Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên
Quyển 1 - Chương 22: CHƯƠNG 14 KIẾM ẢNH DỌC NGANG. HỒN ĐOẠN BAY BỔNG GIỮA TẦNG MÂY
Tịch Nguyệt Giảo Giảo
04/11/2016
Type: Mai Chi
Quả nhiên như những gì ta đã dự liệu, Hoắc Vương Thuần Vu Thái sau khi thanh trừ hết mọi địch thủ, liền lên ngôi xưng đế, lấy hiệu là Thừa Bình. Ngài liền đưa lời giải thích như sau : Do Nguyên Quang Đế tin lầm triều thần, bị tiểu nhân hãm hại, Hoắc Vương Thuần Vu Thái đưa quân dẹp loạn có công, lại được Thái hậu ủng hộ, lên tiếp vị Hoàng đế. Thế nhưng Tư Đồ Vĩnh lại nghe ngóng được thông tin chính xác đằng sau rằng, lần chính biến lần này là do Lý Thái hậu âm thầm ra lệnh cho ba người con còn lại của mình gây nên.
Lý Thái hậu là một người phụ nữ háo thắng, sau khi Thuần Vu Thạnh tiếp vị, cũng thường lộ diện can thiệp vào chính sự. Thuần Vu Thạnh tính tình nóng nảy, ban đầu còn có thể chịu đựng được, thời gian lâu dần, khó tránh nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Lại cộng thêm, sau lưng cả hai thường có người đưa lời ly gián. Hoắc Vương, Vinh Vương do bị huynh trưởng xa lánh, nghi kị, cũng vô cùng oán hận, trong khi đó, mấy năm gần đây Hoàng thượng và Thái hậu thường xảy ra nhiều tranh chấp. Hoàng hậu của Thuần Vu Thạnh vốn là cháu gái của Lý Thái hậu, dung mạo tầm thường, nhưng lại ghen tuông, đanh đá.Thuần Vu Thạnh phế bỏ làm phi, chuẩn bị lấy công chúa Thường Hy về đưa lên ngôi Hoàng hậu. Hành động này e rằng cũng chỉ vì muốn thị uy với Lý Thái hậu. Lý Thái hậu muốn bảo vệ cháu gái mình, liền gọi Hoàng đế đến dạy bảo, không ngờ Thuần Vu Thạnh lại đưa lời khích bác, còn khuyên mẫu hậu nên biết giữ đúng bổn phận của phụ nữ, an tâm tịnh dưỡng ở cung Từ Thọ, khiến cho Lý Thái hậu tức quá sinh bệnh.
Lý Thái hậu cũng là một nhân vật vô cùng đáng sợ, vất vả cả một đời mới đi được đến hôm nay, làm sao mà nhẫn nhịn được cơn giận này? Bên ngoài giả vờ ốm bệnh, không màng chuyện triều chính, nhưng lại lặng thầm truyền mật chỉ cho ngoại tộc Lý thị cùng với ba người con khác là Hoắc Vương, Vinh Vương và Chẩn Vương, diệt trừ tên nghịch tử bất hiếu, lập Hoắc Vương lên làm Hoàng đế.
Câu nói mẫu tử tình thâm, cốt nhục liền tâm, rốt cuộc vẫn chẳng thể nào vượt qua nổi vinh hoa phú quý có thể khiến con người ta mất hết lương tri.
Ta liền hỏi “Tân đế đăng cơ, Vinh Vương, Chẩn Vương chắc cũng được phong thưởng hậu hĩnh chứ?”
Tư Đồ Vĩnh liền nói “Đúng thế, châu ngọc, mỹ nhân, đất phong, tất cả đều không thiếu. Bọn họ vốn dĩ đã là hoàng đệ, được phong làm thân vương, chức quan nào có thể to hơn được nữa. Nhớ lại lúc xưa, Thuần Vu Thái vẫn luôn chê trách Thuần Vu Thạnh nghi ngờ lòng dạ của mấy huynh đệ họ, không chịu trọng dụng đúng tài năng của mỗi người. Thế nhưng đến khi hắn lên tiếp vị, lại để cho Thập Nhất đệ Thuần Vu Hạo thượng võ quản lý bộ hộ, để cho Thuần Vu Vọng cả ngày chỉ biết gởi tình với gió trăng quản lý bộ binh.”
“Thuần Vu Vọng... nhậm chức tại bộ binh?”
“Đúng vậy. Chức vị Binh Bộ Thượng Thư này không phải là nhàn rỗi, trước kia do Nguyên Quang Đế đích thân nắm giữ. Thuần Vu Vọng tuy rằng được phong chức, nhưng lại rất ít khi ở kinh thành, nếu không có chuyện gì quan trọng, thì đều để cho các Binh Bộ Thị Lang xử lý, chỉ cần chép lại một bản đem nộp cho hắn là được rồi. Nếu có chuyện gấp, Binh Bộ Thượng Thư không có tại đó, hai vị Binh Bộ Thị lang sẽ trực tiếp báo cáo lên Hoàng thượng chờ lệnh. Vậy nên bộ binh này vẫn còn nằm dưới sự quản lý trực tiếp của Thuần Vu Thái mà thôi.”
Ta trầm ngâm lên tiếng “Vĩnh, ngài cho rằng...Thuần Vu Vọng thực sự là loại người gửi tình với gió trăng, cam nguyện sống đơn côi nơi rừng sâu núi thẳm này sao?”
Tư Đồ Vĩnh lặng người rồi nói “Hắn ta là người thế nào, chẳng có liên quan gì đến chúng ta đúng không? Đợi khi nào chúng ta quay về Đại Nhuế, thì còn ai thèm quan tâm đến Đại Lương này kẻ tranh người đấu đến kinh thiên động địa thế nào chứ.”
Ta quay sang nhìn Tương Tư đang nằm ngủ ngon lành trong vòng tay của Liễu Tử Quân thì thầm lên tiếng “Chẳng có quan hệ gì sao? Chỉ e là... không hề đơn giản vậy thôi.”
Tư Đồ Vĩnh đột nhiên im lặng, nhanh chóng lao nhanh về phía trước.
Bởi vì chọn con đường heo hút để đi, đường núi khấp khỉu gập gềnh, đầy đá nhọn, sương mù dày đặc. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, mây khói thoáng xa thoáng gần đã che mờ mọi thứ, thi thoảng lại nghe tiếng chim chóc hót ca, càng cảm thấy chốn này rừng sâu nước thẳm, đáng sợ lạ thường. Thế nhưng, ngồi trên tấm lưng vững chãi của người thiếu niên cùng trưởng thành từ nhỏ, cách một lớp y phục dày dặn ta vẫn cảm nhận được cơ thịt rắn rỏi, nóng bừng và nhịp tim mãnh liệt, khỏe mạnh.
Hoặc giá, ngài đã không còn là thiếu niên khi xưa nữa rồi. Chúng ta cùng trải qua phong ba bão táp, bị ép buộc phải gánh trên vai những trọng trách đáng sợ, mặc cho đôi vai chúng ta có chịu đựng nổi hay không. Quá mệt mỏi, ta dần mơ hồ ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi nghe tiếng Tư Đồ Vĩnh bàn thảo kế hoạch cùng Liễu Tử Quân, ta mới choàng tỉnh, thấy bên trời đã lóe lên tia sáng, vùng trời phía Tây cũng bắt đầu rực lên màu xanh mát của núi rừng.
Tư Đồ Vĩnh thấy ta tỉnh dậy, liền quay sang cười nói “Vãn Vãn, chúng ta sắp xuống núi rồi. Đợi đi xuyên qua con đường núi bên đó, người của chúng ta đã chuẩn bị những con ngựa tốt nhất để tiếp ứng, chỉ còn khoảng nửa ngày nữa sẽ đến được bên sông. Tính ra, trước khi mặt trời lặn, chúng ta đã có thể tới được biên giới của Đại Nhuế.”
“Ừm.”
Ta trấn tĩnh lại rồi mỉm cười đáp “Ta đã ngủ khá lâu rồi, tinh thần cũng tỉnh táo lại nhiều. Hãy đặt ta xuống, tự ta có thể đi được.”
Tư Đồ Vĩnh do dự một hồi, lưu luyến đôi chút, sau cùng vẫn hạ ta xuống “Thực ra ta không hề mệt.”
Ta gật đầu nói “Là ta muốn xuống hoạt động gân cốt một chút.”
Lúc lại gần Liễu tử Quân xem Tương Tư ra sao, cô bé vẫn được bọc lại kín mít, khuôn mặt bé xinh lộ ra trông thật đáng yêu, xem ra cô bé ngủ rất ngon, cũng không còn phát sốt nữa.
Tư Đồ Vĩnh lặng lẽ nhìn sang, thấy ta an tâm thở phào nhẹ nhõm, mới kéo tay ta tiến lên phía trước, mỉm cười nói “Vãn Vãn, nàng hình như rất quam tâm đến đứa bé gái này?”
“Đó là một đứa bé rất hiểu chuyện...” Ta do dự một hồi rồi nói “Phụ vương của cô bé thế nào không nói đến, ít nhất đứa trẻ này đối xử với ta rất thật lòng. Từ nhỏ cô bé đã không có mẫu thân, nhưng lại nhận ta như mẫu thân ruột thịt.”
“Ừm.”
Tư Đồ Vĩnh không nói thêm gì, cúi đầu, nhíu chặt đôi mày rồi tiến lên phía trước, bộ dạng như có tâm sự.
Vượt qua con đường nhỏ xuống núi, tiếp đó lại băng qua một khu rừng rậm, trước mắt đã bắt đầu hiện lên những thôn làng nhỏ, với vài căn nhà thưa thốt. Người ngựa tiếp ứng Tư Đồ Vĩnh đều đang ẩn thân trong thôn làng trước mặt.
“Đến rồi!”
Tư Đồ Vĩnh hứng khởi kéo ta nhanh bước tiến lên, cả thân người ta đột nhiên khựng lại.
Mặt trời vừa nhô lên, làn sương mờ mịt giăng giăng khắp chốn, một chiếc bóng dài thượt đang lặng lẽ đứng trên con đường trước mặt, y phục trắng tinh thoắt ẩn thoắt hiện.
Ngài nhìn ta chăm chăm, lại quay sang nhìn Tư Đồ Vĩnh đang nắm chặt bàn tay ta, ánh mắt đen láy trong trẻo như mặt nước hồ thu, tĩnh lặng đến lạ kì, không nhận ra bất cứ hỷ nộ ái ố.
Tư Đồ Vĩnh chưa từng gặp mặt Thuần Vu Vọng, thế nhưng ngài cũng tỏ ra cảnh giác, lập tức hỏi ta “Thuần Vu Vọng ?”
Ta nhìn về thôn làng trước mặt than dài một tiếng “Vĩnh, thuộc hạ của ngài đúng là đồ ngốc nghếch.”
Đó đích thực là một ngôi làng hẻo lánh trên núi, còn những con ngựa Tư Đồ Vĩnh chuẩn bị lại toàn là thượng hạng, ít nhất cũng phải có tới bảy, tám con, những người dân ở đây tuyệt đối không thể có tiền mua nổi. Mấy ngày nay liên tục xảy ra biến cố, Thuần Vu Vọng nhất định đã đề cao cảnh giác, lưu tâm hết mọi động tĩnh xung quanh. Nếu đã tự đắc cho rằng đây là một thôn nhỏ hẻo lánh, không mấy người chú ý, đương nhiên là sẽ chẳng bận tâm che giấu hành tung, nên càng dễ dàng bị phát hiện.
Tư Đồ Vĩnh lúc này cũng đã hiểu ra, chán nản quay sang nhìn ta than dài một tiếng “Đương nhiên là chẳng thể so sánh với những thuộc hạ sắp được huấn luyện thành tinh đi theo nàng với Tư Đồ Lăng rồi.”
Ngài nói cứ như thế ta với Tư Đồ Lăng là những đại ma đầu thống soái một đám yêu tinh vậy! Ta trợn mắt lườm ngài, buông tay ra, tiến lên trước vài bước, bình thành nhìn Thuần Vu Vọng rồi nói “Chẩn Vương Điện hạ, ta muốn quay về Đại Nhuế, xin hãy nhường đường.”
Thuần Vu Vọng nhìn ta chăm chăm, mãi một lúc sau mới từ từ lên tiếng “Từ trước đến nay nàng chưa từng có ý định ở lại,, đúng không?”
Ta than thở “Tại sao ta phải ở lại? Thuần Vu Vọng, ngài cho rằng ta có lý do để ở lại nơi này hay sao?”
Ngài điềm nhiên đáp “Chuyện dìm nàng xuống đáy hồ, đoán chắc đã khiến nàng vô cùng căm hận ta.”
Ta bật cười nói “Thuần Vu Vọng, ai chịu đựng những nhục nhã do ngài ban cho lại không hận ngài, thì đó chắc chắn không phải là người thường, mà là tiện nhân.”
“Cho dù không có chuyện dìm nàng xuống đáy hồ, nàng cũng không hề có định ở lại?”
“Ở lại để bầu bạn cùng cới kẻ địch đã ức hiếp, sỉ nhục ta sao? Ngài nói xem liệu có khả năng này không?”
“Giao ước mười tháng, đương nhiên chỉ là kế hoạch hoãn binh.”
“Đúng vậy.” Ta thản nhiên nhìn thẳng vào mắt ngài “Ngài có thể bẻ sái cánh tay của ta, thế nhưng ngài không thể bẻ gãy ý chí của ta được.”
Cuối cùng, ngài chẳng thể nào bình tĩnh thêm nữa “Ta biết nàng rất kiêu ngạo. Trước giờ ta chưa từng định bẻ gãy ý chí của nàng. Có điều, nếu bẻ gãy ý chí của nàng mà có thể giữ được nàng lại, ta nhất định sẽ làm.”
