Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 241
Hạ Tường Lam
05/03/2021
Liêu Tuấn Vĩ đưa Mai Cát Vi về đến nhà thì cũng đã tối muộn rồi, lúc bước vào nhà thì Liêu Tuấn Vĩ bất ngờ ôm lấy Mai Cát Vi rồi trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào.
Mai Cát Vi có chút bất ngờ qua một lúc cô đẩy Liêu Tuấn Vĩ ra: “Vĩ à, hôm nay anh bị làm sao vậy?”.
Liêu Tuấn Vĩ rủ mắt đáp: “Cát Vi à, ngay cả Phong Lãng cũng quên đi quá khứ để kết hôn với Hàm Linh rồi khi nào em mới đồng ý lời cầu hôn của anh đây hả?”.
Mai Cát Vi có ý né tránh: “Em đã nói là anh cho em thêm thời gian rồi mà, sao anh không chịu hiểu cho em vậy hả?”.
Liêu Tuấn Vĩ thở dài: “Anh đợi em quá lâu rồi em biết không hả Cát Vi”.
Mai Cát Vi đột nhiên nổi quạu lên: “Em cũng chưa từng bắt anh chờ mà”.
Liêu Tuấn Vĩ nổi nóng lên mở cửa bỏ đi ra ngoài không thèm để ý đến Mai Cát Vi nữa, anh cảm thấy bản thân mình chịu đựng cô gái này đã quá lâu rồi lần nào anh cầu hôn cô cũng đều từ chối năm nay đã là lần thứ 8 rồi nên Liêu Tuấn Vĩ cảm thấy hoang mang không biết có nên tiếp tục đoạn tình cảm này nữa hay không.
Ở hôn lễ của Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh, bề ngoài Kiều Uyển Vũ tỏ ra vui vẻ chúc họ hạnh phúc nhưng sâu trong tâm khảm bên trong tận mắt chứng kiến người từng cùng mình hẹn ước, người mà mình từng chờ đợi trong suốt nhiều năm qua nắm tay một cô gái khác đi vào lễ đường với vẻ mặt hạnh phúc thật không dễ chấp nhận chút nào.
Kiều Uyển Vũ ngoài miệng nói không quan tâm nhưng thật ra là rất để tâm, cô không kiểm soát được bản thân đã uống rất nhiều rượu nói là uống để chúc mừng Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh tìm được hạnh phúc nhưng thật chất bản thân cô đang muốn nhấn chìm bản thân vào hơi men để tìm quên mà thôi.
Tề Lăng Hạo nhìn thấy Kiều Uyển Vũ đã say lắm rồi nên dìu cô ra xe để đưa cô về Hoàng Kim Uyển Cảnh, anh biết hôm nay cô nhất định là rất đau lòng khi tận mắt chứng kiến hôn lễ của Đoạn Phong Lãng nên tỏ vẻ thông cảm.
Kiều Uyển Vũ gằng tay của Tề Lăng Hạo ra: “Anh làm gì vậy hả chúng ta phải uống để chúc mừng chứ?”.
Tề Lăng Hạo để Kiều Uyển Vũ tựa đầu vào vai mình anh dịu dàng lên tiếng nói với cô: “Em say lắm rồi chúng ta về thôi”.
“Em không có say mà…uống tiếp đi…hôm nay là ngày vui mà”.
Kiều Uyển Vũ đã say lắm rồi nên chỉ nói mấy lời rồi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng không làm loạn nữa để Tề Lăng Hạo lái xe.
Tề Lăng Hạo nhìn thấy gương mặt đã ngủ rồi mà vẫn chất chứa một nỗi buồn của Kiều Uyển Vũ thì nhíu mày đau lòng, anh thầm nghĩ “Em vì một người không đáng mà uống nhiều như thế liệu có đáng hay không? Nếu anh ta thật lòng yêu em thì người mặc áo cô dâu ngày hôm nay là em rồi không phải là cô gái đó…người ta đã bạc bẽo như thế thì em cũng nên cho bản thân mình một lối thoát đi chứ…”.
Tề Lăng Hạo lái xe về Hoàng Kim Uyển Cảnh thì trời cũng đã tối muộn rồi, anh cởi áo vest ra khoác lên người của Kiều Uyển Vũ trước rồi mới mở cửa xe ra vì sợ gió lùa vào sẽ làm cho cô bị lạnh.
Lúc Tề Lăng Hạo choàng tay Kiều Uyển Vũ qua cổ mình chuẩn bị bế cô vào nhà thì cô mơ màng mở mắt ra rồi ngồi dậy tự bước xuống xe.
“Để anh bế em vào trong”.
Kiều Uyển Vũ vô thức lên tiếng: “Em chưa say em tự đi được mà”.
Kiều Uyển Vũ lảo đảo bước xuống xe dưới sự giúp đỡ của Tề Lăng Hạo, bản thân cô cũng không biết mình đã uống hết bao nhiêu ly rượu trong hôn lễ của Đoạn Phong Lãng nữa.
