Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 6
Hạ Tường Lam
05/03/2021
Kiều Uyển Vũ có cảm giác dường như toàn bộ y phục trong tủ đồ của cô ở Pháp đều được vận chuyển đến đây vậy.
Hóa ra người đó ở sau lưng cô luôn làm cho cô nhiều thứ hơn cô tưởng, sau phút cảm động Kiều Uyển Vũ lại thấy chạnh lòng khẽ nhếch môi cười nhạt tự nhủ trong lòng “Chẳng qua mình vô tình đi qua lúc hoa nở đẹp nhất chứ không phải hoa vì mình mà nở rộ như thế đâu…Kiều Uyển Vũ cô nên nhớ mỗi ngày của cô đều là mượn người khác mà có, khung cảnh thần tiên ở đây cũng là cho người khác không phải cho cô, đừng nên mơ tưởng hão huyền nữa”.
Kiều Uyển Vũ tùy tiện lấy một chiếc váy ngủ màu vàng nhạt mặc vào rồi bước ra khỏi căn phòng xa hoa, lộng lẫy kia.
Nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn quả là không quen chút nào hết nên Kiều Uyển Vũ cứ lăn qua lộn lại không ngủ được.
12 giờ đêm, Kiều Uyển Vũ ngồi bật dậy, chần chừ hồi lâu rồi cầm điện thoại lên gọi đi, cuộc gọi vô vọng nhưng lại bất ngờ khi có người bắt máy: “Anh nghe”.
Kiều Uyển Vũ cảm thấy vừa vui mà cũng vừa lo, cô cũng không biết phải nói gì, chỉ nghĩ là gọi thôi chưa nghĩ sẽ nói gì nữa.
“Em gọi anh rồi im lặng là sao?” giọng nam trầm ấm từ đầu dây bên kia truyền đến hỏi.
Kiều Uyển Vũ lúng túng bân quơ hỏi lại: “Đang ngủ hả?”.
Bên kia vang lên tiếng cười khẽ: “Chỗ anh đang là 5 giờ sáng, anh vừa thức dậy còn em giờ này phải ngủ mới đúng chứ, ở Vịnh Xuyên chắc là khoảng 11 hoặc là 12 giờ đêm đúng không?”.
Kiều Uyển Vũ gật gật đầu đáp: “Phải”.
“Sao không ngủ đi???”.
Chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng lại có thể nghe ra được sự quan tâm của đối phương.
Giọng nói yểu xìu của Kiều Uyển Vũ vang lên: “Lệch múi giờ nên không ngủ được”.
Người kia liền lên tiếng dỗ dành: “Ráng chợp mắt một chút, vài ngày là sẽ quen thôi”.
“Uh, vậy cúp máy đây”.
Cúp máy Kiều Uyển Vũ cố nhắm mắt ngủ nhưng lại thấy trống trãi vô cùng, đến gần sáng mới ngủ nên hôm sau cô thức dậy khá trễ đến tận 11 giờ trưa thế là đành ăn cơm trưa bỏ luôn điểm tâm sáng.
Buổi chiều cùng ngày, Kiều Uyển Vũ đi ra ngoài, lần này có tài xế riêng đưa cô đi, Tiểu Lộc cũng đi cùng.
Chiếc BMW màu trắng dừng ở một khu chung cư đã cũ kỹ, mọi thứ ở đây đều mang một bầu không khí ảm đạm nghèo nàn, tường sơn đã bông tróc hết không còn nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, những người dân cố bám víu sống lại đây đơn giản vì giá của nó rẻ nhất ở thành phố Vịnh Xuyên này mà thôi.
Mặt trời dần lặng xuống phía bên kia chân trời, bầu trời ngả một màu hồng theo từng sắc tố, phía xa tít trên cao là màu xanh đậm rồi tầng thấp hơn thì pha chút tím kỳ bí rồi cuối cùng là sắc hồng cam lan tỏa khắp không gian.
Ráng chiều nhuộm đỏ cả một vùng trời như máu vừa đẹp, vừa lãng mạng nhưng mang một cảm giác buồn bã đến vô tận, mùi thơm của thức ăn từ những căn hộ đã cũ bốc lên thơm phức kích thích khứu giác và vị giác của người ta.
Kiều Uyển Vũ còn nhớ rất rõ ràng món ăn đầu tiên cô tự tay nấu chỉ là một nồi cháo thịt bình thường không có mùi thơm sực nức như thế, vị cũng rất khó ăn nhưng ba của cô đã ăn hết cả một chén còn bảo rất là ngon nữa.
Những ngày gia đình của Kiều Uyển Vũ sa cơ thất thế cô đã phải sống ở nơi cũ kỹ này hơn nửa năm, chịu đủ mọi loại đau đớn trên đời nhưng điều an ủi nhất là ba cô vẫn luôn ở bên cạnh cô cho đến cái ngày mà ba cô mất thì mọi thứ trong đời cô cũng gần như sụp đổ hoàn toàn.
