Chương 22: Lời Xin Lỗi Của Ma Vương
VeeVee
18/01/2021
Ping ủ rũ bước ra khỏi phòng trên tay khay thức ăn vẫn còn nguyên chẳng vơi đi dù chỉ là một chút.
- Thiếu gia "
Ping nhìn thấy Kin liền cúi đầu chào
Kin nhíu mày nhìn mớ thức ăn vẫn còn nguyên trên khay đựng.
- Vẫn không chịu ăn à "
- Dạ, ba ngày rồi cậu Nut đã không ăn uống gì, cứ thế này tôi sợ cậu ấy sẽ kiệt sức mất "
Ping ủ rũ lo lắng nói
- Được rồi mau xuống dưới bảo nhà bếp hầm súp rồi mang lên đây "
Kin trầm giọng ra lệnh
- Dạ thiếu gia.
Ping cúi đầu nhân lệnh rồi rời đi
" Cạch "
Kin đưa tay mở cửa bước vào.
Nut ngồi trên chiếc ghế mây hướng ra bên ngoài phía ban công đôi mắt vô hồn hướng nhìn về phía chân trời xa xăm khuôn mặt tiều tụy nhợt nhạt không một chút sức sống.
- Tại sao lại không chịu ăn "
Kin bước đến cạnh Nut trầm giọng hỏi.
Đáp lại câu hỏi của hắn là một khoản không im lặng, Nut một mực giữ im lặng mắt vẫn hướng nhìn ra ngoài bang công chẳng mảy may gì đến lời nói của hắn.
- Tôi hỏi sao không trả lời, em bị câm à " Hắn mất kiên nhẫn đưa tay xoay mặt Nut lại đối diện mình buộc cậu phải nhìn hắn.
- Nut Warut, em muốn thử thách độ kiên nhẫn của tôi có phải không!!
Hắn gằn giọng, trong người bực tức đến khó tả.
- Sao hả, lại muốn dùng bạo lực với tôi hay sao?
- Đánh đi, đánh chết tôi đi dù sao tôi sống trên đời này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả...
Nut nghẹn ngào đôi mắt đỏ lự mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Đánh đi sao không đánh, anh thích dùng bạo lực lắm mà, sao lại không đánh, anh...ưm...
Những lời sau đó điều bị hắn dùng môi mình nuốt trọn, hắn hôn cậu tay đặt ra sau gáy cậu giữ chặt không cho cậu có cơ hội để cự tuyệt hắn, hắn cắn mạnh vào môi dưới của Nut mạnh mẽ đẩy lưỡi tiến sâu, hai tay vòng qua nhẹ khom người bế bổng cậu lên đi đến giường ngồi xuống, mặc cho cậu có kháng cự cỡ nào, tay vẫn cương quyết giữ chặt Nut trong lòng.
Nut nhíu mày khó chịu cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra, hai tay đấm loạn vào lồng ngực hắn, nơi cõi lòng vì uất ức tủi nhục mà tuôn trào nước mắt.
- Ha...hức
- Tên khốn tại sao cứ luôn dày vò tôi như vậy...hức...tôi đã làm sai gì chứ, hành hạ ức hiếp tôi như vậy anh mới vui hay sao...tên khốn, tôi ghét anh...hức...hức...
Nut oà khóc tay đánh loạn xạ trên người hắn mặc kệ vết thương nơi cổ tay có đau đến mức nào.
- Đủ rồi!!!
Hắn tức giận hét lớn tay đưa lên bắt lấy tay Nut giữ lại ngăn không cho cậu tiếp tục đánh loạn nữa, trong lòng lo lắng cho vết thương nơi cổ tay cậu.
- Đừng làm loạn nữa, sẽ ảnh hưởng đến vết thương, em không thấy đau sao.
- Mặc kệ tôi...hức...không cần anh quan tâm...hức..."
Nut nghẹn ngào nói nhỏ
- Xin lỗi
- Là tôi sai, tôi xấu xa được chưa.
