Chương 65
Thương Cẩm Duy
13/07/2015
Trời liên tục mưa to hai ngày, nước sông bên ngoài cửa sổ gần như sắp tràn qua đê. Nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, hoa cỏ ở Giang Phong Uyển bị gió rét làm cho héo rũ.
Cố Trì Tây ngồi một mình trên sô pha, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đã ngồi bao lâu. Đây là vị trí mà cô bé con thích ngồi nhất, dựa vào chỗ tựa lưng của sô pha, lão Tần đang nằm ngủ dưới chân.
Trong phòng rất tối, chỉ có phòng bếp vẫn đang mở cái đèn nhỏ màu quất vàng.
Điện thoại di động trên bàn trà rung lên, hắn nhìn cũng không thèm nhìn, dù sao cũng không phải là San San.
Hắn thật sự không thể nói được đây là cảm giác gì, tóm lại giờ phút này, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm cô, cũng sẽ không gọi cho cô nữa. Tuyệt đối không.
Có lẽ đây chính là báo ứng. Hắn phóng túng bản thân hơn hai mươi năm nhưng lại chưa từng nếm chua cay ngọt bùi trong tình trường, bây giờ hắn lại có thể nếm được đầy đủ khi yêu Tùng San.
Hắn hỏi cô, San San, ở trong lòng em Cố Trì Tây tôi là người như vậy sao.
Cô không đáp lại, nhưng hắn cũng đã nhìn thấu đáp án.
Cần gì phải vậy chứ.
Hắn sống đến từng này tuổi, cũng chỉ vì cô bé con mà tra tấn mình thành như vậy. Hai ngày nay hắn không thể nào ngủ được, bởi vì vừa nhắm mắt lại sẽ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sợ hãi trắng bệch nhìn hắn mà hét to, "Tôi là cái gì của anh ? Tôi có bán mình cho anh sao?"
Thật ra hắn chưa từng vì Trương Tân mà nổi giận, Trương Tân có bản lĩnh như thế nào thì cũng chỉ là một Tôn Hầu Tử mà thôi, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Hắn chưa từng lo lắng Tùng San sẽ bị Trương Tân dụ đi mất, hắn chỉ không thể đồng ý thái độ trợn mắt nhìn hắn của cô.
Ánh mắt đó như một con dã thú đáng sợ, rõ ràng trong lòng sợ hãi nhưng lại giả vờ bình tĩnh, giống như hắn là kẻ thù lớn nhất của cô.
Rõ ràng hắn là người yêu cô nhất. Hắn vì cô mà bỏ mặt mũi xuống tới nhà chào hỏi ba mẹ cô, cho dù có bị đuổi ra khỏi nhà cũng không để ý. Ở thành phố A này người dám làm mất mặt Cố Trì Tây hắn, trừ Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp ra, thì thật không biết còn ai nữa.
Hắn không gọi cho cô là muốn bày tỏ sự tôn trọng đối với ba mẹ cô. Hắn muốn cho cô thêm nhiều thời gian để suy nghĩ cho kỹ, vì dù sao người phản đối họ bên nhau cũng là ba mẹ cô.
Nhưng tại sao lại thành ra như vậy?
Hắn vứt bình sữa không béo đã hết hạn trong tủ lạnh đi. Nhưng ba chai nước ngọt vẫn để nguyên đó, y như lúc cô vẫn còn ở đây.
Gần đây lão Tần thích nhất là nằm trên đùi hắn, đó là tư thế mà San San thích ôm nó nhất.
Di động lại rung lên, hắn cầm lên nhìn, là Trương Dật Bạch. Trong lòng hắn cười lạnh, muốn hỏi tội sao?
Hắn không nhận, trực tiếp nhấn nút tắt. Sau đó lại nhận được một tin nhắn của lão Thẩm, "Thư kí của ông hỏi tôi ông còn sống hay không, ông đã lớn tuổi rồi còn làm ầm ĩ cái gì nữa vậy.”
Hắn không nói gì, vừa định tắt máy, lại nhận được một tin nhắn mới, "Lão Cố, chúng ta đánh cuộc đi, tôi đưa cho ông một lễ vật, nếu ông thích, kỳ thứ hai của hạng mục Đức Thuận viên ông phải trả thay tôi.”
