Chương 7
Đản Đản 1133
14/05/2015
Mười giờ đêm.
Thời gian ‘giải trí’ của câu lạc bộ thực sự không quá ‘phù hợp’ với cô. Duy Đóa đậy nắp cây đàn dương cầm, dẫu dường như chẳng có ai xem, cô vẫn lịch sự cúi đầu cảm tạ.
Triết lý cuộc sống của cô là, đừng quá để tâm tới ánh mắt người khác. Tuy nhiên khi vào phòng thay đồ, cô nhìn người trong gương với bộ ‘quần áo lao động’ đẹp lộng lẫy mà không kìm nổi tiếng thở dài.
Tư Nguyên nói, làm sao con người sống trên đời có thể phớt lờ mọi ánh mắt của kẻ khác? Nếu bạn kiên quyết gật đầu tán đồng, thì đấy là dối trá.
Dối trá ư? Hiện tại bản thân cô thực ra rất dối trá. Ít nhất, nói một chuyện mà làm là một chuyện khác, không thể tùy theo ý mình.
Giờ cô đang mặc bộ ‘quần áo lao động’ do Tư Nguyên tặng vào ngày sinh nhật, nó có giá tới bốn con số. Món đồ này trong quá khứ có lẽ rất khiêm tốn, nhưng bây giờ với Kiều Duy Đóa mà nói, nó thật xa xỉ. Lúc nhận được món quà, phản ứng đầu tiên theo bản năng của cô là…
“Anh đem trả lại đi!” Tư Nguyên chỉ là một nhân viên công chức, chiếc váy này phải ngốn cả tháng lương của anh.
“Em mặc cái đầm này đẹp và nổi bật như một công chúa, tại sao phải đem trả?” Tư Nguyên quyết từ chối.
Mấy năm qua cô sống rất vất vả, quần áo trong tủ dù được ủi thẳng thóm nhưng một số đã phai màu và lỗi mốt.
Quần áo cô mặc đi làm trong cửa hàng thời trang luôn hoàn hảo, thống nhất bằng đồng phục. Nhưng ông chủ câu lạc bộ phàn nàn rất nhiều lần rằng, đồ cô mặc không phù hợp với câu lạc bộ cao cấp này.
Có lần Tư Nguyên tới đón cô tan tầm, đúng dịp gặp ông chủ câu lạc bộ, nên họ đứng hàn huyên vài câu.
“Anh để ý nhiều làm gì? Em đi đánh đàn chứ có phải diễn thời trang đâu?” Cô có chút bực bội.
Sau đó vào ngày sinh nhật, cô nhận được món quà này. Phần quà quá sang trọng khiến cô cảm thấy bị tổn thương.
Lúc đó Tư Nguyên không muốn tranh cãi, anh lặng lẽ cầm kéo cắt bỏ nhãn hiệu của chiếc áo mà cô chẳng kịp ngăn cản. Thiếu nhãn mác, cô muốn đem trả cũng hết cách. Vì thế, cô âm thầm giận dỗi Tư Nguyên suốt một tuần.
Giờ đây cô ghét nhất bị người khác an bài cuộc sống, chẳng phải Tư Nguyên luôn biết điều này sao? Vì cả hai tôn trọng lẫn nhau, nên tình bạn của họ mới bền vững lâu dài.
Sau khi nguôi giận, cô cũng không nhắc lại chuyện này. Tuy nhiên, mấy tháng sau tới sinh nhật của Tư Nguyên, cô đã mua cho anh chiếc đồng hồ Tissot. Anh vừa nhìn thấy món quà đã nóng ruột, mà phản ứng của cô chính là đem chiếc hộp rỗng quăng thẳng vào thùng rác.
Duy Đóa đưa tay ra sau kéo khóa chiếc váy, dáng cô cao ráo cân đối, chẳng vết sẹo sọ mà chỉ hơi gầy guộc. Tiếp theo, cô cởi cái khăn quàng cổ phối hợp ăn ý với chiếc váy ra.
Cô rất có con mắt thẩm mỹ, chiếc khăn lụa này chỉ đáng giá mười đồng, nhưng khi cô phối với áo đầm thì trông nó thật xa xỉ. Cô đặt khăn lụa qua một bên, xếp gọn chiếc váy rồi bắt đầu tròng cái áo T-shirt vào.
‘Xoẹt’, tấm mành cửa bị kéo qua.
“Duy Đóa, bây giờ chúng tôi đi chơi với mấy ông chủ lớn, cô có muốn đi cùng không?” Ai đó thiếu lịch sự xông tới, và người mở miệng chính là bà chủ của câu lạc bộ.