Tư Đồ Vịnh im lặng bấy lâu, nghe vậy đột nhiên thét lớn “Thế nhưng ngươi vẫn chẳng thể nào giữ được.”
Ánh mắt Thuần Vu Vọng lúc này bừng lên lửa hận, đôi mắt vốn dĩ sáng trong, tuyệt đẹp giờ bỗng trở nên vô cùng đáng sợ. Thế nhưng ngài lại bước lên phía trước, nắm chặt lấy tay ta, dáng dấp vẫn cứ nhất mực dịu dàng.
Thuần Vu Vọng lúc này mới quay sang nhìn Tư Đồ Vĩnh, lặng lẽ quan sát một hồi “Hắn không phải là Tư Đồ Lăng.”
Lời này ngài muốn nói với ta, Tư Đồ Vĩnh nhỏ hơn ta hai tuổi, lại kém Tư Đồ Lăng đến năm, sáu tuổi, khí chất quý phái có thừa, nhưng chưa đủ điềm đạm, oai hùng, đương nhiên, chỉ cần nhìn qua cũng biết đây không phải là Tư Đồ Lăng.
Thế nhưng ta cũng chẳng muốn để thông tin Đương kim Thái tử Đại Nhuế xuất hiện tại biên giới Nam Lương, truyền ra ngoài, nên chỉ bình thản đáp “Ngài ấy là bạn tốt của ta.”
Thuần Vu Vọng gật đầu “Một người như nàng, có lẽ sẽ có rất nhiều thuộc hạ trung thành, thế nhưng tuyệt đối không thể nào có nhiều bạn tốt được. Nàng thấy mình quá đơn độc, muốn giữ hắn ở lại Ly Sơn để bầu bạn sao?”
Ta cười khẩy rồi đáp “Ta đích thực cảm thấy quá đơn độc, cho nên mới đưa lệnh ái theo cùng, cả đường nói chuyện với nhau, tự nhiên sẽ không còn cô quạnh nữa.”
Ngài lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Tương Tư đang nằm trong vòng tay của Liễu Tử Quân “Nàng đã cho Tương Tư dùng thuốc mê?”
Ta than dài “Ta thực sự hy vọng trong tay mình có thuốc mê. Lúc đó, ta đã dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn của mình, nhưng có chút tổn hại đến cơ thể. Tương Tư vẫn còn nhỏ tuổi, nếu trong vòng sáu canh giờ không được giải huyệt, chỉ sợ sau khi tỉnh dậy sẽ trở thành một cô ngốc, chẳng còn nhận ra phụ mẫu mình là ai đâu.”
Ta ngước lên nhìn ánh bình minh sáng rực trước mặt, đưa tay lên tính rồi nói “Ta vốn dĩ tính rằng, đến tầm chiều tối muộn mới có thể đến được bên sông, lúc đó, sẽ giải huyệt để khí huyết lưu thông, không sớm không muộn, chắc hẳn sẽ không để lại bất cứ bệnh căn nào cho tiểu Quận chúa của Chẩn Vương Điện hạ.”
Ngài nhìn ta chăm chăm, mãi lâu sau mới nói “Ta không tin.”
Nghe vậy ta không khỏi lặng người “Ngài nói gì chứ?”
Ngài dám đem tính mạng của con gái mình ra đánh cược sao? Lần trước, khi còn ở tại phủ Chẩn Vương, bắt Tương Tư để uy hiếp, ta có một thân một mình, ngài không hề có ý định thả ta cùng công chúa Thường Hy đi, Bây giờ tuy rằng ta vẫn đang ở Đại Lương, nhưng ngài nhất thời cũng chẳng thể điều động được nhiều binh mã, thuộc hạ do Tư Đồ Vĩnh mang theo lại không hề yếu ớt. Ngài dựa vào cái gì mà cho rằng bản thân có thể bảo vệ con gái bình an dưới rừng đao biển kiếm?
Ta chỉ nghe Thuần Vu Vọng bình thản lên tiếng “Ta không tin rằng nàng sẽ hạ thủ độc ác với Tương Tư. Nàng không phải tiện nhân, nàng là người.”
Thuần Vu Vọng nhìn ta chăm chú, ánh mắt sắc nhọn lạ thường, sắc đến mức khiến người đối diện không dám nhìn vào. Thế nhưng ta vẫn cứ chăm chăm nhìn về phía ngài, và lập tức nhìn thấy đôi chút thất vọng cùng bi ai hiện lên trong đôi mắt ấy, dù đã được ngài che giấu kĩ càng.
“Ta không những là người, mà còn là Tướng quân Chiếu Vũ của Đại Nhuế. Cho nên, ta không thể chịu được chuyện kẻ địch giam giữ, làm nhục bản thân. Tất cả những người làm việc có lỗi với ta, đều sẽ phải trả giá đắt.”
“Chú ý đến những bóng người ẩn hiện trong rừng, rõ ràng chúng ta đã bị Thuần Vu Vọng bao vây, ta chẳng thể khách khí thêm nữa, từ từ rút kiếm Thừa Ảnh ra khỏi vỏ. Thanh kiếm Thừa Ảnh lóe lên ánh sáng chói mắt, cực kỳ đáng sợ.
Thuần Vu Vọng không hề rút kiến, dõng dạc buông từng từ “Nàng là tướng quân Chiếu Vũ của Đại Nhuế, không sai, thế nhưng, nàng đừng quên nàng chính là một phụ nữ,một mẫu thân.”
“Phụ nữ? Mẫu thân?” Ta bật cười thành tiếng “Cải dạng nam trang, tay cầm kiếm sắt, ta đã quên hết những chuyện này rồi.”
Mũi kiếm sắc nhọn, lóe sáng không ngừng. Ánh sáng lạnh như băng đó, phản chiếu lại ánh sáng chói mắt của mặt trời, tạo nên sắc cầu vồng xán lạn. Sát khí lạnh người, tột cùng đáng sợ.
Thuần Vu Vọng nhanh chóng rút kiếm ra, chống lại thế kiếm của ta, sắc mặt lúc này ửng đỏ, ánh mắt đen láy hiện lên nỗi căm hận và phẫn nộ.
“Nàng đã hồi phục lại võ công từ lâu rồi?”
Ta không đáp, quay sang nói với Từ Đồ Vĩnh “Mau đi tìm ngựa.”
Thuần Vu Vọng nhất định đã phát hiện ngựa ở nơi này, thế nhưng không hề giết chết mấy con ngựa đó mà đem giấu ở một chỗ lân cận.
Tư Đồ Vĩnh gật đầu quay sang Liễu Tử Quân “Mau đi tìm ngựa.”
Ngài chẳng buồn bận tâm đến đám thuộc hạ, cầm kiếm đi lên phía trước, không ngờ lại muốn liên thủ cùng ta giao chiến với Thuần Vu Vọng. Chúng ta vốn dĩ đã cùng môn phái, kiếm pháp được học cũng là tương đồng. Thời niên thiếu, chúng ta thường luyện võ trên núi Tử Nha, bởi vì võ nghệ Tư Đồ Lăng cao nhất, Tư Đồ Vĩnh chẳng thể nào địch lại nên ngài thường liên thủ ta để tiếp chiêu Tư Đồ Lăng. Vậy nên khi ứng biến đối địch, chúng ta phối hợp rất ăn ý. Cách bao nhiêu năm rồi, sự ăn ý đó vẫn còn, tuy rằng lúc này thể lực ta chưa hồi phục hoàn toàn, thế nhưng liên thủ cùng Tư Đồ Vĩnh cũng không đến nỗi rơi vào thế hạ phong.
Thuần Vu Vọng giao đấu với chúng ta vài chiêu, sắc mặt từ ảo não chuyển sang phẫn nộ, thế nhưng mũi kiếm chỉ hướng về phía Tư Đồ Vĩnh, chiêu nào cũng là chí mạng.
Đây là lần đầu tiên ta thực sự chứng kiến bản lĩnh thực tài của vị Thân vương nhàn rảnh luôn được thiên hạ đồn thổi là thả hồn với gió trăng. Quả nhiên rất cao minh, tuy rằng nói là sau khi thành thân với Doanh Doanh, ngài mới luyện tập võ nghệ nghiêm túc, thế nhưng xem chừng, tài nghệ của ngài chẳng hề kém so với Tư Đồ Lăng. Cho dù ta có hồi phục thể lực hoàn toàn, đơn thương độc đấu cũng chẳng thể là đối thủ của ngài.
Còn Liễu Tử Quân sau khi nhận được chỉ lệnh của Từ Đồ Vĩnh, lập tức quay người hỏi “Ngựa đâu rồi?”
Lập tức có người rút còi thổi một hồi vang vọng. Tiếng ngựa hí tràng dài từ trong khi rừng rậm phía không xa, hiển nhiên những con ngựa này đã được huấn luyện.
Liễu Tử Quân quay đầu ra lệnh “Đi thôi, dắt ngựa đi.”
Thuần Vu Vọng đã sắp xếp người từ trước, đương nhiên không thể dễ dàng để cho người ta đến lấy ngựa, toàn bộ đội ngũ lập tức tiến lên chặn lại, bắt đầu động thủ.
Liễu Tử Quân liền thét lớn “Này, các ngươi thực sự không cần tính mạng của đứa bé gái này nữa hay sao?”
Đám cao thủ của phủ Chẩn vương lúc này nhiều hơn chúng ta gấp ba lần, thế nhưng vừa nghe thấy câu nói này của Liễu Tử Quân lập tức do dự, tuy rằng có ngăn cản, nhưng không dám hạ thủ quá nặng, vừa giữ chân, vừa đưa mắt nhìn về phía Thuần Vu Vọng, hiển nhiên là đang chờ mệnh lệnh của ngài.
Thuần Vu Vọng sầm mặt, chỉ chăm chú giao đấu với ta và Tư Đồ Vĩnh, hoàn toàn không quay sang ra hiệu cho đám thuộc hạ kia.
Ngài dám chắc ta sẽ không gây tổn thương cho Tương Tư sao? Hoặc có lẽ những ngày gần đây, ta đối xử với Tương Tư thực quá đỗi thân thiết?
Đám cao thủ thuộc phủ Chẩn Vương thấy Thuần Vu Vọng không lên tiếng chỉ thị, dần dần bắt đầu to gan, yên tâm dốc toàn lực ứng chiến.
Thị vệ của Tư Đồ Vĩnh mang theo để ứng cứu đương nhiên cũng thuộc hàng cao thủ, chỉ tiếc số lượng ít hơn, Liễu Tử Quân đang bế Tương Tư, thân thủ cao cường, cũng chẳng ai dám động thủ quá mạnh, thế nhưng những người khác đa phần đều là một địch hai, hoặc một địch ba, vô cùng vất vả, chỉ trong một lúc đã bắt đầu nghe thấy tiếng kêu thét, hai người trong số đó đã hy sinh.
Liễu Tử Quân phẫn nộ thét lớn “Thì ra Chẩn Vương Điện hạ thực sự không hề để tâm đến tiểu tạp chủng như ngươi, ta hà tất phải giữ lại để vướng víu chân nữa?”
Lời nói vừa dứt, liền thấy Liễu Tử Quân tháo chiếc áo cuốn Tương Tư rồi nhanh chóng lôi cô bé ra ngoài, đưa mũi kiếm kề sát phần cổ.
Ánh đao lóe sáng, cơ thể Tương Tư bị ném lên không trung, rồi lại rơi vào vòng tay vững chắc của Liễu Tử Quân.
“Hu...”
Tương Tư dù còn đang mê man trong giấc ngủ, vẫn thốt ra tiếng rên đau khổ, đầu nghẹo hẳn sang một bên, khuôn mặt bé xinh trắng nhợt hướng thẳng về phía chúng ta, phần cổ trắng ngần đã có một vết máu đỏ tươi, từ từ ngấm vào cổ áo trắng tinh.
Ta kinh hãi, trái tim quặn thắt, cảm thấy hơi thở nặng nề, chiêu kiếm đưa ra đã chẳng còn chút uy lực nào nữa.
Thế nhưng Thuần Vu Vọng lại càng thất sắc, không ngờ còn chẳng đỡ nổi chiêu thức hỗn loạn của ta, bị ta đâm thẳng vào vai, cũng chẳng kêu đau, người đã phi về phía Tương Tư rồi kinh hãi thét lớn “Tương Tư!”
Sắc mặt của Tư Đồ Vĩnh cũng biến sắc “Đừng có làm tổn thương đứa bé gái đó.”
Liễu Tử Quân đã cuốn gọn Tương Tư lại trong chiếc áo lớn rồi than dài “Phụ vương con bé còn chẳng thương xót, chúng ta cần gì phải vội vã? Yên tâm còn chưa chết đâu. Thế nhưng, nếu Chẩn Vương Điện hạ vẫn không chịu nhường đường, tại hạ dám đảm bảo, chúng ta chết, vị tiểu Quận chúa này cũng đừng mong sống thêm.”
Quay sang nhìn Thuần Vu Vọng, Tư Đồ Vĩnh gật đầu trong hoảng loạn “Đúng thế phải giữ lại cô bé này. Nếu phụ vương của cô bé không chịu nhường đường, thì hãy cứa thêm một kiếm nữa.”
Sắc mặt của Thuần Vu Vọng trắng cắt chẳng còn giọt máu, lúc định xông lên trước đoạt người, Liễu Tử Quân lui về phía sau một bước, chĩa mũi kiếm về phía lưng của Tương Tư “Chẩn Vương Điện hạ, nếu ngài còn tiến thêm một bước, con gái của ngài sẽ biến thành hai khúc. Bây giờ mới chỉ bị thương mất máu, nếu muốn cứu, vẫn còn kịp. Không biết sau khi đứt thành hai khúc rồi, Chẩn Vương Điện hạ tài cao lực lớn, liệu có thể tìm được Hoa Đà tái thế, may con gái ngài lại thành một người hoàn chỉnh nữa không?”