- Đợi khi vết thương lành rồi muốn đánh bao nhiêu thì tùy ý em giờ thì ngoan ngoãn nghe lời một chút...
- Hức...xấu xa...đáng ghét...hức...
- Được rồi...tiểu phiền phức, đừng khóc nữa "
Kin đưa tay lau nước mắt cho Nut, ánh mắt đầy lo lắng, hai mắt cậu sưng húp lên khiến cho hắn cảm thấy vô cùng phiền não.
- Hức...hức...
Nut uất ức nấc nghẹn, mặt xoay đi hướng khác chằng thèm nhìn hắn.
- Nut...
Hắn nhỏ giọng gọi
Cậu một vẫn một mực không chịu quay lại nhìn, hắn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng lập tức đưa tay xoay mặt cậu về phía mình
- Nhìn tôi.
Hắn đưa tay vào trong túi áo vest của mình lấy ra một chiếc hộp bằng nhung đưa cho Nut.
- Tặng cho em "
- Là...cho tôi sao?
Nut nhận lấy chiếc hộp từ tay hắn
- Em mở nó ra đi "
Nut mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền lấp lánh tuyệt đẹp.
- Xem nào...để tôi đeo nó cho em "
Hắn lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra đeo vào cổ cho Nut, nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ mình khiến tâm trạng cậu cũng đã khá hơn được một chút.
Sự ngây thơ đơn thuần của Nut khiến cho hắn không kiềm được mà khẽ mỉm cười, dù thế nào đi nữa cậu vốn dĩ cũng chỉ là một đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành, có lẽ vì từ trước đến nay tính cách của hắn quá lạnh lùng cao ngạo nên đã không thể nhẹ nhàng mềm mỏng mà vô tình làm tổn thương cậu.
- Nut...
- Hôn tôi một cái đi "
Hắn nhỏ giọng dụ dỗ, tay đặt ở eo cậu xoa xoa.
- Không...tôi không muốn, tôi đang rất mệt...hức...
Nut nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình.
- Ngoan chỉ hôn thôi, không làm gì cả, tôi hứa "
Hắn phả giọng ngọt ngào, ánh mắt yêu chiều nhìn Nut
- Không muốn, anh đừng có ngang ngược như vậy, tôi đã nói không muốn hôn, không muốn mà..."
Nut lắc đầu cương quyết cự tuyệt hắn.
- Tôi vừa mới tặng quà cho em đấy, không định cảm ơn tôi sao, hôn một cái xem như lời cảm ơn không phải rất hợp lý sao "
Hắn bá đạo nói, tay véo nhẹ vào hông cậu một cái.
- Hưm...hức...anh đừng có bá đạo như vậy, cái gì mà hôn xem như lời cảm ơn chứ, tôi không muốn tôi cũng không cần nó nữa, trả lại cho anh...
Nut đưa tay lên cổ nắm lấy sợi dây chuyền muốn tháo nó ra
- Tôi cấm em tháo nó ra "
Hắn gằn giọng đe dọa.
- Không muốn hôn chứ gì??
- Vậy thì cùng tôi vận động một chút em thấy thế nào "
Hắn đen tối nhếch môi cười, bàn tay ranh mãnh rất nhanh đã luồn vào trong áo cậu làm loạn.
- Ưm...hức...đừng...đừng mà, tôi hôn tôi sẽ hôn mà...hix "
Nut giữ tay hắn lại, đôi mắt ngấn nước uất ức nhìn hắn.
- Tốt...
Hắn nhướng mày hài lòng nhìn Nut
" Hức tên khốn xấu xa, đáng ghét "
Nut ấm ức thầm mắng chửi
Nut nhíu mày miễn cưỡng vòng tay ôm lấy cổ Kin, nhẹ áp môi mình lên môi hắn đầu lưỡi non nớt khẽ chạm vào môi dưới của hắn.
Kin nhếch môi cười hài lòng cánh môi khẽ từ từ hé mở đến lưỡi cậu thuận tiện đi vào.
