Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 337
Hạ Tường Lam
10/04/2021
Kiều Uyển Vũ trở về Hoàng Kim Uyển Cảnh thì Tề Lăng Hạo đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy thức ăn ngon và rượu vang ngồi chờ cô rồi.
“Hôm nay dịp gì mà trông hoành tráng vậy hả?”.
Tay Tề Lăng Hạo nâng ly rượu vang đỏ lên nhướng mày: “Chúc mừng em bước đầu thực hiện được kế hoạch báo thù”.
Kiều Uyển Vũ lúc này mới ngộ ra liền đáp: “À thì ra là thế…”.
Tề Lăng Hạo đứng dậy kéo chiếc ghế bên cạnh ra: “Qua đây ngồi ăn tối với anh luôn đi cũng trễ rồi đó”.
Kiều Uyển Vũ ngồi xuống: “Kế hoạch lần này em chắc thắng hơn 90% rồi bởi vì điểm yếu của Hàm Tuấn và Thẩm Mộc Chi chính là ba em, sự việc tráo con sẽ khiến cho họ càng oán hận Hàm Linh thêm nữa…Thẩm Mộc Chi chính là lấy tình cảm gia đình để hại ba em thì hôm nay em cũng sẽ cho bà ta trãi nghiệm cảm giác mất mát là như thế nào”.
Tề Lăng Hạo tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Vậy bước tiếp theo em tính sẽ làm gì có cần anh giúp đỡ em chuyện gì nữa không hả?”.
Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Anh giúp em tìm được người nhái lại được nét chữ của ba em còn bảo Kỳ Nam hỗ trợ em chuyện xét nghiệm ADN khiến cho Hàm Tuấn và Thẩm Mộc Chi tin sái cổ đã là quá nhiều rồi, phần còn lại cứ để em tự tay giải quyết đi em sẽ khiến cho cô ta mất đi thương hiệu Phong Linh trước, sau đó phơi bày bản chất xấu xa của cô ta ra cho tất cả mọi người ở Vịnh Xuyên này biết”.
Tề Lăng Hạo ngồi nhìn chằm chằm Kiều Uyển Vũ hồi lâu rồi lên tiếng: “Sao anh cảm thấy sau chuyến đi đến nước F lần này em đã thay đổi hẳn đó bắt đầu lạnh lùng tàn nhẫn giống với Tôn Hoàng Uyển Vân rồi đó nha”.
Kiều Uyển Vũ liền nhướng mày: “Nè Tề Lăng Hạo, hôm Đoạn Phong Lãng kết hôn là em cưỡng hôn anh trước là em chủ động bắt anh lên giường cùng em đó”.
“Tự nhiên nhắc đến chuyện đó làm gì?” Tề Lăng Hạo nhíu mày.
Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng giải thích: “Thì sợ anh tưởng em là Tôn Hoàng Uyển Vân giả dạng chứ còn gì”.
Tề Lăng Hạo đưa tay búng vào trán của Kiều Uyển Vũ một cái: “Vợ ngốc quá đi, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì chồng vẫn sẽ nhận ra vợ được mà”.
“Em biết mà, thôi chúng ta ăn cơm thôi em đói rồi”.
Tề Lăng Hạo gật đầu cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào chén của Kiều Uyển Vũ: “Ăn nhiều vào anh thấy dạo này em hơi gầy rồi đó”.
Kiều Uyển Vũ đi theo Hàm Tuấn đến tham quan công ty sản xuất lụa Hàm Thị, nơi đây lúc nhỏ cô vẫn thường đi theo Kiều Cẩn Dương đến chơi và hình như nó vẫn chẳng thay đổi gì hết, sau khi nắm rõ từng vị trí trong công ty thì cô nhờ Tề Lăng Hạo đưa người của anh vào làm việc trong Hàm Thị để dễ dàng thực hiện kế hoạch báo thù của mình.
Còn về phần của Hàm Linh để chuẩn bị cho cuộc thi thời trang năm tại Vịnh Xuyên cô ta đã ráo riết tìm về rất nhiều bộ sưu tập mà hầu như tất cả những bản thiết kế này đều là do Lý Hoài Dịch lấy từ những sinh viên xuất sắc ngành thời trang tại đại học One đưa cho cô ta.
Hàm Linh ưng ý một bộ sưu tập lấy ý tưởng từ mây nhẹ nhàng thanh thoát nên quyết định đem đi may thành các sản phẩm để tham gia vào cuộc thi thời trang được tổ chức vào mùa hè năm nay.
Sau khi Hàm Linh sinh con xong thì đã dọn về sống tại Hàm gia để Thẩm Mộc Chi tiện chăm sóc cho cô ta, từ lúc Thẩm Mộc Chi biết Kiều Uyển Vũ là con gái của mình còn Hàm Linh là con của Kiều Cẩn Dương thì rất là khó chịu mỗi khi nhìn thấy cô ta còn muốn đuổi cổ cô ta ra khỏi nhà nhưng mà bị Kiều Uyển Vũ ngăn cản lại để tiện theo dõi những việc mà cô ta làm.
