Chương 5: Lên xe
Quỷ Bút Hoàn Thái
25/03/2021
Xong việc, bục tròn bắt đầu trôi dạt trên mặt nước, rất nhanh đã đụng phải vách hồ, cánh cổng bảy màu quen thuộc kia hiện ra. Doãn Vụ Thi duỗi tay xuyên qua đó, trước mắt lóe lên tia màu trắng, khung cảnh lần nữa thay đổi.
Cô đứng lẻ loi một mình ở trạm chờ xe.
Quần áo trên người đều đã khô ráo.
Một chiếc xe khách đậu phía trước, hai cửa mở toang như cái miệng khổng lồ. Thân xe màu xanh lá cây, cửa sổ dán dòng chữ lớn: Khuôn viên Tháp Lục.
... Là xe đưa đón của trường.
Bởi vì cầm mũ xanh nên phải đi Tháp Lục sao?
Cô quan sát xung quanh 5 giây, thấy không có gì phát sinh, cô mới bước lên xe.
Đây thật sự là xe khách, không khác mấy cái ở ngoài đời thực. Cô là hành khách duy nhất trên xe lúc này, khoang xe trống rỗng sạch sẽ. Tất cả đều ổn áp, chỉ có điều, độ pixel của tài xế hơi thấp. Cô cúi đầu nhìn chính mình, rồi lại nhìn tài xế mặt mosaic, nhìn thế nào cũng thấy lạc quẻ.
Doãn Vụ Thi tự hỏi chú ta có nhìn thấy đường không.
Cô nhìn chằm chằm tài xế một lúc, đối phương đột nhiên quay đầu lại. Hai mắt là ô vuông đen ngòm, nhìn thẳng vào mắt cô, chú ta vô cảm ấn loa, trên đỉnh đầu vang lên giọng máy nữ quen thuộc: ''Hành khách lên xe vui lòng bước vào trong.''
Doãn Vụ Thi thành thật hỏi: ''Không cần trả tiền sao?''
Cô vừa nhận được học bổng hạng nhất, tiền rủng rỉnh trong túi, cô muốn xem thử giá cả ở đây thế nào.
Tài xế nói: ''Xe đưa đón của trường hoàn toàn miễn phí.''
Không biết vì sao, Doãn Vụ Thi cảm nhận được ý khinh miệt từ khuôn mặt mosaic mờ ảo kia.
... Đúng thật là xe của trường học.
Doãn Vụ Thi làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt của chú ta. Là một hành khách đi xe công cộng lâu năm, không có tài xế nào là cô không thể bắt chuyện: ''Chú tài xế, đây là xe đến khuôn viên Tháp Lục sao? Vì sao lại gọi là Tháp Lục thế ạ, vì nó có màu xanh lá ư?''
Tài xế đáp: ''Tháp Lục là Tháp Lục.''
''Tức là còn có tháp màu khác nữa phải không ạ?''
Trầm mặc.
Doãn Vụ Thi vô cùng hiểu chuyện, người khác không muốn trả lời thì cô không hỏi nữa, cô hỏi cái khác: ''Chú lái xe được bao nhiêu năm rồi ạ? Vẫn luôn lái xe cho trường học sao? Bọn họ trả chú bao nhiêu ấy?''
Trầm mặc.
''Khuôn viên Tháp Lục lớn không chú? Cơ sở vật chất thế nào, có mấy phòng, mấy bàn mấy ghế ạ? Căn-tin nấu ngon không? Bán được không chú? Haizz con người cháu rất sợ tiếng ồn khi ngủ, có thể chọn bạn cùng phòng không ạ? Chỉ mong nhà trường đừng xếp cháu với mấy người ngày ngủ đêm bay.''
Trầm mặc.
''Sinh viên Tháp Lục học môn gì vậy chú? Thật ra cháu tốt nghiệp nhiều năm rồi, toán lý hóa sinh văn sử địa đều đã đóng gói ngăn nắp trả cho thầy cô, muốn nhặt kiến thức về cũng khó lắm. Không phải cháu hỏi chú đề đâu, chú đừng nghĩ là gian lận, chỉ cần gợi ý cháu một xíu xiu thôi, có phải thi hình học không gian gì gì đó không ạ?''
