Chương 52: Ký hiệu X
Quỷ Bút Hoàn Thái
10/08/2023
"Tôi có thể làm ròng rọc cho em."
Cảm xúc của Doãn Vụ Thi khi nghe được lời này rất mới lạ.
Bởi vì tuổi thơ đặc thù, từ nhỏ cô đã nghe rất nhiều lời như "Cứ coi nơi này là nhà của mình".
Người lớn hứa hẹn sẽ bảo vệ cô, cô cũng thật lòng tin tưởng. Nhưng rốt cuộc, người ta chỉ nói "cứ coi nơi này là nhà" bởi vì nơi đó vốn dĩ chẳng phải nhà của cô.
Doãn Vụ Thi luôn biết ơn lòng tốt của họ, nhưng một đứa trẻ bị hoàn cảnh buộc phải trưởng thành sớm rất nhạy cảm, cô đã từng vì bao việc vụn vặt mà tổn thương, thế nên cô nhận ra mình chẳng giống như bạn bè đồng trang lứa.
Bởi vì cô lớn lên trong cô độc, và sẽ tiếp tục cô độc mãi về sau.
Người hứa hẹn cùng cô san sẻ cứ tới rồi đi, Doãn Vụ Thi không dám, cũng không hề ỷ lại vào bất cứ người nào.
Ai nguyện ý giúp đỡ, cô thật lòng biết ơn; ai không muốn giúp, cô cũng chẳng mong cầu.
Chỉ khi không kỳ vọng, cô mới có thể giữ một khoảng cách thích hợp, biết rõ vị trí của mình.
Nhưng người dùng cách thức vụng về thế này nói muốn cùng cô gánh vác, tổ trưởng Trì vẫn là người đầu tiên.
Chính vì vụng về nên càng thêm chân thành tha thiết.
Doãn Vụ Thi rầu rĩ thở dài một hơi: "Anh đã nói tới mức này, sao tôi giấu giếm được nữa."
Cô trở lại ghế sofa: "Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi, mẹ tôi..."
Trì Trọng Hành:!!!
Doãn Vụ Thi thấy đồng tử anh phóng to, cô "chậc" một tiếng: "Biểu cảm gì vậy? Tôi đã nói xong đâu. Mẹ tôi có một người học trò ưu tú, là Trình Phóng."
Cha Doãn Vụ Thi qua đời trước khi cô hình thành ý thức, mẹ cô, Trần Lập Dã, là nhà nghiên cứu khoa học chỉ xuất hiện trong lời kể của hàng xóm, chẳng bao giờ thấy bóng dáng đâu, hồi nhỏ Doãn Vụ Thi còn tưởng mình là trẻ mồ côi.
Cô cũng từng có một tuổi thơ khóc nháo, cần người bầu bạn, nhưng hầu hết những lần gọi điện thoại cho Trần Lập Dã đều không phải bà bắt máy -- có lẽ chuyện có con khiến giáo sư Trần rất phiền não.
Trần Lập Dã giỏi nhất là dời chuyện phiền não sang người khác.
Mà Trình Phóng, chính là nghiên cứu sinh xui xẻo ở phòng thí nghiệm tăng ca tới tận khuya muộn còn phải dỗ con cho giáo sư của mình.
Đón nhận ánh mắt phức tạp của Trì Trọng Hành, Doãn Vụ Thi đổi sang dáng ngồi khó coi hơn, giọng nói đều đều không có cảm xúc: "Mỗi lần tôi gọi điện tới đều gặp được Trình Phóng, chắc do mẹ tôi nghĩ chị ấy biết dỗ con nít. Thật ra không phải, tôi chỉ muốn tìm chỗ phát ti3t. Trình Phóng rất thảm, vừa làm báo cáo vừa mở loa ngoài nghe tôi khóc lóc. Sau này chẳng ai dám đến phòng thí nghiệm của chị ấy vào buổi tối, vì lúc nào cũng nghe thấy tiếng trẻ nhỏ khóc, nhưng trong phòng chỉ có mình chị ấy."
Ngữ khí của cô trở nên nhẹ nhàng, thậm chí cô còn cười một chút.
"Sau đó tôi tập thành thói quen, có chuyện gì cứ gọi tới số máy kia, không phải vì muốn gặp mẹ mà vì muốn nói chuyện với Trình Phóng. Khi đó chị ấy mới học lên cao học, còn chưa có bạn trai, vậy mà bị bắt làm mẹ của tôi, sầu đến nỗi hói cả tóc." Doãn Vụ Thi bật cười.
