Chương 73
Thương Cẩm Duy
13/07/2015
Lúc Tùng San theo Tống Đào đi ra bến xe điện ngầm, trên bầu trời đang rơi từng hạt tuyết nhỏ. Năm sau thành phố A lại càng bận rộn hơn năm trước, phố lớn ngõ nhỏ vẫn còn giữ lại những đồ trang trí trong dịp lễ tết, chỉ là sự vội vã đã trở lại trên khuôn mặt mọi người.
Tùng San kéo cổ áo măng tô, thổi hơi vào lòng bàn tay, cười nói: "Thật là lạnh.”
Tống Đào nhìn cô, lúc này đây cô thật sự rất xinh đẹp, mái tóc đen dài lấm tấm tuyết rơi, áo măng tô màu cam bắt mắt, khuôn mặt trắng nõn vì lạnh hơi ửng hồng, đôi mắt to tròn trong trẻo, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút quặn đau.
Hắn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, truyền cho cô hơi ấm, "San San, em nhất định phải hạnh phúc.”
Cô mím môi, trong nụ cười mang theo niềm chua xót, nhưng vẫn kiên định gật đầu, "Vâng, em nhất định sẽ hạnh phúc.”
Tống Đào nở nụ cười, "Chờ sau này em phát đạt nhớ đừng quên anh!"
Tùng San cười hì hì gật đầu, "Nhất định không.”
Tống Đào cười cười, hỏi: "Muốn anh đưa em đến trước cửa nhà không, hay là...”
Tùng San lắc đầu, "Không cần, em gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ tới đón em.”
Tống Đào nói: "Vậy em đừng đứng đây đợi nữa, nơi này rất lạnh, em vào trong đi, chờ ông ấy tới thì ra.”
Tùng San cười cười: "Vâng, tiền bối, hẹn gặp lại.”
Lúc này Tống Đào mới kịp phản ứng, thì ra Tùng San theo hắn ra đây, là vì muốn tạm biệt.
Hắn hít sâu một hơi, "Ừm, San San, hẹn gặp lại.”
Nói xong, hắn xoay người băng qua đường, không hề quay đầu lại. Tùng San nhìn bóng dáng đó biến mất trong biển người, than nhẹ một tiếng.
Cố Trì Tây lái xe đến rất nhanh, Tùng San nhìn chăm chú vào chiếc xe màu đen quen thuộc ngày càng đến gần, trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh. Cố Trì Tây xuống xe, trên người hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen đơn giản, tóc hình như vừa được cắt tỉa ngắn hơn một chút, nhìn rất có tinh thần. Khuôn mặt anh tuấn vẫn mang theo biểu cảm dịu dàng quen thuộc, khóe miệng hơi hơi cong lên, là độ cong khiến cô động lòng.
Hắn đi tới vươn tay giúp cô phủi tuyết rơi trên tóc, "Sao em lại đứng ở đây, có lạnh không?"
Cô nhìn thẳng vào hắn, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn nắm lấy tay cô, khẽ nhíu mày, "Tay em lạnh thế.”
Cô hơi rũ mi, vẫn không nói lời nào.
Hắn kéo cô lên xe, giúp cô cài xong dây an toàn, rồi xoay người ngồi vào vị trí lái. Trong xe rất ấm áp, còn mang theo chút hương hoa nhàn nhạt, giữa tiết trời lạnh lẽo của tháng hai, lại mang theo ý xuân dạt dào.
Hắn xoay vô lăng, nhấn chân ga, cũng không hỏi cô muốn đi đâu, liền lập tức lên đường.
"Hôm nay em đi đâu vậy?" Hắn thuận miệng hỏi.
"Gặp Tống Đào và Lý Yến.” Cô trả lời.
"Ừm.” Hắn không nói gì nữa.
Cô quay mặt lại nhìn hắn, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn kia, hỏi: "Anh không hỏi xem Tống Đào nói gì với em à?"
Hắn cười cười, "San San, em đi gặp bạn bè, anh cần gì phải hỏi quá nhiều.”
Tùng San bĩu môi, "Nhưng người đó là Tống Đào đấy, anh quên lần trước khi anh gặp anh ấy thái độ rất tệ sao?"
Cố Trì Tây không trả lời, mãi cho đến khi gặp đèn đỏ ở giao lộ hắn mới xoay đầu lại cười nói: "San San, vì những thất thố lần trước mà anh cảm thấy rất ngượng. Anh cũng đã tỉnh táo lại rồi, cho nên sau này anh sẽ không can thiệp vào tự do của em nữa.”
Đèn giao thông trước mặt đã chuyển sang màu xanh, hắn thả phanh, tiếp tục nói: "Đây là anh đang cố gắng xây dựng bình đẳng giữa hai chúng ta.”
Tùng San mím môi, ánh mắt dao động, lại không nói thêm gì.
