Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 468
Hạ Tường Lam
04/06/2021
Đường link kia dẫn một trang tin tức điện tử, tin mới nhất là viết về vụ tai nạn xe vừa mới xảy ra ở đường Lâm Xuyên, [Một chiếc taxi bị một
chiếc container đâm gãy làm đôi rồi lật ngang lao thêm khoảng 300 mới
dừng lại, cả hai bên đều bị thiệt thòi nặng nề về tài sản, có 3 người
được đưa vào bệnh viện trong tình trạng vô cùng xấu hiện chưa rõ sống
chết, trang The News sẽ tiếp tục theo dõi và đưa những tin tức mới nhất
liên quan đến vụ tai nạn để thông tin đến với mọi người].
Tề Lăng Hạo kéo xuống xem những tấm ảnh mà phóng viên chụp được thì đúng là tai nạn thảm khốc, anh dừng lại ở tấm ảnh mà những nhân viên bên y tế đang khiên một cô gái nằm bất động trên băng ca, cả người cô bê bết máu hai mắt nhắm nghiền làm cho trái tim anh như ngừng đập.
Tay của Tề Lăng Hạo bất giác run lên một cách vô thức, anh đặt cái điện thoại xuống thẫn người đi, anh còn nợ cô một câu xin lỗi vì đã đem hồ sợ vụ án Vệ Đồ đến muộn không kịp thanh minh cho Kiều Cẩn Dương, anh đã nguyện dùng cả cuộc đời mình để bù đắp cho cô nên cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được hết.
Mọi người đang chú ý lắng nghe giám đốc phòng marketing trình phương án quảng bá dự án mới thì đột ngột Tề Lăng Hạo đứng phắt dậy với vẻ mặt căng thẳng làm cho tất cả mọi người đều hốt hoảng toát mồ hôi hột sợ rằng phương án không làm vừa lòng anh nên không gian phòng họp trở nên im bặt.
Giám đốc phòng marketing cân nhắc rồi run rẩy lên tiếng hỏi: “Phó chủ tịch… có chỗ nào không hài lòng… về phương án này ạ?”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu làm cho tất cả mọi người đều tim đập chân run cứ nghĩ là anh không chấp nhận phương án thì chuẩn bị nghỉ việc là vừa.
“Tôi có việc gấp hoãn họp, thời gian sẽ thông báo sau” Tề Lăng Hạo gấp gáp trả lời rồi vội ôm tài liệu của mình rời khỏi phòng họp.
Mọi người đều ngẩn người ra một lúc thật lâu nhưng sau đó ai cũng thở phào nhẹ nhõm vì không phải phương án không tốt.
Sau khi lập tức lao ra khỏi phòng họp Tề Lăng Hạo vừa đi vừa gọi điện cho Tề Kỳ Nam: “Vụ tai nạn đó xảy ra bao lâu rồi? Uyển Vũ bây giờ thế nào???”.
Bên kia đầu dây Tề Kỳ Nam lên tiếng đáp: “Khoảng 1 tiếng trước, Uyển Vũ đã được chuyển đến bệnh viện H rồi em đang ngồi bên ngoài phòng cấp cứu đây”.
“Tiếp tục theo dõi tình hình của cô ấy anh sẽ đến ngay”.
Tề Lăng Hạo lại tiếp tục nhấn số điện thoại gọi cho một người khác là viện trưởng bệnh viện Hoàng Kim do tập đoàn Hoàng Kim làm chủ: “Viện trưởng Mặc có biết về vụ tai nạn xe trên đường Lâm Xuyên khoảng 1 tiếng trước không?”.
“Dạ Tề thiếu tôi có xem qua trên tin tức”.
“Tốt lắm, trong số ba nạn nhân của vụ tai nạn đó có một người rất quan trọng với tôi hiện tại cô ấy đã đưa vào bệnh viện H, tôi sẽ làm thủ tục chuyển viện nhờ viện trưởng cho người đến đón cô ấy qua bệnh viện Hoàng Kim và chuẩn bị đầy đủ thiết kế điều trị tốt nhất cho cô ấy”.
“Được tôi làm ngay”.
