Chương 5
Đản Đản 1133
14/05/2015
Đã hẹn sẵn trên diễn đàn, nên khi chờ vài người đi chung xe trong tiểu khu tới…
“Thường Hoan, bữa nay cậu rảnh không?” Kiều Duy Đóa bỗng nhiên hỏi.
Không thể nào, lại tới nữa!
“Chuyện gì?”
“Cậu báo danh giúp tớ nhé? Hôm nay tớ làm ca ngày.”
Qủa nhiên, quả nhiên… Bởi lẽ đây không phải là lần đầu tiên!
“Duy Đóa, cậu điên rồi! Cậu làm nhiều việc đến nỗi chẳng đủ thời gian để nghỉ ngơi, giờ còn định thi tuyển thống kê?” Thường Hoan dường như không thể tin.
Cô ngẫm nghĩ: “Ban nãy Tư Nguyên nói, còn trẻ chịu vất vả, mai mốt về già được hưởng thanh nhàn.”
Thường Hoan trợn tròn mắt, cất giọng the thé: “Tư Nguyên cũng từng nói, người sống phải không ngừng tăng giá trị bản thân, mới biết mình giá trị ở chỗ nào!”
Cô chỉ chế giễu thế thôi, ai dè Duy Đóa dám gật đầu tán đồng! Bình thường Duy Đóa rất kiệm lời, vậy mà nhắc tới Tư Nguyên thì cô lại nói nhiều.
“Duy Đóa, cậu định mù quáng theo chân Tư Nguyên hả? Cậu muốn chứng minh điều gì?” Thường Hoan nói nhận xét của mình.
Cô muốn chứng minh điều gì đây?
“Duy Đóa, tối nay Tư Nguyên lại đi xem mắt đấy!” Lúc thốt ra câu này, Thường Hoan luôn chú ý phản ứng của cô.
“Tớ biết, hôm qua lúc cậu hỏi anh ấy, tớ cũng có mặt mà.” Biểu cảm trên mặt Duy Đóa vẫn thật bình tĩnh.
“Vậy sao cậu không cản?” Thường Hoan hỏi một câu buồn nôn. Đó không phải là lần đầu tiên cô cố tạo cơ hội cho hai người, thế mà…
“Tại sao tớ phải ngăn cản?” Duy Đóa hỏi.
Tại sao à, dĩ nhiên là…
“Duy Đóa, Tư Nguyên thích cậu!” Thường Hoan vạch trần.
Sự thật này rõ mười mươi, kẻ mù cũng nhìn ra.
“Tới giờ anh ấy cũng chưa từng nói qua.” Duy Đóa lắc đầu, chỉ cần chưa thốt thành lời thì mọi thứ đều không chắc chắn.
Thực ra, đôi khi cô cũng có cảm giác này. Tuy nhiên, mỗi lần cô muốn làm sáng tỏ, muốn làm minh bạch, thì Tư Nguyên luôn chủ động né tránh.
“Bọn tớ không thích hợp.” Cô rút ra tổng kết.
“Tại sao?” Thường Hoan không phục.
Trong mắt cô, không ai có thể xứng đôi với Tư Nguyên hơn Duy Đóa. Hai người bọn họ trông như đang ‘yêu’!
“Anh ấy muốn tìm một người vợ làm công chức. Hơn nữa phải trong ngành tòa án, viện kiểm sát, hoặc bên tư pháp.” Giọng Kiều Duy Đóa đều đều.
Ơ? Thường Hoan giật mình, bởi vì lời Duy Đóa hoàn toàn đúng sự thật. Các đối tượng xem mắt của Tư Nguyên đều là công chức nhà nước.
“Còn nữa, vì xe anh ấy lái không phải Mercedes.” Vẻ mặt Kiều Duy Đóa rất thản nhiên.
Một câu nói biết chứa đựng biết bao nhiêu sức mạnh. Nếu ai không hiểu biết con người cô, có thể sẽ khinh thường.
“Tớ muốn lấy người giàu có.” Giọng Kiều Duy Đóa nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.
Mục tiêu này, cô chưa từng thay đổi.
