Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 227
Hạ Tường Lam
05/03/2021
Âu Nhựt Hàn khẽ nhếch môi mỉm cười lạnh: “Ông không mang theo não à, nghĩ sao mà tôi lại đi thích loại người không sạch sẽ như thế chứ tôi chọn cô ta làm người đại diện chẳng qua vì cô ta vừa mới nổi tiếng không có nhiều scandal làm ảnh hưởng đến thương hiệu của tôi mà thôi”.
Lãnh Nguyệt Quân như bị dội nguyên gáo nước lạnh vào mặt nên đứng thừ người ra không nói được lời nào hết, ai bảo cô ta mắc bệnh hoang tưởng quá nặng làm gì để giờ không chấp nhận được sự thật phủ phàng.
Mấy nhân viên của Prophen nghe thấy Âu Nhựt Hàn nói như vậy liền đồng loạt tố cáo tội trạng của Lãnh Nguyệt Quân và người quản lý lúc nào cũng bắt chẹt nói nặng nói nhẹ đủ lời.
Người A: “Ông chủ à, thật ra Lãnh tiểu thư đã đến đây rất nhiều lần hầu như tháng nào cũng đến lấy đi vài món trang sức đắc tiền hết đó”.
Người B: “Chẳng những vậy lần nào cô ta cũng trả giá rẻ bèo còn quản lý thì a dua theo cô ta sau đó lại trừ tiền của nhân viên”.
Người C: “Phải đó từ lúc Lãnh tiểu thư đây làm người đại diện cho Prophen thì lương bổng của nhân viên chẳng còn lại mấy đồng có tháng cô ta lấy quá nhiều trang sức thì chúng tôi gần như không có đủ tiền để sống nữa đó”.
Âu Nhựt Hàn quay sang nhìn người quản lý cửa hàng bằng ánh mắt tức giận: “Tôi cho ông thời hạn 3 ngày thống kê lại tất cả những món trang sức mà ông đã đưa cho Lãnh tiểu thư đây và cả tiền đã cắt xén của nhân viên đem hoàn trả lại cho họ”.
Người quản lý người ướt đẫm mồ hôi mặt xanh như tàu lá chuối gật đầu lia lịa đáp: “Dạ ông chủ tôi lập tức sẽ đi làm ngay ạ”.
Âu Nhựt Hàn quay sang nhìn Lãnh Nguyệt Quân bằng ánh mắt lạnh lẽo không thấy thiện cảm đâu hết: “Còn Lãnh tiểu thư đây phiền cô đem trả lại những món trang sức đã lấy ở những cửa hàng của chúng tôi hoặc là thanh toán phần tiền còn nợ để sở hữu thì tùy cô lựa chọn vậy”.
Sắc mặt của Lãnh Nguyệt Quân đen cả hơn đít nồi, cô không muốn chấp nhận sự thật này dù là Âu Nhựt Hàn chưa từng gặp mặt riêng cô ta lần nào nhưng cô ta vẫn mơ tưởng trở thành nữ chủ nhân của chuỗi cửa hàng đá quý Prophen nên lúc nào cũng hống hách giờ bị lật mặt thì không biết giấu mặt vào đâu.
Lãnh Nguyệt Quân thẹn quá hóa giận liền ngẩng đầu lên nhìn Âu Nhựt Hàn rồi lớn tiếng nói: “Hôm nay anh cạn tình thì đừng trách tôi cạn nghĩa tôi tuyên bố hủy hợp đồng làm người đại diện cho Prophen”.
Vẻ mặt của Âu Nhựt Hàn vẫn bình tĩnh không chút để tâm: “Vậy cũng tốt thôi hủy hợp thì đền tiền tôi sẽ cho luật sư riêng của tôi liên hệ với cô để giải quyết nhưng nhớ trả lại trang sức hoặc là hoàn đủ tiền cho tôi nha”.
Lãnh Nguyệt Quân bực dọc bỏ đi ngày hôm nay cô ta đã đủ mất mặ lắm rồi nên chẳng dám đứng đó nghe người ta bàn tán ra vào nữa.
Âu Nhựt Hàn quay sang nhìn Hà My rồi nói: “Từ ngày hôm nay cô được thăng chức lên làm quản lý cửa hàng này cố gắng mà phát huy nha”.
Hà My mừng rỡ rối rít cảm ơn: “Âu thiếu đã tin tưởng thì tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt không phụ lòng tin của ông chủ đâu ạ”.
Người quản lý cũ nghe vậy thì nét mặt ngờ nghệch ra lên tiếng hỏi: “Ông chủ vậy còn tôi phải làm sao đây?”.
Âu Nhựt Hàn khẽ cười lên tiếng đáp: “Từ ngày mai ông ra làm bảo vệ cửa hàng đi tôi thấy chỗ đó thích hợp hơn với ông đấy”.