Câu nói này của Liễu Tử Quân không chỉ riêng Thuần Vu Vọng, ngay cả ta nghe thấy cũng run rẩy toàn thân, hoàn toàn không thể nào hít thở bình thường được.
Tư Đồ Vĩnh dường như cũng biết ta rất lo lắng cho Tương Tư, nhanh chóng đi ra phía sau Liễu Tử Quân, nhìn vào trong lòng hắn, rồi nhìn ta bằng ánh mắt an ủi, rõ ràng như đang muốn ám chỉ, Tương Tư lúc này không có vấn gì lớn cả.
Ta an tâm lại hơn trước, chỉ là trong đầu vẫn cứ hiện lên khuôn mặt trắng nhợt của Tương Tư khi nãy, vết thương đầy máu, khoảnh khắc tay chân ta lạnh giá, trước đây ta đã bao lần bị thương gần chết, cũng không hề cảm thấy hoảng sợ như lúc này.
Thuần Vu Vọng đã không còn dám tiến lên trước nữa, quay đầu nhìn ta bằng ánh mắt căm hận.
Ta giả bộ trấn tĩnh, từ từ lên tiếng “Thuần Vu Vọng, ngài cũng nên tỉnh mộng rồi đấy. Từ trước tới nay ta không phải là Doanh Doanh, cũng vĩnh viễn không bao giờ là Doanh Doanh của ngài. Ta rất yêu quý Tương Tư, thế nhưng ta hoàn toàn không phải mẫu thân ruột thịt của cô bé. Nếu phụ vương của cô bé còn tiếp tục chặn đường, ta cũng khó tránh khỏi việc làm tổn thương đến Tương Tư. Cùng lắm thì vào tiết thanh minh hàng năm, ta sẽ thắp thêm vài nén hương tưởng nhớ Tương Tư thôi.”
Nỗi căm hận và phẫn nộ trong ánh mắt Thuần Vu Vọng dần mất đi, thay vào đó là nỗi hoang mang và bi thương cực độ.
Ngài mỉm cười thê lương nói “Không sai, nàng không phải là Doanh Doanh. Nếu thực sự là Doanh Doanh, ở cạnh bên nhau lâu như vậy, làm sao mà đến tận lúc này vẫn chưa thể gọi thiên chức mẫu tử vốn có trong lòng nàng ra được chứ? Ngay cả Tương Tư mà nàng cũng hạ thủ.... Chỉ trách ta quá đỗi ngu xuẩn và si dại, cứ tự gạt bản thân hết lần này đến lần khác, cứ nhận nhầm người... hết lần này đến lần khác.”
Sắc mặt ngài trắng nhợt, ánh mắt đen sậm đến mức ánh nắng mặt trời chói chang cũng chẳng thể xua tan đi nỗi đơn côi đến tuyệt vọng.
Ta cầm chặt thanh kiếm, không chịu được định xuất thủ, hòng kìm nén cảm xúc thực sự trong lòng. Nỗi đau đớn quặn thắt truyền lên từng cơn khiến thị lực ta lúc tỏ lúc mờ. Thế nhưng tại sao ta cũng cảm thấy đau đơn? Vì người đàn ông này? Hay là vì đứa trẻ đó? Có lẽ, chỉ là vì Tương Tư?
Con người đâu phải cây cỏ, làm sao có thể vô tình? Cô bé luôn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ta, lại ngoan ngoãn, đáng yêu là thế, thậm chí từng xả thân cứu mạng ta, ngô nghê dùng thân thể bé nhỏ của mình chặn đi mọi tai kiếp dồn dập giáng xuống người ta.
Đúng vậy, ta chỉ yêu quý Tương Tư, thương xót Tương Tư, đích thực là không nỡ để cô bé bị thương, càng không nỡ để cô bé chết. Ta chỉ là đang thương xót cho vết thương vẫn còn đang chảy máu trên cổ của Tương Tư mà thôi. Ta phân tích rõ ràng cảm giác đau đớn trong lòng xuất phát từ đâu, cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Tử Quân lại tiếp tục nói với Thuần Vu Vọng “Sao đây hả, Chẩn Vương Điện hạ? Còn dây dưa mãi, máu của con gái ngài chảy hết rồi, muốn cứu cũng chẳng còn cách nào khác đâu.”
Thuần Vu Vọng nắm chặt thanh kiếm, vết thương trên vai khiến y phục màu trắng loang lổ máu, trông chẳng khác nào một bông mẫu đơn đặt giữa màn tuyết trắng xóa, chói mắt đến lạ thường.
Ngài mỏi mệt nhắm mắt lại rồi nói “Được rồi, mau đặt Tương Tư xuống, ta sẽ để cho các ngươi đi.”
Liễu Tử Quân liền nói “Vậy thì, phiền Chẩn Vương Điện hạ cho người dắt ngựa tới đây cho chúng ta.”
Thuần Vu Vọng nhìn về phía sau, đám thuộc hạ tâm phúc liền hiểu ý, vừa lui ra, vừa sắp xếp người dắt ngựa lại. Chỉ một lúc sau, chín con tuấn mã đã được người ta dắt tới.
Ta đẩy Tư Đồ Vĩnh rồi thầm lên tiếng “Các ngài đi trước đi.”
Tư Đồ Vĩnh liền quay đầu lại, ra lệnh cho tất cả mọi người phía sau “Các ngươi đi trước đi.”
Liễu Tử Quân lại mỉm cười nói “Chúng ta cùng đi thôi. Chúng ta còn phải phiền tiểu Quận chúa tiễn một đoạn đường, chẳng phải sao?”
Vừa nói dứt lời, hắn liền bế lấy Tương Tư, nhảy lên ngựa trước.
Tư Đồ Vĩnh do dự một hồi, nắm lấy tay ta, đỡ lưng ngựa, sau đó mới nhảy lên một con ngựa khác ở phía sau.
Trước khi ta nắm chắc dây cương để ngựa tiến lên, bên tai liền nghe thấy tiếng gió rít, còn chưa quay đầu lại, đã thấy ánh kiếm sáng lóa bay tơi, đâm thẳng vào phía trọng yếu trước ngực, vô cùng đáng sợ.
Chính là Thuần Vu Vọng. Ta nghiêng ngựa tránh, không suy nghĩ nhiều cũng gương kiếm phản kích, mũi kiếm của ngài đã vòng tới, chém đứt dây cương trong tay ta. Ánh kiếm sáng lóa vút qua thân ngựa, sát khí đằng đằng.
Ngựa bị kinh hãi, hí một tràng dài rồi bật ngửa lên. Ta chẳng thể nào đứng vững, đành nhảy xuống ngựa, tiếp tục đối địch cùng Thuần Vu Vọng.
Liễu Tử Quân quay đầu nhìn lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi, đột nhiên lại giơ Tương Tư lên rồi thét “Thuần Vu Vọng, ngài thực sự không cần tính mạng con gái mình nữa sao?”
Trái tim ta thắt lại đau đớn, lại không nỡ nói thẳng ra bảo Liễu Tử Quân đừng làm hại đến Tương Tư. Lúc này bên cạnh có người phi ngựa vụt qua, chính là Tư Đồ Vĩnh đang tiến lại trợ chiến.
Kết giao nhiều năm nay, ngài nhận ra được ta rất lo lắng cho đứa trẻ đó, nên mới âm thầm ra hiệu phải bảo vệ, lúc này qua đó, đoan chắc là muốn ngăn cản Liễu Tử Quân không được nhất thời tức giận mà đoạt đi tính mạng của Tương Tư.
Thế nhưng trong lòng ta tuy đoán vậy, nhưng lại chẳng dám đoán chắc tuyệt đối, vừa thấp thỏm nhìn về phía Liễu Tử Quân, lại vừa phải đối phó với mũi kiếm càng lúc càng thêm đáng sợ của Thuần Vu Vọng. Sau cùng ta đành cứng họng lên tiếng “Thuần Vu Vọng, ngài đừng ép ta phải làm tổn hại đến Tương Tư,”
“Nàng đã gây tổn hại đến Tương Tư rồi.” Giọng ngài trầm lắng mà tràn đầy nỗi tuyệt vọng, mũi kiếm sắc lạnh phát ra thứ sát khí điên cuồng thúc ép tất cả mọi người và vật ở xung quanh. Ngài lúc này hoàn toàn khác xa so với con người ôn nhu, thanh nhã mà ta gặp hàng ngày.
Trái tim ta lại càng quặn thắt đáng sợ, vốn có thể chống đỡ lại những chiêu công kích của ngài, nhưng lại cảm thấy khí huyết thiếu hụt, miễn cưỡng lên tiếng “Đừng ép ta lấy đi tính mạng của Tương Tư.”
“Nàng có thế lấy đi tính mạng của Tương Tư.” Ngài lạnh lùng lên tiếng “Ta thực sự không tin, lòng dạ nàng lại sắt đá như vậy. Ta lại càng không tin, nếu Tương Tư yểu mệnh chết sớm, người đau đớn, thương tâm lại chỉ có mỗi mình ta. Nếu thực sự là vậy, ba năm ân ái bên rừng mai đó, ta sẽ coi như là giấc mộng hão huyền mà thôi.”
Ba năm ân ái bên rừng mai đó...
Cái đó thì có liên quan gì đến ta chứ?
Ta định nhìn ngài bật cười chế giễu, thế nhưng ánh mắt ngài đen sậm dường như muốn đẩy tất cả mọi người vào màn đêm vô biên, đáng sợ. Trong bóng đêm đen đó đột nhiên lại hiện lên ngọn lửa rạo rực, sáng ngời như máu, lặng lẽ thiêu đốt con người trong đớn đau.
Tư Đồ Vĩnh sau khi phi lại, Liễu Tử Quân đoán chắc đã nhận được chỉ thị, bế chắc Tương Tư trong lòng, tuy vẫn kề mũi kiếm trên cổ, thế nhưng mãi chẳng dám động thủ. Còn các thị vệ tâm phúc của Thuần Vu Vọng tuy chiếm thế thượng phong tuyệt đối về số lượng, thế nhưng mắt nhìn tiểu Quận chúa đang nằm trong nguy hiểm, không ai dám manh động. Tất cả bọn họ chỉ âm thầm tiến lên, lặng lẽ chặn đường thoát thân phía sau của chúng ta, cũng ngăn cản luôn khả năng người nước Nhuế tới trợ giúp ta.
Thể lực của ta chưa hồi phục hoàn toàn, đương nhiên không thể là đối thủ của Thuần Vu Vọng, trong lúc miễn cưỡng đối chọi, liền bị đẩy lùi ra phía sau liên tục
Điều đáng sợ hơn là, lúc này lòng ta đột nhiên rối loạn vô cùng. Cho dù dẫn quân đối diện với cái chết, thế nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy rối loạn, hoang mang như lúc này. Ta lúc này cứ như thể đã bị mũi kiếm sắc lạnh của ngài đâm thẳng vào tim, đau đớn đến mức hít thở khó khăn.
Ngài hoàn toàn không hề giảm lực khi ta liên tục lui bước, chiêu thức đưa tới liên tục, chiêu nào cũng hiểm độc, thực sự không buồn quan tâm đến Tương Tư mà chỉ một lòng muốn lấy mạng ta.
Mắt nhìn tay áo của ngài tung lên, bảo kiếm nghiêng nghiêng bay tới, lực đạo mạnh mẽ, mang theo cảm giác bi thương mà ai oán, nhưng cũng tràn đầy sự bình thản, ung dung. Lạnh lùng, oai dũng, có ngạo khí cốt cách, ta chẳng ngờ được mình lại bị bao chặt trong thứ không khí thoang thoảng mùi hương thầm của hoa mai đó.
Thuận theo thế kiếm của ngài, ta nhanh chóng vòng qua, không lùi mà tiến, nhìn như đang đâm thẳng về phía trước mũi kiếm của ngài, nhưng thực ra khi lớp y phục chạm tới, ta đaã nghiêng người tránh ra, sau đó lại chuyển mũi kiếm, không hề do dự đâm thẳng vào trước ngực ngài...
Trăng lạnh tựa khói, mỹ nhân tựa ngọc, nhất tiếu khuynh thành, nhất kích trí mạng...
Đây chính là tuyệt chiêu mà trước nay ta chưa từng nghĩ tới, vậy mà sử dụng ra lại rất thuần thục, với thực lực vốn có của mình, ta hoàn toàn không thể nào phát hiện được điểm sơ hở trong kiếm pháp của ngài, mà đâm thẳng vào trước ngực như vậy được...
Lồng ngực ngài rất mềm, chẳng hề cứng cáp giống như kiếm khí bá đạo ban nãy. Thấy mũi kiếm xuyên từ trước ngực ra tận sau lưng, ta đột nhiên có ảo gíac như thể đang nằm mơ vậy. Trong ảo giác không biết là đáng sợ hay đáng mừng, ánh mắt ngài vẫn cứ trong trẻo. Thứ tâm trạng không biết là tuyệt vọng hay hy vọng hiện lên trong đôi mắt quen thuộc mà dịu dàng, che đi hết thảy mọi đớn đau khi bị mũi kiếm xuyên ngực.
“Điện hạ!”
“Điện hạ!”
Thành bại sống chết nghịch chuyển chỉ trong phút chốc, tất cả người trong phủ Chẩn Vương đều la lên thất thanh, vội vã xông tới ứng cứu.
Cả người ta như bị tuyết băng vây lấy, lạnh giá mà tê dại, thậm chí còn lạnh hơn cả ngày hôm đó, khi bị ngoài dìm xuống nước hồ giá băng. Lúc hoảng loạn rút mũi kiếm, ta thấy máu ngài bắn ra như suối chảy, vương đầy lên mặt ta, ngay cả chiếc dây đeo kiếm mà ngài tặng cho ta cũng ngấm đầy máu tanh.