Giang Phong Uyển lại thay đổi sắc thái mới, bỏ đi những vật trang trí và lồng đèn đỏ rực đón tất niên, thay vào đó là những vật trang trí màu xanh biếc, dưới ánh mặt trời trông cực kì đẹp, cực lực đón chào mùa xuân đến.
Tùng San nhìn cảnh trí ngoài xe, tâm tình vui vẻ, cười nói: "Nhân viên trang trí ở đây nên có một bao lì xì thật lớn, không ngờ họ lại có thể trang trí nơi này đẹp như vậy.”
Cố Trì Tây cười nói: "Được.”
Tùng San sửng sốt, quay đầu nhìn về phía hắn, giật mình nói: "Giang Phong Uyển cũng là sản nghiệp của anh sao?"
Cố Trì Tây cười nhẹ gật đầu, "Đúng vậy.”
Tùng San khẽ nhếch miệng, hơn nửa ngày vẫn nói không ra lời. Cái dáng vẻ kinh ngạc này của cô khiến lòng Cố Trì Tây ngưa ngứa, hắn dừng xe xong, giúp cô xuống xe, cười nói: "Sao vậy, anh phải tự xây nhà cho chính mình chứ, không lẽ phải bỏ tiền ra mua nhà của người khác sao?"
Khi hắn nói xong những lời này, Tùng San cảm thấy mình ngốc chưa từng thấy.
Cô ảo não chẹp miệng, "Được rồi, là em quá ngốc, không nghĩ đến, được chưa?"
Cố Trì Tây cười, ôm lấy eo nhỏ của cô, hôn cô, "Không sao, là vợ của ông chủ Ninh Nghiễm, em chỉ cần hào phóng với cấp dưới, phát nhiều hơn mấy bao lì xì là xong thôi.”
Câu nói này khiến má cô đỏ ửng, trừng mắt nhìn hắn, "Anh nói bậy bạ gì đấy!"
Cố Trì Tây vừa cười mở cửa, vừa ôm cô vào trong ngực, lúc vào cửa chưa kịp thay dép, hắn đã áp cô bé con lên cửa, mạnh mẽ hôn cô.
Như một con dã thú đói khát đã lâu, cuối cùng cũng nếm được hương vị của con mồi mình yêu thích, hương vị ngon tới mức ngay cả nước miếng hắn cũng tiếc. Hắn ôm cô cứ hôn và hôn, cơ hồ như muốn ăn luôn lưỡi cô, nuốt đôi môi cô vào bụng, nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục hôn.
Nụ hôn này, hắn nhịn lâu lắm rồi, rất lâu.
Mặc dù hắn nói mình có kiên nhẫn, có thể chờ đợi, nhưng quá trình nhẫn nại này thật quá gian nan. Nếu không phải hôm nay cô chủ động gọi cho hắn, nếu không phải hôm nay cuối cùng cũng thuyết phục được ba mẹ cô, hắn thật không biết mình còn phải chờ đợi bao lâu nữa.
Một nụ hôn hiển nhiên là không đủ.
Cơ thể mềm mại của cô dán lên người hắn, giống như một con thú nhỏ bé đang run rẩy, hắn khom người bế ngang cô lên, giày cũng không cởi, đi thẳng vào căn phòng ở trên tầng. Lúc đi ngang qua phòng khách, chị Trương vừa tắm rửa cho Lão Tần xong ôm nó ra ngoài, Lão Tần ngửi thấy mùi của San San liền sủa "Gâu gâu", nhưng ngay cả mặt San San cũng chưa được thấy, đã nghe thấy tiếng đóng cửa ở trên tầng.
Một phen mây mưa, hai người phóng túng bản thân mà hoan tình.
Hai người đều rất khát vọng, cuối cùng cũng chiếm được lẫn nhau, căn bản không cần ngôn ngữ, chỉ dựa vào bản năng, đã muốn biểu đạt tất cả. Như thế nào cũng không đủ, cho càng nhiều lại càng muốn, mãi đến khi cả hai đều đã kiệt sức, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy đối phương, tùy ý cho mồ hôi của đối phương thấm vào lỗ chân lông của chính mình, ngay cả tần suất hô hấp cũng rất đều nhau.
Tùng San tựa vào lòng hắn, cuối cùng cũng có thể yên ổn ngủ một giấc.
Nhiều ngày nay, từ lúc mang theo chiếc nhẫn kim cương đó về nhà, cô chưa từng được ngủ ngon. Cô chưa bao giờ có cảm giác như thế này, mâu thuẫn tới mức không biết phải làm thế nào. Cũng không dám nghĩ, nghĩ nhiều lại thấy đau lòng. Thậm chí cô không thể tin được mình lại có thể yếu đuối như vậy, đúng, là yếu đuối, Tống Đào nói không hề sai, chính là yếu đuối. Rõ ràng cô yêu hắn như vậy, tại sao không thể dũng cảm mà tiếp nhận chứ.
