Chương 12
Thương Cẩm Duy
11/07/2015
Cố Trì Tây mặc trang phục thoải mái, đứng bên cạnh chiếc xe Benz màu đen, mỉm cười với Tùng San. Chiếc xe kia chắc là vừa được bảo trì, thân xe đen bóng sáng loáng, tỏa sáng dưới ánh mặt trời .
Tùng San nhìn chung quanh, lại quay đầu ngưỡng mặt lên nhìn trên lầu, cực kì cẩn thận.
Xe đậu ở vị trí này, thật là rêu rao mà. Tuy nói ở đây là khu dân cư của công chức nhà nước, không hề thiếu xe xịn ra vào, nhưng bởi vì đã ờ đây nhiều năm, hàng xóm quanh đây có xe gì nhà nhà đều biết. Xe Cố Trì Tây ban ngày ban mặt lại đậu trước cửa nhà cô, đây không phải là đang chuốc việc cho cô sao.
Vì thế lửa giận trong lòng cô bỗng nhiên tăng vọt.
"Chú mau lái xe đi chỗ khác đi, lỡ bị người ta thấy thì sao?" Trong mắt Tùng San tràn đầy sự phòng bị... cùng ghét bỏ.
Cố Trì Tây sớm đoán được cô bé con này xuống lầu sẽ không hòa nhã với hắn, nhưng vẫn là bị lời nói của cô làm sửng sốt một chút. Có ý gì đây? Cố Trì Tây hắn từ khi nào lại không thể nhìn mặt người khác chứ ?
Lúc vừa mới lái xe đến cổng tiểu khu,bảo vệ giữ cửa nhìn thấy biển số xe của hắn, cái gì cũng không nói chỉ chào một cái rồi để rào ngang dựng lên. hắn còn cảm thấy rất bất ngờ, bảo vệ ở cái tiểu khu lụp xụp này lại có mắt nhìn người đến vậy.
Vậy mà bây giờ lại bị Tùng San ghét bỏ .
"Vậy thì em lên xe đi." Cố Trì Tây mở cửa xe, vẫn là vẻ mặt điềm đạm, từ tốn nói.
Tùng San trừng mắt nhìn hắn ba giây, rầu rĩ không biết nên quay người lên lầu hay là lên chiếc... xe làm cô có ấn tượng không tốt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng trong dưới ánh mặt trời , lại mang theo hai vầng sáng hồng nhạt chỉ thuộc về những thiếu nữ trẻ tuổi. một đôi mắt to rất sáng, lông mi thật dài, đôi môi đỏ đang mím lại. Vẻ mặt không tình nguyện, không chịu thua này khiến lòng Cố Trì Tây ngứa ngáy.
"Nếu em không sợ người trên lầu nhìn thấy thì tôi không ngại cùng em đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời." Cố Trì Tây cười nhàn nhạt .
Tùng San cảm thấy đau hết cả đầu.
Chiếc xe này quả thật đã được dọn dẹp cùng bảo trì, sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn không có để lại dấu vết nào. Nhưng khi Tùng San ngồi vào xe, vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Quả thực là như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Chú đi dọc theo con đường này thẳng về phía trước, phía trước có một tiệm cà phê, dừng ở đó đi." Ngón tay Tùng San chỉ con đường ở phía trước.
Ngay cả khi đã lên xe của hắn, cô cũng muốn ở đảm bảo mình ở trong phạm vi an toàn có thể kiểm soát tình hình. Tiệm cà phê đó rất ít khách, không sợ bị người khác nhìn thấy, hơn nữa lỡ như có chuyện gì, cô có chạy cũng có thể chạy về tới nhà.
Cố Trì Tây giống như nghe thấy , vừa giống như không nghe thấy. Tự mở miệng hỏi: "Mấy ngày nghỉ này em đều ở nhà sao?"
"Đúng, trước khi ra cửa tôi đã nói với ba là tôi đi siêu thị khoảng hai mươi phút thì về." Tùng San hối hận sao lúc nãy không nói mười phút.
Cố Trì Tây khong nói gì cả, khóe miệng như có như không nhếch lên. Chiếc xe màu đen này lao qua tiệm cà phê rồi tăng tốc độ, chạy như bay.