Ta lùi về phía sau một bước, nhìn mũi kiếm vẫn đang chảy máu của mình, lại nhìn vào người đàn ông yếu đuối khom người, mơ màng đến mức đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Ngài ngã vào cánh tay của Tiểu Thích, hai mắt nhìn ta chăm chăm, không hiểu là lạnh giá hay rạo rực, thế nhưng lại chẳng thấy chút oán hận nào hết.
Ngài cong miệng mỉm cười, miệng chảy máu tươi, nhưng vẫn cố gắng lẩm bẩm một câu “Hương ... hương thầm...”
Hương thầm3 ....Hương thầm gì chứ?
( 3. Ầm hán việt là Ám Hương)
Bên tai ta dường như lại truyền đến tiếng cười của một phụ nữ, kèm theo tiếng đao kiếm va chạm, rõ rệt mà khoan khoái, không hề chứa chút sát khí nào cả. Lắng tai nghe kĩ, đây rõ ràng là tiếng gió rít trong rừng, nào phải người phụ nữ nào đó đang cười?
Nhìn vết thương đang không ngừng chảy máu của ngài, lồng ngực ta bí bức như đang bị thứ gì đó đè nặng, lên không được mà xuống chẳng xong, ta đứng ngây ra như khúc gỗ trước mặt ngài, chẳng nói được lời nào.
Sắc mặt ngài càng lúc càng trắng nhợt, ánh mắt dần mất đi ánh sáng quyến rũ mọi khi, thế nhưng dường như vẫn chưa cam lòng, ngài vẫn nhìn chăm chăm về phía ta, cố gắng thốt ra mấy từ “Kiếm pháp....Ám Hương...”
Hơi thở của ngài nặng nề, thế nhưng chẳng thể nào che lấp được tiếng máu nhỏ từ mũi kiếm ta xuống đất.
Vô thức nhấc kiếm lên, ta tùy tiện lau vào vạt áo bên trái của mình, hoàn toàn không nhận ra hành động của mình lúc này nực cười và bỉ ổi đến mức nào. Ta chẳng thể nào giả bộ như không thấy được bộ dáng đau thương mà thê lương của ngài.
Tiểu Thích hoảng loạn lấy thuốc trị thương rắc lên vết thương của Thuần Vu Vọng, cố gắng để ngăn máu không chảy thêm nữa, lại thét lớn về phía các thị vệ khác “Giết chết bọn chúng. Giết chết hết bọn chúng để báo thù cho Điện hạ.”
Ta nghĩ mình nên nắm chắc kiếm để chuẩn bị đối kháng. Thế nhưng không biết tại sao, vào lúc đó, thanh kiếm Thừa Ảnh đã bao năm theo ta chinh chiến, lại nặng tựa ngàn cân. Chẳng ngờ, ta không thể nhấc nổi nó lên nữa.
Ta cứ đứng bất động mãi nơi đó, mắt nhìn những viên thị vệ kia đang cầm theo binh khí tấn công về phía mình. Thế nhưng đao kiếm của bọn họ hoàn toàn không làm ta tổn thương.
“Dừng...dừng tay.”
Là Thuần Vu Vọng, chính là Thuần Vu Vọng đang sắp đối diện với tử thần đã trút nốt sức còn lại trong mình để ngăn cản đám thuộc hạ của mình.
Ngài gằn sức , càng khiến cho vết thương chảy máu nhiều hơn, bàn tay Tiểu thích đã chẳng thể ngăn lại được, máu tươi không ngừng chảy ra tuôn theo kẽ tay, như những dòng thác nhỏ, nhuộm đỏ cả mảng áo trắng của ngài.
Lồng ngực của ngài phập phồng, sắc mặt trắng nhợt không còn giọt máu, nhưng vẫn dõng dạc đưa lời “Hãy để bọn họ đi.”
“Điện ....Điện hạ.”
Đừng nói là đám thị vệ tâm phúc của ngài, ngay chính ta khi nghe thấy câu đó, cũng chẳng dám tin vào tai mình nữa. Ta đã đâm kiếm thẳng vào lồng ngực ngài, vậy mà ngài vẫn chịu để cho ta đi. Lại còn để ta mang theo con gái bảo bối của mình cùng ra đi nữa?
Đôi mắt ngài cong cong tạo thành một đường chỉ, khuôn mặt nở nụ cười nhạt nhòa mà bi ai.
Ngài cố gắng nói rõ từng chữ một “Vãn Vãn, hãy cố gắng chăm sóc Tương Tư thật tốt. Tương Tư ... đã không còn phụ vương nữa, không thể nào mất nốt cả mẫu thân...”
“Thuần Vu ... Vọng...”
Ta phải cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng cất lời gọi tên ngài, nhưng thanh âm nghẹn ngào mà không rõ, dường như cảm giác cay xè, ướt đẫm trên hốc mắt và cánh mũi đã che đi giọng nói của bản thân.
Ngài nhìn ta, ánh mắt chăm chú, đôi mắt đen láy long lanh đẫm lệ, bảo kiếm trong ta cũng đã rơi xuống đất.
“Vọng ... trọng đời trọn kiếp chỉ ngưỡng vọng về một người... Vãn Vãn, nếu có thể quay lại một lần nữa, ta ... tuyệt đối sẽ không đợi nàng.”
Ngài nói xong, lại nhếch mép cười, cười đến mức bật ho thành tiếng. Máu vẫn không ngừng chảy bên khóe miệng trong tiếng cười thê lương của ngài.
Ánh mắt ta lúc này đã nhạt nhòa vì nước mắt, ngây dại tiến lên trước một bước, đang định ôm lấy ngài, sau lưng đột nhiên hẫng hụt, cả người đã bị tóm lên không trung.
Tiếng ngựa hí vang, Tư Đồ Vĩnh đã ôm chặt lấy ta, cho ngựa quay đầu, vừa phi thẳng lên phía trước, lại vừa vứt lại một bình ngọc ngỏ “Hãy cho ngài ấy dùng thứ này, có lẽ... vẫn còn chút hy vọng.”
Thuần Vu Vọng đã nói là để chúng ta đi, thế nên những thị vệ tâm phúc trong phủ Chẩn Vương cũng không ngăn cản chúng ta nữa. Huống hồ, thương thế của Thuần Vu Vọng lúc này đang vô cùng trầm trọng, bọn họ cần phải cấp cứu người gấp, trong lúc hoảng loạn đương nhiên chẳng còn tâm sức mà đuổi theo chúng ta nữa, vậy nên, công cuộc trốn thoát đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng. Trời còn chưa tối, chúng ta đã ra khỏi biên giới Đại Lương, thông qua con đường nhỏ, tìm thấy chiếc thuyền đã sắp xếp từ trước, lặng lẽ qua sông, coi như đã có thể trơ về biên cương Đại Nhuế.
Cùng lúc đó, ta vẫn đang chìm lắng trong trân chiến trước đó, toàn thân chẳng còn chút sức lực, cùng cưỡi trên một con ngựa với Tư Đồ Vĩnh, thế nhưng trong đầu chỉ toàn là bộ dạng hấp hối của Thuần Vu Vọng. Áo trắng nhuốm đầy máu tươi, màu đỏ không may mắn, ngài nhìn ta bằng ánh mắt đau đớn mà tuyệt vọng.
Ngài nói “Trọn đời trọn kiếp chỉ ngưỡng vọng về một người”
Ngài nói “Nếu có thể quay trở lại một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không đợi nàng.”
Ngài nói “Tương Tư đã không còn phụ vương nữa, chẳng thể nào mất nổi cả mẫu thân.”
Lục phủ ngũ tạng của ta đau nhói như bị thứ gì đó đập mạnh, nỗi đau đó thực sự là khó mà chịu được, ngay cả đôi mắt cũng cay xè, nhạt nhòa, dường như có thứ gì đó chọc vào khiến nước mắt cứ tuôn trào liên tục.
Tư Đồ Vĩnh bình thường hành sự bất cần, thờ ơ, thế nhưng lúc này lại chu đáo, tỉ mỉ. Khi nhận thấy không có truy binh, ngài lập tức ra lệnh mọi người xuống ngựa, trước tiên để Tương Tư dùng chút thuốc mê, lại giải huyệt đạo trên người, sau đó rắc thuốc lên vết thương trên cổ.
Lúc tiếp tục lên đường, ngài nói với ta “Tương Tư không sao cả. Tử Quân hành sự rất biết chừng mực, chỉ rạch một vết rất nông trên cổ, nhiều lúc cũng chỉ năm, ba ngày là lành lại thôi, thậm chí còn chẳng để lại sẹo.”
“Ừm.”. Ta lên tiếng đáp lại “Thực ra, cô bé với ta cũng chẳng có quan hệ gì cả, đúng không nào.”
Tư Đồ Vĩnh thoáng im lặng, rồi khẽ than “Ừm, trẻ con vô tội, nàng chỉ dễ dàng mềm lòng trước trẻ con mà thôi.”
“Có lẽ ... chỉ là vậy...”
Ta thở phào nhẹ nhõm. Thực ra, ta hoàn toàn không phải là mềm lòng.
Thế nhưng đứa trẻ đó thực sự một lòng một dạ đối tốt với ta. Cô bé thậm chí còn ngô nghê dùng cách thức ngây thơ mà xuẩn ngốc của mình để cứu ta một mạng. Ta đối xử tốt với cô bé, thực ra là điều vô cùng bình thường. Ta đích thực phải nuôi dưỡng cô bé thành người như thể con cái ruột của mình vậy.
Chỉ sợ là Tương Tư ... đã mãi mãi mất đi người phụ vương ruột thịt, yêu thương và trân trọng mình nhất trên thế gian này.
Tối hôm đó, ta nghỉ ngơi tại một khách điếm trong biên giới Đại Nhuế, thay bộ y phục sạch sẽ, bảo người cuốn gọn bộ y phục bẩn thỉu đầy máu tanh vứt đi, sau đó cúi đầu nhìn vào sợi dây đeo trên thanh kiếm Thừa Ảnh.
Trên những họa tiết đen nâu, nụ hoa mai thanh tú đã ngấm đầy máu tươi, không còn được như lúc ban đầu nữa.
Ta tháo sợi dây xuống, vốn định đem vứt đi. Tần gia cũng được coi là môn hộ phú quý nhất nhì tại Đại Nhuế, muốn bao nhiêu chiếc dây đeo kiếm sang trọng, đắt tiền hơn mà chả có? Hà tất phải giữ lại một sợi dây đeo kiếm chứa đựng đầy những kí ức không vui?
Thế nhưng ta do dự một hồi, lại sai người đem giặt sạch hết vết bẩn cùng máu dính trên đó đi. Sau mấy lần giặt, sắc máu trong chậu đã dần nhạt đi. Cầm sợi dây ướt nước lên ngắm kĩ trước nến, ta vẫn ngửi thấy hương mai thoang thoảng, sắc ngọc ánh lên, ngạo cốt, thanh nhã, những giọt nước rơi xuống cứ như thể ai đó đang âm thầm rơi lệ, nhưng lại khiến người ta đau đớn hơn cả khi gào khóc thành tiếng.
Ta lặng lẽ đeo nó lên thanh kiếm Thừa Ảnh, rồi đặt thanh kiếm lên đầu giường, sau đó mới đến thăm Tương Tư vẫn còn đang say sưa trong giấc ngủ.
Gương mặt cô bé đỏ hồng, sờ lên thấy vẫn còn hơi sốt nhẹ, may mà vầng trán đã không còn nóng như trước, không hề phát sốt sau một chặng đường dài vất vả. Vết thương trên cổ cô bé đích thực không sâu, chỉ là một đường dài mờ nhạt, đã không còn chảy máu, chỉ là nó hơi dài, khiến người ta nhìn mà xót ruột quặn lòng. Ta thận trọng vuốt ve khuôn mặt đáng yêu đó, chỉ sợ dùng sức mạnh quá, sẽ khiến cô bé thức dậy.
Phụ vương của cô bé, người đàn ông hơn hai tháng nay khiến ta phải nghiến răng chịu đựng sớm chiều ở bên, đã bị ta đâm kiếm qua ngực.
Đã từng căm hận, đã từng phẫn nộ, đã từng đau lòng, cũng từng âm thầm thề rằng nhất định phải báo thù, thế nhưng cho dù ngài đã từng lạnh lùng hạ lệnh dìm ta xuống đáy hồ băng giá, ta vẫn chẳng ngờ một ngày, mình lại đâm kiếm xuyên qua lồng ngực ngài.
Còn nữa...Sau khi bị ta đâm trúng, ngài đã nói những gì? Kiếm pháp Ám Hương?
Nếu ta nhớ không nhầm, khi còn ở trong phủ Chẩn Vương, lúc ngài kể câu chuyện Doanh Doanh cho ta, ngài đã từng nói, bọn họ từng hợp sức sáng tạo ra một bộ kiếm pháp. Bộ của ngài gọi là Sơ Ảnh, còn của Doanh Doanh gọi là Ám Hương.
Kiếm pháp Ám Hương... Lẽ nào thứ kiếm pháp mà ta vô thức sử dụng có thể hóa giải nguy cơ thất bại đó, lại giống hệt như thứ kiếm pháp Ám Hương của Doanh Doanh?
Đó thực sự chỉ là trùng hợp? Suy ngẫm kĩ lại chiêu thức ngài thi triển, cùng với chiên kiếm ta sử dụng trong vô thức khi đó, thực sự khiến ta mệt mỏi.
Chiêu thức đó, ta sử dụng thuần thục dễ dàng, phương hướng, tốc độ, lực đạo đều hoàn mỹ, cứ như thể đã luyện tập rất nhiều lần trước kia chứ tuyệt đối không phải trong lúc lâm nguy, đột nhiên cơ trí mà nghĩ ra được. Thế nhưng suy ngẫm kỹ càng, ta hoàn toàn không thể nhớ được mình đã học được chiêu kiếm như vậy từ khi nào và ở đâu.
