Tình Này Nảy Sinh Suốt Ngần Ấy Thu
Chương 44: Dọn đến sống chung
Mary Tĩnh Hương
11/10/2023
Sau khi cả hai dùng bữa xong, Doãn Yến Mặc đưa Khúc Tương về nhà. Chiếc
xe chầm chậm lăn bánh trên con đường thênh thang dưới ánh chiều hoàng
hôn rực rỡ. Bên trong xe, vẫn không gian tĩnh lặng như tờ, như thể cả
thế giới đang chìm vào giấc ngủ.
Sau một hồi dài im lặng, Doãn Yến Mặc mới thở dài một hơi e dè nhìn Khúc Tương, hắn đưa ra thêm một lời đề nghị:" Tương Tương...anh muốn em chuyển đến nhà anh ".
Khúc Tương nghe vậy thì có chút kinh ngạc, cô nhanh chóng từ chối lời đề nghị này bởi dẫu sao hai người cũng là hôn nhân trên hợp đồng, không nhất thiết phải sống cùng nhau như vợ chồng thật sự.
Trước lời từ chối này, Doãn Yến Mặc có chút thất vọng. Tuy nhiên, hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cũng không có ý định phải thuyết phục cô chuyển đến nhà mình cho bằng được. Doãn Yến Mặc ranh mãnh rẽ sang hướng khác để có thể bên cạnh Khúc Tương nhiều hơn:" Nếu em không chuyển đến nhà anh thì anh đành chuyển đến chỗ em vậy ", hắn mặt dày nhún vai.
Nghe đến đây, Khúc Tương bày ra vẻ mặt hết nói nổi với độ mặt dày của người đàn ông mang vẻ bề ngoài phong lãng, chín chắn này.
" Đồ mặt dày ", nói xong cô liền quay phắt sang chỗ khác.
Tới đây, Doãn Yến Mặc khẽ cười thầm, nhẹ nhàng kéo tay Khúc Tương, ghé sát gần cô hỏi lại với giọng điệu nhỏ nhẹ:" Được không?".
Hơi thở nóng ấm thì thào bên tai khiến Khúc Tương mặt đỏ tía tai, cô liền quay sang nhìn Doãn Yến Mặc với vẻ mặt ngượng ngùng. Nhưng xuýt chút nữa cả hai đôi môi chạm vào nhau, Doãn Yến Mặc và Khúc Tương mắt đối mắt khoảng chừng năm giây ấy khiến cô càng lúng túng hơn.
Khúc Tương bất giác lùi lại, tay chân luống cuống với khuôn mặt ửng đỏ và trái tim đập rộn ràng. Cô lắp ba lắp bắp:" Anh...anh đột nhiên ghé sát như vậy làm gì ".
Đúng thật là! Khúc Tương chẳng hiểu rõ bản thân mình bị gì nữa. Cứ hễ cô ở gần người đàn ông này là y như rằng cô không cách nào bình tĩnh được. Chẳng giống bản thân cô thường ngày chút nào.
" Anh chỉ muốn em nghe rõ ", Doãn Yến Mặc mỉm cười xấu xa rồi đáp.
Nghe vậy, Khúc Tương nóng máu, sửng cồ mà hét vào mặt Doãn Yến Mặc:" TÔI ĐÂU CÓ ĐIẾC ".
Thấy Khúc Tương nhíu mày, vắt chân khoanh tay quay sang chỗ khác như vậy. Doãn Yến Mặc khẽ cười thầm, hắn biết mình đã chọc giận cô rồi.
Hắn thành tâm xin lỗi Khúc Tương nhưng vẫn không quên nói thêm:" Em vẫn chưa trả lời anh ".
Tuy không tình nguyện cho lắm nhưng Khúc Tương vẫn miễn cưỡng đồng ý:" Tôi nói không được thì anh sẽ không chuyển vào hả?".
" Tất nhiên là vẫn chuyển vào rồi...hì hì ".
.........
Cứ như vậy, buổi sáng ngay ngày hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng, Doãn Yến Mặc một người một vali đến nhấn chuông nhà Khúc Tương.
Giờ này, cô vẫn còn đang say giấc nồng cuộn mình trong chăn trên chiếc giường ấm áp. Cuộc đời còn gì hạnh phúc hơn khi vào trời đông tuyết rơi ngay trong ngày nghỉ, được ngủ một giấc thẳng cẳng cho đã người.
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên khiến cô giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt vẫn còn mơ màng, cô dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời vừa mới hửng sáng, tuyết thì đang rơi lất phất.
" Mới sáng sớm mà ai đến vậy nhỉ? ".
Rồi một tiếng chuông nữa vang lên, cô cau mày, lưỡng lự một chút rồi miễn cưỡng bước chân xuống giường.
