Chương 14
Đản Đản 1133
14/05/2015
Mấy ngày nay, Hình Tuế Kiến đều đi theo Kiều Duy Đóa.
Sở dĩ gã khoác ‘dáng vẻ nghi ngờ’ này chẳng có lí do nào khác ngoài việc gã vô cùng muốn biết, đóa hoa bách hợp kiêu ngạo ngày ấy bây giờ sống ra sao. Sau đó gã thấy cô ‘bán quần áo’, rất vất vả bán quần áo.
Không phải đóa bách hợp kiêu ngạo kia luôn ngồi tít trên cao ư? Trong cửa hàng, Kiều Duy Đóa vừa xa lạ vừa thân thuộc, khách khứa tới lui, trên môi cô thường trực nở nụ cười và cố sức biểu hiện vẻ lịch sự, nhưng lọt vào mắt gã lại vô cùng kì dị.
Lẽ nào cuộc sống đã làm thay đổi gã và cũng thay đổi cả cô? Trong cửa hàng có vị khách hằn học gây gỗ với một nhân viên, bầu không khí khá nặng nề, chỉ thấy cô đi qua tìm hiểu tình huống vài phút.
Qua lớp cửa kính, gã thấy cô khẽ nghiêng đầu, khóe môi gợn vẻ nghiêm túc như đang suy nghĩ đăm chiêu.
Tiếp đó…
Đôi mắt sâu thẳm của Hình Tuế Kiến nheo lại, bởi vì gã nhìn thấy Kiều Duy Đóa ‘quỳ’ xuống.
Cô quỳ một gối, cúi đầu tự mình ướm thử đôi ủng đi mưa cho khách, sau đó ngước lên lịch sự hỏi han.
Hình Tuế Kiến nhíu mày.
Trong kí ức của gã, Kiều Duy Đóa kiêu ngạo tựa như con chim công, muốn tức là muốn, không cần tức là không cần. Bây giờ có vẻ cô đã bị cuộc sống bào mòn gai góc.
Thấy cô sống khổ sở, gã rất an tâm. Nhưng trái tim gã lại như phủ một lớp bụi mờ, từ ngày gặp lại đến giờ không thể nào loại bỏ.
“Đại ca, rốt cuộc anh đang nhìn gì vậy?” Tiểu Béo ngồi bên ghế phụ, khó hiểu hỏi.
Từ lúc dừng xe, xe đã đỗ tại chỗ cả nửa tiếng đồng hồ.
Gần đây đại ca thực sự rất kì lạ.
Hình Tuế Kiến đưa mắt ra hiệu cho anh ta đừng ầm ĩ.
“Ngài đi cẩn thận ạ, hoan nghênh ngài ghé lại lần sau.” Kiều Duy Đóa tiễn vị khách ra cửa.
“Thái độ quản lý của cô rất tốt, chứ mấy nhân viên kia chẳng có chút chuyên nghiệp nào! Tôi thừa nhận chân mình hôi thối, nhưng các cô muốn bán giày thì phải chịu khó phục vụ!” Vị khách được giá hời còn lên giọng.
“Đúng là người quản lý tôi đây có sơ suất khâu nhân viên khiến ngài thất vọng, thật sự xin lỗi!” Vẻ mặt cô luôn thản nhiên.
“Kiều Duy Đóa!” Thấy đại ca cứ dán mắt vào một chỗ, Tiểu Béo bỗng kêu lên sợ hãi khi nhìn rõ người mặc bộ đồng phục màu đen mãi không đổi vẻ mặt lãnh đạm kia.
“Đừng gọi!” Hình Tuế Kiến muốn cản nhưng đã muộn.
May là bọn họ đang ngồi trên xe, trong không gian khép kín làm âm thanh không truyền đi quá xa.
“Đại ca, anh gặp Kiều Duy Đóa rồi hả?” Tiểu Béo trợn tròn mắt.
“Ừ, mới gặp vài ngày.” Gã chẳng cần giấu diếm Tiểu Béo.