Quả nhiên như những gì ta đã dự liệu, Hoắc Vương Thuần Vu Thái sau khi thanh trừ hết mọi địch thủ, liền lên ngôi xưng đế, lấy hiệu là Thừa Bình. Ngài liền đưa lời giải thích như sau : Do Nguyên Quang Đế tin lầm triều thần, bị tiểu nhân hãm hại, Hoắc Vương Thuần Vu Thái đưa quân dẹp loạn có công, lại được Thái hậu ủng hộ, lên tiếp vị Hoàng đế. Thế nhưng Tư Đồ Vĩnh lại nghe ngóng được thông tin chính xác đằng sau rằng, lần chính biến lần này là do Lý Thái hậu âm thầm ra lệnh cho ba người con còn lại của mình gây nên.
Lý Thái hậu là một người phụ nữ háo thắng, sau khi Thuần Vu Thạnh tiếp vị, cũng thường lộ diện can thiệp vào chính sự. Thuần Vu Thạnh tính tình nóng nảy, ban đầu còn có thể chịu đựng được, thời gian lâu dần, khó tránh nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Lại cộng thêm, sau lưng cả hai thường có người đưa lời ly gián. Hoắc Vương, Vinh Vương do bị huynh trưởng xa lánh, nghi kị, cũng vô cùng oán hận, trong khi đó, mấy năm gần đây Hoàng thượng và Thái hậu thường xảy ra nhiều tranh chấp. Hoàng hậu của Thuần Vu Thạnh vốn là cháu gái của Lý Thái hậu, dung mạo tầm thường, nhưng lại ghen tuông, đanh đá.Thuần Vu Thạnh phế bỏ làm phi, chuẩn bị lấy công chúa Thường Hy về đưa lên ngôi Hoàng hậu. Hành động này e rằng cũng chỉ vì muốn thị uy với Lý Thái hậu. Lý Thái hậu muốn bảo vệ cháu gái mình, liền gọi Hoàng đế đến dạy bảo, không ngờ Thuần Vu Thạnh lại đưa lời khích bác, còn khuyên mẫu hậu nên biết giữ đúng bổn phận của phụ nữ, an tâm tịnh dưỡng ở cung Từ Thọ, khiến cho Lý Thái hậu tức quá sinh bệnh.
Lý Thái hậu cũng là một nhân vật vô cùng đáng sợ, vất vả cả một đời mới đi được đến hôm nay, làm sao mà nhẫn nhịn được cơn giận này? Bên ngoài giả vờ ốm bệnh, không màng chuyện triều chính, nhưng lại lặng thầm truyền mật chỉ cho ngoại tộc Lý thị cùng với ba người con khác là Hoắc Vương, Vinh Vương và Chẩn Vương, diệt trừ tên nghịch tử bất hiếu, lập Hoắc Vương lên làm Hoàng đế.
Câu nói mẫu tử tình thâm, cốt nhục liền tâm, rốt cuộc vẫn chẳng thể nào vượt qua nổi vinh hoa phú quý có thể khiến con người ta mất hết lương tri.
Ta liền hỏi “Tân đế đăng cơ, Vinh Vương, Chẩn Vương chắc cũng được phong thưởng hậu hĩnh chứ?”
Tư Đồ Vĩnh liền nói “Đúng thế, châu ngọc, mỹ nhân, đất phong, tất cả đều không thiếu. Bọn họ vốn dĩ đã là hoàng đệ, được phong làm thân vương, chức quan nào có thể to hơn được nữa. Nhớ lại lúc xưa, Thuần Vu Thái vẫn luôn chê trách Thuần Vu Thạnh nghi ngờ lòng dạ của mấy huynh đệ họ, không chịu trọng dụng đúng tài năng của mỗi người. Thế nhưng đến khi hắn lên tiếp vị, lại để cho Thập Nhất đệ Thuần Vu Hạo thượng võ quản lý bộ hộ, để cho Thuần Vu Vọng cả ngày chỉ biết gởi tình với gió trăng quản lý bộ binh.”
“Thuần Vu Vọng... nhậm chức tại bộ binh?”
“Đúng vậy. Chức vị Binh Bộ Thượng Thư này không phải là nhàn rỗi, trước kia do Nguyên Quang Đế đích thân nắm giữ. Thuần Vu Vọng tuy rằng được phong chức, nhưng lại rất ít khi ở kinh thành, nếu không có chuyện gì quan trọng, thì đều để cho các Binh Bộ Thị Lang xử lý, chỉ cần chép lại một bản đem nộp cho hắn là được rồi. Nếu có chuyện gấp, Binh Bộ Thượng Thư không có tại đó, hai vị Binh Bộ Thị lang sẽ trực tiếp báo cáo lên Hoàng thượng chờ lệnh. Vậy nên bộ binh này vẫn còn nằm dưới sự quản lý trực tiếp của Thuần Vu Thái mà thôi.”
Ta trầm ngâm lên tiếng “Vĩnh, ngài cho rằng...Thuần Vu Vọng thực sự là loại người gửi tình với gió trăng, cam nguyện sống đơn côi nơi rừng sâu núi thẳm này sao?”
Tư Đồ Vĩnh lặng người rồi nói “Hắn ta là người thế nào, chẳng có liên quan gì đến chúng ta đúng không? Đợi khi nào chúng ta quay về Đại Nhuế, thì còn ai thèm quan tâm đến Đại Lương này kẻ tranh người đấu đến kinh thiên động địa thế nào chứ.”
Ta quay sang nhìn Tương Tư đang nằm ngủ ngon lành trong vòng tay của Liễu Tử Quân thì thầm lên tiếng “Chẳng có quan hệ gì sao? Chỉ e là... không hề đơn giản vậy thôi.”
Tư Đồ Vĩnh đột nhiên im lặng, nhanh chóng lao nhanh về phía trước.
Bởi vì chọn con đường heo hút để đi, đường núi khấp khỉu gập gềnh, đầy đá nhọn, sương mù dày đặc. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, mây khói thoáng xa thoáng gần đã che mờ mọi thứ, thi thoảng lại nghe tiếng chim chóc hót ca, càng cảm thấy chốn này rừng sâu nước thẳm, đáng sợ lạ thường. Thế nhưng, ngồi trên tấm lưng vững chãi của người thiếu niên cùng trưởng thành từ nhỏ, cách một lớp y phục dày dặn ta vẫn cảm nhận được cơ thịt rắn rỏi, nóng bừng và nhịp tim mãnh liệt, khỏe mạnh.
Hoặc giá, ngài đã không còn là thiếu niên khi xưa nữa rồi. Chúng ta cùng trải qua phong ba bão táp, bị ép buộc phải gánh trên vai những trọng trách đáng sợ, mặc cho đôi vai chúng ta có chịu đựng nổi hay không. Quá mệt mỏi, ta dần mơ hồ ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi nghe tiếng Tư Đồ Vĩnh bàn thảo kế hoạch cùng Liễu Tử Quân, ta mới choàng tỉnh, thấy bên trời đã lóe lên tia sáng, vùng trời phía Tây cũng bắt đầu rực lên màu xanh mát của núi rừng.
Tư Đồ Vĩnh thấy ta tỉnh dậy, liền quay sang cười nói “Vãn Vãn, chúng ta sắp xuống núi rồi. Đợi đi xuyên qua con đường núi bên đó, người của chúng ta đã chuẩn bị những con ngựa tốt nhất để tiếp ứng, chỉ còn khoảng nửa ngày nữa sẽ đến được bên sông. Tính ra, trước khi mặt trời lặn, chúng ta đã có thể tới được biên giới của Đại Nhuế.”
“Ừm.”
Ta trấn tĩnh lại rồi mỉm cười đáp “Ta đã ngủ khá lâu rồi, tinh thần cũng tỉnh táo lại nhiều. Hãy đặt ta xuống, tự ta có thể đi được.”
Tư Đồ Vĩnh do dự một hồi, lưu luyến đôi chút, sau cùng vẫn hạ ta xuống “Thực ra ta không hề mệt.”
Ta gật đầu nói “Là ta muốn xuống hoạt động gân cốt một chút.”
Lúc lại gần Liễu tử Quân xem Tương Tư ra sao, cô bé vẫn được bọc lại kín mít, khuôn mặt bé xinh lộ ra trông thật đáng yêu, xem ra cô bé ngủ rất ngon, cũng không còn phát sốt nữa.
Tư Đồ Vĩnh lặng lẽ nhìn sang, thấy ta an tâm thở phào nhẹ nhõm, mới kéo tay ta tiến lên phía trước, mỉm cười nói “Vãn Vãn, nàng hình như rất quam tâm đến đứa bé gái này?”
“Đó là một đứa bé rất hiểu chuyện...” Ta do dự một hồi rồi nói “Phụ vương của cô bé thế nào không nói đến, ít nhất đứa trẻ này đối xử với ta rất thật lòng. Từ nhỏ cô bé đã không có mẫu thân, nhưng lại nhận ta như mẫu thân ruột thịt.”
“Ừm.”
Tư Đồ Vĩnh không nói thêm gì, cúi đầu, nhíu chặt đôi mày rồi tiến lên phía trước, bộ dạng như có tâm sự.
Vượt qua con đường nhỏ xuống núi, tiếp đó lại băng qua một khu rừng rậm, trước mắt đã bắt đầu hiện lên những thôn làng nhỏ, với vài căn nhà thưa thốt. Người ngựa tiếp ứng Tư Đồ Vĩnh đều đang ẩn thân trong thôn làng trước mặt.
“Đến rồi!”
Tư Đồ Vĩnh hứng khởi kéo ta nhanh bước tiến lên, cả thân người ta đột nhiên khựng lại.
Mặt trời vừa nhô lên, làn sương mờ mịt giăng giăng khắp chốn, một chiếc bóng dài thượt đang lặng lẽ đứng trên con đường trước mặt, y phục trắng tinh thoắt ẩn thoắt hiện.
Ngài nhìn ta chăm chăm, lại quay sang nhìn Tư Đồ Vĩnh đang nắm chặt bàn tay ta, ánh mắt đen láy trong trẻo như mặt nước hồ thu, tĩnh lặng đến lạ kì, không nhận ra bất cứ hỷ nộ ái ố.
Tư Đồ Vĩnh chưa từng gặp mặt Thuần Vu Vọng, thế nhưng ngài cũng tỏ ra cảnh giác, lập tức hỏi ta “Thuần Vu Vọng ?”
Ta nhìn về thôn làng trước mặt than dài một tiếng “Vĩnh, thuộc hạ của ngài đúng là đồ ngốc nghếch.”
Đó đích thực là một ngôi làng hẻo lánh trên núi, còn những con ngựa Tư Đồ Vĩnh chuẩn bị lại toàn là thượng hạng, ít nhất cũng phải có tới bảy, tám con, những người dân ở đây tuyệt đối không thể có tiền mua nổi. Mấy ngày nay liên tục xảy ra biến cố, Thuần Vu Vọng nhất định đã đề cao cảnh giác, lưu tâm hết mọi động tĩnh xung quanh. Nếu đã tự đắc cho rằng đây là một thôn nhỏ hẻo lánh, không mấy người chú ý, đương nhiên là sẽ chẳng bận tâm che giấu hành tung, nên càng dễ dàng bị phát hiện.
Tư Đồ Vĩnh lúc này cũng đã hiểu ra, chán nản quay sang nhìn ta than dài một tiếng “Đương nhiên là chẳng thể so sánh với những thuộc hạ sắp được huấn luyện thành tinh đi theo nàng với Tư Đồ Lăng rồi.”
Ngài nói cứ như thế ta với Tư Đồ Lăng là những đại ma đầu thống soái một đám yêu tinh vậy! Ta trợn mắt lườm ngài, buông tay ra, tiến lên trước vài bước, bình thành nhìn Thuần Vu Vọng rồi nói “Chẩn Vương Điện hạ, ta muốn quay về Đại Nhuế, xin hãy nhường đường.”
Thuần Vu Vọng nhìn ta chăm chăm, mãi một lúc sau mới từ từ lên tiếng “Từ trước đến nay nàng chưa từng có ý định ở lại,, đúng không?”
Ta than thở “Tại sao ta phải ở lại? Thuần Vu Vọng, ngài cho rằng ta có lý do để ở lại nơi này hay sao?”
Ngài điềm nhiên đáp “Chuyện dìm nàng xuống đáy hồ, đoán chắc đã khiến nàng vô cùng căm hận ta.”
Ta bật cười nói “Thuần Vu Vọng, ai chịu đựng những nhục nhã do ngài ban cho lại không hận ngài, thì đó chắc chắn không phải là người thường, mà là tiện nhân.”
“Cho dù không có chuyện dìm nàng xuống đáy hồ, nàng cũng không hề có định ở lại?”
“Ở lại để bầu bạn cùng cới kẻ địch đã ức hiếp, sỉ nhục ta sao? Ngài nói xem liệu có khả năng này không?”
“Giao ước mười tháng, đương nhiên chỉ là kế hoạch hoãn binh.”
“Đúng vậy.” Ta thản nhiên nhìn thẳng vào mắt ngài “Ngài có thể bẻ sái cánh tay của ta, thế nhưng ngài không thể bẻ gãy ý chí của ta được.”
Cuối cùng, ngài chẳng thể nào bình tĩnh thêm nữa “Ta biết nàng rất kiêu ngạo. Trước giờ ta chưa từng định bẻ gãy ý chí của nàng. Có điều, nếu bẻ gãy ý chí của nàng mà có thể giữ được nàng lại, ta nhất định sẽ làm.”
Tư Đồ Vịnh im lặng bấy lâu, nghe vậy đột nhiên thét lớn “Thế nhưng ngươi vẫn chẳng thể nào giữ được.”
