Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 231
Hạ Tường Lam
05/03/2021
Nói rồi Lý Hoài Dịch đi sâu vào bên trong cơ thể của Hàm Linh còn cô thì bất lực nằm đó chịu trận, ánh mắt của Hàm Linh dán lên trần nhà như người vô hồn nước mắt liên tục rơi xuống nhưng điều đó chỉ kích thích thú tính trong người của Lý Hoài Dịch bộc phát mạnh mẽ hơn mà thôi, ông ta mặc sức mà phát tiết trong cơ thể của Hàm Linh bất chấp việc cô đang mang thai.
Hàm Linh bị Lý Hoài Dịch dày vò đủ kiểu từ trên giường cho đến dưới đất, ông ta chỉ cần thỏa mãn bản thân và không hề nghĩ đến cảm nhận của cô gái đang nằm dưới thân mình.
Lúc thầy hiệu trưởng Lý bước ra khỏi nhà của Hàm Linh là khoảng 1 giờ sáng, ông ta vừa đi vừa kéo lại khóa quần một cách thản nhiên như chốn không người.
Tiếng cửa nhà đóng sầm lại cũng chẳng khác nào tiếng cánh cửa địa ngục u tối trong cuộc đời Hàm Linh vừa mới khép lại, Lý Hoài Dịch giống như một quỷ đội lốt người vừa mới từ địa ngục bò lên ám hại cô.
Trong phòng khá hỗn loạn đồ đạc vứt vung vãi dưới sàn nhà, ga trãi giường nhăn nhúm, gối thì vứt tùy tiện, chăn thì ném xuống dưới sàn, Hàm Linh nằm ngửa trên giường chiếc váy ngủ không còn nguyên vẹn vừa vặn vắt ngang qua người cô chẳng che đậy được những thứ cần được che đậy, trông cô chẳng khác nào một đóa hoa vừa mới bị vùi dập sau một trận bão lớn.
Trên làn da trắng trẽo đó xuất hiện lấm tấm những vết đỏ do dấu hôn để lại còn cả những vết thâm tím cùng với dấu răng gần phần ngực nhìn rất đáng sợ.
Hàm Linh khóc nức nở, nước mắt làm nhòe đi mọi thứ trong mắt cô: “Hu hu hu…tại sao lại như vậy chứ???…con đường này có thể nào không đi tiếp được hay không???…Lý Hoài Dịch đúng là cầm thú một con chó cũng không bằng…hu hu hu”.
Hàm Linh cảm thấy tủi thân vô cùng có ai thê thảm như cô hay không lại bị cưỡng bức ngay trước lễ cưới của mình và người mà mình yêu thương, cô chờ đợi 8 năm rồi mới có cơ hội cùng Đoạn Phong Lãng xây dựng hạnh phúc. Hàm Linh đã muốn chấm dứt mối quan hệ mờ ám này với Lý Hoài Dịch để làm lại từ đầu cùng Đoạn Phong Lãng nhưng tiếc là ông ta như một con quỷ đói không hề buông tha cho cô.
Qua một lúc thật lâu, Hàm Linh ngồi dậy cô lảo đảo đi vào phòng tắm, nhìn những dấu tích mà Lý Hoài Dịch để lại trên cơ thể mình cô vừa tức mà vừa đau, muốn khóc lại khóc không được.
“Cái tên khốn đó, sao có thể đối xử với mình như vậy chứ, ngày mai là ngày cưới của mình với Lãng rồi nếu anh ấy nhìn thấy những dấu vết này sẽ nghĩ gì đây, mình phải làm sao đây???” nét mặt Hàm Linh toát lên vẻ sợ hãi rõ rệt.
Hàm Linh cũng tự cảm thấy ghê tởm bản thân mình vì những chuyện đã xảy ra với Lý Hoài Dịch trước ngày hôn lễ, trước đó cô cũng xảy ra quan hệ tình dục với ông ta nhiều lần rồi nhưng mà những lần đó đều do cô tự nguyện để đánh đổi còn lần này thì ông ta là đang cưỡng bức cô bởi vì cô không hề đồng ý.
Hàm Linh bật vòi sen cho nước chảy thật mạnh rồi đứng dưới đó thật lâu, dòng nước lạnh lẽo đó dường như đang đóng băng mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô lại.
Hàm Linh nghĩ nước có thể giúp cô rửa sạch tất cả chỉ là cô không biết nước có thể rửa sạch những vết bẩn thông thường nhưng lại không thể rửa trôi đi vết nhơ trong đời của một người nào đó.
