Chương 57: Câu chuyện ở bệnh viện
Huynh Huyht
12/07/2022
Để tiện chăm sóc nên Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi ở chung một phòng với nhau.
Sau khi Cẩm Chỉ Lam tỉnh lại, Mặc Khả Niệm mừng rỡ hỏi han:
- Cậu thấy trong người thế nào rồi?
- Tớ không sao! Nhưng cơ thể có chút nhức mỏi một chút.
- Cậu không sao chứ?
Sau một thời gian tiếp xúc Hạ Chi có vẻ đã mở lòng và hoà đồng hơn rất nhiều. Cẩm Chỉ Lam mỉm cười đáp:
- Tớ không sao thật mà. Các cậu đừng lo.
Đỡ Cẩm Chỉ Lam ngồi dậy, Mặc Khả Niệm vuốt vài sợi tóc đang vướng vào mặt của Cẩm Chỉ Lam ra rồi nói:
- Hiện tại cậu đang bị gãy tay với va đập mạnh ở phần đầu nên cậu đừng vận động mạnh hay suy nghĩ quá nhiều. Giờ quan trọng hơn hết là phải nghỉ ngơi cho cơ thể thật khoẻ biết chưa?
- Tớ biết rồi mà!
Cánh cửa phòng bất ngờ được mở ra. Người đi vào chính là Mặc Mộc Lan. Nhìn thấy hai cô gái đã tỉnh, cô đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi nói:
- Tôi thay mặt Mặc gia đến thăm mọi người. Đi ngang qua quầy bán trái cây mà trái cây có vẻ rất tươi và ngon nên mua cho hai người một ít để bổ sung dinh dưỡng.
Cẩm Chỉ Lam thấy Mặc Mộc Lan liền nhíu mày. Không biết người phụ nữ này đang định giở trò gì đây. Tự nhiên tốt đến vậy. Thấy thái độ của bạn mình, Mặc Khả Niệm liền đánh nhẹ vào chân của cô như ra hiệu không được gây chuyện rồi vui vẻ đứng lên nhường chỗ cho Mặc Mộc Lan:
- Chị đến chơi là được rồi mua đồ đến làm gì? Mau ngồi đi.
- Thôi không cần đâu. Giờ tôi về công ty ngay. Tôi chỉ muốn xem hai người đã khoẻ lại chưa thôi.
- Chị tới xem chúng tôi thê thảm như thế nào chứ gì? Xem xong rồi thì về thôi chứ?
Cẩm Chỉ Lam tỏ vẻ khó chịu lên tiếng. Mặc Khả Niệm thấy vậy liền lườm Cẩm Chỉ Lam một cái rồi nói:
- Cậu ấy rất thích đùa như vậy đó. Chị đừng để ý.
Mặc Mộc Lan biết lúc trước mình làm khá nhiều chuyện không tốt đẹp nên họ không thích mình tới là cũng đúng. Nở nụ cười ngượng ngạo cô lên tiếng:
- Không sao đâu. Mọi người ở lại nha tôi xin phép đi trước.
- Được. Chị đi cẩn thận.
- Bye bye, không tiễn nha.
Cẩm Chỉ Lam nhìn theo bóng lưng của Mặc Mộc Lan rồi nói. Mặc Khả Niệm có chút bất lực với cô bạn thân của mình rồi nói:
- Cậu đừng làm thế chứ. Chị ấy giờ thay đổi rồi.
- Thay đổi rồi hay đang tính kế gì đó để hãm hại chúng ta?
- Tớ đến chịu cậu luôn á.
Đưa ánh mắt sang nhìn, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hạ Chi, Mặc Khả Niệm liền cất lời:
- À người vừa nãy là chị mình tên là Mặc Mộc Lan.
Cẩm Chỉ Lam thấy cô giới thiệu một cách thân thiện như vậy liền chen vào:
- Một người chị độc ác nha. Giống như con của mấy mụ dì ghẻ trong chuyện cổ tích ấy. Cậu phải ghét chị ta biết chưa?
Thấy thái độ của Cẩm Chỉ Lam căng như dây đàn, Hạ Chi liền nhanh nhảu gật đầu lia lịa:
- Ừm ừm.
- CẨM CHỈ LAM!
Một tiếng hét của Mặc Khả Niệm khiến cho hai người con gái trong phòng run sợ.
Cũng may cánh cửa lại một lần nữa mở ra cứu rỗi cả một đời người.
Lần này người bước vào chính là bộ ba tiểu quỷ.
- Tiểu bảo bối, em làm gì mà hét ầm lên vậy?
Giang Hạ Thần vừa bước vào đã ôm chầm lấy Mặc Khả Niệm mà trêu trọc.
- Anh đừng có mà lạm dụng, mau buông em ra.
Vừa đánh vào tay Giang Hạ Thần, Mặc Khả Niệm vừa lên án.
Thấy Cẩm Chỉ Lam đã tỉnh lại, Hạ Uy Duật vui mừng đên nỗi không thèm hỏi han người em gái bé nhỏ mà trực tiếp tới bên giường của cô:
- Chủ quản, cô tỉnh lại rồi. Có biết mấy ngày nay tôi lo cho cô lắm không hả?