Ánh mắt Thuần Vu Vọng lúc này bừng lên lửa hận, đôi mắt vốn dĩ sáng trong, tuyệt đẹp giờ bỗng trở nên vô cùng đáng sợ. Thế nhưng ngài lại bước lên phía trước, nắm chặt lấy tay ta, dáng dấp vẫn cứ nhất mực dịu dàng.
Thuần Vu Vọng lúc này mới quay sang nhìn Tư Đồ Vĩnh, lặng lẽ quan sát một hồi “Hắn không phải là Tư Đồ Lăng.”
Lời này ngài muốn nói với ta, Tư Đồ Vĩnh nhỏ hơn ta hai tuổi, lại kém Tư Đồ Lăng đến năm, sáu tuổi, khí chất quý phái có thừa, nhưng chưa đủ điềm đạm, oai hùng, đương nhiên, chỉ cần nhìn qua cũng biết đây không phải là Tư Đồ Lăng.
Thế nhưng ta cũng chẳng muốn để thông tin Đương kim Thái tử Đại Nhuế xuất hiện tại biên giới Nam Lương, truyền ra ngoài, nên chỉ bình thản đáp “Ngài ấy là bạn tốt của ta.”
Thuần Vu Vọng gật đầu “Một người như nàng, có lẽ sẽ có rất nhiều thuộc hạ trung thành, thế nhưng tuyệt đối không thể nào có nhiều bạn tốt được. Nàng thấy mình quá đơn độc, muốn giữ hắn ở lại Ly Sơn để bầu bạn sao?”
Ta cười khẩy rồi đáp “Ta đích thực cảm thấy quá đơn độc, cho nên mới đưa lệnh ái theo cùng, cả đường nói chuyện với nhau, tự nhiên sẽ không còn cô quạnh nữa.”
Ngài lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Tương Tư đang nằm trong vòng tay của Liễu Tử Quân “Nàng đã cho Tương Tư dùng thuốc mê?”
Ta than dài “Ta thực sự hy vọng trong tay mình có thuốc mê. Lúc đó, ta đã dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn của mình, nhưng có chút tổn hại đến cơ thể. Tương Tư vẫn còn nhỏ tuổi, nếu trong vòng sáu canh giờ không được giải huyệt, chỉ sợ sau khi tỉnh dậy sẽ trở thành một cô ngốc, chẳng còn nhận ra phụ mẫu mình là ai đâu.”
Ta ngước lên nhìn ánh bình minh sáng rực trước mặt, đưa tay lên tính rồi nói “Ta vốn dĩ tính rằng, đến tầm chiều tối muộn mới có thể đến được bên sông, lúc đó, sẽ giải huyệt để khí huyết lưu thông, không sớm không muộn, chắc hẳn sẽ không để lại bất cứ bệnh căn nào cho tiểu Quận chúa của Chẩn Vương Điện hạ.”
Ngài nhìn ta chăm chăm, mãi lâu sau mới nói “Ta không tin.”
Nghe vậy ta không khỏi lặng người “Ngài nói gì chứ?”
Ngài dám đem tính mạng của con gái mình ra đánh cược sao? Lần trước, khi còn ở tại phủ Chẩn Vương, bắt Tương Tư để uy hiếp, ta có một thân một mình, ngài không hề có ý định thả ta cùng công chúa Thường Hy đi, Bây giờ tuy rằng ta vẫn đang ở Đại Lương, nhưng ngài nhất thời cũng chẳng thể điều động được nhiều binh mã, thuộc hạ do Tư Đồ Vĩnh mang theo lại không hề yếu ớt. Ngài dựa vào cái gì mà cho rằng bản thân có thể bảo vệ con gái bình an dưới rừng đao biển kiếm?
Ta chỉ nghe Thuần Vu Vọng bình thản lên tiếng “Ta không tin rằng nàng sẽ hạ thủ độc ác với Tương Tư. Nàng không phải tiện nhân, nàng là người.”
Thuần Vu Vọng nhìn ta chăm chú, ánh mắt sắc nhọn lạ thường, sắc đến mức khiến người đối diện không dám nhìn vào. Thế nhưng ta vẫn cứ chăm chăm nhìn về phía ngài, và lập tức nhìn thấy đôi chút thất vọng cùng bi ai hiện lên trong đôi mắt ấy, dù đã được ngài che giấu kĩ càng.
“Ta không những là người, mà còn là Tướng quân Chiếu Vũ của Đại Nhuế. Cho nên, ta không thể chịu được chuyện kẻ địch giam giữ, làm nhục bản thân. Tất cả những người làm việc có lỗi với ta, đều sẽ phải trả giá đắt.”
“Chú ý đến những bóng người ẩn hiện trong rừng, rõ ràng chúng ta đã bị Thuần Vu Vọng bao vây, ta chẳng thể khách khí thêm nữa, từ từ rút kiếm Thừa Ảnh ra khỏi vỏ. Thanh kiếm Thừa Ảnh lóe lên ánh sáng chói mắt, cực kỳ đáng sợ.
Thuần Vu Vọng không hề rút kiến, dõng dạc buông từng từ “Nàng là tướng quân Chiếu Vũ của Đại Nhuế, không sai, thế nhưng, nàng đừng quên nàng chính là một phụ nữ,một mẫu thân.”
“Phụ nữ? Mẫu thân?” Ta bật cười thành tiếng “Cải dạng nam trang, tay cầm kiếm sắt, ta đã quên hết những chuyện này rồi.”
Mũi kiếm sắc nhọn, lóe sáng không ngừng. Ánh sáng lạnh như băng đó, phản chiếu lại ánh sáng chói mắt của mặt trời, tạo nên sắc cầu vồng xán lạn. Sát khí lạnh người, tột cùng đáng sợ.
Thuần Vu Vọng nhanh chóng rút kiếm ra, chống lại thế kiếm của ta, sắc mặt lúc này ửng đỏ, ánh mắt đen láy hiện lên nỗi căm hận và phẫn nộ.
“Nàng đã hồi phục lại võ công từ lâu rồi?”
Ta không đáp, quay sang nói với Từ Đồ Vĩnh “Mau đi tìm ngựa.”
Thuần Vu Vọng nhất định đã phát hiện ngựa ở nơi này, thế nhưng không hề giết chết mấy con ngựa đó mà đem giấu ở một chỗ lân cận.
Tư Đồ Vĩnh gật đầu quay sang Liễu Tử Quân “Mau đi tìm ngựa.”
Ngài chẳng buồn bận tâm đến đám thuộc hạ, cầm kiếm đi lên phía trước, không ngờ lại muốn liên thủ cùng ta giao chiến với Thuần Vu Vọng. Chúng ta vốn dĩ đã cùng môn phái, kiếm pháp được học cũng là tương đồng. Thời niên thiếu, chúng ta thường luyện võ trên núi Tử Nha, bởi vì võ nghệ Tư Đồ Lăng cao nhất, Tư Đồ Vĩnh chẳng thể nào địch lại nên ngài thường liên thủ ta để tiếp chiêu Tư Đồ Lăng. Vậy nên khi ứng biến đối địch, chúng ta phối hợp rất ăn ý. Cách bao nhiêu năm rồi, sự ăn ý đó vẫn còn, tuy rằng lúc này thể lực ta chưa hồi phục hoàn toàn, thế nhưng liên thủ cùng Tư Đồ Vĩnh cũng không đến nỗi rơi vào thế hạ phong.
Thuần Vu Vọng giao đấu với chúng ta vài chiêu, sắc mặt từ ảo não chuyển sang phẫn nộ, thế nhưng mũi kiếm chỉ hướng về phía Tư Đồ Vĩnh, chiêu nào cũng là chí mạng.
Đây là lần đầu tiên ta thực sự chứng kiến bản lĩnh thực tài của vị Thân vương nhàn rảnh luôn được thiên hạ đồn thổi là thả hồn với gió trăng. Quả nhiên rất cao minh, tuy rằng nói là sau khi thành thân với Doanh Doanh, ngài mới luyện tập võ nghệ nghiêm túc, thế nhưng xem chừng, tài nghệ của ngài chẳng hề kém so với Tư Đồ Lăng. Cho dù ta có hồi phục thể lực hoàn toàn, đơn thương độc đấu cũng chẳng thể là đối thủ của ngài.
Còn Liễu Tử Quân sau khi nhận được chỉ lệnh của Từ Đồ Vĩnh, lập tức quay người hỏi “Ngựa đâu rồi?”
Lập tức có người rút còi thổi một hồi vang vọng. Tiếng ngựa hí tràng dài từ trong khi rừng rậm phía không xa, hiển nhiên những con ngựa này đã được huấn luyện.
Liễu Tử Quân quay đầu ra lệnh “Đi thôi, dắt ngựa đi.”
Thuần Vu Vọng đã sắp xếp người từ trước, đương nhiên không thể dễ dàng để cho người ta đến lấy ngựa, toàn bộ đội ngũ lập tức tiến lên chặn lại, bắt đầu động thủ.
Liễu Tử Quân liền thét lớn “Này, các ngươi thực sự không cần tính mạng của đứa bé gái này nữa hay sao?”
Đám cao thủ của phủ Chẩn vương lúc này nhiều hơn chúng ta gấp ba lần, thế nhưng vừa nghe thấy câu nói này của Liễu Tử Quân lập tức do dự, tuy rằng có ngăn cản, nhưng không dám hạ thủ quá nặng, vừa giữ chân, vừa đưa mắt nhìn về phía Thuần Vu Vọng, hiển nhiên là đang chờ mệnh lệnh của ngài.
Thuần Vu Vọng sầm mặt, chỉ chăm chú giao đấu với ta và Tư Đồ Vĩnh, hoàn toàn không quay sang ra hiệu cho đám thuộc hạ kia.
Ngài dám chắc ta sẽ không gây tổn thương cho Tương Tư sao? Hoặc có lẽ những ngày gần đây, ta đối xử với Tương Tư thực quá đỗi thân thiết?
Đám cao thủ thuộc phủ Chẩn Vương thấy Thuần Vu Vọng không lên tiếng chỉ thị, dần dần bắt đầu to gan, yên tâm dốc toàn lực ứng chiến.
Thị vệ của Tư Đồ Vĩnh mang theo để ứng cứu đương nhiên cũng thuộc hàng cao thủ, chỉ tiếc số lượng ít hơn, Liễu Tử Quân đang bế Tương Tư, thân thủ cao cường, cũng chẳng ai dám động thủ quá mạnh, thế nhưng những người khác đa phần đều là một địch hai, hoặc một địch ba, vô cùng vất vả, chỉ trong một lúc đã bắt đầu nghe thấy tiếng kêu thét, hai người trong số đó đã hy sinh.
Liễu Tử Quân phẫn nộ thét lớn “Thì ra Chẩn Vương Điện hạ thực sự không hề để tâm đến tiểu tạp chủng như ngươi, ta hà tất phải giữ lại để vướng víu chân nữa?”
Lời nói vừa dứt, liền thấy Liễu Tử Quân tháo chiếc áo cuốn Tương Tư rồi nhanh chóng lôi cô bé ra ngoài, đưa mũi kiếm kề sát phần cổ.
Ánh đao lóe sáng, cơ thể Tương Tư bị ném lên không trung, rồi lại rơi vào vòng tay vững chắc của Liễu Tử Quân.
“Hu...”
Tương Tư dù còn đang mê man trong giấc ngủ, vẫn thốt ra tiếng rên đau khổ, đầu nghẹo hẳn sang một bên, khuôn mặt bé xinh trắng nhợt hướng thẳng về phía chúng ta, phần cổ trắng ngần đã có một vết máu đỏ tươi, từ từ ngấm vào cổ áo trắng tinh.
Ta kinh hãi, trái tim quặn thắt, cảm thấy hơi thở nặng nề, chiêu kiếm đưa ra đã chẳng còn chút uy lực nào nữa.
Thế nhưng Thuần Vu Vọng lại càng thất sắc, không ngờ còn chẳng đỡ nổi chiêu thức hỗn loạn của ta, bị ta đâm thẳng vào vai, cũng chẳng kêu đau, người đã phi về phía Tương Tư rồi kinh hãi thét lớn “Tương Tư!”
Sắc mặt của Tư Đồ Vĩnh cũng biến sắc “Đừng có làm tổn thương đứa bé gái đó.”
Liễu Tử Quân đã cuốn gọn Tương Tư lại trong chiếc áo lớn rồi than dài “Phụ vương con bé còn chẳng thương xót, chúng ta cần gì phải vội vã? Yên tâm còn chưa chết đâu. Thế nhưng, nếu Chẩn Vương Điện hạ vẫn không chịu nhường đường, tại hạ dám đảm bảo, chúng ta chết, vị tiểu Quận chúa này cũng đừng mong sống thêm.”
Quay sang nhìn Thuần Vu Vọng, Tư Đồ Vĩnh gật đầu trong hoảng loạn “Đúng thế phải giữ lại cô bé này. Nếu phụ vương của cô bé không chịu nhường đường, thì hãy cứa thêm một kiếm nữa.”
Sắc mặt của Thuần Vu Vọng trắng cắt chẳng còn giọt máu, lúc định xông lên trước đoạt người, Liễu Tử Quân lui về phía sau một bước, chĩa mũi kiếm về phía lưng của Tương Tư “Chẩn Vương Điện hạ, nếu ngài còn tiến thêm một bước, con gái của ngài sẽ biến thành hai khúc. Bây giờ mới chỉ bị thương mất máu, nếu muốn cứu, vẫn còn kịp. Không biết sau khi đứt thành hai khúc rồi, Chẩn Vương Điện hạ tài cao lực lớn, liệu có thể tìm được Hoa Đà tái thế, may con gái ngài lại thành một người hoàn chỉnh nữa không?”
