Chương 111
Đản Đản 1133
15/05/2015
Nơi này là nơi nào?
Tiếng suối chảy róc rách, bốn bề sương giăng mênh mông, khiến cô cảm thấy xa lạ cực kỳ. Cô luôn trong tâm trạng hoảng hốt, bấy giờ mới choàng tỉnh.
“Bác ơi, cháu lên nhầm xe, vậy làm cách nào để quay về ạ?” Cô lập tức ngăn bác tài xế lại.
“Hết cách thôi, đây là chuyến xe cuối cùng rồi, cô phải chờ đến sáng mai.” Bác tài xế vừa đóng cửa xe, vừa trả lời.
Sáng mai ư? Cô kinh ngạc.
Đúng lúc này, có một ánh đèn xe chiếu trên người cô. Cô ngoái lại thì thấy một chiếc xe SUV màu đen đậu cách đó không xa.
Cửa xe bật mở, một đôi chân dài cường tráng mạnh mẽ bước xuống. Khỏi cần suy đoán, cô cũng biết đó là ai.
“Kiều Duy Đóa, lên xe tôi đưa em về.” Hình Tuế Kiến mở cánh cửa bên ghế phụ lái.
Cô lạnh lùng nhìn gã.
“Tôi khuyên hai người đừng xuống núi, hãy ở lại đây một đêm đi! Bây giờ sương mù dày đặc, che khuất tầm nhìn, hai người lại xa lạ với môi trường, rất có thể bất cẩn mà rơi xuống núi!” Trước khi rời đi, bác tài xế khuyên nhủ.
“Không sao, tôi tin tài lái xe của mình.” Hình Tuế Kiến thản nhiên đáp.
Tuy nhiên, cô không bán sĩ diện. Nếu đã thế thì cô sẽ thích nghi với mọi hoàn cảnh, cô theo chân của bác tài xế vào trong thôn.
Một mình Hình Tuế Kiến đứng chơ vơ trước đầu thôn. Đây là sự lựa chọn của cô, nên gã không thể ép buộc. Gã đóng sầm cánh cửa bên ghế lái phụ, làm thế nào chẳng có cách bỏ mặc cô ở lại nơi này.
Thôn này rất nhỏ, gần như liếc mắt một vòng là đã giáp ranh. Bây giờ mới khoảng tám giờ tối, thế mà bốn bề vắng lặng tịch liêu tới khủng khiếp.
“Ngôi nhà đằng kia vừa là nhà trọ vừa là nhà tắm, nó được xem là nhà trọ duy nhất ở chỗ chúng tôi.” Bác tài xế chỉ vị trí cho cô, “Nhưng tốt nhất cô nên thuê nguyên phòng, vì…” Những lời kế tiếp bác tài xế chọn cách im lặng để tránh gặp phiền hà, rồi ông ta bước thẳng về nhà.
Hình Tuế Kiến đi phía sau nhíu mày, gã thấy một tên đàn ông trung niên ngà ngà say vừa ra khỏi nhà trọ, khi lướt ngang qua cô thì cố tình xiêu vẹo thân hình cao lớn cọ vào người cô.
May thay, Kiều Duy Đóa kịp thời tránh thoát.
“Xin hỏi, ở đây còn phòng đơn không?” Kiều Duy Đóa tới quầy hỏi bà bác.
“Hết rồi, chỉ còn một phòng ba giường cuối cùng.” Bà bác vừa cắn hạt dưa vừa nói tiếp: “Ở đây chúng tôi tính tiền theo giường, hai tiếng 20 đồng. Nếu ở cả đêm thì 40 đồng một giường, bất kể cô có bao phòng hay không cũng đều giá này.”
Giá rẻ mạt như vậy thì làm sao bảo đảm vệ sinh? Hình Tuế Kiến lại thấy một phụ nữ đứng tuổi, mặt mày tô son trát phấn lòe loẹt đi từ bên trong ra, khiến gã càng cau mày chặt hơn.
Nơi này dường như trông khá bẩn!