Tiếp nhận tình yêu của hắn, nhận ý tốt của hắn, tiếp nhận tất cả những gì thuộc về hắn.
Hắn anh tuấn, hắn lớn tuổi, hắn có tiền có thế, hắn yêu cô, hắn cầu hôn cô, hắn muốn cùng cô đi Hồng Kông. Có gì không đúng đâu chứ?
Hắn vốn là như vậy, đây chính là hắn. Cô yêu hắn.
Lúc tỉnh dậy, cô nằm trong lòng hắn miễn cưỡng lười biếng duỗi eo, giống y như con mèo nhỏ, cọ cọ trong lòng hắn. Hắn dịu dàng ôm lấy cô, bàn tay to lớn xoa đầu cô, "Đi tắm đi.”
Cô vùi mặt vào vai hắn, cố ý dán đôi môi mềm mại lên cổ hắn, "Cố Trì Tây.” Cô gọi tên hắn.
"Hửm?", hắn nhẹ giọng đáp lời.
"Em yêu anh.” Cô nói rồi hôn vào cổ hắn.
Hắn ngừng một lát, sau đó đảo người đặt cô dưới thân, hôn lên môi cô, "San San, anh cũng yêu em.”
Cô cười đến ngọt ngào, "Em đã quyết định rồi, em sẽ nhận lời cầu hôn của anh, theo anh đến Hồng Kông.”
Hắn nở nụ cười, "Được.”
Một chữ vô cùng đơn giản, nhưng ngọt ngào, trong lòng lại như muốn trào cảm xúc.
Ánh mắt cô dao động, "Phía ba mẹ, em sẽ nói chuyện với họ, em đã lớn rồi, em sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Hắn nở nụ cười, hôn lên mắt cô, "San San, anh đã nói rồi, chỉ cần em chịu vì anh đi tới bước này, chuyện còn lại cứ giao hết cho anh.”
Hai người tắm rửa, mặc quần áo đơn giản, lúc xuống tầng, chị Trương đã đi rồi, Lão Tần lười biếng ghé vào tấm thảm lông dưới ghế sô pha ngủ vùi, đây là chỗ quen thuộc của nó khi đợi San San.
San San bước tới ôm lấy lão Tần, lấy tay gãi gãi bụng nó, Lão Tần rầm rì hai tiếng, giống như đang làm nũng cọ cọ vào người cô, đổi tư thế thoải mái hơn tiếp tục ngủ.
Trên người cô là quần áo của Cố Trì Tây, cổ áo quá lớn, lộ ra cả mảng xương quai xanh, cái áo màu trắng gạo càng làm da cô trắng trong hơn, Lão Tần trong ngực cô cũng có màu lông trắng, nó vừa mới được tắm rửa nên lông rất sạch sẽ, dán vào người cô. Ánh chiều tà chiếu tới, ánh sáng màu vàng của mặt trời tạo thành một vầng sáng bao phủ lấy cô bé con và lão Tần. Cố Trì Tây nhín tới ngây người, hắn lấy điện thoại nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Tiếng máy ảnh răng rắc, Tùng San ngẩng đầu, mắt to tròn nhìn hắn, "Anh chụp gì vậy?"
Hắn cười cười, "Em.”
Hai má cô ửng đỏ, nhíu mày, "Sao anh cứ luôn chụp lén em thế? Đam mê này thật sự không hợp với thân phận của anh.”
Hắn cười nói: "Vì hình ảnh rất đẹp nên muốn lưu giữ lại.” Sợ về sau sẽ không thấy nữa.
Giống như hiểu được ý ngầm trong câu nói của hắn, cô ôm Lão Tần đặt xuống sô pha, đứng lên đi đến trước mặt hắn, mở hai tay ra ôm lấy hắn, đầu cọ cọ trong ngực hắn, "Sau này chúng ta chụp chung đi, anh cũng phải ở trong khung hình.” rồi bổ sung: "Còn cả lão Tần nữa.”
Hắn ôm cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn, "Được.”
Lúc Tùng San về tới trước cổng nhà, trời đã chập tối, trước khi cô xuống xe, Cố Trì Tây ôm hôn cô, sau đó để lại hai chữ: "Yên tâm.”
Cô cầm chìa khóa mở cửa, nhìn thấy Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, tất cả đều như thường. Thấy cô về nhà, Phương Tiểu Tiệp vẫy vẫy tay, "San San, lại đây ngồi đi.”
Tùng San nhìn vẻ mặt của Phương Tiểu Tiệp, nhất thời không biết bà có ý gì, sau đó cô nhìn sang Tùng Chí Quân, ông vẫn giữ dáng vẻ như ngày thường. Cô đi qua, ngồi nghiêm chỉnh, "Ba mẹ, con có chuyện muốn nói.”