Trợ lý riêng đắc lực nhất của Tề Lăng Hạo là Hàn Côn Nhị vừa công tác từ Nhật Bản trở về đã vội vàng chạy tới tìm anh với vẻ mặt căng thẳng không kém: “Phó Chủ tịch nghe nói anh cho dời cuộc họp…”.
Tề Lăng Hạo liền gật đầu: “Phải, người quan trọng của tôi đang nguy cấp tôi…tôi không thể không quản”.
Hàn Côn Nhị liền gật đầu: “Tôi đã hiểu, xe tôi vẫn để bên ngoài, anh đi đâu tôi đưa anh đi”.
Tề Lăng Hạo tạm thời đi chung xe với Hàn Côn Nhị nhưng anh là cầm lái, cảm giác cái xe phóng xe bạc mạng chạy trên đường để đến bệnh viện H đúng là làm cho Hàn Côn Nhị cũng phải toát cả mồ hôi hột.
Hàn Côn Nhị và Tề Lăng Hạo trên mặt công việc thì là cấp trên cấp dưới nhưng mà sau công việc thì như anh em, bạn bè thân thiết, vì lẽ đó là Hàn Côn Nhị lên tiếng khuyên can: “Nè Hạo, cái gì cũng từ từ hết dù bây giờ cậu có gấp thì cũng đâu làm được gì”.
Gương mặt của Tề Lăng Hạo rõ nét căng thẳng: “Cô ấy đang trong tình huống nguy cấp tôi không thể để cô ấy một mình được”.
Hàn Côn Nhị lại tiếp tục lên tiếng khuyên ngăn: “Biết là nguy cấp nhưng hiện tại cô gái ấy đang được các bác sĩ của bệnh viện tận tình chạy chữa còn cậu cứ lái xe bạc mạng kiểu này lỡ như có chuyện gì thì ai sẽ là người lo cho cô ấy đây”.
Vừa lúc đó, có điện thoại gọi tới, Tề Lăng Hạo xem thì thấy số của Tề Bách Hào nên tấp xe vào lề vên đường rồi quay sang nói với Hàn Côn Nhị: “Cậu lái xe đi”.
Hàn Côn Nhị liền gật đầu, hai người đổi chỗ cho nhau, xe tiếp tục di chuyển đến bệnh viện H để tránh mất thời gian.
Tề Lăng Hạo nghe máy của Tề Bách Hào: “Con nghe đây thưa ba”.
Giọng của Tề Bách Hào bên kia đầu dây có vẻ hơi giận dữ vang lên: “Con đang làm gì vậy hả Hạo?”.
“Con đang bận có việc gì thì để nói sau đi nha ba”.
Tề Lăng Hạo kéo xuống xem những tấm ảnh mà phóng viên chụp được thì đúng là tai nạn thảm khốc, anh dừng lại ở tấm ảnh mà những nhân viên bên y tế đang khiên một cô gái nằm bất động trên băng ca, cả người cô bê bết máu hai mắt nhắm nghiền làm cho trái tim anh như ngừng đập.
Tay của Tề Lăng Hạo bất giác run lên một cách vô thức, anh đặt cái điện thoại xuống thẫn người đi, anh còn nợ cô một câu xin lỗi vì đã đem hồ sợ vụ án Vệ Đồ đến muộn không kịp thanh minh cho Kiều Cẩn Dương, anh đã nguyện dùng cả cuộc đời mình để bù đắp cho cô nên cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được hết.
Mọi người đang chú ý lắng nghe giám đốc phòng marketing trình phương án quảng bá dự án mới thì đột ngột Tề Lăng Hạo đứng phắt dậy với vẻ mặt căng thẳng làm cho tất cả mọi người đều hốt hoảng toát mồ hôi hột sợ rằng phương án không làm vừa lòng anh nên không gian phòng họp trở nên im bặt.
Giám đốc phòng marketing cân nhắc rồi run rẩy lên tiếng hỏi: “Phó chủ tịch… có chỗ nào không hài lòng… về phương án này ạ?”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu làm cho tất cả mọi người đều tim đập chân run cứ nghĩ là anh không chấp nhận phương án thì chuẩn bị nghỉ việc là vừa.
“Tôi có việc gấp hoãn họp, thời gian sẽ thông báo sau” Tề Lăng Hạo gấp gáp trả lời rồi vội ôm tài liệu của mình rời khỏi phòng họp.
