Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 435
Hạ Tường Lam
30/05/2021
Kiều Uyển Vũ thẳng thừng lên tiếng: “Vệ Đồ không hoan nghênh hai vị tôi
càng không mong muốn thấy hai người xuất hiện trước mặt tôi vì vậy mời
về cho, Vệ Đồ sẽ không bán thiết kế của mình cho những kẻ sống lỗi đạo
đâu”.
Mạc Hy Nhi tức đến nghẹn họng hôm nay cô ta cố tình kéo Tề Lăng Hạo đến đây là để chọc tức Kiều Uyển Vũ nhưng rốt cuộc lại ôm ấm ức đi về.
Tề Lăng Hạo quay sang nhìn Mạc Hy Nhi rồi nói: “Chúng ta đi nơi khác mua cũng được mà hoặc là anh kêu nhà thiết kế nổi tiếng làm áo cưới riêng cho em”.
Mạc Hy Nhi tỏ thái độ ăn vạ: “Em không biết em muốn Kiều Uyển Vũ phải thiết kế váy cưới cho em cơ”.
Kiều Uyển Vũ nghe thấy như thế liền mỉm cười lên tiếng giễu cợt Mạc Hy Nhi: “Này hôm nay cô bị ngáo nhập à??? cô nghĩ mình là ai cơ chứ bộ cô muốn tôi thiết kế váy cưới cho cô thì tôi phải làm chắc”.
“Cô không sợ anh Hạo sẽ đè bẹp Vệ Đồ nhỏ bé này của cô à”.
Kiều Uyển Vũ đanh mặt: “Ôi trời ơi sợ quá cơ!!!”.
“Anh Hạo cô ta coi thường cả anh luôn kìa” Mạc Hy Nhi xoắn xít lên.
Kiều Uyển Vũ quay sang nhìn Tề Lăng Hạo lên tiếng đánh phủ đầu trước luôn: “Nếu so sánh thì tập đoàn thời trang RS của tôi cũng không thua kém tập đoàn Hoàng Kim của anh đâu ha nếu tuyên chiến với nhau chưa chắc tôi sẽ thua…còn nữa hiện tại trong tay tôi đang nắm giữ 15% cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim sau này Tề thiếu muốn ngồi lên vị trí chủ tịch thì còn phải xem tôi có vote cho anh một phiếu hay không đó”.
Mạc Hy Nhi nghe Kiều Uyển Vũ hăm dọa cả Tề Lăng Hạo thì liền xù lông lên: “Này Kiều Uyển Vũ cô đúng là cái loại người giả nhân giả nghĩa mà luôn miệng bảo không cần 15% cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim nhưng rốt cuộc vẫn đưa tay ra lấy, chẳng những vậy còn dùng số cổ phần đó để uy hiếp anh Hạo nữa đúng là thâm độc mà”.
“Khi nào cô nắm giữ 15% cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim trong tay thì cô mới biết sức mạnh của nó như thế nào còn không có thì im mồm lại đi”.
Mạc Hy Nhi tức đến độ khói muốn bốc trên đỉnh đầu: “Cô…đúng là quá đáng mà”.
Mạc Hy Nhi giận quá hóa thẹn nên lớn tiếng chê bai: “Chẳng qua là mấy bộ y phục rách có gì đâu mà lên mặt như thế, chúng ta đi nơi khác tìm cái tốt hơn đi anh Hạo”.
Lúc quay người đi Tề Lăng Hạo khẽ nhìn Kiều Uyển Vũ rồi nở một nụ cười như nước mùa xuân, cô gái mà anh cho là yếu ớt không thể tự mình sinh tồn trong thế giới này hôm nay đã trưởng thành thật rồi, từng lời nói sắc lạnh như giáo mác khiến người ta phải rút lui.
Nhân viên của Vệ Đồ hùa theo phía sau lên tiếng trêu chọc Mạc Hy Nhi: “Ây da bảo là y phục rách mà cũng có người mua không mua được cơ đấy”.
Sau khi Tề Lăng Hạo và Mạc Hy Nhi rời đi thì Bạch Lục Kỳ và Tề Cẩm Giang đi tới cừa hàng Vệ Đồ, cả hai đi vào thì nghe mọi người bàn tán xôn xao.
Bạch Lục Kỳ lên tiếng hỏi: “Tôi vừa nghe mọi người nhắc đến Lăng Hạo có đúng không? Lăng Hạo đến đây xin lỗi Uyển Vũ rồi à?”.
Một người lên tiếng đáp: “Bạch tiểu thư nghĩ đơn giản quá rồi, Tề tổng vừa đến đây nhưng là đưa con khốn tiểu tam kia đi mua váy cưới đó”.