Cẩm Chỉ Lam nở một nụ cười rất chi là "tươi":
- Anh đang cầm vào cánh tay bị thương của tôi đó. Có thích chết không hả?
Lúc này Hạ Uy Duật mới ý thức được hành động của mình liền từ từ đưa mắt nhìn xuống bên dưới tay mình rồi vội buông ra:
- Tôi....tôi không cố ý. Thật đó.
Nhìn hai couple đang vui vẻ kia, Hạ Chi bất giác mỉm cười. Thấy nụ cười trên môi cô, Hàn Phong đi tới đặt hộp cháo lên bàn rồi đưa tay nhẹ xoa đầu cô:
- Tiểu quỷ, em đừng hóng hớt nữa. Anh có mua cháo cho em rồi mau ăn thôi!
- Vâng!
Không hiểu tại sao cặp của Giang Hạ Thần với Mặc Khả Niệm và cặp Hạ Uy Duật với Cẩm Chỉ Lam luôn có những hành động và lời nói trêu trọc đối phương và ngoài ra lại còn có drama nữa, chưa một giây phút nào được bình yên ấy vậy mà cặp Hàn Phong với Hạ Chi lại bình yên đến lạ thường, không drama, không cãi lộn, mà còn ngọt hơn cả đường nữa cơ.
Thôi mặc kệ ai ghen tị thì ghen tị, Giang Hạ Thần nhân lúc không có ai để ý, anh liền đưa tay xuống bờ mông căng tròn của Mặc Khả Niệm. Đưa đôi mắt lên nhìn anh, sắc mặt cô liền thay đổi:
- Anh làm cái gì vậy? Mau buông ra.
- Em nói gì cơ? Anh nghe không rõ.
Cẩm Chỉ Lam nhìn hai người đứng ở một góc đang làm chuyện gì đó nhưng lại bị thân hình to lớn của Giang Hạ Thần che mắt, cô liền lên tiếng:
- Nè hai con người lành lặn ở góc kia, hai người đang làm trò gì vậy hả? Coi bọn này là không khí sao?
Thẳng tay đẩy Giang Hạ Thần ra, khuôn mặt Mặc Khả Niệm đỏ bừng:
- Làm....làm gì có chuyện gì chứ. Cậu đừng nói linh tinh. Mau ăn đi thôi. Cháo nguội bây giờ. Mà Cẩm Chỉ Lam, cậu mới tỉnh lại thôi đó, giữ sức khoẻ chút đi.
- Được...được...Giang phu nhân tương lai.
- Cậu thấy trong người thế nào rồi?
- Tớ không sao! Nhưng cơ thể có chút nhức mỏi một chút.
- Cậu không sao chứ?
Sau một thời gian tiếp xúc Hạ Chi có vẻ đã mở lòng và hoà đồng hơn rất nhiều. Cẩm Chỉ Lam mỉm cười đáp:
- Tớ không sao thật mà. Các cậu đừng lo.
Đỡ Cẩm Chỉ Lam ngồi dậy, Mặc Khả Niệm vuốt vài sợi tóc đang vướng vào mặt của Cẩm Chỉ Lam ra rồi nói:
- Hiện tại cậu đang bị gãy tay với va đập mạnh ở phần đầu nên cậu đừng vận động mạnh hay suy nghĩ quá nhiều. Giờ quan trọng hơn hết là phải nghỉ ngơi cho cơ thể thật khoẻ biết chưa?
- Tớ biết rồi mà!
Cánh cửa phòng bất ngờ được mở ra. Người đi vào chính là Mặc Mộc Lan. Nhìn thấy hai cô gái đã tỉnh, cô đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi nói:
- Tôi thay mặt Mặc gia đến thăm mọi người. Đi ngang qua quầy bán trái cây mà trái cây có vẻ rất tươi và ngon nên mua cho hai người một ít để bổ sung dinh dưỡng.
Cẩm Chỉ Lam thấy Mặc Mộc Lan liền nhíu mày. Không biết người phụ nữ này đang định giở trò gì đây. Tự nhiên tốt đến vậy. Thấy thái độ của bạn mình, Mặc Khả Niệm liền đánh nhẹ vào chân của cô như ra hiệu không được gây chuyện rồi vui vẻ đứng lên nhường chỗ cho Mặc Mộc Lan:
- Chị đến chơi là được rồi mua đồ đến làm gì? Mau ngồi đi.
- Thôi không cần đâu. Giờ tôi về công ty ngay. Tôi chỉ muốn xem hai người đã khoẻ lại chưa thôi.
- Chị tới xem chúng tôi thê thảm như thế nào chứ gì? Xem xong rồi thì về thôi chứ?
Cẩm Chỉ Lam tỏ vẻ khó chịu lên tiếng. Mặc Khả Niệm thấy vậy liền lườm Cẩm Chỉ Lam một cái rồi nói:
- Cậu ấy rất thích đùa như vậy đó. Chị đừng để ý.
