Chương 95: Mang thai (1)
Khinh Ảm
31/08/2023
Năm thứ ba sau khi kết hôn, hai người đã dọn vào nhà mới, có một mái nhà chân chính thuộc về bọn họ. Vương Kiêu Kỳ ở Nhất Duy đã tiếp quản vị trí của Cao tống, trở thành VP của công ty, Hứa Ý Nùng cũng thay thế chức vị giám đốc BOM của Vu Tranh, trở thành giám đốc Hứa chân chính.
Bà nội được bọn họ đón từ viện dưỡng lão về cũng được chăm sóc rất tốt, chỉ là bà cụ cả đời đã quen ở thành phố nhỏ, ở thành phố lớn không quen, trong một năm có nửa năm là trở về nhà cũ ở thành phô' c để sống, hộ lý cũng chăm sóc bà rất cẩn thận, tinh thần bà cụ ngày càng tốt.
Sự nghiệp và gia đình hai người đều đã ốn định, duy chỉ có chuyện con cái là mãi không có tin tức, bụng Hứa Ý Nùng vẩn sóng êm gió lặng, không hề có phản ứng.
Lúc này cô đã tròn ba mươi tuổi, bắt đầu có chút lo âu, lên mạng tra đủ các loại bí quyết thụ thai, còn có các loại thức ăn bổ dưỡng cho chồng. Cô bắt đầu nghiên cứu nấu canh bổ dưỡng cho Vương Kiêu Kỳ ăn, hải sâm bào ngư đủ các loại.
Khoảng thời gian đó Vương Kiêu Kỳ liên tục uống canh đến mức muốn nôn. Mãi đến có một ngày đang họp, anh ngồi trên ghế chính nói chuyện, trong mũi đột nhiên ướt át. Anh tưởng là buổi sáng mình đi làm không chú ý để gió lùa nên bị cảm, cũng không quan tâm lắm, tiếp tục nói chuyện.
Ai ngờ cấp dưới vẻ mặt hoảng sợ lập tức rút một tờ giấy đưa tới.
"Vưong, Vương tổng, anh chảy máu mũi rồi."
Vương Kiêu Kỳ giơ tay lên chùi rồi nhìn thử, thật sự đều là máu.
Cấp dưới lập tức cuống quýt tay chân rút giấy lau máu mũi cho anh.
Việc này bị Kỳ Dương cười cợt mấy ngày liền, cậu ấy gian tà nói, "Lão đại có phải bị chị dâu ở nhà điên cuồng bồi bổ thân thể, hao tổn sức lực quá rồi không?"
Bị Vương Kiêu Kỳ đá văng ra xa, "Làm việc của cậu đi."
Việc này anh cũng không nói với Hứa Ý Nùng, cho dù không muốn uống canh nữa, nhưng anh lo lảng đến tâm trạng của cô nên vẩn kiên trì uống.
Vì thế, lần thứ hai chảy máu mũi là vào nửa đêm nọ, sau khi hai người vận động hai lần, đến không hề báo trước.
Lúc ấy Hứa Ý Nùng đang nằm sấp trên ngực anh, trong lúc mơ màng cảm giác được một luồng nhiệt nóng chảy trên trán, sờ thử rồi mở đèn tủ đầu giường ra nhìn, lại nhìn Vương Kiêu Kỳ đang nửa nằm ở đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, giật mình hoảng sợ.
Cô vội vàng rút giấy trên tủ đầu giường bịt mũi anh lại.
"Chồng, sao, sao anh chảy nhiều máu mũi vậy?"
Vương Kiêu Kỳ mệt mỏi mở mắt, "Lại chảy nữa à?"
Hứa Ý Nùng sửng sốt, "Lại?"
Lúc này cô mới biết, lúc trước anh ở công ty cũng từng chảy máu mũi một lần.
"Sao anh không nói với em." Cô trách anh.
Anh nhận lấy tờ giấy đặt lên mũi, thuận thế ôm cô vào lòng, "Mùa khô nóng chảy máu mũi là chuyện bình thường, cũng không phải chuyện gì lớn."
Hứa Ý Nùng nhìn máu mũi anh thấm đỏ khăn giấy, nhíu mày lo lắng.