Nhớ lại những chuyện đau lòng trong quá khứ làm cho mắt của Kiều Uyển Vũ dâng lên một màn sương mỏng, mọi thứ như đang nhòe đi trong mắt cô.
Tiếng của Tiểu Lộc vang lên: “Thiếu phu nhân chúng ta đến đây để làm gì vậy???”.
Kiều Uyển Vũ thoát khỏi mớ ký ức hỗn độn trong lòng, cô chớp chớp mắt lấy lại bình tĩnh rồi đáp: “Tôi có một số đồ kỷ vật cần lấy đi”.
Nói rồi Kiều Uyển Vũ men theo chiếc cầu thang đã cũ bị thời gian ăn mòn đến nỗi gạch đá bên trong lộ cả ra ngoài nhìn rất thô và xấu xí, tay vịnh cầu thang bằng sắt cũng đã bị gỉ séc không còn đảm bảo an toàn nữa.
Tiểu Lộc đi bên cạnh Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ lo lắng: “Em thấy nơi này rất nguy hiểm cô đừng đi lên đó nữa có được không?”.
Kiều Uyển Vũ quay người lại cho Tiểu Lộc một ánh mắt trấn an rồi nói: “Không sao đâu, nếu cô sợ thì cứ đứng ở ngoài chờ tôi một lát”.
Tiểu Lộc vội lắc đầu: “Không được đâu…lỡ như thiếu phu nhân gặp phải chuyện gì thì em chết chắc đó”.
Kiều Uyển Vũ khẽ cười vì sự sợ hãi nhút nhát của Tiểu Lộc: “Có tôi thì ai dám làm gì cô đâu chứ”.
Dãy hành lang nhuốm một màu đen tăm tối không có lấy một cái bóng đèn chiếu sáng nào hết, Tiểu Lộc càng tỏ vẻ sợ sệt hơn trong khi Kiều Uyển Vũ vẫn vững bước tiến về phía trước, dường như cô đã quá quen thuộc với nơi này rồi.
Dừng lại trước một căn hộ ở tầng 5, Kiều Uyển Vũ mở túi xách lấy ra một xâu chìa khóa rồi mở cửa bước vào trong, không gian bên trong tối om xòe bàn tay không thấy được năm ngón tay ra sao nữa.
Trong bóng tối, Kiều Uyển Vũ đưa tay mở công tác điện lên, chiếc bóng đèn đã lâu không được khởi động nên nó giật giật lúc sáng lúc tối mãi hơn một phút sau mới ổn định nhưng thứ ánh sáng yếu ớt phát ra đã lu mờ theo thời gian mất rồi.
Hóa ra người đó ở sau lưng cô luôn làm cho cô nhiều thứ hơn cô tưởng, sau phút cảm động Kiều Uyển Vũ lại thấy chạnh lòng khẽ nhếch môi cười nhạt tự nhủ trong lòng “Chẳng qua mình vô tình đi qua lúc hoa nở đẹp nhất chứ không phải hoa vì mình mà nở rộ như thế đâu…Kiều Uyển Vũ cô nên nhớ mỗi ngày của cô đều là mượn người khác mà có, khung cảnh thần tiên ở đây cũng là cho người khác không phải cho cô, đừng nên mơ tưởng hão huyền nữa”.
Kiều Uyển Vũ tùy tiện lấy một chiếc váy ngủ màu vàng nhạt mặc vào rồi bước ra khỏi căn phòng xa hoa, lộng lẫy kia.
Nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn quả là không quen chút nào hết nên Kiều Uyển Vũ cứ lăn qua lộn lại không ngủ được.
12 giờ đêm, Kiều Uyển Vũ ngồi bật dậy, chần chừ hồi lâu rồi cầm điện thoại lên gọi đi, cuộc gọi vô vọng nhưng lại bất ngờ khi có người bắt máy: “Anh nghe”.
Kiều Uyển Vũ cảm thấy vừa vui mà cũng vừa lo, cô cũng không biết phải nói gì, chỉ nghĩ là gọi thôi chưa nghĩ sẽ nói gì nữa.
“Em gọi anh rồi im lặng là sao?” giọng nam trầm ấm từ đầu dây bên kia truyền đến hỏi.
Kiều Uyển Vũ lúng túng bân quơ hỏi lại: “Đang ngủ hả?”.
Bên kia vang lên tiếng cười khẽ: “Chỗ anh đang là 5 giờ sáng, anh vừa thức dậy còn em giờ này phải ngủ mới đúng chứ, ở Vịnh Xuyên chắc là khoảng 11 hoặc là 12 giờ đêm đúng không?”.
Kiều Uyển Vũ gật gật đầu đáp: “Phải”.
“Sao không ngủ đi???”.
Chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng lại có thể nghe ra được sự quan tâm của đối phương.
Giọng nói yểu xìu của Kiều Uyển Vũ vang lên: “Lệch múi giờ nên không ngủ được”.