" Chú, chú muốn dẫn tôi đi đâu? Sao lại không dừng xe?" Tùng San nóng nảy.
"đã lên xe rồi thì ngoan ngoãn một chút." Cố Trì Tây cười cười, bàn tay lớn đặt trên đầu Tùng San xoa xoa. Cảm xúc từ ngón tay tiến thẳng vào trong lòng.
Tùng San cảm thấy mình thật vô dụng. cô thật sự là quá nhỏ bé.
"Rốt cuộc là chú muốn mang tôi đi đâu?" Tùng San hít sâu một hơi, giọng nói lạnh như băng hỏi.
"Ăn cơm." Cố Trì Tây điềm nhiên phun ra hai chữ.
"Tôi đã ăn rồi, ba tôi chiên cá cho tôi, ăn rất ngon." Tùng San cố ý nhấn mạnh hai chữ “ ba tôi”, tiện đà nói: "không bằng chú đi tìm con gái ăn một bữa cơm đi, đang nghĩ lễ mà, tiện thể thể hiện tình thương của cha luôn."
Lúc Tùng San nói lời này, xe Cố Trì Tây đang tới ngã tư, đột nhiên vừa thắng gấp, thân thể Tùng San không tự giác ngã về phía trước, may mắn cô từ nhỏ nghe lời bố Tùng dưỡng thành một thói quen tốt là luôn cài dây an toàn, nhưng vẫn thấy hoảng sợ.
"Thực xin lỗi, làm em sợ sao ?" Cố Trì Tây một bên xoay tay lái rẽ trái một bên quay đầu nhìn cô, trong mắt mang sự áy náy.
Tùng San hoang mang nhìn hắn, trơ mắt nhìn hắn xoay tay lái, từ giao lộ ùn tắc trực tiếp rẽ trái, động tác thành thạo, không chút rối loạn.
Hai người đều không nói gì nữa, xe Cố Trì Tây cũng chạy ổn định hơn , không bao lâu sau thì lái vào một khu dân cư xa hoa ở ven sông, sau đó đậu xe trước một căn nhà ở bên sông, Cố Trì Tây xuống xe, giúp Tùng San mở cửa xe.
"Xuống đi." hắn nói.
Tùng San nhìn chung quanh, tất cả đều là biệt thự theo kiểu Châu Âu, bố trí đẹp đẽ có trật tự chỉnh tề, xung quang căn nhà có thảm cỏ xanh biếc, cực kỳ giống bức tranh phong cảnh treo trong nhà cô hồi cô còn bé. Nhưng chung quanh lại không có nơi nào giống khách sạn"Chú dẫn tôi tới đây ăn cơm?"
"không, đây là nhà tôi." hắn nói thật bình thản.
Tùng San: "..."
"Nếu em đã ăn rồi, tôi cũng không có khẩu vị, không cần phải tốn thời gian đi nơi khác ăn cơm, về nhà tùy tiện làm chút gì đó ăn là được." Khi Cố Trì Tây nói chuyện đã kéo Tùng San đi tới cửa, móc chìa khóa ra.
Tùng San hất tay của hắn ra, thân mình vẫn không nhúc nhích.
Nhà hắn? Nhà của Cố Lâm Lâm?
Chuyện gì thế này?
Giận quá hóa cười, Tùng San nhướn mày nói: "Sao nữa đây, chú Cố, chú là đang mời tôi đến nhà chú làm khách sao? Tại nhà của lâm Lâm ? Chú là đang nhàm chán quá nên tốn nhiều công sức như vậy để tôi và con gái chú trạm trán với nhau sao? Xem con gái chú và người khác đấu đá rất thú vị sao? Ngộ nhỡ lúc tranh cãi tôi ra tay ngoan độc đấy!"
Cố Trì Tây vẻ mặt sửng sốt ba giây, lập tức cười cười, "Đây không phải là nhà của Cố Lâm Lâm, mà là nhà của tôi." Lấy tay vỗ cô bé con đang xù lông, lại bổ sung: "Nhà của mình tôi thôi."
Tùng San vẫn không nhúc nhích, "Thế thì tôi càng không thể đi vào , tôi là con gái đàng hoàng, còn là bạn cùng phòng của con gái chú, vào nhà chú làm gì? Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, dù thế nào đi chăng nữa người chịu thiệt cũng la tôi."
