Chương 82: Bắt cóc Malian
Huynh Huyht
19/07/2022
Tuy là Mặc Khả Niệm đang mang thai, bản thân của Giang Hạ Thần cũng
không muốn để cô phải ở nhà mà không có anh nhưng vì công việc, tung
tích của Malian hiện tại vẫn chưa tìm ra nên anh không thể không tới
công ty và đi khảo sát xung quanh để tìm cô ta, vì chỉ cần Malian còn ở
bên ngoài thì Mặc Khả Niệm và bảo bối bé nhỏ của anh sẽ có khả năng gặp
nguy hiểm.
- Giang tổng, tôi đã tìm được một số dấu vết của người đã cứu Malian ra ngoài. Mời anh xem!
- Được rồi.
Nhận lấy toàn bộ tài liệu mà thư kí đưa, Giang Hạ Thần cảm thấy có chút gì đó bí ẩn. Lấy điện thoại gọi cho Mặc Khả Niệm nhưng cô lại không nghe máy. Dù anh có gọi bao nhiêu cũng không được đành phải gọi về Giang gia.
- Hả? Khả Niệm sao? Con bé vừa rời đi hơn một tiếng trước rồi. Hình như là tới trung tâm thương mại mua một ít đồ hay sao đó.
- Vâng. Con biết rồi! Nếu cô ấy về, ba bảo cô ấy gọi cho con nha.
- Ừm.
Tắt máy, Giang Hạ Thần liền ra xe đi đến trung tâm thương mại Vinal. Mọi lần cô cũng hay tới đó mua đồ chắc lần này cũng vậy thôi.
Đi vào bên trong, tìm kiếm mọi chỗ nhưng anh lại không thấy cô đâu. Trong lúc lo lắng tột cùng, anh vô tình thấy cô đang đi ngắm ngía đồ trong một gian hàng cho em bé sơ sinh. Biết cô đang háo hức và mong chờ đứa bé, anh liền mỉm cười đi về phía cô nhưng lại va phải một người con gái khác. Cô gái này mặc một bộ đồ màu đen, đeo khẩu trang và đội mũ.
Khi cô ta lướt qua người anh, Giang Hạ Thần liên ngửi thấy một mùi nước hoa vô cùng quen thuộc. Mùi này không phải là của Malian sao? Lúc trước, cô ta liên tục bám lấy anh nên mùi hương này chắc chắn anh không thể nhầm.
Tạm thời gọi Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi tới đây với cô vậy. Anh phải đi theo dõi xem rốt cuộc người đó là ai.
Khi cô ta chuẩn bị đi vào trong khách sạn, Giang Hạ Thần đã nhanh chân đi tới bịt lấy miệng và kéo cô ta rời đi. Đến một góc khuất, anh mới buông cô ta ra. Tháo khẩu trang và mũ, quả nhiên là Malian. Dù cho có nhuộm mái tóc vàng kia thành màu đen thì có chốn mãi anh cũng sẽ nhận ra thôi.
- Malian, quả nhiên là cô. Thật không ngờ cô có thể trốn được đến tận đây. Trách tôi quá xem thường cô rồi sao?
- Giang Hạ Thần tôi cho anh một cơ hội cuối cùng mau để tôi đi nếu không mọi hậu quả anh không gánh nổi đâu.
Nở một nụ cười đầy sự chế giễu, anh đáp:
- Giang Hạ Thần tôi còn cần người phải cho cơ hội sao?
Lời vừa dứt, anh trực tiếp đánh ngất Malian rồi đưa cô ta đi. Malian có thể trốn thoát khỏi nhà tù được thì chắc chắn sau lưng cô ta còn có một người nào đó giúp đỡ. Hơn hết người đó chắc chắn không hề tầm thường. Giờ chỉ còn cách bắt Malian về rồi dụ người đó lộ diện thôi.
Giam giữ Malian trong nhà cũ của Giang gia, Giang Hạ Thần đi pha chế một loại thuốc mới. Anh cũng không quên gọi điện hỏi thăm tình hình của Mặc Khả Niệm và điều một đội quân tới bảo vệ ba người con gái kia. Một lúc sau, Malian tỉnh lại, nhìn nơi xa lạ, quái quỷ này một lượt, Malian tức giận gào thét:
- Giang Hạ Thần anh mau thả tôi ra. Tên khốn nạn, mau thả ra.