Hắn lười trả lời, trực tiếp tắt máy, cầm điện thoại ném sang một bên. Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, bầu trời u ám mịt mù.
Sau đó tiếng chuông cửa vang lên. Lễ vật của lão Thẩm đưa tới nhanh thật đấy.
Hắn đứng lên, đi ra mở cửa, cô bé con đang đứng trước cửa, tóc ướt nhẹp, nước mưa theo tóc rơi xuống đất, cô rũ mi, giọt mưa đọng trên hàng lông mi dài, hai bàn tay cô nắm lại cùng một chỗ, môi khẽ mím, không nói lời nào.
"San San?" Cố Trì Tây không dám tin người đang đứng trước mặt mình là Tùng San.
Cô nâng mắt nhìn hắn, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt to ướt át, mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng vẫn cắn môi không nói lời nào.
Tim của hắn chớp mắt lại đập nhanh hơn, khó có thể ức chế được niềm vui sướng đang lan tràn, theo bản năng vươn hai tay ra ôm lấy cô, thở phào nhẹ nhõm, "San San, anh nghĩ em sẽ không tới tìm anh nữa.”
Hóa ra trong lòng cô vẫn còn có hắn, điều này khiến hắn vô cùng vui sướng.
"Lão Thẩm dùng cách gì mà có thể đưa em tới đây?" Hắn nhẹ giọng cười hỏi, lần này lễ vật của lão Thẩm đúng là quá lớn, quá tuyệt vời.
Cô bé con trong lòng hắn hơi rụt người lại "Cố Trì Tây, em tới tìm anh là có chuyện muốn nhờ vả.”
Hắn buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, lúc này hắn phát hiện ra cô đang có rất nhiều tâm sự. Vừa nãy quá kích động cho nên hắn mới không nhận ra.
"Sao vậy?" Hắn hỏi.
Cô hít một hơi, cau mày, gằn từng chữ: "Mẹ em nằm viện, là xuất huyết não cấp tính, cần rất nhiều tiền mua thuốc chữa bệnh.”
Hắn sửng sốt, nói: "Vì vậy em tới tìm anh là vì tiền?"
Cô gật đầu, "Đúng, em tới đây là muốn xin anh cho em mượn tiền.”
Giờ phút này hắn mới nhìn thấy rõ ràng, đau thương trong đôi mắt cô, không phải vì hắn, mà là vì mẹ cô.
Đây có tính là một loại tự mình đa tình hay không?
Ánh mắt hắn thay đổi, ngừng một lát rồi mới nói: "Trước tiên vào nhà đi đã.”
Cô theo hắn vào nhà, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là lão Tần, Lão Tần đang ngủ vùi trên thảm trải sàn, cô ngồi xổm xuống đất, muốn lấy tay sờ lão Tần, nhưng tay vừa vươn ra một nửa đã rụt lại.
Hắn đi vào phòng tắm lấy một cái khăn bông thật lớn ra đưa cho cô, "Lau tóc đi.”
Cô nhận cái khăn, lau qua loa một chút rồi để sang một bên, "Em cần tiền, anh có thể cho em mượn 50 vạn hay không? Bây giờ mẹ em cần một loại Albumin chỉ có ở Hongkong, loại thuốc này bệnh viện không chi trả.”
Cố Trì Tây nhìn cô, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, nhưng hắn nhìn ra được sự sợ hãi trong đó, chỉ là cô vẫn cứ ra vẻ như mình đang rất bình tĩnh.
Vậy nên chẳng có gì thay đổi cả. Cô vẫn sợ hắn nhưng lại không thể không ép bản thân tìm đến hắn. Sự bất bình đẳng giữa bọn họ không thể vượt qua được.
"Được, chuyện này giao cho anh, em không cần lo lắng.” Hắn thu lại cảm xúc, điềm nhiên nói.
Hàng mi của cô khẽ dao động, "Cảm ơn anh, em nhất định sẽ trả lại tiền cho anh.”
Hắn cười nhẹ, "Ừm.”
Ở trong lòng cô, cô là cô, hắn là hắn. Cô nợ hắn, nhất định phải trả.