Cố Trì Tây nhíu mày, nhưng vẫn cười, "Vậy em muốn thế nào? Cũng đã đến cửa nhà tôi rồi, còn không vào sao? San San, con gái phải thận trọng, nhưng mà quá thận trọng thì rất khác người. Tôi vẫn cho rằng em là một cô gái sảng khoái."
Tùng San cười, phép khích tướng dùng rất tốt, dù gì người từng trải.
"Tôi sảng khoái (1) hay không sảng khoái thì liên quan gì nhau, tùy tiện đi vào nhà của một ông chú không phải vấn đề có sảng khoái hay không, mà là vấn đề lễ tiết. Chú à, tôi tuy rằng rất sảng khoái, nhưng cũng là một đứa con gái giữ mình trong sạch."
Cố Trì Tây cười cười, trong mắt có thâm ý đánh giá cô, "Phải không?"
Cái vẻ mặt này thật đáng đánh đòn mà.
Nếu như là bình thường Tùng San nhất định sẽ vung một đấm ra.
Nhưng là hiện tại... cô hiểu ý của hắn, trên thực tế khi cô nói xong những lời này, cũng không khỏi tự giác nghĩ đến buổi sáng sớm ngày hôm đó trên đỉnh núi Lạc Hà. Lỗ tai cô đột nhiên nóng lên.
Quả thực là hối hận chồng chất. một lần sảy chân để hận nghìn đời (2) mà.
Nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng của cô bé con , Cố Trì Tây giật mình, nhịn không được lấy tay ôm cô, xoa đầu nhỏ của cô, môi dán bên tai, thở ra hơi nóng, trầm giọng nói: "Em đã là người của tôi rồi, còn muốn trốn đi đâu chứ?"
Thanh âm trầm thấp kia, mang theo sự gợi cảm không thể diễn đạt thành lời , nong nóng vây bên tai Tùng San, không xua đi được.
Tùng San hít sâu một hơi, nở nụ cười, "Chú , không nhìn ra chú lại cổ hủ như vậy, mới cùng chú làm một lần thì trở thành người của chú sao? Đây cũng không phải là xã hội phong kiến, tôi cũng không muốn chú chịu trách nhiệm thì chú để ý làm gì? Chú như vậy có gì khác thổ phỉ chứ, không thì ngày mai chú lập một tấm bảng ở đây luôn đi, núi này là ta mở cây này là ta trồng!"
Cố Trì Tây không thể nhịn cười, một bàn tay lại xoa xoa đầu cô bé con, "Cả ngày đều nghĩ chuyện gì đâu không à, em tìm ở đâu ra nhiều câu nói dí dỏm như vậy chứ."
Tùng San thực nghiêm túc hất tay của hắn ra, lạnh lùng nói: "Tô cuối cùng cũng hiểu được tính tình vô sỉ thích đoạt bạn trai người khác của Cố Lâm Lâm là từ đâu ra, có một người cha dùng quyền thế ép buộc người khác như vậy, di truyền gien chính là không cách nào thay đổi được mà!"
Cố Trì Tây sắc mặt trầm xuống, "Trước mặt tôi đừng có nhắc tới Cố Lâm Lâm nữa." lời nói như mệnh lệnh.
Tùng San cười càng sâu, "Vì sao tôi không thể nhắc tới? Đó là bạn học của tôi, bạn cùng phòng, còn là người đoạt bạn trai của tôi, giời gian tôi quen cô ta còn nhiều hơn thời gian biết chú. Nhưng mà chú này, sao tôi càng nhìn càng thấy chú không giống cha của Cố Lâm Lâm ? Tình thương của người cha của chú đâu?"
Cố Trì Tây ánh mắt thâm sâu, giống như một cái động đen tối, giống như có thể thu hết cảm xúc vào đó. Khóe miệng vẫn nhếch lên, nụ cười kia khiến cho Tùng San cảm thấy sởn tóc gáy, thân mình cô không tự giác lui về phía sau, nhưng cánh tay to lớn kia đã ôm trọn hông cô kéo lại.
