Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 245
Hạ Tường Lam
05/03/2021
Lúc Kiều Uyển Vũ mở mắt ra đã là trưa ngày hôm sau rồi, cô chống tay ngồi dậy và cảm nhận được rằng đầu mình đang đau như búa bổ do hôm qua uống quá nhiều rượu, cả người thì mệt rã rời không có chút sức lực nào hết.
Kiều Uyển Vũ đưa tay vỗ vỗ trán mấy cái đồng thời cô cũng nhớ lại mấy chuyện ám muội đêm qua đã làm cùng Tề Lăng Hạo đã vậy còn do cô bá đạo ép người ta cùng mình làm chuyện kia nên thoáng chốc mặt đã đỏ lên rồi.
“Cũng may là anh ấy đi làm rồi nếu không thì xấu hổ chết, chẳng biết phải đối mặt với anh ấy kiểu gì đây…mày điên thật rồi Kiều Uyển Vũ ơi sao lại có thể làm cái chuyện như thế chứ” Kiều Uyển Vũ thầm nghĩ trong đầu như thế.
“Em tỉnh rồi à?”.
Nghe giọng của Tề Lăng Hạo vang lên Kiều Uyển Vũ đưa mắt nhìn thì thấy anh đang ngồi bên sofa tay đang gõ bàn phím laptop nhưng đầu vẫn ngẩng lên nhìn cô thì sấm chớp nổ ầm ầm trong đầu cô.
Kiều Uyển Vũ lúc này đã ý thức được là cô chẳng mặc gì trên người nên vội kéo cái chăn lên cao một chút che luôn mấy vết hôn trên cổ của mình lại.
“Sao…sao anh lại ở đây?” Kiều Uyển Vũ khó khăn lên tiếng hỏi.
Tề Lăng Hạo nhướng mày: “Anh ở phòng của mình thì có gì sai à? Hơn nữa em che cái gì không biết, những gì không nên thấy cũng thấy hết rồi đây cũng không phải lần đầu mà em còn ngại”.
“Tại sao giờ này anh lại ở nhà đáng lẽ ra phải đến công ty chứ?”.
Tề Lăng Hạo đưa tay đóng laptop lại rồi bước qua bên giường: “Sáng nay lúc thức dậy anh nhìn thấy hình ảnh em nằm ngủ rất xinh đẹp nên ngồi ngắm mãi mà quên giờ đi làm nên anh xin nghỉ phép luôn rồi”.
Tề Lăng Hạo vừa ngồi xuống bên cạnh Kiều Uyển Vũ cô liền lùi lại phía sau rồi vội lên tiếng: “Anh đừng qua đây”.
Tề Lăng Hạo nhếch môi mỉm cười lên tiếng trêu ghẹo Kiều Uyển Vũ: “Anh nhớ là đêm qua lúc em ép buộc anh cùng em làm chuyện kia trông em bá đạo biết mấy”.
Kiều Uyển Vũ lấy hai tay che mặt mình lại vì xấu hổ: “Đừng nói nữa mà, đêm qua xảy ra chuyện gì em không nhớ gì hết”.
Tề Lăng Hạo kéo tay của Kiều Uyển Vũ xuống: “Nếu không nhớ gì hết tại sao em lại đỏ mặt hả? Anh không biết đâu em thả thính cho đã rồi lại tính chối trách nhiệm hay sao hả?”.
Vẻ mặt của Kiều Uyển Vũ đau khổ lên tiếng giải thích: “Tối qua…tối qua em say quá nên không kiểm soát được hành vi của mình em xin lỗi”.
Tề Lăng Hạo nhìn thẳng vào mắt của Kiều Uyển Vũ rồi nghiêm túc lên tiếng: “Anh không cần em phải xin lỗi anh muốn em nhớ những gì đã nói với anh mà thôi”.
Tối qua do quá say ngoài mấy hình ảnh không mấy trong sáng với Tề Lăng Hạo thì Kiều Uyển Vũ chẳng nhớ gì hết, cô bối rối lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc thì tối qua…em đã nói với anh những gì vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày dẩu môi: “Bây giờ anh lập lại những gì mà em đã nói với anh đêm qua liệu em có tin không hay là lại cho rằng anh giờ trò chiếm tiện nghi, tốt nhất là em tự mình nhớ lại những gì mình đã nói đi sẽ tốt hơn”.
Kiều Uyển Vũ cố lục lại mớ ký ức hỗn độn của đêm hôm qua trong đầu nhưng quả thật cô chẳng nhớ là mình đã nói với Tề Lăng Hạo những gì hết.
