Chương 42
Đản Đản 1133
14/05/2015
Hình Tuế Kiến là một người tuyệt đối thích sử dụng hai màu trắng – đen.
Sàn nhà lót đá cẩm thạch lót màu đen, tường vôi màu trắng, bàn ăn màu đen, ghế ngồi màu trắng, dụng cụ nhà bếp màu đen, ghế sofa màu trắng.
Gã làm rập khuôn phong cách trong các tờ tạp chí nhà ở sao? Duy Đóa phải thừa nhận, thực ra khiếu thưởng thức của gã không quá tệ như cô nghĩ.
Sáng sớm, cô ngồi dậy trên chiếc giường đôi rộng lớn. Chiếc giường toàn một màu đen nhánh, đậm phong cách nam tính. Tủ đầu giường màu trắng làm phòng ngủ trông thật tươi sáng, nhưng nó thiếu sự ấm áp hơn là cảm giác trống trãi.
Hô hấp của Duy Đóa đều tồn tại đầy hởi thở nam tính mạnh mẽ, khiến cô xoa xoa trán. Từ ngày dọn vào ở tới giờ, cô vẫn chưa quen chỗ nên thường thức trắng tới bình minh.
Cô xốc tấm chăn màu trắng, đạp đôi chân trần xuống đất và đi vào nhà tắm rửa mặt. Cô rửa ráy xong xuôi rồi theo quán tính muốn quấn chiếc khăn lụa, nhưng bỗng dưng động tác của cô dừng lại.
Thấy trong gương phản chiếu vết sẹo rõ ràng khủng khiếp của mình, khóe môi cô bất giác nhếch lên lạnh lùng. Cô cầm chiếc khăn lụa, đi ra khỏi phòng tắm. Bây giờ cô đang ở ‘nhà’, cô có quyền ‘tùy hứng’, đúng không?
Cô bước vào khu nhà bếp màu đen, đun một nồi nước sôi để tự nấu cho mình bát mì. Trong quá trình chờ đợi, Duy Đóa lẳng lặng đánh giá ‘ngôi nhà mới’ – nơi mình sẽ sống chung với Hình Tuế Kiến.
Năm ngày trước, cô mang theo hai bộ quần áo dọn vào. Vừa mở cửa, cô đã kinh ngạc. Căn hộ này rất rộng, khoảng bốn – năm trăm mét vuông và có hai tầng. Với một nơi tất đất tất vàng như Ôn Thành, thì thật sự quá sang trọng. Tuy nhiên, cách trang trí trong nhà lại đơn giản đến mức như không.
Tầng trệt là phòng khách, sàn nhà lát đá cẩm thạch màu đen. Ngoại trừ bộ sofa màu trắng ra thì không còn thứ gì khác, trống trơn đến mức làm người ta ngỡ mình đang lạc vào đại sảnh của một khách sạn. Sau đó cô lên lầu hai và cứng người. Lầu hai rộng hai trăm mét vuông nhưng chỉ có một phòng khách nhỏ, một nhà bếp, một phòng sách, còn lại tất cả đều dành làm phòng ngủ!
Hình Tuế Kiến thật là một kẻ vô cùng cổ quái. Tầng trệt thì trang hoàng, lầu hai thì lãnh phí. Để gã sống trong một căn nhà rộng lớn thế này, quả thực quá uổng! Hơn nữa, ngày đầu tiên đã xảy ra vấn đề… Nhà chỉ có một phòng ngủ, vậy cô phải nằm ở đâu?
Tất cả chuyện này đều khác hẳn với sự tưởng tượng của cô! Cô không có cách nào để sống chung với kẻ thay lòng xoành xoạch!
Trong lúc cô đang thất thần, thì dưới lầu vang lên tiếng mở khóa cửa. Rồi sau đó là tiếng bước chân trầm ổn đầy mạnh mẽ của gã giẫm lên từng bậc cầu thang nghe ‘lốp cốp lốp cốp’.
Gã đã về! Duy Đóa bỗng chốc cảm thấy căng thẳng, cả người rơi vào trạng thái sẵn sàng chiến tranh.
Bước tới bậc tam cấp cuối cùng, gã liếc đôi mắt lạnh lẽo nhìn quanh bốn phía. Sau đó, tầm mắt gã dừng ở một điểm trong nhà bếp.
