Tình Một Đêm: Chân Trời Góc Bể Đều Là Em
Chương 47
Wolf
16/06/2024
Hôm sau rời giường, Đông Phương Ngôn Diễm cắn răng, đỡ eo, quả thật không còn từ ngữ nào để diễn tả cảm giác của cô lúc này, có thể nói là xương sống thắt lưng đều đau. Toàn thân đau nhức đến không chịu nổi, nhìn sang tên đầu sỏ gây nên chuyện vẫn còn đang say sưa ngủ.
Đông Phương Ngôn Diễm chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh, càng nhìn lại càng tức, cô rốt cuộc không nhịn được mà há mồm, cắn một cái vào cánh tay đang ôm cô kia, ấm ức nghiến răng mất cái, sau lưng đột nhiên xuất hiện một vòng tay rắn chắc, kéo cô vào ngực.
“Đừng nháo, tối hôm qua hơi lao lực, bây giờ còn không cần. Lần sau sẽ thỏa mãn em, ngoan.” Nói xong, Vu Hoằng Dương còn ôm Ngôn Diễm hôn một cái.
Những lời kia lọt vài tai Ngôn Diễm, gương mặt cô đanh lại.
“Ngoan? Lần sau sẽ thỏa mãn em? Vu Hoằng Dương anh muốn chết có phải không? Dám đổi trắng thay đen.”
Cô uốn éo người tránh xa vòng tay của anh một chút, kết quả không những không thoát được mà còn bị bàn tay phía sau lưng vững vàng cầm giữ vòng eo cô lại
“Em mà còn lộn xộn, anh không dám bảo đảm kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đâu nha.” Một giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ khàn khàn vang lên, khiến Đông Phương Ngôn Diễm không dám cử động nữa.
Âm cuối Vu Hoằng Dương còn cố ý ngân dài ra, khiến trái tim nhỏ bé của Đông Phương Ngôn Diễm cũng run lên theo, nhưng cuối cùng vẫn không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn để Vu Hoằng Dương ôm.
Nhưng ngồi yên chưa được bao lâu thì Đông Phương Ngôn Diễm lại không ngừng giãy người trong ngực Vu Hoằng Dương, cố gắng tránh né sự tập kích của bàn tay hư hỏng kia.
“Nhột em, ha ha đừng…” Đông Phương Ngôn Diễm thật sự không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.
“Anh đã nói là em không được cử động cơ mà. Như vậy thì đừng trách anh nha.”
“Không phải tại anh à?”
“Tại anh thế nào?”
“Anh làm em nhột.”
“Mới sáng sớm đã chiếm tiện nghi của anh, không sợ anh hóa sói mà ăn em à?”
“Anh nói chuyện có lý lẽ không vậy? Ai chiếm tiện nghi của ai?”
Vu Hoằng Dương không nói không rằng liền lật người một cái, thành công đè Đông Phương Ngôn Diễm ở dưới thân anh.
Da thịt ma sát với nhau giống như lửa, cả người dâng lên một cỗ nóng ran, không chỗ tránh né, cũng không muốn tránh né.
Đại sói xám vô sỉ lại muốn ăn thịt tiểu bạch thỏ không biết bao nhiêu lần. Ánh mắt Đông Phương Ngôn Diễm ai oán nhìn, hồng hồng, uất ức đến đáng thương.
“Đừng… em mệt…”
Mặt trời lên cao, thật vất vả để có thể rời khỏi giường. Cả hai xuống nhà dùng bữa rồi về lại Vu gia.
Ông bà Vu cũng khá thoải mái nên Đông Phương Ngôn Diễm cũng không cần phải làm dâu. Vu phu nhân đối xử với cô như con gái trong nhà, lúc nào cũng bênh vực, che chở cho Ngôn Diễm, không để cô phải chịu bất kỳ thiệt
thòi.
Vu Hoằng Dương lái xe đưa Đông Phương Ngôn Diễm trở về Vu gia chơi, sẵn tiện đón Vu Thời Gia Hưng.
