Chương 4:
Nhất Bản Chính Kinh
25/08/2023
“Hạ Linh Linh.” Khóe miệng Ân Lễ có chút đắc ý mà câu lên, hay tay của anh ấy đem tôi giam cầm trong góc bể bơi. Trong đôi mắt phản chiếc dục vọng ham muốn nóng bỏng, giọng nói khàn khàn mờ ám: “Chuyện ngày đó phát sinh trong khách sạn, ở đây một lần nữa, em thấy sao?”
“Ha ha… Ân tổng, anh đang nói đùa sao…” tôi cứng ngắc cười cười, trong lòng đã vạn phần khẩn trương.
Ân Lễ câu khóe môi, cười ái muôi: “Em cảm thấy sao?”
Tôi cảm thấy, tôi phải chạy trốn!
Tay của Ân Lễ đưa ra phía trước, tôi đột nhiên xoay người, dùng tốc độ thật nhanh chuồn ra khỏi bể bơi. Tay của anh ấy dường như túm vào hư không, thế nhưng lại dường như túm vào thứ gì đó phía sau lưng tôi.
Có thứ gì đó chợt lỏng ra, tuột khỏi người tôi, gió đêm đúng lúc thổi tới, tôi bỗng cảm thấy trước ngực lạnh lẽo.
Không phải chứ?
Tôi run rảy quay đầu, thế nhưng lại thấy khóe miệng của Ân Lễ hiện lên một tia cười yếu ớt. trong mắt hiện lên sự bỡn cợt, anh ấy giơ lên chiến lợi phẩm trong tay, tươi cười, kiêu ngạo và khiêu khích.
Tôi vì thế run rảy khóc thét.
“Anh trả cho tôi!”
Về mặt công việc Ân Lễ vô cùng chiếu cố tôi, đem những thông báo tốt nhất cho tôi. Đồng nghiệp đối với chuyện này đã bàn tán rất sôi nổi: sau chuyện ở bể bơi, chuyện bát quái tôi câu dẫn ông chủ đã bay đầy trời.
Cho nên tôi tận lực tránh cho gặp phải Ân Lễ trực diện, nhưng thực không may có một loại không gian kín gọi là thang máy.
Sáng sớm ngày cuối tuần, lúc quay lại công ty lấy điện thoại, đang chờ thang máy đóng cửa, thế nhưng lại nhìn thấy một người đang tiến vào từ cửa lớn, tây trang phẳng phiu, vừa gọi điện thoại vừa ngoắc tay biểu ý muốn tôi đợi một chút.
Đùa gì vậy, tôi sao có thể dễ dàng để anh ấy tiên vào.
Toi quyết định sử dụng một kỹ năng ma thuật bằng một ngón tay, nhấn vào nút đóng cửa thang máy một cách điên cuồng. hai tròng mắt người ở phía xa xa lạnh lùng, buông điện thoại xuống, bước thật nhanh đi tới. tôi càng thêm khẩn trương, nhưng chiếc thang máy này giống như đã bắt kịp tuổi tác của người già, không để ý tới nội tâm của tôi đang lo lắng mà vẫn như cũ chậm rãi khép lại, cho tới một khắc cuối cùng.
Một đôi tay bỗng nhiên xuyên vào trong, cửa thang máy lại một lần nữa tác ra hai bên.
Vẻ mặt tôi thất vọng sầu bi. Ân Lễ thở phì phò bước vào thang máy, trợn măt trừng tôi.
“Hạ Linh Linh, em giám nhốt tôi ở bên ngoài?”
“Đã đóng rồi, thì sao chứ?” mới sáng sớm ngày cuối tuần đã bị người ta rống không mang theo thiện chí, mặc dù tôi là người ôn hòa cũng sẽ sinh ra phản nghịch, giương cằm khiêu khích cấp trên của tôi.
Ân Lễ đại thể là không dự đoán được tôi sẽ như vậy mà phản kháng anh ấy, tức đến cười lạnh một tiếng, đột nhiên ấn xuống tầng âm của thang máy, sau đó lạnh lùng quan sát tôi.
Anh ấy dường như thực sự bị chọc giận, khuôn mặt lạnh lùng, trực tiếp đem khí thế của tôi dọa cho rụt trở lại. tôi vừa lùi về sau vừa lắp bắp nói: “Anh, Anh nhìn em là gì…”
Anh ấy hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn tú âm trầm chậm rãi tới gần trước mặt.