Tùng San đứng lên, cô lấy một cái hộp ở trong túi ra, chiếc hộp được phủ bằng sa tanh đã bị nước làm ướt, loang lổ vết nước. Cô đặt chiếc hộp lên tay hắn, "Cái này xem như vật thế chấp cho khoản tiền em nợ anh.”
Hắn hơi nhíu mày, nhưng khoé miệng vẫn nhếch lên một độ cong hoàn hảo, "Được.”
Cô nhìn hắn, ánh mắt kiên định, "Đợi khi nào em trả hết tiền sẽ chuộc nó lại.”
Hắn nở nụ cười, "Được.” Sau đó tùy ý dựa vào sô pha, hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Cô mím môi, lắc đầu, "Không có.”
Hắn cười cười, "Chuyện tiền bạc em không cần bận tâm, anh sẽ trực tiếp liên hệ với bệnh viện, như vậy ba em sẽ không nghi ngờ em đến tìm anh mượn tiền.”
Cô miễn cưỡng cười, "Cảm ơn.”
Hắn đứng lên, đi tới tủ lạnh, thuận miệng hỏi: "Uống nước không?"
Cô trả lời: "Không cần, cảm ơn. Em phải về rồi.”
"Sao em tới được đây?" Hắn lấy một chai nước ra, mở nắp, uống một ngụm hỏi.
"Chú Thẩm đưa em tới.” Cô cúi đầu.
"Vậy lão Thẩm đang ở ngoài đó chờ em sao?" Hắn lại tùy tiện hỏi.
"Không, chú ấy về rồi.” Cô nói.
"Ừm, vậy có cần anh đưa em về không?" Hắn lại ngồi xuống sô pha, hỏi tiếp.
"Không cần, em có thể tự đi tàu điện ngầm.” Cô nói.
Hắn cười cười, "Vậy cũng được.”
Cô nói: "Em đi đây.” Nói xong cô lại liếc nhìn lão Tần.
Lão Tần nằm rạp trên mặt đất ngủ rất ngon, thỉnh thoảng còn rên rỉ vài tiếng. Cố Trì Tây đứng lên, đưa cô ra cửa, sau đó lấy một cái ô ở trong ngăn tủ ra đưa cho cô, "Em cầm đi, che mưa.”
Cô nhận lấy, mỉm cười đi ra cửa, đi vài bước liền xoay người nói với hắn: "Cố Trì Tây, sắc mặt anh không được tốt, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Chiếc dù màu đen dường như che phân nửa khuôn mặt cô, hắn không thể nhìn thấy nét mặt cô, chỉ là khi nhìn thấy hình dáng nhỏ bé dưới tán ô, trong lòng hắn lại quặn thắt từng cơn, sau đó hắn cười nói, "Ừm, em cũng vậy, không cần vì chăm sóc cho mẹ mà khiến bản thân bị kiệt sức.”
Cô không lên tiếng, xoay người đi vào trong làn mưa. Chiếc ô đó rất lớn, bàn tay cô lại nhỏ bé như vậy nên cầm hơi khó khăn, gió mạnh vừa thổi chiếc ô sẽ nghiêng qua một bên, cô vội vàng dùng hai tay nắm lấy cán ô mới miễn cưỡng có thể một mình đi tiếp trong cơn mưa.
Hắn đứng ở cửa nhìn hình bóng cô càng lúc càng xa, sau đó biến mất bên kia đường, có vài lần hắn sắp không kiềm chế nổi muốn chạy tới bên cô, nhưng hắn vẫn kiên trì kiềm chế bản thân. Đóng cửa lại, khi xoay người đi vào nhà, hắn mới phát hiện người hắn đã ướt đẫm từ khi nào.
Lão Tần nghe thấy tiếng đóng cửa thì tỉnh dậy, nó mơ mơ màng màng bò tới bên cạnh hắn, hắn ôm lấy Lão Tần đặt trên đùi, xoa đầu nó, nói với nó, "San San đi rồi mày mới tỉnh, bỏ lỡ cơ hội rồi!"
Lão Thẩm lại nhắn tới một tin, mở ra đã thấy khuôn mặt cười, "Thế nào, quà tôi đưa hài lòng chứ?"
Cố Trì Tây cười, nhắn lại một câu: "Ông đang hành hạ tôi đấy, không biết xấu hổ còn đi tranh công?"