Lại là một màn hôn như vũ bão.
cô cảm thấy hắn còn hôn như vậy nữa, ý chí của cô sẽ mất hết, vì thế thừa dịp cô còn có một chút ý thức cuối cùng dùng hết toàn lực tránh khỏi hắn, mình cũng bị lực đẩy ngược làm lảo đảo.
"Biến thái! Cố Trì Tây ….cái người điên này!" Tùng San chửi ầm lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
Cố Trì Tây mím môi cười, ánh mắt tăm tối dần dần biến mất, hắn sửa sang lại áo, "Đây là cảnh cáo đối với em, về sau đừng nhắc tới Cố Lâm Lâm nữa."
Tùng San lấy ta chùi miệng, xoay người rời đi. cô cùng cái người điiên này không có gì để nói.
thật CON MẸ NÓ ghê tởm.
"Gâu gâu!"
Đón tiếp cô là một con chó màu trắng đang nhào đến , Tùng San sợ tới mức lảo đảo một cái, té lăn ra đất, thân thể bì con chó lớn đó đè lên, cái lưỡi to dài ướt sũng của nó liếm liếm làm cô không thể mở mắt ra.
Tùng San không ghét chó, thật ra cô còn rất thích nó nữa. Chỉ là đột nhiên bị một con chó lớn như vậy bổ nhào xuống đất như thế này, cô thật tình không thể chịu nổi sự nhiệt tình này mà.
"Lão Tần, leo xuống!" Cố Trì Tây ở phía sau hô lên.
một người phụ nữ lớn tuổi vội vội vàng vàng chạy tới, giữ chặt cổ con chó lớn xích nó lại, vội vã giải thích, "Thực xin lỗi Cố tiên sinh, là tôi không trông coi kĩ Lão Tần."
Cố Trì Tây cúi thấp người, nâng Tùng San dậy, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương không, dịu dàng nói: "không sao chứ, đây là chó tôi nuôi, gọi là Lão Tần."
Tùng San chưa hoàn hồn, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, quay đầu nhìn con chó lớn kia, phát hiện nó đang nhướn đôi mắt to nhìn mình dốc sức vẫy đuôi, tiếng sủa trông rất vui mừng hăng hái.
"Chị Trương đi mở cửa đi, mang Lão Tần vào nhà." Cố Trì Tây ôm eo Tùng San,nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bị Lão Tần liếm đến mức trắng bệch, cười cười, "Em cũng vào đi, phải rửa mặt chứ?"
Lúc này giọng nói của hắn mang ý thương lượng . Tùng San quyết định, im lặng không lên tiếng , cùng hắn vào nhà.
Bên trong nhà trang trí rất đơn giản, cùng vẻ ngoài xa hoa kia hoàn toàn trái ngược. Vách tường màu trắng, sàn gỗ, đồ trang trí trong nhà không nhiều, cũng đều được thiết kế đơn giản, nhìn giản dị và gọn gàng. Sofa trong phòng khách được đặt trên một tấm thảm lớn, là thảm lông, sạch sẽ mềm mại, Lão Tần nằm trân thảm, lười biếng vẫy đuôi.
"Cố tiên sinh, nếu không có chuyên gì thì tôi về trước nhé." Chị Trương là người rất biết nhìn, chung quy cũng đã làm ở nhà này 10 năm .
"Đợi chút đã, chị đến phòng bếp xem có thứ gì có thể ăn thì tùy tiện làm cho tôi một chút đi, nếu không có thì nấu một bát mì cũng được." Cố Trì Tây nói, tay chỉ chỉ vào căn phòng bên trái, "Nhà vệ sinh bên kia, em đi rửa mặt đi."
Tùng San không nói gì cả, vào toilet, lấy mở vòi nước nóng, vốc một vốc nước vung lên mặt. Đầu óc của cô còn cần lại tỉnh táo lại một chút.
Nhà vệ sinh này rất lớn, nhưng lại rất sạch sẽ, chiếc gương trên bồn rửa tay rất sạch sẽ không một vết bẩn , bên cạnh bồn rửa, một chút vệt nước đều không có.
hắn đã nói, đây là nhà của hắn.
Tùng San xoa xoa huyệt thái dương, bây giờ vấn đề là làm thế nào từ trong nhà hắn thoát ra đây.
(1) ta để luôn là sảng khoái nha vì nó có nghĩa bao hàm là vui vẻ, thoải mái.