Với vẻ mặt mơ màng Kiều Uyển Vũ lẩm bẩm: “Uống tiếp đi hôm nay phải uống thật nhiều vì đây là rượu mừng mà”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu rồi bế Kiều Uyển Vũ lên theo kiểu công chúa để cô tựa người vào lòng ngực anh: “Uyển Vũ…chúng ta về nhà rồi đây là Hoàng Kim Uyển Cảnh, em say lắm rồi đó”.
“Em không có say mà…”.
Giọng của Tề Lăng Hạo đều đều vang lên: “Em tự chuốc say mình để làm trò cười của người khác hay sao đúng là ngốc hết chỗ nói mà”.
Tề Lăng Hạo đi về phòng ngủ rồi đặt Kiều Uyển Vũ lên giường, anh nhẹ nhàng giúp cô cởi bỏ đôi giày cao gót ra rồi đem cất vào phòng thay đồ cho cô.
Lúc Tề Lăng Hạo quay lại thì thấy Kiều Uyển Vũ ngồi mơ màng nhìn vào khoảng không nên bước đến bên cạnh cô ngồi xuống: “Uyển Vũ, em tỉnh rồi à?”.
Nước mắt rơi xuống trên gương mặt diễm lệ của Kiều Uyển Vũ: “Tại sao Đoạn Phong Lãng có thể cạn tình cạn nghĩa như vậy chứ, đã hứa là sẽ mang sính lễ qua dạm hỏi em cơ mà, sao anh ta có thể ngang nhiên đi kết hôn với kẻ thù của em như vậy chứ? Đoạn Phong Lãng là kẻ khốn khiếp là kẻ không có trái tim…hu hu hu…”.
Tề Lăng Hạo thừa biết từ hồi tin tức Đoạn Phong Lãng kết hôn cùng Hàm Linh được công khai trước truyền thông thì Kiều Uyển Vũ đã phải kìm nén bản thân rất nhiều, anh sợ rằng cô cứ giữ trong lòng lâu ngày lại thành tâm bệnh, hôm nay cô mượn rượu nói ra hết tâm sự thì là một chuyện tốt đi.
Tề Lăng Hạo cũng không tỏ vẻ bực mình hay khó chịu gì hết mà anh nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy Kiều Uyển Vũ vào lòng, dịu dàng lên tiếng an ủi cô: “Có những chuyện nói ra hết sẽ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn hay là hôm nay đem tất cả những chuyện không vui trong lòng em đều nói ra hết đi sau đó khóc một trận thật lớn rồi thôi không nghĩ đến nó nữa có được không?”.
Mai Cát Vi có chút bất ngờ qua một lúc cô đẩy Liêu Tuấn Vĩ ra: “Vĩ à, hôm nay anh bị làm sao vậy?”.
Liêu Tuấn Vĩ rủ mắt đáp: “Cát Vi à, ngay cả Phong Lãng cũng quên đi quá khứ để kết hôn với Hàm Linh rồi khi nào em mới đồng ý lời cầu hôn của anh đây hả?”.
Mai Cát Vi có ý né tránh: “Em đã nói là anh cho em thêm thời gian rồi mà, sao anh không chịu hiểu cho em vậy hả?”.
Liêu Tuấn Vĩ thở dài: “Anh đợi em quá lâu rồi em biết không hả Cát Vi”.
Mai Cát Vi đột nhiên nổi quạu lên: “Em cũng chưa từng bắt anh chờ mà”.
Liêu Tuấn Vĩ nổi nóng lên mở cửa bỏ đi ra ngoài không thèm để ý đến Mai Cát Vi nữa, anh cảm thấy bản thân mình chịu đựng cô gái này đã quá lâu rồi lần nào anh cầu hôn cô cũng đều từ chối năm nay đã là lần thứ 8 rồi nên Liêu Tuấn Vĩ cảm thấy hoang mang không biết có nên tiếp tục đoạn tình cảm này nữa hay không.
Ở hôn lễ của Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh, bề ngoài Kiều Uyển Vũ tỏ ra vui vẻ chúc họ hạnh phúc nhưng sâu trong tâm khảm bên trong tận mắt chứng kiến người từng cùng mình hẹn ước, người mà mình từng chờ đợi trong suốt nhiều năm qua nắm tay một cô gái khác đi vào lễ đường với vẻ mặt hạnh phúc thật không dễ chấp nhận chút nào.
Kiều Uyển Vũ ngoài miệng nói không quan tâm nhưng thật ra là rất để tâm, cô không kiểm soát được bản thân đã uống rất nhiều rượu nói là uống để chúc mừng Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh tìm được hạnh phúc nhưng thật chất bản thân cô đang muốn nhấn chìm bản thân vào hơi men để tìm quên mà thôi.