Phương Tiểu Tiệp cười cười, nhìn về phía Tùng Chí Quân, "Ông xem, tôi nói không sai chứ.”
Tùng Chí Quân cũng cười cười, nói với Tùng San: "San San, đúng lúc ba mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.”
Tùng San nao nao, "Vậy con nói trước nhé.”
Phương Tiểu Tiệp gật đầu, "Ừ, con nói đi.”
Tùng San hít sâu một hơi, "Ba mẹ, con quyết định nhận lời cầu hôn của Cố Trì Tây, cùng anh ấy đến Hồng Kông. Con biết con làm như vậy sẽ khiến ba mẹ đau lòng, nhưng con đã quyết định rồi, hơn nữa sẽ không thay đổi. Thực sự xin lỗi, con đã khiến hai người thất vọng rồi.”
Nói xong câu cuối cùng, cô rũ mi, đôi mắt nhạt nhoà nước.
Phương Tiểu Tiệp thở dài một hơi, nói với Tùng Chí Quân: "Lão Tùng ạ, người ta thường nói con gái lớn không giữ được, thật đúng là chí lí.”
Tùng Chí Quân cũng thở dài, "Đúng vậy, nuôi con lớn khôn, cuối cùng vẫn thành người nhà của người khác.”
Tùng San ngẩng đầu, sụt sịt mũi, "Ba mẹ, cho dù có gả cho anh ấy, con cũng vẫn là con của hai người, con yêu hai người nhất, cho nên coi như con cầu xin hai người, hãy cho con làm theo ý mình một lần đi, con cam đoan sau này con sẽ cùng anh ấy chăm sóc hai người.”
Phương Tiểu Tiệp cười cười, "San San này, thời tiết ở Hồng Kông rất ẩm ướt, sau này con đừng ăn nhiều dầu mỡ, không sẽ nóng trong người đấy.”
Tùng San sửng sốt, "Dạ?"
Tùng Chí Quân xoa xoa đầu con gái, "Con phải nhớ kỹ, đi Hồng Kông là đi học, không thể vì yêu đương mà làm lỡ dở chuyện học hành. Chúng ta đồng ý cho con đi Hồng Kông với anh ta, đây cũng là vì suy nghĩ cho tương lai của con.”
Tim Tùng San vẫn còn đập loạn nhịp, "Ơ...”
Tùng Chí Quân lại nói: "Nhưng, về chuyện kết hôn, ý của ba và mẹ con vẫn là nên để từ từ, không nên gấp. Dù sao con vẫn còn trẻ, chờ sang năm lấy được học vị, cân nhắc tiếp cũng chưa muộn.”
Phương Tiểu Tiệp nói: "Đúng vậy, dùng thời gian một năm để thử thách anh ta, cũng xem xem các con có thể đi đến đích cuối cùng hay không. Chờ lúc thời gian yêu cuồng nhiệt qua đi, xem anh ta còn có thể cùng con vui vẻ sống qua ngày hay không.”
Tùng San cuối cùng cũng hiểu ra, nước mắt chảy xuống, "Ba mẹ, hai người đồng ý rồi sao?"
Phương Tiểu Tiệp vui vẻ, "Con bé ngốc này, sao bây giờ mới phản ứng chứ?"
Tùng Chí Quân lại thở dài, "San San, theo như lòng mình, ba vẫn không đồng ý cho con và anh ta ở bên nhau. Nhưng chỉ cần con có thể hạnh phúc, ba cũng không muốn quan tâm nhiều. San San, ba chỉ muốn cho con một lời khuyên, người đàn ông này không đơn giản, theo anh ta rồi con sẽ phải chịu đựng rất nhiều chuyện mà con không thể tưởng tượng nổi, sẽ rất vất vả, cho nên một khi đã hạ quyết tâm thì phải chuẩn bị tâm lí cho thật tốt, hiểu chưa?"
Tùng San gật đầu, "Ba, con hiểu rồi.”
Phương Tiểu Tiệp cũng rơi nước mắt từ lúc nào không biết, bà cười lau mặt, "Đứa nhỏ này, đã trưởng thành thật rồi.”
Tùng Chí Quân vỗ vỗ vai vợ mình, cười thở dài: "Con gái lớn cũng nên rời khỏi nhà rồi.”
Vợ chồng Tùng Chí Quân và Cố Trì Tây không ai nói cho Tùng San biết chuyện hôm nay họ đã nói chuyện, càng giữ kín như bưng chuyện tờ di chúc. Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp trước khi ra khỏi căn phòng đó còn quay lại nói với Cố Trì Tây một câu: "Cố tổng, con gái của chúng tôi giao cho ngài, nhưng chuyện di chúc ngài đừng nói cho con bé biết, nếu biết nó sẽ rất áp lực.”