“Tớ cảm thấy hai người… thật đáng tiếc…” Vì sao cả hai đối với tình yêu lại nhiều nguyên tắc như vậy? Thường Hoan cảm thấy vua chưa sốt ruột mà thái giám đã nóng nảy. Hai con người xứng đôi thế kia mà bỏ lỡ nhau, quả thực ông trời không có mắt.
“Không có gì phải đáng tiếc! Nếu tớ sống với một anh chàng nghèo nàn, tớ khẳng định sẽ nuôi ý nghĩ muốn giết anh ta.” Kiều Duy Đóa ngắt lời cô bạn, bởi vì, cô chẳng biết cái gì là tiếc nuối.
Thường Hoan im lặng, bởi lẽ những lời này không phải hoàn toàn phi lý.
“Duy Đóa, thực ra nợ nần của gia đình cậu…” Đôi khi Thường Hoan rất muốn khuyên cô đừng quá băn khoăn lo nghĩ.
Có lẽ nếu trên lưng Duy Đóa đừng gánh nặng quá nhiều, chỉ cần cô chủ động một chút, thì quan hệ giữa Tư Nguyên và cô đã khác đi. Một người có nổi khổ, còn người khác thì sao? Rốt cuộc cô nhìn nhầm, hay là…
“Duy Đóa, cậu thích làm ngành thống kê hả? Công việc này còn trâu bò hơn việc cậu đang làm đấy!” Thường Hoan cố sức khuyên can.
Duy Đóa cười nhạt, không trả lời.
“Đôi khi tớ thật muốn đem cái hộp đựng bằng cấp dưới gầm giường của cậu cho Tư Nguyên xem, đặc biệt bên trong có một thứ rất quan trọng…” Duy Đóa tuyệt đối không kém cỏi!
“Chắc hẳn cậu phải biết, mấy tờ giấy kia đều vô nghĩa.” Duy Đóa rất thực tế.
Có người gõ cửa xe, Duy Đóa không tiện nói thêm. Thực ra, có nhiều lúc cô không thích bắt chuyện cùng người lạ, không thích chào hỏi người lạ và càng chẳng thích mỉm cười với người lạ.
“Chào các bạn.” Cô vẫn khách sáo chào hỏi ba cô gái đi chung xe. Bây giờ không thể nói cô rất lịch sự, nhưng cũng không đến nỗi thất lễ.
Duy Đóa đã thay đổi rất nhiều so với thời trung học, khiến Thường Hoan hay nói đùa và cảm thán: “Tư Nguyên là người mài dũa mọi gai góc của cậu, nhưng… chẳng biết tương lai có ai khiến những gai góc đã mài nhẵn của Duy Đóa chúng ta mọc ra nữa không?”
…
Xe đỗ gần trung tâm thương mại Fortune.[1]
Năm người đều xuống xe, ba cô gái làm việc tại các tòa nhà lân cận. Một người là thư ký, một người là kế toán, một người là thiết kế đồ họa, còn Thường Hoan và Duy Đóa làm chung công ty.
Thường Hoan là quản lý của công ty bán hàng nhỏ, làm việc trên tầng mười hai của cao ốc Tài Phú, còn cô…
“Xin lỗi ông, sản phẩm này chúng tôi không giảm giá.” Cô đứng thẳng lưng, mỉm cười lặp lại.
Từ lúc vào cửa hàng tới giờ, ông khách này cứ liên tục trả giá. Bất kể cô giải thích bao nhiêu, đối phương vẫn phớt lờ.
“Cô kì quá vậy! Sao có kiểu buôn bán mà chẳng cho khách trả giá? Rốt cuộc cô có muốn mua bán nữa không?” Vị khách hùng hổ.
Mà sự đáp lại của cô vẫn là nụ cười như cũ.
“Đúng là ông khách trời đánh, bắt chúng ta chọn tới chọn lui cả buổi sáng mà còn trả giá buồn cười như vậy. Chắc lão ta nghĩ đây là đồ bán hạ giá trên vỉa hè chắc?” Một nhân viên bán hàng lộ vẻ khó chịu và khinh bỉ.
“Này, lấy bộ đồ kia cho tôi xem một chút!” Người khách chỉ chỉ cô. Bởi vì cô là người xinh đẹp nhất trong đám nhân viên, cũng là người có tính nhẫn nại và làm việc chăm chỉ nhất.