Trì Trọng Hành không nhịn được mà nhớ tới bức ảnh trắng đen trong sảnh chính, Trình Phóng mỉm cười hơi ngượng ngùng.
Anh nhẹ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ý cười trên mặt Doãn Vụ Thi dần phai nhạt.
"Đây là trọng điểm tôi muốn nói với anh." Doãn Vụ Thi nhìn thẳng vào mắt anh: "Sau đó -- vào một đêm Bình An sau khi Trình Phóng trở thành tiến sĩ, lúc rời nhà ga, chị ấy bị một người tài xế say xỉn lái xe đâm phải, chết ngay tại chỗ."
Cô gằn từng chữ: "Đó đã là mười năm trước."
- - Một người đã chết mười năm trước, giờ đây xuất hiện trong hệ thống với thân phận NPC.
Tầm mắt Doãn Vụ Thi di chuyển, cô nhìn chằm chằm mặt đất, giọng nói nhỏ nhẹ như tự lẩm bẩm: "Tại sao?"
"Dùng tay trái ăn cơm, mắc chứng OCD, một hai phải cắt đồ ăn ngay ngắn chỉnh tề... Đó chính là chị ấy. Nhưng chị ấy không nhớ rõ tôi nữa."
Doãn Vụ Thi ngẩng đầu, mơ màng hỏi lại: "Tại sao?"
Giọng nói của cô không nghe ra chút xao động nào, cũng không phải câu chất vấn, chỉ là một lời than thở nhẹ như lông vũ phiêu trong không khí.
Trì Trọng Hành lại cảm thấy trái tim trong lồ ng ngực nhói như kim đâm.
Lớp vỏ bọc càng bình tĩnh, nội tâm càng thống khổ.
Đối với Doãn Vụ Thi, Trình Phóng là toàn bộ chỗ dựa trong tuổi thơ của cô, nhờ những cuộc gọi video hàng tuần, phần nội tâm bị thiếu hụt của cô được một người ở nơi xa xôi chậm rãi lấp đầy; bầu tâm sự được trút ra, chẳng đến mức âm thầm thối rữa trong lòng.
Sau này, cô lựa chọn nghiên cứu y học, dấn thân vào con đường khoa học thần kinh, một phần là do ảnh hưởng từ Trình Phóng.
Thế nhưng Trình Phóng đã chết đột nhiên biến thành NPC trong hệ thống -- Hơn nữa, còn là mục tiêu của bọn họ lần này.
Doãn Vụ Thi liếc mắt cũng có thể nhìn thấu cốt truyện che giấu trong phòng thi: Bá tước không phải là bá tước.
Dùng mặt nạ che khuất khuôn mặt, cổ áo đứng che đi vị trí yết hầu, cùng với những thói quen vụn vặt -- tất cả đều đang nói với cô, "bá tước" mà bọn họ nhìn thấy thực chất là bá tước phu nhân, là "Gloria", cũng là "Trình Phóng" giả dạng.
Hệ thống nói "12 nhân vật hành động", Doãn Vụ Thi vẫn luôn nghi ngờ: Ngoại trừ 10 thí sinh, quản gia và bá tước, tại sao bá tước phu nhân bọn họ cần phải giết không được tính trong đó?
Bây giờ cô đã rõ.
Trong quan tài chứa người nào không quan trọng, mục tiêu chân chính của các thí sinh đang quang minh chính đại đứng giữa mọi người.
Muốn hoàn thành bài thi, cô phải gi3t chết Trình Phóng.
Dù rằng đó chỉ là một thể xác giả dối không có ký ức.
Trì Trọng Hành ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn cô: "Trong phòng thi cũng không phải chỉ có mình em là thí sinh. Em đã dẫn đầu rất nhiều lần, bây giờ có thể nghỉ ngơi một chút."
Còn có anh, có Lam Tuyết Kiều, Lâm Hựu Tư và rất nhiều người nữa.
Hoàn thành bài thi chưa bao giờ là trách nhiệm của một mình cô, không cần phải gánh vác tất cả.
Doãn Vụ Thi lắc đầu, đáy mắt trống rỗng: "Tôi đang nghĩ đến một vấn đề khác, Trần Lập Dã... Mẹ tôi, anh biết bà ấy nghiên cứu cái gì không?"
