Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 344
Hạ Tường Lam
14/04/2021
Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng thì Lan Tú Uyên đến gặp Hàm Linh với thái độ cáu
gắt khó chịu bà ta hằn hộc lên tiếng mắng nhiếc: “Cô làm ăn kiểu gì mà
để bây giờ mang danh ăn cắp vậy hả làm tôi không dám bước chân ra đường
luôn, mấy hôm nay bạn bè của tôi cứ gọi điện hỏi về chuyện của cô người
ta bảo rằng tôi có đứa con dâu không biết liêm sỉ đi ăn cắp thiết kế của người khác mà dám đem dự thi ở cuộc thi lớn như vậy ở Vịnh Xuyên đó”.
Hàm Linh liền lên tiếng giải thích với Lan Tú Uyên: “Mẹ à, mẹ nghe con giải thích đã con không hề ăn cắp thiết kế gì của ai hết, bộ sưu tập đó là do chính con thiết kế con cũng không hiểu tại sao nó lại được đăng ký bản quyền và đem dự thi với tên của người khác nữa, con cũng đang làm rõ chuyện này đây mẹ à”.
Lan Tú Uyên cau có chẳng thèm nghe thêm mà liền lên tiếng chen ngang vào câu nói của Hàm Linh: “Thôi đủ rồi cô không cần phải giải thích thêm đâu, tôi không cần biết cô làm cách gì trong vòng 3 ngày phải làm êm ắng dư luận vụ này xuống ngay cho tôi, mặt mũi của tôi đúng là bị cô bôi tro trét trấu lên hết rồi đúng là cái thứ vô dụng mà”.
Mắng nhiếc Hàm Linh xong rồi Lan Tú Uyên bực tức bỏ đi về bà ta còn chẳng thèm nhìn mặt của Hàm Linh lấy một lần nữa.
Hàm Linh nhìn theo bóng dáng của Lan Tú Uyên khuất dần ở đằng xa tay cô nắm chặt thành nắm đấm cố kìm nén bản thân, cô ta nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Cmn lúc mình đang ở trên đỉnh vinh quang thì bà ta một Hàm Linh hai cũng là Hàm Linh đi tới đâu cũng lấy danh tiếng của mình ra để khoe mẻ lấy đó làm niềm tự hào, đến lúc mình sa cơ thất thế bà ta chẳng một lời quan tâm động viên giúp đỡ còn hành sách tỏ thái độ tức giận đối với mình thật là khốn nạn mà”.
Từ trước đến nay mỗi lần ở trước mặt của Lan Tú Uyên thì Hàm Linh luôn rất lễ phép nhún nhường, bà ta nói gì cô cũng nghe theo bà ta quá đáng cô cũng ráng nhịn nhục cho qua nhưng dạo gần đủ thứ áp lực Hàm Linh gần như muốn điên lên còn phải nghe những trách mắng của mẹ chồng nên cảm thấy tức giận đến cùng cực.
Dương Ngọc Trâm gọi điện cho Hàm Linh với giọng điệu hớt ha hớt hãi: “Hàm tổng à, lớn chuyện rồi lô hàng xuất khẩu của chúng ta bị trả lại bên đối tác yêu cầu đền bù hợp đồng bởi vì hình ảnh của thương hiệu đang đi xuống làm giảm sức mua bên họ đó, chẳng những vậy mà các bên cung cấp vật liệu may mặc cho bên chúng ta cũng yêu cầu thanh toán hợp đồng nữa, kế toán báo hiện tại ngân sách trong công ty không còn một đồng nếu không thanh toán đúng hạn thế nào họ cũng kiện chúng ta đó bây giờ phải làm sao đây”.
Hàm Linh cảm thấy quá áp lực với mọi thứ cô ta quát lên trong điện thoại: “Ngoại trừ hỏi tôi thì cô không biết nghĩ cách phụ tôi giải quyết hay sao hả? Cô đúng là bất tài vô dụng mà chẳng làm nên tích sự gì hết”.
Hàm Linh cúp máy ngang khiến cho Dương Ngọc Trâm cũng nổi cáu lên lẩm bẩm: “Mày hay quá thì tự đi mà giải quyết những hậu quả do mày gây ra di con khốn”.