Tề Lăng Hạo nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Kiều Uyển Vũ cũng thừa biết cô quên sạch hết những gì đã nói đêm qua rồi hoặc là những lời đó đều do rượu nói chứ không phải là bản thân cô nói nữa là.
“Em từ từ mà suy nghĩ đi không vội đâu…để anh dặn Tiểu Lộc mang đồ ăn trưa lên phòng rồi chúng ra cùng ăn vậy”.
Kiều Uyển Vũ kinh ngạc kêu lên: “Ăn trưa sao?”.
Tề Lăng Hạo chỉ tay về hướng đồng hồ rồi lên tiếng: “Gần 11 giờ trưa rồi còn gì”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán: “Sao anh không đánh thức em dậy chứ?”.
Tề Lăng Hạo nhếch môi mỉm cười xấu xa lên tiếng: “Sau một đêm nồng nhiệt như thế em tính đến công ty bằng cách nào đây?! Sợ là rời giường đi lại trong phòng còn là vấn đề đó…”.
Kiều Uyển Vũ lập tức xù lông lên: “Còn phải không phải tại anh hết đó sao, đúng là ban đầu em chủ động nhưng sau đó toàn bị anh thao túng thôi”.
“Ai bảo em khiêu khích anh trước làm gì?!” Tề Lăng Hạo lại bày ra vẻ mặt vô số tội chọc tức Kiều Uyển Vũ.
Kiều Uyển Vũ biết càng cãi lý với Tề Lăng Hạo thì bản thân càng dễ tức chết nên không thèm đo với anh nữa là bước thẳng vào phòng tắm để làm vệ sinh cá nhân.
Kiều Uyển Vũ nhìn những vết hickey còn lại trên cổ của mình qua gương thì mơ hồ nhớ lại một số hứa hẹn mà cô đã nói với Tề Lăng Hạo trong đầu “Tề Lăng Hạo từ bây giờ em tập yêu anh…sẽ cố gắng mở cửa trái tim mình ra để đón nhận tình cảm của anh…không cần biết em là người thay thế của ai nhưng mà em sẽ cố gắng dùng chân tâm mà đối đãi anh”.
“Mày điên quá rồi Kiều Uyển Vũ ơi là Kiều Uyển Vũ, ngay từ đầu đã biết bản thân là người thay thế của kẻ khác mà tại sao lại có thể uống say khóc lóc trước mặt người ta rồi còn tỏ tình với người ta nữa, thật là nhục quá đi à” Kiều Uyển Vũ tự mắng chính mình mấy trăm lần trong lòng.
Kiều Uyển Vũ đưa tay vỗ vỗ trán mấy cái đồng thời cô cũng nhớ lại mấy chuyện ám muội đêm qua đã làm cùng Tề Lăng Hạo đã vậy còn do cô bá đạo ép người ta cùng mình làm chuyện kia nên thoáng chốc mặt đã đỏ lên rồi.
“Cũng may là anh ấy đi làm rồi nếu không thì xấu hổ chết, chẳng biết phải đối mặt với anh ấy kiểu gì đây…mày điên thật rồi Kiều Uyển Vũ ơi sao lại có thể làm cái chuyện như thế chứ” Kiều Uyển Vũ thầm nghĩ trong đầu như thế.
“Em tỉnh rồi à?”.
Nghe giọng của Tề Lăng Hạo vang lên Kiều Uyển Vũ đưa mắt nhìn thì thấy anh đang ngồi bên sofa tay đang gõ bàn phím laptop nhưng đầu vẫn ngẩng lên nhìn cô thì sấm chớp nổ ầm ầm trong đầu cô.
Kiều Uyển Vũ lúc này đã ý thức được là cô chẳng mặc gì trên người nên vội kéo cái chăn lên cao một chút che luôn mấy vết hôn trên cổ của mình lại.
“Sao…sao anh lại ở đây?” Kiều Uyển Vũ khó khăn lên tiếng hỏi.
Tề Lăng Hạo nhướng mày: “Anh ở phòng của mình thì có gì sai à? Hơn nữa em che cái gì không biết, những gì không nên thấy cũng thấy hết rồi đây cũng không phải lần đầu mà em còn ngại”.
“Tại sao giờ này anh lại ở nhà đáng lẽ ra phải đến công ty chứ?”.
Tề Lăng Hạo đưa tay đóng laptop lại rồi bước qua bên giường: “Sáng nay lúc thức dậy anh nhìn thấy hình ảnh em nằm ngủ rất xinh đẹp nên ngồi ngắm mãi mà quên giờ đi làm nên anh xin nghỉ phép luôn rồi”.