Trì Trọng Hành không biết vì sao cô lại hỏi như vậy. Nhưng anh vẫn phối hợp hỏi lại: "Cái gì?"
"Khoa học não bộ." Doãn Vụ Thi gượng cười, biểu tình rất khó coi: "Chính xác là số hóa não bộ, nói bằng tiếng người thì là dùng máy tính tái tạo lại tư duy, hành vi, thậm chí là ký ức của con người."
Trái tim Trì Trọng Hành đột nhiên co thắt.
Doãn Vụ Thi bật cười trào phúng: "Mẹ tôi là người điên, bà ấy có thể làm ra loại chuyện thế này."
Học trò ưu tú nhất của mình qua đời, với tính cách cố chấp cực đoan của Trần Lập Dã, việc tái tạo lại một bản thể Trình Phóng bằng kỹ thuật dữ liệu cũng không phải chuyện gì quá kinh ngạc. Trình Phóng chết ngay tại chỗ, lúc tái tạo lại không phải trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, thế nên mất đi một phần ký ức cũng là hợp lý.
"Trình Phóng" tồn tại trước mắt bọn họ là minh chứng cho suy đoán đó.
Doãn Vụ Thi bất chợt cảm thấy sợ hãi.
Phải chăng Trần Lập Dã vắng bóng trong suốt nhân sinh của cô, là người đã góp một viên gạch xây nên hệ thống.
Trình Phóng ở đây chỉ là sản phẩm của dữ liệu -- Vậy còn cô? Cô là thứ gì?
Doãn Vụ Thi thì thầm: "Anh biết bộ não trong thùng không?"
Giả sử bộ não bị lấy ra khỏi cơ thể con người, lưu trữ trong thùng chứa chất lỏng để duy trì sự sống, kết nối các tế bào thần kinh với siêu máy tính, siêu máy tính này gửi các k1ch thích đến não như những gì bộ não thông thường nhận được. Như vậy, liệu não bộ có nhận ra những gì nó nhìn thấy, cảm nhận là giả không?
Doãn Vụ Thi dùng sức véo mạnh mu bàn tay, khối da bị cô véo đến trắng bệch. Cơn đau xảy ra như lẽ thường tình, nhưng cô cứ thấy cảm giác này mơ hồ lạ thường.
"Trình Phóng là giả, tôi cũng thế chăng?"
Ký ức có thể bị thao túng, nhân cách có thể tái tạo, Doãn Vụ Thi không biết những gì mình đã trải qua rốt cuộc là thật hay giả, thậm chí cô còn chẳng biết mình là con người, là một tập hợp số liệu hay chỉ là một thí nghiệm của người khác.
Cô có thể thoát khỏi cơn ác mộng này không?
Trì Trọng Hành thở dài: "... Sao em lại nghĩ như vậy? Ngay cả khi tôi là giả, em cũng không thể."
Doãn Vụ Thi ngẩng đầu nhìn anh: "Sao anh nghĩ vậy?"
"Bởi vì em là ẩn số của hệ thống."
Doãn Vụ Thi phiền muộn tới mức không muốn đáp trả, cô chỉ bày ra vẻ mặt "Anh lảm nhảm gì vậy".
"Lúc hệ thống thông báo kỷ luật chúng ta ở vòng trước, tôi có nghe thấy mã số sinh viên của em. Tám số cuối của em là 01011000, đó là ký hiệu X trong hệ nhị phân."
Thấy cô chuẩn bị phản bác, Trì Trọng Hành lập tức nói tiếp: "Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp, em ngẫm lại xem em đã làm những gì trong phòng thi... Hệ thống sẽ không tạo ra bug, hi vọng em có thể hiểu rõ bản thân mình."
Anh dịu dàng nói: "Giấc mộng này rồi sẽ kết thúc, em cũng sẽ thuận lợi rời đi. Cho dù phía trước là gì, đừng sợ."
Doãn Vụ Thi không trả lời.
Cô nhìn chằm chằm Trì Trọng Hành một lúc lâu, cho tới khi lỗ tai anh dần nóng lên.
"Thầy Trì, thầy dùng mấy lời này để dỗ trẻ con sao."
Trì Trọng Hành mất tự nhiên quay đầu đi: "Vậy bạn nhỏ cảm thấy dùng được không?"