Chấp nhận đánh đổi với ác ma thì phải chấp nhận trả cái giá đắt hơn so với tưởng tượng, Lý Hoài Dịch là con cáo già còn Hàm Linh bất quá cũng chỉ là một con thỏ tinh ranh mà thôi.
Đánh đổi quyền lực danh vọng với sự trong sạch và tự do cả đời liệu có đáng hay không chứ?!
Ánh mắt của Hàm Linh bi thương đến tột độ, bụng dưới của cô truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho cô nhớ lại là bản thân đang mang thai nên vội vàng lau người rồi đi ra ngoài.
Hàm Linh ngồi trên giường đưa mắt nhìn xuống bụng của mình tay cô vuốt ve lẩm bẩm: “Con à…con đừng có chuyện gì nhé con là tất cả của mẹ…những chuyện dơ bẩn mà hôm nay mẹ con mình phải chịu mẹ nhất định sẽ bắt tên khốn Lý Hoài Dịch đó trả lại gấp trăm nghìn lần”.
Sáng sớm hôm sau, ở Đoạn gia Đoạn Phong Lãng ở trong phòng của mình thay y phục cưới anh khoác lên người áo khỏa kiểu cổ trang, màu chủ đạo của áo khỏa là màu đỏ kết hợp với màu vàng của những đường chỉ thêu họa tiết. Hai màu đỏ vàng theo quan niệm của người xưa thể hiện sự may mắn và hạnh phúc, họa tiết rồng phượng thể hiện sự hòa hợp âm dương cao quý, kết hợp sườn xám màu đen có thiết kế dài tới gót chân chật liệu được may bằng vải gấm trơn.
Nhìn bản thân mình trong gương thật là hoàn mỹ đúng như những gì mà Đoạn Phong Lãng tưởng tượng trong đầu về cảnh tượng mà mình mặc hỉ phục trên người, chỉ tiếc nuối ở chỗ người cùng anh mặc hỷ phục lại không phải người mà anh thật tâm muốn cưới mà thôi.
Tại căn biệt thự của ba mẹ Hàm Linh, Thẩm Mộc Chi trong tâm trạng vui vẻ giúp Hàm Linh thay hỷ phục. Cô mặc áo khỏa màu đỏ chia làm hai phần là váy và áo tách rời. Áo cổ vai tròn, tay dài được thêu tay hình phụng tỉ mỉ bằng chỉ kim vàng bắt mắt, trên thân áo còn đính thêm đá quý lấp lánh. Phần váy bên dưới xếp ly xòe rộng với những họa tiết bắt mắt để cô dâu nổi bật hơn.
Hàm Linh bị Lý Hoài Dịch dày vò đủ kiểu từ trên giường cho đến dưới đất, ông ta chỉ cần thỏa mãn bản thân và không hề nghĩ đến cảm nhận của cô gái đang nằm dưới thân mình.
Lúc thầy hiệu trưởng Lý bước ra khỏi nhà của Hàm Linh là khoảng 1 giờ sáng, ông ta vừa đi vừa kéo lại khóa quần một cách thản nhiên như chốn không người.
Tiếng cửa nhà đóng sầm lại cũng chẳng khác nào tiếng cánh cửa địa ngục u tối trong cuộc đời Hàm Linh vừa mới khép lại, Lý Hoài Dịch giống như một quỷ đội lốt người vừa mới từ địa ngục bò lên ám hại cô.
Trong phòng khá hỗn loạn đồ đạc vứt vung vãi dưới sàn nhà, ga trãi giường nhăn nhúm, gối thì vứt tùy tiện, chăn thì ném xuống dưới sàn, Hàm Linh nằm ngửa trên giường chiếc váy ngủ không còn nguyên vẹn vừa vặn vắt ngang qua người cô chẳng che đậy được những thứ cần được che đậy, trông cô chẳng khác nào một đóa hoa vừa mới bị vùi dập sau một trận bão lớn.
Trên làn da trắng trẽo đó xuất hiện lấm tấm những vết đỏ do dấu hôn để lại còn cả những vết thâm tím cùng với dấu răng gần phần ngực nhìn rất đáng sợ.
Hàm Linh khóc nức nở, nước mắt làm nhòe đi mọi thứ trong mắt cô: “Hu hu hu…tại sao lại như vậy chứ???…con đường này có thể nào không đi tiếp được hay không???…Lý Hoài Dịch đúng là cầm thú một con chó cũng không bằng…hu hu hu”.