Cố Trì Tây gật đầu, "Chuyện này hai người yên tâm đi, mục tiêu của tôi là, cả đời cũng không cần dùng đến nó.”
Tùng San kéo cổ áo măng tô, thổi hơi vào lòng bàn tay, cười nói: "Thật là lạnh.”
Tống Đào nhìn cô, lúc này đây cô thật sự rất xinh đẹp, mái tóc đen dài lấm tấm tuyết rơi, áo măng tô màu cam bắt mắt, khuôn mặt trắng nõn vì lạnh hơi ửng hồng, đôi mắt to tròn trong trẻo, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút quặn đau.
Hắn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, truyền cho cô hơi ấm, "San San, em nhất định phải hạnh phúc.”
Cô mím môi, trong nụ cười mang theo niềm chua xót, nhưng vẫn kiên định gật đầu, "Vâng, em nhất định sẽ hạnh phúc.”
Tống Đào nở nụ cười, "Chờ sau này em phát đạt nhớ đừng quên anh!"
Tùng San cười hì hì gật đầu, "Nhất định không.”
Tống Đào cười cười, hỏi: "Muốn anh đưa em đến trước cửa nhà không, hay là...”
Tùng San lắc đầu, "Không cần, em gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ tới đón em.”
Tống Đào nói: "Vậy em đừng đứng đây đợi nữa, nơi này rất lạnh, em vào trong đi, chờ ông ấy tới thì ra.”
Tùng San cười cười: "Vâng, tiền bối, hẹn gặp lại.”
Lúc này Tống Đào mới kịp phản ứng, thì ra Tùng San theo hắn ra đây, là vì muốn tạm biệt.
Hắn hít sâu một hơi, "Ừm, San San, hẹn gặp lại.”
Nói xong, hắn xoay người băng qua đường, không hề quay đầu lại. Tùng San nhìn bóng dáng đó biến mất trong biển người, than nhẹ một tiếng.
Cố Trì Tây lái xe đến rất nhanh, Tùng San nhìn chăm chú vào chiếc xe màu đen quen thuộc ngày càng đến gần, trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh. Cố Trì Tây xuống xe, trên người hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen đơn giản, tóc hình như vừa được cắt tỉa ngắn hơn một chút, nhìn rất có tinh thần. Khuôn mặt anh tuấn vẫn mang theo biểu cảm dịu dàng quen thuộc, khóe miệng hơi hơi cong lên, là độ cong khiến cô động lòng.
Hắn đi tới vươn tay giúp cô phủi tuyết rơi trên tóc, "Sao em lại đứng ở đây, có lạnh không?"
Cô nhìn thẳng vào hắn, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn nắm lấy tay cô, khẽ nhíu mày, "Tay em lạnh thế.”
Cô hơi rũ mi, vẫn không nói lời nào.
Hắn kéo cô lên xe, giúp cô cài xong dây an toàn, rồi xoay người ngồi vào vị trí lái. Trong xe rất ấm áp, còn mang theo chút hương hoa nhàn nhạt, giữa tiết trời lạnh lẽo của tháng hai, lại mang theo ý xuân dạt dào.
Hắn xoay vô lăng, nhấn chân ga, cũng không hỏi cô muốn đi đâu, liền lập tức lên đường.
"Hôm nay em đi đâu vậy?" Hắn thuận miệng hỏi.
"Gặp Tống Đào và Lý Yến.” Cô trả lời.
"Ừm.” Hắn không nói gì nữa.
Cô quay mặt lại nhìn hắn, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn kia, hỏi: "Anh không hỏi xem Tống Đào nói gì với em à?"
Hắn cười cười, "San San, em đi gặp bạn bè, anh cần gì phải hỏi quá nhiều.”
Tùng San bĩu môi, "Nhưng người đó là Tống Đào đấy, anh quên lần trước khi anh gặp anh ấy thái độ rất tệ sao?"
Cố Trì Tây không trả lời, mãi cho đến khi gặp đèn đỏ ở giao lộ hắn mới xoay đầu lại cười nói: "San San, vì những thất thố lần trước mà anh cảm thấy rất ngượng. Anh cũng đã tỉnh táo lại rồi, cho nên sau này anh sẽ không can thiệp vào tự do của em nữa.”
Đèn giao thông trước mặt đã chuyển sang màu xanh, hắn thả phanh, tiếp tục nói: "Đây là anh đang cố gắng xây dựng bình đẳng giữa hai chúng ta.”
Tùng San mím môi, ánh mắt dao động, lại không nói thêm gì.
Giang Phong Uyển lại thay đổi sắc thái mới, bỏ đi những vật trang trí và lồng đèn đỏ rực đón tất niên, thay vào đó là những vật trang trí màu xanh biếc, dưới ánh mặt trời trông cực kì đẹp, cực lực đón chào mùa xuân đến.
