Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 94
Hạ Tường Lam
05/03/2021
Tề Bách Hào liền lên tiếng bên vực Mạc Hy Nhi: “Ai nói với con như thế hả? Con tuy không mang họ Tề nhưng đối với dượng thì con cũng chính là con gái trong nhà như Cẩm Giang nên con không phải đi đâu hết”.
Tề Lăng Hạo liền nhếch môi lên tiếng hỏi Tề Bách Hào: “Vậy ý ba là muốn con đi khỏi cái nhà này để cô ta ở lại tha hồ tung hoành đó hả?”.
Tề Bách Hào liền quay sang Tề Lăng Hạo rồi lên tiếng: “Ba đâu có nói như vậy”.
Tề Cẩm Giang cũng bước qua níu lấy cánh tay của Tề Bách Hào: “Ba à, ba có nhầm gì không vậy hả? Anh Hạo và chị Uyển Vũ mới là người thân của chúng ta còn Mạc Hy Nhi có là gì đâu chứ…”.
Tề Bách Hào liền cau mày tỏ vẻ nghiêm nghị với Tề Cẩm Giang: “Con có thôi đi không hả dù sao chị Hy Nhi bằng tuổi anh hai con đó hở ra là gọi cả họ lẫn tên thì không phải phép chút nào hết”.
Tề Cẩm Giang cau có: “Ba à…”.
Tề Bách Hào nhìn qua Kiều Uyển Vũ rồi tỏ vẻ coi thường cô: “Hy Nhi nói cũng có gì sai đâu chứ, lấy gì làm minh chứng là con và cô gái này đã kết hôn rồi chứ?”.
Tề Lăng Hạo thở dài lắc đầu: “Ba à, đến bao giờ ba mới chịu chấp nhận sự thật là con và Uyển Vũ đã kết hôn rồi đây hả?”.
Mạc Hy Nhi lúc này liền bày ra vẻ mặt đắc ý, cô ta đứng một bên cười nhẹ trên môi không để ai phát hiện ra.
Tề Lăng Hạo cười nhạt trên môi rồi lên tiếng: “Nếu ba đã không hoang nghênh Uyển Vũ vậy thôi con đưa cô ấy về…sau này con cũng không bao giờ đặt chân vào Tề Trạch Viên này nữa đâu vậy cho vừa lòng của ba”.
Tề phu nhân thấy tình hình căng thẳng liền nói vào mấy lời: “Hai cha con có thôi đi không hả? Chuyện chẳng có gì hết mà sao cứ phải xé cho to ra rồi cạnh mặt nhau”.
Kiều Uyển Vũ cũng dự liệu được tình hình này sẽ diễn ra rồi nên cũng chẳng mấy bất ngờ, cô mở cái ví nhỏ trên tay ra rồi lấy ra giấy đăng ký kết hôn giữa cô và Tề Lăng Hạo đưa đến trước mặt của Tề Bách Hào.
“Ba à, con và Lăng Hạo đã được pháp luật công nhận là vợ chồng hợp pháp cũng đã năm năm rồi, con biết thời gian đó ba không đồng ý hôn sự này, lễ thành hôn của tụi con cũng không có người bên Tề gia tham dự nhưng mà dù sao bọn con cũng thật lòng yêu nhau mong ba mở lòng tác hợp” Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ lễ phép chân thành lên tiếng nói chuyện với Tề Bách Hào.
Tề Bách Hào nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm đưa tay cầm lấy giấy đăng ký kết hôn giữa Tề Lăng Hạo và cô xem rồi thở dài, trước nay ông còn nghĩ Tề Lăng Hạo không muốn cưới Mạc Hy Nhi nên mới lấy Kiều Uyển Vũ làm bình phong nhưng hôm nay thì ông hết hy vọng thật rồi.
Tề Lăng Hạo cũng không ngờ là Kiều Uyển Vũ lại có mang theo giấy đăng ký kết hôn bên người còn nói những lời thâm tình về mối quan hệ giữa hai người bọn họ trước mặt của Tề Bách Hào như thế.
Tề Lăng Hạo cũng nói thêm mấy lời: “Nếu ba không công nhận Uyển Vũ là con dâu thì sau này con sẽ không đưa cô ấy về Tề Trạch Viên này nữa, con cũng không sẽ không cần quay về nơi này nữa bởi vì nó vốn không còn là nhà của bọn con nữa rồi”.
Tề phu nhân nói giúp thêm mấy lời trước mặt của Tề Bách Hào: “Anh à, con nó đã nói vậy rồi anh đừng có khắc khe nữa em thấy Uyển Vũ rất là xinh đẹp rất là xứng đôi với Lăng Hạo nhà mình mà”.