"Sao lại không cầm được nhỉ?" Cô nói xong dứt khoát câm lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường, rút thêm mấy tờ chặn cho anh, còn dặn dò anh ngửa đầu.
Sau đó tự mình xuống giường đi vào toilet lấy cho anh một cái khăn lông nóng.
"Không hiểu sao một tháng lại chảy máu mũi hai lần, không được, ngày mai phải đi bệnh viện khám mới được." Cô nhìn khăn giấy đỏ tươi trên tủ đầu giường, quả thực đau lòng vô cùng.
Vương Kiêu Kỳ kéo tay cô nói, "Đừng chuyện bé xé ra to, không sao."
Cô nửa quỳ ở mép giường, nâng cằm anh tiếp tục cẩn thận lau chùi, "Anh làm việc suốt ngày suốt đêm, nói anh chưa bao giờ nghe, mỗi 1'ân thức đêm đều tốn hại sức khỏe, anh không đau lòng nhưng em đau lòng."
Tư thế của cô kết hợp với động tác cúi đầu lau mặt cho anh làm cho váy ngủ tơ tằm trên người lỏng lẻo.
Từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy hết mọi thứ bên trong, anh bèn dựa sát vào người cò, được voi đòi tiên, tiện tay kéo dây áo trên vai cò, váy ngủ tơ lụa rơi xuống, lộ ra một nửa bả vai cô.
Hứa Ý Nùng vỗ tay anh, "Đừng lộn xộn.
Vương Kiêu Kỳ quay mặt gỡ khăn lông xuống, siết chặt cô, cô bất thình lình ngã vào lòng anh.
"ơ kìa, anh làm gì vậy?"
Anh nói, "Làm chính sự." Sau đó ném khăn lông lên tủ đầu giường, lại kéo dây áo bên kia của cô xuống.
Hứa Ý Nùng đấm anh, "Mới vừa chảy máu mũi, anh không sợ bị yếu à?"
Anh một tay ôm eo cô, một tay đỡ chân cô, để cô ngồi lên.
"Vậy em có thể thử xem anh có yếu không."
Dứt lời, Hứa Ý Nùng đã rơi xuống, cô thiếu chút nữa hét lên thất thanh.
Sau đó cô ôm cố Vương Kiêu Kỳ, áp người vào ngực anh, nói ra băn khoăn trong lòng mình.
"Chồng, lần này nếu không thành công nữa, em định đi bệnh viện khám."
Vương Kiêu Kỳ ôm vai cô, nhẹ nhàng vỗ về trấn an, "Em đừng tạo áp lực tâm lý quá lớn, anh vẫn là câu nói đó, cứ thuận theo tự nhiên là được."
"Nhưng đã ba năm rồi, nếu cứ thuận theo tự nhiên chắc em thành sản phụ cao tuổi mất."
"Chuyện duyên phận, cũng không thế cưỡng cầu. Lúc trước công việc của chúng ta đều quá bận rộn, áp lực cao cường độ cao cũng không có lợi cho việc thụ thai. Em đừng lo lắng nhiều, mang thai cũng là chuyện nước chảy thành sông."
Hứa Ý Nùng thở dài, "Đạo lý này em hiếu, nhưng công việc làm mãi cũng không xong, nhìn các cô gái nhỏ tuổi hơn mình kết hôn sinh con, sau đó vui vẻ đến phát trứng sơn đỏ* cho em, anh biết em hâm mộ bao nhiêu không?"
(★Món quà ăn mừng truyền thống vào ngày thứ ba sau khi sinh em bé.)
Vương Kiêu Kỳ vuốt tóc cô, "Anh biết, anh đều biết, nhưng anh không hy vọng chuyện này trở thành mối bận tâm của em."
Hứa Ý Nùng có chút ấm ức nói, "Nhưng em chỉ muốn có em bé thôi, sao lại khó như vậy? Ai cũng nói mỗi đứa trẻ là một thiên sứ bé bỏng, ở trên trời được chọn mẹ. Vậy là em vẫn chưa đủ tốt sao, nên con của chúng ta mới chậm chạp không quyết định được?"
Vương Kiêu Kỳ kéo chăn đắp cho cô, "Vậy cũng do bố chưa đủ tốt, không liên quan đến mẹ."