Tùng San nhìn cảnh trí ngoài xe, tâm tình vui vẻ, cười nói: "Nhân viên trang trí ở đây nên có một bao lì xì thật lớn, không ngờ họ lại có thể trang trí nơi này đẹp như vậy.”
Cố Trì Tây cười nói: "Được.”
Tùng San sửng sốt, quay đầu nhìn về phía hắn, giật mình nói: "Giang Phong Uyển cũng là sản nghiệp của anh sao?"
Cố Trì Tây cười nhẹ gật đầu, "Đúng vậy.”
Tùng San khẽ nhếch miệng, hơn nửa ngày vẫn nói không ra lời. Cái dáng vẻ kinh ngạc này của cô khiến lòng Cố Trì Tây ngưa ngứa, hắn dừng xe xong, giúp cô xuống xe, cười nói: "Sao vậy, anh phải tự xây nhà cho chính mình chứ, không lẽ phải bỏ tiền ra mua nhà của người khác sao?"
Khi hắn nói xong những lời này, Tùng San cảm thấy mình ngốc chưa từng thấy.
Cô ảo não chẹp miệng, "Được rồi, là em quá ngốc, không nghĩ đến, được chưa?"
Cố Trì Tây cười, ôm lấy eo nhỏ của cô, hôn cô, "Không sao, là vợ của ông chủ Ninh Nghiễm, em chỉ cần hào phóng với cấp dưới, phát nhiều hơn mấy bao lì xì là xong thôi.”
Câu nói này khiến má cô đỏ ửng, trừng mắt nhìn hắn, "Anh nói bậy bạ gì đấy!"
Cố Trì Tây vừa cười mở cửa, vừa ôm cô vào trong ngực, lúc vào cửa chưa kịp thay dép, hắn đã áp cô bé con lên cửa, mạnh mẽ hôn cô.
Như một con dã thú đói khát đã lâu, cuối cùng cũng nếm được hương vị của con mồi mình yêu thích, hương vị ngon tới mức ngay cả nước miếng hắn cũng tiếc. Hắn ôm cô cứ hôn và hôn, cơ hồ như muốn ăn luôn lưỡi cô, nuốt đôi môi cô vào bụng, nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục hôn.
Nụ hôn này, hắn nhịn lâu lắm rồi, rất lâu.
Mặc dù hắn nói mình có kiên nhẫn, có thể chờ đợi, nhưng quá trình nhẫn nại này thật quá gian nan. Nếu không phải hôm nay cô chủ động gọi cho hắn, nếu không phải hôm nay cuối cùng cũng thuyết phục được ba mẹ cô, hắn thật không biết mình còn phải chờ đợi bao lâu nữa.
Một nụ hôn hiển nhiên là không đủ.
Cơ thể mềm mại của cô dán lên người hắn, giống như một con thú nhỏ bé đang run rẩy, hắn khom người bế ngang cô lên, giày cũng không cởi, đi thẳng vào căn phòng ở trên tầng. Lúc đi ngang qua phòng khách, chị Trương vừa tắm rửa cho Lão Tần xong ôm nó ra ngoài, Lão Tần ngửi thấy mùi của San San liền sủa "Gâu gâu", nhưng ngay cả mặt San San cũng chưa được thấy, đã nghe thấy tiếng đóng cửa ở trên tầng.
Một phen mây mưa, hai người phóng túng bản thân mà hoan tình.
Hai người đều rất khát vọng, cuối cùng cũng chiếm được lẫn nhau, căn bản không cần ngôn ngữ, chỉ dựa vào bản năng, đã muốn biểu đạt tất cả. Như thế nào cũng không đủ, cho càng nhiều lại càng muốn, mãi đến khi cả hai đều đã kiệt sức, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy đối phương, tùy ý cho mồ hôi của đối phương thấm vào lỗ chân lông của chính mình, ngay cả tần suất hô hấp cũng rất đều nhau.
Tùng San tựa vào lòng hắn, cuối cùng cũng có thể yên ổn ngủ một giấc.
Nhiều ngày nay, từ lúc mang theo chiếc nhẫn kim cương đó về nhà, cô chưa từng được ngủ ngon. Cô chưa bao giờ có cảm giác như thế này, mâu thuẫn tới mức không biết phải làm thế nào. Cũng không dám nghĩ, nghĩ nhiều lại thấy đau lòng. Thậm chí cô không thể tin được mình lại có thể yếu đuối như vậy, đúng, là yếu đuối, Tống Đào nói không hề sai, chính là yếu đuối. Rõ ràng cô yêu hắn như vậy, tại sao không thể dũng cảm mà tiếp nhận chứ.
Tiếp nhận tình yêu của hắn, nhận ý tốt của hắn, tiếp nhận tất cả những gì thuộc về hắn.
