Chương 64: Giải quyết (H+)
Huynh Huyht
13/07/2022
Nghe những lời nói của Mặc Khả Niệm, Giang Hạ Thần cảm thấy vô cùng đau
lòng. Đưa tay ra định ôm lấy cô nhưng Mặc Khả Niệm đã nhanh chóng tránh
né vòng tay của anh.
- Em nghe anh nói.
Thấy cô im lặng, Giang Hạ Thần tiếp tục nói:
- Chuyện này anh biết không phải lỗi của em. Nếu như ngày hôm qua anh không xuất hiện em có tin rằng những tấm ảnh này của em ngày hôm nay lẽ được lên hot seach không? Anh không muốn chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa nên anh tuyệt đối sẽ không cho em trở lại nơi đó đâu.
Nhìn cô khóc đến thương tâm thế kia anh nào lỡ để cô thêm đau lòng nữa chứ.
Mặc Khả Niệm nghe anh nói liền ngừng khóc, cô đưa mắt nhìn anh:
- Anh nói vậy là anh đã biết tất cả chuyện này?
Giang Hạ Thần im lặng không đáp. Trong lòng Mặc Khả Niệm bất giác nổi lên một cảm xúc khó tả, định rời khỏi căn phòng nhưng mới đi được hai bước đã bị anh kéo lại.
Đưa tay lên đỡ lấy đầu của cô, Giang Hạ Thần cúi xuống hôn lên đôi môi cô. Mặc Khả Niệm muốn dừng sức đẩy anh ra nhưng lại không thể. Muốn cắn cho anh một cái thì lại không lỡ.
Khi lưỡi của anh đã thành công xâm nhập được vào khoang miệng của cô liền một mạch hôn liếm, càng lúc càng thấy khó nhịn nổi, Giang Hạ Thần mút chặt lấy đầu lưỡi của cô. Vừa mút vừa nhay, tay anh cũng bắt đầu không yên phận mà lần mò xuống bờ mông căng tròn đẫy đà, rồi từ từ luồn tay vào bên trong váy của cô.
Mặc Khả Niệm thoáng giật mình nắm chặt lấy bàn tay của anh, ngọ nguậy lắc đầu. Nhưng Giang Hạ Thần đã quyết tâm rồi, hôm nay không xử lý xong chuyện này tên của anh chắc chắn sẽ viết ngược.
Một tay cầm lấy bàn tay cô rồi vòng qua eo của mình, Giang Hạ Thần tiếp tục đưa tay vào bên trong tháo chiếc nút cài của áo ngực cô ra. Áo bra màu hồng nhạt cứ vậy mà rơi xuống nền đất.
Ôm chặt lấy eo của Mặc Khả Niệm, anh từ từ đẩy cô về phía giường. Đè cô nằm xuống, lúc này Giang Hạ Thần mới rời khỏi môi cô, anh cất giọng nói đã khàn của mình lên:
- Anh muốn em! Niệm Niệm!
Mặc Khả Niệm nghe câu nói của anh hai gò má liền đỏ bừng. Cô suy nghĩ thật kĩ cũng đã lâu lắm rồi anh không động chạm tới cô. Hành động thân mật nhất của hai người cũng chỉ có ôm và hôn môi. Nhưng chuyện ngày hôm qua vẫn khiến cô có chút khó chịu.
Nhìn sắc mặt của Mặc Khả Niệm, anh lại tiếp tục lên tiếng:
- Anh không nhịn được nữa đâu.
Nói xong anh lại tiếp tục cúi xuống hôn môi cô. Mặc Khả Niệm cũng không còn phản kháng lại mà ôm lấy cổ của anh, vụng về đáp lại nụ hôn nồng cháy ấy.
Thẳng tay xé chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng manh kia ra, đôi gò bồng đào không một tấc vải che đậy dần được lộ ra. Giang Hạ Thần đột nhiên cúi đầu, gần như đói khát mà điên cuồng mút liếm như muốn nuốt trọn bầu ngực của cô.