Câu nói này của Liễu Tử Quân không chỉ riêng Thuần Vu Vọng, ngay cả ta nghe thấy cũng run rẩy toàn thân, hoàn toàn không thể nào hít thở bình thường được.
Tư Đồ Vĩnh dường như cũng biết ta rất lo lắng cho Tương Tư, nhanh chóng đi ra phía sau Liễu Tử Quân, nhìn vào trong lòng hắn, rồi nhìn ta bằng ánh mắt an ủi, rõ ràng như đang muốn ám chỉ, Tương Tư lúc này không có vấn gì lớn cả.
Ta an tâm lại hơn trước, chỉ là trong đầu vẫn cứ hiện lên khuôn mặt trắng nhợt của Tương Tư khi nãy, vết thương đầy máu, khoảnh khắc tay chân ta lạnh giá, trước đây ta đã bao lần bị thương gần chết, cũng không hề cảm thấy hoảng sợ như lúc này.
Thuần Vu Vọng đã không còn dám tiến lên trước nữa, quay đầu nhìn ta bằng ánh mắt căm hận.
Ta giả bộ trấn tĩnh, từ từ lên tiếng “Thuần Vu Vọng, ngài cũng nên tỉnh mộng rồi đấy. Từ trước tới nay ta không phải là Doanh Doanh, cũng vĩnh viễn không bao giờ là Doanh Doanh của ngài. Ta rất yêu quý Tương Tư, thế nhưng ta hoàn toàn không phải mẫu thân ruột thịt của cô bé. Nếu phụ vương của cô bé còn tiếp tục chặn đường, ta cũng khó tránh khỏi việc làm tổn thương đến Tương Tư. Cùng lắm thì vào tiết thanh minh hàng năm, ta sẽ thắp thêm vài nén hương tưởng nhớ Tương Tư thôi.”
Nỗi căm hận và phẫn nộ trong ánh mắt Thuần Vu Vọng dần mất đi, thay vào đó là nỗi hoang mang và bi thương cực độ.
Ngài mỉm cười thê lương nói “Không sai, nàng không phải là Doanh Doanh. Nếu thực sự là Doanh Doanh, ở cạnh bên nhau lâu như vậy, làm sao mà đến tận lúc này vẫn chưa thể gọi thiên chức mẫu tử vốn có trong lòng nàng ra được chứ? Ngay cả Tương Tư mà nàng cũng hạ thủ.... Chỉ trách ta quá đỗi ngu xuẩn và si dại, cứ tự gạt bản thân hết lần này đến lần khác, cứ nhận nhầm người... hết lần này đến lần khác.”
Sắc mặt ngài trắng nhợt, ánh mắt đen sậm đến mức ánh nắng mặt trời chói chang cũng chẳng thể xua tan đi nỗi đơn côi đến tuyệt vọng.
Ta cầm chặt thanh kiếm, không chịu được định xuất thủ, hòng kìm nén cảm xúc thực sự trong lòng. Nỗi đau đớn quặn thắt truyền lên từng cơn khiến thị lực ta lúc tỏ lúc mờ. Thế nhưng tại sao ta cũng cảm thấy đau đơn? Vì người đàn ông này? Hay là vì đứa trẻ đó? Có lẽ, chỉ là vì Tương Tư?
Con người đâu phải cây cỏ, làm sao có thể vô tình? Cô bé luôn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ta, lại ngoan ngoãn, đáng yêu là thế, thậm chí từng xả thân cứu mạng ta, ngô nghê dùng thân thể bé nhỏ của mình chặn đi mọi tai kiếp dồn dập giáng xuống người ta.
Đúng vậy, ta chỉ yêu quý Tương Tư, thương xót Tương Tư, đích thực là không nỡ để cô bé bị thương, càng không nỡ để cô bé chết. Ta chỉ là đang thương xót cho vết thương vẫn còn đang chảy máu trên cổ của Tương Tư mà thôi. Ta phân tích rõ ràng cảm giác đau đớn trong lòng xuất phát từ đâu, cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Tử Quân lại tiếp tục nói với Thuần Vu Vọng “Sao đây hả, Chẩn Vương Điện hạ? Còn dây dưa mãi, máu của con gái ngài chảy hết rồi, muốn cứu cũng chẳng còn cách nào khác đâu.”
Thuần Vu Vọng nắm chặt thanh kiếm, vết thương trên vai khiến y phục màu trắng loang lổ máu, trông chẳng khác nào một bông mẫu đơn đặt giữa màn tuyết trắng xóa, chói mắt đến lạ thường.
Ngài mỏi mệt nhắm mắt lại rồi nói “Được rồi, mau đặt Tương Tư xuống, ta sẽ để cho các ngươi đi.”
Liễu Tử Quân liền nói “Vậy thì, phiền Chẩn Vương Điện hạ cho người dắt ngựa tới đây cho chúng ta.”
Thuần Vu Vọng nhìn về phía sau, đám thuộc hạ tâm phúc liền hiểu ý, vừa lui ra, vừa sắp xếp người dắt ngựa lại. Chỉ một lúc sau, chín con tuấn mã đã được người ta dắt tới.
Ta đẩy Tư Đồ Vĩnh rồi thầm lên tiếng “Các ngài đi trước đi.”
Tư Đồ Vĩnh liền quay đầu lại, ra lệnh cho tất cả mọi người phía sau “Các ngươi đi trước đi.”
Liễu Tử Quân lại mỉm cười nói “Chúng ta cùng đi thôi. Chúng ta còn phải phiền tiểu Quận chúa tiễn một đoạn đường, chẳng phải sao?”
Vừa nói dứt lời, hắn liền bế lấy Tương Tư, nhảy lên ngựa trước.
Tư Đồ Vĩnh do dự một hồi, nắm lấy tay ta, đỡ lưng ngựa, sau đó mới nhảy lên một con ngựa khác ở phía sau.
Trước khi ta nắm chắc dây cương để ngựa tiến lên, bên tai liền nghe thấy tiếng gió rít, còn chưa quay đầu lại, đã thấy ánh kiếm sáng lóa bay tơi, đâm thẳng vào phía trọng yếu trước ngực, vô cùng đáng sợ.
Chính là Thuần Vu Vọng. Ta nghiêng ngựa tránh, không suy nghĩ nhiều cũng gương kiếm phản kích, mũi kiếm của ngài đã vòng tới, chém đứt dây cương trong tay ta. Ánh kiếm sáng lóa vút qua thân ngựa, sát khí đằng đằng.
Ngựa bị kinh hãi, hí một tràng dài rồi bật ngửa lên. Ta chẳng thể nào đứng vững, đành nhảy xuống ngựa, tiếp tục đối địch cùng Thuần Vu Vọng.
Liễu Tử Quân quay đầu nhìn lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi, đột nhiên lại giơ Tương Tư lên rồi thét “Thuần Vu Vọng, ngài thực sự không cần tính mạng con gái mình nữa sao?”
Trái tim ta thắt lại đau đớn, lại không nỡ nói thẳng ra bảo Liễu Tử Quân đừng làm hại đến Tương Tư. Lúc này bên cạnh có người phi ngựa vụt qua, chính là Tư Đồ Vĩnh đang tiến lại trợ chiến.
Kết giao nhiều năm nay, ngài nhận ra được ta rất lo lắng cho đứa trẻ đó, nên mới âm thầm ra hiệu phải bảo vệ, lúc này qua đó, đoan chắc là muốn ngăn cản Liễu Tử Quân không được nhất thời tức giận mà đoạt đi tính mạng của Tương Tư.
Thế nhưng trong lòng ta tuy đoán vậy, nhưng lại chẳng dám đoán chắc tuyệt đối, vừa thấp thỏm nhìn về phía Liễu Tử Quân, lại vừa phải đối phó với mũi kiếm càng lúc càng thêm đáng sợ của Thuần Vu Vọng. Sau cùng ta đành cứng họng lên tiếng “Thuần Vu Vọng, ngài đừng ép ta phải làm tổn hại đến Tương Tư,”
“Nàng đã gây tổn hại đến Tương Tư rồi.” Giọng ngài trầm lắng mà tràn đầy nỗi tuyệt vọng, mũi kiếm sắc lạnh phát ra thứ sát khí điên cuồng thúc ép tất cả mọi người và vật ở xung quanh. Ngài lúc này hoàn toàn khác xa so với con người ôn nhu, thanh nhã mà ta gặp hàng ngày.
Trái tim ta lại càng quặn thắt đáng sợ, vốn có thể chống đỡ lại những chiêu công kích của ngài, nhưng lại cảm thấy khí huyết thiếu hụt, miễn cưỡng lên tiếng “Đừng ép ta lấy đi tính mạng của Tương Tư.”
“Nàng có thế lấy đi tính mạng của Tương Tư.” Ngài lạnh lùng lên tiếng “Ta thực sự không tin, lòng dạ nàng lại sắt đá như vậy. Ta lại càng không tin, nếu Tương Tư yểu mệnh chết sớm, người đau đớn, thương tâm lại chỉ có mỗi mình ta. Nếu thực sự là vậy, ba năm ân ái bên rừng mai đó, ta sẽ coi như là giấc mộng hão huyền mà thôi.”
Ba năm ân ái bên rừng mai đó...
Cái đó thì có liên quan gì đến ta chứ?
Ta định nhìn ngài bật cười chế giễu, thế nhưng ánh mắt ngài đen sậm dường như muốn đẩy tất cả mọi người vào màn đêm vô biên, đáng sợ. Trong bóng đêm đen đó đột nhiên lại hiện lên ngọn lửa rạo rực, sáng ngời như máu, lặng lẽ thiêu đốt con người trong đớn đau.
Tư Đồ Vĩnh sau khi phi lại, Liễu Tử Quân đoán chắc đã nhận được chỉ thị, bế chắc Tương Tư trong lòng, tuy vẫn kề mũi kiếm trên cổ, thế nhưng mãi chẳng dám động thủ. Còn các thị vệ tâm phúc của Thuần Vu Vọng tuy chiếm thế thượng phong tuyệt đối về số lượng, thế nhưng mắt nhìn tiểu Quận chúa đang nằm trong nguy hiểm, không ai dám manh động. Tất cả bọn họ chỉ âm thầm tiến lên, lặng lẽ chặn đường thoát thân phía sau của chúng ta, cũng ngăn cản luôn khả năng người nước Nhuế tới trợ giúp ta.
Thể lực của ta chưa hồi phục hoàn toàn, đương nhiên không thể là đối thủ của Thuần Vu Vọng, trong lúc miễn cưỡng đối chọi, liền bị đẩy lùi ra phía sau liên tục
Điều đáng sợ hơn là, lúc này lòng ta đột nhiên rối loạn vô cùng. Cho dù dẫn quân đối diện với cái chết, thế nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy rối loạn, hoang mang như lúc này. Ta lúc này cứ như thể đã bị mũi kiếm sắc lạnh của ngài đâm thẳng vào tim, đau đớn đến mức hít thở khó khăn.
Ngài hoàn toàn không hề giảm lực khi ta liên tục lui bước, chiêu thức đưa tới liên tục, chiêu nào cũng hiểm độc, thực sự không buồn quan tâm đến Tương Tư mà chỉ một lòng muốn lấy mạng ta.
Mắt nhìn tay áo của ngài tung lên, bảo kiếm nghiêng nghiêng bay tới, lực đạo mạnh mẽ, mang theo cảm giác bi thương mà ai oán, nhưng cũng tràn đầy sự bình thản, ung dung. Lạnh lùng, oai dũng, có ngạo khí cốt cách, ta chẳng ngờ được mình lại bị bao chặt trong thứ không khí thoang thoảng mùi hương thầm của hoa mai đó.
Thuận theo thế kiếm của ngài, ta nhanh chóng vòng qua, không lùi mà tiến, nhìn như đang đâm thẳng về phía trước mũi kiếm của ngài, nhưng thực ra khi lớp y phục chạm tới, ta đaã nghiêng người tránh ra, sau đó lại chuyển mũi kiếm, không hề do dự đâm thẳng vào trước ngực ngài...
Trăng lạnh tựa khói, mỹ nhân tựa ngọc, nhất tiếu khuynh thành, nhất kích trí mạng...
Đây chính là tuyệt chiêu mà trước nay ta chưa từng nghĩ tới, vậy mà sử dụng ra lại rất thuần thục, với thực lực vốn có của mình, ta hoàn toàn không thể nào phát hiện được điểm sơ hở trong kiếm pháp của ngài, mà đâm thẳng vào trước ngực như vậy được...
Lồng ngực ngài rất mềm, chẳng hề cứng cáp giống như kiếm khí bá đạo ban nãy. Thấy mũi kiếm xuyên từ trước ngực ra tận sau lưng, ta đột nhiên có ảo gíac như thể đang nằm mơ vậy. Trong ảo giác không biết là đáng sợ hay đáng mừng, ánh mắt ngài vẫn cứ trong trẻo. Thứ tâm trạng không biết là tuyệt vọng hay hy vọng hiện lên trong đôi mắt quen thuộc mà dịu dàng, che đi hết thảy mọi đớn đau khi bị mũi kiếm xuyên ngực.
“Điện hạ!”
“Điện hạ!”
Thành bại sống chết nghịch chuyển chỉ trong phút chốc, tất cả người trong phủ Chẩn Vương đều la lên thất thanh, vội vã xông tới ứng cứu.
Cả người ta như bị tuyết băng vây lấy, lạnh giá mà tê dại, thậm chí còn lạnh hơn cả ngày hôm đó, khi bị ngoài dìm xuống nước hồ giá băng. Lúc hoảng loạn rút mũi kiếm, ta thấy máu ngài bắn ra như suối chảy, vương đầy lên mặt ta, ngay cả chiếc dây đeo kiếm mà ngài tặng cho ta cũng ngấm đầy máu tanh.