“Cô ta nhận ra anh không? Cô ta có biểu hiện gì? Anh đã làm gì cô ta rồi?” Tiểu Béo vội vàng truy hỏi.
Sự kiện sao hỏa đụng trái đất này, Tiểu Béo anh làm sao có thể bỏ lỡ?
“Không.” Gã đáp gọn.
Cô không nhận ra gã, mà gã cũng chưa làm gì cô.
“Đại ca, vậy bước tiếp theo anh sẽ hành động thế nào?” Máu huyết toàn thân Tiểu Béo sôi sục, liên tục hỏi han mong chờ.
Tiểu Béo là người thù dai, suốt ba năm qua, anh ta không dưới một lần đề cập với đại ca phải làm bầm dập Kiều Duy Đóa – kẻ khiến đại ca chịu oan uổng.
“Cứ quan sát trước đã.” Sắc mặt gã bình thản.
Gã không nghĩ mình sẽ có dính díu gì với Kiều Duy Đóa, nhưng nếu gặp nhau mà cứ luôn lảng tránh thì cũng chẳng phải là tác phong của gã.
“Đại ca, cô ta nhìn kìa!” Tiểu Bảo bỗng hoảng sợ.
Chỉ thấy ánh mắt Kiều Duy Đóa ngó dáo dác xung quanh. Vừa rồi dường như có ai gọi tên cô? Dây thần kinh thính giác của cô rất nhạy, nhưng không dám khẳng định.
“Đại, đại ca, có phải cô ta, cô ta đang nhìn chúng ta không?” Sóng lưng của Tiểu Béo đổ đầy mồ hôi.
Trái tim gã cũng muốn nhào lên cổ họng, bởi vì cô đang tiến về phía họ.
Gã chẳng việc gì phải sợ cô! Ánh mắt gã bỗng lạnh lẽo, các dây thần kinh đều căng cứng. Còn Tiểu Béo đã sẵn sàng trạng thái tác chiến, đầu óc vẽ đủ kiểu làm thế nào để lên mặt dạy đời. Tuy nhiên cô đi lướt qua chiếc xe, nhìn chằm chằm về phía trước và dừng bước sau đuôi xe bọn họ.
“Thường Hoan, sao cậu lại tới đây?” Cô ngạc nhiên hỏi. Giờ này Thường Hoan không ở nhà, sao lại đến cửa hàng tìm cô?
“Ban nãy tớ về nhà thì gặp Tư Nguyên, anh ấy còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp. Anh ấy giới thiệu với tớ đó là bạn gái của anh ấy!” Thường Hoan vô cùng vội vàng, “Hình như bọn họ đang hẹn hò!”
“Cậu vì chuyện này mà cố tình chạy tới đây?” Cô cười yếu ớt.
“Cậu còn cười nữa hả? Tư Nguyên sắp bị người ta cướp đi rồi!” Thường Hoan không thể hiểu sao cô còn nói chuyện nhẹ tênh như vậy được? Thường Hoan xác định mình không nhìn nhầm, rõ ràng hai người họ rất thích nhau.
“Anh ấy có nhắn tin bảo tớ, tối mai mời chúng ta đi ăn cơm để anh ấy chính thức giới thiệu bạn gái cho chúng ta làm quen.” Duy Đóa vẫn giữ nụ cười thản nhiên.
Cô tự nhủ với mình, kết quả này rất tốt. Cô không thể đau buồn, không thể khổ sở và không thể hối tiếc. Rất nhiều, rất nhiều điều không thể. Bởi vì, họ chỉ là bạn tốt.
“Cậu đã biết rồi?” Vẻ mặt Thường Hoan đông cứng.
“Ừ.” Cô đáp nhẹ.
Thường Hoan xác nhận lần nữa, “Thật sự các cậu không có chút khả năng nào sao?”
Duy Đóa lắc đầu, cô và Tư Nguyên đều là những người tỉnh táo và thực tế.
“Tớ cũng nên nghiêm túc đi tìm bạn trai, chứ để già háp rồi, đừng nói kẻ có tiền, có khi cho thêm tiền mà người ta cũng bỏ chạy.” Cô kéo nụ cười, hiếm dịp pha trò.