Bàn tay đang ôm lấy eo của Mặc Khả Niệm cũng dần đưa lên trên bầu ngực bên kia, dùng sức xoa nắn thỉnh thoảng còn dùng ngón trỏ và ngón cái bóp niết trái anh đào đỏ tươi săn cứng ở trên đỉnh.
Hơi thở của cả hai cũng bắt đầu nặng nhọc dần. Hai tay của Mặc Khả Niệm luồn vào mái tóc ngắn của Giang Hạ Thần rồi xoa xoa da đầu anh.
Nhào nặn bên trên thành đủ hình thù khác nhau rồi, Giang Hạ Thần bắt đầu cho tay xuống bên dưới miết nhẹ xung quanh nơi đó của cô.
Cởi bỏ bộ quần áo trên người mình ra, qua chiếc quần lót, Mặc Khả Niệm có thể thấy rõ được nơi nào đó của anh đang dần nhô lên.
Giang Hạ Thần còn không biết xấu hổ mà cầm bàn tay cô đưa xuống bên dưới, bắt ép cô phải chạm vào thằng em của mình. Mặc Khả Niệm sợ hãi định thu tay lại nhưng tất nhiên là không được như ý rồi.
- Nào, tiểu bảo bối mau thả lỏng ra. Cảm nhận nó đi.
Cả cơ thể của Mặc Khả Niệm đã nóng ran, vì sự cưỡng ép của Giang Hạ Thần, cô buộc phải chạm tay vào nó. Nhìn gương mặt nhăn nhó cùng đôi mắt đã nhắm chặt lại, anh bật cười thành tiếng.
Không trêu trọc cô nữa, Giang Hạ Thần bắt đầu cởi bỏ đi những vật cản cuối cùng. Nơi đó cứ vậy mà hiện ra. Đưa ngón trỏ vào trong, anh giúp cô dạo đầu. Ngón tay đẩy từ từ vào bên trong, khi nước dịch đã được tiết ra, Giang Hạ Thần cúi xuống hôn lấy môi cô rồi bất ngờ đâm thẳng vào bên trong cô. Mặc Khả Niệm vì đau mà hét lên một tiếng.
Lúc này Giang Hạ Thần mới ý thức được một chút, nhẹ nhàng xoa mặt của Mặc Khả Niệm rồi nuốt trọn lấy cánh môi đỏ của cô.
Đưa tay nâng hông của cô lên, Giang Hạ Thần lại một lần nữa đâm sâu vào bên trong. Mỗi lần đều đâm vào điểm nhạy cảm của cô khiến *** ***** của cô càng thêm co rúm lại, quyến rũ rên rỉ:
- A...a...ưm....
Nghe cô rên lên đầu quyến rũ, Giang Hạ Thần không nhịn được mà thẳng lưng nặng nề đụng cô, anh đâm tới mức khiến toàn thân của cô phải run rẩy. Bầu ngực căng tròn phía trên cũng liên tục lắc lư theo từng nhịp của anh. Đưa mắt nhìn mà Giang Hạ Thần cảm thấy miệng lưỡi mình đắng ngắt, cổ họng khô khốc. Cúi xuống ngậm lấy nụ hoa mềm mại của cô, dùng môi lưỡi mà thoả sức trêu trọc. Anh dùng hàm răng nhẹ nhàng day cắn nó, khiến nó càng trở nên xinh đẹp, càng thêm căng cứng.
Giang Hạ Thần đưa mắt nhìn thân hình Mặc Khả Niệm xinh đẹp quyến rũ, uyển chuyển dưới thân mình mà trái tim nhũn ra. Cuối cùng cũng không nỡ trêu đùa cô nữa mà điên cuồng đâm rút một cánh đầy thô bạo cùng tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ nỉ non của cô.
Bắn hết mầm non vào trong cô, Giang Hạ Thần mệt nhọc, mồ hôi đầm đìa nằm lên người cô. Bên dưới không chịu rút ra. Mặc Khả Niệm cảm thấy vô cùng khó chịu đánh vào người anh:
- Anh mau năm sang bên kia đi.
- Không được đâu, tiểu bảo bối. Chúng ta còn tiếp tục mà.