(2) 一失足成千古恨: nhất nhất túc thành thiên cổ hận (ở trên ta dịch nghĩa luôn rồi)
Tùng San nhìn chung quanh, lại quay đầu ngưỡng mặt lên nhìn trên lầu, cực kì cẩn thận.
Xe đậu ở vị trí này, thật là rêu rao mà. Tuy nói ở đây là khu dân cư của công chức nhà nước, không hề thiếu xe xịn ra vào, nhưng bởi vì đã ờ đây nhiều năm, hàng xóm quanh đây có xe gì nhà nhà đều biết. Xe Cố Trì Tây ban ngày ban mặt lại đậu trước cửa nhà cô, đây không phải là đang chuốc việc cho cô sao.
Vì thế lửa giận trong lòng cô bỗng nhiên tăng vọt.
"Chú mau lái xe đi chỗ khác đi, lỡ bị người ta thấy thì sao?" Trong mắt Tùng San tràn đầy sự phòng bị... cùng ghét bỏ.
Cố Trì Tây sớm đoán được cô bé con này xuống lầu sẽ không hòa nhã với hắn, nhưng vẫn là bị lời nói của cô làm sửng sốt một chút. Có ý gì đây? Cố Trì Tây hắn từ khi nào lại không thể nhìn mặt người khác chứ ?
Lúc vừa mới lái xe đến cổng tiểu khu,bảo vệ giữ cửa nhìn thấy biển số xe của hắn, cái gì cũng không nói chỉ chào một cái rồi để rào ngang dựng lên. hắn còn cảm thấy rất bất ngờ, bảo vệ ở cái tiểu khu lụp xụp này lại có mắt nhìn người đến vậy.
Vậy mà bây giờ lại bị Tùng San ghét bỏ .
"Vậy thì em lên xe đi." Cố Trì Tây mở cửa xe, vẫn là vẻ mặt điềm đạm, từ tốn nói.
Tùng San trừng mắt nhìn hắn ba giây, rầu rĩ không biết nên quay người lên lầu hay là lên chiếc... xe làm cô có ấn tượng không tốt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng trong dưới ánh mặt trời , lại mang theo hai vầng sáng hồng nhạt chỉ thuộc về những thiếu nữ trẻ tuổi. một đôi mắt to rất sáng, lông mi thật dài, đôi môi đỏ đang mím lại. Vẻ mặt không tình nguyện, không chịu thua này khiến lòng Cố Trì Tây ngứa ngáy.
"Nếu em không sợ người trên lầu nhìn thấy thì tôi không ngại cùng em đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời." Cố Trì Tây cười nhàn nhạt .
Tùng San cảm thấy đau hết cả đầu.
Chiếc xe này quả thật đã được dọn dẹp cùng bảo trì, sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn không có để lại dấu vết nào. Nhưng khi Tùng San ngồi vào xe, vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Quả thực là như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Chú đi dọc theo con đường này thẳng về phía trước, phía trước có một tiệm cà phê, dừng ở đó đi." Ngón tay Tùng San chỉ con đường ở phía trước.
Ngay cả khi đã lên xe của hắn, cô cũng muốn ở đảm bảo mình ở trong phạm vi an toàn có thể kiểm soát tình hình. Tiệm cà phê đó rất ít khách, không sợ bị người khác nhìn thấy, hơn nữa lỡ như có chuyện gì, cô có chạy cũng có thể chạy về tới nhà.
Cố Trì Tây giống như nghe thấy , vừa giống như không nghe thấy. Tự mở miệng hỏi: "Mấy ngày nghỉ này em đều ở nhà sao?"
"Đúng, trước khi ra cửa tôi đã nói với ba là tôi đi siêu thị khoảng hai mươi phút thì về." Tùng San hối hận sao lúc nãy không nói mười phút.
Cố Trì Tây khong nói gì cả, khóe miệng như có như không nhếch lên. Chiếc xe màu đen này lao qua tiệm cà phê rồi tăng tốc độ, chạy như bay.
" Chú, chú muốn dẫn tôi đi đâu? Sao lại không dừng xe?" Tùng San nóng nảy.