Trong bóng tối mờ ảo, Giang Hạ Thần mặc chiếc áo blouse trắng bước ra:
- Tỉnh rồi sao?
- Rốt cuộc anh muốn gì chứ?
- Người trong quãng thời gian này giúp đỡ cô là ai?
- Anh nghĩ tôi sẽ nói sao?
Nghe câu trả lời của Malian, Giang Hạ Thần cũng không mấy ngạc nhiên, anh liền cười lớn:
- Hahaha. Đúng là cô sẽ không nói nhưng cô nghĩ Giang Hạ Thần tôi là ai mà đến cả chuyện này cũng không biết. Kineys, ba mươi tuổi, người gốc Anh. Chính là anh ta phải không? Người anh trai hết mực yêu thương cô em gái nhỏ bé của mình.
Malian đưa ánh mắt vô cùng căm phẫn nhìn Giang Hạ Thần, cô ta gằn lên từng chữ:
- Anh điều tra tôi?
Giang Hạ Thần thản nhiên mà trả lời:
- Sao tôi lại phải điều tra cô? Có trách thì trách anh trai cô đã chiếm được sự chú ý của tôi khi ở bên Anh. Tôi cũng không muốn sử dụng cái trò hèn hạ này đâu nhưng nếu để cô tác quai tác quái thì lại không được. Gia đình nhỏ của tôi cũng muốn được sống yên ổn mà nên là cô chịu khổ một chút đi nhé.
Dứt lời, Giang Hạ Thần lấy chiếc điện thoại của Malian, thành công mở mật khẩu bằng vân tay rồi gọi cho Kineys. Kineys ở bên kia khi nhận được cuộc gọi của em gái thì vô cùng vui vẻ:
- Malian, em về chưa vậy? Tình hình thế nào rồi? Mau về thôi chúng ta cùng bàn bạc chuyện kế hoạch. Nếu không sẽ không kịp mất.
- Xin chào! Tôi là Giang Hạ Thần. Thật vui khi anh có thể nhận điện thoại của tôi. Nhưng hiện tại thì cô em gái thân yêu của anh đang ở trong tay tôi. Muốn cứu cô ta thi tới địa điểm tôi gửi. Chúng ta giải quyết luôn một thể ở đây. Không cần phải đi một mình.
- Giang tổng, tôi đã tìm được một số dấu vết của người đã cứu Malian ra ngoài. Mời anh xem!
- Được rồi.
Nhận lấy toàn bộ tài liệu mà thư kí đưa, Giang Hạ Thần cảm thấy có chút gì đó bí ẩn. Lấy điện thoại gọi cho Mặc Khả Niệm nhưng cô lại không nghe máy. Dù anh có gọi bao nhiêu cũng không được đành phải gọi về Giang gia.
- Hả? Khả Niệm sao? Con bé vừa rời đi hơn một tiếng trước rồi. Hình như là tới trung tâm thương mại mua một ít đồ hay sao đó.
- Vâng. Con biết rồi! Nếu cô ấy về, ba bảo cô ấy gọi cho con nha.
- Ừm.
Tắt máy, Giang Hạ Thần liền ra xe đi đến trung tâm thương mại Vinal. Mọi lần cô cũng hay tới đó mua đồ chắc lần này cũng vậy thôi.
Đi vào bên trong, tìm kiếm mọi chỗ nhưng anh lại không thấy cô đâu. Trong lúc lo lắng tột cùng, anh vô tình thấy cô đang đi ngắm ngía đồ trong một gian hàng cho em bé sơ sinh. Biết cô đang háo hức và mong chờ đứa bé, anh liền mỉm cười đi về phía cô nhưng lại va phải một người con gái khác. Cô gái này mặc một bộ đồ màu đen, đeo khẩu trang và đội mũ.
Khi cô ta lướt qua người anh, Giang Hạ Thần liên ngửi thấy một mùi nước hoa vô cùng quen thuộc. Mùi này không phải là của Malian sao? Lúc trước, cô ta liên tục bám lấy anh nên mùi hương này chắc chắn anh không thể nhầm.