"Dùng được." Doãn Vụ Thi gật gật đầu: "Đặc biệt dùng được."
Cảm xúc của Doãn Vụ Thi khi nghe được lời này rất mới lạ.
Bởi vì tuổi thơ đặc thù, từ nhỏ cô đã nghe rất nhiều lời như "Cứ coi nơi này là nhà của mình".
Người lớn hứa hẹn sẽ bảo vệ cô, cô cũng thật lòng tin tưởng. Nhưng rốt cuộc, người ta chỉ nói "cứ coi nơi này là nhà" bởi vì nơi đó vốn dĩ chẳng phải nhà của cô.
Doãn Vụ Thi luôn biết ơn lòng tốt của họ, nhưng một đứa trẻ bị hoàn cảnh buộc phải trưởng thành sớm rất nhạy cảm, cô đã từng vì bao việc vụn vặt mà tổn thương, thế nên cô nhận ra mình chẳng giống như bạn bè đồng trang lứa.
Bởi vì cô lớn lên trong cô độc, và sẽ tiếp tục cô độc mãi về sau.
Người hứa hẹn cùng cô san sẻ cứ tới rồi đi, Doãn Vụ Thi không dám, cũng không hề ỷ lại vào bất cứ người nào.
Ai nguyện ý giúp đỡ, cô thật lòng biết ơn; ai không muốn giúp, cô cũng chẳng mong cầu.
Chỉ khi không kỳ vọng, cô mới có thể giữ một khoảng cách thích hợp, biết rõ vị trí của mình.
Nhưng người dùng cách thức vụng về thế này nói muốn cùng cô gánh vác, tổ trưởng Trì vẫn là người đầu tiên.
Chính vì vụng về nên càng thêm chân thành tha thiết.
Doãn Vụ Thi rầu rĩ thở dài một hơi: "Anh đã nói tới mức này, sao tôi giấu giếm được nữa."
Cô trở lại ghế sofa: "Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi, mẹ tôi..."
Trì Trọng Hành:!!!
Doãn Vụ Thi thấy đồng tử anh phóng to, cô "chậc" một tiếng: "Biểu cảm gì vậy? Tôi đã nói xong đâu. Mẹ tôi có một người học trò ưu tú, là Trình Phóng."
Cha Doãn Vụ Thi qua đời trước khi cô hình thành ý thức, mẹ cô, Trần Lập Dã, là nhà nghiên cứu khoa học chỉ xuất hiện trong lời kể của hàng xóm, chẳng bao giờ thấy bóng dáng đâu, hồi nhỏ Doãn Vụ Thi còn tưởng mình là trẻ mồ côi.
Cô cũng từng có một tuổi thơ khóc nháo, cần người bầu bạn, nhưng hầu hết những lần gọi điện thoại cho Trần Lập Dã đều không phải bà bắt máy -- có lẽ chuyện có con khiến giáo sư Trần rất phiền não.
Trần Lập Dã giỏi nhất là dời chuyện phiền não sang người khác.
Mà Trình Phóng, chính là nghiên cứu sinh xui xẻo ở phòng thí nghiệm tăng ca tới tận khuya muộn còn phải dỗ con cho giáo sư của mình.
Đón nhận ánh mắt phức tạp của Trì Trọng Hành, Doãn Vụ Thi đổi sang dáng ngồi khó coi hơn, giọng nói đều đều không có cảm xúc: "Mỗi lần tôi gọi điện tới đều gặp được Trình Phóng, chắc do mẹ tôi nghĩ chị ấy biết dỗ con nít. Thật ra không phải, tôi chỉ muốn tìm chỗ phát ti3t. Trình Phóng rất thảm, vừa làm báo cáo vừa mở loa ngoài nghe tôi khóc lóc. Sau này chẳng ai dám đến phòng thí nghiệm của chị ấy vào buổi tối, vì lúc nào cũng nghe thấy tiếng trẻ nhỏ khóc, nhưng trong phòng chỉ có mình chị ấy."
Ngữ khí của cô trở nên nhẹ nhàng, thậm chí cô còn cười một chút.
"Sau đó tôi tập thành thói quen, có chuyện gì cứ gọi tới số máy kia, không phải vì muốn gặp mẹ mà vì muốn nói chuyện với Trình Phóng. Khi đó chị ấy mới học lên cao học, còn chưa có bạn trai, vậy mà bị bắt làm mẹ của tôi, sầu đến nỗi hói cả tóc." Doãn Vụ Thi bật cười.