Thẩm Mộc Chi quả thật rất là dụng tâm bà ta đem bản thiết kế mà Hàm Linh đem đi dự thi năm nay đến cho Kiều Uyển Vũ xem rồi nói với cô: “Con gái à, năm xưa là Hàm Linh ăn cắp toàn bộ những thiết kế của con làm cho con điêu đứng vì vậy bây giờ con hãy lấy thiết kế này của nó để trả đũa đi”.
Kiều Uyển Vũ giả vờ kinh ngạc: “Chuyện mà Hàm Linh lấy bản thiết kế của con mẹ cũng biết sao ạ?”.
Thẩm Mộc Chi tỏ vẻ hổ thẹn: “Năm xưa mẹ chỉ nghĩ cho con gái của mình biết nó đam mê thời trang không cạnh tranh lại con nên mới nhắm mắt làm ngơ cho qua nhưng mà Uyển Vũ lúc đó mẹ không biết con là con của mẹ”.
Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Không sao đâu mẹ à, mẹ đừng tự trách làm gì tất cả những chuyện này chúng ta sẽ đem từng chuyện một trả lại cho cô ta, à mà mẹ phải nhớ lời con dặn trước khi con xong việc thì ba mẹ vẫn phải đối xử với Hàm Linh như bình thường đừng để cô ta nghi ngờ có được không?”.
Thẩm Mộc Chi gật đầu: “Yên tâm đi mẹ biết phải làm gì mà con gái”.
Thời gian mấy tháng trước Kiều Uyển Vũ đang chạy xe trên đường thì có một cô gái từ đâu lao vào đầu xe của cô khiến cho cô hết cả hồn cũng may là thắng kịp nên cô gái đó không sao.
Lúc Kiều Uyển Vũ xuống xe hỏi thăm thì mới biết cô gái đó tên là Tôn Nữ Thiên Hoa vốn dĩ là một sinh viên xuất sắc của đại học One nhưng hôm cô ấy bảo vệ đồ án tốt nghiệp thì bị hội đồng chấm thi bảo rằng cô ta đạo nhái thiết kế của thương hiệu Phong Linh nên bị hủy tư cách bảo vệ đồ án tốt nghiệp mất tiền đồ chỉ trong phút chốc nên muốn tìm đến cái chết."
“Hôm nay dịp gì mà trông hoành tráng vậy hả?”.
Tay Tề Lăng Hạo nâng ly rượu vang đỏ lên nhướng mày: “Chúc mừng em bước đầu thực hiện được kế hoạch báo thù”.
Kiều Uyển Vũ lúc này mới ngộ ra liền đáp: “À thì ra là thế…”.
Tề Lăng Hạo đứng dậy kéo chiếc ghế bên cạnh ra: “Qua đây ngồi ăn tối với anh luôn đi cũng trễ rồi đó”.
Kiều Uyển Vũ ngồi xuống: “Kế hoạch lần này em chắc thắng hơn 90% rồi bởi vì điểm yếu của Hàm Tuấn và Thẩm Mộc Chi chính là ba em, sự việc tráo con sẽ khiến cho họ càng oán hận Hàm Linh thêm nữa…Thẩm Mộc Chi chính là lấy tình cảm gia đình để hại ba em thì hôm nay em cũng sẽ cho bà ta trãi nghiệm cảm giác mất mát là như thế nào”.
Tề Lăng Hạo tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Vậy bước tiếp theo em tính sẽ làm gì có cần anh giúp đỡ em chuyện gì nữa không hả?”.
Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Anh giúp em tìm được người nhái lại được nét chữ của ba em còn bảo Kỳ Nam hỗ trợ em chuyện xét nghiệm ADN khiến cho Hàm Tuấn và Thẩm Mộc Chi tin sái cổ đã là quá nhiều rồi, phần còn lại cứ để em tự tay giải quyết đi em sẽ khiến cho cô ta mất đi thương hiệu Phong Linh trước, sau đó phơi bày bản chất xấu xa của cô ta ra cho tất cả mọi người ở Vịnh Xuyên này biết”.
Tề Lăng Hạo ngồi nhìn chằm chằm Kiều Uyển Vũ hồi lâu rồi lên tiếng: “Sao anh cảm thấy sau chuyến đi đến nước F lần này em đã thay đổi hẳn đó bắt đầu lạnh lùng tàn nhẫn giống với Tôn Hoàng Uyển Vân rồi đó nha”.
Kiều Uyển Vũ liền nhướng mày: “Nè Tề Lăng Hạo, hôm Đoạn Phong Lãng kết hôn là em cưỡng hôn anh trước là em chủ động bắt anh lên giường cùng em đó”.