“Ùm!” Gã đưa cặp táp của mình ra.
Duy Đóa cứng người, nếu muốn giả vờ không hiểu ý thì thật là dối trá. Cô kéo lê bước chân, động tác như con rùa bò. Nhưng gã rất có tính nhẫn nại, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Duy Đóa chậm rãi đi tới trước mặt, nhận chiếc cặp táp từ tay gã.
Lúc cô cầm cặp táp, đứng ở khoảng cách gần, gã lập tức nhận ra sự khác lạ của cô hôm nay. Ánh mắt gã dừng trên cổ cô vài giây, Duy Đóa không hề nao núng nhìn lại.
“Dép lê.” Gã tiếp tục bình tĩnh yêu cầu.
Duy Đóa cau mày, gã không bình thường à? Hồi đầu Thường Hoan thấy vết sẹo này, cô nàng đã bị dọa đến mất vía, thế sao trông gã phản ứng bình tĩnh đến vậy? Ngoài ra, thời tiết này đi chân trần không tốt hơn ư? Có ai vừa đứng dưới lầu một cởi giày, lên lầu hai lại mang dép? Đây cũng chẳng phải lần đầu nên Duy Đóa ép mình phải tuân theo thói quen cổ quái của gã, giả vờ dịu dàng mang đôi dép lê tới.
Gã xỏ đôi dép xong, chuyển ánh mắt đến bát mì cô nấu. Thật may là cô đã sớm chuẩn bị.
“Trong nồi có phần của anh.” Cô bê bát mì, chưa kịp ngồi xuống vị trí của mình thì một bóng đen đã áp tới.
Qủa nhiên bát mì của cô bị cướp đi, gã tự do xì xụp và sảng khoái ăn uống.
Duy Đóa á khẩu. Mới ở chung vài ngày mà cô đã ấn tượng khắc sâu, Hình Tuế Kiến không những là gã đàn ông có tính gia trưởng, mà còn có một số hành vi chẳng khác gì thổ phỉ!
Duy Đóa lại đi tự múc lấy cho mình một bát mì, cô mới ăn vài miếng đã buông đũa xuống. Thú thực, tài nghệ nấu nướng của cô khá tệ, thậm chí chính cô ăn mà cũng ngán ngẩm.
Hình Tuế Kiến ăn xong bát mì của mình rồi liếc nhìn cô một cái. Sau đó, gã chẳng ừ chẳng hử bê bát mì trước mặt cô ăn sạch.
Được lắm, gã không có vị giác thưởng thức đáng kể nào. Nếu mai mốt cô muốn bỏ thuốc độc giết hại gã, phải chăng cũng là một cách hay? Duy Đóa âm thầm lạnh lùng nghĩ bụng.
Ăn xong, gã buông đũa xuống. Duy Đóa hoảng hốt, sắc mặt bỗng thay đổi, cô gom vội bát đũa rồi mau chóng đứng dậy. Tuy nhiên, cô vẫn chậm một bước. Cổ tay cô bị nắm chặt, và Hình Tuế Kiến ôm cô đặt vào trong lòng. Cô định phản đối thì đôi môi đã bị nuốt chửng.
Mấy ngày sống chung với nhau, Hình Tuế Kiến vẫn luôn đối xử với cô lạnh lùng thờ ơ như thường lệ. Nếu cố tìm một điểm khác biệt, thì đó là gã sẽ hôn cô, hơn nữa miễn bàn chống cự.
Kể từ sáng ngày thứ hai khi cô dọn vào ở, lúc gã về nhà, việc đầu tiên là ăn điểm tâm, việc thứ nhì là muốn dùng ‘tráng miệng nhẹ’ sau bữa ăn.
Nụ hôn của gã rất ngông cuồng, rất cháy bỏng, tựa như sao hỏa sắp nổ tung. Gã đưa đầu lưỡi ấm nóng xâm nhập mạnh mẽ vào miệng cô, cướp đoạt từng tấc đất và hấp thụ mọi dư vị ngọt ngào của cô.
Môi lưỡi giao hòa, một bên nóng bỏng, một bên lạnh lùng.