Cả buổi sáng vị khách đó cứ thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, khiến cô rất bực bội. Cô nhón chân lấy bộ Âu phục mà khách hàng muốn xem. Nhưng…
“Cô giúp tôi mặc thử.” Vị khách giang thẳng tay, tỏ vẻ chủ cả.
Duy Đóa thở đều vài giây, từ sau chuyện đó, cô luôn ngại tới gần đàn ông. Nhưng công việc không cho phép cô có nhiều kiêng kị.
Dựa theo yêu cầu của khách hàng, cô làm động tác nhuần nhuyễn tránh tiếp xúc da thịt, giúp khách hàng ướm thử chiếc áo vét. Khi vị khách cố ý đụng chân đụng tay, cô đã kịp thời kéo dài khoảng cách. Nào ngờ…
“Cái áo này kì vậy? Đen thùi lùi chẳng khác gì áo tang, tôi mặc nó ra đường gặp ai được?” Vị khách cố tình tỏ ra khó chịu, mượn đề tài bắt chuyện.
Vừa rồi chính ông ta yêu cầu bộ y phục phải toát vẻ nghiêm trang mà hiệu quả! Các nhân viên bán hàng đều cười thầm, không nghĩ vị khách này sẽ mua gì.
Khoảng hai giờ chiều, vị khách kia hầu như thử gần hết quần áo trong cửa hàng, nhưng vẫn chưa có ý định mua sắm gì cả. Thậm chí cả Duy Đóa cũng phải hoài nghi, đối phương chẳng qua muốn gây rối.
Cô để đồng nghiệp tạm thời tiếp sức, riêng mình tránh vào phòng nghỉ, một tay xoa bóp bắp chân đau nhức, một tay cầm đũa gắp từng miếng thức ăn nhanh đã nguội lạnh.
Cô rất mệt, thật sự rất mệt. Mười ba năm trước, bản thân cô không thể tưởng tượng tương lai mình sẽ có ngày hôm nay. Rất nhiều lúc cô thực sự muốn khóc thật lớn, nhưng cô bắt mình đừng nhỏ một giọt lệ.
Cô ăn cơm với tốc độ nhanh hơn.
‘Đinh, đinh’, có tiếng tin nhắn điện thoại. Cô móc chiếc Nokia giá rẻ chưa tới ba trăm đồng trong túi mình ra.
“Hôm nay có tự nhủ với mình, khách hàng là thượng đế không?” Một câu hỏi đơn giản.
Khỏi cần coi tên, cô cũng biết tin nhắn đó ai gởi.
“Có.” Cô trả lời càng ngắn gọn hơn.
“Vì họ là thượng đế, nên thỉnh thoảng phải tha thứ cho họ ‘cưỡi mây lướt gió’ mà đến!” Rất nhanh đã có tin mới.
Được anh cổ vũ nên lòng Duy Đóa rất ấm áp, cả người sảng khoái, cô nuốt xuống miếng cơm cuối cùng.
Khởi động tinh thần xong, cô đẩy cửa phòng đi ra chào đón khách.
Nửa giờ sau, cô vẫn giữ nụ cười tươi rói: “Thưa ông, nếu ông thực sự thích thời trang thì chắc chắn sẽ không để ý đến việc giảm giá. Người có thể đến cửa hàng chúng tôi tiêu xài, nhất định là những người có thu nhập cao.” Cửa hàng này bán các sản phẩm xa xỉ đối với số đông.
“Đây là điều đương nhiên!” Vị khách hàng không biết mắc cỡ.
“Ông nhìn thử có kiểu nào thích hợp không, cửa hàng chúng tôi sẽ tặng khách VIP món quà nhỏ.” Quy định của công ty, cô luôn thành thạo. Cô làm việc ở đây nhiều năm, công lao bao giờ cũng đứng đầu danh sách!
Thật khó mà tin nhiều năm trước, cô đối với khách khứa luôn cứng nhắc như pho tượng đá, kết quả bán hàng mấy tháng đều lẻ tẻ.
[1]Trung tâm thương mại Tài Phú (Fortune) có mặt rất nhiều nơi ở TQ (Bắc Kinh, Thẩm Dương, Hàng Châu…) Với những tòa nhà đồ sộ.