Hứa Ý Nùng kề sát vào cằm anh, "Ngoài miệng anh luôn an ủi em không nên gấp gáp, thật ra trong lòng cũng rất muốn có con, em biết."
Vương Kiêu Kỳ nẳm tay cô hôn khẽ, nhẹ nhàng gật đầu, "Từ nhỏ anh chưa từng chân chính cảm nhận được tình thương của bố mẹ, cũng vô cùng khát vọng có được một gia đình ấm áp, nếu có một đứa con thuộc về mình, anh sẽ dốc hết tình yêu thương cho nó." Lại cúi đ'âu hôn cô, "Huống hồ đó là con của chúng ta, nó sẽ vừa giống em vừa giống anh..."
Lúc Vương Kiêu Kỳ nói những lời này, anh dường như đã nhìn thấy một đứa bé trắng trẻo mập mạp, đáy mắt dịu dàng, khóe môi tràn đầy nụ cười.
Hứa Ý Nùng nghe anh nói thì trong lòng xúc động, cũng ngửa đầu hôn anh, càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, tháng này chuẩn bị mang thai vẫn thất bại. Khi Hứa Ý Nùng ở toilet công ty phát hiện dì cả tới, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Dì cả vừa đi cô lại đến bệnh viện nhân dân số 1 uy tín nhất thành phố A làm tư vấn, nhân viên lễ tân thông báo cô phải tới phòng khám tiền sản làm kiểm tra toàn diện trước khi mang thai.
Hứa Ý Nùng đăng ký lấy số, bác sĩ tìm hiểu tình huống của cô rồi nói, "Thông thường các cặp vợ chồng kết hỏn trên một năm, nếu sinh hoạt tình dục bình thường mà vẫn chưa mang thai, chúng tôi đề nghị cô nên tới khoa sinh sản khám thử. Cô và chồng ở xa nhau sao?"
Hứa Ý Nùng lẳc đầu, "Không xa."
"Vợ chồng bao lâu sinh hoạt một rân?"
Câu hỏi này có chút nhạy cảm, Hứa Ý Nùng vẫn chưa thích ứng được.
Bác sĩ nghiêm túc ho một tiếng, "Cô đừng thấy ngượng, đây là điều cần thiết nên phải nói sự thật, hỗ trợ cho việc chẩn đoán bệnh."
Hứa Ý Nùng chỉ có thể thành thật nói, "Một tuần bốn đến năm lần."
"Cậu ấy làm công việc gì? Có tiếp xúc với phóng xạ hay hóa chất không?"
"IT, đó là một ngành thường xuyên tăng ca ngồi lâu."
Lúc này bác sĩ hơi đè giọng nói, "Vậy cô, trước khi đến với chồng cô thì còn có bạn trai nào khác không?"
Hứa Ý Nùng biết ý của bà ấy, lắc đầu, "Tôi và chồng tôi là mối tình đầu, tôi chỉ có một người đàn ông là anh ấy."
"Vậy trước đây hai người từng có con chưa? Ý tôi là lúc còn trẻ, không kiểm soát được nên mang thai ngoài ý muốn, có từng phá thai không?"
"Không có, trước kia chúng tôi vẩn luôn chú ý."
Sau khi hiểu rõ, bác sĩ đẩy đẩy kính mắt, "Để tôi viết cho cô một danh sách kiểm tra trước, dựa theo thời gian chỉ định đến làm kiểm tra đúng hạn, vừa vặn lần sau dẳn theo chồng cô đến kiếm tra chất lượng tinh trùng luôn. Việc chậm mang thai này không hẳn là vấn đề của phụ nữ, đàn ông có vấn đề cũng rất nhiều. Ví dụ như sức sống tinh trùng không cao, tỷ lệ dị dạng lớn, những thứ này đều không có lợi cho việc thụ thai bình thường."
"Vâng vâng." Hứa Ý Nùng nghe mà ngơ ngẩn, cuối cùng cầm một tờ danh sách hướng dẩn dài ra khỏi phòng khám.
Làm xong kiểm tra ngày hôm đó, buổi tối Vương Kiêu Kỳ vừa trở về cô liền nói với anh chuyện mình đi bệnh viện.
Vương Kiêu Kỳ đặt áo vest lên lưng ghế sô pha, nhướng mày, "Sao hôm nay em đi bệnh viện mà không nói với anh? Em đi một mình?"