Lão Thẩm lập tức nhắn lại, "Chuyện gì xảy ra? Cho ông cơ hội tốt như vậy ông còn không biết cảm kích, thế nào, San San không nhào vào lòng ông cảm động đến rơi nước mắt sao?"
Cố Trì Tây lười nhắn qua nhắn lại, dứt khoát gọi điện, câu đầu tiên liền hỏi: "Sao ông biết chuyện? Sao có thể đưa San San tới đây?"
Lão Thẩm cười ha hả nói: "Mẹ San San nằm viện ông biết rồi chứ, cô ấy sốt ruột nên định bán cái chuỗi hạt san hô mà ông đã tặng, vừa khéo lại đến chỗ chủ cửa hàng mà tôi quen biết, lúc trước tôi có mua vài món đồ ở đó, ông ta vừa thấy chuỗi hạt ấy liền gọi cho tôi hỏi tôi có vừa ý không, tôi vừa liếc qua đã nhận ra nó là của ông. Vì vậy tôi gọi San San tới, nói cho cô ấy biết nếu cô ấy dám bán chuỗi hạt này, Cố Trì Tây ông nhất định sẽ dỡ bỏ cả cái cửa hàng luôn. Tôi tận tình khuyên bảo hơn nửa ngày, cô ấy mới đồng ý chủ động tới tìm ông, thế nào, lão Thẩm tôi có lòng chưa?"
Cố Trì Tây nghe xong im lặng không nói gì.
Lão Thẩm nói tiếp: "Ông đó, nếu đã xác định là San San, thì mau thu lại cái cách ông hay dùng để đối xử với những người phụ nữ khác đi. Người ta là một cô gái tốt, trẻ tuổi xinh đẹp lại tốt bụng ngoan ngoãn, ông từng này tuổi mà còn có được một cô gái như vậy thì đúng là ông trời bị mù rồi! Tôi thấy ông nên làm như Lão Tần đi, đến Ngũ Đài Sơn nửa năm tụng kinh niệm phật cảm tạ ông trời. Mau đi dỗ người ta cho tốt vào, nếu để uổng phí công sức của lão Thẩm tôi, tôi sẽ không để cho ông yên đâu!"
Cố Trì Tây ngồi một mình trên sô pha, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đã ngồi bao lâu. Đây là vị trí mà cô bé con thích ngồi nhất, dựa vào chỗ tựa lưng của sô pha, lão Tần đang nằm ngủ dưới chân.
Trong phòng rất tối, chỉ có phòng bếp vẫn đang mở cái đèn nhỏ màu quất vàng.
Điện thoại di động trên bàn trà rung lên, hắn nhìn cũng không thèm nhìn, dù sao cũng không phải là San San.
Hắn thật sự không thể nói được đây là cảm giác gì, tóm lại giờ phút này, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm cô, cũng sẽ không gọi cho cô nữa. Tuyệt đối không.
Có lẽ đây chính là báo ứng. Hắn phóng túng bản thân hơn hai mươi năm nhưng lại chưa từng nếm chua cay ngọt bùi trong tình trường, bây giờ hắn lại có thể nếm được đầy đủ khi yêu Tùng San.
Hắn hỏi cô, San San, ở trong lòng em Cố Trì Tây tôi là người như vậy sao.
Cô không đáp lại, nhưng hắn cũng đã nhìn thấu đáp án.
Cần gì phải vậy chứ.
Hắn sống đến từng này tuổi, cũng chỉ vì cô bé con mà tra tấn mình thành như vậy. Hai ngày nay hắn không thể nào ngủ được, bởi vì vừa nhắm mắt lại sẽ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sợ hãi trắng bệch nhìn hắn mà hét to, "Tôi là cái gì của anh ? Tôi có bán mình cho anh sao?"
Thật ra hắn chưa từng vì Trương Tân mà nổi giận, Trương Tân có bản lĩnh như thế nào thì cũng chỉ là một Tôn Hầu Tử mà thôi, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Hắn chưa từng lo lắng Tùng San sẽ bị Trương Tân dụ đi mất, hắn chỉ không thể đồng ý thái độ trợn mắt nhìn hắn của cô.