"đã lên xe rồi thì ngoan ngoãn một chút." Cố Trì Tây cười cười, bàn tay lớn đặt trên đầu Tùng San xoa xoa. Cảm xúc từ ngón tay tiến thẳng vào trong lòng.
Tùng San cảm thấy mình thật vô dụng. cô thật sự là quá nhỏ bé.
"Rốt cuộc là chú muốn mang tôi đi đâu?" Tùng San hít sâu một hơi, giọng nói lạnh như băng hỏi.
"Ăn cơm." Cố Trì Tây điềm nhiên phun ra hai chữ.
"Tôi đã ăn rồi, ba tôi chiên cá cho tôi, ăn rất ngon." Tùng San cố ý nhấn mạnh hai chữ “ ba tôi”, tiện đà nói: "không bằng chú đi tìm con gái ăn một bữa cơm đi, đang nghĩ lễ mà, tiện thể thể hiện tình thương của cha luôn."
Lúc Tùng San nói lời này, xe Cố Trì Tây đang tới ngã tư, đột nhiên vừa thắng gấp, thân thể Tùng San không tự giác ngã về phía trước, may mắn cô từ nhỏ nghe lời bố Tùng dưỡng thành một thói quen tốt là luôn cài dây an toàn, nhưng vẫn thấy hoảng sợ.
"Thực xin lỗi, làm em sợ sao ?" Cố Trì Tây một bên xoay tay lái rẽ trái một bên quay đầu nhìn cô, trong mắt mang sự áy náy.
Tùng San hoang mang nhìn hắn, trơ mắt nhìn hắn xoay tay lái, từ giao lộ ùn tắc trực tiếp rẽ trái, động tác thành thạo, không chút rối loạn.
Hai người đều không nói gì nữa, xe Cố Trì Tây cũng chạy ổn định hơn , không bao lâu sau thì lái vào một khu dân cư xa hoa ở ven sông, sau đó đậu xe trước một căn nhà ở bên sông, Cố Trì Tây xuống xe, giúp Tùng San mở cửa xe.
"Xuống đi." hắn nói.
Tùng San nhìn chung quanh, tất cả đều là biệt thự theo kiểu Châu Âu, bố trí đẹp đẽ có trật tự chỉnh tề, xung quang căn nhà có thảm cỏ xanh biếc, cực kỳ giống bức tranh phong cảnh treo trong nhà cô hồi cô còn bé. Nhưng chung quanh lại không có nơi nào giống khách sạn"Chú dẫn tôi tới đây ăn cơm?"
"không, đây là nhà tôi." hắn nói thật bình thản.
Tùng San: "..."
"Nếu em đã ăn rồi, tôi cũng không có khẩu vị, không cần phải tốn thời gian đi nơi khác ăn cơm, về nhà tùy tiện làm chút gì đó ăn là được." Khi Cố Trì Tây nói chuyện đã kéo Tùng San đi tới cửa, móc chìa khóa ra.
Tùng San hất tay của hắn ra, thân mình vẫn không nhúc nhích.
Nhà hắn? Nhà của Cố Lâm Lâm?
Chuyện gì thế này?
Giận quá hóa cười, Tùng San nhướn mày nói: "Sao nữa đây, chú Cố, chú là đang mời tôi đến nhà chú làm khách sao? Tại nhà của lâm Lâm ? Chú là đang nhàm chán quá nên tốn nhiều công sức như vậy để tôi và con gái chú trạm trán với nhau sao? Xem con gái chú và người khác đấu đá rất thú vị sao? Ngộ nhỡ lúc tranh cãi tôi ra tay ngoan độc đấy!"
Cố Trì Tây vẻ mặt sửng sốt ba giây, lập tức cười cười, "Đây không phải là nhà của Cố Lâm Lâm, mà là nhà của tôi." Lấy tay vỗ cô bé con đang xù lông, lại bổ sung: "Nhà của mình tôi thôi."
Tùng San vẫn không nhúc nhích, "Thế thì tôi càng không thể đi vào , tôi là con gái đàng hoàng, còn là bạn cùng phòng của con gái chú, vào nhà chú làm gì? Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, dù thế nào đi chăng nữa người chịu thiệt cũng la tôi."