Trái lại Kiều Duy Đóa chẳng hề suy nghĩ nhiều, đằng nào ở nơi thôn làng nhỏ bé này thì làm sao có nhà trọ đàng hoàng? Cô kiên quyết nói, “Được, tôi thuê cả ba giường.” An toàn là trên hết, cô tuyệt đối không thể ngủ chung với kẻ lạ.
Về phần Hình Tuế Kiến… Gã có xe, gã muốn quay về hay ăn ngủ ở đầu đường thì cũng chả liên quan gì đến cô.
“Được, tính tiền trước vào ở sau.” Bà bác vứt vỏ hạt dưa, phủi phủi tay đứng dậy.
Đây là lẽ đương nhiên, cô gật đầu hạ mắt xuống sờ túi xách của mình.
Mới một giây thôi mà cả người cô đều xơ cứng, trên tay cô trống trơn, làm gì có chiếc túi xách nào? Nhưng cô dám khẳng định buổi sáng khi bước ra khỏi nhà, cô có mang theo giỏ xách, điện thoại, ví tiền và cả quần áo nữa.
Đầu óc cô rỗng hoác, cô chắc chắn lúc xuống xe thì mình không bỏ sót thứ gì trên chỗ ngồi.
Thấy cô mãi cũng không đưa tiền, bà bác thiếu kiên nhẫn nói: “Cô gái, rốt cuộc cô muốn trọ hay thôi?”
“Tôi muốn, nhưng tôi làm mất ví tiền… Bác có thể…” Ghi sổ trước rồi ngày mai cô đem tiền trả lại?
Chắc cô gặp kẻ trộm, phản ứng đầu tiên của cô là nên nghĩ cách liên lạc ngay với Tư Nguyên. Thế nhưng cô chẳng biết mình đang ở đâu, hơn nữa thời tiết sương mù dày đặc, cô không yên tâm gọi Tư Nguyên lên núi.
Bà bác nghe rõ ý cô, bà ta dùng thứ ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh ngó cô đăm đăm.
Vừa khéo lúc này có một anh nông dân bốc mùi chua đi vào, bà bác dời ánh nhìn ra khỏi người cô, rồi đôi mắt bỗng sáng ngời : “Tiểu Lâm, cậu tới tắm rửa hả?”
Anh nông dân gật đầu.
“Vẫn giữ cho cậu một giường chứ?” Thái độ bà bác rất thân thiện.
Anh nông dân hơi lưỡng lự, “Tôi tắm trước rồi hẵng tính…” Nhưng khi tầm mắt anh ta chạm vào Kiều Duy Đóa đang đứng đờ đẫn một bên, thì ánh mắt anh ta bỗng dán chặt.
“Bác Vương, đây là người trong nhà trọ à?…” Anh nông dân nuốt nước miếng.
“Tôi thuê hết ba giường!” Đằng sau vang lên một giọng nói trầm đục.
Tiếp theo, hai tờ tiền màu đỏ mệnh giá 100 quăng lên trên quầy, “Khỏi thối.”
“Đưa chìa khóa đây.” Gã xòe tay mà mặt mày không chút biểu cảm.
Trên người Hình Tuế Kiến toát một loại khí phách làm bà bác vội vàng giao ngay chìa khóa, mà chẳng dám quan tâm đó là khách quen hay lạ, “Tới lầu ba quẹo trái, phòng cuối cùng.”
Hình Tuế Kiến không nói thêm gì mà kéo tay Kiều Duy Đóa đi.
Bà bác vội lấy hai tờ tiền màu đỏ mệnh giá 100 cất vào.
Gã mới đi vài bước thì quay lại, “Có khăn mặt xài một lần và quần lót không?”
“Có có có!” Bà bác lấy cái rổ trong quầy ra, bày mớ đồ đủ mọi màu sắc sặc sỡ trước mặt gã, và chọn một chiếc quần lót giấy to nhất, “Ở đây tôi có đủ các kích cỡ, cái này dành cho nam!”
Thế nhưng Hình Tuế Kiến đưa tay cầm một chiếc quần nhỏ nhất dành cho nữ. Gã đang định tính tiền, thì…
“Tôi tặng cho cô cậu, còn cái này nữa!” Bà bác sợ gã đòi số tiền thừa ban nãy, nên không sợ lỗ vốn mà đưa thêm cho gã một món đồ có ‘màu sắc sặc sỡ’.