Nói xong không để cho cô kịp phản ứng, Giang Hạ Thần hôn lên môi cô, bên dưới bắt đầu chuyển động thêm một hiệp mới.
- Em nghe anh nói.
Thấy cô im lặng, Giang Hạ Thần tiếp tục nói:
- Chuyện này anh biết không phải lỗi của em. Nếu như ngày hôm qua anh không xuất hiện em có tin rằng những tấm ảnh này của em ngày hôm nay lẽ được lên hot seach không? Anh không muốn chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa nên anh tuyệt đối sẽ không cho em trở lại nơi đó đâu.
Nhìn cô khóc đến thương tâm thế kia anh nào lỡ để cô thêm đau lòng nữa chứ.
Mặc Khả Niệm nghe anh nói liền ngừng khóc, cô đưa mắt nhìn anh:
- Anh nói vậy là anh đã biết tất cả chuyện này?
Giang Hạ Thần im lặng không đáp. Trong lòng Mặc Khả Niệm bất giác nổi lên một cảm xúc khó tả, định rời khỏi căn phòng nhưng mới đi được hai bước đã bị anh kéo lại.
Đưa tay lên đỡ lấy đầu của cô, Giang Hạ Thần cúi xuống hôn lên đôi môi cô. Mặc Khả Niệm muốn dừng sức đẩy anh ra nhưng lại không thể. Muốn cắn cho anh một cái thì lại không lỡ.
Khi lưỡi của anh đã thành công xâm nhập được vào khoang miệng của cô liền một mạch hôn liếm, càng lúc càng thấy khó nhịn nổi, Giang Hạ Thần mút chặt lấy đầu lưỡi của cô. Vừa mút vừa nhay, tay anh cũng bắt đầu không yên phận mà lần mò xuống bờ mông căng tròn đẫy đà, rồi từ từ luồn tay vào bên trong váy của cô.
Mặc Khả Niệm thoáng giật mình nắm chặt lấy bàn tay của anh, ngọ nguậy lắc đầu. Nhưng Giang Hạ Thần đã quyết tâm rồi, hôm nay không xử lý xong chuyện này tên của anh chắc chắn sẽ viết ngược.
Một tay cầm lấy bàn tay cô rồi vòng qua eo của mình, Giang Hạ Thần tiếp tục đưa tay vào bên trong tháo chiếc nút cài của áo ngực cô ra. Áo bra màu hồng nhạt cứ vậy mà rơi xuống nền đất.
Ôm chặt lấy eo của Mặc Khả Niệm, anh từ từ đẩy cô về phía giường. Đè cô nằm xuống, lúc này Giang Hạ Thần mới rời khỏi môi cô, anh cất giọng nói đã khàn của mình lên:
- Anh muốn em! Niệm Niệm!
Mặc Khả Niệm nghe câu nói của anh hai gò má liền đỏ bừng. Cô suy nghĩ thật kĩ cũng đã lâu lắm rồi anh không động chạm tới cô. Hành động thân mật nhất của hai người cũng chỉ có ôm và hôn môi. Nhưng chuyện ngày hôm qua vẫn khiến cô có chút khó chịu.
Nhìn sắc mặt của Mặc Khả Niệm, anh lại tiếp tục lên tiếng:
- Anh không nhịn được nữa đâu.
Nói xong anh lại tiếp tục cúi xuống hôn môi cô. Mặc Khả Niệm cũng không còn phản kháng lại mà ôm lấy cổ của anh, vụng về đáp lại nụ hôn nồng cháy ấy.
Thẳng tay xé chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng manh kia ra, đôi gò bồng đào không một tấc vải che đậy dần được lộ ra. Giang Hạ Thần đột nhiên cúi đầu, gần như đói khát mà điên cuồng mút liếm như muốn nuốt trọn bầu ngực của cô.
Bàn tay đang ôm lấy eo của Mặc Khả Niệm cũng dần đưa lên trên bầu ngực bên kia, dùng sức xoa nắn thỉnh thoảng còn dùng ngón trỏ và ngón cái bóp niết trái anh đào đỏ tươi săn cứng ở trên đỉnh.