Cố Trì Tây nhíu mày, nhưng vẫn cười, "Vậy em muốn thế nào? Cũng đã đến cửa nhà tôi rồi, còn không vào sao? San San, con gái phải thận trọng, nhưng mà quá thận trọng thì rất khác người. Tôi vẫn cho rằng em là một cô gái sảng khoái."
Tùng San cười, phép khích tướng dùng rất tốt, dù gì người từng trải.
"Tôi sảng khoái (1) hay không sảng khoái thì liên quan gì nhau, tùy tiện đi vào nhà của một ông chú không phải vấn đề có sảng khoái hay không, mà là vấn đề lễ tiết. Chú à, tôi tuy rằng rất sảng khoái, nhưng cũng là một đứa con gái giữ mình trong sạch."
Cố Trì Tây cười cười, trong mắt có thâm ý đánh giá cô, "Phải không?"
Cái vẻ mặt này thật đáng đánh đòn mà.
Nếu như là bình thường Tùng San nhất định sẽ vung một đấm ra.
Nhưng là hiện tại... cô hiểu ý của hắn, trên thực tế khi cô nói xong những lời này, cũng không khỏi tự giác nghĩ đến buổi sáng sớm ngày hôm đó trên đỉnh núi Lạc Hà. Lỗ tai cô đột nhiên nóng lên.
Quả thực là hối hận chồng chất. một lần sảy chân để hận nghìn đời (2) mà.
Nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng của cô bé con , Cố Trì Tây giật mình, nhịn không được lấy tay ôm cô, xoa đầu nhỏ của cô, môi dán bên tai, thở ra hơi nóng, trầm giọng nói: "Em đã là người của tôi rồi, còn muốn trốn đi đâu chứ?"
Thanh âm trầm thấp kia, mang theo sự gợi cảm không thể diễn đạt thành lời , nong nóng vây bên tai Tùng San, không xua đi được.
Tùng San hít sâu một hơi, nở nụ cười, "Chú , không nhìn ra chú lại cổ hủ như vậy, mới cùng chú làm một lần thì trở thành người của chú sao? Đây cũng không phải là xã hội phong kiến, tôi cũng không muốn chú chịu trách nhiệm thì chú để ý làm gì? Chú như vậy có gì khác thổ phỉ chứ, không thì ngày mai chú lập một tấm bảng ở đây luôn đi, núi này là ta mở cây này là ta trồng!"
Cố Trì Tây không thể nhịn cười, một bàn tay lại xoa xoa đầu cô bé con, "Cả ngày đều nghĩ chuyện gì đâu không à, em tìm ở đâu ra nhiều câu nói dí dỏm như vậy chứ."
Tùng San thực nghiêm túc hất tay của hắn ra, lạnh lùng nói: "Tô cuối cùng cũng hiểu được tính tình vô sỉ thích đoạt bạn trai người khác của Cố Lâm Lâm là từ đâu ra, có một người cha dùng quyền thế ép buộc người khác như vậy, di truyền gien chính là không cách nào thay đổi được mà!"
Cố Trì Tây sắc mặt trầm xuống, "Trước mặt tôi đừng có nhắc tới Cố Lâm Lâm nữa." lời nói như mệnh lệnh.
Tùng San cười càng sâu, "Vì sao tôi không thể nhắc tới? Đó là bạn học của tôi, bạn cùng phòng, còn là người đoạt bạn trai của tôi, giời gian tôi quen cô ta còn nhiều hơn thời gian biết chú. Nhưng mà chú này, sao tôi càng nhìn càng thấy chú không giống cha của Cố Lâm Lâm ? Tình thương của người cha của chú đâu?"
Cố Trì Tây ánh mắt thâm sâu, giống như một cái động đen tối, giống như có thể thu hết cảm xúc vào đó. Khóe miệng vẫn nhếch lên, nụ cười kia khiến cho Tùng San cảm thấy sởn tóc gáy, thân mình cô không tự giác lui về phía sau, nhưng cánh tay to lớn kia đã ôm trọn hông cô kéo lại.
Lại là một màn hôn như vũ bão.
cô cảm thấy hắn còn hôn như vậy nữa, ý chí của cô sẽ mất hết, vì thế thừa dịp cô còn có một chút ý thức cuối cùng dùng hết toàn lực tránh khỏi hắn, mình cũng bị lực đẩy ngược làm lảo đảo.