Tề Cẩm Giang hừ một tiếng: “Anh hai đúng là quá đáng mà, sau đó thì sao chị dâu tôi có bán không”.
“Cô nghĩ xem Kiều tổng có bán thiết kế mà cô ấy tâm đắc cho kẻ đã giật chồng cô ấy hay không đây?”.
Bạch Lục Kỳ và Tề Cẩm Giang xin phép lên gặp Kiều Uyển Vũ và được cô đồng ý, bọn họ được thư ký dẫn lên phòng làm việc của Kiều Uyển Vũ để nói chuyện.
Tề Cẩm Giang vừa nhìn thấy Kiều Uyển Vũ đã lao tới ôm chầm lấy cô nước mắt ngắn nước mắt dài thổn thức: “Chị dâu thời gia qua chị đã ở đâu vậy hả em rất là lo cho chị”.
Bạch Lục Kỳ cũng quan tâm: “Phải đó Uyển Vũ sau khi ly hôn em đã đi đâu, lần trước Lăng Hạo bị ông bà nội gọi về mắng cho một trận vì ly hôn với em đó”.
“Sau khi ly hôn em tạm dọn về biệt thự cũ của Kiều gia sinh sống hai người đừng lo nữa bởi vì tôi đang sống rất tốt”.
Tề Cẩm Giang nhíu mày hỏi: “Sắp tới chị có dự tính gì không hả?”.
Kiều Uyển Vũ ôn tồn đáp: “Tháng sau là tuần lễ thời trang tại Paris tôi dự định sẽ trở về Pháp và có lẽ lần này sẽ định cư ở đó luôn không quay về Vịnh Xuyên nữa”.
Tề Cẩm Giang liền thản thốt: “Chị dâu à đừng như vậy mà chúng ta cùng nghĩ cách để anh hai hồi tâm chuyển ý đi được không?”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt: “Hết cách thật rồi, chị chỉ còn cách bỏ trốn để thời gian làm mình dần lãng quên mà thôi”.
Bạch Lục Kỳ rủ mắt: “Hết chuyện rồi lại đi cưới con khốn đó chứ”.
Báo chí lai đưa tin về hôn lễ của thế kỷ của Tề Lăng Hạo sẽ diễn ra vào cuối tháng tức là còn khoảng 7 ngày nữa, lúc Kiều Uyển Vũ nhìn thấy tin tức này thế giới của cô như là đang sụp đổ, cảm giác mất hết tất cả của 9 năm trước cũng chẳng so được với sự tổn thương của ngày hôm nay.
Mạc Hy Nhi tức đến nghẹn họng hôm nay cô ta cố tình kéo Tề Lăng Hạo đến đây là để chọc tức Kiều Uyển Vũ nhưng rốt cuộc lại ôm ấm ức đi về.
Tề Lăng Hạo quay sang nhìn Mạc Hy Nhi rồi nói: “Chúng ta đi nơi khác mua cũng được mà hoặc là anh kêu nhà thiết kế nổi tiếng làm áo cưới riêng cho em”.
Mạc Hy Nhi tỏ thái độ ăn vạ: “Em không biết em muốn Kiều Uyển Vũ phải thiết kế váy cưới cho em cơ”.
Kiều Uyển Vũ nghe thấy như thế liền mỉm cười lên tiếng giễu cợt Mạc Hy Nhi: “Này hôm nay cô bị ngáo nhập à??? cô nghĩ mình là ai cơ chứ bộ cô muốn tôi thiết kế váy cưới cho cô thì tôi phải làm chắc”.
“Cô không sợ anh Hạo sẽ đè bẹp Vệ Đồ nhỏ bé này của cô à”.
Kiều Uyển Vũ đanh mặt: “Ôi trời ơi sợ quá cơ!!!”.
“Anh Hạo cô ta coi thường cả anh luôn kìa” Mạc Hy Nhi xoắn xít lên.
Kiều Uyển Vũ quay sang nhìn Tề Lăng Hạo lên tiếng đánh phủ đầu trước luôn: “Nếu so sánh thì tập đoàn thời trang RS của tôi cũng không thua kém tập đoàn Hoàng Kim của anh đâu ha nếu tuyên chiến với nhau chưa chắc tôi sẽ thua…còn nữa hiện tại trong tay tôi đang nắm giữ 15% cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim sau này Tề thiếu muốn ngồi lên vị trí chủ tịch thì còn phải xem tôi có vote cho anh một phiếu hay không đó”.