Cả hai vừa vào đến cổng đã nhìn thấy bóng dáng Vu Bách An ở trước nhà. Đông Phương Ngôn Diễm thoáng thở dài sau cũng nhanh chóng cùng Vu Hoằng Dương đi vào bên trong.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, Vu Bách An nhìn thấy Vu Hoằng Dương đưa Ngôn Diễm về Vu gia liền tỏ thái độ khinh thường ra mặt: “Lại đưa mấy đứa con gái ở đẩu ở đâu về Vu gia. Chẳng ra cái thể thống gì, đừng nghĩ như vậy là một bước lên mây, trở thành Vu thiếu phu nhân.”
Đông Phương Ngôn Diễm không muốn hai anh em bọn họ vừa gặp đã gây nhau nên cố tính kéo tay Vu Hoằng Dương đi nhanh vào trong nhà.
“Vào nhà thôi anh, ba mẹ đang đợi.”
Nhưng Vu Bách An đâu để hai người đi dễ dàng như vậy, hắn ta đứng chặn ở cửa, thái độ vô cùng bố láo: “Đứng lại đó. Ai cho bọn mày vào hả?”
Vu Hoằng Dương kìm nén cơn tức giận, ném ánh mắt cảnh cáo về phía Vu Bách An: “Tránh ra, định làm chó cản đường à?”
“Mày nói chuyện với anh trai mày thế à thằng kia?”
“Tránh đường.” Vu Hoằng Dương nghiêm giọng.
Vu Bách An đương nhiên vẫn không chịu thua, hắn ta vẫn cố chấp đứng chắn ngang ở cửa. Vu Hoằng Dương dần mất kiên nhẫn, anh buông tay Ngôn Diễm ra, nhắm thẳng vào mặt Vu Bách An mà đấm một phát khiến anh ta ôm mặt vì đau.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao à?”
Vu Bách An đùng đùng nổi giận định lao vào đánh trả Vu Hoằng Dương nhưng chưa chạm vào người Vu Hoằng Dương đã bị anh đánh trả.
“Thế nào? Còn muốn bị đánh có phải không?”
“Tao là anh mày đó thằng chó. Mày vì con khốn này mà ra tay với tao à?”
Vu Hoằng Dương đưa tay kéo Đông Phương Ngôn Diễm đứng bên cạnh mình, dứt khoát lên tiếng tuyên bố: “Cô ấy là vợ tao. Cư xử cho đúng mực, nếu không thì đừng có trách tao không nể mặt người nhà.”
Vu Hoằng Dương hất người Vu Bách An sang một bên, kéo Đông Phương Ngôn Diễm đi vào bên trong.
“Ba mẹ, tụi con về rồi.”
“Ừ hai đứa về rồi đấy à. Có định đi đâu chơi không?” Vu phu nhân cất giọng.
“Dạ chưa mẹ ạ, tụi con định về đây chơi sẵn đón Gia Hưng luôn ạ.”
“Ừ vào nhà đi mẹ lấy trái cây lên ăn.”
Vu phu nhân không để ý đến Vu Bách An, bà đi thẳng vào bếp gọt trái cây.
Ông Vu dẫn Vu Thời Gia Hưng đi dạo một vòng, trở vào đã thấy gương mặt Vu Bách An đỏ hết cả lên.
“Mày lại gây chuyện ở đâu đấy à?”
“Ba đi mà hỏi đứa con trai yêu quý của ba đấy, xem nó đã làm gì con.”
Vu lão gia bế Gia Hưng đi vào trong nhà, nhìn thấy vợ chồng Vu Hoằng Dương đã về liền vui vẻ lên tiếng: “Hai đứa về rồi đấy à?”
“Con chào ba ạ. Vợ chồng con mới về.”
“Ba phải lấy lại công bằng cho con. Ba xem nó không biết lớn nhỏ, đánh cả con.” Vu Bách An uất ức vì không ai để ý đến anh ta.
“Làm lớn chứ không phải làm láo. Thái độ lòi lõm thì bị đánh là đáng.” Vu lão gia điềm nhiên lên tiếng.
“Ngay cả ba cũng bênh vực nó, con có phải là con của ba mẹ không đấy?”
“Tao cũng hy vọng mày không phải là con của vợ chồng tao lắm đấy. Tao không có đứa con không biết điều như mày.”
“Ba…”
Vu Bách An hầm hầm chẳng nói chẳng rằng lái xe đi khỏi nhà.
