngọc Nghiên cũng vừa mới kết hôn đó bạn trai cô ta còn thuê người thiết kế váy cưới riêng gần 1 triệu USD luôn đó”.
Hàm Linh lại tức giận ra mặt: “Càng nói đến chuyện áo cưới thì càng cảm thấy bực mình mà, tôi cũng chẳng biết vì sao mà Lãng cứ nhất quyết bắt tôi phải mặc kiểu lễ phục cổ trang xưa lắc xưa lơ này nữa đã vậy còn do Kiều Uyển Vũ thiết kế”.
Dương Ngọc Trâm liền lên tiếng: “Sao cô không thử thuyết phục Lãng xem sao?”.
Hàm Linh cau mày tỏ vẻ không cam tâm: “Tôi đã nói rồi nhưng mà Lãng vẫn không có nghe, chỉ cho phép tôi mặc một bộ lễ phục cưới của thương hiệu Phong Linh lúc tiếp khách ở nhà hàng mà thôi”.
Tề Dận khẽ cười xua tay: “Có gì đâu chứ những thiết kế của con như là có ma thuật dễ dàng chinh phục con, được tham gia một show thời trang chất lượng như vậy cô cảm thấy rất là hạnh phúc bởi vì chất liệu mà con sử dụng trong bộ sưu tập đó đều là lụa sản xuất theo tiêu chuẩn Vệ Đồ trước đây, cô cảm giác được rằng con đang thổi hồn vào loại vải mà ba con nghiên cứu cả đời để lại cho con”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt: “Lúc con còn nhỏ đã nói với ba là sau này sẽ làm những khúc vải mà ba sản xuất ra trở thành tuyệt tác nhưng rốt cuộc ngày con thực hiện được lời hứa đó thì ba đã không còn nữa”.
Tề Dận nhìn thấy nước mắt của Kiều Uyển Vũ rơi xuống thì cảm thấy xót lòng, bà choàng tay qua vai ôm cô vào lòng an ủi: “Con đã làm rất tốt rồi cô tin là dù ba con ở đâu thì cũng sẽ luôn tự hào về con mà”.
“Cảm ơn cô nhiều lắm”.
Ngày Tề Dận ra sân bay để quay lại Canada, Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ cùng nhau đến tiễn bà đi.
Tề Dận lưu luyến nhìn lại mọi thứ rồi nói: “Cô sẽ quay lại trong thời gian tới hai đứa giữ gìn sức khỏe nha, hy vọng lần sau co quay về Vịnh Xuyên thì sẽ được lên chức làm bà cô đó nha”.
Kiều Uyển Vũ nghe vậy liền đỏ mặt ngại ngùng, Tề Lăng Hạo thì tự tin đáp: “Tụi con nhất định sẽ sinh đôi lúc đó cô tha hồ mà bồng cháu nha”.
Tề Dận mỉm cười rồi vẫy tay chào tạm biệt Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đi qua cửa soát vé vào bên trong sân bay.
Trên đường về nhà, Tề Lăng Hạo quay sang hỏi Kiều Uyển Vũ: “Em đã nghe lời cô Tề Dận nói chưa hả tranh thủ có con với anh đi để không ai dám động đến vị trí của em ở Tề gia nữa”.
Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Anh lấy đâu ra tự tin mà nói là sẽ sinh đôi vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo hất mặt lên đáp: “Em không tin anh sao? Vậy tối nay anh sẽ chứng minh cho em thấy”.
Kiều Uyển Vũ liền xua tay: “Thôi em tin rồi không cần chứng minh đâu”.
Dương Ngọc Trâm vừa đến Vân Ảnh Các để tìm Hàm Linh bàn công việc thì thấy nhân viên bên Vệ Đồ đang vận chuyển mấy mẫu áo cưới vào nhà của cô ta nên có chút bất ngờ.
