Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 238
Hạ Tường Lam
05/03/2021
Quả nhiên đúng như Kiều Uyển Vũ đoán nhìn thấy thái độ dịu dàng mà cô dành cho Đoạn Phong Lãng, Hàm Linh liền tức giận ra mặt, tâm mi cô ta cau chặt quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh.
Hàm Linh nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Kiều Uyển Vũ, tôi nhắc cho cô nhớ Lãng đã là chồng tôi rồi cô không được phép dòm ngó đến anh nữa”.
“Vậy thì cố gắng mà giữ cho chặt vào” Kiều Uyển Vũ hất mặt lên đáp.
Hàm Linh nắm chặt tay thành nắm đấm cố gắng kìm nén cảm xúc lại để không nổi điên lên trong ngày hôn lễ của mình, qua vài giây cô ta lấy lại được bình tĩnh liền nhếch môi lên mỉm cười: “Uyển Vũ cô thấy hôn lễ của tôi trang trí có đẹp không tất cả đều là hoa hồng ở Pháp vận chuyển về đó, cô từng mơ ước là hôn lễ của cô đều được trang trí bằng hoa hồng đỏ, hôm nay hôn lễ này cũng được trang trí bằng hoa hồng đỏ, chú rể là Đoạn Phong Lãng nhưng cô chỉ là khách mời mà thôi”.
Kiều Uyển Vũ gật gật đầu mỉm cười: “Tiếc quá loại hoa tôi yêu thích nhất không phải là hoa Hồng, người tôi muốn kết hôn cũng không phải Đoạn Phong Lãng, vì nể tình bạn cũ và Đoạn Phong Lãng đích thân đến đưa thiệp nên tôi mới hạ mình đến đây mà thôi”.
“Cô đừng lừa người dối mình chứ, tôi thừa hiểu cô quá mà”.
Kiều Uyển Vũ lại nở nụ cười thâm thúy: “Cô thông minh lắm mà sao không nhìn ra tôi và Hạo đang có cuộc sống hôn nhân vô cùng viên mãn tôi hà tất phải nếu kéo một kẻ mà bản thân mình đã vứt bỏ từ lâu chứ”.
Kiều Uyển Vũ nói rồi mỉm cười bước đến kéo tay của Mai Cát Vi: “Thôi chúng ta vào trong trước đi hôm nay bọn họ còn rất nhiều khách mời đang chờ ở phía sau đó”.
Mai Cát Vi gật đầu đáp: “Uhm cậu nói phải, chúng ta vào trong ngồi trước đi”.
Hàm Linh nhìn vẻ mặt bình thản của Kiều Uyển Vũ thì không cam tâm cái cô muốn thấy là vẻ mặt đau đớn thất vọng của Kiều Uyển Vũ cơ mà.
Vào trong phòng tiệc Mai Cát Vi, Liêu Tuấn Vĩ, Dương Ngọc Trâm ngồi chung bàn với bạn cũ chung lớp còn Kiều Uyển Vũ thì bước đến ngồi bên cạnh của Tề Lăng Hạo.
Tề Lăng Hạo lên tiếng hỏi Kiều Uyển Vũ: “Em sao rồi ăn hành no chưa?”.
Kiều Uyển Vũ nhướng mày: “Ăn hành gì chứ???”.
“Thì nãy giờ bị bọn họ hành ở ngoài đó còn gì”.
Kiều Uyển Vũ tự tin lên tiếng đáp: “Phải nói là em cho cô dâu ăn hành hơi bị nhiều thì đúng hơn đó”.
Quan khách đã đến đông đủ, Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh cùng đi vào lễ đường để làm lễ thêm một lần nữa trước các vị khách mời.
Hàm Linh có đôi lời phát biểu trước mọi người: “Để có được hạnh phúc viên mãn ngày hôm nay tôi muốn nói cám ơn đến một người bạn tốt của tôi…nhờ cô ấy ngu ngốc từ bỏ Lãng là hôm nay tôi mới được đứng bên cạnh anh ấy như thế này”.
Đoạn Phong Lãng có chút khó chịu khi MC hỏi anh có muốn phát biểu gì hay không thì anh đã nói: “Đến với nhau là do duyên phận không thể ở bên nhau có lẽ cũng là do duyên phận, tôi trân trọng hạnh phúc mà mình đang có”.
Sau khi Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh rót rượu xong thì đột nhiên có một cơn mưa toàn cánh hoa màu vàng từ phía trên rơi xuống đẹp mắt vô cùng, những cánh hoa nhẹ nhàng bay lơ lửng giữa không trung cứ tiên cảnh giữa nhân gian.
Các vị khách mời chứng kiến một màn hoa rơi như vậy cũng mãn nhãn đứng dậy vỗ tay hưởng ứng.