Trầm mặc.... Không nhịn nổi nữa!
Tài xế làm việc cho hệ thống cũng đã được một thời gian, hôm nay cũng không phải lần đầu tiếp tân sinh viên. Vừa mới nhặt nửa cái mạng từ bài kiểm tra đầu vào, người bình thường đều im lặng như ve sầu mùa đông, vâng vâng dạ dạ, sợ nói nhiều một câu liền chọc giận hệ thống.
Lần đầu tiên tài xế gặp một hành khách phiền phức thế này.
Doãn Vụ Thi đã dạy cho chú ta một bài học: Không phải lúc nào im lặng cũng là cách tốt nhất, càng im lặng, đối phương càng lải nhải không ngừng!
Nếu không thể thoát khỏi im lặng, sẽ bị im lặng giết chết, tài xế không chịu nổi nữa, chú ta ấn loa inh ỏi, tiếng máy giật giật trên đầu. ''Hành khách hành khách hành khách lên xe vui lòng bước vào trong!''
Chẳng khác gì băng cassette bị rè.
Tuy chưa biết Tháp Lục là gì, nhưng tới đây hay tới đó, dù sao cô cũng là người thông qua kỳ thi, không tới mức lên ngồi xe tang. Doãn Vụ Thi mím môi, nhịn cười, lựa một ghế gần cửa sổ ở hàng cuối ngồi xuống.
Đôi đồng tử đen láy của cô phản chiếu trên cửa kính xe.
Bên ngoài xe, cách khoảng hai mét, sương mù vẫn dày đặc.
Không quá hai phút, hành khách thứ hai đã xuất hiện. Anh cẩn thẩn nhìn quanh xe một vòng, mắt chạm mắt với Doãn Vụ Thi, cô lười biếng vẫy tay chào anh.
Bạn học báo săn hơi sửng sốt.
Nhìn chằm chằm Doãn Vụ Thi hai giây, xác nhận đó đúng là cô, anh mới bước tới.
Có người khác trong phòng thi còn sống, Doãn Vụ Thi ít nhiều cũng cảm thấy vui vẻ.
Hàng cuối có bốn ghế, Doãn Vụ Thi ngồi ghế bên trái, anh trực tiếp bước tới chọn ghế bên phải sát cửa sổ.
Doãn Vụ Thi chủ động nói: ''Đây là xe đưa đón miễn phí đến Khuôn viên Tháp Lục, không chắc là còn tháp nào khác hay không.'' Cô nhìn thoáng qua tài xế độ pixel không mấy rõ nét trên đầu xe: ''Miệng rất kín, không hỏi được gì.''
Anh gật đầu: ''Cảm ơn.''
Anh biết Doãn Vụ Thi đang trả lại nhân tình lúc trước anh giúp cô, cho nên anh cũng không nói gì thêm, chỉ tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Hai người đợi một lúc, lục tục thêm mấy hành khách không quen mặt bước lên. Hành khách mới lên đều vô cùng an phận, vừa lên xe đã bắt gặp đôi mắt to ngập nước của tài xế trừng tới, bọn họ đều thành thật tìm ghế ngồi, tay đặt trên đầu gối hệt như học sinh tiểu học, không dám quấy rầy tài xế.
Mấy bé ngoan này gợi lên ký ức không tốt đẹp gì cho cam của tài xế, chú ta càng nghĩ càng giận, quay đầu lại nhìn cảnh cảo Doãn Vụ Thi. Những hành khách vô tội đột nhiên bị dọa, sợ tới mức dứng dậy cúi chào, chỉ có đối tượng bị cảnh cáo đã nhắm mắt ngủ từ lâu.
Tài xế càng tức hơn!
Trì Trọng Hành vốn đang nhắm mắt, anh bỗng mở mắt ra nhìn sang Doãn Vụ Thi. Cách một khoảng nhỏ, cô ngủ an giấc, tay chân thả lỏng, hơi thở đều đều.
Nhìn một lát, anh quay đầu lại.