Ánh mắt đó như một con dã thú đáng sợ, rõ ràng trong lòng sợ hãi nhưng lại giả vờ bình tĩnh, giống như hắn là kẻ thù lớn nhất của cô.
Rõ ràng hắn là người yêu cô nhất. Hắn vì cô mà bỏ mặt mũi xuống tới nhà chào hỏi ba mẹ cô, cho dù có bị đuổi ra khỏi nhà cũng không để ý. Ở thành phố A này người dám làm mất mặt Cố Trì Tây hắn, trừ Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp ra, thì thật không biết còn ai nữa.
Hắn không gọi cho cô là muốn bày tỏ sự tôn trọng đối với ba mẹ cô. Hắn muốn cho cô thêm nhiều thời gian để suy nghĩ cho kỹ, vì dù sao người phản đối họ bên nhau cũng là ba mẹ cô.
Nhưng tại sao lại thành ra như vậy?
Hắn vứt bình sữa không béo đã hết hạn trong tủ lạnh đi. Nhưng ba chai nước ngọt vẫn để nguyên đó, y như lúc cô vẫn còn ở đây.
Gần đây lão Tần thích nhất là nằm trên đùi hắn, đó là tư thế mà San San thích ôm nó nhất.
Di động lại rung lên, hắn cầm lên nhìn, là Trương Dật Bạch. Trong lòng hắn cười lạnh, muốn hỏi tội sao?
Hắn không nhận, trực tiếp nhấn nút tắt. Sau đó lại nhận được một tin nhắn của lão Thẩm, "Thư kí của ông hỏi tôi ông còn sống hay không, ông đã lớn tuổi rồi còn làm ầm ĩ cái gì nữa vậy.”
Hắn không nói gì, vừa định tắt máy, lại nhận được một tin nhắn mới, "Lão Cố, chúng ta đánh cuộc đi, tôi đưa cho ông một lễ vật, nếu ông thích, kỳ thứ hai của hạng mục Đức Thuận viên ông phải trả thay tôi.”
Hắn lười trả lời, trực tiếp tắt máy, cầm điện thoại ném sang một bên. Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, bầu trời u ám mịt mù.
Sau đó tiếng chuông cửa vang lên. Lễ vật của lão Thẩm đưa tới nhanh thật đấy.
Hắn đứng lên, đi ra mở cửa, cô bé con đang đứng trước cửa, tóc ướt nhẹp, nước mưa theo tóc rơi xuống đất, cô rũ mi, giọt mưa đọng trên hàng lông mi dài, hai bàn tay cô nắm lại cùng một chỗ, môi khẽ mím, không nói lời nào.
"San San?" Cố Trì Tây không dám tin người đang đứng trước mặt mình là Tùng San.
Cô nâng mắt nhìn hắn, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt to ướt át, mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng vẫn cắn môi không nói lời nào.
Tim của hắn chớp mắt lại đập nhanh hơn, khó có thể ức chế được niềm vui sướng đang lan tràn, theo bản năng vươn hai tay ra ôm lấy cô, thở phào nhẹ nhõm, "San San, anh nghĩ em sẽ không tới tìm anh nữa.”
Hóa ra trong lòng cô vẫn còn có hắn, điều này khiến hắn vô cùng vui sướng.
"Lão Thẩm dùng cách gì mà có thể đưa em tới đây?" Hắn nhẹ giọng cười hỏi, lần này lễ vật của lão Thẩm đúng là quá lớn, quá tuyệt vời.
Cô bé con trong lòng hắn hơi rụt người lại "Cố Trì Tây, em tới tìm anh là có chuyện muốn nhờ vả.”
Hắn buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, lúc này hắn phát hiện ra cô đang có rất nhiều tâm sự. Vừa nãy quá kích động cho nên hắn mới không nhận ra.
"Sao vậy?" Hắn hỏi.
Cô hít một hơi, cau mày, gằn từng chữ: "Mẹ em nằm viện, là xuất huyết não cấp tính, cần rất nhiều tiền mua thuốc chữa bệnh.”
Hắn sửng sốt, nói: "Vì vậy em tới tìm anh là vì tiền?"
Cô gật đầu, "Đúng, em tới đây là muốn xin anh cho em mượn tiền.”