Thế nhưng Thường Hoan cười không nổi.
“Có đối tượng ngon lành nhớ giới thiệu cho tớ.” Cô cười nhẹ, một nụ cười rất dịu dàng. “Yêu cầu của tớ rất cao mà cũng rất thấp, cậu biết rồi đấy.”
“Ừ, được thôi.” Thường Hoan thở dài, “Bất kể cậu quyết định ra sao, tớ cũng luôn ủng hộ.”
“Cảm ơn cậu.” Có bạn bè, cảm giác thật tốt.
“Đừng cảm ơn.”
“Cậu về nhanh đi, tối nay chắc mười giờ tớ mới tan tầm.” Cô thúc giục.
Thường Hoan gật đầu, lúc sắp mở cửa xe, cô nàng hỏi: “Duy Đóa, biết vì sao tớ kêu cậu đừng cảm ơn không?”
Cô định chạy trở về chỗ làm, nghe bạn hỏi thế thì nghi hoặc quay đầu.
“Tớ bảo cậu đừng cảm ơn, vì tớ biết lòng cậu cũng buồn lắm.” Dứt lời, Thường Hoan không quay đầu mà ngồi lên xe.
Duy Đóa chết đứng tại chỗ. Trông cô sa sút lắm sao? Rõ ràng cô che giấu khá kĩ.
Cô mờ mịt dõi mắt nhìn theo bóng chiếc xe Honda Fit chạy càng lúc càng xa rồi biến mất, mà vẫn đứng ngẩn người.
Có tiếng động cơ nổ ‘ầm ầm’, chiếc SUV đằng sau cô cũng nổ máy từ từ lăn bánh.
“Đại ca, vừa rồi cô ta không nhận ra chúng ta hả?” Tiểu Béo khó tin trước vận may.
“Ừ.” Bên ghế của mình, gã cầm vô lăng bằng một tay, nhàn nhạt đáp.
Chính gã cũng không thể tin mình lại may mắn đến vậy. Hơn nữa, vận may này không những chỉ một lần.
Gã thường lái xe theo dõi cô, nhưng tính cảnh giác của cô rất kém. Gã theo cô vào siêu thị, kết quả suýt bị em gái cô phát hiện; gã theo cô đi cùng một chuyến xe buýt, kết quả gã ngồi sau cô vài chỗ mà cô chẳng hề hay biết.
Gã biết cô làm trong cửa hàng thời trang một tuần năm buổi, dạy kèm lớp chồi một ngày, nghỉ ngơi một ngày. Gã biết cô mỗi tuần đánh đàn ba buổi tối tại câu lạc bộ, hai buổi dạy Yoga trong phòng tập. Mỗi tuần cô tổng vệ sinh phòng ốc một lần, sắp xếp dạy lớp mầm non buổi sáng. Còn ngày nghỉ ngơi, cô tới chỗ tìm việc công nhật, nếu gặp xui xẻo thì cô đi thăm em gái.
Đây là kết quả gã theo dõi cô suốt một tháng ròng.
Cuộc sống của cô bình thản đến mức khiến người ta mất hẳn hứng chí.
Bởi vì…
Gã điềm nhiên nhìn gương mặt đầy râu quai nón của mình trong kính chiếu hậu. Gã để hàm râu quai nón này khiến các cô gái ‘tôn kính nhưng không thể tới gần’. Ai lại đi hứng thú với gã đàn ông mà ngay cả mặt mũi cũng mơ hồ? Tuy nhiên, bây giờ gã phát hiện mình hơi mất mát.
Cô không nhận ra gã, mẹ kiếp, gã chẳng có một chút cảm giác thành tựu.
…
Bên vệ đường, Duy Đóa hoảng hốt phát hiện mình đứng ngơ ngác rất lâu. Cô nhanh chóng hồi phục tinh thần, chỉnh trang bộ đồng phục để trông mình sáng láng hơn, rồi hít sâu một hơi rảo bước về cửa hàng.