Vị khách cuối cùng bước lên xe vô cùng cẩn thận. Cậu đi từ trên xuống dưới, không còn ghế nào trống, sắc mặt cậu trắng bệch, đi mãi tới hàng cuối cùng, cậu mới nhẹ nhõm thở hắt ra. Thấy rõ người ngồi trên ghế, cậu kinh ngạc kêu lên: ''Anh?''
Trì Trọng Hành mở mắt, suýt nữa bị mù bởi cây ''đèn giao thông'' di động trước mặt.
Mặt bánh bao vui sướng nhìn anh.
Anh nhìn khắp xe, chỉ còn hai ghế trống giữa anh và cô gái kia. Anh nhìn thoáng qua mặt bánh bao, sau đó dịch ra nhường chỗ bên trong cho cậu.
''Anh cũng sống sót trở ra, tốt quá!'' Bánh bao nói: ''Làm em sợ muốn chết, lúc em bước qua cánh cổng chẳng thấy ai trong phòng chúng ta, còn tưởng chỉ một mình em chứ...''
Trì Trọng Hành lặng lẽ dịch sang bên trái một chút, tiện thể nhìn một người sống sót khác đang ngủ say.
Người đã đến đông đủ, xe chậm rãi khởi hành.
Mặt bánh bao lải nhải liên tục, anh không ngủ được, nhìn người cách một khoảng nhỏ bên cạnh, cô ngủ ngon lành, anh hơi ghen tị.
Doãn Vụ Thi quả thật ngủ rất sâu.
Cô mơ màng nhìn thấy một bóng người trong giấc mơ.
Loại mơ màng này không giống với mosaic mơ màng của tài xế, bóng người kia cô nhìn rất rõ-- khớp xương tay rõ ràng, mái tóc mềm mại, xương hàm quyến rũ, thậm chí cô ngửi được cả mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trên người đối phương.
Chỉ có khuôn mặt anh bị ánh sáng che khuất, nhìn không được.
Trên người anh mặc đồ bảo hộ y tế lỏng lẻo, bao bọc lấy bờ vai rộng, vừa khít như được đặt may riêng. Cô bước tới trước mặt người đó, duỗi tay lấy cây bút trong túi áo của anh, sau đó cổ tay cô bị bắt lấy.
Anh giả vờ hung dữ nói: ''Bắt tại trận.''
Cô cũng không hề sợ hãi, chĩa cây bút sang động mạch trên cổ tay anh, tựa như tin chắc rằng người kia không thể làm gì cô: ''Dùng bạo lực chống lại bắt giữ.''
Người nọ hơi nghiêng đầu né tránh, anh khéo léo gõ nhẹ vào cổ tay cô, bút rơi xuống. Nhưng động tác của Doãn Vụ Thi còn nhanh hơn, bị người ta nắm một tay cũng không cản trở gì, cô chụp cây bút lại trước khi nó chạm mặt đất, sau đó chĩa đằng sau gáy anh.
Cô đắc ý: ''Tôi thắng, người thua cuộc không phải nên nộp thuế sao?''
Anh cũng không tức giận, chỉ rút cây bút ra từ tay Doãn Vụ Thi, nhẹ nhàng bỏ vào túi áo trước ngực cô, sau đó thuận tay sửa lại cổ áo cho cô: ''Đây thưa Bệ hạ, chiến lợi phẩm của ngài.''
Lúc ở cùng người này, Doãn Vụ Thi mấy khi chiếm được phần thắng, cảm giác này đối với cô mà nói vô cùng mới lạ.
Nhưng cô có sở thích được đằng chân lấn đằng đầu, thế nên cô túm lấy cổ áo anh, buộc anh phải cúi đầu xuống, cô nhìn khiêu khích: ''Chỉ vậy thôi?''
Bàn tay đối phương đang nắm lấy cố tay cô đột nhiên kéo một cái, trọng tâm cô không vững, tay áp lên ngực anh. Cảm nhận nhịp đập bên dưới lòng bàn tay, bên tai truyền đến tiếng cười ấm áp đến ngứa ngáy tâm can.
''Đây là tất cả.''
Doãn Vụ Thi đột nhiên thức giấc.
Bên cạnh là một bóng người cao to, cô lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn sang, là báo săn, ban nãy anh còn ngồi sát cửa sổ.