“Tự nhiên nhắc đến chuyện đó làm gì?” Tề Lăng Hạo nhíu mày.
Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng giải thích: “Thì sợ anh tưởng em là Tôn Hoàng Uyển Vân giả dạng chứ còn gì”.
Tề Lăng Hạo đưa tay búng vào trán của Kiều Uyển Vũ một cái: “Vợ ngốc quá đi, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì chồng vẫn sẽ nhận ra vợ được mà”.
“Em biết mà, thôi chúng ta ăn cơm thôi em đói rồi”.
Tề Lăng Hạo gật đầu cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào chén của Kiều Uyển Vũ: “Ăn nhiều vào anh thấy dạo này em hơi gầy rồi đó”.
Kiều Uyển Vũ đi theo Hàm Tuấn đến tham quan công ty sản xuất lụa Hàm Thị, nơi đây lúc nhỏ cô vẫn thường đi theo Kiều Cẩn Dương đến chơi và hình như nó vẫn chẳng thay đổi gì hết, sau khi nắm rõ từng vị trí trong công ty thì cô nhờ Tề Lăng Hạo đưa người của anh vào làm việc trong Hàm Thị để dễ dàng thực hiện kế hoạch báo thù của mình.
Còn về phần của Hàm Linh để chuẩn bị cho cuộc thi thời trang năm tại Vịnh Xuyên cô ta đã ráo riết tìm về rất nhiều bộ sưu tập mà hầu như tất cả những bản thiết kế này đều là do Lý Hoài Dịch lấy từ những sinh viên xuất sắc ngành thời trang tại đại học One đưa cho cô ta.
Hàm Linh ưng ý một bộ sưu tập lấy ý tưởng từ mây nhẹ nhàng thanh thoát nên quyết định đem đi may thành các sản phẩm để tham gia vào cuộc thi thời trang được tổ chức vào mùa hè năm nay.
Sau khi Hàm Linh sinh con xong thì đã dọn về sống tại Hàm gia để Thẩm Mộc Chi tiện chăm sóc cho cô ta, từ lúc Thẩm Mộc Chi biết Kiều Uyển Vũ là con gái của mình còn Hàm Linh là con của Kiều Cẩn Dương thì rất là khó chịu mỗi khi nhìn thấy cô ta còn muốn đuổi cổ cô ta ra khỏi nhà nhưng mà bị Kiều Uyển Vũ ngăn cản lại để tiện theo dõi những việc mà cô ta làm.
Thẩm Mộc Chi quả thật rất là dụng tâm bà ta đem bản thiết kế mà Hàm Linh đem đi dự thi năm nay đến cho Kiều Uyển Vũ xem rồi nói với cô: “Con gái à, năm xưa là Hàm Linh ăn cắp toàn bộ những thiết kế của con làm cho con điêu đứng vì vậy bây giờ con hãy lấy thiết kế này của nó để trả đũa đi”.
Kiều Uyển Vũ giả vờ kinh ngạc: “Chuyện mà Hàm Linh lấy bản thiết kế của con mẹ cũng biết sao ạ?”.
Thẩm Mộc Chi tỏ vẻ hổ thẹn: “Năm xưa mẹ chỉ nghĩ cho con gái của mình biết nó đam mê thời trang không cạnh tranh lại con nên mới nhắm mắt làm ngơ cho qua nhưng mà Uyển Vũ lúc đó mẹ không biết con là con của mẹ”.
Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Không sao đâu mẹ à, mẹ đừng tự trách làm gì tất cả những chuyện này chúng ta sẽ đem từng chuyện một trả lại cho cô ta, à mà mẹ phải nhớ lời con dặn trước khi con xong việc thì ba mẹ vẫn phải đối xử với Hàm Linh như bình thường đừng để cô ta nghi ngờ có được không?”.
Thẩm Mộc Chi gật đầu: “Yên tâm đi mẹ biết phải làm gì mà con gái”.
Thời gian mấy tháng trước Kiều Uyển Vũ đang chạy xe trên đường thì có một cô gái từ đâu lao vào đầu xe của cô khiến cho cô hết cả hồn cũng may là thắng kịp nên cô gái đó không sao.
Lúc Kiều Uyển Vũ xuống xe hỏi thăm thì mới biết cô gái đó tên là Tôn Nữ Thiên Hoa vốn dĩ là một sinh viên xuất sắc của đại học One nhưng hôm cô ấy bảo vệ đồ án tốt nghiệp thì bị hội đồng chấm thi bảo rằng cô ta đạo nhái thiết kế của thương hiệu Phong Linh nên bị hủy tư cách bảo vệ đồ án tốt nghiệp mất tiền đồ chỉ trong phút chốc nên muốn tìm đến cái chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.