“Thường Hoan, bữa nay cậu rảnh không?” Kiều Duy Đóa bỗng nhiên hỏi.
Không thể nào, lại tới nữa!
“Chuyện gì?”
“Cậu báo danh giúp tớ nhé? Hôm nay tớ làm ca ngày.”
Qủa nhiên, quả nhiên… Bởi lẽ đây không phải là lần đầu tiên!
“Duy Đóa, cậu điên rồi! Cậu làm nhiều việc đến nỗi chẳng đủ thời gian để nghỉ ngơi, giờ còn định thi tuyển thống kê?” Thường Hoan dường như không thể tin.
Cô ngẫm nghĩ: “Ban nãy Tư Nguyên nói, còn trẻ chịu vất vả, mai mốt về già được hưởng thanh nhàn.”
Thường Hoan trợn tròn mắt, cất giọng the thé: “Tư Nguyên cũng từng nói, người sống phải không ngừng tăng giá trị bản thân, mới biết mình giá trị ở chỗ nào!”
Cô chỉ chế giễu thế thôi, ai dè Duy Đóa dám gật đầu tán đồng! Bình thường Duy Đóa rất kiệm lời, vậy mà nhắc tới Tư Nguyên thì cô lại nói nhiều.
“Duy Đóa, cậu định mù quáng theo chân Tư Nguyên hả? Cậu muốn chứng minh điều gì?” Thường Hoan nói nhận xét của mình.
Cô muốn chứng minh điều gì đây?
“Duy Đóa, tối nay Tư Nguyên lại đi xem mắt đấy!” Lúc thốt ra câu này, Thường Hoan luôn chú ý phản ứng của cô.
“Tớ biết, hôm qua lúc cậu hỏi anh ấy, tớ cũng có mặt mà.” Biểu cảm trên mặt Duy Đóa vẫn thật bình tĩnh.
“Vậy sao cậu không cản?” Thường Hoan hỏi một câu buồn nôn. Đó không phải là lần đầu tiên cô cố tạo cơ hội cho hai người, thế mà…
“Tại sao tớ phải ngăn cản?” Duy Đóa hỏi.
Tại sao à, dĩ nhiên là…
“Duy Đóa, Tư Nguyên thích cậu!” Thường Hoan vạch trần.
Sự thật này rõ mười mươi, kẻ mù cũng nhìn ra.
“Tới giờ anh ấy cũng chưa từng nói qua.” Duy Đóa lắc đầu, chỉ cần chưa thốt thành lời thì mọi thứ đều không chắc chắn.
Thực ra, đôi khi cô cũng có cảm giác này. Tuy nhiên, mỗi lần cô muốn làm sáng tỏ, muốn làm minh bạch, thì Tư Nguyên luôn chủ động né tránh.
“Bọn tớ không thích hợp.” Cô rút ra tổng kết.
“Tại sao?” Thường Hoan không phục.
Trong mắt cô, không ai có thể xứng đôi với Tư Nguyên hơn Duy Đóa. Hai người bọn họ trông như đang ‘yêu’!
“Anh ấy muốn tìm một người vợ làm công chức. Hơn nữa phải trong ngành tòa án, viện kiểm sát, hoặc bên tư pháp.” Giọng Kiều Duy Đóa đều đều.
Ơ? Thường Hoan giật mình, bởi vì lời Duy Đóa hoàn toàn đúng sự thật. Các đối tượng xem mắt của Tư Nguyên đều là công chức nhà nước.
“Còn nữa, vì xe anh ấy lái không phải Mercedes.” Vẻ mặt Kiều Duy Đóa rất thản nhiên.
Một câu nói biết chứa đựng biết bao nhiêu sức mạnh. Nếu ai không hiểu biết con người cô, có thể sẽ khinh thường.
“Tớ muốn lấy người giàu có.” Giọng Kiều Duy Đóa nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.
Mục tiêu này, cô chưa từng thay đổi.
“Tớ cảm thấy hai người… thật đáng tiếc…” Vì sao cả hai đối với tình yêu lại nhiều nguyên tắc như vậy? Thường Hoan cảm thấy vua chưa sốt ruột mà thái giám đã nóng nảy. Hai con người xứng đôi thế kia mà bỏ lỡ nhau, quả thực ông trời không có mắt.