Hứa Ý Nùng cầm lấy áo vest của anh, "Thì em sợ quấy rầy công việc của anh mà? Mấy kiểm tra đó chỉ đơn giản lấy máu gì thôi, một mình em cũng được."
"Vậy em kiểm tra gì rồi?"
"Thì lấy máu, còn khám phụ khoa nữa, chờ lần sau đến kỳ sinh lý còn phải đi kiểm tra sáu hạng mục hoóc-mòn sinh dục gì đó nữa." Hứa Ý Nùng thuận miệng nói với anh, "Đến lúc đó anh rảnh thì cùng em đi bệnh viện một chuyến, kiểm tra chất lượng tinh trùng.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Vương Kiêu Kỳ rất đau lòng.
Hứa Ý Nùng thấy anh không phản ứng, cho rằng anh ngượng ngùng, còn tiến lên trấn an, "Không sao đâu chồng, đây chỉ là một quá trình cần thiết, anh đừng để tâm quá."
Vương Kiêu Kỳ đứng tại chỗ đưa tay gọi cô tới, Hứa Ý Nùng vừa đi qua đã bị anh ôm lấy.
Anh kề vào tai cô nói, "Anh đau lòng cho em, đáng ra em nên để anh đến bệnh viện trước, nếu như xác định là vấn đề của anh, em không cần lãng phí thời gian đi làm những kiểm tra linh tinh kia nữa."
Hứa Ý Nùng cũng ôm anh, "Em không sao, việc kiểm tra là điều khó tránh khỏi của cả hai vợ chồng, mặc kệ là vấn đề của ai, bây giờ chúng ta phát hiện cũng chưa muộn, cùng nhau cố gắng là được."
Vương Kiêu Kỳ vẫn lo lắng cho cô, lòng bàn tay ôm lấy cánh tay cô vuốt ve lên xuống, "Tóm lại mặc kệ kết quả thế nào, em cũng đừng áp lực quá lớn, biết không?"
Hứa Ý Nùng nới lỏng cà vạt cho anh, gật đầu thật mạnh, "Em biết rồi biết rồi, tâm trạng em rất tốt."
Vì thế, Vương Kiêu Kỳ cũng đến bệnh viện làm kiểm tra. Kết quả kiểm tra gần như đồng thời có cùng với mấy hạng mục kiểm tra sau này của Hứa Ý Nùng, hai người lại dành thời gian đến bệnh viện lấy báo cáo, lần này là khoa sinh sản mà đợt trước bác sĩ đề nghị.
Trong phòng khám của chuyên gia, bác sĩ chủ nhiệm xem báo cáo của Vương Kiêu Kỳ trước, bà ấy vừa xem vừa chậm rãi mở miệng.
"Tôi đã xem các kiểm tra của bên nam, bên nam không có vấn đề gì, căn cứ vào báo cáo cho thấy tinh trùng đều tốt."
Bác sĩ lại bẳt đầu xem báo cáo của Hứa Ý Nùng, xem xong phiếu xét nghiệm rồi thuận tay lật lại ghi chép bệnh án trước kia của cô.
Hứa Ý Nùng nhìn thấy bà ấy lật về phía trước, đột nhiên nhớ tới gì đó, vừa muốn mở miệng ngắt lời ngăn lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Bác sĩ đã nhìn thấy ghi chép trước đó trong sổ bệnh án của cô, đột nhiên nhíu mày, còn phát ra tiếng "chậc", sau đó ngước mắt nhìn về phía cô.
"Cô từng có tiền sử mắc bệnh trầm cầm, hơn nữa thời gian kéo dài rất lâu, lúc trước phải uống thuốc một thời gian dài đúng không? Tình huống bây giờ thế nào rồi? Chuyện cô mắc bệnh trầm cảm cũng phải nói với chúng tôi, không thể giấu diếm, không nên coi thường, bệnh trầm cảm rất ảnh hưởng đến việc mang thai."
Bỗng chốc, phòng khám nhỏ hẹp lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe được hơi thở của từng người.
Hứa Ý Nùng như bị cố định trên ghế tư vấn, cũng rõ ràng cảm giác được bàn tay Vương Kiêu Kỳ đang đặt trên vai mình trở nên cứng ngẳc sau khi nghe bác sĩ nói.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.