Nụ hôn dài ướt át, sự ngây ngô mềm mại ngọt ngào của cậu khiến cho hắn chỉ muốn đem cậu khảm trên người mà ngày đêm sủng ái.
Nếu không phải vì sức khỏe cậu đang yêu với vết thương kia thì hắn đã ăn tươi nuốt sống cậu từ nãy giờ rồi...
" Cốc Cốc Cốc "
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.
- Vào đi "
Hắn lên tiếng.
" Cạch "
Ping từ bên ngoài bước vào cùng khay đựng thức ăn trên tay
- Thiếu gia súp mà thiếu gia bảo tôi dặn nhà bếp làm đã xong rồi ạ "
- Mang đến đây "
Hắn nhàn nhã lên tiếng, hai tay vẫn ôm chặt Nut.
Ping bước đến đặt khay súp lên chiếc bàn nằm cạnh giường.
- Cô ra ngoài đi "
Hắn ra lệnh
- Vâng thưa thiếu gia.
Ping cúi đầu chào hắn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
- Nào ngồi xuống để tôi lấy súp cho em.
Hắn nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống giường rồi dứng dậy cởi áo vest ngoài ra xoắn tay áo sơmi của mình lên tự tay múc súp ra chén đem đến cho Nut.
- Tay em đang đau, để tôi đút cho em "
- Hưm...tôi không muốn ăn...
Nut nhăn nhó đẩy tay hắn ra
- Ngoan, ăn một chút đi mấy ngày nay em đã không ăn gì rồi "
Hắn kiên nhẫn vỗ về cậu.
- Không ăn.
- Có chịu ăn hay muốn tôi ăn em...
Hắn gằn giọng.
- Nào, há miệng ra
- Ưm...oẹ...
Đầu muỗng vừa chỉ chạm đến môi Nut cậu đã liền cảm thấy khó chịu mà nôn mửa.
- Nut em sao vậy, khó chịu ở đâu "
Hắn đặt chén súp sang một bên nhanh chóng đỡ lấy cậu.
Tại sao lại nôn mửa đến như vậy?
Hắn nhíu mày suy nghĩ.
Không lẽ là...
- Thiếu gia "
Ping nhìn thấy Kin liền cúi đầu chào
Kin nhíu mày nhìn mớ thức ăn vẫn còn nguyên trên khay đựng.
- Vẫn không chịu ăn à "
- Dạ, ba ngày rồi cậu Nut đã không ăn uống gì, cứ thế này tôi sợ cậu ấy sẽ kiệt sức mất "
Ping ủ rũ lo lắng nói
- Được rồi mau xuống dưới bảo nhà bếp hầm súp rồi mang lên đây "
Kin trầm giọng ra lệnh
- Dạ thiếu gia.
Ping cúi đầu nhân lệnh rồi rời đi
" Cạch "
Kin đưa tay mở cửa bước vào.
Nut ngồi trên chiếc ghế mây hướng ra bên ngoài phía ban công đôi mắt vô hồn hướng nhìn về phía chân trời xa xăm khuôn mặt tiều tụy nhợt nhạt không một chút sức sống.
- Tại sao lại không chịu ăn "
Kin bước đến cạnh Nut trầm giọng hỏi.
Đáp lại câu hỏi của hắn là một khoản không im lặng, Nut một mực giữ im lặng mắt vẫn hướng nhìn ra ngoài bang công chẳng mảy may gì đến lời nói của hắn.
- Tôi hỏi sao không trả lời, em bị câm à " Hắn mất kiên nhẫn đưa tay xoay mặt Nut lại đối diện mình buộc cậu phải nhìn hắn.
- Nut Warut, em muốn thử thách độ kiên nhẫn của tôi có phải không!!
Hắn gằn giọng, trong người bực tức đến khó tả.
- Sao hả, lại muốn dùng bạo lực với tôi hay sao?
- Đánh đi, đánh chết tôi đi dù sao tôi sống trên đời này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả...