Mặc Mộc Lan biết lúc trước mình làm khá nhiều chuyện không tốt đẹp nên họ không thích mình tới là cũng đúng. Nở nụ cười ngượng ngạo cô lên tiếng:
- Không sao đâu. Mọi người ở lại nha tôi xin phép đi trước.
- Được. Chị đi cẩn thận.
- Bye bye, không tiễn nha.
Cẩm Chỉ Lam nhìn theo bóng lưng của Mặc Mộc Lan rồi nói. Mặc Khả Niệm có chút bất lực với cô bạn thân của mình rồi nói:
- Cậu đừng làm thế chứ. Chị ấy giờ thay đổi rồi.
- Thay đổi rồi hay đang tính kế gì đó để hãm hại chúng ta?
- Tớ đến chịu cậu luôn á.
Đưa ánh mắt sang nhìn, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hạ Chi, Mặc Khả Niệm liền cất lời:
- À người vừa nãy là chị mình tên là Mặc Mộc Lan.
Cẩm Chỉ Lam thấy cô giới thiệu một cách thân thiện như vậy liền chen vào:
- Một người chị độc ác nha. Giống như con của mấy mụ dì ghẻ trong chuyện cổ tích ấy. Cậu phải ghét chị ta biết chưa?
Thấy thái độ của Cẩm Chỉ Lam căng như dây đàn, Hạ Chi liền nhanh nhảu gật đầu lia lịa:
- Ừm ừm.
- CẨM CHỈ LAM!
Một tiếng hét của Mặc Khả Niệm khiến cho hai người con gái trong phòng run sợ.
Cũng may cánh cửa lại một lần nữa mở ra cứu rỗi cả một đời người.
Lần này người bước vào chính là bộ ba tiểu quỷ.
- Tiểu bảo bối, em làm gì mà hét ầm lên vậy?
Giang Hạ Thần vừa bước vào đã ôm chầm lấy Mặc Khả Niệm mà trêu trọc.
- Anh đừng có mà lạm dụng, mau buông em ra.
Vừa đánh vào tay Giang Hạ Thần, Mặc Khả Niệm vừa lên án.
Thấy Cẩm Chỉ Lam đã tỉnh lại, Hạ Uy Duật vui mừng đên nỗi không thèm hỏi han người em gái bé nhỏ mà trực tiếp tới bên giường của cô:
- Chủ quản, cô tỉnh lại rồi. Có biết mấy ngày nay tôi lo cho cô lắm không hả?
Cẩm Chỉ Lam nở một nụ cười rất chi là "tươi":
- Anh đang cầm vào cánh tay bị thương của tôi đó. Có thích chết không hả?
Lúc này Hạ Uy Duật mới ý thức được hành động của mình liền từ từ đưa mắt nhìn xuống bên dưới tay mình rồi vội buông ra:
- Tôi....tôi không cố ý. Thật đó.
Nhìn hai couple đang vui vẻ kia, Hạ Chi bất giác mỉm cười. Thấy nụ cười trên môi cô, Hàn Phong đi tới đặt hộp cháo lên bàn rồi đưa tay nhẹ xoa đầu cô:
- Tiểu quỷ, em đừng hóng hớt nữa. Anh có mua cháo cho em rồi mau ăn thôi!
- Vâng!
Không hiểu tại sao cặp của Giang Hạ Thần với Mặc Khả Niệm và cặp Hạ Uy Duật với Cẩm Chỉ Lam luôn có những hành động và lời nói trêu trọc đối phương và ngoài ra lại còn có drama nữa, chưa một giây phút nào được bình yên ấy vậy mà cặp Hàn Phong với Hạ Chi lại bình yên đến lạ thường, không drama, không cãi lộn, mà còn ngọt hơn cả đường nữa cơ.
Thôi mặc kệ ai ghen tị thì ghen tị, Giang Hạ Thần nhân lúc không có ai để ý, anh liền đưa tay xuống bờ mông căng tròn của Mặc Khả Niệm. Đưa đôi mắt lên nhìn anh, sắc mặt cô liền thay đổi:
- Anh làm cái gì vậy? Mau buông ra.
- Em nói gì cơ? Anh nghe không rõ.
Cẩm Chỉ Lam nhìn hai người đứng ở một góc đang làm chuyện gì đó nhưng lại bị thân hình to lớn của Giang Hạ Thần che mắt, cô liền lên tiếng:
- Nè hai con người lành lặn ở góc kia, hai người đang làm trò gì vậy hả? Coi bọn này là không khí sao?
Thẳng tay đẩy Giang Hạ Thần ra, khuôn mặt Mặc Khả Niệm đỏ bừng:
- Làm....làm gì có chuyện gì chứ. Cậu đừng nói linh tinh. Mau ăn đi thôi. Cháo nguội bây giờ. Mà Cẩm Chỉ Lam, cậu mới tỉnh lại thôi đó, giữ sức khoẻ chút đi.
- Được...được...Giang phu nhân tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.