Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 368
Hạ Tường Lam
17/04/2021
Kiều Uyển Vũ khẽ nở nụ cười lạnh nhạt trên môi: “Thế bây giờ anh chắc chắn
rồi hả? Chỉ tiếc là lúc anh chắc chắn thì anh đã đánh mất một người nào
đó trong đời mình mãi mãi rồi”.
“Tại sao vậy?” Đoạn Phong Lãng cau mày hỏi.
Kiều Uyển Vũ liền đáp: “Vậy để tôi nhắc cho anh nhớ nhiều năm trước lúc anh từng nhắn với tôi một câu như thế “nhìn là biết tôi không thể chờ được rồi” từ lúc đó anh đã đánh mất tôi rồi…phải anh không chờ được, chúng ta cũng không có hẹn ước trong thế giới 7 tỷ người đa dạng nhiều mặt này anh không yêu tôi, tôi không trách anh”.
“Em tin vào câu nói đó sao Kiều Uyển Vũ?”.
Viền mắt của Kiều Uyển Vũ bắt đầu đỏ lên: “Tin chứ, gia đình tôi phá sản ba tôi bệnh nặng qua đời bản thân tôi thì trãi qua tai nạn thập tử nhất sinh không còn ý chí sống nữa… ngày hôm đó thế giới của tôi sụp đổ, câu nói đó của anh lại giáng cho tôi thêm một đòn trí mạng làm tôi cực kỳ tuyệt vọng không còn muốn sống nếu bản thân tôi không tự cứu lấy mình thì có lẽ bây giờ tôi đang đứng trên thiên đường nhìn anh rồi”.
Đoạn Phong Lãng ngẩn ngơ rồi nói: “Uyển Vũ anh chưa bao giờ nhắn với em như thế…mà cho dù như thế em cũng không nên tin”.
Kiều Uyển Vũ nhướng mày tỏ vẻ tức giận: “Anh tính lừa gạt ai đây hả? Tôi đâu còn là con nhóc ngây ngô lúc nào cũng bị anh lừa nữa”.
“Anh là người như thế nào chẳng lẽ em còn không hiểu hay sao Uyển Vũ?”.
Kiều Uyển Vũ bất lực đáp: “Tôi cũng không biết nữa, có lúc tôi cảm thấy bản thân mình rất hiểu anh nhưng những việc mà anh làm với tôi đều làm tôi cảm thấy rất bất ngờ, điển hình là tin nhắn đó tôi chưa từng nghĩ anh sẽ nói như vậy với tôi”.
Đoạn Phong Lãng tiếp tục giải thích: “Anh quả thật không có nhắn những câu từ như vậy cho em”.
“Vậy anh có cần tôi mở lại tin nhắn cho anh xem không, anh vẫn có thể xóa đoạn tin nhắn đó từ nick của anh nhưng nick của tôi thì vẫn còn, bao năm qua nó vẫn luôn là một lời nhắc nhở tôi về sự ngu ngốc tin vào thứ gọi là tình yêu kia”.
Đoạn Phong Lãng muốn chứng minh sự trong sạch của mình liền lấy điện thoại ra mở messenger giữa anh và Kiều Uyển Vũ cho cô xem: “Em nhìn cho kỹ đi, từ lúc em rời khỏi trường Tuế Lâm thì đã không hề liên lạc với anh lần nào hết, sao anh có thể nhắn cho em tin nhắn kia được”.
Kiều Uyển Vũ nhìn hộp thư chat của cô và Đoạn Phong Lãnh chỉ dừng lại ở những câu hỏi vô cùng đơn giản mà anh nhắn cho cô nhưng không có phản hồi.
[Uyển Vũ, cậu đang ở đâu?].
[Uyển Vũ rốt cuộc vì sao lại nghỉ học cả tuần nay vây?].
[Uyển Vũ cậu trả lời mình đi].
[Uyển Vũ mình gặp nhau có được].
…
[Uyển Vũ cậu gặp mình một lát được không? Một lần thôi cũng được].
Kiều Uyển Vũ nghĩ là Đoạn Phong Lãng lại lừa gạt cô, cố tình tẩy trắng bản thân mình nên lấy điện thoại ra đăng nhập vào một tài khoản đã lâu lắm rồi không còn sử dụng, cô mở đoạn chat giữa mình và anh từ nhiều năm trước lên rồi đưa cho Đọan Phong Lãng: “Anh tự mình xem đi”.
Đoạn Phong Lãng cũng hiếu kỳ rốt cuộc là Kiều Uyển Vũ đã nhận được tin nhắn gì mà lại căm ghét anh đến như vậy nên đón nhận cái điện thoại rồi đọc từng tin nhắn một.
Ngày X tháng X năm XXXX
[Lãng, hôm nay mẹ cậu đã tìm đến mình bảo mình hãy rời xa cậu đi bởi vì gia thế của mình và cậu bây giờ rất chênh lệch nhau].