Hắn anh tuấn, hắn lớn tuổi, hắn có tiền có thế, hắn yêu cô, hắn cầu hôn cô, hắn muốn cùng cô đi Hồng Kông. Có gì không đúng đâu chứ?
Hắn vốn là như vậy, đây chính là hắn. Cô yêu hắn.
Lúc tỉnh dậy, cô nằm trong lòng hắn miễn cưỡng lười biếng duỗi eo, giống y như con mèo nhỏ, cọ cọ trong lòng hắn. Hắn dịu dàng ôm lấy cô, bàn tay to lớn xoa đầu cô, "Đi tắm đi.”
Cô vùi mặt vào vai hắn, cố ý dán đôi môi mềm mại lên cổ hắn, "Cố Trì Tây.” Cô gọi tên hắn.
"Hửm?", hắn nhẹ giọng đáp lời.
"Em yêu anh.” Cô nói rồi hôn vào cổ hắn.
Hắn ngừng một lát, sau đó đảo người đặt cô dưới thân, hôn lên môi cô, "San San, anh cũng yêu em.”
Cô cười đến ngọt ngào, "Em đã quyết định rồi, em sẽ nhận lời cầu hôn của anh, theo anh đến Hồng Kông.”
Hắn nở nụ cười, "Được.”
Một chữ vô cùng đơn giản, nhưng ngọt ngào, trong lòng lại như muốn trào cảm xúc.
Ánh mắt cô dao động, "Phía ba mẹ, em sẽ nói chuyện với họ, em đã lớn rồi, em sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Hắn nở nụ cười, hôn lên mắt cô, "San San, anh đã nói rồi, chỉ cần em chịu vì anh đi tới bước này, chuyện còn lại cứ giao hết cho anh.”
Hai người tắm rửa, mặc quần áo đơn giản, lúc xuống tầng, chị Trương đã đi rồi, Lão Tần lười biếng ghé vào tấm thảm lông dưới ghế sô pha ngủ vùi, đây là chỗ quen thuộc của nó khi đợi San San.
San San bước tới ôm lấy lão Tần, lấy tay gãi gãi bụng nó, Lão Tần rầm rì hai tiếng, giống như đang làm nũng cọ cọ vào người cô, đổi tư thế thoải mái hơn tiếp tục ngủ.
Trên người cô là quần áo của Cố Trì Tây, cổ áo quá lớn, lộ ra cả mảng xương quai xanh, cái áo màu trắng gạo càng làm da cô trắng trong hơn, Lão Tần trong ngực cô cũng có màu lông trắng, nó vừa mới được tắm rửa nên lông rất sạch sẽ, dán vào người cô. Ánh chiều tà chiếu tới, ánh sáng màu vàng của mặt trời tạo thành một vầng sáng bao phủ lấy cô bé con và lão Tần. Cố Trì Tây nhín tới ngây người, hắn lấy điện thoại nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Tiếng máy ảnh răng rắc, Tùng San ngẩng đầu, mắt to tròn nhìn hắn, "Anh chụp gì vậy?"
Hắn cười cười, "Em.”
Hai má cô ửng đỏ, nhíu mày, "Sao anh cứ luôn chụp lén em thế? Đam mê này thật sự không hợp với thân phận của anh.”
Hắn cười nói: "Vì hình ảnh rất đẹp nên muốn lưu giữ lại.” Sợ về sau sẽ không thấy nữa.
Giống như hiểu được ý ngầm trong câu nói của hắn, cô ôm Lão Tần đặt xuống sô pha, đứng lên đi đến trước mặt hắn, mở hai tay ra ôm lấy hắn, đầu cọ cọ trong ngực hắn, "Sau này chúng ta chụp chung đi, anh cũng phải ở trong khung hình.” rồi bổ sung: "Còn cả lão Tần nữa.”
Hắn ôm cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn, "Được.”
Lúc Tùng San về tới trước cổng nhà, trời đã chập tối, trước khi cô xuống xe, Cố Trì Tây ôm hôn cô, sau đó để lại hai chữ: "Yên tâm.”
Cô cầm chìa khóa mở cửa, nhìn thấy Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, tất cả đều như thường. Thấy cô về nhà, Phương Tiểu Tiệp vẫy vẫy tay, "San San, lại đây ngồi đi.”
Tùng San nhìn vẻ mặt của Phương Tiểu Tiệp, nhất thời không biết bà có ý gì, sau đó cô nhìn sang Tùng Chí Quân, ông vẫn giữ dáng vẻ như ngày thường. Cô đi qua, ngồi nghiêm chỉnh, "Ba mẹ, con có chuyện muốn nói.”
Phương Tiểu Tiệp cười cười, nhìn về phía Tùng Chí Quân, "Ông xem, tôi nói không sai chứ.”