Nut nghẹn ngào đôi mắt đỏ lự mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Đánh đi sao không đánh, anh thích dùng bạo lực lắm mà, sao lại không đánh, anh...ưm...
Những lời sau đó điều bị hắn dùng môi mình nuốt trọn, hắn hôn cậu tay đặt ra sau gáy cậu giữ chặt không cho cậu có cơ hội để cự tuyệt hắn, hắn cắn mạnh vào môi dưới của Nut mạnh mẽ đẩy lưỡi tiến sâu, hai tay vòng qua nhẹ khom người bế bổng cậu lên đi đến giường ngồi xuống, mặc cho cậu có kháng cự cỡ nào, tay vẫn cương quyết giữ chặt Nut trong lòng.
Nut nhíu mày khó chịu cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra, hai tay đấm loạn vào lồng ngực hắn, nơi cõi lòng vì uất ức tủi nhục mà tuôn trào nước mắt.
- Ha...hức
- Tên khốn tại sao cứ luôn dày vò tôi như vậy...hức...tôi đã làm sai gì chứ, hành hạ ức hiếp tôi như vậy anh mới vui hay sao...tên khốn, tôi ghét anh...hức...hức...
Nut oà khóc tay đánh loạn xạ trên người hắn mặc kệ vết thương nơi cổ tay có đau đến mức nào.
- Đủ rồi!!!
Hắn tức giận hét lớn tay đưa lên bắt lấy tay Nut giữ lại ngăn không cho cậu tiếp tục đánh loạn nữa, trong lòng lo lắng cho vết thương nơi cổ tay cậu.
- Đừng làm loạn nữa, sẽ ảnh hưởng đến vết thương, em không thấy đau sao.
- Mặc kệ tôi...hức...không cần anh quan tâm...hức..."
Nut nghẹn ngào nói nhỏ
- Xin lỗi
- Là tôi sai, tôi xấu xa được chưa.
- Đợi khi vết thương lành rồi muốn đánh bao nhiêu thì tùy ý em giờ thì ngoan ngoãn nghe lời một chút...
- Hức...xấu xa...đáng ghét...hức...
- Được rồi...tiểu phiền phức, đừng khóc nữa "
Kin đưa tay lau nước mắt cho Nut, ánh mắt đầy lo lắng, hai mắt cậu sưng húp lên khiến cho hắn cảm thấy vô cùng phiền não.
- Hức...hức...
Nut uất ức nấc nghẹn, mặt xoay đi hướng khác chằng thèm nhìn hắn.
- Nut...
Hắn nhỏ giọng gọi
Cậu một vẫn một mực không chịu quay lại nhìn, hắn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng lập tức đưa tay xoay mặt cậu về phía mình
- Nhìn tôi.
Hắn đưa tay vào trong túi áo vest của mình lấy ra một chiếc hộp bằng nhung đưa cho Nut.
- Tặng cho em "
- Là...cho tôi sao?
Nut nhận lấy chiếc hộp từ tay hắn
- Em mở nó ra đi "
Nut mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền lấp lánh tuyệt đẹp.
- Xem nào...để tôi đeo nó cho em "
Hắn lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra đeo vào cổ cho Nut, nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ mình khiến tâm trạng cậu cũng đã khá hơn được một chút.
Sự ngây thơ đơn thuần của Nut khiến cho hắn không kiềm được mà khẽ mỉm cười, dù thế nào đi nữa cậu vốn dĩ cũng chỉ là một đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành, có lẽ vì từ trước đến nay tính cách của hắn quá lạnh lùng cao ngạo nên đã không thể nhẹ nhàng mềm mỏng mà vô tình làm tổn thương cậu.
- Nut...
- Hôn tôi một cái đi "
Hắn nhỏ giọng dụ dỗ, tay đặt ở eo cậu xoa xoa.
- Không...tôi không muốn, tôi đang rất mệt...hức...
Nut nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình.