Hàm Linh thì tỏ ra bất ngờ khi thấy đột nhiên hoa từ trên trời rơi xuống nhiều như vậy, cô cứ nghĩ là của khách sạn chuẩn bị để tạo bất ngờ trong hôn lễ.
Khách sạn có tên sunflower, những cánh hoa này lại màu vàng nên ai cũng nghĩ là hoa Hướng Dương.
Đối với bản thân Hàm Linh hoa Hướng Dương có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với cô, có người nói hoa Hướng Dương là người yêu thầm lặng chung thủy với mặt trời dẫu biết không với tới nhưng vẫn một lòng không bỏ cuộc.
Đoạn Phong Lãng cũng giống như mặt trời vậy cao quý ở trên cao còn Hàm Linh cô chỉ là một đóa hoa Hướng Dương nhỏ bé mọc trên mặt đất cố gắng hướng mình về phía mặt trời mà thôi.
Cứ ngỡ rằng tình yêu này mãi mãi không có kết cục tốt đẹp ai ngờ có một ngày mặt trời lại đem lòng yêu hoa Hướng Dương nên mới có hôn lễ giữa Hàm Linh và Đoạn Phong Lãng.
Hàm Linh cảm động nắm chặt lấy bàn tay của Đoạn Phong Lãng thì thầm với anh: “Cảm ơn anh vì món quà ý nghĩ này”.
Đoạn Phong Lãng ngẩn người ra cố lên tiếng giải thích: “Thật ra…thì cái này không phải là anh…”.
“Thôi đủ rồi…anh không cần phải giải thích thêm đâu em hiểu mà” Hàm Linh lại không hiểu cũng không cho Đoạn Phong Lãng cơ hội giải thích.
Kết thúc màn hoa rơi đẹp mắt thì từ phía trên lại rơi xuống một bó hoa thật to màu vàng được bó thật tỉ mỉ.
Hàm Linh và mọi người đều tưởng rằng đây lại là một bất ngờ mới mà chú rể muốn dành tặng cô dâu
Có vài người nhận thức được bó hoa kia là hoa gì thì nhất thời câm lặng không nói nên lời, loại hoa kia đáng ra không nên sử dụng trong hôn lễ mới đúng chứ.
Cảm xúc vui vẻ hạnh phúc vừa rồi của Hàm Linh đóng băng ngay tại chỗ luôn, bó hoa đó thế nào mà lại là hoa Cẩm Chướng Vàng.
Nét mặt rạng rỡ của Hàm Linh nứt ra cái crack khó coi, cô ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Phong Lãng bằng đôi mắt mất mát, loài hoa cô yêu thích nhất rõ ràng là hoa Hướng Dương tại sao anh cứ không biết chứ.
Hàm Linh nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Kiều Uyển Vũ, tôi nhắc cho cô nhớ Lãng đã là chồng tôi rồi cô không được phép dòm ngó đến anh nữa”.
“Vậy thì cố gắng mà giữ cho chặt vào” Kiều Uyển Vũ hất mặt lên đáp.
Hàm Linh nắm chặt tay thành nắm đấm cố gắng kìm nén cảm xúc lại để không nổi điên lên trong ngày hôn lễ của mình, qua vài giây cô ta lấy lại được bình tĩnh liền nhếch môi lên mỉm cười: “Uyển Vũ cô thấy hôn lễ của tôi trang trí có đẹp không tất cả đều là hoa hồng ở Pháp vận chuyển về đó, cô từng mơ ước là hôn lễ của cô đều được trang trí bằng hoa hồng đỏ, hôm nay hôn lễ này cũng được trang trí bằng hoa hồng đỏ, chú rể là Đoạn Phong Lãng nhưng cô chỉ là khách mời mà thôi”.
Kiều Uyển Vũ gật gật đầu mỉm cười: “Tiếc quá loại hoa tôi yêu thích nhất không phải là hoa Hồng, người tôi muốn kết hôn cũng không phải Đoạn Phong Lãng, vì nể tình bạn cũ và Đoạn Phong Lãng đích thân đến đưa thiệp nên tôi mới hạ mình đến đây mà thôi”.
“Cô đừng lừa người dối mình chứ, tôi thừa hiểu cô quá mà”.
Kiều Uyển Vũ lại nở nụ cười thâm thúy: “Cô thông minh lắm mà sao không nhìn ra tôi và Hạo đang có cuộc sống hôn nhân vô cùng viên mãn tôi hà tất phải nếu kéo một kẻ mà bản thân mình đã vứt bỏ từ lâu chứ”.
Kiều Uyển Vũ nói rồi mỉm cười bước đến kéo tay của Mai Cát Vi: “Thôi chúng ta vào trong trước đi hôm nay bọn họ còn rất nhiều khách mời đang chờ ở phía sau đó”.
Mai Cát Vi gật đầu đáp: “Uhm cậu nói phải, chúng ta vào trong ngồi trước đi”.