“Bác Vương, còn tôi thì sao?”
“Ha ha, hết phòng rồi, chẳng phải hồi nãy cậu bảo chỉ muốn tắm chứ không muốn ngủ à?”
Cuộc đối thoại càng lúc càng xa, khi Kiều Duy Đóa khôi phục tinh thần thì thấy mình đã đứng trên lầu ba, và Hình Tuế Kiến đang mở cửa phòng.
Kiều Duy Đóa lạnh lẽo nhìn bàn tay gã đang nắm lấy cổ tay mình, “Tôi chưa nói sẽ vào ở.” Vừa rồi cô cố nghĩ xem có biện pháp khả thi nào khác không.
Giọng điệu của cô cũng chẳng đóng băng được gã.
“Em không được xuống đó, lẽ nào em muốn tiếp tục đứng dưới lầu để người ta coi mình là gái điếm?” Hình Tuế Kiến hỏi lại.
Kiều Duy Đóa ngỡ ngàng, bấy giờ cô mới cẩn thận suy nghĩ lý do tại sao ánh mắt của anh nông dân vừa rồi lại quái đản như vậy.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì chỗ này rất ‘bẩn’.” Nói đúng hơn thì đây là nơi cung cấp dịch vụ mại dâm giá rẻ cho nông – công nhân tầng lớp thấp nhất.
Sắc mặt Kiều Duy Đóa xám mét, cô thực sự không nghĩ tới vấn đề này.
“Kiều Duy Đóa, bây giờ em vẫn có quyền lựa chọn, một là theo tôi xuống núi, hai là tôi cho em mượn tiền trước?” Hình Tuế Kiến hỏi cô.
Cô cứng đờ rồi cuối cùng chọn cách giật lấy chùm chìa khóa trong tay gã, nâng gương mặt lạnh như tiền rảo bước vào phòng.
Cô không xuống núi, cô không bao giờ muốn sống chung với gã trong cùng một không gian!
Tiếng suối chảy róc rách, bốn bề sương giăng mênh mông, khiến cô cảm thấy xa lạ cực kỳ. Cô luôn trong tâm trạng hoảng hốt, bấy giờ mới choàng tỉnh.
“Bác ơi, cháu lên nhầm xe, vậy làm cách nào để quay về ạ?” Cô lập tức ngăn bác tài xế lại.
“Hết cách thôi, đây là chuyến xe cuối cùng rồi, cô phải chờ đến sáng mai.” Bác tài xế vừa đóng cửa xe, vừa trả lời.
Sáng mai ư? Cô kinh ngạc.
Đúng lúc này, có một ánh đèn xe chiếu trên người cô. Cô ngoái lại thì thấy một chiếc xe SUV màu đen đậu cách đó không xa.
Cửa xe bật mở, một đôi chân dài cường tráng mạnh mẽ bước xuống. Khỏi cần suy đoán, cô cũng biết đó là ai.
“Kiều Duy Đóa, lên xe tôi đưa em về.” Hình Tuế Kiến mở cánh cửa bên ghế phụ lái.
Cô lạnh lùng nhìn gã.
“Tôi khuyên hai người đừng xuống núi, hãy ở lại đây một đêm đi! Bây giờ sương mù dày đặc, che khuất tầm nhìn, hai người lại xa lạ với môi trường, rất có thể bất cẩn mà rơi xuống núi!” Trước khi rời đi, bác tài xế khuyên nhủ.
“Không sao, tôi tin tài lái xe của mình.” Hình Tuế Kiến thản nhiên đáp.
Tuy nhiên, cô không bán sĩ diện. Nếu đã thế thì cô sẽ thích nghi với mọi hoàn cảnh, cô theo chân của bác tài xế vào trong thôn.
Một mình Hình Tuế Kiến đứng chơ vơ trước đầu thôn. Đây là sự lựa chọn của cô, nên gã không thể ép buộc. Gã đóng sầm cánh cửa bên ghế lái phụ, làm thế nào chẳng có cách bỏ mặc cô ở lại nơi này.