Thấy cô tỉnh, anh thấp giọng nói: ''Đánh thức cô rồi. Xin lỗi.''
Anh nói rất khẽ, thanh âm khàn khàn dễ nghe.
Doãn Vụ Thi hơi hoảng hốt.
Cô vừa mới tỉnh ngủ, ý thức chưa quá rõ ràng, cô mơ màng hỏi: ''Sao vậy?''
Trì Trọng Hành tựa lưng vào sau ghế, ra hiệu cho cô nhìn sang bên phải. Doãn Vụ Thi dụi mắt, nhìn thấy mặt bánh bao đang ngủ say bên đó. Cậu gối đầu lên cửa sổ, đầu đập cồm cộp theo thân xe rung lắc, xen lẫn những tiếng nghiến răng khò khè.
Doãn Vụ Thi hơi bất ngờ: ''... Cậu ta thi cũng không tồi.''
Trì Trọng Hành đáp: ''Ừ.''
Cô nhìn chỗ mặt bánh bao vài giây, sau đó vô cùng cảm thông cho anh: ''Đúng là rất ồn.''
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sương mù vẫn dày đặc như cũ, trước mắt một mảnh trắng xóa. Ngoài tiếng động cơ xe đang chạy, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, dường như mọi người trên xe đã ngủ.
Doãn Vụ Thi quay đầu hỏi: ''Anh không ngủ à?''
Trì Trọng Hành lắc đầu: ''Tỉnh được một lúc rồi.'' Anh hơi dừng lại rồi nói tiếp: ''Lúc tôi tỉnh, xe chỉ chạy thẳng.''
Doãn Vụ Thi hiểu ý anh: Chuyện này đối với hệ thống rõ ràng là không cần thiết.
Qua kỳ thi trước, có thể thấy hệ thống có thể tùy ý thay đổi vị trí của bọn họ, cái cổng kia là ví dụ. Nếu toàn bộ cảnh tượng đều là hư cấu, nếu có thể chuyển bọn họ đi đâu thì chuyển, cần gì phải lên xe khách, trực tiếp ném qua là được không phải sao? Huống hồ đi xe còn lâu như vậy.
Chỉ tiếc bọn họ đều ngủ, không thể nhẩm tính thời gian di chuyển được, cho nên mọi suy đoán bây giờ đều thiếu bằng chứng xác thực.
Doãn Vụ Thi nhìn các hành khách khác trong xe, bọn họ thở vững vàng, xem ra chất lượng ngủ không tệ. Chịu đủ loại tra tấn tinh thần quỷ dị, hiếm lắm mới gặp được khung cảnh có hơi người như vậy, vô thức tạo cho bọn họ cảm giác an toàn. Xe chạy kêu ồm ồm, xung quanh đều là người với người, đương nhiên phải tận dụng lúc này để thư giãn, sạc điện lại cho cả cơ thể lẫn trí óc.
Đi xe là để bọn họ ngủ dưỡng sức sao?
Trực giác của Doãn Vụ Thi không tin tưởng vào khả năng này lắm, cô càng tin rằng đây là giấc ngủ an ổn cuối cùng mà cô có được hơn.
Ai mà biết trong ngôi trường đó có loại ma quỷ đồ vật quái dị nào nữa.
Trì Trọng Hành bên cạnh đã nhắm mắt lại, hai tay đặt trên bụng, tư thế ngủ vô cùng đoan chính. Thấy cơ bắp anh căng cứng, Doãn Vụ Thi biết anh còn tỉnh.
Ở loại nơi chốn thế này, bao nhiêu cẩn thận cũng không đủ. Cô ngủ vốn rất nông, đây là lần đầu tiên ngủ ở chỗ xa lạ mà còn mơ thế này.
Nhớ tới giấc mơ kia, đầu Doãn Vụ Thi lại đau lên.
Cô ngẫm lại cuộc đời mình từ nhỏ tới lớn, sắp xếp khuôn mặt từng người một vào từng hoàn cảnh khác nhau, sau đó cô bàng hoàng nhận ra.
Không một ai dám trêu chọc cô như người đàn ông trong giấc mơ kia, hơn nữa, người đó còn không bị cô xẻo mất miếng thịt nào.