Cô vừa đi vừa ngáp đi ra mở cửa. Đến khi vừa mở cửa ra thì cô khẽ giật mình, thấy Doãn Yến Mặc đứng ngay ngắn ở đó cùng với chiếc vali bên cạnh thì cô không khỏi ngạc nhiên:" Anh đến...đến sớm vậy à? ", ngay sau đó cô liền thay đổi sắc mặt, Khúc Tương cau mày, lườm Doãn Yến Mặc một cái, hét lớn:" Anh bị điên hả?. Mới sáng sớm đã đến làm phiền giấc ngủ của tôi rồi...pla..pla!".
Nói gì thì nói nhưng rồi Khúc Tương cũng mời Doãn Yến Mặc vào nhà. Cô đi vào trong, Doãn Yến Mặc cũng theo sau.
Khúc Tương ngồi xuống ghế sofa, cô nhìn Doãn Yến Mặc, vẻ mặt vẫn còn đang mơ mơ màng màng: "Thế anh định ở đây bao lâu vậy?".
Doãn Yến Mặc ngồi xuống ghế bên cạnh Khúc Tương, hắn cũng bình thản đáp lại:" Thời hạn hợp đồng bao lâu thì anh sẽ ở lại bấy lâu ".
" Còn nếu em không muốn anh ở đây trong thời gian dài thì vẫn còn một cách đấy ".
Khúc Tương nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, liền quay sang Doãn Yến Mặc:" Cách gì?".
Không ngoài dự đoán trước phản ứng của Khúc Tương. Thế nhưng, Doãn Yến Mặc nào có dễ nói chuyện như vậy, hắn mỉm cười thân thiện tỏ rõ ý nói của mình:" Em dọn sang chỗ anh ".
Khi Doãn Yến Mặc vừa dứt câu, Khúc Tương chỉ biết im lặng, không biết phải nói gì tiếp theo. Cô đứng phắt dậy, luồn qua người Doãn Yến Mặc sau đó một mạch bước vào phòng, đóng của lại rồi thả mình xuống chiếc giường ngủ tiếp.
Còn về phía Doãn Yến Mặc, hắn đi loanh quanh nhà ngắm nhìn mọi thứ. Lát sau, ra ban công hít thở không khí.
Khoảng 11 giờ trưa, Khúc Tương thức dậy, đôi mắt cô lim dim đi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân đánh răng rửa mặt.
Lúc này, Khúc Tương đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô lấy cọng chun buộc gọn tóc mình lên. Nhìn xung quanh không thấy Doãn Yến Mặc đâu, cô đi đến phòng trống bên cạnh vẫn không thấy.
Khúc Tương thắc mắc:' Không biết anh ta đi đâu rồi nhỉ?".
Sau một hồi dài im lặng, Doãn Yến Mặc mới thở dài một hơi e dè nhìn Khúc Tương, hắn đưa ra thêm một lời đề nghị:" Tương Tương...anh muốn em chuyển đến nhà anh ".
Khúc Tương nghe vậy thì có chút kinh ngạc, cô nhanh chóng từ chối lời đề nghị này bởi dẫu sao hai người cũng là hôn nhân trên hợp đồng, không nhất thiết phải sống cùng nhau như vợ chồng thật sự.
Trước lời từ chối này, Doãn Yến Mặc có chút thất vọng. Tuy nhiên, hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cũng không có ý định phải thuyết phục cô chuyển đến nhà mình cho bằng được. Doãn Yến Mặc ranh mãnh rẽ sang hướng khác để có thể bên cạnh Khúc Tương nhiều hơn:" Nếu em không chuyển đến nhà anh thì anh đành chuyển đến chỗ em vậy ", hắn mặt dày nhún vai.
Nghe đến đây, Khúc Tương bày ra vẻ mặt hết nói nổi với độ mặt dày của người đàn ông mang vẻ bề ngoài phong lãng, chín chắn này.
" Đồ mặt dày ", nói xong cô liền quay phắt sang chỗ khác.
Tới đây, Doãn Yến Mặc khẽ cười thầm, nhẹ nhàng kéo tay Khúc Tương, ghé sát gần cô hỏi lại với giọng điệu nhỏ nhẹ:" Được không?".
Hơi thở nóng ấm thì thào bên tai khiến Khúc Tương mặt đỏ tía tai, cô liền quay sang nhìn Doãn Yến Mặc với vẻ mặt ngượng ngùng. Nhưng xuýt chút nữa cả hai đôi môi chạm vào nhau, Doãn Yến Mặc và Khúc Tương mắt đối mắt khoảng chừng năm giây ấy khiến cô càng lúng túng hơn.
Khúc Tương bất giác lùi lại, tay chân luống cuống với khuôn mặt ửng đỏ và trái tim đập rộn ràng. Cô lắp ba lắp bắp:" Anh...anh đột nhiên ghé sát như vậy làm gì ".