Giờ phút này hắn mới nhìn thấy rõ ràng, đau thương trong đôi mắt cô, không phải vì hắn, mà là vì mẹ cô.
Đây có tính là một loại tự mình đa tình hay không?
Ánh mắt hắn thay đổi, ngừng một lát rồi mới nói: "Trước tiên vào nhà đi đã.”
Cô theo hắn vào nhà, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là lão Tần, Lão Tần đang ngủ vùi trên thảm trải sàn, cô ngồi xổm xuống đất, muốn lấy tay sờ lão Tần, nhưng tay vừa vươn ra một nửa đã rụt lại.
Hắn đi vào phòng tắm lấy một cái khăn bông thật lớn ra đưa cho cô, "Lau tóc đi.”
Cô nhận cái khăn, lau qua loa một chút rồi để sang một bên, "Em cần tiền, anh có thể cho em mượn 50 vạn hay không? Bây giờ mẹ em cần một loại Albumin chỉ có ở Hongkong, loại thuốc này bệnh viện không chi trả.”
Cố Trì Tây nhìn cô, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, nhưng hắn nhìn ra được sự sợ hãi trong đó, chỉ là cô vẫn cứ ra vẻ như mình đang rất bình tĩnh.
Vậy nên chẳng có gì thay đổi cả. Cô vẫn sợ hắn nhưng lại không thể không ép bản thân tìm đến hắn. Sự bất bình đẳng giữa bọn họ không thể vượt qua được.
"Được, chuyện này giao cho anh, em không cần lo lắng.” Hắn thu lại cảm xúc, điềm nhiên nói.
Hàng mi của cô khẽ dao động, "Cảm ơn anh, em nhất định sẽ trả lại tiền cho anh.”
Hắn cười nhẹ, "Ừm.”
Ở trong lòng cô, cô là cô, hắn là hắn. Cô nợ hắn, nhất định phải trả.
Tùng San đứng lên, cô lấy một cái hộp ở trong túi ra, chiếc hộp được phủ bằng sa tanh đã bị nước làm ướt, loang lổ vết nước. Cô đặt chiếc hộp lên tay hắn, "Cái này xem như vật thế chấp cho khoản tiền em nợ anh.”
Hắn hơi nhíu mày, nhưng khoé miệng vẫn nhếch lên một độ cong hoàn hảo, "Được.”
Cô nhìn hắn, ánh mắt kiên định, "Đợi khi nào em trả hết tiền sẽ chuộc nó lại.”
Hắn nở nụ cười, "Được.” Sau đó tùy ý dựa vào sô pha, hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Cô mím môi, lắc đầu, "Không có.”
Hắn cười cười, "Chuyện tiền bạc em không cần bận tâm, anh sẽ trực tiếp liên hệ với bệnh viện, như vậy ba em sẽ không nghi ngờ em đến tìm anh mượn tiền.”
Cô miễn cưỡng cười, "Cảm ơn.”
Hắn đứng lên, đi tới tủ lạnh, thuận miệng hỏi: "Uống nước không?"
Cô trả lời: "Không cần, cảm ơn. Em phải về rồi.”
"Sao em tới được đây?" Hắn lấy một chai nước ra, mở nắp, uống một ngụm hỏi.
"Chú Thẩm đưa em tới.” Cô cúi đầu.
"Vậy lão Thẩm đang ở ngoài đó chờ em sao?" Hắn lại tùy tiện hỏi.
"Không, chú ấy về rồi.” Cô nói.
"Ừm, vậy có cần anh đưa em về không?" Hắn lại ngồi xuống sô pha, hỏi tiếp.
"Không cần, em có thể tự đi tàu điện ngầm.” Cô nói.
Hắn cười cười, "Vậy cũng được.”
Cô nói: "Em đi đây.” Nói xong cô lại liếc nhìn lão Tần.
Lão Tần nằm rạp trên mặt đất ngủ rất ngon, thỉnh thoảng còn rên rỉ vài tiếng. Cố Trì Tây đứng lên, đưa cô ra cửa, sau đó lấy một cái ô ở trong ngăn tủ ra đưa cho cô, "Em cầm đi, che mưa.”