Trì Trọng Hành không nhịn được mà nhớ tới bức ảnh trắng đen trong sảnh chính, Trình Phóng mỉm cười hơi ngượng ngùng.
Anh nhẹ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ý cười trên mặt Doãn Vụ Thi dần phai nhạt.
"Đây là trọng điểm tôi muốn nói với anh." Doãn Vụ Thi nhìn thẳng vào mắt anh: "Sau đó -- vào một đêm Bình An sau khi Trình Phóng trở thành tiến sĩ, lúc rời nhà ga, chị ấy bị một người tài xế say xỉn lái xe đâm phải, chết ngay tại chỗ."
Cô gằn từng chữ: "Đó đã là mười năm trước."
- - Một người đã chết mười năm trước, giờ đây xuất hiện trong hệ thống với thân phận NPC.
Tầm mắt Doãn Vụ Thi di chuyển, cô nhìn chằm chằm mặt đất, giọng nói nhỏ nhẹ như tự lẩm bẩm: "Tại sao?"
"Dùng tay trái ăn cơm, mắc chứng OCD, một hai phải cắt đồ ăn ngay ngắn chỉnh tề... Đó chính là chị ấy. Nhưng chị ấy không nhớ rõ tôi nữa."
Doãn Vụ Thi ngẩng đầu, mơ màng hỏi lại: "Tại sao?"
Giọng nói của cô không nghe ra chút xao động nào, cũng không phải câu chất vấn, chỉ là một lời than thở nhẹ như lông vũ phiêu trong không khí.
Trì Trọng Hành lại cảm thấy trái tim trong lồ ng ngực nhói như kim đâm.
Lớp vỏ bọc càng bình tĩnh, nội tâm càng thống khổ.
Đối với Doãn Vụ Thi, Trình Phóng là toàn bộ chỗ dựa trong tuổi thơ của cô, nhờ những cuộc gọi video hàng tuần, phần nội tâm bị thiếu hụt của cô được một người ở nơi xa xôi chậm rãi lấp đầy; bầu tâm sự được trút ra, chẳng đến mức âm thầm thối rữa trong lòng.
Sau này, cô lựa chọn nghiên cứu y học, dấn thân vào con đường khoa học thần kinh, một phần là do ảnh hưởng từ Trình Phóng.
Thế nhưng Trình Phóng đã chết đột nhiên biến thành NPC trong hệ thống -- Hơn nữa, còn là mục tiêu của bọn họ lần này.
Doãn Vụ Thi liếc mắt cũng có thể nhìn thấu cốt truyện che giấu trong phòng thi: Bá tước không phải là bá tước.
Dùng mặt nạ che khuất khuôn mặt, cổ áo đứng che đi vị trí yết hầu, cùng với những thói quen vụn vặt -- tất cả đều đang nói với cô, "bá tước" mà bọn họ nhìn thấy thực chất là bá tước phu nhân, là "Gloria", cũng là "Trình Phóng" giả dạng.
Hệ thống nói "12 nhân vật hành động", Doãn Vụ Thi vẫn luôn nghi ngờ: Ngoại trừ 10 thí sinh, quản gia và bá tước, tại sao bá tước phu nhân bọn họ cần phải giết không được tính trong đó?
Bây giờ cô đã rõ.
Trong quan tài chứa người nào không quan trọng, mục tiêu chân chính của các thí sinh đang quang minh chính đại đứng giữa mọi người.
Muốn hoàn thành bài thi, cô phải gi3t chết Trình Phóng.
Dù rằng đó chỉ là một thể xác giả dối không có ký ức.
Trì Trọng Hành ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn cô: "Trong phòng thi cũng không phải chỉ có mình em là thí sinh. Em đã dẫn đầu rất nhiều lần, bây giờ có thể nghỉ ngơi một chút."
Còn có anh, có Lam Tuyết Kiều, Lâm Hựu Tư và rất nhiều người nữa.
Hoàn thành bài thi chưa bao giờ là trách nhiệm của một mình cô, không cần phải gánh vác tất cả.
Doãn Vụ Thi lắc đầu, đáy mắt trống rỗng: "Tôi đang nghĩ đến một vấn đề khác, Trần Lập Dã... Mẹ tôi, anh biết bà ấy nghiên cứu cái gì không?"