Người quản lý méo mặt chỉ vì sự hiểu lầm nhỏ mà giờ mất chức nhưng còn may là chưa mất việc, ông ta yểu xìu lên tiếng đáp: “Dạ cảm ơn Âu tổng đã tha cho một lần”.
Sau giải quyết xong mọi việc Âu Nhựt Hàn bảo mọi người quay trở về vị trí làm việc rồi lên tiếng hỏi Tề Lăng Hạo: “Tôi xử lý vậy đã được chưa đừng có đòi thu mua lại chén cơm của tôi nữa được không?”.
Tề Lăng Hạo hỏi Kiều Uyển Vũ: “Em cảm thấy sao hả? Anh ta xử lý vậy đã thỏa đáng chưa hả?”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Uhm em thấy cũng thỏa đáng rồi nhưng mà sợi chuỗi cẩm thạch mà em chọn làm quà cho bà ngoại đã bị làm hỏng mất rồi”.
Âu Nhựt Hàn liền lên tiếng đáp: “Tưởng chuyện gì lớn lao thì không giải quyết được chứ một sợi chuỗi cảm thạch thì tôi có thể giúp sửa được”.
Âu Nhựt Hàn sai thợ trong cửa hàng lập tức sửa sợi dây đeo tay lại cho Kiều Uyển Vũ, lúc sửa xong cô nhìn và cảm thấy rất hài lòng.
“Em thấy sợi dây đeo tay này sẽ hợp với bà ngoại đó, anh cảm thấy sao hả?” Kiều Uyển Vũ quay sang hỏi ý kiến của Tề Lăng Hạo.
Tề Lăng Hạo cũng tỏ vẻ hài lòng: “Em thấy đẹp thì đương nhiên là đẹp rồi cần gì phải hỏi ý anh chứ?”.
Kiều Uyển Vũ liền đáp: “Đâu có được đây là quà cả hai chúng ta cùng mua tặng bà ngoại mà đâu thể để mình em quyết định được”.
Tề Lăng Hạo mỉm cười đáp: “Đẹp, cái gì em chọn cũng đẹp hết”.
Tề Lăng Hạo rút thẻ đen ra đưa cho nhân viên thu ngân: “Phiền cô thanh toán giúp tôi”.
Âu Nhựt Hàn vội đưa tay cản: “Đâu có được, hôm nay cũng do nhân viên của tôi làm việc thất trách sợi dây này xem tôi tặng cho hai người đi làm quà biếu bà ngoại đi”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu: “Vợ tôi mua thì để tôi thanh toán, còn nếu cậu muốn tặng quà cho bà ngoại tôi thì hôm mừng thọ bà tự đến mà tặng chứ”.
Lãnh Nguyệt Quân như bị dội nguyên gáo nước lạnh vào mặt nên đứng thừ người ra không nói được lời nào hết, ai bảo cô ta mắc bệnh hoang tưởng quá nặng làm gì để giờ không chấp nhận được sự thật phủ phàng.
Mấy nhân viên của Prophen nghe thấy Âu Nhựt Hàn nói như vậy liền đồng loạt tố cáo tội trạng của Lãnh Nguyệt Quân và người quản lý lúc nào cũng bắt chẹt nói nặng nói nhẹ đủ lời.
Người A: “Ông chủ à, thật ra Lãnh tiểu thư đã đến đây rất nhiều lần hầu như tháng nào cũng đến lấy đi vài món trang sức đắc tiền hết đó”.
Người B: “Chẳng những vậy lần nào cô ta cũng trả giá rẻ bèo còn quản lý thì a dua theo cô ta sau đó lại trừ tiền của nhân viên”.
Người C: “Phải đó từ lúc Lãnh tiểu thư đây làm người đại diện cho Prophen thì lương bổng của nhân viên chẳng còn lại mấy đồng có tháng cô ta lấy quá nhiều trang sức thì chúng tôi gần như không có đủ tiền để sống nữa đó”.
Âu Nhựt Hàn quay sang nhìn người quản lý cửa hàng bằng ánh mắt tức giận: “Tôi cho ông thời hạn 3 ngày thống kê lại tất cả những món trang sức mà ông đã đưa cho Lãnh tiểu thư đây và cả tiền đã cắt xén của nhân viên đem hoàn trả lại cho họ”.
Người quản lý người ướt đẫm mồ hôi mặt xanh như tàu lá chuối gật đầu lia lịa đáp: “Dạ ông chủ tôi lập tức sẽ đi làm ngay ạ”.
Âu Nhựt Hàn quay sang nhìn Lãnh Nguyệt Quân bằng ánh mắt lạnh lẽo không thấy thiện cảm đâu hết: “Còn Lãnh tiểu thư đây phiền cô đem trả lại những món trang sức đã lấy ở những cửa hàng của chúng tôi hoặc là thanh toán phần tiền còn nợ để sở hữu thì tùy cô lựa chọn vậy”.