- Ngoan chỉ hôn thôi, không làm gì cả, tôi hứa "
Hắn phả giọng ngọt ngào, ánh mắt yêu chiều nhìn Nut
- Không muốn, anh đừng có ngang ngược như vậy, tôi đã nói không muốn hôn, không muốn mà..."
Nut lắc đầu cương quyết cự tuyệt hắn.
- Tôi vừa mới tặng quà cho em đấy, không định cảm ơn tôi sao, hôn một cái xem như lời cảm ơn không phải rất hợp lý sao "
Hắn bá đạo nói, tay véo nhẹ vào hông cậu một cái.
- Hưm...hức...anh đừng có bá đạo như vậy, cái gì mà hôn xem như lời cảm ơn chứ, tôi không muốn tôi cũng không cần nó nữa, trả lại cho anh...
Nut đưa tay lên cổ nắm lấy sợi dây chuyền muốn tháo nó ra
- Tôi cấm em tháo nó ra "
Hắn gằn giọng đe dọa.
- Không muốn hôn chứ gì??
- Vậy thì cùng tôi vận động một chút em thấy thế nào "
Hắn đen tối nhếch môi cười, bàn tay ranh mãnh rất nhanh đã luồn vào trong áo cậu làm loạn.
- Ưm...hức...đừng...đừng mà, tôi hôn tôi sẽ hôn mà...hix "
Nut giữ tay hắn lại, đôi mắt ngấn nước uất ức nhìn hắn.
- Tốt...
Hắn nhướng mày hài lòng nhìn Nut
" Hức tên khốn xấu xa, đáng ghét "
Nut ấm ức thầm mắng chửi
Nut nhíu mày miễn cưỡng vòng tay ôm lấy cổ Kin, nhẹ áp môi mình lên môi hắn đầu lưỡi non nớt khẽ chạm vào môi dưới của hắn.
Kin nhếch môi cười hài lòng cánh môi khẽ từ từ hé mở đến lưỡi cậu thuận tiện đi vào.
Nụ hôn dài ướt át, sự ngây ngô mềm mại ngọt ngào của cậu khiến cho hắn chỉ muốn đem cậu khảm trên người mà ngày đêm sủng ái.
Nếu không phải vì sức khỏe cậu đang yêu với vết thương kia thì hắn đã ăn tươi nuốt sống cậu từ nãy giờ rồi...
" Cốc Cốc Cốc "
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.
- Vào đi "
Hắn lên tiếng.
" Cạch "
Ping từ bên ngoài bước vào cùng khay đựng thức ăn trên tay
- Thiếu gia súp mà thiếu gia bảo tôi dặn nhà bếp làm đã xong rồi ạ "
- Mang đến đây "
Hắn nhàn nhã lên tiếng, hai tay vẫn ôm chặt Nut.
Ping bước đến đặt khay súp lên chiếc bàn nằm cạnh giường.
- Cô ra ngoài đi "
Hắn ra lệnh
- Vâng thưa thiếu gia.
Ping cúi đầu chào hắn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
- Nào ngồi xuống để tôi lấy súp cho em.
Hắn nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống giường rồi dứng dậy cởi áo vest ngoài ra xoắn tay áo sơmi của mình lên tự tay múc súp ra chén đem đến cho Nut.
- Tay em đang đau, để tôi đút cho em "
- Hưm...tôi không muốn ăn...
Nut nhăn nhó đẩy tay hắn ra
- Ngoan, ăn một chút đi mấy ngày nay em đã không ăn gì rồi "
Hắn kiên nhẫn vỗ về cậu.
- Không ăn.
- Có chịu ăn hay muốn tôi ăn em...
Hắn gằn giọng.
- Nào, há miệng ra
- Ưm...oẹ...
Đầu muỗng vừa chỉ chạm đến môi Nut cậu đã liền cảm thấy khó chịu mà nôn mửa.
- Nut em sao vậy, khó chịu ở đâu "
Hắn đặt chén súp sang một bên nhanh chóng đỡ lấy cậu.
Tại sao lại nôn mửa đến như vậy?
Hắn nhíu mày suy nghĩ.
Không lẽ là...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.