Ban đầu Dương Ngọc Trâm cũng chuẩn bị một bộ sưu tập để tham gia cuộc thi thời trang tại Vịnh Xuyên năm nay nhưng lúc xin ý kiến của Hàm Linh cho phép thi dưới thương hiệu Phong Linh thì cô ta đã thẳng thừng từ chối.
Dương Ngọc Trâm nhớ mãi câu nói “Cái này mà cũng gọi là thời trang sao cô đem mấy cái giẻ rách này đi thi dưới thương hiệu Phong Linh chắc làm trò cười cho thiên hạ mất, tốt nhất là cô nên phối hợp giúp đỡ tôi dành giải nhất đi thì cơ hội kiếm tiền vẫn là cao hơn đó”.
Dương Ngọc Trâm nhìn tình thế ngàn cân treo sợi tóc bị bóc phốt khắp nơi của Hàm Linh thì cảm thấy rất là hài lòng thầm nghĩ “Nếu từ đầu cô cho tôi tham dự thi biết đâu còn gỡ gạc lại đôi chút bây giờ thì hay rồi toàn bộ giải thưởng đều bị người ta lấy hết đã đành còn mang danh ăn cắp nữa đúng là trời xanh có mắt mà”.
Hàm Linh mặc một bộ đầm hở lưng màu đỏ nhìn rất quyến rũ bước vào phòng làm việc của giám đốc ngân hàng A&M: “Chào Cao tổng, hôm nay tôi đến đây là muốn bàn với anh về một chuyện làm ăn không biết Cao tổng đây có hứng thú hay không?”.
Giám đốc ngân hàng A&M tỏ vẻ lịch thiệp rót trà mời Hàm Linh: “Không biết Hàm tổng đây muốn bàn vụ làm ăn gì đây?”.
Hàm Linh không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Tôi cần Cao tổng đầu tư cho thương hiệu của tôi”.
Gã đàn ông kia tỏ vẻ hời hợt rồi cười thành tiếng: “Hàm tổng đang đùa tôi chắc, quán quân ngành thời trang năm nay là cái tên Vệ Đồ nhà thiết kế đang được tất cả mọi người săn đón là Kiều Uyển Vũ, thiết nghĩ nếu muốn đầu tư kiếm tiền thì cũng nên đi tìm người có năng lực nhỉ, còn Hàm tổng thì lại mang danh đạo nhái thiết kế của người trong cuộc thi có quy mô lớn toàn Vịnh Xuyên…cô nói xem bây giờ cô có cái gì trong tay mà đòi hợp tác với tôi chứ?”.
Hàm Linh liền lên tiếng giải thích với Lan Tú Uyên: “Mẹ à, mẹ nghe con giải thích đã con không hề ăn cắp thiết kế gì của ai hết, bộ sưu tập đó là do chính con thiết kế con cũng không hiểu tại sao nó lại được đăng ký bản quyền và đem dự thi với tên của người khác nữa, con cũng đang làm rõ chuyện này đây mẹ à”.
Lan Tú Uyên cau có chẳng thèm nghe thêm mà liền lên tiếng chen ngang vào câu nói của Hàm Linh: “Thôi đủ rồi cô không cần phải giải thích thêm đâu, tôi không cần biết cô làm cách gì trong vòng 3 ngày phải làm êm ắng dư luận vụ này xuống ngay cho tôi, mặt mũi của tôi đúng là bị cô bôi tro trét trấu lên hết rồi đúng là cái thứ vô dụng mà”.
Mắng nhiếc Hàm Linh xong rồi Lan Tú Uyên bực tức bỏ đi về bà ta còn chẳng thèm nhìn mặt của Hàm Linh lấy một lần nữa.
Hàm Linh nhìn theo bóng dáng của Lan Tú Uyên khuất dần ở đằng xa tay cô nắm chặt thành nắm đấm cố kìm nén bản thân, cô ta nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Cmn lúc mình đang ở trên đỉnh vinh quang thì bà ta một Hàm Linh hai cũng là Hàm Linh đi tới đâu cũng lấy danh tiếng của mình ra để khoe mẻ lấy đó làm niềm tự hào, đến lúc mình sa cơ thất thế bà ta chẳng một lời quan tâm động viên giúp đỡ còn hành sách tỏ thái độ tức giận đối với mình thật là khốn nạn mà”.