Hơi thở của cả hai cũng bắt đầu nặng nhọc dần. Hai tay của Mặc Khả Niệm luồn vào mái tóc ngắn của Giang Hạ Thần rồi xoa xoa da đầu anh.
Nhào nặn bên trên thành đủ hình thù khác nhau rồi, Giang Hạ Thần bắt đầu cho tay xuống bên dưới miết nhẹ xung quanh nơi đó của cô.
Cởi bỏ bộ quần áo trên người mình ra, qua chiếc quần lót, Mặc Khả Niệm có thể thấy rõ được nơi nào đó của anh đang dần nhô lên.
Giang Hạ Thần còn không biết xấu hổ mà cầm bàn tay cô đưa xuống bên dưới, bắt ép cô phải chạm vào thằng em của mình. Mặc Khả Niệm sợ hãi định thu tay lại nhưng tất nhiên là không được như ý rồi.
- Nào, tiểu bảo bối mau thả lỏng ra. Cảm nhận nó đi.
Cả cơ thể của Mặc Khả Niệm đã nóng ran, vì sự cưỡng ép của Giang Hạ Thần, cô buộc phải chạm tay vào nó. Nhìn gương mặt nhăn nhó cùng đôi mắt đã nhắm chặt lại, anh bật cười thành tiếng.
Không trêu trọc cô nữa, Giang Hạ Thần bắt đầu cởi bỏ đi những vật cản cuối cùng. Nơi đó cứ vậy mà hiện ra. Đưa ngón trỏ vào trong, anh giúp cô dạo đầu. Ngón tay đẩy từ từ vào bên trong, khi nước dịch đã được tiết ra, Giang Hạ Thần cúi xuống hôn lấy môi cô rồi bất ngờ đâm thẳng vào bên trong cô. Mặc Khả Niệm vì đau mà hét lên một tiếng.
Lúc này Giang Hạ Thần mới ý thức được một chút, nhẹ nhàng xoa mặt của Mặc Khả Niệm rồi nuốt trọn lấy cánh môi đỏ của cô.
Đưa tay nâng hông của cô lên, Giang Hạ Thần lại một lần nữa đâm sâu vào bên trong. Mỗi lần đều đâm vào điểm nhạy cảm của cô khiến *** ***** của cô càng thêm co rúm lại, quyến rũ rên rỉ:
- A...a...ưm....
Nghe cô rên lên đầu quyến rũ, Giang Hạ Thần không nhịn được mà thẳng lưng nặng nề đụng cô, anh đâm tới mức khiến toàn thân của cô phải run rẩy. Bầu ngực căng tròn phía trên cũng liên tục lắc lư theo từng nhịp của anh. Đưa mắt nhìn mà Giang Hạ Thần cảm thấy miệng lưỡi mình đắng ngắt, cổ họng khô khốc. Cúi xuống ngậm lấy nụ hoa mềm mại của cô, dùng môi lưỡi mà thoả sức trêu trọc. Anh dùng hàm răng nhẹ nhàng day cắn nó, khiến nó càng trở nên xinh đẹp, càng thêm căng cứng.
Giang Hạ Thần đưa mắt nhìn thân hình Mặc Khả Niệm xinh đẹp quyến rũ, uyển chuyển dưới thân mình mà trái tim nhũn ra. Cuối cùng cũng không nỡ trêu đùa cô nữa mà điên cuồng đâm rút một cánh đầy thô bạo cùng tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ nỉ non của cô.
Bắn hết mầm non vào trong cô, Giang Hạ Thần mệt nhọc, mồ hôi đầm đìa nằm lên người cô. Bên dưới không chịu rút ra. Mặc Khả Niệm cảm thấy vô cùng khó chịu đánh vào người anh:
- Anh mau năm sang bên kia đi.
- Không được đâu, tiểu bảo bối. Chúng ta còn tiếp tục mà.
Nói xong không để cho cô kịp phản ứng, Giang Hạ Thần hôn lên môi cô, bên dưới bắt đầu chuyển động thêm một hiệp mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.