Thôn này rất nhỏ, gần như liếc mắt một vòng là đã giáp ranh. Bây giờ mới khoảng tám giờ tối, thế mà bốn bề vắng lặng tịch liêu tới khủng khiếp.
“Ngôi nhà đằng kia vừa là nhà trọ vừa là nhà tắm, nó được xem là nhà trọ duy nhất ở chỗ chúng tôi.” Bác tài xế chỉ vị trí cho cô, “Nhưng tốt nhất cô nên thuê nguyên phòng, vì…” Những lời kế tiếp bác tài xế chọn cách im lặng để tránh gặp phiền hà, rồi ông ta bước thẳng về nhà.
Hình Tuế Kiến đi phía sau nhíu mày, gã thấy một tên đàn ông trung niên ngà ngà say vừa ra khỏi nhà trọ, khi lướt ngang qua cô thì cố tình xiêu vẹo thân hình cao lớn cọ vào người cô.
May thay, Kiều Duy Đóa kịp thời tránh thoát.
“Xin hỏi, ở đây còn phòng đơn không?” Kiều Duy Đóa tới quầy hỏi bà bác.
“Hết rồi, chỉ còn một phòng ba giường cuối cùng.” Bà bác vừa cắn hạt dưa vừa nói tiếp: “Ở đây chúng tôi tính tiền theo giường, hai tiếng 20 đồng. Nếu ở cả đêm thì 40 đồng một giường, bất kể cô có bao phòng hay không cũng đều giá này.”
Giá rẻ mạt như vậy thì làm sao bảo đảm vệ sinh? Hình Tuế Kiến lại thấy một phụ nữ đứng tuổi, mặt mày tô son trát phấn lòe loẹt đi từ bên trong ra, khiến gã càng cau mày chặt hơn.
Nơi này dường như trông khá bẩn!
Trái lại Kiều Duy Đóa chẳng hề suy nghĩ nhiều, đằng nào ở nơi thôn làng nhỏ bé này thì làm sao có nhà trọ đàng hoàng? Cô kiên quyết nói, “Được, tôi thuê cả ba giường.” An toàn là trên hết, cô tuyệt đối không thể ngủ chung với kẻ lạ.
Về phần Hình Tuế Kiến… Gã có xe, gã muốn quay về hay ăn ngủ ở đầu đường thì cũng chả liên quan gì đến cô.
“Được, tính tiền trước vào ở sau.” Bà bác vứt vỏ hạt dưa, phủi phủi tay đứng dậy.
Đây là lẽ đương nhiên, cô gật đầu hạ mắt xuống sờ túi xách của mình.
Mới một giây thôi mà cả người cô đều xơ cứng, trên tay cô trống trơn, làm gì có chiếc túi xách nào? Nhưng cô dám khẳng định buổi sáng khi bước ra khỏi nhà, cô có mang theo giỏ xách, điện thoại, ví tiền và cả quần áo nữa.
Đầu óc cô rỗng hoác, cô chắc chắn lúc xuống xe thì mình không bỏ sót thứ gì trên chỗ ngồi.
Thấy cô mãi cũng không đưa tiền, bà bác thiếu kiên nhẫn nói: “Cô gái, rốt cuộc cô muốn trọ hay thôi?”
“Tôi muốn, nhưng tôi làm mất ví tiền… Bác có thể…” Ghi sổ trước rồi ngày mai cô đem tiền trả lại?
Chắc cô gặp kẻ trộm, phản ứng đầu tiên của cô là nên nghĩ cách liên lạc ngay với Tư Nguyên. Thế nhưng cô chẳng biết mình đang ở đâu, hơn nữa thời tiết sương mù dày đặc, cô không yên tâm gọi Tư Nguyên lên núi.
Bà bác nghe rõ ý cô, bà ta dùng thứ ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh ngó cô đăm đăm.
Vừa khéo lúc này có một anh nông dân bốc mùi chua đi vào, bà bác dời ánh nhìn ra khỏi người cô, rồi đôi mắt bỗng sáng ngời : “Tiểu Lâm, cậu tới tắm rửa hả?”