Hàm Linh cảm thấy tủi thân vô cùng có ai thê thảm như cô hay không lại bị cưỡng bức ngay trước lễ cưới của mình và người mà mình yêu thương, cô chờ đợi 8 năm rồi mới có cơ hội cùng Đoạn Phong Lãng xây dựng hạnh phúc. Hàm Linh đã muốn chấm dứt mối quan hệ mờ ám này với Lý Hoài Dịch để làm lại từ đầu cùng Đoạn Phong Lãng nhưng tiếc là ông ta như một con quỷ đói không hề buông tha cho cô.
Qua một lúc thật lâu, Hàm Linh ngồi dậy cô lảo đảo đi vào phòng tắm, nhìn những dấu tích mà Lý Hoài Dịch để lại trên cơ thể mình cô vừa tức mà vừa đau, muốn khóc lại khóc không được.
“Cái tên khốn đó, sao có thể đối xử với mình như vậy chứ, ngày mai là ngày cưới của mình với Lãng rồi nếu anh ấy nhìn thấy những dấu vết này sẽ nghĩ gì đây, mình phải làm sao đây???” nét mặt Hàm Linh toát lên vẻ sợ hãi rõ rệt.
Hàm Linh cũng tự cảm thấy ghê tởm bản thân mình vì những chuyện đã xảy ra với Lý Hoài Dịch trước ngày hôn lễ, trước đó cô cũng xảy ra quan hệ tình dục với ông ta nhiều lần rồi nhưng mà những lần đó đều do cô tự nguyện để đánh đổi còn lần này thì ông ta là đang cưỡng bức cô bởi vì cô không hề đồng ý.
Hàm Linh bật vòi sen cho nước chảy thật mạnh rồi đứng dưới đó thật lâu, dòng nước lạnh lẽo đó dường như đang đóng băng mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô lại.
Hàm Linh nghĩ nước có thể giúp cô rửa sạch tất cả chỉ là cô không biết nước có thể rửa sạch những vết bẩn thông thường nhưng lại không thể rửa trôi đi vết nhơ trong đời của một người nào đó.
Chấp nhận đánh đổi với ác ma thì phải chấp nhận trả cái giá đắt hơn so với tưởng tượng, Lý Hoài Dịch là con cáo già còn Hàm Linh bất quá cũng chỉ là một con thỏ tinh ranh mà thôi.
Đánh đổi quyền lực danh vọng với sự trong sạch và tự do cả đời liệu có đáng hay không chứ?!
Ánh mắt của Hàm Linh bi thương đến tột độ, bụng dưới của cô truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho cô nhớ lại là bản thân đang mang thai nên vội vàng lau người rồi đi ra ngoài.
Hàm Linh ngồi trên giường đưa mắt nhìn xuống bụng của mình tay cô vuốt ve lẩm bẩm: “Con à…con đừng có chuyện gì nhé con là tất cả của mẹ…những chuyện dơ bẩn mà hôm nay mẹ con mình phải chịu mẹ nhất định sẽ bắt tên khốn Lý Hoài Dịch đó trả lại gấp trăm nghìn lần”.
Sáng sớm hôm sau, ở Đoạn gia Đoạn Phong Lãng ở trong phòng của mình thay y phục cưới anh khoác lên người áo khỏa kiểu cổ trang, màu chủ đạo của áo khỏa là màu đỏ kết hợp với màu vàng của những đường chỉ thêu họa tiết. Hai màu đỏ vàng theo quan niệm của người xưa thể hiện sự may mắn và hạnh phúc, họa tiết rồng phượng thể hiện sự hòa hợp âm dương cao quý, kết hợp sườn xám màu đen có thiết kế dài tới gót chân chật liệu được may bằng vải gấm trơn.
Nhìn bản thân mình trong gương thật là hoàn mỹ đúng như những gì mà Đoạn Phong Lãng tưởng tượng trong đầu về cảnh tượng mà mình mặc hỉ phục trên người, chỉ tiếc nuối ở chỗ người cùng anh mặc hỷ phục lại không phải người mà anh thật tâm muốn cưới mà thôi.
Tại căn biệt thự của ba mẹ Hàm Linh, Thẩm Mộc Chi trong tâm trạng vui vẻ giúp Hàm Linh thay hỷ phục. Cô mặc áo khỏa màu đỏ chia làm hai phần là váy và áo tách rời. Áo cổ vai tròn, tay dài được thêu tay hình phụng tỉ mỉ bằng chỉ kim vàng bắt mắt, trên thân áo còn đính thêm đá quý lấp lánh. Phần váy bên dưới xếp ly xòe rộng với những họa tiết bắt mắt để cô dâu nổi bật hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.