“Không có gì phải đáng tiếc! Nếu tớ sống với một anh chàng nghèo nàn, tớ khẳng định sẽ nuôi ý nghĩ muốn giết anh ta.” Kiều Duy Đóa ngắt lời cô bạn, bởi vì, cô chẳng biết cái gì là tiếc nuối.
Thường Hoan im lặng, bởi lẽ những lời này không phải hoàn toàn phi lý.
“Duy Đóa, thực ra nợ nần của gia đình cậu…” Đôi khi Thường Hoan rất muốn khuyên cô đừng quá băn khoăn lo nghĩ.
Có lẽ nếu trên lưng Duy Đóa đừng gánh nặng quá nhiều, chỉ cần cô chủ động một chút, thì quan hệ giữa Tư Nguyên và cô đã khác đi. Một người có nổi khổ, còn người khác thì sao? Rốt cuộc cô nhìn nhầm, hay là…
“Duy Đóa, cậu thích làm ngành thống kê hả? Công việc này còn trâu bò hơn việc cậu đang làm đấy!” Thường Hoan cố sức khuyên can.
Duy Đóa cười nhạt, không trả lời.
“Đôi khi tớ thật muốn đem cái hộp đựng bằng cấp dưới gầm giường của cậu cho Tư Nguyên xem, đặc biệt bên trong có một thứ rất quan trọng…” Duy Đóa tuyệt đối không kém cỏi!
“Chắc hẳn cậu phải biết, mấy tờ giấy kia đều vô nghĩa.” Duy Đóa rất thực tế.
Có người gõ cửa xe, Duy Đóa không tiện nói thêm. Thực ra, có nhiều lúc cô không thích bắt chuyện cùng người lạ, không thích chào hỏi người lạ và càng chẳng thích mỉm cười với người lạ.
“Chào các bạn.” Cô vẫn khách sáo chào hỏi ba cô gái đi chung xe. Bây giờ không thể nói cô rất lịch sự, nhưng cũng không đến nỗi thất lễ.
Duy Đóa đã thay đổi rất nhiều so với thời trung học, khiến Thường Hoan hay nói đùa và cảm thán: “Tư Nguyên là người mài dũa mọi gai góc của cậu, nhưng… chẳng biết tương lai có ai khiến những gai góc đã mài nhẵn của Duy Đóa chúng ta mọc ra nữa không?”
…
Xe đỗ gần trung tâm thương mại Fortune.[1]
Năm người đều xuống xe, ba cô gái làm việc tại các tòa nhà lân cận. Một người là thư ký, một người là kế toán, một người là thiết kế đồ họa, còn Thường Hoan và Duy Đóa làm chung công ty.
Thường Hoan là quản lý của công ty bán hàng nhỏ, làm việc trên tầng mười hai của cao ốc Tài Phú, còn cô…
“Xin lỗi ông, sản phẩm này chúng tôi không giảm giá.” Cô đứng thẳng lưng, mỉm cười lặp lại.
Từ lúc vào cửa hàng tới giờ, ông khách này cứ liên tục trả giá. Bất kể cô giải thích bao nhiêu, đối phương vẫn phớt lờ.
“Cô kì quá vậy! Sao có kiểu buôn bán mà chẳng cho khách trả giá? Rốt cuộc cô có muốn mua bán nữa không?” Vị khách hùng hổ.
Mà sự đáp lại của cô vẫn là nụ cười như cũ.
“Đúng là ông khách trời đánh, bắt chúng ta chọn tới chọn lui cả buổi sáng mà còn trả giá buồn cười như vậy. Chắc lão ta nghĩ đây là đồ bán hạ giá trên vỉa hè chắc?” Một nhân viên bán hàng lộ vẻ khó chịu và khinh bỉ.
“Này, lấy bộ đồ kia cho tôi xem một chút!” Người khách chỉ chỉ cô. Bởi vì cô là người xinh đẹp nhất trong đám nhân viên, cũng là người có tính nhẫn nại và làm việc chăm chỉ nhất.