Trì Trọng Hành không biết vì sao cô lại hỏi như vậy. Nhưng anh vẫn phối hợp hỏi lại: "Cái gì?"
"Khoa học não bộ." Doãn Vụ Thi gượng cười, biểu tình rất khó coi: "Chính xác là số hóa não bộ, nói bằng tiếng người thì là dùng máy tính tái tạo lại tư duy, hành vi, thậm chí là ký ức của con người."
Trái tim Trì Trọng Hành đột nhiên co thắt.
Doãn Vụ Thi bật cười trào phúng: "Mẹ tôi là người điên, bà ấy có thể làm ra loại chuyện thế này."
Học trò ưu tú nhất của mình qua đời, với tính cách cố chấp cực đoan của Trần Lập Dã, việc tái tạo lại một bản thể Trình Phóng bằng kỹ thuật dữ liệu cũng không phải chuyện gì quá kinh ngạc. Trình Phóng chết ngay tại chỗ, lúc tái tạo lại không phải trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, thế nên mất đi một phần ký ức cũng là hợp lý.
"Trình Phóng" tồn tại trước mắt bọn họ là minh chứng cho suy đoán đó.
Doãn Vụ Thi bất chợt cảm thấy sợ hãi.
Phải chăng Trần Lập Dã vắng bóng trong suốt nhân sinh của cô, là người đã góp một viên gạch xây nên hệ thống.
Trình Phóng ở đây chỉ là sản phẩm của dữ liệu -- Vậy còn cô? Cô là thứ gì?
Doãn Vụ Thi thì thầm: "Anh biết bộ não trong thùng không?"
Giả sử bộ não bị lấy ra khỏi cơ thể con người, lưu trữ trong thùng chứa chất lỏng để duy trì sự sống, kết nối các tế bào thần kinh với siêu máy tính, siêu máy tính này gửi các k1ch thích đến não như những gì bộ não thông thường nhận được. Như vậy, liệu não bộ có nhận ra những gì nó nhìn thấy, cảm nhận là giả không?
Doãn Vụ Thi dùng sức véo mạnh mu bàn tay, khối da bị cô véo đến trắng bệch. Cơn đau xảy ra như lẽ thường tình, nhưng cô cứ thấy cảm giác này mơ hồ lạ thường.
"Trình Phóng là giả, tôi cũng thế chăng?"
Ký ức có thể bị thao túng, nhân cách có thể tái tạo, Doãn Vụ Thi không biết những gì mình đã trải qua rốt cuộc là thật hay giả, thậm chí cô còn chẳng biết mình là con người, là một tập hợp số liệu hay chỉ là một thí nghiệm của người khác.
Cô có thể thoát khỏi cơn ác mộng này không?
Trì Trọng Hành thở dài: "... Sao em lại nghĩ như vậy? Ngay cả khi tôi là giả, em cũng không thể."
Doãn Vụ Thi ngẩng đầu nhìn anh: "Sao anh nghĩ vậy?"
"Bởi vì em là ẩn số của hệ thống."
Doãn Vụ Thi phiền muộn tới mức không muốn đáp trả, cô chỉ bày ra vẻ mặt "Anh lảm nhảm gì vậy".
"Lúc hệ thống thông báo kỷ luật chúng ta ở vòng trước, tôi có nghe thấy mã số sinh viên của em. Tám số cuối của em là 01011000, đó là ký hiệu X trong hệ nhị phân."
Thấy cô chuẩn bị phản bác, Trì Trọng Hành lập tức nói tiếp: "Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp, em ngẫm lại xem em đã làm những gì trong phòng thi... Hệ thống sẽ không tạo ra bug, hi vọng em có thể hiểu rõ bản thân mình."
Anh dịu dàng nói: "Giấc mộng này rồi sẽ kết thúc, em cũng sẽ thuận lợi rời đi. Cho dù phía trước là gì, đừng sợ."
Doãn Vụ Thi không trả lời.
Cô nhìn chằm chằm Trì Trọng Hành một lúc lâu, cho tới khi lỗ tai anh dần nóng lên.
"Thầy Trì, thầy dùng mấy lời này để dỗ trẻ con sao."
Trì Trọng Hành mất tự nhiên quay đầu đi: "Vậy bạn nhỏ cảm thấy dùng được không?"
"Dùng được." Doãn Vụ Thi gật gật đầu: "Đặc biệt dùng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.