[Vậy thời gian này chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa].
Kiều Uyển Vũ nói thêm vào: “Năm đó lúc gia đình tôi phá sản, mẹ tôi bỏ đi theo người đàn ông khác là tôi đã phải chịu một đòn tâm lý quá nặng rồi, ba và tôi phải sống khổ sở ở khu căn hộ chung cư cũ kỹ thấp kém đó thì mẹ của anh đã đến tìm tôi giáng thêm cho tôi một gáo nước lạnh vào mặt, bà ấy bảo tôi hãy rời xa anh đi bởi vì gia thế của tôi không còn xứng đáng với Đoạn gia của mấy người nữa…bà ấy còn sỉ nhục ba tôi là kẻ thất bại việc làm ăn sụp đổ ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thể giữ…tôi vì hoàn cảnh gia đình mà phải tạm dựng việc học ở trường Tuế Lâm thì bà ấy nói tôi thất học…còn anh thì hời hợt bảo rằng chúng ta đừng gặp nhau nữa anh đúng là con ngoan của mẹ mà”.
Đoạn Phong Lãng ngẩn người ra: “Chuyện mẹ tới tìm em anh quả thật không biết anh cũng chưa từng nói đừng gặp nhau nữa”.
Ngày X tháng X năm XXXX
[Lãng, hôm nay có kết quả khám sức khỏe của ba mình, mình thấy rất bất lực dường như cái chết đang chờ đợi ba, mình thấy sợ lắm].
“Khi phát hiện ra ba tôi bị bệnh nan y khó chữa, biết trước thần chết đang từng bước đến gần cuộc sống của ba tôi anh không biết tôi đã hoảng loạn cỡ nào đâu. Tôi chật vật nhất những ngày chạy chữa bệnh cho ba, mỗi ngày chỉ được ngủ có 3 tiếng đồng hồ vì phải làm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền, một đứa trẻ 17 tuổi không quyền thế, không địa vị, không học vấn kiếm được đồng tiền vất vả như thế nào anh có hiểu được không? Lần đó bệnh của ba trở nặng tôi đi mua thuốc phải chạy về gấp liền liều mình băng qua Phố Đèn Đỏ để về nhà nhanh hơn, lúc thấy những hình ảnh đó anh có bao giờ tự hỏi tôi vì sao phải làm như vậy không mà đã mặc sức buông lời lăng mạ, sỉ nhục tôi như thế. Ngay cả tình người anh còn không có thì nói gì đến tình yêu”.
“Tại sao vậy?” Đoạn Phong Lãng cau mày hỏi.
Kiều Uyển Vũ liền đáp: “Vậy để tôi nhắc cho anh nhớ nhiều năm trước lúc anh từng nhắn với tôi một câu như thế “nhìn là biết tôi không thể chờ được rồi” từ lúc đó anh đã đánh mất tôi rồi…phải anh không chờ được, chúng ta cũng không có hẹn ước trong thế giới 7 tỷ người đa dạng nhiều mặt này anh không yêu tôi, tôi không trách anh”.
“Em tin vào câu nói đó sao Kiều Uyển Vũ?”.
Viền mắt của Kiều Uyển Vũ bắt đầu đỏ lên: “Tin chứ, gia đình tôi phá sản ba tôi bệnh nặng qua đời bản thân tôi thì trãi qua tai nạn thập tử nhất sinh không còn ý chí sống nữa… ngày hôm đó thế giới của tôi sụp đổ, câu nói đó của anh lại giáng cho tôi thêm một đòn trí mạng làm tôi cực kỳ tuyệt vọng không còn muốn sống nếu bản thân tôi không tự cứu lấy mình thì có lẽ bây giờ tôi đang đứng trên thiên đường nhìn anh rồi”.
Đoạn Phong Lãng ngẩn ngơ rồi nói: “Uyển Vũ anh chưa bao giờ nhắn với em như thế…mà cho dù như thế em cũng không nên tin”.
Kiều Uyển Vũ nhướng mày tỏ vẻ tức giận: “Anh tính lừa gạt ai đây hả? Tôi đâu còn là con nhóc ngây ngô lúc nào cũng bị anh lừa nữa”.
“Anh là người như thế nào chẳng lẽ em còn không hiểu hay sao Uyển Vũ?”.
Kiều Uyển Vũ bất lực đáp: “Tôi cũng không biết nữa, có lúc tôi cảm thấy bản thân mình rất hiểu anh nhưng những việc mà anh làm với tôi đều làm tôi cảm thấy rất bất ngờ, điển hình là tin nhắn đó tôi chưa từng nghĩ anh sẽ nói như vậy với tôi”.
Đoạn Phong Lãng tiếp tục giải thích: “Anh quả thật không có nhắn những câu từ như vậy cho em”.