Từ trước đến nay mỗi lần ở trước mặt của Lan Tú Uyên thì Hàm Linh luôn rất lễ phép nhún nhường, bà ta nói gì cô cũng nghe theo bà ta quá đáng cô cũng ráng nhịn nhục cho qua nhưng dạo gần đủ thứ áp lực Hàm Linh gần như muốn điên lên còn phải nghe những trách mắng của mẹ chồng nên cảm thấy tức giận đến cùng cực.
Dương Ngọc Trâm gọi điện cho Hàm Linh với giọng điệu hớt ha hớt hãi: “Hàm tổng à, lớn chuyện rồi lô hàng xuất khẩu của chúng ta bị trả lại bên đối tác yêu cầu đền bù hợp đồng bởi vì hình ảnh của thương hiệu đang đi xuống làm giảm sức mua bên họ đó, chẳng những vậy mà các bên cung cấp vật liệu may mặc cho bên chúng ta cũng yêu cầu thanh toán hợp đồng nữa, kế toán báo hiện tại ngân sách trong công ty không còn một đồng nếu không thanh toán đúng hạn thế nào họ cũng kiện chúng ta đó bây giờ phải làm sao đây”.
Hàm Linh cảm thấy quá áp lực với mọi thứ cô ta quát lên trong điện thoại: “Ngoại trừ hỏi tôi thì cô không biết nghĩ cách phụ tôi giải quyết hay sao hả? Cô đúng là bất tài vô dụng mà chẳng làm nên tích sự gì hết”.
Hàm Linh cúp máy ngang khiến cho Dương Ngọc Trâm cũng nổi cáu lên lẩm bẩm: “Mày hay quá thì tự đi mà giải quyết những hậu quả do mày gây ra di con khốn”.
Ban đầu Dương Ngọc Trâm cũng chuẩn bị một bộ sưu tập để tham gia cuộc thi thời trang tại Vịnh Xuyên năm nay nhưng lúc xin ý kiến của Hàm Linh cho phép thi dưới thương hiệu Phong Linh thì cô ta đã thẳng thừng từ chối.
Dương Ngọc Trâm nhớ mãi câu nói “Cái này mà cũng gọi là thời trang sao cô đem mấy cái giẻ rách này đi thi dưới thương hiệu Phong Linh chắc làm trò cười cho thiên hạ mất, tốt nhất là cô nên phối hợp giúp đỡ tôi dành giải nhất đi thì cơ hội kiếm tiền vẫn là cao hơn đó”.
Dương Ngọc Trâm nhìn tình thế ngàn cân treo sợi tóc bị bóc phốt khắp nơi của Hàm Linh thì cảm thấy rất là hài lòng thầm nghĩ “Nếu từ đầu cô cho tôi tham dự thi biết đâu còn gỡ gạc lại đôi chút bây giờ thì hay rồi toàn bộ giải thưởng đều bị người ta lấy hết đã đành còn mang danh ăn cắp nữa đúng là trời xanh có mắt mà”.
Hàm Linh mặc một bộ đầm hở lưng màu đỏ nhìn rất quyến rũ bước vào phòng làm việc của giám đốc ngân hàng A&M: “Chào Cao tổng, hôm nay tôi đến đây là muốn bàn với anh về một chuyện làm ăn không biết Cao tổng đây có hứng thú hay không?”.
Giám đốc ngân hàng A&M tỏ vẻ lịch thiệp rót trà mời Hàm Linh: “Không biết Hàm tổng đây muốn bàn vụ làm ăn gì đây?”.
Hàm Linh không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Tôi cần Cao tổng đầu tư cho thương hiệu của tôi”.
Gã đàn ông kia tỏ vẻ hời hợt rồi cười thành tiếng: “Hàm tổng đang đùa tôi chắc, quán quân ngành thời trang năm nay là cái tên Vệ Đồ nhà thiết kế đang được tất cả mọi người săn đón là Kiều Uyển Vũ, thiết nghĩ nếu muốn đầu tư kiếm tiền thì cũng nên đi tìm người có năng lực nhỉ, còn Hàm tổng thì lại mang danh đạo nhái thiết kế của người trong cuộc thi có quy mô lớn toàn Vịnh Xuyên…cô nói xem bây giờ cô có cái gì trong tay mà đòi hợp tác với tôi chứ?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.