Cô không chú ý tới trên chiếc xe đang dần khuất dạng kia, có hai đôi mắt luôn nhìn mình đăm đăm.
Sở dĩ gã khoác ‘dáng vẻ nghi ngờ’ này chẳng có lí do nào khác ngoài việc gã vô cùng muốn biết, đóa hoa bách hợp kiêu ngạo ngày ấy bây giờ sống ra sao. Sau đó gã thấy cô ‘bán quần áo’, rất vất vả bán quần áo.
Không phải đóa bách hợp kiêu ngạo kia luôn ngồi tít trên cao ư? Trong cửa hàng, Kiều Duy Đóa vừa xa lạ vừa thân thuộc, khách khứa tới lui, trên môi cô thường trực nở nụ cười và cố sức biểu hiện vẻ lịch sự, nhưng lọt vào mắt gã lại vô cùng kì dị.
Lẽ nào cuộc sống đã làm thay đổi gã và cũng thay đổi cả cô? Trong cửa hàng có vị khách hằn học gây gỗ với một nhân viên, bầu không khí khá nặng nề, chỉ thấy cô đi qua tìm hiểu tình huống vài phút.
Qua lớp cửa kính, gã thấy cô khẽ nghiêng đầu, khóe môi gợn vẻ nghiêm túc như đang suy nghĩ đăm chiêu.
Tiếp đó…
Đôi mắt sâu thẳm của Hình Tuế Kiến nheo lại, bởi vì gã nhìn thấy Kiều Duy Đóa ‘quỳ’ xuống.
Cô quỳ một gối, cúi đầu tự mình ướm thử đôi ủng đi mưa cho khách, sau đó ngước lên lịch sự hỏi han.
Hình Tuế Kiến nhíu mày.
Trong kí ức của gã, Kiều Duy Đóa kiêu ngạo tựa như con chim công, muốn tức là muốn, không cần tức là không cần. Bây giờ có vẻ cô đã bị cuộc sống bào mòn gai góc.
Thấy cô sống khổ sở, gã rất an tâm. Nhưng trái tim gã lại như phủ một lớp bụi mờ, từ ngày gặp lại đến giờ không thể nào loại bỏ.
“Đại ca, rốt cuộc anh đang nhìn gì vậy?” Tiểu Béo ngồi bên ghế phụ, khó hiểu hỏi.
Từ lúc dừng xe, xe đã đỗ tại chỗ cả nửa tiếng đồng hồ.
Gần đây đại ca thực sự rất kì lạ.
Hình Tuế Kiến đưa mắt ra hiệu cho anh ta đừng ầm ĩ.
“Ngài đi cẩn thận ạ, hoan nghênh ngài ghé lại lần sau.” Kiều Duy Đóa tiễn vị khách ra cửa.
“Thái độ quản lý của cô rất tốt, chứ mấy nhân viên kia chẳng có chút chuyên nghiệp nào! Tôi thừa nhận chân mình hôi thối, nhưng các cô muốn bán giày thì phải chịu khó phục vụ!” Vị khách được giá hời còn lên giọng.
“Đúng là người quản lý tôi đây có sơ suất khâu nhân viên khiến ngài thất vọng, thật sự xin lỗi!” Vẻ mặt cô luôn thản nhiên.
“Kiều Duy Đóa!” Thấy đại ca cứ dán mắt vào một chỗ, Tiểu Béo bỗng kêu lên sợ hãi khi nhìn rõ người mặc bộ đồng phục màu đen mãi không đổi vẻ mặt lãnh đạm kia.
“Đừng gọi!” Hình Tuế Kiến muốn cản nhưng đã muộn.
May là bọn họ đang ngồi trên xe, trong không gian khép kín làm âm thanh không truyền đi quá xa.
“Đại ca, anh gặp Kiều Duy Đóa rồi hả?” Tiểu Béo trợn tròn mắt.
“Ừ, mới gặp vài ngày.” Gã chẳng cần giấu diếm Tiểu Béo.
“Cô ta nhận ra anh không? Cô ta có biểu hiện gì? Anh đã làm gì cô ta rồi?” Tiểu Béo vội vàng truy hỏi.