Sẽ là ai?
Đang lúc cô ôm đầu suy nghĩ, tài xế giẫm phanh ''kéttt'' một tiếng.
Bọn họ đã đến nơi.
Cô đứng lẻ loi một mình ở trạm chờ xe.
Quần áo trên người đều đã khô ráo.
Một chiếc xe khách đậu phía trước, hai cửa mở toang như cái miệng khổng lồ. Thân xe màu xanh lá cây, cửa sổ dán dòng chữ lớn: Khuôn viên Tháp Lục.
... Là xe đưa đón của trường.
Bởi vì cầm mũ xanh nên phải đi Tháp Lục sao?
Cô quan sát xung quanh 5 giây, thấy không có gì phát sinh, cô mới bước lên xe.
Đây thật sự là xe khách, không khác mấy cái ở ngoài đời thực. Cô là hành khách duy nhất trên xe lúc này, khoang xe trống rỗng sạch sẽ. Tất cả đều ổn áp, chỉ có điều, độ pixel của tài xế hơi thấp. Cô cúi đầu nhìn chính mình, rồi lại nhìn tài xế mặt mosaic, nhìn thế nào cũng thấy lạc quẻ.
Doãn Vụ Thi tự hỏi chú ta có nhìn thấy đường không.
Cô nhìn chằm chằm tài xế một lúc, đối phương đột nhiên quay đầu lại. Hai mắt là ô vuông đen ngòm, nhìn thẳng vào mắt cô, chú ta vô cảm ấn loa, trên đỉnh đầu vang lên giọng máy nữ quen thuộc: ''Hành khách lên xe vui lòng bước vào trong.''
Doãn Vụ Thi thành thật hỏi: ''Không cần trả tiền sao?''
Cô vừa nhận được học bổng hạng nhất, tiền rủng rỉnh trong túi, cô muốn xem thử giá cả ở đây thế nào.
Tài xế nói: ''Xe đưa đón của trường hoàn toàn miễn phí.''
Không biết vì sao, Doãn Vụ Thi cảm nhận được ý khinh miệt từ khuôn mặt mosaic mờ ảo kia.
... Đúng thật là xe của trường học.
Doãn Vụ Thi làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt của chú ta. Là một hành khách đi xe công cộng lâu năm, không có tài xế nào là cô không thể bắt chuyện: ''Chú tài xế, đây là xe đến khuôn viên Tháp Lục sao? Vì sao lại gọi là Tháp Lục thế ạ, vì nó có màu xanh lá ư?''
Tài xế đáp: ''Tháp Lục là Tháp Lục.''
''Tức là còn có tháp màu khác nữa phải không ạ?''
Trầm mặc.
Doãn Vụ Thi vô cùng hiểu chuyện, người khác không muốn trả lời thì cô không hỏi nữa, cô hỏi cái khác: ''Chú lái xe được bao nhiêu năm rồi ạ? Vẫn luôn lái xe cho trường học sao? Bọn họ trả chú bao nhiêu ấy?''
Trầm mặc.
''Khuôn viên Tháp Lục lớn không chú? Cơ sở vật chất thế nào, có mấy phòng, mấy bàn mấy ghế ạ? Căn-tin nấu ngon không? Bán được không chú? Haizz con người cháu rất sợ tiếng ồn khi ngủ, có thể chọn bạn cùng phòng không ạ? Chỉ mong nhà trường đừng xếp cháu với mấy người ngày ngủ đêm bay.''
Trầm mặc.
''Sinh viên Tháp Lục học môn gì vậy chú? Thật ra cháu tốt nghiệp nhiều năm rồi, toán lý hóa sinh văn sử địa đều đã đóng gói ngăn nắp trả cho thầy cô, muốn nhặt kiến thức về cũng khó lắm. Không phải cháu hỏi chú đề đâu, chú đừng nghĩ là gian lận, chỉ cần gợi ý cháu một xíu xiu thôi, có phải thi hình học không gian gì gì đó không ạ?''
Trầm mặc.... Không nhịn nổi nữa!