Duy Đóa vội vàng cầm áo che ngang ngực, nhíu mày thật sâu.
“Toàn là đàn bà cả, ngại gì chứ!” Bà chủ khoát tay phớt lờ.
“Xin chị vui lòng ra ngoài trước được không?” Duy Đóa lịch sự nói.
Tư Nguyên nói, làm việc gì cũng nên dùng chữ ‘xin mời’, mình tôn trọng người khác, người khác sẽ tôn trọng mình.
Bà chủ cười ha hả, đáp: “Tôi đi đây.”
Duy Đóa kéo kín tấm mành, nhẹ nhàng thở ra.
Cô mặc quần áo vào bằng tốc độ nhanh nhất, rồi cột khăn lụa, chỉnh trang đâu đó tử tế, mới kéo tấm mành qua.
“Cục trưởng Trần mời đi đánh bowling, ai cũng đi hết, chỉ chờ cô gật đầu thôi!” Bà chủ vội vàng nói.
Cô suy nghĩ thận trọng một lát rồi viện cớ: “Ngại quá, tôi bận chút việc…”
Đúng, cô muốn tìm một người đàn ông giàu có, nhưng cô luôn giữ vững nguyên tắc ‘quân tử tham của nhưng lấy nó phải có đạo lý’.[1]
Bà chủ thấy vậy rất thất vọng, định mở miệng khuyên tiếp…
“Con người ta là tiên nữ, chịu không nổi khói lửa nhân gian, làm sao có thể đi đánh bowling?” Một cô gái thế hệ 9x ăn mặc mát mẻ mới vào làm trong câu lạc bộ, vừa dậm phấn vừa lạnh lùng mỉa mai.
Xung quanh truyền tới tiếng cười chế giễu, cô gái tên Nguyệt Nguyệt to gan hùa theo: “Đúng đó, bà chủ, bà có thấy tiên nữ chơi bowling bao giờ chưa? Bà đừng ép Duy Đóa.” Cô Nguyệt Nguyệt này thường ngày giả bộ thân thiết, nhưng sau lưng thích đâm chọt.
Thấy có người hưởng hứng, cô gái thế hệ 9x nói tiếp: “Ngoại trừ không chơi bowling, tiên nữ cũng không tùy tiện lên giường người ta.”
Bởi vì ở đây cô ‘chẳng giống ai’ nên luôn bị xa lánh.
Phản ứng của Duy Đóa chính là bình thản gom mái tóc dài cột cao thành đuôi ngựa, cô không thèm nhìn bọn họ: “Tôi không phải tiên nữ cũng chả chịu nổi khói lửa nhân gian, nhưng các cô nói rất đúng, tôi không thích leo lên giường người ta.”
“Chứ chẳng phải do chị già rồi, nên không được trả giá cao?” Cô gái thế hệ 9x vừa xỉa xói vừa chua chát.
Cô gái thế hệ 9x này vẫn đang học đại học. Trước đó không lâu, cục trưởng Trần mời cô ta đi chơi bowling, ngày thứ hai đi làm, cô ta đã khoe chiếc túi Hermes đắt giá. Vậy nên đối với vẻ thanh cao của Duy Đóa, cô gái thế hệ 9x rất ngứa mắt.
Duy Đóa trầm tư.
Năm nay cô đã hai mươi bảy tuổi, nhiều người thân bên cạnh nhắc nhở: Duy Đóa, phụ nữ tuổi hai mươi bảy là thời điểm rực rỡ cuối cùng, trong lúc còn thanh xuân, cậu hãy mau tìm một người đàn ông. Nếu không, bước qua tuổi hai mươi tám, khi ấy chẳng phải cậu chọn đàn ông mà là đàn ông chọn cậu! Ngày bước vào tuổi hai mươi bảy, cô tự nhủ với mình, năm nay cô nhất định sẽ tìm một người đàn ông thích hợp.
Đôi môi cô khẽ nhếch một nụ cười cợt nhã: “Đúng vậy, tôi già rồi nên giá cả bèo bọt. Tuy nhiên hãy tin tôi, giá của phụ nữ càng bán càng rẻ, vì vậy ai muốn nghĩ gì thì nghĩ, tôi chẳng xen vào. Nếu chưa gặp được người chân chính chiếm được trái tim tôi, thì tôi sẽ không bán!” Cô sẽ ra một giá thật tốt, nhưng điều kiện trước tiên phải là giấy chứng nhận kết hôn.