Tề Lăng Hạo vừa ngồi xuống bên cạnh Kiều Uyển Vũ cô liền lùi lại phía sau rồi vội lên tiếng: “Anh đừng qua đây”.
Tề Lăng Hạo nhếch môi mỉm cười lên tiếng trêu ghẹo Kiều Uyển Vũ: “Anh nhớ là đêm qua lúc em ép buộc anh cùng em làm chuyện kia trông em bá đạo biết mấy”.
Kiều Uyển Vũ lấy hai tay che mặt mình lại vì xấu hổ: “Đừng nói nữa mà, đêm qua xảy ra chuyện gì em không nhớ gì hết”.
Tề Lăng Hạo kéo tay của Kiều Uyển Vũ xuống: “Nếu không nhớ gì hết tại sao em lại đỏ mặt hả? Anh không biết đâu em thả thính cho đã rồi lại tính chối trách nhiệm hay sao hả?”.
Vẻ mặt của Kiều Uyển Vũ đau khổ lên tiếng giải thích: “Tối qua…tối qua em say quá nên không kiểm soát được hành vi của mình em xin lỗi”.
Tề Lăng Hạo nhìn thẳng vào mắt của Kiều Uyển Vũ rồi nghiêm túc lên tiếng: “Anh không cần em phải xin lỗi anh muốn em nhớ những gì đã nói với anh mà thôi”.
Tối qua do quá say ngoài mấy hình ảnh không mấy trong sáng với Tề Lăng Hạo thì Kiều Uyển Vũ chẳng nhớ gì hết, cô bối rối lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc thì tối qua…em đã nói với anh những gì vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày dẩu môi: “Bây giờ anh lập lại những gì mà em đã nói với anh đêm qua liệu em có tin không hay là lại cho rằng anh giờ trò chiếm tiện nghi, tốt nhất là em tự mình nhớ lại những gì mình đã nói đi sẽ tốt hơn”.
Kiều Uyển Vũ cố lục lại mớ ký ức hỗn độn của đêm hôm qua trong đầu nhưng quả thật cô chẳng nhớ là mình đã nói với Tề Lăng Hạo những gì hết.
Tề Lăng Hạo nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Kiều Uyển Vũ cũng thừa biết cô quên sạch hết những gì đã nói đêm qua rồi hoặc là những lời đó đều do rượu nói chứ không phải là bản thân cô nói nữa là.
“Em từ từ mà suy nghĩ đi không vội đâu…để anh dặn Tiểu Lộc mang đồ ăn trưa lên phòng rồi chúng ra cùng ăn vậy”.
Kiều Uyển Vũ kinh ngạc kêu lên: “Ăn trưa sao?”.
Tề Lăng Hạo chỉ tay về hướng đồng hồ rồi lên tiếng: “Gần 11 giờ trưa rồi còn gì”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán: “Sao anh không đánh thức em dậy chứ?”.
Tề Lăng Hạo nhếch môi mỉm cười xấu xa lên tiếng: “Sau một đêm nồng nhiệt như thế em tính đến công ty bằng cách nào đây?! Sợ là rời giường đi lại trong phòng còn là vấn đề đó…”.
Kiều Uyển Vũ lập tức xù lông lên: “Còn phải không phải tại anh hết đó sao, đúng là ban đầu em chủ động nhưng sau đó toàn bị anh thao túng thôi”.
“Ai bảo em khiêu khích anh trước làm gì?!” Tề Lăng Hạo lại bày ra vẻ mặt vô số tội chọc tức Kiều Uyển Vũ.
Kiều Uyển Vũ biết càng cãi lý với Tề Lăng Hạo thì bản thân càng dễ tức chết nên không thèm đo với anh nữa là bước thẳng vào phòng tắm để làm vệ sinh cá nhân.
Kiều Uyển Vũ nhìn những vết hickey còn lại trên cổ của mình qua gương thì mơ hồ nhớ lại một số hứa hẹn mà cô đã nói với Tề Lăng Hạo trong đầu “Tề Lăng Hạo từ bây giờ em tập yêu anh…sẽ cố gắng mở cửa trái tim mình ra để đón nhận tình cảm của anh…không cần biết em là người thay thế của ai nhưng mà em sẽ cố gắng dùng chân tâm mà đối đãi anh”.
“Mày điên quá rồi Kiều Uyển Vũ ơi là Kiều Uyển Vũ, ngay từ đầu đã biết bản thân là người thay thế của kẻ khác mà tại sao lại có thể uống say khóc lóc trước mặt người ta rồi còn tỏ tình với người ta nữa, thật là nhục quá đi à” Kiều Uyển Vũ tự mắng chính mình mấy trăm lần trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.