Người kia liền lên tiếng dỗ dành: “Ráng chợp mắt một chút, vài ngày là sẽ quen thôi”.
“Uh, vậy cúp máy đây”.
Cúp máy Kiều Uyển Vũ cố nhắm mắt ngủ nhưng lại thấy trống trãi vô cùng, đến gần sáng mới ngủ nên hôm sau cô thức dậy khá trễ đến tận 11 giờ trưa thế là đành ăn cơm trưa bỏ luôn điểm tâm sáng.
Buổi chiều cùng ngày, Kiều Uyển Vũ đi ra ngoài, lần này có tài xế riêng đưa cô đi, Tiểu Lộc cũng đi cùng.
Chiếc BMW màu trắng dừng ở một khu chung cư đã cũ kỹ, mọi thứ ở đây đều mang một bầu không khí ảm đạm nghèo nàn, tường sơn đã bông tróc hết không còn nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, những người dân cố bám víu sống lại đây đơn giản vì giá của nó rẻ nhất ở thành phố Vịnh Xuyên này mà thôi.
Mặt trời dần lặng xuống phía bên kia chân trời, bầu trời ngả một màu hồng theo từng sắc tố, phía xa tít trên cao là màu xanh đậm rồi tầng thấp hơn thì pha chút tím kỳ bí rồi cuối cùng là sắc hồng cam lan tỏa khắp không gian.
Ráng chiều nhuộm đỏ cả một vùng trời như máu vừa đẹp, vừa lãng mạng nhưng mang một cảm giác buồn bã đến vô tận, mùi thơm của thức ăn từ những căn hộ đã cũ bốc lên thơm phức kích thích khứu giác và vị giác của người ta.
Kiều Uyển Vũ còn nhớ rất rõ ràng món ăn đầu tiên cô tự tay nấu chỉ là một nồi cháo thịt bình thường không có mùi thơm sực nức như thế, vị cũng rất khó ăn nhưng ba của cô đã ăn hết cả một chén còn bảo rất là ngon nữa.
Những ngày gia đình của Kiều Uyển Vũ sa cơ thất thế cô đã phải sống ở nơi cũ kỹ này hơn nửa năm, chịu đủ mọi loại đau đớn trên đời nhưng điều an ủi nhất là ba cô vẫn luôn ở bên cạnh cô cho đến cái ngày mà ba cô mất thì mọi thứ trong đời cô cũng gần như sụp đổ hoàn toàn.
Nhớ lại những chuyện đau lòng trong quá khứ làm cho mắt của Kiều Uyển Vũ dâng lên một màn sương mỏng, mọi thứ như đang nhòe đi trong mắt cô.
Tiếng của Tiểu Lộc vang lên: “Thiếu phu nhân chúng ta đến đây để làm gì vậy???”.
Kiều Uyển Vũ thoát khỏi mớ ký ức hỗn độn trong lòng, cô chớp chớp mắt lấy lại bình tĩnh rồi đáp: “Tôi có một số đồ kỷ vật cần lấy đi”.
Nói rồi Kiều Uyển Vũ men theo chiếc cầu thang đã cũ bị thời gian ăn mòn đến nỗi gạch đá bên trong lộ cả ra ngoài nhìn rất thô và xấu xí, tay vịnh cầu thang bằng sắt cũng đã bị gỉ séc không còn đảm bảo an toàn nữa.
Tiểu Lộc đi bên cạnh Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ lo lắng: “Em thấy nơi này rất nguy hiểm cô đừng đi lên đó nữa có được không?”.
Kiều Uyển Vũ quay người lại cho Tiểu Lộc một ánh mắt trấn an rồi nói: “Không sao đâu, nếu cô sợ thì cứ đứng ở ngoài chờ tôi một lát”.
Tiểu Lộc vội lắc đầu: “Không được đâu…lỡ như thiếu phu nhân gặp phải chuyện gì thì em chết chắc đó”.
Kiều Uyển Vũ khẽ cười vì sự sợ hãi nhút nhát của Tiểu Lộc: “Có tôi thì ai dám làm gì cô đâu chứ”.
Dãy hành lang nhuốm một màu đen tăm tối không có lấy một cái bóng đèn chiếu sáng nào hết, Tiểu Lộc càng tỏ vẻ sợ sệt hơn trong khi Kiều Uyển Vũ vẫn vững bước tiến về phía trước, dường như cô đã quá quen thuộc với nơi này rồi.
Dừng lại trước một căn hộ ở tầng 5, Kiều Uyển Vũ mở túi xách lấy ra một xâu chìa khóa rồi mở cửa bước vào trong, không gian bên trong tối om xòe bàn tay không thấy được năm ngón tay ra sao nữa.
Trong bóng tối, Kiều Uyển Vũ đưa tay mở công tác điện lên, chiếc bóng đèn đã lâu không được khởi động nên nó giật giật lúc sáng lúc tối mãi hơn một phút sau mới ổn định nhưng thứ ánh sáng yếu ớt phát ra đã lu mờ theo thời gian mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.