Tài xế làm việc cho hệ thống cũng đã được một thời gian, hôm nay cũng không phải lần đầu tiếp tân sinh viên. Vừa mới nhặt nửa cái mạng từ bài kiểm tra đầu vào, người bình thường đều im lặng như ve sầu mùa đông, vâng vâng dạ dạ, sợ nói nhiều một câu liền chọc giận hệ thống.
Lần đầu tiên tài xế gặp một hành khách phiền phức thế này.
Doãn Vụ Thi đã dạy cho chú ta một bài học: Không phải lúc nào im lặng cũng là cách tốt nhất, càng im lặng, đối phương càng lải nhải không ngừng!
Nếu không thể thoát khỏi im lặng, sẽ bị im lặng giết chết, tài xế không chịu nổi nữa, chú ta ấn loa inh ỏi, tiếng máy giật giật trên đầu. ''Hành khách hành khách hành khách lên xe vui lòng bước vào trong!''
Chẳng khác gì băng cassette bị rè.
Tuy chưa biết Tháp Lục là gì, nhưng tới đây hay tới đó, dù sao cô cũng là người thông qua kỳ thi, không tới mức lên ngồi xe tang. Doãn Vụ Thi mím môi, nhịn cười, lựa một ghế gần cửa sổ ở hàng cuối ngồi xuống.
Đôi đồng tử đen láy của cô phản chiếu trên cửa kính xe.
Bên ngoài xe, cách khoảng hai mét, sương mù vẫn dày đặc.
Không quá hai phút, hành khách thứ hai đã xuất hiện. Anh cẩn thẩn nhìn quanh xe một vòng, mắt chạm mắt với Doãn Vụ Thi, cô lười biếng vẫy tay chào anh.
Bạn học báo săn hơi sửng sốt.
Nhìn chằm chằm Doãn Vụ Thi hai giây, xác nhận đó đúng là cô, anh mới bước tới.
Có người khác trong phòng thi còn sống, Doãn Vụ Thi ít nhiều cũng cảm thấy vui vẻ.
Hàng cuối có bốn ghế, Doãn Vụ Thi ngồi ghế bên trái, anh trực tiếp bước tới chọn ghế bên phải sát cửa sổ.
Doãn Vụ Thi chủ động nói: ''Đây là xe đưa đón miễn phí đến Khuôn viên Tháp Lục, không chắc là còn tháp nào khác hay không.'' Cô nhìn thoáng qua tài xế độ pixel không mấy rõ nét trên đầu xe: ''Miệng rất kín, không hỏi được gì.''
Anh gật đầu: ''Cảm ơn.''
Anh biết Doãn Vụ Thi đang trả lại nhân tình lúc trước anh giúp cô, cho nên anh cũng không nói gì thêm, chỉ tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Hai người đợi một lúc, lục tục thêm mấy hành khách không quen mặt bước lên. Hành khách mới lên đều vô cùng an phận, vừa lên xe đã bắt gặp đôi mắt to ngập nước của tài xế trừng tới, bọn họ đều thành thật tìm ghế ngồi, tay đặt trên đầu gối hệt như học sinh tiểu học, không dám quấy rầy tài xế.
Mấy bé ngoan này gợi lên ký ức không tốt đẹp gì cho cam của tài xế, chú ta càng nghĩ càng giận, quay đầu lại nhìn cảnh cảo Doãn Vụ Thi. Những hành khách vô tội đột nhiên bị dọa, sợ tới mức dứng dậy cúi chào, chỉ có đối tượng bị cảnh cáo đã nhắm mắt ngủ từ lâu.
Tài xế càng tức hơn!
Trì Trọng Hành vốn đang nhắm mắt, anh bỗng mở mắt ra nhìn sang Doãn Vụ Thi. Cách một khoảng nhỏ, cô ngủ an giấc, tay chân thả lỏng, hơi thở đều đều.
Nhìn một lát, anh quay đầu lại.
Vị khách cuối cùng bước lên xe vô cùng cẩn thận. Cậu đi từ trên xuống dưới, không còn ghế nào trống, sắc mặt cậu trắng bệch, đi mãi tới hàng cuối cùng, cậu mới nhẹ nhõm thở hắt ra. Thấy rõ người ngồi trên ghế, cậu kinh ngạc kêu lên: ''Anh?''