“Hai đứa đừng để ý đến nó làm gì. Mẹ cũng hết cách.” Vu phu nhân chỉ biết thở dài bất lực, dù bà có khuyên nhủ như thế nào thì cái tên Vu Bách An kia vẫn chứng nào tật nấy, chẳng chịu thay đổi.
Đông Phương Ngôn Diễm chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh, càng nhìn lại càng tức, cô rốt cuộc không nhịn được mà há mồm, cắn một cái vào cánh tay đang ôm cô kia, ấm ức nghiến răng mất cái, sau lưng đột nhiên xuất hiện một vòng tay rắn chắc, kéo cô vào ngực.
“Đừng nháo, tối hôm qua hơi lao lực, bây giờ còn không cần. Lần sau sẽ thỏa mãn em, ngoan.” Nói xong, Vu Hoằng Dương còn ôm Ngôn Diễm hôn một cái.
Những lời kia lọt vài tai Ngôn Diễm, gương mặt cô đanh lại.
“Ngoan? Lần sau sẽ thỏa mãn em? Vu Hoằng Dương anh muốn chết có phải không? Dám đổi trắng thay đen.”
Cô uốn éo người tránh xa vòng tay của anh một chút, kết quả không những không thoát được mà còn bị bàn tay phía sau lưng vững vàng cầm giữ vòng eo cô lại
“Em mà còn lộn xộn, anh không dám bảo đảm kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đâu nha.” Một giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ khàn khàn vang lên, khiến Đông Phương Ngôn Diễm không dám cử động nữa.
Âm cuối Vu Hoằng Dương còn cố ý ngân dài ra, khiến trái tim nhỏ bé của Đông Phương Ngôn Diễm cũng run lên theo, nhưng cuối cùng vẫn không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn để Vu Hoằng Dương ôm.
Nhưng ngồi yên chưa được bao lâu thì Đông Phương Ngôn Diễm lại không ngừng giãy người trong ngực Vu Hoằng Dương, cố gắng tránh né sự tập kích của bàn tay hư hỏng kia.
“Nhột em, ha ha đừng…” Đông Phương Ngôn Diễm thật sự không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.
“Anh đã nói là em không được cử động cơ mà. Như vậy thì đừng trách anh nha.”
“Không phải tại anh à?”
“Tại anh thế nào?”
“Anh làm em nhột.”
“Mới sáng sớm đã chiếm tiện nghi của anh, không sợ anh hóa sói mà ăn em à?”
“Anh nói chuyện có lý lẽ không vậy? Ai chiếm tiện nghi của ai?”
Vu Hoằng Dương không nói không rằng liền lật người một cái, thành công đè Đông Phương Ngôn Diễm ở dưới thân anh.
Da thịt ma sát với nhau giống như lửa, cả người dâng lên một cỗ nóng ran, không chỗ tránh né, cũng không muốn tránh né.
Đại sói xám vô sỉ lại muốn ăn thịt tiểu bạch thỏ không biết bao nhiêu lần. Ánh mắt Đông Phương Ngôn Diễm ai oán nhìn, hồng hồng, uất ức đến đáng thương.
“Đừng… em mệt…”
Mặt trời lên cao, thật vất vả để có thể rời khỏi giường. Cả hai xuống nhà dùng bữa rồi về lại Vu gia.
Ông bà Vu cũng khá thoải mái nên Đông Phương Ngôn Diễm cũng không cần phải làm dâu. Vu phu nhân đối xử với cô như con gái trong nhà, lúc nào cũng bênh vực, che chở cho Ngôn Diễm, không để cô phải chịu bất kỳ thiệt
thòi.
Vu Hoằng Dương lái xe đưa Đông Phương Ngôn Diễm trở về Vu gia chơi, sẵn tiện đón Vu Thời Gia Hưng.
Cả hai vừa vào đến cổng đã nhìn thấy bóng dáng Vu Bách An ở trước nhà. Đông Phương Ngôn Diễm thoáng thở dài sau cũng nhanh chóng cùng Vu Hoằng Dương đi vào bên trong.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, Vu Bách An nhìn thấy Vu Hoằng Dương đưa Ngôn Diễm về Vu gia liền tỏ thái độ khinh thường ra mặt: “Lại đưa mấy đứa con gái ở đẩu ở đâu về Vu gia. Chẳng ra cái thể thống gì, đừng nghĩ như vậy là một bước lên mây, trở thành Vu thiếu phu nhân.”