Tôi càng thêm sợ hãi lui về sau, thẳng cho tới khi cái bóng của anh ấy bao lấy tôi, mơi không thể không run giọng cầu xin: “Em sai rồi, sai rồi còn không được sao…”
“Ha ha… Ân tổng, anh đang nói đùa sao…” tôi cứng ngắc cười cười, trong lòng đã vạn phần khẩn trương.
Ân Lễ câu khóe môi, cười ái muôi: “Em cảm thấy sao?”
Tôi cảm thấy, tôi phải chạy trốn!
Tay của Ân Lễ đưa ra phía trước, tôi đột nhiên xoay người, dùng tốc độ thật nhanh chuồn ra khỏi bể bơi. Tay của anh ấy dường như túm vào hư không, thế nhưng lại dường như túm vào thứ gì đó phía sau lưng tôi.
Có thứ gì đó chợt lỏng ra, tuột khỏi người tôi, gió đêm đúng lúc thổi tới, tôi bỗng cảm thấy trước ngực lạnh lẽo.
Không phải chứ?
Tôi run rảy quay đầu, thế nhưng lại thấy khóe miệng của Ân Lễ hiện lên một tia cười yếu ớt. trong mắt hiện lên sự bỡn cợt, anh ấy giơ lên chiến lợi phẩm trong tay, tươi cười, kiêu ngạo và khiêu khích.
Tôi vì thế run rảy khóc thét.
“Anh trả cho tôi!”
Về mặt công việc Ân Lễ vô cùng chiếu cố tôi, đem những thông báo tốt nhất cho tôi. Đồng nghiệp đối với chuyện này đã bàn tán rất sôi nổi: sau chuyện ở bể bơi, chuyện bát quái tôi câu dẫn ông chủ đã bay đầy trời.
Cho nên tôi tận lực tránh cho gặp phải Ân Lễ trực diện, nhưng thực không may có một loại không gian kín gọi là thang máy.
Sáng sớm ngày cuối tuần, lúc quay lại công ty lấy điện thoại, đang chờ thang máy đóng cửa, thế nhưng lại nhìn thấy một người đang tiến vào từ cửa lớn, tây trang phẳng phiu, vừa gọi điện thoại vừa ngoắc tay biểu ý muốn tôi đợi một chút.
Đùa gì vậy, tôi sao có thể dễ dàng để anh ấy tiên vào.
Toi quyết định sử dụng một kỹ năng ma thuật bằng một ngón tay, nhấn vào nút đóng cửa thang máy một cách điên cuồng. hai tròng mắt người ở phía xa xa lạnh lùng, buông điện thoại xuống, bước thật nhanh đi tới. tôi càng thêm khẩn trương, nhưng chiếc thang máy này giống như đã bắt kịp tuổi tác của người già, không để ý tới nội tâm của tôi đang lo lắng mà vẫn như cũ chậm rãi khép lại, cho tới một khắc cuối cùng.
Một đôi tay bỗng nhiên xuyên vào trong, cửa thang máy lại một lần nữa tác ra hai bên.
Vẻ mặt tôi thất vọng sầu bi. Ân Lễ thở phì phò bước vào thang máy, trợn măt trừng tôi.
“Hạ Linh Linh, em giám nhốt tôi ở bên ngoài?”
“Đã đóng rồi, thì sao chứ?” mới sáng sớm ngày cuối tuần đã bị người ta rống không mang theo thiện chí, mặc dù tôi là người ôn hòa cũng sẽ sinh ra phản nghịch, giương cằm khiêu khích cấp trên của tôi.
Ân Lễ đại thể là không dự đoán được tôi sẽ như vậy mà phản kháng anh ấy, tức đến cười lạnh một tiếng, đột nhiên ấn xuống tầng âm của thang máy, sau đó lạnh lùng quan sát tôi.
Anh ấy dường như thực sự bị chọc giận, khuôn mặt lạnh lùng, trực tiếp đem khí thế của tôi dọa cho rụt trở lại. tôi vừa lùi về sau vừa lắp bắp nói: “Anh, Anh nhìn em là gì…”
Anh ấy hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn tú âm trầm chậm rãi tới gần trước mặt.
Tôi càng thêm sợ hãi lui về sau, thẳng cho tới khi cái bóng của anh ấy bao lấy tôi, mơi không thể không run giọng cầu xin: “Em sai rồi, sai rồi còn không được sao…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.