Tạm thời gọi Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi tới đây với cô vậy. Anh phải đi theo dõi xem rốt cuộc người đó là ai.
Khi cô ta chuẩn bị đi vào trong khách sạn, Giang Hạ Thần đã nhanh chân đi tới bịt lấy miệng và kéo cô ta rời đi. Đến một góc khuất, anh mới buông cô ta ra. Tháo khẩu trang và mũ, quả nhiên là Malian. Dù cho có nhuộm mái tóc vàng kia thành màu đen thì có chốn mãi anh cũng sẽ nhận ra thôi.
- Malian, quả nhiên là cô. Thật không ngờ cô có thể trốn được đến tận đây. Trách tôi quá xem thường cô rồi sao?
- Giang Hạ Thần tôi cho anh một cơ hội cuối cùng mau để tôi đi nếu không mọi hậu quả anh không gánh nổi đâu.
Nở một nụ cười đầy sự chế giễu, anh đáp:
- Giang Hạ Thần tôi còn cần người phải cho cơ hội sao?
Lời vừa dứt, anh trực tiếp đánh ngất Malian rồi đưa cô ta đi. Malian có thể trốn thoát khỏi nhà tù được thì chắc chắn sau lưng cô ta còn có một người nào đó giúp đỡ. Hơn hết người đó chắc chắn không hề tầm thường. Giờ chỉ còn cách bắt Malian về rồi dụ người đó lộ diện thôi.
Giam giữ Malian trong nhà cũ của Giang gia, Giang Hạ Thần đi pha chế một loại thuốc mới. Anh cũng không quên gọi điện hỏi thăm tình hình của Mặc Khả Niệm và điều một đội quân tới bảo vệ ba người con gái kia. Một lúc sau, Malian tỉnh lại, nhìn nơi xa lạ, quái quỷ này một lượt, Malian tức giận gào thét:
- Giang Hạ Thần anh mau thả tôi ra. Tên khốn nạn, mau thả ra.
Trong bóng tối mờ ảo, Giang Hạ Thần mặc chiếc áo blouse trắng bước ra:
- Tỉnh rồi sao?
- Rốt cuộc anh muốn gì chứ?
- Người trong quãng thời gian này giúp đỡ cô là ai?
- Anh nghĩ tôi sẽ nói sao?
Nghe câu trả lời của Malian, Giang Hạ Thần cũng không mấy ngạc nhiên, anh liền cười lớn:
- Hahaha. Đúng là cô sẽ không nói nhưng cô nghĩ Giang Hạ Thần tôi là ai mà đến cả chuyện này cũng không biết. Kineys, ba mươi tuổi, người gốc Anh. Chính là anh ta phải không? Người anh trai hết mực yêu thương cô em gái nhỏ bé của mình.
Malian đưa ánh mắt vô cùng căm phẫn nhìn Giang Hạ Thần, cô ta gằn lên từng chữ:
- Anh điều tra tôi?
Giang Hạ Thần thản nhiên mà trả lời:
- Sao tôi lại phải điều tra cô? Có trách thì trách anh trai cô đã chiếm được sự chú ý của tôi khi ở bên Anh. Tôi cũng không muốn sử dụng cái trò hèn hạ này đâu nhưng nếu để cô tác quai tác quái thì lại không được. Gia đình nhỏ của tôi cũng muốn được sống yên ổn mà nên là cô chịu khổ một chút đi nhé.
Dứt lời, Giang Hạ Thần lấy chiếc điện thoại của Malian, thành công mở mật khẩu bằng vân tay rồi gọi cho Kineys. Kineys ở bên kia khi nhận được cuộc gọi của em gái thì vô cùng vui vẻ:
- Malian, em về chưa vậy? Tình hình thế nào rồi? Mau về thôi chúng ta cùng bàn bạc chuyện kế hoạch. Nếu không sẽ không kịp mất.
- Xin chào! Tôi là Giang Hạ Thần. Thật vui khi anh có thể nhận điện thoại của tôi. Nhưng hiện tại thì cô em gái thân yêu của anh đang ở trong tay tôi. Muốn cứu cô ta thi tới địa điểm tôi gửi. Chúng ta giải quyết luôn một thể ở đây. Không cần phải đi một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.