Tùng Chí Quân cũng cười cười, nói với Tùng San: "San San, đúng lúc ba mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.”
Tùng San nao nao, "Vậy con nói trước nhé.”
Phương Tiểu Tiệp gật đầu, "Ừ, con nói đi.”
Tùng San hít sâu một hơi, "Ba mẹ, con quyết định nhận lời cầu hôn của Cố Trì Tây, cùng anh ấy đến Hồng Kông. Con biết con làm như vậy sẽ khiến ba mẹ đau lòng, nhưng con đã quyết định rồi, hơn nữa sẽ không thay đổi. Thực sự xin lỗi, con đã khiến hai người thất vọng rồi.”
Nói xong câu cuối cùng, cô rũ mi, đôi mắt nhạt nhoà nước.
Phương Tiểu Tiệp thở dài một hơi, nói với Tùng Chí Quân: "Lão Tùng ạ, người ta thường nói con gái lớn không giữ được, thật đúng là chí lí.”
Tùng Chí Quân cũng thở dài, "Đúng vậy, nuôi con lớn khôn, cuối cùng vẫn thành người nhà của người khác.”
Tùng San ngẩng đầu, sụt sịt mũi, "Ba mẹ, cho dù có gả cho anh ấy, con cũng vẫn là con của hai người, con yêu hai người nhất, cho nên coi như con cầu xin hai người, hãy cho con làm theo ý mình một lần đi, con cam đoan sau này con sẽ cùng anh ấy chăm sóc hai người.”
Phương Tiểu Tiệp cười cười, "San San này, thời tiết ở Hồng Kông rất ẩm ướt, sau này con đừng ăn nhiều dầu mỡ, không sẽ nóng trong người đấy.”
Tùng San sửng sốt, "Dạ?"
Tùng Chí Quân xoa xoa đầu con gái, "Con phải nhớ kỹ, đi Hồng Kông là đi học, không thể vì yêu đương mà làm lỡ dở chuyện học hành. Chúng ta đồng ý cho con đi Hồng Kông với anh ta, đây cũng là vì suy nghĩ cho tương lai của con.”
Tim Tùng San vẫn còn đập loạn nhịp, "Ơ...”
Tùng Chí Quân lại nói: "Nhưng, về chuyện kết hôn, ý của ba và mẹ con vẫn là nên để từ từ, không nên gấp. Dù sao con vẫn còn trẻ, chờ sang năm lấy được học vị, cân nhắc tiếp cũng chưa muộn.”
Phương Tiểu Tiệp nói: "Đúng vậy, dùng thời gian một năm để thử thách anh ta, cũng xem xem các con có thể đi đến đích cuối cùng hay không. Chờ lúc thời gian yêu cuồng nhiệt qua đi, xem anh ta còn có thể cùng con vui vẻ sống qua ngày hay không.”
Tùng San cuối cùng cũng hiểu ra, nước mắt chảy xuống, "Ba mẹ, hai người đồng ý rồi sao?"
Phương Tiểu Tiệp vui vẻ, "Con bé ngốc này, sao bây giờ mới phản ứng chứ?"
Tùng Chí Quân lại thở dài, "San San, theo như lòng mình, ba vẫn không đồng ý cho con và anh ta ở bên nhau. Nhưng chỉ cần con có thể hạnh phúc, ba cũng không muốn quan tâm nhiều. San San, ba chỉ muốn cho con một lời khuyên, người đàn ông này không đơn giản, theo anh ta rồi con sẽ phải chịu đựng rất nhiều chuyện mà con không thể tưởng tượng nổi, sẽ rất vất vả, cho nên một khi đã hạ quyết tâm thì phải chuẩn bị tâm lí cho thật tốt, hiểu chưa?"
Tùng San gật đầu, "Ba, con hiểu rồi.”
Phương Tiểu Tiệp cũng rơi nước mắt từ lúc nào không biết, bà cười lau mặt, "Đứa nhỏ này, đã trưởng thành thật rồi.”
Tùng Chí Quân vỗ vỗ vai vợ mình, cười thở dài: "Con gái lớn cũng nên rời khỏi nhà rồi.”
Vợ chồng Tùng Chí Quân và Cố Trì Tây không ai nói cho Tùng San biết chuyện hôm nay họ đã nói chuyện, càng giữ kín như bưng chuyện tờ di chúc. Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp trước khi ra khỏi căn phòng đó còn quay lại nói với Cố Trì Tây một câu: "Cố tổng, con gái của chúng tôi giao cho ngài, nhưng chuyện di chúc ngài đừng nói cho con bé biết, nếu biết nó sẽ rất áp lực.”
Cố Trì Tây gật đầu, "Chuyện này hai người yên tâm đi, mục tiêu của tôi là, cả đời cũng không cần dùng đến nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.