Dù làm việc cả ngày khiến mệt mỏi đề nặng trên bờ vai, nhưng vẻ kiêu ngạo trên mặt cô vẫn không tan biến, rất có sức chiến đấu. Ngược lại, vẻ mặt cô gái thế hệ 9x thoắt trắng thoắt đỏ. Đám người bên cạnh Nguyệt Nguyệt chờ xem náo nhiệt cũng im bặt. Những ai từng tiếp xúc với Duy Đóa đều biết, kẻ muốn ức hiếp cô sẽ tự rước lấy nhục.
Duy Đóa thực sự chẳng thích đôi co, cô cúi đầu bật điện thoại di động, chuẩn bị tìm cớ ra về.
Điện thoại vừa mở, vài tiếng ‘đing đing’ vang lên. Bất ngờ hơn, người gởi tin chính là cô giáo họ Lý. Toàn bộ nội dung lặp lại như sau:
[Cô Kiều, Tiểu Lộng bị bệnh.] Đọc tin nhắn này, trái tim cô hoảng hốt.
“Bỏ qua đi! Cái gì mà mua với bán! Chỉ đánh bowling, xã giao bình thường thôi mà, mọi người nghĩ phức tạp quá!” Bà chủ choàng vai Duy Đóa, khéo léo đưa đẩy: “Em nể mặt chị được không?”
[Cô Lý gọi điện cho em mà em tắt máy, anh nói với cô ấy là em đang đi làm.] Có bốn tin của Tư Nguyên.
[Em đừng lo, anh đang trên đường tới nhà cô Lý.]
Không phải tối nay Tư Nguyên đi xem mắt sao?
[Anh đang ở nhà cô Lý, Tiểu Lộng hơi sốt, cũng không nặng lắm nhưng biểu hiện bệnh rất lạ.]
[Chừng nào em mở máy, nhớ gọi cho anh.]
“Bà chủ, tôi thật sự bận việc.” Cô chẳng cần quan tâm tốt xấu, vội vàng cầm giỏ lao đi.
“Hình đại ca, cứ quyết định vậy nhé!” Ở ghê lô bên kia, ông chủ đang bắt tay với một gã đàn ông to cao uy phong.
Gã đàn ông nhàn nhạt bắt tay rồi xoay người…
Đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, có ai đó chạy đi vội vã lao vào lòng gã.
Chiếc điện thoại Nokia cũ kĩ rớt trên mặt đất.
[1]Nguyên tác: Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo – Khổng Tử.
Thời gian ‘giải trí’ của câu lạc bộ thực sự không quá ‘phù hợp’ với cô. Duy Đóa đậy nắp cây đàn dương cầm, dẫu dường như chẳng có ai xem, cô vẫn lịch sự cúi đầu cảm tạ.
Triết lý cuộc sống của cô là, đừng quá để tâm tới ánh mắt người khác. Tuy nhiên khi vào phòng thay đồ, cô nhìn người trong gương với bộ ‘quần áo lao động’ đẹp lộng lẫy mà không kìm nổi tiếng thở dài.
Tư Nguyên nói, làm sao con người sống trên đời có thể phớt lờ mọi ánh mắt của kẻ khác? Nếu bạn kiên quyết gật đầu tán đồng, thì đấy là dối trá.
Dối trá ư? Hiện tại bản thân cô thực ra rất dối trá. Ít nhất, nói một chuyện mà làm là một chuyện khác, không thể tùy theo ý mình.
Giờ cô đang mặc bộ ‘quần áo lao động’ do Tư Nguyên tặng vào ngày sinh nhật, nó có giá tới bốn con số. Món đồ này trong quá khứ có lẽ rất khiêm tốn, nhưng bây giờ với Kiều Duy Đóa mà nói, nó thật xa xỉ. Lúc nhận được món quà, phản ứng đầu tiên theo bản năng của cô là…
“Anh đem trả lại đi!” Tư Nguyên chỉ là một nhân viên công chức, chiếc váy này phải ngốn cả tháng lương của anh.
“Em mặc cái đầm này đẹp và nổi bật như một công chúa, tại sao phải đem trả?” Tư Nguyên quyết từ chối.
Mấy năm qua cô sống rất vất vả, quần áo trong tủ dù được ủi thẳng thóm nhưng một số đã phai màu và lỗi mốt.
Quần áo cô mặc đi làm trong cửa hàng thời trang luôn hoàn hảo, thống nhất bằng đồng phục. Nhưng ông chủ câu lạc bộ phàn nàn rất nhiều lần rằng, đồ cô mặc không phù hợp với câu lạc bộ cao cấp này.
Có lần Tư Nguyên tới đón cô tan tầm, đúng dịp gặp ông chủ câu lạc bộ, nên họ đứng hàn huyên vài câu.