Trì Trọng Hành mở mắt, suýt nữa bị mù bởi cây ''đèn giao thông'' di động trước mặt.
Mặt bánh bao vui sướng nhìn anh.
Anh nhìn khắp xe, chỉ còn hai ghế trống giữa anh và cô gái kia. Anh nhìn thoáng qua mặt bánh bao, sau đó dịch ra nhường chỗ bên trong cho cậu.
''Anh cũng sống sót trở ra, tốt quá!'' Bánh bao nói: ''Làm em sợ muốn chết, lúc em bước qua cánh cổng chẳng thấy ai trong phòng chúng ta, còn tưởng chỉ một mình em chứ...''
Trì Trọng Hành lặng lẽ dịch sang bên trái một chút, tiện thể nhìn một người sống sót khác đang ngủ say.
Người đã đến đông đủ, xe chậm rãi khởi hành.
Mặt bánh bao lải nhải liên tục, anh không ngủ được, nhìn người cách một khoảng nhỏ bên cạnh, cô ngủ ngon lành, anh hơi ghen tị.
Doãn Vụ Thi quả thật ngủ rất sâu.
Cô mơ màng nhìn thấy một bóng người trong giấc mơ.
Loại mơ màng này không giống với mosaic mơ màng của tài xế, bóng người kia cô nhìn rất rõ-- khớp xương tay rõ ràng, mái tóc mềm mại, xương hàm quyến rũ, thậm chí cô ngửi được cả mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trên người đối phương.
Chỉ có khuôn mặt anh bị ánh sáng che khuất, nhìn không được.
Trên người anh mặc đồ bảo hộ y tế lỏng lẻo, bao bọc lấy bờ vai rộng, vừa khít như được đặt may riêng. Cô bước tới trước mặt người đó, duỗi tay lấy cây bút trong túi áo của anh, sau đó cổ tay cô bị bắt lấy.
Anh giả vờ hung dữ nói: ''Bắt tại trận.''
Cô cũng không hề sợ hãi, chĩa cây bút sang động mạch trên cổ tay anh, tựa như tin chắc rằng người kia không thể làm gì cô: ''Dùng bạo lực chống lại bắt giữ.''
Người nọ hơi nghiêng đầu né tránh, anh khéo léo gõ nhẹ vào cổ tay cô, bút rơi xuống. Nhưng động tác của Doãn Vụ Thi còn nhanh hơn, bị người ta nắm một tay cũng không cản trở gì, cô chụp cây bút lại trước khi nó chạm mặt đất, sau đó chĩa đằng sau gáy anh.
Cô đắc ý: ''Tôi thắng, người thua cuộc không phải nên nộp thuế sao?''
Anh cũng không tức giận, chỉ rút cây bút ra từ tay Doãn Vụ Thi, nhẹ nhàng bỏ vào túi áo trước ngực cô, sau đó thuận tay sửa lại cổ áo cho cô: ''Đây thưa Bệ hạ, chiến lợi phẩm của ngài.''
Lúc ở cùng người này, Doãn Vụ Thi mấy khi chiếm được phần thắng, cảm giác này đối với cô mà nói vô cùng mới lạ.
Nhưng cô có sở thích được đằng chân lấn đằng đầu, thế nên cô túm lấy cổ áo anh, buộc anh phải cúi đầu xuống, cô nhìn khiêu khích: ''Chỉ vậy thôi?''
Bàn tay đối phương đang nắm lấy cố tay cô đột nhiên kéo một cái, trọng tâm cô không vững, tay áp lên ngực anh. Cảm nhận nhịp đập bên dưới lòng bàn tay, bên tai truyền đến tiếng cười ấm áp đến ngứa ngáy tâm can.
''Đây là tất cả.''
Doãn Vụ Thi đột nhiên thức giấc.
Bên cạnh là một bóng người cao to, cô lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn sang, là báo săn, ban nãy anh còn ngồi sát cửa sổ.
Thấy cô tỉnh, anh thấp giọng nói: ''Đánh thức cô rồi. Xin lỗi.''
Anh nói rất khẽ, thanh âm khàn khàn dễ nghe.
