Tình Này Nảy Sinh Suốt Ngần Ấy Thu
Chương 8: Lo lắng
Mary Tĩnh Hương
19/08/2023
Doãn Yến Mặc dự định là chiều sẽ quay lại tìm Khúc Tương, nhưng bận việc đột xuất. Hắn phải đi gặp một khách hàng quan trọng để bàn về một hợp đồng lớn. Hắn rất bận rộn cho việc đó.
Tuy nhiên, hắn vẫn không thể nào quên được khoảnh khắc ban sáng đã gặp cô. Hắn nhớ mãi gương mặt lạnh lùng nhưng có phần ngạc nhiên bất ngờ thật đáng yêu ấy bao gồm cả ánh mắt của cô và cách cô nói chuyện đâm chọt mình.
Chiều hôm đó, hắn phải đi gặp khách hàng, hắn không thể ngừng suy nghĩ về cô, hắn chợt cầm lấy điện thoại muốn gọi cho cô nhưng hắn bỗng nhiên nhớ ra hắn không có số điện thoại của cô nên đành lực bất đồng tâm.
Doãn Yến Mặc phải làm việc đến tối muộn mới xong. Khi hắn ta về đến khách sạn, trông hắn khá là mệt mỏi rồi. Hắn vào tắm rửa rồi sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Hắn vẫn suy nghĩ về Khúc Tương. Hắn đăm chiu suy suy về khoảnh khắc đứng trước mặt Khúc Tương
*Nhìn gần trông em ấy thật xinh đẹp, rất đáng yêu* Hắn quyết định sẽ quay lại tìm gặp cô vào ngày hôm sau, sau đó mới về nước.
Doãn Yến Mặc biết rằng buổi trưa cô sẽ tan học nên đã đến trước giờ cô tan học tầm một giờ, hắn ngồi trên xe đợi cô ở cổng trường.
Chờ mãi không thấy cô ra, hắn bước xuống xe rồi đi vào trường hỏi thăm. Vừa vặn hắn thấy có một cô gái bước ra, cô gái đó trông cũng khá là xinh đẹp nhưng Doãn Yến Mặc không để ý đến điều đó, hắn tiến lại gần và gọi:" Bạn học này"
Cô ta thấy người đàn ông trước mặt mình thật đẹp trai, cao ráo và trông có vẻ rất sang trọng ấy mà lại đến tìm mình nên cô ta có hơi mong chờ, bèn hỏi lại:" Anh gọi tôi sao?"
" Đúng vậy", Doãn Yến Mặc cất giọng rồi hỏi:" Cho tôi hỏi bạn học Khúc Tương hôm nay có đến trường không vậy?"
* Anh ta tìm Khúc Tương sao? Người đàn ông lịch lãm này đến tìm Khúc Tương?*, có hơi nghi hoặc.
Cô ta dĩ nhiên biết Khúc Tương là ai, tuy không học cùng lớp nhưng cô ta biết rất rõ là đằng khác. Khúc Tương vốn rất nổi tiếng ở trường ai mà không biết chứ. Và cô ta cũng chẳng ưa gì Khúc Tương nhưng người đàn ông trước mặt này nhìn thì biết là người không dễ chọc nên cô ta cũng ậm ừ nói:
" À, ừm, cô ấy hôm nay hình như không đến trường, nếu không còn việc gì khác tôi đi trước đây".
" Cô có biết tại sao em ấy không đến trường không?"
" Làm sao tôi biết được"_cô ta nhỏ nhẹ trả lời.
Hắn nghe vậy thì cũng quay lại xe" Sở Kiệt, bậy giờ cậu chở tôi đến nhà Khúc Tương", hắn nói.
" Đến nhà mà không báo trước có ổn không ạ", Sở Kiệt hỏi
" Cứ đi đi"
Một lát sau, Doãn Yến Mặc đã đến trước cửa nhà Khúc Tương, ngôi nhà có hai tầng màu trắng với mái ngói màu xám. Nó nằm trên khu phố nhỏ trong một khu dân cư yên tĩnh.
Có một hàng cây xanh lá cây bao quanh ngôi nhà, tạo ra một bầu không khí yên tĩnh và riêng tư. Trước nhà có một cái cổng nhỏ dẫn đến một lối đi có lát sỏi. Lối đi dẫn đến một cửa trước màu nâu.
Doãn Yến Mặc nhìn vào nhà một hồi rồi nhấn chuông cửa. Một lát sau, mãi không thấy ai ra mở cửa. Hắn nhắn thêm một lần nữa nhưng cũng không thấy ai phản hồi.