“Anh để ý nhiều làm gì? Em đi đánh đàn chứ có phải diễn thời trang đâu?” Cô có chút bực bội.
Sau đó vào ngày sinh nhật, cô nhận được món quà này. Phần quà quá sang trọng khiến cô cảm thấy bị tổn thương.
Lúc đó Tư Nguyên không muốn tranh cãi, anh lặng lẽ cầm kéo cắt bỏ nhãn hiệu của chiếc áo mà cô chẳng kịp ngăn cản. Thiếu nhãn mác, cô muốn đem trả cũng hết cách. Vì thế, cô âm thầm giận dỗi Tư Nguyên suốt một tuần.
Giờ đây cô ghét nhất bị người khác an bài cuộc sống, chẳng phải Tư Nguyên luôn biết điều này sao? Vì cả hai tôn trọng lẫn nhau, nên tình bạn của họ mới bền vững lâu dài.
Sau khi nguôi giận, cô cũng không nhắc lại chuyện này. Tuy nhiên, mấy tháng sau tới sinh nhật của Tư Nguyên, cô đã mua cho anh chiếc đồng hồ Tissot. Anh vừa nhìn thấy món quà đã nóng ruột, mà phản ứng của cô chính là đem chiếc hộp rỗng quăng thẳng vào thùng rác.
Duy Đóa đưa tay ra sau kéo khóa chiếc váy, dáng cô cao ráo cân đối, chẳng vết sẹo sọ mà chỉ hơi gầy guộc. Tiếp theo, cô cởi cái khăn quàng cổ phối hợp ăn ý với chiếc váy ra.
Cô rất có con mắt thẩm mỹ, chiếc khăn lụa này chỉ đáng giá mười đồng, nhưng khi cô phối với áo đầm thì trông nó thật xa xỉ. Cô đặt khăn lụa qua một bên, xếp gọn chiếc váy rồi bắt đầu tròng cái áo T-shirt vào.
‘Xoẹt’, tấm mành cửa bị kéo qua.
“Duy Đóa, bây giờ chúng tôi đi chơi với mấy ông chủ lớn, cô có muốn đi cùng không?” Ai đó thiếu lịch sự xông tới, và người mở miệng chính là bà chủ của câu lạc bộ.
Duy Đóa vội vàng cầm áo che ngang ngực, nhíu mày thật sâu.
“Toàn là đàn bà cả, ngại gì chứ!” Bà chủ khoát tay phớt lờ.
“Xin chị vui lòng ra ngoài trước được không?” Duy Đóa lịch sự nói.
Tư Nguyên nói, làm việc gì cũng nên dùng chữ ‘xin mời’, mình tôn trọng người khác, người khác sẽ tôn trọng mình.
Bà chủ cười ha hả, đáp: “Tôi đi đây.”
Duy Đóa kéo kín tấm mành, nhẹ nhàng thở ra.
Cô mặc quần áo vào bằng tốc độ nhanh nhất, rồi cột khăn lụa, chỉnh trang đâu đó tử tế, mới kéo tấm mành qua.
“Cục trưởng Trần mời đi đánh bowling, ai cũng đi hết, chỉ chờ cô gật đầu thôi!” Bà chủ vội vàng nói.
Cô suy nghĩ thận trọng một lát rồi viện cớ: “Ngại quá, tôi bận chút việc…”
Đúng, cô muốn tìm một người đàn ông giàu có, nhưng cô luôn giữ vững nguyên tắc ‘quân tử tham của nhưng lấy nó phải có đạo lý’.[1]
Bà chủ thấy vậy rất thất vọng, định mở miệng khuyên tiếp…
“Con người ta là tiên nữ, chịu không nổi khói lửa nhân gian, làm sao có thể đi đánh bowling?” Một cô gái thế hệ 9x ăn mặc mát mẻ mới vào làm trong câu lạc bộ, vừa dậm phấn vừa lạnh lùng mỉa mai.
Xung quanh truyền tới tiếng cười chế giễu, cô gái tên Nguyệt Nguyệt to gan hùa theo: “Đúng đó, bà chủ, bà có thấy tiên nữ chơi bowling bao giờ chưa? Bà đừng ép Duy Đóa.” Cô Nguyệt Nguyệt này thường ngày giả bộ thân thiết, nhưng sau lưng thích đâm chọt.
Thấy có người hưởng hứng, cô gái thế hệ 9x nói tiếp: “Ngoại trừ không chơi bowling, tiên nữ cũng không tùy tiện lên giường người ta.”