Đúng thật là! Khúc Tương chẳng hiểu rõ bản thân mình bị gì nữa. Cứ hễ cô ở gần người đàn ông này là y như rằng cô không cách nào bình tĩnh được. Chẳng giống bản thân cô thường ngày chút nào.
" Anh chỉ muốn em nghe rõ ", Doãn Yến Mặc mỉm cười xấu xa rồi đáp.
Nghe vậy, Khúc Tương nóng máu, sửng cồ mà hét vào mặt Doãn Yến Mặc:" TÔI ĐÂU CÓ ĐIẾC ".
Thấy Khúc Tương nhíu mày, vắt chân khoanh tay quay sang chỗ khác như vậy. Doãn Yến Mặc khẽ cười thầm, hắn biết mình đã chọc giận cô rồi.
Hắn thành tâm xin lỗi Khúc Tương nhưng vẫn không quên nói thêm:" Em vẫn chưa trả lời anh ".
Tuy không tình nguyện cho lắm nhưng Khúc Tương vẫn miễn cưỡng đồng ý:" Tôi nói không được thì anh sẽ không chuyển vào hả?".
" Tất nhiên là vẫn chuyển vào rồi...hì hì ".
.........
Cứ như vậy, buổi sáng ngay ngày hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng, Doãn Yến Mặc một người một vali đến nhấn chuông nhà Khúc Tương.
Giờ này, cô vẫn còn đang say giấc nồng cuộn mình trong chăn trên chiếc giường ấm áp. Cuộc đời còn gì hạnh phúc hơn khi vào trời đông tuyết rơi ngay trong ngày nghỉ, được ngủ một giấc thẳng cẳng cho đã người.
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên khiến cô giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt vẫn còn mơ màng, cô dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời vừa mới hửng sáng, tuyết thì đang rơi lất phất.
" Mới sáng sớm mà ai đến vậy nhỉ? ".
Rồi một tiếng chuông nữa vang lên, cô cau mày, lưỡng lự một chút rồi miễn cưỡng bước chân xuống giường.
Cô vừa đi vừa ngáp đi ra mở cửa. Đến khi vừa mở cửa ra thì cô khẽ giật mình, thấy Doãn Yến Mặc đứng ngay ngắn ở đó cùng với chiếc vali bên cạnh thì cô không khỏi ngạc nhiên:" Anh đến...đến sớm vậy à? ", ngay sau đó cô liền thay đổi sắc mặt, Khúc Tương cau mày, lườm Doãn Yến Mặc một cái, hét lớn:" Anh bị điên hả?. Mới sáng sớm đã đến làm phiền giấc ngủ của tôi rồi...pla..pla!".
Nói gì thì nói nhưng rồi Khúc Tương cũng mời Doãn Yến Mặc vào nhà. Cô đi vào trong, Doãn Yến Mặc cũng theo sau.
Khúc Tương ngồi xuống ghế sofa, cô nhìn Doãn Yến Mặc, vẻ mặt vẫn còn đang mơ mơ màng màng: "Thế anh định ở đây bao lâu vậy?".
Doãn Yến Mặc ngồi xuống ghế bên cạnh Khúc Tương, hắn cũng bình thản đáp lại:" Thời hạn hợp đồng bao lâu thì anh sẽ ở lại bấy lâu ".
" Còn nếu em không muốn anh ở đây trong thời gian dài thì vẫn còn một cách đấy ".
Khúc Tương nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, liền quay sang Doãn Yến Mặc:" Cách gì?".
Không ngoài dự đoán trước phản ứng của Khúc Tương. Thế nhưng, Doãn Yến Mặc nào có dễ nói chuyện như vậy, hắn mỉm cười thân thiện tỏ rõ ý nói của mình:" Em dọn sang chỗ anh ".
Khi Doãn Yến Mặc vừa dứt câu, Khúc Tương chỉ biết im lặng, không biết phải nói gì tiếp theo. Cô đứng phắt dậy, luồn qua người Doãn Yến Mặc sau đó một mạch bước vào phòng, đóng của lại rồi thả mình xuống chiếc giường ngủ tiếp.
Còn về phía Doãn Yến Mặc, hắn đi loanh quanh nhà ngắm nhìn mọi thứ. Lát sau, ra ban công hít thở không khí.
Khoảng 11 giờ trưa, Khúc Tương thức dậy, đôi mắt cô lim dim đi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân đánh răng rửa mặt.
Lúc này, Khúc Tương đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô lấy cọng chun buộc gọn tóc mình lên. Nhìn xung quanh không thấy Doãn Yến Mặc đâu, cô đi đến phòng trống bên cạnh vẫn không thấy.
Khúc Tương thắc mắc:' Không biết anh ta đi đâu rồi nhỉ?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.