Cô nhận lấy, mỉm cười đi ra cửa, đi vài bước liền xoay người nói với hắn: "Cố Trì Tây, sắc mặt anh không được tốt, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Chiếc dù màu đen dường như che phân nửa khuôn mặt cô, hắn không thể nhìn thấy nét mặt cô, chỉ là khi nhìn thấy hình dáng nhỏ bé dưới tán ô, trong lòng hắn lại quặn thắt từng cơn, sau đó hắn cười nói, "Ừm, em cũng vậy, không cần vì chăm sóc cho mẹ mà khiến bản thân bị kiệt sức.”
Cô không lên tiếng, xoay người đi vào trong làn mưa. Chiếc ô đó rất lớn, bàn tay cô lại nhỏ bé như vậy nên cầm hơi khó khăn, gió mạnh vừa thổi chiếc ô sẽ nghiêng qua một bên, cô vội vàng dùng hai tay nắm lấy cán ô mới miễn cưỡng có thể một mình đi tiếp trong cơn mưa.
Hắn đứng ở cửa nhìn hình bóng cô càng lúc càng xa, sau đó biến mất bên kia đường, có vài lần hắn sắp không kiềm chế nổi muốn chạy tới bên cô, nhưng hắn vẫn kiên trì kiềm chế bản thân. Đóng cửa lại, khi xoay người đi vào nhà, hắn mới phát hiện người hắn đã ướt đẫm từ khi nào.
Lão Tần nghe thấy tiếng đóng cửa thì tỉnh dậy, nó mơ mơ màng màng bò tới bên cạnh hắn, hắn ôm lấy Lão Tần đặt trên đùi, xoa đầu nó, nói với nó, "San San đi rồi mày mới tỉnh, bỏ lỡ cơ hội rồi!"
Lão Thẩm lại nhắn tới một tin, mở ra đã thấy khuôn mặt cười, "Thế nào, quà tôi đưa hài lòng chứ?"
Cố Trì Tây cười, nhắn lại một câu: "Ông đang hành hạ tôi đấy, không biết xấu hổ còn đi tranh công?"
Lão Thẩm lập tức nhắn lại, "Chuyện gì xảy ra? Cho ông cơ hội tốt như vậy ông còn không biết cảm kích, thế nào, San San không nhào vào lòng ông cảm động đến rơi nước mắt sao?"
Cố Trì Tây lười nhắn qua nhắn lại, dứt khoát gọi điện, câu đầu tiên liền hỏi: "Sao ông biết chuyện? Sao có thể đưa San San tới đây?"
Lão Thẩm cười ha hả nói: "Mẹ San San nằm viện ông biết rồi chứ, cô ấy sốt ruột nên định bán cái chuỗi hạt san hô mà ông đã tặng, vừa khéo lại đến chỗ chủ cửa hàng mà tôi quen biết, lúc trước tôi có mua vài món đồ ở đó, ông ta vừa thấy chuỗi hạt ấy liền gọi cho tôi hỏi tôi có vừa ý không, tôi vừa liếc qua đã nhận ra nó là của ông. Vì vậy tôi gọi San San tới, nói cho cô ấy biết nếu cô ấy dám bán chuỗi hạt này, Cố Trì Tây ông nhất định sẽ dỡ bỏ cả cái cửa hàng luôn. Tôi tận tình khuyên bảo hơn nửa ngày, cô ấy mới đồng ý chủ động tới tìm ông, thế nào, lão Thẩm tôi có lòng chưa?"
Cố Trì Tây nghe xong im lặng không nói gì.
Lão Thẩm nói tiếp: "Ông đó, nếu đã xác định là San San, thì mau thu lại cái cách ông hay dùng để đối xử với những người phụ nữ khác đi. Người ta là một cô gái tốt, trẻ tuổi xinh đẹp lại tốt bụng ngoan ngoãn, ông từng này tuổi mà còn có được một cô gái như vậy thì đúng là ông trời bị mù rồi! Tôi thấy ông nên làm như Lão Tần đi, đến Ngũ Đài Sơn nửa năm tụng kinh niệm phật cảm tạ ông trời. Mau đi dỗ người ta cho tốt vào, nếu để uổng phí công sức của lão Thẩm tôi, tôi sẽ không để cho ông yên đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.