Sắc mặt của Lãnh Nguyệt Quân đen cả hơn đít nồi, cô không muốn chấp nhận sự thật này dù là Âu Nhựt Hàn chưa từng gặp mặt riêng cô ta lần nào nhưng cô ta vẫn mơ tưởng trở thành nữ chủ nhân của chuỗi cửa hàng đá quý Prophen nên lúc nào cũng hống hách giờ bị lật mặt thì không biết giấu mặt vào đâu.
Lãnh Nguyệt Quân thẹn quá hóa giận liền ngẩng đầu lên nhìn Âu Nhựt Hàn rồi lớn tiếng nói: “Hôm nay anh cạn tình thì đừng trách tôi cạn nghĩa tôi tuyên bố hủy hợp đồng làm người đại diện cho Prophen”.
Vẻ mặt của Âu Nhựt Hàn vẫn bình tĩnh không chút để tâm: “Vậy cũng tốt thôi hủy hợp thì đền tiền tôi sẽ cho luật sư riêng của tôi liên hệ với cô để giải quyết nhưng nhớ trả lại trang sức hoặc là hoàn đủ tiền cho tôi nha”.
Lãnh Nguyệt Quân bực dọc bỏ đi ngày hôm nay cô ta đã đủ mất mặ lắm rồi nên chẳng dám đứng đó nghe người ta bàn tán ra vào nữa.
Âu Nhựt Hàn quay sang nhìn Hà My rồi nói: “Từ ngày hôm nay cô được thăng chức lên làm quản lý cửa hàng này cố gắng mà phát huy nha”.
Hà My mừng rỡ rối rít cảm ơn: “Âu thiếu đã tin tưởng thì tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt không phụ lòng tin của ông chủ đâu ạ”.
Người quản lý cũ nghe vậy thì nét mặt ngờ nghệch ra lên tiếng hỏi: “Ông chủ vậy còn tôi phải làm sao đây?”.
Âu Nhựt Hàn khẽ cười lên tiếng đáp: “Từ ngày mai ông ra làm bảo vệ cửa hàng đi tôi thấy chỗ đó thích hợp hơn với ông đấy”.
Người quản lý méo mặt chỉ vì sự hiểu lầm nhỏ mà giờ mất chức nhưng còn may là chưa mất việc, ông ta yểu xìu lên tiếng đáp: “Dạ cảm ơn Âu tổng đã tha cho một lần”.
Sau giải quyết xong mọi việc Âu Nhựt Hàn bảo mọi người quay trở về vị trí làm việc rồi lên tiếng hỏi Tề Lăng Hạo: “Tôi xử lý vậy đã được chưa đừng có đòi thu mua lại chén cơm của tôi nữa được không?”.
Tề Lăng Hạo hỏi Kiều Uyển Vũ: “Em cảm thấy sao hả? Anh ta xử lý vậy đã thỏa đáng chưa hả?”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Uhm em thấy cũng thỏa đáng rồi nhưng mà sợi chuỗi cẩm thạch mà em chọn làm quà cho bà ngoại đã bị làm hỏng mất rồi”.
Âu Nhựt Hàn liền lên tiếng đáp: “Tưởng chuyện gì lớn lao thì không giải quyết được chứ một sợi chuỗi cảm thạch thì tôi có thể giúp sửa được”.
Âu Nhựt Hàn sai thợ trong cửa hàng lập tức sửa sợi dây đeo tay lại cho Kiều Uyển Vũ, lúc sửa xong cô nhìn và cảm thấy rất hài lòng.
“Em thấy sợi dây đeo tay này sẽ hợp với bà ngoại đó, anh cảm thấy sao hả?” Kiều Uyển Vũ quay sang hỏi ý kiến của Tề Lăng Hạo.
Tề Lăng Hạo cũng tỏ vẻ hài lòng: “Em thấy đẹp thì đương nhiên là đẹp rồi cần gì phải hỏi ý anh chứ?”.
Kiều Uyển Vũ liền đáp: “Đâu có được đây là quà cả hai chúng ta cùng mua tặng bà ngoại mà đâu thể để mình em quyết định được”.
Tề Lăng Hạo mỉm cười đáp: “Đẹp, cái gì em chọn cũng đẹp hết”.
Tề Lăng Hạo rút thẻ đen ra đưa cho nhân viên thu ngân: “Phiền cô thanh toán giúp tôi”.
Âu Nhựt Hàn vội đưa tay cản: “Đâu có được, hôm nay cũng do nhân viên của tôi làm việc thất trách sợi dây này xem tôi tặng cho hai người đi làm quà biếu bà ngoại đi”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu: “Vợ tôi mua thì để tôi thanh toán, còn nếu cậu muốn tặng quà cho bà ngoại tôi thì hôm mừng thọ bà tự đến mà tặng chứ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.