Hắn mất kiên nhẫn, ra lệnh Sở Kiệt phá cổng đi vào. Sở Kiệt thắc mắc hỏi:" Boss, nếu chị dâu không có ở nhà mà phá cổng thì có hơi...".
Doãn Yến Mặc cau mày nhìn về phía Sở Kiệt với ánh mắt sắc nhọn. Sở Kiệt thấy ánh mắt chết chóc nhìn mình thì bỗng thấy rùng mình lạnh lẽo, hắn ngoan ngoãn phá cổng với thao tác nhanh gọn.
Tới khi phá cổng xong, hắn đi theo lối đi có lát sỏi thẳng vào nhà. Doãn Yến Mặc bắt đầu gõ cửa. Hắn gõ mạnh và lâu hơn, nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Sự im ắng phút chốc như thể có thể nghe thấy tiếng xào xạc của những chiếc lá.
Hắn mất kiên nhẫn rồi, hắn không thể chờ đợi được nữa, hắn phá cửa xông vào nhà, tìm kiếm Khúc Tương, đến một căn phòng hắn sững người khi thấy Khúc Tương nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi thì nhễ nhại.
Doãn Yến Mặc nhanh chóng bước tới cạnh giường ngồi xuống, sau đó đặt tay lên trán cô. Trán cô rất nóng, e là bị sốt rất cao, đến lúc này Doãn Yến Mặc khá sốt ruột, hắn phải nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Hắn liền đứng dậy và bế cô ra xe một cách cẩn thận. Khúc Tương lúc này nằm gọn trong lòng Doãn Yến Mặc ,hắn có thể cẩn nhận thân nhiệt của cô. Hắn rất lo lắng cho Khúc Tương, " Sở Kiệt, cậu chạy nhanh lên chút", hắn nói vội.
Khi đến bệnh viện, hắn đặt cô lên giường bệnh và gọi bác sĩ khám cho cô. Kiểm tra xong, bác sĩ nói cô bị sốt cao, lại ăn uống không điều độ nên mới ngất đi, sau đó bác sĩ kê cho Khúc Tương vài đơn thuốc rồi dặn dò sau khi cô tỉnh lại phải cho cô ăn cháo rồi uống thuốc, tầm hai ba ngày sẽ khỏi.
Nghe đến đây Doãn Yến Mặc thở phào nhẹ nhõm...
Tuy nhiên, hắn vẫn không thể nào quên được khoảnh khắc ban sáng đã gặp cô. Hắn nhớ mãi gương mặt lạnh lùng nhưng có phần ngạc nhiên bất ngờ thật đáng yêu ấy bao gồm cả ánh mắt của cô và cách cô nói chuyện đâm chọt mình.
Chiều hôm đó, hắn phải đi gặp khách hàng, hắn không thể ngừng suy nghĩ về cô, hắn chợt cầm lấy điện thoại muốn gọi cho cô nhưng hắn bỗng nhiên nhớ ra hắn không có số điện thoại của cô nên đành lực bất đồng tâm.
Doãn Yến Mặc phải làm việc đến tối muộn mới xong. Khi hắn ta về đến khách sạn, trông hắn khá là mệt mỏi rồi. Hắn vào tắm rửa rồi sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Hắn vẫn suy nghĩ về Khúc Tương. Hắn đăm chiu suy suy về khoảnh khắc đứng trước mặt Khúc Tương
*Nhìn gần trông em ấy thật xinh đẹp, rất đáng yêu* Hắn quyết định sẽ quay lại tìm gặp cô vào ngày hôm sau, sau đó mới về nước.
Doãn Yến Mặc biết rằng buổi trưa cô sẽ tan học nên đã đến trước giờ cô tan học tầm một giờ, hắn ngồi trên xe đợi cô ở cổng trường.
Chờ mãi không thấy cô ra, hắn bước xuống xe rồi đi vào trường hỏi thăm. Vừa vặn hắn thấy có một cô gái bước ra, cô gái đó trông cũng khá là xinh đẹp nhưng Doãn Yến Mặc không để ý đến điều đó, hắn tiến lại gần và gọi:" Bạn học này"
Cô ta thấy người đàn ông trước mặt mình thật đẹp trai, cao ráo và trông có vẻ rất sang trọng ấy mà lại đến tìm mình nên cô ta có hơi mong chờ, bèn hỏi lại:" Anh gọi tôi sao?"