Mọi người đều ngẩn người ra một lúc thật lâu nhưng sau đó ai cũng thở phào nhẹ nhõm vì không phải phương án không tốt.
Sau khi lập tức lao ra khỏi phòng họp Tề Lăng Hạo vừa đi vừa gọi điện cho Tề Kỳ Nam: “Vụ tai nạn đó xảy ra bao lâu rồi? Uyển Vũ bây giờ thế nào???”.
Bên kia đầu dây Tề Kỳ Nam lên tiếng đáp: “Khoảng 1 tiếng trước, Uyển Vũ đã được chuyển đến bệnh viện H rồi em đang ngồi bên ngoài phòng cấp cứu đây”.
“Tiếp tục theo dõi tình hình của cô ấy anh sẽ đến ngay”.
Tề Lăng Hạo lại tiếp tục nhấn số điện thoại gọi cho một người khác là viện trưởng bệnh viện Hoàng Kim do tập đoàn Hoàng Kim làm chủ: “Viện trưởng Mặc có biết về vụ tai nạn xe trên đường Lâm Xuyên khoảng 1 tiếng trước không?”.
“Dạ Tề thiếu tôi có xem qua trên tin tức”.
“Tốt lắm, trong số ba nạn nhân của vụ tai nạn đó có một người rất quan trọng với tôi hiện tại cô ấy đã đưa vào bệnh viện H, tôi sẽ làm thủ tục chuyển viện nhờ viện trưởng cho người đến đón cô ấy qua bệnh viện Hoàng Kim và chuẩn bị đầy đủ thiết kế điều trị tốt nhất cho cô ấy”.
“Được tôi làm ngay”.
Trợ lý riêng đắc lực nhất của Tề Lăng Hạo là Hàn Côn Nhị vừa công tác từ Nhật Bản trở về đã vội vàng chạy tới tìm anh với vẻ mặt căng thẳng không kém: “Phó Chủ tịch nghe nói anh cho dời cuộc họp…”.
Tề Lăng Hạo liền gật đầu: “Phải, người quan trọng của tôi đang nguy cấp tôi…tôi không thể không quản”.
Hàn Côn Nhị liền gật đầu: “Tôi đã hiểu, xe tôi vẫn để bên ngoài, anh đi đâu tôi đưa anh đi”.
Tề Lăng Hạo tạm thời đi chung xe với Hàn Côn Nhị nhưng anh là cầm lái, cảm giác cái xe phóng xe bạc mạng chạy trên đường để đến bệnh viện H đúng là làm cho Hàn Côn Nhị cũng phải toát cả mồ hôi hột.
Hàn Côn Nhị và Tề Lăng Hạo trên mặt công việc thì là cấp trên cấp dưới nhưng mà sau công việc thì như anh em, bạn bè thân thiết, vì lẽ đó là Hàn Côn Nhị lên tiếng khuyên can: “Nè Hạo, cái gì cũng từ từ hết dù bây giờ cậu có gấp thì cũng đâu làm được gì”.
Gương mặt của Tề Lăng Hạo rõ nét căng thẳng: “Cô ấy đang trong tình huống nguy cấp tôi không thể để cô ấy một mình được”.
Hàn Côn Nhị lại tiếp tục lên tiếng khuyên ngăn: “Biết là nguy cấp nhưng hiện tại cô gái ấy đang được các bác sĩ của bệnh viện tận tình chạy chữa còn cậu cứ lái xe bạc mạng kiểu này lỡ như có chuyện gì thì ai sẽ là người lo cho cô ấy đây”.
Vừa lúc đó, có điện thoại gọi tới, Tề Lăng Hạo xem thì thấy số của Tề Bách Hào nên tấp xe vào lề vên đường rồi quay sang nói với Hàn Côn Nhị: “Cậu lái xe đi”.
Hàn Côn Nhị liền gật đầu, hai người đổi chỗ cho nhau, xe tiếp tục di chuyển đến bệnh viện H để tránh mất thời gian.
Tề Lăng Hạo nghe máy của Tề Bách Hào: “Con nghe đây thưa ba”.
Giọng của Tề Bách Hào bên kia đầu dây có vẻ hơi giận dữ vang lên: “Con đang làm gì vậy hả Hạo?”.
“Con đang bận có việc gì thì để nói sau đi nha ba”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.