Duy Đóa suýt bị nụ hôn này làm ngạt thở. Cô đẩy gã ra, nhưng chỉ đổi lấy nụ hôn sâu hơn của gã. Thậm chí, gã gạt luôn bát đũa trên bàn, đặt cô lên đó rồi tiếp tục điên cuồng ôm hôn.
‘Xoảng’, tiếng chén sứ vỡ lanh lảnh vang lên.
Ôi, đó là cái bát thứ tám rồi! Hình Tuế Kiến là một tên có khả năng phá hoại rất cao cường.
Duy Đóa ngồi trên bàn, lạnh lùng nhẫn nại nhận sự cưỡng ép của gã. Dường như hôm nay gã hơi mất kiềm chế. Mấy bữa trước, sau khi ‘nếm’ cô no say, gã sẽ buông ra. Thế mà bây giờ, gã chuyển từ nụ hôn nóng bỏng sang ngậm mút vành tai, liếm quanh vùng cổ và mơn trớn bờ vai trắng nõn của cô…
Duy Đóa hoảng hốt, dùng hết sức bình sinh đẩy gã ra, “Tôi phải đi bệnh viện.” Sắc mặt cô bình thản, không đượm một nét quay cuồng vì đam mê.
Tiểu Lộng còn nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, phải có người thân túc trực ngoài cửa để phòng ngừa bệnh tình có chuyển biến. Bọn họ là cha mẹ nên hai người phân công nhau trông nom, cô canh ban ngày và gã giữ ban đêm.
Cũng may là thế! Mặc dù ngôi nhà chỉ có một phòng ngủ, nhưng tới nay bọn họ vẫn chưa có cơ hội nằm chung một giường.
“Ừ.” Gã không co kéo cũng chẳng nằn nì, “Tôi đi ngủ bù đây.” Dứt lời, hai người rẽ hai hướng; một kẻ đi vào phòng ngủ, một người đi ra ngoài cửa.
Vào phòng, Hình Tuế Kiến đổ ập người xuống giường. Trên chăn có làn hương thơm ngát, đó là mùi thơm độc đáo trên cơ thể cô. Gã khẽ kéo tấm chăn qua, chôn đầu vào gối… Ngoài ra, cô còn có đôi môi mềm mại và mọng ướt, khi nếm thử thật dễ chịu.
Sàn nhà lót đá cẩm thạch lót màu đen, tường vôi màu trắng, bàn ăn màu đen, ghế ngồi màu trắng, dụng cụ nhà bếp màu đen, ghế sofa màu trắng.
Gã làm rập khuôn phong cách trong các tờ tạp chí nhà ở sao? Duy Đóa phải thừa nhận, thực ra khiếu thưởng thức của gã không quá tệ như cô nghĩ.
Sáng sớm, cô ngồi dậy trên chiếc giường đôi rộng lớn. Chiếc giường toàn một màu đen nhánh, đậm phong cách nam tính. Tủ đầu giường màu trắng làm phòng ngủ trông thật tươi sáng, nhưng nó thiếu sự ấm áp hơn là cảm giác trống trãi.
Hô hấp của Duy Đóa đều tồn tại đầy hởi thở nam tính mạnh mẽ, khiến cô xoa xoa trán. Từ ngày dọn vào ở tới giờ, cô vẫn chưa quen chỗ nên thường thức trắng tới bình minh.
Cô xốc tấm chăn màu trắng, đạp đôi chân trần xuống đất và đi vào nhà tắm rửa mặt. Cô rửa ráy xong xuôi rồi theo quán tính muốn quấn chiếc khăn lụa, nhưng bỗng dưng động tác của cô dừng lại.
Thấy trong gương phản chiếu vết sẹo rõ ràng khủng khiếp của mình, khóe môi cô bất giác nhếch lên lạnh lùng. Cô cầm chiếc khăn lụa, đi ra khỏi phòng tắm. Bây giờ cô đang ở ‘nhà’, cô có quyền ‘tùy hứng’, đúng không?
Cô bước vào khu nhà bếp màu đen, đun một nồi nước sôi để tự nấu cho mình bát mì. Trong quá trình chờ đợi, Duy Đóa lẳng lặng đánh giá ‘ngôi nhà mới’ – nơi mình sẽ sống chung với Hình Tuế Kiến.