Cả buổi sáng vị khách đó cứ thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, khiến cô rất bực bội. Cô nhón chân lấy bộ Âu phục mà khách hàng muốn xem. Nhưng…
“Cô giúp tôi mặc thử.” Vị khách giang thẳng tay, tỏ vẻ chủ cả.
Duy Đóa thở đều vài giây, từ sau chuyện đó, cô luôn ngại tới gần đàn ông. Nhưng công việc không cho phép cô có nhiều kiêng kị.
Dựa theo yêu cầu của khách hàng, cô làm động tác nhuần nhuyễn tránh tiếp xúc da thịt, giúp khách hàng ướm thử chiếc áo vét. Khi vị khách cố ý đụng chân đụng tay, cô đã kịp thời kéo dài khoảng cách. Nào ngờ…
“Cái áo này kì vậy? Đen thùi lùi chẳng khác gì áo tang, tôi mặc nó ra đường gặp ai được?” Vị khách cố tình tỏ ra khó chịu, mượn đề tài bắt chuyện.
Vừa rồi chính ông ta yêu cầu bộ y phục phải toát vẻ nghiêm trang mà hiệu quả! Các nhân viên bán hàng đều cười thầm, không nghĩ vị khách này sẽ mua gì.
Khoảng hai giờ chiều, vị khách kia hầu như thử gần hết quần áo trong cửa hàng, nhưng vẫn chưa có ý định mua sắm gì cả. Thậm chí cả Duy Đóa cũng phải hoài nghi, đối phương chẳng qua muốn gây rối.
Cô để đồng nghiệp tạm thời tiếp sức, riêng mình tránh vào phòng nghỉ, một tay xoa bóp bắp chân đau nhức, một tay cầm đũa gắp từng miếng thức ăn nhanh đã nguội lạnh.
Cô rất mệt, thật sự rất mệt. Mười ba năm trước, bản thân cô không thể tưởng tượng tương lai mình sẽ có ngày hôm nay. Rất nhiều lúc cô thực sự muốn khóc thật lớn, nhưng cô bắt mình đừng nhỏ một giọt lệ.
Cô ăn cơm với tốc độ nhanh hơn.
‘Đinh, đinh’, có tiếng tin nhắn điện thoại. Cô móc chiếc Nokia giá rẻ chưa tới ba trăm đồng trong túi mình ra.
“Hôm nay có tự nhủ với mình, khách hàng là thượng đế không?” Một câu hỏi đơn giản.
Khỏi cần coi tên, cô cũng biết tin nhắn đó ai gởi.
“Có.” Cô trả lời càng ngắn gọn hơn.
“Vì họ là thượng đế, nên thỉnh thoảng phải tha thứ cho họ ‘cưỡi mây lướt gió’ mà đến!” Rất nhanh đã có tin mới.
Được anh cổ vũ nên lòng Duy Đóa rất ấm áp, cả người sảng khoái, cô nuốt xuống miếng cơm cuối cùng.
Khởi động tinh thần xong, cô đẩy cửa phòng đi ra chào đón khách.
Nửa giờ sau, cô vẫn giữ nụ cười tươi rói: “Thưa ông, nếu ông thực sự thích thời trang thì chắc chắn sẽ không để ý đến việc giảm giá. Người có thể đến cửa hàng chúng tôi tiêu xài, nhất định là những người có thu nhập cao.” Cửa hàng này bán các sản phẩm xa xỉ đối với số đông.
“Đây là điều đương nhiên!” Vị khách hàng không biết mắc cỡ.
“Ông nhìn thử có kiểu nào thích hợp không, cửa hàng chúng tôi sẽ tặng khách VIP món quà nhỏ.” Quy định của công ty, cô luôn thành thạo. Cô làm việc ở đây nhiều năm, công lao bao giờ cũng đứng đầu danh sách!
Thật khó mà tin nhiều năm trước, cô đối với khách khứa luôn cứng nhắc như pho tượng đá, kết quả bán hàng mấy tháng đều lẻ tẻ.
[1]Trung tâm thương mại Tài Phú (Fortune) có mặt rất nhiều nơi ở TQ (Bắc Kinh, Thẩm Dương, Hàng Châu…) Với những tòa nhà đồ sộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.