Chờ mấy nhân viên đi rồi Dương Ngọc Trâm mới lên tiếng hỏi: “Hàm tổng à, mấy lễ phục này là sao vậy hả? Vệ Đồ đang là đối thủ của chúng ta mà lẽ nào cô đang muốn tìm hiểu phong cách thiết kế của bên đó nên mới mua y phục bên đó về xem thử hả?”.
Hàm Linh cau mày tỏ thái độ khó chịu: “Cô nghĩ tôi rãnh đến vậy sao? Lễ phục này là Lãng và tôi mua của Vệ Đồ để mặc trong hôm lễ đó”.
Dương Ngọc Trâm bị thu hút bởi bộ hỷ phục màu đỏ theo phong cách cổ trang được treo trên giá ngay ngắn rồi lên tiếng hỏi: “Cô là người ưa thích sự hiện đại nhưng lại chọn hỷ phục cổ trang à?”.
Nhắc đến chuyện này Hàm Linh càng hằn hộc hơn, cô vốn đã lựa ra mẫu thiết kế đẹp nhất trong những mẫu váy cưới của Kiều Uyển Vũ đem đi may để mặc trong ngày cưới rồi ai ngờ Đoạn Phong Lãng lại muốn hôm thực hiện các nghi lễ ở nhà sẽ mặc hỷ phục cổ trang. Chẳng những vậy lúc ở Về Đồ, Hàm Linh còn bị Kiều Uyển Vũ chọc tức rằng không có khả năng tự thiết kế áo cưới cho bản thân mình mà phải đi ăn cắp của người khác nên tự ái dâng lên không muốn mặc chiếc váy kia nữa.
Dương Ngọc Trâm nhìn bộ hỷ phục treo trên giá rồi khẽ lắc đầu lên tiếng hỏi Hàm Linh: “Nè, cô thật sự muốn khoác lên mình bộ đồ này vào lễ cưới của cô hay sao?”.
Hàm Linh tỏ vẻ chán ghét: “Cô nói thử xem tôi mà thèm khoác lên người bộ đồ không nhãn hiệu nổi tiếng này sao đã vậy lại còn do con nhỏ phế vật kia thiết kế nữa chứ, càng nghĩ lại càng thấy tức mà”.
Dương Ngọc Trâm tỏ vẻ ngạc nhiên ra mặt: “Cô đừng nói là do Kiều Uyển Vũ tự tay thiết kế luôn đó nha”.
“Còn phải hỏi nữa sao? Con khốn đó tặng hai bộ hỷ phục cho tôi và Lãng cô ta đúng là âm hồn bất tán mà ngay cả trong hôn lễ của tôi mà vẫn phải có sự hiện diện của cô ta thật là tức chết mà”.
Dương Ngọc Trâm tỏ vẻ đồng cảm với Hàm Linh: “Mà tôi nói thật cái này cô đừng buồn lòng chứ, Đoạn gia cũng có gia thế của Vịnh Xuyên mà không dám thuê thương hiệu thời trang nổi tiếng thiết kế váy cưới cô độc quyền cho cô sao cứ phải chọn cái kiểu cổ trang nhàn chám này làm gì không biết, tháng rồi Hạ Ngọc Nghiên cũng vừa mới kết hôn đó bạn trai cô ta còn thuê người thiết kế váy cưới riêng gần 1 triệu USD luôn đó”.
Hàm Linh lại tức giận ra mặt: “Càng nói đến chuyện áo cưới thì càng cảm thấy bực mình mà, tôi cũng chẳng biết vì sao mà Lãng cứ nhất quyết bắt tôi phải mặc kiểu lễ phục cổ trang xưa lắc xưa lơ này nữa đã vậy còn do Kiều Uyển Vũ thiết kế”.
Dương Ngọc Trâm liền lên tiếng: “Sao cô không thử thuyết phục Lãng xem sao?”.
Hàm Linh cau mày tỏ vẻ không cam tâm: “Tôi đã nói rồi nhưng mà Lãng vẫn không có nghe, chỉ cho phép tôi mặc một bộ lễ phục cưới của thương hiệu Phong Linh lúc tiếp khách ở nhà hàng mà thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.