Năm ngày trước, cô mang theo hai bộ quần áo dọn vào. Vừa mở cửa, cô đã kinh ngạc. Căn hộ này rất rộng, khoảng bốn – năm trăm mét vuông và có hai tầng. Với một nơi tất đất tất vàng như Ôn Thành, thì thật sự quá sang trọng. Tuy nhiên, cách trang trí trong nhà lại đơn giản đến mức như không.
Tầng trệt là phòng khách, sàn nhà lát đá cẩm thạch màu đen. Ngoại trừ bộ sofa màu trắng ra thì không còn thứ gì khác, trống trơn đến mức làm người ta ngỡ mình đang lạc vào đại sảnh của một khách sạn. Sau đó cô lên lầu hai và cứng người. Lầu hai rộng hai trăm mét vuông nhưng chỉ có một phòng khách nhỏ, một nhà bếp, một phòng sách, còn lại tất cả đều dành làm phòng ngủ!
Hình Tuế Kiến thật là một kẻ vô cùng cổ quái. Tầng trệt thì trang hoàng, lầu hai thì lãnh phí. Để gã sống trong một căn nhà rộng lớn thế này, quả thực quá uổng! Hơn nữa, ngày đầu tiên đã xảy ra vấn đề… Nhà chỉ có một phòng ngủ, vậy cô phải nằm ở đâu?
Tất cả chuyện này đều khác hẳn với sự tưởng tượng của cô! Cô không có cách nào để sống chung với kẻ thay lòng xoành xoạch!
Trong lúc cô đang thất thần, thì dưới lầu vang lên tiếng mở khóa cửa. Rồi sau đó là tiếng bước chân trầm ổn đầy mạnh mẽ của gã giẫm lên từng bậc cầu thang nghe ‘lốp cốp lốp cốp’.
Gã đã về! Duy Đóa bỗng chốc cảm thấy căng thẳng, cả người rơi vào trạng thái sẵn sàng chiến tranh.
Bước tới bậc tam cấp cuối cùng, gã liếc đôi mắt lạnh lẽo nhìn quanh bốn phía. Sau đó, tầm mắt gã dừng ở một điểm trong nhà bếp.
“Ùm!” Gã đưa cặp táp của mình ra.
Duy Đóa cứng người, nếu muốn giả vờ không hiểu ý thì thật là dối trá. Cô kéo lê bước chân, động tác như con rùa bò. Nhưng gã rất có tính nhẫn nại, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Duy Đóa chậm rãi đi tới trước mặt, nhận chiếc cặp táp từ tay gã.
Lúc cô cầm cặp táp, đứng ở khoảng cách gần, gã lập tức nhận ra sự khác lạ của cô hôm nay. Ánh mắt gã dừng trên cổ cô vài giây, Duy Đóa không hề nao núng nhìn lại.
“Dép lê.” Gã tiếp tục bình tĩnh yêu cầu.
Duy Đóa cau mày, gã không bình thường à? Hồi đầu Thường Hoan thấy vết sẹo này, cô nàng đã bị dọa đến mất vía, thế sao trông gã phản ứng bình tĩnh đến vậy? Ngoài ra, thời tiết này đi chân trần không tốt hơn ư? Có ai vừa đứng dưới lầu một cởi giày, lên lầu hai lại mang dép? Đây cũng chẳng phải lần đầu nên Duy Đóa ép mình phải tuân theo thói quen cổ quái của gã, giả vờ dịu dàng mang đôi dép lê tới.
Gã xỏ đôi dép xong, chuyển ánh mắt đến bát mì cô nấu. Thật may là cô đã sớm chuẩn bị.
“Trong nồi có phần của anh.” Cô bê bát mì, chưa kịp ngồi xuống vị trí của mình thì một bóng đen đã áp tới.
Qủa nhiên bát mì của cô bị cướp đi, gã tự do xì xụp và sảng khoái ăn uống.
Duy Đóa á khẩu. Mới ở chung vài ngày mà cô đã ấn tượng khắc sâu, Hình Tuế Kiến không những là gã đàn ông có tính gia trưởng, mà còn có một số hành vi chẳng khác gì thổ phỉ!
Duy Đóa lại đi tự múc lấy cho mình một bát mì, cô mới ăn vài miếng đã buông đũa xuống. Thú thực, tài nghệ nấu nướng của cô khá tệ, thậm chí chính cô ăn mà cũng ngán ngẩm.