Đông Phương Ngôn Diễm không muốn hai anh em bọn họ vừa gặp đã gây nhau nên cố tính kéo tay Vu Hoằng Dương đi nhanh vào trong nhà.
“Vào nhà thôi anh, ba mẹ đang đợi.”
Nhưng Vu Bách An đâu để hai người đi dễ dàng như vậy, hắn ta đứng chặn ở cửa, thái độ vô cùng bố láo: “Đứng lại đó. Ai cho bọn mày vào hả?”
Vu Hoằng Dương kìm nén cơn tức giận, ném ánh mắt cảnh cáo về phía Vu Bách An: “Tránh ra, định làm chó cản đường à?”
“Mày nói chuyện với anh trai mày thế à thằng kia?”
“Tránh đường.” Vu Hoằng Dương nghiêm giọng.
Vu Bách An đương nhiên vẫn không chịu thua, hắn ta vẫn cố chấp đứng chắn ngang ở cửa. Vu Hoằng Dương dần mất kiên nhẫn, anh buông tay Ngôn Diễm ra, nhắm thẳng vào mặt Vu Bách An mà đấm một phát khiến anh ta ôm mặt vì đau.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao à?”
Vu Bách An đùng đùng nổi giận định lao vào đánh trả Vu Hoằng Dương nhưng chưa chạm vào người Vu Hoằng Dương đã bị anh đánh trả.
“Thế nào? Còn muốn bị đánh có phải không?”
“Tao là anh mày đó thằng chó. Mày vì con khốn này mà ra tay với tao à?”
Vu Hoằng Dương đưa tay kéo Đông Phương Ngôn Diễm đứng bên cạnh mình, dứt khoát lên tiếng tuyên bố: “Cô ấy là vợ tao. Cư xử cho đúng mực, nếu không thì đừng có trách tao không nể mặt người nhà.”
Vu Hoằng Dương hất người Vu Bách An sang một bên, kéo Đông Phương Ngôn Diễm đi vào bên trong.
“Ba mẹ, tụi con về rồi.”
“Ừ hai đứa về rồi đấy à. Có định đi đâu chơi không?” Vu phu nhân cất giọng.
“Dạ chưa mẹ ạ, tụi con định về đây chơi sẵn đón Gia Hưng luôn ạ.”
“Ừ vào nhà đi mẹ lấy trái cây lên ăn.”
Vu phu nhân không để ý đến Vu Bách An, bà đi thẳng vào bếp gọt trái cây.
Ông Vu dẫn Vu Thời Gia Hưng đi dạo một vòng, trở vào đã thấy gương mặt Vu Bách An đỏ hết cả lên.
“Mày lại gây chuyện ở đâu đấy à?”
“Ba đi mà hỏi đứa con trai yêu quý của ba đấy, xem nó đã làm gì con.”
Vu lão gia bế Gia Hưng đi vào trong nhà, nhìn thấy vợ chồng Vu Hoằng Dương đã về liền vui vẻ lên tiếng: “Hai đứa về rồi đấy à?”
“Con chào ba ạ. Vợ chồng con mới về.”
“Ba phải lấy lại công bằng cho con. Ba xem nó không biết lớn nhỏ, đánh cả con.” Vu Bách An uất ức vì không ai để ý đến anh ta.
“Làm lớn chứ không phải làm láo. Thái độ lòi lõm thì bị đánh là đáng.” Vu lão gia điềm nhiên lên tiếng.
“Ngay cả ba cũng bênh vực nó, con có phải là con của ba mẹ không đấy?”
“Tao cũng hy vọng mày không phải là con của vợ chồng tao lắm đấy. Tao không có đứa con không biết điều như mày.”
“Ba…”
Vu Bách An hầm hầm chẳng nói chẳng rằng lái xe đi khỏi nhà.
“Hai đứa đừng để ý đến nó làm gì. Mẹ cũng hết cách.” Vu phu nhân chỉ biết thở dài bất lực, dù bà có khuyên nhủ như thế nào thì cái tên Vu Bách An kia vẫn chứng nào tật nấy, chẳng chịu thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.