Tề Lăng Hạo nhìn thấy Kiều Uyển Vũ đã say lắm rồi nên dìu cô ra xe để đưa cô về Hoàng Kim Uyển Cảnh, anh biết hôm nay cô nhất định là rất đau lòng khi tận mắt chứng kiến hôn lễ của Đoạn Phong Lãng nên tỏ vẻ thông cảm.
Kiều Uyển Vũ gằng tay của Tề Lăng Hạo ra: “Anh làm gì vậy hả chúng ta phải uống để chúc mừng chứ?”.
Tề Lăng Hạo để Kiều Uyển Vũ tựa đầu vào vai mình anh dịu dàng lên tiếng nói với cô: “Em say lắm rồi chúng ta về thôi”.
“Em không có say mà…uống tiếp đi…hôm nay là ngày vui mà”.
Kiều Uyển Vũ đã say lắm rồi nên chỉ nói mấy lời rồi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng không làm loạn nữa để Tề Lăng Hạo lái xe.
Tề Lăng Hạo nhìn thấy gương mặt đã ngủ rồi mà vẫn chất chứa một nỗi buồn của Kiều Uyển Vũ thì nhíu mày đau lòng, anh thầm nghĩ “Em vì một người không đáng mà uống nhiều như thế liệu có đáng hay không? Nếu anh ta thật lòng yêu em thì người mặc áo cô dâu ngày hôm nay là em rồi không phải là cô gái đó…người ta đã bạc bẽo như thế thì em cũng nên cho bản thân mình một lối thoát đi chứ…”.
Tề Lăng Hạo lái xe về Hoàng Kim Uyển Cảnh thì trời cũng đã tối muộn rồi, anh cởi áo vest ra khoác lên người của Kiều Uyển Vũ trước rồi mới mở cửa xe ra vì sợ gió lùa vào sẽ làm cho cô bị lạnh.
Lúc Tề Lăng Hạo choàng tay Kiều Uyển Vũ qua cổ mình chuẩn bị bế cô vào nhà thì cô mơ màng mở mắt ra rồi ngồi dậy tự bước xuống xe.
“Để anh bế em vào trong”.
Kiều Uyển Vũ vô thức lên tiếng: “Em chưa say em tự đi được mà”.
Kiều Uyển Vũ lảo đảo bước xuống xe dưới sự giúp đỡ của Tề Lăng Hạo, bản thân cô cũng không biết mình đã uống hết bao nhiêu ly rượu trong hôn lễ của Đoạn Phong Lãng nữa.
Với vẻ mặt mơ màng Kiều Uyển Vũ lẩm bẩm: “Uống tiếp đi hôm nay phải uống thật nhiều vì đây là rượu mừng mà”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu rồi bế Kiều Uyển Vũ lên theo kiểu công chúa để cô tựa người vào lòng ngực anh: “Uyển Vũ…chúng ta về nhà rồi đây là Hoàng Kim Uyển Cảnh, em say lắm rồi đó”.
“Em không có say mà…”.
Giọng của Tề Lăng Hạo đều đều vang lên: “Em tự chuốc say mình để làm trò cười của người khác hay sao đúng là ngốc hết chỗ nói mà”.
Tề Lăng Hạo đi về phòng ngủ rồi đặt Kiều Uyển Vũ lên giường, anh nhẹ nhàng giúp cô cởi bỏ đôi giày cao gót ra rồi đem cất vào phòng thay đồ cho cô.
Lúc Tề Lăng Hạo quay lại thì thấy Kiều Uyển Vũ ngồi mơ màng nhìn vào khoảng không nên bước đến bên cạnh cô ngồi xuống: “Uyển Vũ, em tỉnh rồi à?”.
Nước mắt rơi xuống trên gương mặt diễm lệ của Kiều Uyển Vũ: “Tại sao Đoạn Phong Lãng có thể cạn tình cạn nghĩa như vậy chứ, đã hứa là sẽ mang sính lễ qua dạm hỏi em cơ mà, sao anh ta có thể ngang nhiên đi kết hôn với kẻ thù của em như vậy chứ? Đoạn Phong Lãng là kẻ khốn khiếp là kẻ không có trái tim…hu hu hu…”.
Tề Lăng Hạo thừa biết từ hồi tin tức Đoạn Phong Lãng kết hôn cùng Hàm Linh được công khai trước truyền thông thì Kiều Uyển Vũ đã phải kìm nén bản thân rất nhiều, anh sợ rằng cô cứ giữ trong lòng lâu ngày lại thành tâm bệnh, hôm nay cô mượn rượu nói ra hết tâm sự thì là một chuyện tốt đi.
Tề Lăng Hạo cũng không tỏ vẻ bực mình hay khó chịu gì hết mà anh nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy Kiều Uyển Vũ vào lòng, dịu dàng lên tiếng an ủi cô: “Có những chuyện nói ra hết sẽ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn hay là hôm nay đem tất cả những chuyện không vui trong lòng em đều nói ra hết đi sau đó khóc một trận thật lớn rồi thôi không nghĩ đến nó nữa có được không?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.