Anh nông dân gật đầu.
“Vẫn giữ cho cậu một giường chứ?” Thái độ bà bác rất thân thiện.
Anh nông dân hơi lưỡng lự, “Tôi tắm trước rồi hẵng tính…” Nhưng khi tầm mắt anh ta chạm vào Kiều Duy Đóa đang đứng đờ đẫn một bên, thì ánh mắt anh ta bỗng dán chặt.
“Bác Vương, đây là người trong nhà trọ à?…” Anh nông dân nuốt nước miếng.
“Tôi thuê hết ba giường!” Đằng sau vang lên một giọng nói trầm đục.
Tiếp theo, hai tờ tiền màu đỏ mệnh giá 100 quăng lên trên quầy, “Khỏi thối.”
“Đưa chìa khóa đây.” Gã xòe tay mà mặt mày không chút biểu cảm.
Trên người Hình Tuế Kiến toát một loại khí phách làm bà bác vội vàng giao ngay chìa khóa, mà chẳng dám quan tâm đó là khách quen hay lạ, “Tới lầu ba quẹo trái, phòng cuối cùng.”
Hình Tuế Kiến không nói thêm gì mà kéo tay Kiều Duy Đóa đi.
Bà bác vội lấy hai tờ tiền màu đỏ mệnh giá 100 cất vào.
Gã mới đi vài bước thì quay lại, “Có khăn mặt xài một lần và quần lót không?”
“Có có có!” Bà bác lấy cái rổ trong quầy ra, bày mớ đồ đủ mọi màu sắc sặc sỡ trước mặt gã, và chọn một chiếc quần lót giấy to nhất, “Ở đây tôi có đủ các kích cỡ, cái này dành cho nam!”
Thế nhưng Hình Tuế Kiến đưa tay cầm một chiếc quần nhỏ nhất dành cho nữ. Gã đang định tính tiền, thì…
“Tôi tặng cho cô cậu, còn cái này nữa!” Bà bác sợ gã đòi số tiền thừa ban nãy, nên không sợ lỗ vốn mà đưa thêm cho gã một món đồ có ‘màu sắc sặc sỡ’.
“Bác Vương, còn tôi thì sao?”
“Ha ha, hết phòng rồi, chẳng phải hồi nãy cậu bảo chỉ muốn tắm chứ không muốn ngủ à?”
Cuộc đối thoại càng lúc càng xa, khi Kiều Duy Đóa khôi phục tinh thần thì thấy mình đã đứng trên lầu ba, và Hình Tuế Kiến đang mở cửa phòng.
Kiều Duy Đóa lạnh lẽo nhìn bàn tay gã đang nắm lấy cổ tay mình, “Tôi chưa nói sẽ vào ở.” Vừa rồi cô cố nghĩ xem có biện pháp khả thi nào khác không.
Giọng điệu của cô cũng chẳng đóng băng được gã.
“Em không được xuống đó, lẽ nào em muốn tiếp tục đứng dưới lầu để người ta coi mình là gái điếm?” Hình Tuế Kiến hỏi lại.
Kiều Duy Đóa ngỡ ngàng, bấy giờ cô mới cẩn thận suy nghĩ lý do tại sao ánh mắt của anh nông dân vừa rồi lại quái đản như vậy.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì chỗ này rất ‘bẩn’.” Nói đúng hơn thì đây là nơi cung cấp dịch vụ mại dâm giá rẻ cho nông – công nhân tầng lớp thấp nhất.
Sắc mặt Kiều Duy Đóa xám mét, cô thực sự không nghĩ tới vấn đề này.
“Kiều Duy Đóa, bây giờ em vẫn có quyền lựa chọn, một là theo tôi xuống núi, hai là tôi cho em mượn tiền trước?” Hình Tuế Kiến hỏi cô.
Cô cứng đờ rồi cuối cùng chọn cách giật lấy chùm chìa khóa trong tay gã, nâng gương mặt lạnh như tiền rảo bước vào phòng.
Cô không xuống núi, cô không bao giờ muốn sống chung với gã trong cùng một không gian!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.