Bởi vì ở đây cô ‘chẳng giống ai’ nên luôn bị xa lánh.
Phản ứng của Duy Đóa chính là bình thản gom mái tóc dài cột cao thành đuôi ngựa, cô không thèm nhìn bọn họ: “Tôi không phải tiên nữ cũng chả chịu nổi khói lửa nhân gian, nhưng các cô nói rất đúng, tôi không thích leo lên giường người ta.”
“Chứ chẳng phải do chị già rồi, nên không được trả giá cao?” Cô gái thế hệ 9x vừa xỉa xói vừa chua chát.
Cô gái thế hệ 9x này vẫn đang học đại học. Trước đó không lâu, cục trưởng Trần mời cô ta đi chơi bowling, ngày thứ hai đi làm, cô ta đã khoe chiếc túi Hermes đắt giá. Vậy nên đối với vẻ thanh cao của Duy Đóa, cô gái thế hệ 9x rất ngứa mắt.
Duy Đóa trầm tư.
Năm nay cô đã hai mươi bảy tuổi, nhiều người thân bên cạnh nhắc nhở: Duy Đóa, phụ nữ tuổi hai mươi bảy là thời điểm rực rỡ cuối cùng, trong lúc còn thanh xuân, cậu hãy mau tìm một người đàn ông. Nếu không, bước qua tuổi hai mươi tám, khi ấy chẳng phải cậu chọn đàn ông mà là đàn ông chọn cậu! Ngày bước vào tuổi hai mươi bảy, cô tự nhủ với mình, năm nay cô nhất định sẽ tìm một người đàn ông thích hợp.
Đôi môi cô khẽ nhếch một nụ cười cợt nhã: “Đúng vậy, tôi già rồi nên giá cả bèo bọt. Tuy nhiên hãy tin tôi, giá của phụ nữ càng bán càng rẻ, vì vậy ai muốn nghĩ gì thì nghĩ, tôi chẳng xen vào. Nếu chưa gặp được người chân chính chiếm được trái tim tôi, thì tôi sẽ không bán!” Cô sẽ ra một giá thật tốt, nhưng điều kiện trước tiên phải là giấy chứng nhận kết hôn.
Dù làm việc cả ngày khiến mệt mỏi đề nặng trên bờ vai, nhưng vẻ kiêu ngạo trên mặt cô vẫn không tan biến, rất có sức chiến đấu. Ngược lại, vẻ mặt cô gái thế hệ 9x thoắt trắng thoắt đỏ. Đám người bên cạnh Nguyệt Nguyệt chờ xem náo nhiệt cũng im bặt. Những ai từng tiếp xúc với Duy Đóa đều biết, kẻ muốn ức hiếp cô sẽ tự rước lấy nhục.
Duy Đóa thực sự chẳng thích đôi co, cô cúi đầu bật điện thoại di động, chuẩn bị tìm cớ ra về.
Điện thoại vừa mở, vài tiếng ‘đing đing’ vang lên. Bất ngờ hơn, người gởi tin chính là cô giáo họ Lý. Toàn bộ nội dung lặp lại như sau:
[Cô Kiều, Tiểu Lộng bị bệnh.] Đọc tin nhắn này, trái tim cô hoảng hốt.
“Bỏ qua đi! Cái gì mà mua với bán! Chỉ đánh bowling, xã giao bình thường thôi mà, mọi người nghĩ phức tạp quá!” Bà chủ choàng vai Duy Đóa, khéo léo đưa đẩy: “Em nể mặt chị được không?”
[Cô Lý gọi điện cho em mà em tắt máy, anh nói với cô ấy là em đang đi làm.] Có bốn tin của Tư Nguyên.
[Em đừng lo, anh đang trên đường tới nhà cô Lý.]
Không phải tối nay Tư Nguyên đi xem mắt sao?
[Anh đang ở nhà cô Lý, Tiểu Lộng hơi sốt, cũng không nặng lắm nhưng biểu hiện bệnh rất lạ.]
[Chừng nào em mở máy, nhớ gọi cho anh.]
“Bà chủ, tôi thật sự bận việc.” Cô chẳng cần quan tâm tốt xấu, vội vàng cầm giỏ lao đi.
“Hình đại ca, cứ quyết định vậy nhé!” Ở ghê lô bên kia, ông chủ đang bắt tay với một gã đàn ông to cao uy phong.
Gã đàn ông nhàn nhạt bắt tay rồi xoay người…
Đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, có ai đó chạy đi vội vã lao vào lòng gã.
Chiếc điện thoại Nokia cũ kĩ rớt trên mặt đất.
[1]Nguyên tác: Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo – Khổng Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.