Tề Bách Hào tỏ vẻ bất lức: “Chuyện cũng đã rồi tôi có cản cũng chẳng được ích lợi gì hết, đã gả vào Tề gia thì sau này làm gì cũng phải để ý đến bộ mặt của gia tộc đó”.
Tề Bách Hào trả lại giấy đăng ký kết hôn cho Kiều Uyển Vũ, cô đưa tay ra đón nhận rồi cúi đầu đáp: “Con xin nghe theo lời của ba chỉ bảo ạ”.
Mạc Hy Nhi nghe vậy liền tức đến tím cả mặt, cô ta vừa quay người tính rời đi thì tiếng của Tề Cẩm Giang vang lên phía sau.
“Chị Hy Nhi đi đâu vậy, ba em đã chịu chấp nhận chị dâu Uyển Vũ rồi đó chị nghe thấy không vậy hả?”.
Mạc Hy Nhi nắm chặt tay thành nắm đấm ráng quay người lại gượng cười với Kiều Uyển Vũ: “Vậy thì phải chúc mừng Kiều tiểu thư đây rồi”.
Tề Cẩm Giang liền hất mặt lên lớn giọng nói: “Chị gọi sai rồi phải gọi là thiếu phu nhân mới đúng đó”.
Mạc Hy Nhi liền tức giận: “Em…Cẩm Giang em hơi quá đáng rồi đó”.
Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng nói với Tề Cẩm Giang: “Cẩm Giang à, chẳng qua cũng chỉ là cách xưng hô thôi không cần để tâm vậy đâu em, hôm nay là tiệc mừng em trở về mà vì chị gia đình không vui rồi chị xin lỗi em nhé”.
Tề Cẩm Giang lần đầu gặp mặt Kiều Uyển Vũ nhưng chẳng biết tại sao lại cảm thấy rất có thiện cảm với người chị dâu này nên liền bước qua ôm lấy cánh tay của cô tỏ vẻ thân thiết: “Chị dâu à, chị hiền quá thì sẽ có người được nước làm tới đó nhưng mà chị yên tâm chỉ cần ở Tề Trạch Viên này có Tề Cẩm Giang em thì ai cũng đừng hòng động đến một sợi tóc của chị nữa”.
Tề phu nhân đựng khủy tay vào người của Mạc Hy Nhi rồi khẽ nói với cô: “Vừa rồi con cũng hơi quá đáng đó Hy Nhi con mau xin lỗi Uyển Vũ đi”.
Tề Lăng Hạo liền nhếch môi lên tiếng hỏi Tề Bách Hào: “Vậy ý ba là muốn con đi khỏi cái nhà này để cô ta ở lại tha hồ tung hoành đó hả?”.
Tề Bách Hào liền quay sang Tề Lăng Hạo rồi lên tiếng: “Ba đâu có nói như vậy”.
Tề Cẩm Giang cũng bước qua níu lấy cánh tay của Tề Bách Hào: “Ba à, ba có nhầm gì không vậy hả? Anh Hạo và chị Uyển Vũ mới là người thân của chúng ta còn Mạc Hy Nhi có là gì đâu chứ…”.
Tề Bách Hào liền cau mày tỏ vẻ nghiêm nghị với Tề Cẩm Giang: “Con có thôi đi không hả dù sao chị Hy Nhi bằng tuổi anh hai con đó hở ra là gọi cả họ lẫn tên thì không phải phép chút nào hết”.
Tề Cẩm Giang cau có: “Ba à…”.
Tề Bách Hào nhìn qua Kiều Uyển Vũ rồi tỏ vẻ coi thường cô: “Hy Nhi nói cũng có gì sai đâu chứ, lấy gì làm minh chứng là con và cô gái này đã kết hôn rồi chứ?”.
Tề Lăng Hạo thở dài lắc đầu: “Ba à, đến bao giờ ba mới chịu chấp nhận sự thật là con và Uyển Vũ đã kết hôn rồi đây hả?”.
Mạc Hy Nhi lúc này liền bày ra vẻ mặt đắc ý, cô ta đứng một bên cười nhẹ trên môi không để ai phát hiện ra.
Tề Lăng Hạo cười nhạt trên môi rồi lên tiếng: “Nếu ba đã không hoang nghênh Uyển Vũ vậy thôi con đưa cô ấy về…sau này con cũng không bao giờ đặt chân vào Tề Trạch Viên này nữa đâu vậy cho vừa lòng của ba”.
Tề phu nhân thấy tình hình căng thẳng liền nói vào mấy lời: “Hai cha con có thôi đi không hả? Chuyện chẳng có gì hết mà sao cứ phải xé cho to ra rồi cạnh mặt nhau”.