Doãn Vụ Thi hơi hoảng hốt.
Cô vừa mới tỉnh ngủ, ý thức chưa quá rõ ràng, cô mơ màng hỏi: ''Sao vậy?''
Trì Trọng Hành tựa lưng vào sau ghế, ra hiệu cho cô nhìn sang bên phải. Doãn Vụ Thi dụi mắt, nhìn thấy mặt bánh bao đang ngủ say bên đó. Cậu gối đầu lên cửa sổ, đầu đập cồm cộp theo thân xe rung lắc, xen lẫn những tiếng nghiến răng khò khè.
Doãn Vụ Thi hơi bất ngờ: ''... Cậu ta thi cũng không tồi.''
Trì Trọng Hành đáp: ''Ừ.''
Cô nhìn chỗ mặt bánh bao vài giây, sau đó vô cùng cảm thông cho anh: ''Đúng là rất ồn.''
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sương mù vẫn dày đặc như cũ, trước mắt một mảnh trắng xóa. Ngoài tiếng động cơ xe đang chạy, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, dường như mọi người trên xe đã ngủ.
Doãn Vụ Thi quay đầu hỏi: ''Anh không ngủ à?''
Trì Trọng Hành lắc đầu: ''Tỉnh được một lúc rồi.'' Anh hơi dừng lại rồi nói tiếp: ''Lúc tôi tỉnh, xe chỉ chạy thẳng.''
Doãn Vụ Thi hiểu ý anh: Chuyện này đối với hệ thống rõ ràng là không cần thiết.
Qua kỳ thi trước, có thể thấy hệ thống có thể tùy ý thay đổi vị trí của bọn họ, cái cổng kia là ví dụ. Nếu toàn bộ cảnh tượng đều là hư cấu, nếu có thể chuyển bọn họ đi đâu thì chuyển, cần gì phải lên xe khách, trực tiếp ném qua là được không phải sao? Huống hồ đi xe còn lâu như vậy.
Chỉ tiếc bọn họ đều ngủ, không thể nhẩm tính thời gian di chuyển được, cho nên mọi suy đoán bây giờ đều thiếu bằng chứng xác thực.
Doãn Vụ Thi nhìn các hành khách khác trong xe, bọn họ thở vững vàng, xem ra chất lượng ngủ không tệ. Chịu đủ loại tra tấn tinh thần quỷ dị, hiếm lắm mới gặp được khung cảnh có hơi người như vậy, vô thức tạo cho bọn họ cảm giác an toàn. Xe chạy kêu ồm ồm, xung quanh đều là người với người, đương nhiên phải tận dụng lúc này để thư giãn, sạc điện lại cho cả cơ thể lẫn trí óc.
Đi xe là để bọn họ ngủ dưỡng sức sao?
Trực giác của Doãn Vụ Thi không tin tưởng vào khả năng này lắm, cô càng tin rằng đây là giấc ngủ an ổn cuối cùng mà cô có được hơn.
Ai mà biết trong ngôi trường đó có loại ma quỷ đồ vật quái dị nào nữa.
Trì Trọng Hành bên cạnh đã nhắm mắt lại, hai tay đặt trên bụng, tư thế ngủ vô cùng đoan chính. Thấy cơ bắp anh căng cứng, Doãn Vụ Thi biết anh còn tỉnh.
Ở loại nơi chốn thế này, bao nhiêu cẩn thận cũng không đủ. Cô ngủ vốn rất nông, đây là lần đầu tiên ngủ ở chỗ xa lạ mà còn mơ thế này.
Nhớ tới giấc mơ kia, đầu Doãn Vụ Thi lại đau lên.
Cô ngẫm lại cuộc đời mình từ nhỏ tới lớn, sắp xếp khuôn mặt từng người một vào từng hoàn cảnh khác nhau, sau đó cô bàng hoàng nhận ra.
Không một ai dám trêu chọc cô như người đàn ông trong giấc mơ kia, hơn nữa, người đó còn không bị cô xẻo mất miếng thịt nào.
Sẽ là ai?
Đang lúc cô ôm đầu suy nghĩ, tài xế giẫm phanh ''kéttt'' một tiếng.
Bọn họ đã đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.