Chương 6:
Nhất Bản Chính Kinh
27/08/2023
Tôi phẫn uất đẩy cửa xe, đem Ân Lễ không có sự phòng bị đụng cho thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, thừa dịp anh ấy vẫn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc lại phẫn hận chạy về phía thang máy, tôi thậm chí đứng xa xa còn giơ lên ngón tay giữa với anh ấy.
Ân Lễ đỡ ở bên cạnh cửa xe, nghiến chặt răng, mặt anh ấy đen lại muốn đuổi theo, thế nhưng vùng bụng dưới bị tôi đụng phải đau nhức, nhất thời người không thể nhúc nhích được, chỉ có thể từ xa mà nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đang dần đóng lại, hung hăng nhả ra mấy chữ.
“Hạ Linh Linh, em đợi đấy cho anh!”
Sau khi Ân Lễ quay lại làm việc, ngoài ý muốn thế nhưng lại không đem tôi đi giáo huấn một trận, ngược lại dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, không chỉ thái độ phá lệ ôn nhu, mà còn thường xuyên cười với tôi.
Chỉ là… nhưng nụ cười này lại không khỏi có chút khoa trương, quá mức chuyên chú nhìn vào mắt tôi, tôi cảm thấy lạnh sống lưng…
Những lời nói ngoan hận ngày đó của Ân Lễ vẫn quanh quẩn bên tai của tôi. Thế nhưng tôi trái đợi phải đợi cũng không thấy sự báo trả nào, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Người đại diện vì để trấn an tôi, đề nghị đưa tôi đi KTV để thư giãn một trận.
Tôi tất nhiên là cao cao hứng hứng đi rồi, một khi cao hứng liền không cẩn thận uống nhiều. Vì vậy, thừa dịp đồng nghiệp đang hát bên trong KTV, tôi đứng dậy dự định đi tìm nhà vệ sinh.
Nào biết vừa mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Người uống say là tôi tầm mắt có chút mơ hồ, cười ha ha quay đầu nhìn người đại diện đang ngồi trên ghế lô nói: “Ài, nơi này có một người lớn lên trông thực giống Ân Lễ.”
Lời còn chưa nói hết, tôi liền cảm thấy sau đầu có một bóng đen áp tới. Tôi mờ mịt quay đầu lại nhìn, vừa hay chống lại một bờ ngực rắn chắc, nhìn không rõ chủ nhân cùng với ánh đen phía sau. Thế nhưng lại có một trận mùi hương quen thuộc dần dần tới gần.
Tôi đột nhiên thanh tỉnh.
Xoay người nhanh chân muốn chuồn, nhưng lại bị bàn tay lớn chụp tới, giống như diều hâu bắt gà con, dễ dàng ôm tôi vào trong ngực. Ân Lễ cười nhẹ bên tai tôi: “Còn muốn chuồn, hử?”
Tư thái đó rõ ràng là có chuẩn bị mà tới.
Tôi bi phẫn nói: “Người đại diện lại bán tôi đi đúng không?”
Ân Lễ cúi đầu cười, vuốt khuôn mặt nhỏ tức giận của tôi, giọng nói thế nhưng lại mềm mại tới lạ thường: “Đừng tức giận, anh ép cô ấy.”
Tim tôi đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Nụ cười dịu dàng của Ân Lễ giống như một cục bông ở trước ngực, bao vây lấy trái tim đang đập dồn dập của tôi.
Tôi nhất thời thấy run sợ, lúc phản ứng lại nụ hôn tinh tế của anh ấy đã đặt trên môi của tôi, nhẹ nhàng vẽ lên bờ môi của tôi giống như lông vũ mềm mại. Đầu lưỡi hấp dẫn dò xét vào trong, cẩn thận dẫn dụ người có chút do dự và sợ hãi là tôi.
“Tại sao lại trốn tránh anh?”
“A… hả?”
“Hạ Linh Linh, không cần trốn tránh anh.”
Tôi choáng váng vì nụ hôn không thể cưỡng lại này, tôi chỉ có thể lờ mờ nghe thấy giọng trầm trầm của anh ấy đang nói gì đó. Sau đó cả người đột nhiên bị người ta ôm ngang lên không trung, nhìn khuôn mặt tuấn tú trầm ổn của anh ấy trong sự kinh ngạc, bốn mắt chạm nhau.