" Đúng vậy", Doãn Yến Mặc cất giọng rồi hỏi:" Cho tôi hỏi bạn học Khúc Tương hôm nay có đến trường không vậy?"
* Anh ta tìm Khúc Tương sao? Người đàn ông lịch lãm này đến tìm Khúc Tương?*, có hơi nghi hoặc.
Cô ta dĩ nhiên biết Khúc Tương là ai, tuy không học cùng lớp nhưng cô ta biết rất rõ là đằng khác. Khúc Tương vốn rất nổi tiếng ở trường ai mà không biết chứ. Và cô ta cũng chẳng ưa gì Khúc Tương nhưng người đàn ông trước mặt này nhìn thì biết là người không dễ chọc nên cô ta cũng ậm ừ nói:
" À, ừm, cô ấy hôm nay hình như không đến trường, nếu không còn việc gì khác tôi đi trước đây".
" Cô có biết tại sao em ấy không đến trường không?"
" Làm sao tôi biết được"_cô ta nhỏ nhẹ trả lời.
Hắn nghe vậy thì cũng quay lại xe" Sở Kiệt, bậy giờ cậu chở tôi đến nhà Khúc Tương", hắn nói.
" Đến nhà mà không báo trước có ổn không ạ", Sở Kiệt hỏi
" Cứ đi đi"
Một lát sau, Doãn Yến Mặc đã đến trước cửa nhà Khúc Tương, ngôi nhà có hai tầng màu trắng với mái ngói màu xám. Nó nằm trên khu phố nhỏ trong một khu dân cư yên tĩnh.
Có một hàng cây xanh lá cây bao quanh ngôi nhà, tạo ra một bầu không khí yên tĩnh và riêng tư. Trước nhà có một cái cổng nhỏ dẫn đến một lối đi có lát sỏi. Lối đi dẫn đến một cửa trước màu nâu.
Doãn Yến Mặc nhìn vào nhà một hồi rồi nhấn chuông cửa. Một lát sau, mãi không thấy ai ra mở cửa. Hắn nhắn thêm một lần nữa nhưng cũng không thấy ai phản hồi.
Hắn mất kiên nhẫn, ra lệnh Sở Kiệt phá cổng đi vào. Sở Kiệt thắc mắc hỏi:" Boss, nếu chị dâu không có ở nhà mà phá cổng thì có hơi...".
Doãn Yến Mặc cau mày nhìn về phía Sở Kiệt với ánh mắt sắc nhọn. Sở Kiệt thấy ánh mắt chết chóc nhìn mình thì bỗng thấy rùng mình lạnh lẽo, hắn ngoan ngoãn phá cổng với thao tác nhanh gọn.
Tới khi phá cổng xong, hắn đi theo lối đi có lát sỏi thẳng vào nhà. Doãn Yến Mặc bắt đầu gõ cửa. Hắn gõ mạnh và lâu hơn, nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Sự im ắng phút chốc như thể có thể nghe thấy tiếng xào xạc của những chiếc lá.
Hắn mất kiên nhẫn rồi, hắn không thể chờ đợi được nữa, hắn phá cửa xông vào nhà, tìm kiếm Khúc Tương, đến một căn phòng hắn sững người khi thấy Khúc Tương nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi thì nhễ nhại.
Doãn Yến Mặc nhanh chóng bước tới cạnh giường ngồi xuống, sau đó đặt tay lên trán cô. Trán cô rất nóng, e là bị sốt rất cao, đến lúc này Doãn Yến Mặc khá sốt ruột, hắn phải nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Hắn liền đứng dậy và bế cô ra xe một cách cẩn thận. Khúc Tương lúc này nằm gọn trong lòng Doãn Yến Mặc ,hắn có thể cẩn nhận thân nhiệt của cô. Hắn rất lo lắng cho Khúc Tương, " Sở Kiệt, cậu chạy nhanh lên chút", hắn nói vội.
Khi đến bệnh viện, hắn đặt cô lên giường bệnh và gọi bác sĩ khám cho cô. Kiểm tra xong, bác sĩ nói cô bị sốt cao, lại ăn uống không điều độ nên mới ngất đi, sau đó bác sĩ kê cho Khúc Tương vài đơn thuốc rồi dặn dò sau khi cô tỉnh lại phải cho cô ăn cháo rồi uống thuốc, tầm hai ba ngày sẽ khỏi.
Nghe đến đây Doãn Yến Mặc thở phào nhẹ nhõm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.