Sự kiện sao hỏa đụng trái đất này, Tiểu Béo anh làm sao có thể bỏ lỡ?
“Không.” Gã đáp gọn.
Cô không nhận ra gã, mà gã cũng chưa làm gì cô.
“Đại ca, vậy bước tiếp theo anh sẽ hành động thế nào?” Máu huyết toàn thân Tiểu Béo sôi sục, liên tục hỏi han mong chờ.
Tiểu Béo là người thù dai, suốt ba năm qua, anh ta không dưới một lần đề cập với đại ca phải làm bầm dập Kiều Duy Đóa – kẻ khiến đại ca chịu oan uổng.
“Cứ quan sát trước đã.” Sắc mặt gã bình thản.
Gã không nghĩ mình sẽ có dính díu gì với Kiều Duy Đóa, nhưng nếu gặp nhau mà cứ luôn lảng tránh thì cũng chẳng phải là tác phong của gã.
“Đại ca, cô ta nhìn kìa!” Tiểu Bảo bỗng hoảng sợ.
Chỉ thấy ánh mắt Kiều Duy Đóa ngó dáo dác xung quanh. Vừa rồi dường như có ai gọi tên cô? Dây thần kinh thính giác của cô rất nhạy, nhưng không dám khẳng định.
“Đại, đại ca, có phải cô ta, cô ta đang nhìn chúng ta không?” Sóng lưng của Tiểu Béo đổ đầy mồ hôi.
Trái tim gã cũng muốn nhào lên cổ họng, bởi vì cô đang tiến về phía họ.
Gã chẳng việc gì phải sợ cô! Ánh mắt gã bỗng lạnh lẽo, các dây thần kinh đều căng cứng. Còn Tiểu Béo đã sẵn sàng trạng thái tác chiến, đầu óc vẽ đủ kiểu làm thế nào để lên mặt dạy đời. Tuy nhiên cô đi lướt qua chiếc xe, nhìn chằm chằm về phía trước và dừng bước sau đuôi xe bọn họ.
“Thường Hoan, sao cậu lại tới đây?” Cô ngạc nhiên hỏi. Giờ này Thường Hoan không ở nhà, sao lại đến cửa hàng tìm cô?
“Ban nãy tớ về nhà thì gặp Tư Nguyên, anh ấy còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp. Anh ấy giới thiệu với tớ đó là bạn gái của anh ấy!” Thường Hoan vô cùng vội vàng, “Hình như bọn họ đang hẹn hò!”
“Cậu vì chuyện này mà cố tình chạy tới đây?” Cô cười yếu ớt.
“Cậu còn cười nữa hả? Tư Nguyên sắp bị người ta cướp đi rồi!” Thường Hoan không thể hiểu sao cô còn nói chuyện nhẹ tênh như vậy được? Thường Hoan xác định mình không nhìn nhầm, rõ ràng hai người họ rất thích nhau.
“Anh ấy có nhắn tin bảo tớ, tối mai mời chúng ta đi ăn cơm để anh ấy chính thức giới thiệu bạn gái cho chúng ta làm quen.” Duy Đóa vẫn giữ nụ cười thản nhiên.
Cô tự nhủ với mình, kết quả này rất tốt. Cô không thể đau buồn, không thể khổ sở và không thể hối tiếc. Rất nhiều, rất nhiều điều không thể. Bởi vì, họ chỉ là bạn tốt.
“Cậu đã biết rồi?” Vẻ mặt Thường Hoan đông cứng.
“Ừ.” Cô đáp nhẹ.
Thường Hoan xác nhận lần nữa, “Thật sự các cậu không có chút khả năng nào sao?”
Duy Đóa lắc đầu, cô và Tư Nguyên đều là những người tỉnh táo và thực tế.
“Tớ cũng nên nghiêm túc đi tìm bạn trai, chứ để già háp rồi, đừng nói kẻ có tiền, có khi cho thêm tiền mà người ta cũng bỏ chạy.” Cô kéo nụ cười, hiếm dịp pha trò.