Ân Lễ đỡ ở bên cạnh cửa xe, nghiến chặt răng, mặt anh ấy đen lại muốn đuổi theo, thế nhưng vùng bụng dưới bị tôi đụng phải đau nhức, nhất thời người không thể nhúc nhích được, chỉ có thể từ xa mà nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đang dần đóng lại, hung hăng nhả ra mấy chữ.
“Hạ Linh Linh, em đợi đấy cho anh!”
Sau khi Ân Lễ quay lại làm việc, ngoài ý muốn thế nhưng lại không đem tôi đi giáo huấn một trận, ngược lại dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, không chỉ thái độ phá lệ ôn nhu, mà còn thường xuyên cười với tôi.
Chỉ là… nhưng nụ cười này lại không khỏi có chút khoa trương, quá mức chuyên chú nhìn vào mắt tôi, tôi cảm thấy lạnh sống lưng…
Những lời nói ngoan hận ngày đó của Ân Lễ vẫn quanh quẩn bên tai của tôi. Thế nhưng tôi trái đợi phải đợi cũng không thấy sự báo trả nào, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Người đại diện vì để trấn an tôi, đề nghị đưa tôi đi KTV để thư giãn một trận.
Tôi tất nhiên là cao cao hứng hứng đi rồi, một khi cao hứng liền không cẩn thận uống nhiều. Vì vậy, thừa dịp đồng nghiệp đang hát bên trong KTV, tôi đứng dậy dự định đi tìm nhà vệ sinh.
Nào biết vừa mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Người uống say là tôi tầm mắt có chút mơ hồ, cười ha ha quay đầu nhìn người đại diện đang ngồi trên ghế lô nói: “Ài, nơi này có một người lớn lên trông thực giống Ân Lễ.”
Lời còn chưa nói hết, tôi liền cảm thấy sau đầu có một bóng đen áp tới. Tôi mờ mịt quay đầu lại nhìn, vừa hay chống lại một bờ ngực rắn chắc, nhìn không rõ chủ nhân cùng với ánh đen phía sau. Thế nhưng lại có một trận mùi hương quen thuộc dần dần tới gần.
Tôi đột nhiên thanh tỉnh.
Xoay người nhanh chân muốn chuồn, nhưng lại bị bàn tay lớn chụp tới, giống như diều hâu bắt gà con, dễ dàng ôm tôi vào trong ngực. Ân Lễ cười nhẹ bên tai tôi: “Còn muốn chuồn, hử?”
Tư thái đó rõ ràng là có chuẩn bị mà tới.
Tôi bi phẫn nói: “Người đại diện lại bán tôi đi đúng không?”
Ân Lễ cúi đầu cười, vuốt khuôn mặt nhỏ tức giận của tôi, giọng nói thế nhưng lại mềm mại tới lạ thường: “Đừng tức giận, anh ép cô ấy.”
Tim tôi đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Nụ cười dịu dàng của Ân Lễ giống như một cục bông ở trước ngực, bao vây lấy trái tim đang đập dồn dập của tôi.
Tôi nhất thời thấy run sợ, lúc phản ứng lại nụ hôn tinh tế của anh ấy đã đặt trên môi của tôi, nhẹ nhàng vẽ lên bờ môi của tôi giống như lông vũ mềm mại. Đầu lưỡi hấp dẫn dò xét vào trong, cẩn thận dẫn dụ người có chút do dự và sợ hãi là tôi.
“Tại sao lại trốn tránh anh?”
“A… hả?”
“Hạ Linh Linh, không cần trốn tránh anh.”
Tôi choáng váng vì nụ hôn không thể cưỡng lại này, tôi chỉ có thể lờ mờ nghe thấy giọng trầm trầm của anh ấy đang nói gì đó. Sau đó cả người đột nhiên bị người ta ôm ngang lên không trung, nhìn khuôn mặt tuấn tú trầm ổn của anh ấy trong sự kinh ngạc, bốn mắt chạm nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.