Mạc Hy Nhi nghe Kiều Uyển Vũ hăm dọa cả Tề Lăng Hạo thì liền xù lông lên: “Này Kiều Uyển Vũ cô đúng là cái loại người giả nhân giả nghĩa mà luôn miệng bảo không cần 15% cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim nhưng rốt cuộc vẫn đưa tay ra lấy, chẳng những vậy còn dùng số cổ phần đó để uy hiếp anh Hạo nữa đúng là thâm độc mà”.
“Khi nào cô nắm giữ 15% cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim trong tay thì cô mới biết sức mạnh của nó như thế nào còn không có thì im mồm lại đi”.
Mạc Hy Nhi tức đến độ khói muốn bốc trên đỉnh đầu: “Cô…đúng là quá đáng mà”.
Mạc Hy Nhi giận quá hóa thẹn nên lớn tiếng chê bai: “Chẳng qua là mấy bộ y phục rách có gì đâu mà lên mặt như thế, chúng ta đi nơi khác tìm cái tốt hơn đi anh Hạo”.
Lúc quay người đi Tề Lăng Hạo khẽ nhìn Kiều Uyển Vũ rồi nở một nụ cười như nước mùa xuân, cô gái mà anh cho là yếu ớt không thể tự mình sinh tồn trong thế giới này hôm nay đã trưởng thành thật rồi, từng lời nói sắc lạnh như giáo mác khiến người ta phải rút lui.
Nhân viên của Vệ Đồ hùa theo phía sau lên tiếng trêu chọc Mạc Hy Nhi: “Ây da bảo là y phục rách mà cũng có người mua không mua được cơ đấy”.
Sau khi Tề Lăng Hạo và Mạc Hy Nhi rời đi thì Bạch Lục Kỳ và Tề Cẩm Giang đi tới cừa hàng Vệ Đồ, cả hai đi vào thì nghe mọi người bàn tán xôn xao.
Bạch Lục Kỳ lên tiếng hỏi: “Tôi vừa nghe mọi người nhắc đến Lăng Hạo có đúng không? Lăng Hạo đến đây xin lỗi Uyển Vũ rồi à?”.
Một người lên tiếng đáp: “Bạch tiểu thư nghĩ đơn giản quá rồi, Tề tổng vừa đến đây nhưng là đưa con khốn tiểu tam kia đi mua váy cưới đó”.
Tề Cẩm Giang hừ một tiếng: “Anh hai đúng là quá đáng mà, sau đó thì sao chị dâu tôi có bán không”.
“Cô nghĩ xem Kiều tổng có bán thiết kế mà cô ấy tâm đắc cho kẻ đã giật chồng cô ấy hay không đây?”.
Bạch Lục Kỳ và Tề Cẩm Giang xin phép lên gặp Kiều Uyển Vũ và được cô đồng ý, bọn họ được thư ký dẫn lên phòng làm việc của Kiều Uyển Vũ để nói chuyện.
Tề Cẩm Giang vừa nhìn thấy Kiều Uyển Vũ đã lao tới ôm chầm lấy cô nước mắt ngắn nước mắt dài thổn thức: “Chị dâu thời gia qua chị đã ở đâu vậy hả em rất là lo cho chị”.
Bạch Lục Kỳ cũng quan tâm: “Phải đó Uyển Vũ sau khi ly hôn em đã đi đâu, lần trước Lăng Hạo bị ông bà nội gọi về mắng cho một trận vì ly hôn với em đó”.
“Sau khi ly hôn em tạm dọn về biệt thự cũ của Kiều gia sinh sống hai người đừng lo nữa bởi vì tôi đang sống rất tốt”.
Tề Cẩm Giang nhíu mày hỏi: “Sắp tới chị có dự tính gì không hả?”.
Kiều Uyển Vũ ôn tồn đáp: “Tháng sau là tuần lễ thời trang tại Paris tôi dự định sẽ trở về Pháp và có lẽ lần này sẽ định cư ở đó luôn không quay về Vịnh Xuyên nữa”.
Tề Cẩm Giang liền thản thốt: “Chị dâu à đừng như vậy mà chúng ta cùng nghĩ cách để anh hai hồi tâm chuyển ý đi được không?”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt: “Hết cách thật rồi, chị chỉ còn cách bỏ trốn để thời gian làm mình dần lãng quên mà thôi”.
Bạch Lục Kỳ rủ mắt: “Hết chuyện rồi lại đi cưới con khốn đó chứ”.
Báo chí lai đưa tin về hôn lễ của thế kỷ của Tề Lăng Hạo sẽ diễn ra vào cuối tháng tức là còn khoảng 7 ngày nữa, lúc Kiều Uyển Vũ nhìn thấy tin tức này thế giới của cô như là đang sụp đổ, cảm giác mất hết tất cả của 9 năm trước cũng chẳng so được với sự tổn thương của ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.