"Biến thái! Cố Trì Tây ….cái người điên này!" Tùng San chửi ầm lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
Cố Trì Tây mím môi cười, ánh mắt tăm tối dần dần biến mất, hắn sửa sang lại áo, "Đây là cảnh cáo đối với em, về sau đừng nhắc tới Cố Lâm Lâm nữa."
Tùng San lấy ta chùi miệng, xoay người rời đi. cô cùng cái người điiên này không có gì để nói.
thật CON MẸ NÓ ghê tởm.
"Gâu gâu!"
Đón tiếp cô là một con chó màu trắng đang nhào đến , Tùng San sợ tới mức lảo đảo một cái, té lăn ra đất, thân thể bì con chó lớn đó đè lên, cái lưỡi to dài ướt sũng của nó liếm liếm làm cô không thể mở mắt ra.
Tùng San không ghét chó, thật ra cô còn rất thích nó nữa. Chỉ là đột nhiên bị một con chó lớn như vậy bổ nhào xuống đất như thế này, cô thật tình không thể chịu nổi sự nhiệt tình này mà.
"Lão Tần, leo xuống!" Cố Trì Tây ở phía sau hô lên.
một người phụ nữ lớn tuổi vội vội vàng vàng chạy tới, giữ chặt cổ con chó lớn xích nó lại, vội vã giải thích, "Thực xin lỗi Cố tiên sinh, là tôi không trông coi kĩ Lão Tần."
Cố Trì Tây cúi thấp người, nâng Tùng San dậy, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương không, dịu dàng nói: "không sao chứ, đây là chó tôi nuôi, gọi là Lão Tần."
Tùng San chưa hoàn hồn, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, quay đầu nhìn con chó lớn kia, phát hiện nó đang nhướn đôi mắt to nhìn mình dốc sức vẫy đuôi, tiếng sủa trông rất vui mừng hăng hái.
"Chị Trương đi mở cửa đi, mang Lão Tần vào nhà." Cố Trì Tây ôm eo Tùng San,nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bị Lão Tần liếm đến mức trắng bệch, cười cười, "Em cũng vào đi, phải rửa mặt chứ?"
Lúc này giọng nói của hắn mang ý thương lượng . Tùng San quyết định, im lặng không lên tiếng , cùng hắn vào nhà.
Bên trong nhà trang trí rất đơn giản, cùng vẻ ngoài xa hoa kia hoàn toàn trái ngược. Vách tường màu trắng, sàn gỗ, đồ trang trí trong nhà không nhiều, cũng đều được thiết kế đơn giản, nhìn giản dị và gọn gàng. Sofa trong phòng khách được đặt trên một tấm thảm lớn, là thảm lông, sạch sẽ mềm mại, Lão Tần nằm trân thảm, lười biếng vẫy đuôi.
"Cố tiên sinh, nếu không có chuyên gì thì tôi về trước nhé." Chị Trương là người rất biết nhìn, chung quy cũng đã làm ở nhà này 10 năm .
"Đợi chút đã, chị đến phòng bếp xem có thứ gì có thể ăn thì tùy tiện làm cho tôi một chút đi, nếu không có thì nấu một bát mì cũng được." Cố Trì Tây nói, tay chỉ chỉ vào căn phòng bên trái, "Nhà vệ sinh bên kia, em đi rửa mặt đi."
Tùng San không nói gì cả, vào toilet, lấy mở vòi nước nóng, vốc một vốc nước vung lên mặt. Đầu óc của cô còn cần lại tỉnh táo lại một chút.
Nhà vệ sinh này rất lớn, nhưng lại rất sạch sẽ, chiếc gương trên bồn rửa tay rất sạch sẽ không một vết bẩn , bên cạnh bồn rửa, một chút vệt nước đều không có.
hắn đã nói, đây là nhà của hắn.
Tùng San xoa xoa huyệt thái dương, bây giờ vấn đề là làm thế nào từ trong nhà hắn thoát ra đây.
(1) ta để luôn là sảng khoái nha vì nó có nghĩa bao hàm là vui vẻ, thoải mái.
(2) 一失足成千古恨: nhất nhất túc thành thiên cổ hận (ở trên ta dịch nghĩa luôn rồi)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.