Thế nhưng Thường Hoan cười không nổi.
“Có đối tượng ngon lành nhớ giới thiệu cho tớ.” Cô cười nhẹ, một nụ cười rất dịu dàng. “Yêu cầu của tớ rất cao mà cũng rất thấp, cậu biết rồi đấy.”
“Ừ, được thôi.” Thường Hoan thở dài, “Bất kể cậu quyết định ra sao, tớ cũng luôn ủng hộ.”
“Cảm ơn cậu.” Có bạn bè, cảm giác thật tốt.
“Đừng cảm ơn.”
“Cậu về nhanh đi, tối nay chắc mười giờ tớ mới tan tầm.” Cô thúc giục.
Thường Hoan gật đầu, lúc sắp mở cửa xe, cô nàng hỏi: “Duy Đóa, biết vì sao tớ kêu cậu đừng cảm ơn không?”
Cô định chạy trở về chỗ làm, nghe bạn hỏi thế thì nghi hoặc quay đầu.
“Tớ bảo cậu đừng cảm ơn, vì tớ biết lòng cậu cũng buồn lắm.” Dứt lời, Thường Hoan không quay đầu mà ngồi lên xe.
Duy Đóa chết đứng tại chỗ. Trông cô sa sút lắm sao? Rõ ràng cô che giấu khá kĩ.
Cô mờ mịt dõi mắt nhìn theo bóng chiếc xe Honda Fit chạy càng lúc càng xa rồi biến mất, mà vẫn đứng ngẩn người.
Có tiếng động cơ nổ ‘ầm ầm’, chiếc SUV đằng sau cô cũng nổ máy từ từ lăn bánh.
“Đại ca, vừa rồi cô ta không nhận ra chúng ta hả?” Tiểu Béo khó tin trước vận may.
“Ừ.” Bên ghế của mình, gã cầm vô lăng bằng một tay, nhàn nhạt đáp.
Chính gã cũng không thể tin mình lại may mắn đến vậy. Hơn nữa, vận may này không những chỉ một lần.
Gã thường lái xe theo dõi cô, nhưng tính cảnh giác của cô rất kém. Gã theo cô vào siêu thị, kết quả suýt bị em gái cô phát hiện; gã theo cô đi cùng một chuyến xe buýt, kết quả gã ngồi sau cô vài chỗ mà cô chẳng hề hay biết.
Gã biết cô làm trong cửa hàng thời trang một tuần năm buổi, dạy kèm lớp chồi một ngày, nghỉ ngơi một ngày. Gã biết cô mỗi tuần đánh đàn ba buổi tối tại câu lạc bộ, hai buổi dạy Yoga trong phòng tập. Mỗi tuần cô tổng vệ sinh phòng ốc một lần, sắp xếp dạy lớp mầm non buổi sáng. Còn ngày nghỉ ngơi, cô tới chỗ tìm việc công nhật, nếu gặp xui xẻo thì cô đi thăm em gái.
Đây là kết quả gã theo dõi cô suốt một tháng ròng.
Cuộc sống của cô bình thản đến mức khiến người ta mất hẳn hứng chí.
Bởi vì…
Gã điềm nhiên nhìn gương mặt đầy râu quai nón của mình trong kính chiếu hậu. Gã để hàm râu quai nón này khiến các cô gái ‘tôn kính nhưng không thể tới gần’. Ai lại đi hứng thú với gã đàn ông mà ngay cả mặt mũi cũng mơ hồ? Tuy nhiên, bây giờ gã phát hiện mình hơi mất mát.
Cô không nhận ra gã, mẹ kiếp, gã chẳng có một chút cảm giác thành tựu.
…
Bên vệ đường, Duy Đóa hoảng hốt phát hiện mình đứng ngơ ngác rất lâu. Cô nhanh chóng hồi phục tinh thần, chỉnh trang bộ đồng phục để trông mình sáng láng hơn, rồi hít sâu một hơi rảo bước về cửa hàng.
Cô không chú ý tới trên chiếc xe đang dần khuất dạng kia, có hai đôi mắt luôn nhìn mình đăm đăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.