“Vậy anh có cần tôi mở lại tin nhắn cho anh xem không, anh vẫn có thể xóa đoạn tin nhắn đó từ nick của anh nhưng nick của tôi thì vẫn còn, bao năm qua nó vẫn luôn là một lời nhắc nhở tôi về sự ngu ngốc tin vào thứ gọi là tình yêu kia”.
Đoạn Phong Lãng muốn chứng minh sự trong sạch của mình liền lấy điện thoại ra mở messenger giữa anh và Kiều Uyển Vũ cho cô xem: “Em nhìn cho kỹ đi, từ lúc em rời khỏi trường Tuế Lâm thì đã không hề liên lạc với anh lần nào hết, sao anh có thể nhắn cho em tin nhắn kia được”.
Kiều Uyển Vũ nhìn hộp thư chat của cô và Đoạn Phong Lãnh chỉ dừng lại ở những câu hỏi vô cùng đơn giản mà anh nhắn cho cô nhưng không có phản hồi.
[Uyển Vũ, cậu đang ở đâu?].
[Uyển Vũ rốt cuộc vì sao lại nghỉ học cả tuần nay vây?].
[Uyển Vũ cậu trả lời mình đi].
[Uyển Vũ mình gặp nhau có được].
…
[Uyển Vũ cậu gặp mình một lát được không? Một lần thôi cũng được].
Kiều Uyển Vũ nghĩ là Đoạn Phong Lãng lại lừa gạt cô, cố tình tẩy trắng bản thân mình nên lấy điện thoại ra đăng nhập vào một tài khoản đã lâu lắm rồi không còn sử dụng, cô mở đoạn chat giữa mình và anh từ nhiều năm trước lên rồi đưa cho Đọan Phong Lãng: “Anh tự mình xem đi”.
Đoạn Phong Lãng cũng hiếu kỳ rốt cuộc là Kiều Uyển Vũ đã nhận được tin nhắn gì mà lại căm ghét anh đến như vậy nên đón nhận cái điện thoại rồi đọc từng tin nhắn một.
Ngày X tháng X năm XXXX
[Lãng, hôm nay mẹ cậu đã tìm đến mình bảo mình hãy rời xa cậu đi bởi vì gia thế của mình và cậu bây giờ rất chênh lệch nhau].
[Vậy thời gian này chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa].
Kiều Uyển Vũ nói thêm vào: “Năm đó lúc gia đình tôi phá sản, mẹ tôi bỏ đi theo người đàn ông khác là tôi đã phải chịu một đòn tâm lý quá nặng rồi, ba và tôi phải sống khổ sở ở khu căn hộ chung cư cũ kỹ thấp kém đó thì mẹ của anh đã đến tìm tôi giáng thêm cho tôi một gáo nước lạnh vào mặt, bà ấy bảo tôi hãy rời xa anh đi bởi vì gia thế của tôi không còn xứng đáng với Đoạn gia của mấy người nữa…bà ấy còn sỉ nhục ba tôi là kẻ thất bại việc làm ăn sụp đổ ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thể giữ…tôi vì hoàn cảnh gia đình mà phải tạm dựng việc học ở trường Tuế Lâm thì bà ấy nói tôi thất học…còn anh thì hời hợt bảo rằng chúng ta đừng gặp nhau nữa anh đúng là con ngoan của mẹ mà”.
Đoạn Phong Lãng ngẩn người ra: “Chuyện mẹ tới tìm em anh quả thật không biết anh cũng chưa từng nói đừng gặp nhau nữa”.
Ngày X tháng X năm XXXX
[Lãng, hôm nay có kết quả khám sức khỏe của ba mình, mình thấy rất bất lực dường như cái chết đang chờ đợi ba, mình thấy sợ lắm].
“Khi phát hiện ra ba tôi bị bệnh nan y khó chữa, biết trước thần chết đang từng bước đến gần cuộc sống của ba tôi anh không biết tôi đã hoảng loạn cỡ nào đâu. Tôi chật vật nhất những ngày chạy chữa bệnh cho ba, mỗi ngày chỉ được ngủ có 3 tiếng đồng hồ vì phải làm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền, một đứa trẻ 17 tuổi không quyền thế, không địa vị, không học vấn kiếm được đồng tiền vất vả như thế nào anh có hiểu được không? Lần đó bệnh của ba trở nặng tôi đi mua thuốc phải chạy về gấp liền liều mình băng qua Phố Đèn Đỏ để về nhà nhanh hơn, lúc thấy những hình ảnh đó anh có bao giờ tự hỏi tôi vì sao phải làm như vậy không mà đã mặc sức buông lời lăng mạ, sỉ nhục tôi như thế. Ngay cả tình người anh còn không có thì nói gì đến tình yêu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.