Hàm Linh nhìn vẻ mặt bình thản của Kiều Uyển Vũ thì không cam tâm cái cô muốn thấy là vẻ mặt đau đớn thất vọng của Kiều Uyển Vũ cơ mà.
Vào trong phòng tiệc Mai Cát Vi, Liêu Tuấn Vĩ, Dương Ngọc Trâm ngồi chung bàn với bạn cũ chung lớp còn Kiều Uyển Vũ thì bước đến ngồi bên cạnh của Tề Lăng Hạo.
Tề Lăng Hạo lên tiếng hỏi Kiều Uyển Vũ: “Em sao rồi ăn hành no chưa?”.
Kiều Uyển Vũ nhướng mày: “Ăn hành gì chứ???”.
“Thì nãy giờ bị bọn họ hành ở ngoài đó còn gì”.
Kiều Uyển Vũ tự tin lên tiếng đáp: “Phải nói là em cho cô dâu ăn hành hơi bị nhiều thì đúng hơn đó”.
Quan khách đã đến đông đủ, Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh cùng đi vào lễ đường để làm lễ thêm một lần nữa trước các vị khách mời.
Hàm Linh có đôi lời phát biểu trước mọi người: “Để có được hạnh phúc viên mãn ngày hôm nay tôi muốn nói cám ơn đến một người bạn tốt của tôi…nhờ cô ấy ngu ngốc từ bỏ Lãng là hôm nay tôi mới được đứng bên cạnh anh ấy như thế này”.
Đoạn Phong Lãng có chút khó chịu khi MC hỏi anh có muốn phát biểu gì hay không thì anh đã nói: “Đến với nhau là do duyên phận không thể ở bên nhau có lẽ cũng là do duyên phận, tôi trân trọng hạnh phúc mà mình đang có”.
Sau khi Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh rót rượu xong thì đột nhiên có một cơn mưa toàn cánh hoa màu vàng từ phía trên rơi xuống đẹp mắt vô cùng, những cánh hoa nhẹ nhàng bay lơ lửng giữa không trung cứ tiên cảnh giữa nhân gian.
Các vị khách mời chứng kiến một màn hoa rơi như vậy cũng mãn nhãn đứng dậy vỗ tay hưởng ứng.
Hàm Linh thì tỏ ra bất ngờ khi thấy đột nhiên hoa từ trên trời rơi xuống nhiều như vậy, cô cứ nghĩ là của khách sạn chuẩn bị để tạo bất ngờ trong hôn lễ.
Khách sạn có tên sunflower, những cánh hoa này lại màu vàng nên ai cũng nghĩ là hoa Hướng Dương.
Đối với bản thân Hàm Linh hoa Hướng Dương có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với cô, có người nói hoa Hướng Dương là người yêu thầm lặng chung thủy với mặt trời dẫu biết không với tới nhưng vẫn một lòng không bỏ cuộc.
Đoạn Phong Lãng cũng giống như mặt trời vậy cao quý ở trên cao còn Hàm Linh cô chỉ là một đóa hoa Hướng Dương nhỏ bé mọc trên mặt đất cố gắng hướng mình về phía mặt trời mà thôi.
Cứ ngỡ rằng tình yêu này mãi mãi không có kết cục tốt đẹp ai ngờ có một ngày mặt trời lại đem lòng yêu hoa Hướng Dương nên mới có hôn lễ giữa Hàm Linh và Đoạn Phong Lãng.
Hàm Linh cảm động nắm chặt lấy bàn tay của Đoạn Phong Lãng thì thầm với anh: “Cảm ơn anh vì món quà ý nghĩ này”.
Đoạn Phong Lãng ngẩn người ra cố lên tiếng giải thích: “Thật ra…thì cái này không phải là anh…”.
“Thôi đủ rồi…anh không cần phải giải thích thêm đâu em hiểu mà” Hàm Linh lại không hiểu cũng không cho Đoạn Phong Lãng cơ hội giải thích.
Kết thúc màn hoa rơi đẹp mắt thì từ phía trên lại rơi xuống một bó hoa thật to màu vàng được bó thật tỉ mỉ.
Hàm Linh và mọi người đều tưởng rằng đây lại là một bất ngờ mới mà chú rể muốn dành tặng cô dâu
Có vài người nhận thức được bó hoa kia là hoa gì thì nhất thời câm lặng không nói nên lời, loại hoa kia đáng ra không nên sử dụng trong hôn lễ mới đúng chứ.
Cảm xúc vui vẻ hạnh phúc vừa rồi của Hàm Linh đóng băng ngay tại chỗ luôn, bó hoa đó thế nào mà lại là hoa Cẩm Chướng Vàng.
Nét mặt rạng rỡ của Hàm Linh nứt ra cái crack khó coi, cô ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Phong Lãng bằng đôi mắt mất mát, loài hoa cô yêu thích nhất rõ ràng là hoa Hướng Dương tại sao anh cứ không biết chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.