Ta lùi về phía sau một bước, nhìn mũi kiếm vẫn đang chảy máu của mình, lại nhìn vào người đàn ông yếu đuối khom người, mơ màng đến mức đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Ngài ngã vào cánh tay của Tiểu Thích, hai mắt nhìn ta chăm chăm, không hiểu là lạnh giá hay rạo rực, thế nhưng lại chẳng thấy chút oán hận nào hết.
Ngài cong miệng mỉm cười, miệng chảy máu tươi, nhưng vẫn cố gắng lẩm bẩm một câu “Hương ... hương thầm...”
Hương thầm3 ....Hương thầm gì chứ?
( 3. Ầm hán việt là Ám Hương)
Bên tai ta dường như lại truyền đến tiếng cười của một phụ nữ, kèm theo tiếng đao kiếm va chạm, rõ rệt mà khoan khoái, không hề chứa chút sát khí nào cả. Lắng tai nghe kĩ, đây rõ ràng là tiếng gió rít trong rừng, nào phải người phụ nữ nào đó đang cười?
Nhìn vết thương đang không ngừng chảy máu của ngài, lồng ngực ta bí bức như đang bị thứ gì đó đè nặng, lên không được mà xuống chẳng xong, ta đứng ngây ra như khúc gỗ trước mặt ngài, chẳng nói được lời nào.
Sắc mặt ngài càng lúc càng trắng nhợt, ánh mắt dần mất đi ánh sáng quyến rũ mọi khi, thế nhưng dường như vẫn chưa cam lòng, ngài vẫn nhìn chăm chăm về phía ta, cố gắng thốt ra mấy từ “Kiếm pháp....Ám Hương...”
Hơi thở của ngài nặng nề, thế nhưng chẳng thể nào che lấp được tiếng máu nhỏ từ mũi kiếm ta xuống đất.
Vô thức nhấc kiếm lên, ta tùy tiện lau vào vạt áo bên trái của mình, hoàn toàn không nhận ra hành động của mình lúc này nực cười và bỉ ổi đến mức nào. Ta chẳng thể nào giả bộ như không thấy được bộ dáng đau thương mà thê lương của ngài.
Tiểu Thích hoảng loạn lấy thuốc trị thương rắc lên vết thương của Thuần Vu Vọng, cố gắng để ngăn máu không chảy thêm nữa, lại thét lớn về phía các thị vệ khác “Giết chết bọn chúng. Giết chết hết bọn chúng để báo thù cho Điện hạ.”
Ta nghĩ mình nên nắm chắc kiếm để chuẩn bị đối kháng. Thế nhưng không biết tại sao, vào lúc đó, thanh kiếm Thừa Ảnh đã bao năm theo ta chinh chiến, lại nặng tựa ngàn cân. Chẳng ngờ, ta không thể nhấc nổi nó lên nữa.
Ta cứ đứng bất động mãi nơi đó, mắt nhìn những viên thị vệ kia đang cầm theo binh khí tấn công về phía mình. Thế nhưng đao kiếm của bọn họ hoàn toàn không làm ta tổn thương.
“Dừng...dừng tay.”
Là Thuần Vu Vọng, chính là Thuần Vu Vọng đang sắp đối diện với tử thần đã trút nốt sức còn lại trong mình để ngăn cản đám thuộc hạ của mình.
Ngài gằn sức , càng khiến cho vết thương chảy máu nhiều hơn, bàn tay Tiểu thích đã chẳng thể ngăn lại được, máu tươi không ngừng chảy ra tuôn theo kẽ tay, như những dòng thác nhỏ, nhuộm đỏ cả mảng áo trắng của ngài.
Lồng ngực của ngài phập phồng, sắc mặt trắng nhợt không còn giọt máu, nhưng vẫn dõng dạc đưa lời “Hãy để bọn họ đi.”
“Điện ....Điện hạ.”
Đừng nói là đám thị vệ tâm phúc của ngài, ngay chính ta khi nghe thấy câu đó, cũng chẳng dám tin vào tai mình nữa. Ta đã đâm kiếm thẳng vào lồng ngực ngài, vậy mà ngài vẫn chịu để cho ta đi. Lại còn để ta mang theo con gái bảo bối của mình cùng ra đi nữa?
Đôi mắt ngài cong cong tạo thành một đường chỉ, khuôn mặt nở nụ cười nhạt nhòa mà bi ai.
Ngài cố gắng nói rõ từng chữ một “Vãn Vãn, hãy cố gắng chăm sóc Tương Tư thật tốt. Tương Tư ... đã không còn phụ vương nữa, không thể nào mất nốt cả mẫu thân...”
“Thuần Vu ... Vọng...”
Ta phải cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng cất lời gọi tên ngài, nhưng thanh âm nghẹn ngào mà không rõ, dường như cảm giác cay xè, ướt đẫm trên hốc mắt và cánh mũi đã che đi giọng nói của bản thân.
Ngài nhìn ta, ánh mắt chăm chú, đôi mắt đen láy long lanh đẫm lệ, bảo kiếm trong ta cũng đã rơi xuống đất.
“Vọng ... trọng đời trọn kiếp chỉ ngưỡng vọng về một người... Vãn Vãn, nếu có thể quay lại một lần nữa, ta ... tuyệt đối sẽ không đợi nàng.”
Ngài nói xong, lại nhếch mép cười, cười đến mức bật ho thành tiếng. Máu vẫn không ngừng chảy bên khóe miệng trong tiếng cười thê lương của ngài.
Ánh mắt ta lúc này đã nhạt nhòa vì nước mắt, ngây dại tiến lên trước một bước, đang định ôm lấy ngài, sau lưng đột nhiên hẫng hụt, cả người đã bị tóm lên không trung.
Tiếng ngựa hí vang, Tư Đồ Vĩnh đã ôm chặt lấy ta, cho ngựa quay đầu, vừa phi thẳng lên phía trước, lại vừa vứt lại một bình ngọc ngỏ “Hãy cho ngài ấy dùng thứ này, có lẽ... vẫn còn chút hy vọng.”
Thuần Vu Vọng đã nói là để chúng ta đi, thế nên những thị vệ tâm phúc trong phủ Chẩn Vương cũng không ngăn cản chúng ta nữa. Huống hồ, thương thế của Thuần Vu Vọng lúc này đang vô cùng trầm trọng, bọn họ cần phải cấp cứu người gấp, trong lúc hoảng loạn đương nhiên chẳng còn tâm sức mà đuổi theo chúng ta nữa, vậy nên, công cuộc trốn thoát đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng. Trời còn chưa tối, chúng ta đã ra khỏi biên giới Đại Lương, thông qua con đường nhỏ, tìm thấy chiếc thuyền đã sắp xếp từ trước, lặng lẽ qua sông, coi như đã có thể trơ về biên cương Đại Nhuế.
Cùng lúc đó, ta vẫn đang chìm lắng trong trân chiến trước đó, toàn thân chẳng còn chút sức lực, cùng cưỡi trên một con ngựa với Tư Đồ Vĩnh, thế nhưng trong đầu chỉ toàn là bộ dạng hấp hối của Thuần Vu Vọng. Áo trắng nhuốm đầy máu tươi, màu đỏ không may mắn, ngài nhìn ta bằng ánh mắt đau đớn mà tuyệt vọng.
Ngài nói “Trọn đời trọn kiếp chỉ ngưỡng vọng về một người”
Ngài nói “Nếu có thể quay trở lại một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không đợi nàng.”
Ngài nói “Tương Tư đã không còn phụ vương nữa, chẳng thể nào mất nổi cả mẫu thân.”
Lục phủ ngũ tạng của ta đau nhói như bị thứ gì đó đập mạnh, nỗi đau đó thực sự là khó mà chịu được, ngay cả đôi mắt cũng cay xè, nhạt nhòa, dường như có thứ gì đó chọc vào khiến nước mắt cứ tuôn trào liên tục.
Tư Đồ Vĩnh bình thường hành sự bất cần, thờ ơ, thế nhưng lúc này lại chu đáo, tỉ mỉ. Khi nhận thấy không có truy binh, ngài lập tức ra lệnh mọi người xuống ngựa, trước tiên để Tương Tư dùng chút thuốc mê, lại giải huyệt đạo trên người, sau đó rắc thuốc lên vết thương trên cổ.
Lúc tiếp tục lên đường, ngài nói với ta “Tương Tư không sao cả. Tử Quân hành sự rất biết chừng mực, chỉ rạch một vết rất nông trên cổ, nhiều lúc cũng chỉ năm, ba ngày là lành lại thôi, thậm chí còn chẳng để lại sẹo.”
“Ừm.”. Ta lên tiếng đáp lại “Thực ra, cô bé với ta cũng chẳng có quan hệ gì cả, đúng không nào.”
Tư Đồ Vĩnh thoáng im lặng, rồi khẽ than “Ừm, trẻ con vô tội, nàng chỉ dễ dàng mềm lòng trước trẻ con mà thôi.”
“Có lẽ ... chỉ là vậy...”
Ta thở phào nhẹ nhõm. Thực ra, ta hoàn toàn không phải là mềm lòng.
Thế nhưng đứa trẻ đó thực sự một lòng một dạ đối tốt với ta. Cô bé thậm chí còn ngô nghê dùng cách thức ngây thơ mà xuẩn ngốc của mình để cứu ta một mạng. Ta đối xử tốt với cô bé, thực ra là điều vô cùng bình thường. Ta đích thực phải nuôi dưỡng cô bé thành người như thể con cái ruột của mình vậy.
Chỉ sợ là Tương Tư ... đã mãi mãi mất đi người phụ vương ruột thịt, yêu thương và trân trọng mình nhất trên thế gian này.
Tối hôm đó, ta nghỉ ngơi tại một khách điếm trong biên giới Đại Nhuế, thay bộ y phục sạch sẽ, bảo người cuốn gọn bộ y phục bẩn thỉu đầy máu tanh vứt đi, sau đó cúi đầu nhìn vào sợi dây đeo trên thanh kiếm Thừa Ảnh.
Trên những họa tiết đen nâu, nụ hoa mai thanh tú đã ngấm đầy máu tươi, không còn được như lúc ban đầu nữa.
Ta tháo sợi dây xuống, vốn định đem vứt đi. Tần gia cũng được coi là môn hộ phú quý nhất nhì tại Đại Nhuế, muốn bao nhiêu chiếc dây đeo kiếm sang trọng, đắt tiền hơn mà chả có? Hà tất phải giữ lại một sợi dây đeo kiếm chứa đựng đầy những kí ức không vui?
Thế nhưng ta do dự một hồi, lại sai người đem giặt sạch hết vết bẩn cùng máu dính trên đó đi. Sau mấy lần giặt, sắc máu trong chậu đã dần nhạt đi. Cầm sợi dây ướt nước lên ngắm kĩ trước nến, ta vẫn ngửi thấy hương mai thoang thoảng, sắc ngọc ánh lên, ngạo cốt, thanh nhã, những giọt nước rơi xuống cứ như thể ai đó đang âm thầm rơi lệ, nhưng lại khiến người ta đau đớn hơn cả khi gào khóc thành tiếng.
Ta lặng lẽ đeo nó lên thanh kiếm Thừa Ảnh, rồi đặt thanh kiếm lên đầu giường, sau đó mới đến thăm Tương Tư vẫn còn đang say sưa trong giấc ngủ.
Gương mặt cô bé đỏ hồng, sờ lên thấy vẫn còn hơi sốt nhẹ, may mà vầng trán đã không còn nóng như trước, không hề phát sốt sau một chặng đường dài vất vả. Vết thương trên cổ cô bé đích thực không sâu, chỉ là một đường dài mờ nhạt, đã không còn chảy máu, chỉ là nó hơi dài, khiến người ta nhìn mà xót ruột quặn lòng. Ta thận trọng vuốt ve khuôn mặt đáng yêu đó, chỉ sợ dùng sức mạnh quá, sẽ khiến cô bé thức dậy.
Phụ vương của cô bé, người đàn ông hơn hai tháng nay khiến ta phải nghiến răng chịu đựng sớm chiều ở bên, đã bị ta đâm kiếm qua ngực.
Đã từng căm hận, đã từng phẫn nộ, đã từng đau lòng, cũng từng âm thầm thề rằng nhất định phải báo thù, thế nhưng cho dù ngài đã từng lạnh lùng hạ lệnh dìm ta xuống đáy hồ băng giá, ta vẫn chẳng ngờ một ngày, mình lại đâm kiếm xuyên qua lồng ngực ngài.
Còn nữa...Sau khi bị ta đâm trúng, ngài đã nói những gì? Kiếm pháp Ám Hương?
Nếu ta nhớ không nhầm, khi còn ở trong phủ Chẩn Vương, lúc ngài kể câu chuyện Doanh Doanh cho ta, ngài đã từng nói, bọn họ từng hợp sức sáng tạo ra một bộ kiếm pháp. Bộ của ngài gọi là Sơ Ảnh, còn của Doanh Doanh gọi là Ám Hương.
Kiếm pháp Ám Hương... Lẽ nào thứ kiếm pháp mà ta vô thức sử dụng có thể hóa giải nguy cơ thất bại đó, lại giống hệt như thứ kiếm pháp Ám Hương của Doanh Doanh?
Đó thực sự chỉ là trùng hợp? Suy ngẫm kĩ lại chiêu thức ngài thi triển, cùng với chiên kiếm ta sử dụng trong vô thức khi đó, thực sự khiến ta mệt mỏi.
Chiêu thức đó, ta sử dụng thuần thục dễ dàng, phương hướng, tốc độ, lực đạo đều hoàn mỹ, cứ như thể đã luyện tập rất nhiều lần trước kia chứ tuyệt đối không phải trong lúc lâm nguy, đột nhiên cơ trí mà nghĩ ra được. Thế nhưng suy ngẫm kỹ càng, ta hoàn toàn không thể nhớ được mình đã học được chiêu kiếm như vậy từ khi nào và ở đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.