Hình Tuế Kiến ăn xong bát mì của mình rồi liếc nhìn cô một cái. Sau đó, gã chẳng ừ chẳng hử bê bát mì trước mặt cô ăn sạch.
Được lắm, gã không có vị giác thưởng thức đáng kể nào. Nếu mai mốt cô muốn bỏ thuốc độc giết hại gã, phải chăng cũng là một cách hay? Duy Đóa âm thầm lạnh lùng nghĩ bụng.
Ăn xong, gã buông đũa xuống. Duy Đóa hoảng hốt, sắc mặt bỗng thay đổi, cô gom vội bát đũa rồi mau chóng đứng dậy. Tuy nhiên, cô vẫn chậm một bước. Cổ tay cô bị nắm chặt, và Hình Tuế Kiến ôm cô đặt vào trong lòng. Cô định phản đối thì đôi môi đã bị nuốt chửng.
Mấy ngày sống chung với nhau, Hình Tuế Kiến vẫn luôn đối xử với cô lạnh lùng thờ ơ như thường lệ. Nếu cố tìm một điểm khác biệt, thì đó là gã sẽ hôn cô, hơn nữa miễn bàn chống cự.
Kể từ sáng ngày thứ hai khi cô dọn vào ở, lúc gã về nhà, việc đầu tiên là ăn điểm tâm, việc thứ nhì là muốn dùng ‘tráng miệng nhẹ’ sau bữa ăn.
Nụ hôn của gã rất ngông cuồng, rất cháy bỏng, tựa như sao hỏa sắp nổ tung. Gã đưa đầu lưỡi ấm nóng xâm nhập mạnh mẽ vào miệng cô, cướp đoạt từng tấc đất và hấp thụ mọi dư vị ngọt ngào của cô.
Môi lưỡi giao hòa, một bên nóng bỏng, một bên lạnh lùng.
Duy Đóa suýt bị nụ hôn này làm ngạt thở. Cô đẩy gã ra, nhưng chỉ đổi lấy nụ hôn sâu hơn của gã. Thậm chí, gã gạt luôn bát đũa trên bàn, đặt cô lên đó rồi tiếp tục điên cuồng ôm hôn.
‘Xoảng’, tiếng chén sứ vỡ lanh lảnh vang lên.
Ôi, đó là cái bát thứ tám rồi! Hình Tuế Kiến là một tên có khả năng phá hoại rất cao cường.
Duy Đóa ngồi trên bàn, lạnh lùng nhẫn nại nhận sự cưỡng ép của gã. Dường như hôm nay gã hơi mất kiềm chế. Mấy bữa trước, sau khi ‘nếm’ cô no say, gã sẽ buông ra. Thế mà bây giờ, gã chuyển từ nụ hôn nóng bỏng sang ngậm mút vành tai, liếm quanh vùng cổ và mơn trớn bờ vai trắng nõn của cô…
Duy Đóa hoảng hốt, dùng hết sức bình sinh đẩy gã ra, “Tôi phải đi bệnh viện.” Sắc mặt cô bình thản, không đượm một nét quay cuồng vì đam mê.
Tiểu Lộng còn nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, phải có người thân túc trực ngoài cửa để phòng ngừa bệnh tình có chuyển biến. Bọn họ là cha mẹ nên hai người phân công nhau trông nom, cô canh ban ngày và gã giữ ban đêm.
Cũng may là thế! Mặc dù ngôi nhà chỉ có một phòng ngủ, nhưng tới nay bọn họ vẫn chưa có cơ hội nằm chung một giường.
“Ừ.” Gã không co kéo cũng chẳng nằn nì, “Tôi đi ngủ bù đây.” Dứt lời, hai người rẽ hai hướng; một kẻ đi vào phòng ngủ, một người đi ra ngoài cửa.
Vào phòng, Hình Tuế Kiến đổ ập người xuống giường. Trên chăn có làn hương thơm ngát, đó là mùi thơm độc đáo trên cơ thể cô. Gã khẽ kéo tấm chăn qua, chôn đầu vào gối… Ngoài ra, cô còn có đôi môi mềm mại và mọng ướt, khi nếm thử thật dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.