Kiều Uyển Vũ cũng dự liệu được tình hình này sẽ diễn ra rồi nên cũng chẳng mấy bất ngờ, cô mở cái ví nhỏ trên tay ra rồi lấy ra giấy đăng ký kết hôn giữa cô và Tề Lăng Hạo đưa đến trước mặt của Tề Bách Hào.
“Ba à, con và Lăng Hạo đã được pháp luật công nhận là vợ chồng hợp pháp cũng đã năm năm rồi, con biết thời gian đó ba không đồng ý hôn sự này, lễ thành hôn của tụi con cũng không có người bên Tề gia tham dự nhưng mà dù sao bọn con cũng thật lòng yêu nhau mong ba mở lòng tác hợp” Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ lễ phép chân thành lên tiếng nói chuyện với Tề Bách Hào.
Tề Bách Hào nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm đưa tay cầm lấy giấy đăng ký kết hôn giữa Tề Lăng Hạo và cô xem rồi thở dài, trước nay ông còn nghĩ Tề Lăng Hạo không muốn cưới Mạc Hy Nhi nên mới lấy Kiều Uyển Vũ làm bình phong nhưng hôm nay thì ông hết hy vọng thật rồi.
Tề Lăng Hạo cũng không ngờ là Kiều Uyển Vũ lại có mang theo giấy đăng ký kết hôn bên người còn nói những lời thâm tình về mối quan hệ giữa hai người bọn họ trước mặt của Tề Bách Hào như thế.
Tề Lăng Hạo cũng nói thêm mấy lời: “Nếu ba không công nhận Uyển Vũ là con dâu thì sau này con sẽ không đưa cô ấy về Tề Trạch Viên này nữa, con cũng không sẽ không cần quay về nơi này nữa bởi vì nó vốn không còn là nhà của bọn con nữa rồi”.
Tề phu nhân nói giúp thêm mấy lời trước mặt của Tề Bách Hào: “Anh à, con nó đã nói vậy rồi anh đừng có khắc khe nữa em thấy Uyển Vũ rất là xinh đẹp rất là xứng đôi với Lăng Hạo nhà mình mà”.
Tề Bách Hào tỏ vẻ bất lức: “Chuyện cũng đã rồi tôi có cản cũng chẳng được ích lợi gì hết, đã gả vào Tề gia thì sau này làm gì cũng phải để ý đến bộ mặt của gia tộc đó”.
Tề Bách Hào trả lại giấy đăng ký kết hôn cho Kiều Uyển Vũ, cô đưa tay ra đón nhận rồi cúi đầu đáp: “Con xin nghe theo lời của ba chỉ bảo ạ”.
Mạc Hy Nhi nghe vậy liền tức đến tím cả mặt, cô ta vừa quay người tính rời đi thì tiếng của Tề Cẩm Giang vang lên phía sau.
“Chị Hy Nhi đi đâu vậy, ba em đã chịu chấp nhận chị dâu Uyển Vũ rồi đó chị nghe thấy không vậy hả?”.
Mạc Hy Nhi nắm chặt tay thành nắm đấm ráng quay người lại gượng cười với Kiều Uyển Vũ: “Vậy thì phải chúc mừng Kiều tiểu thư đây rồi”.
Tề Cẩm Giang liền hất mặt lên lớn giọng nói: “Chị gọi sai rồi phải gọi là thiếu phu nhân mới đúng đó”.
Mạc Hy Nhi liền tức giận: “Em…Cẩm Giang em hơi quá đáng rồi đó”.
Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng nói với Tề Cẩm Giang: “Cẩm Giang à, chẳng qua cũng chỉ là cách xưng hô thôi không cần để tâm vậy đâu em, hôm nay là tiệc mừng em trở về mà vì chị gia đình không vui rồi chị xin lỗi em nhé”.
Tề Cẩm Giang lần đầu gặp mặt Kiều Uyển Vũ nhưng chẳng biết tại sao lại cảm thấy rất có thiện cảm với người chị dâu này nên liền bước qua ôm lấy cánh tay của cô tỏ vẻ thân thiết: “Chị dâu à, chị hiền quá thì sẽ có người được nước làm tới đó nhưng mà chị yên tâm chỉ cần ở Tề Trạch Viên này có Tề Cẩm Giang em thì ai cũng đừng hòng động đến một sợi tóc của chị nữa”.
Tề phu nhân đựng khủy tay vào người của Mạc Hy Nhi rồi khẽ nói với cô: “Vừa rồi con cũng hơi quá đáng đó Hy Nhi con mau xin lỗi Uyển Vũ đi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.